Quyển 5 - Chương 456: Lãnh sự Hàn Quốc nổi giận
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
26/08/2013
Sở trưởng Lý cả người đều ngây dại, mặc dù ánh mắt vẫn nhìn hết tất cả, nhưng trong đầu lại hoàn toàn một mớ hỗn độn.
-Tiêu rồi! Tất cả đã tiêu rồi!
Miệng Lý sở trưởng lẩm bẩm nói. Một người ngoại quốc bị đánh ở đây đã trở thành việc tày đình. Bây giờ không ngờ…không ngờ lại có bảy người bị đánh ở sở trưởng này, sự tình đã hoàn toàn thoát ra khỏi tay hắn!
Lý sở trưởng, họ Lý tên Ái Quốc, đương nhiên, tên rất phù hợp với đặc điểm của thời đại này, nhưng phải chăng tên không hợp với người, đó là một cách nói khác. Mặc dù Lý Ái Quốc là Trưởng đồn công an, nhưng nói thật, năng lực nghiệp vụ của hắn không giỏi, có thể ngồi lên chiếc ghế này, thật sự là nhờ năng lực nịnh nọt khiến hắn được thủ trưởng đề bạt. Nhưng chỉ sợ từ hôm nay chiếc ghế hắn đang ngồi chưa được năm rưỡi hắn đã phải vẫy tay ra đi.
Xảy ra tắc rối lớn như vậy chắc chắn ít nhất cũng kinh động đến các vị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành ủy! Đến lúc đó, đừng nói vị lãnh đạo đã đề bạt hắn lên, ngay cả lãnh đạo cục cũng sợ không che chắn cho hắn được.
Đợi thần trí Lý Ái Quốc tỉnh táo lại, tình thế trong phòng đã hoàn toàn thay đổi. Bàn ghế nằm lộn xộn trên đất, bảy người Lý Hưng Xương, người thì mặt mũi bầm dập nằm trên đất, trên người thấy rõ vết bầm lớn trên chân, cũng không biết là ai đá. Trương Kế Hưng và mấy người cảnh sát vẫn không buông tha Giang Lạc Sơn và Lưu Dũng.
Nhìn bảy người Lý Kế Hưng, rồi nhìn Lý Ngọc người run bần bật, ánh mắt có vẻ sợ hài, Lý Ái Quốc chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình dựng ngược lên! Điều này chỉ sợ sẽ là vụ án gây náo loạn toàn bộ thành phố Thượng Hải trong mấy năm gần đây,bảy người Hàn Quốc, được phái đến đây; còn có Trưởng đồn công an “bị” người trong nước đánh cho một trận.
-Trương Kế Quang, đỡ mấy người bọn họ đứng lên cho tôi! Mấy người trong đồn cố ý đả thương người, bọn họ sẽ bị nặng thêm một tội!
Lý Ái Quốc chỉ vào mấy người Phương Minh Viễn khàn giọng nói.
-Đối với một đám điêu dân to gan lớn mật, chẳng lẽ các anh khoanh tay đứng nhìn sao.
Mấy người đang ngăn cản Lưu Dũng và Giang Lạc Sơn kinh ngạc nhìn vào mắt Lý Ái Quốc, lúc này họ nhìn thấy rất rõ,là sáu người Lý Hưng Xương, bỗng nhiên tấn công Phương Minh Viễn, mà mấy người tham chiến Lưu Dũng, Giang Lạc Sơn và Thành Nghi, còn lại là mấy người Hàn Quốc sau khi động thủ. Mặc dù cuối cùng là bên Lý Hưng Xương thua, nhưng bên Phương Minh Viễn cũng không phải là không bị thương! Thành Nghị mắt thâm xì, Giang Lạc Sơn tay sưng húp, còn Lưu Dũng bị mấy người Hàn Quốc đạp cho một cước vào chân, mặc dù không biết tình hình thế nào, nhưng bây giờ vẫn còn cảm thấy đau.
Hơn nữa,theo ý của Lý Ái Quốc, rõ ràng là muốn bên Phương Minh Viễn, bao gồm cả bốn cô gái Triệu Nhã vỗn dĩ không tham gia đánh nhau tất cả đều phải bị tra khảo, điều này không phải có chút quá đáng sao.
-Các cậu còn đứng đó làm cái gì?
Lý Ái Quốc đạp chân hét lớn,
-Còn không chấp hành mệnh lệnh đi.
-Điêu dân?
Phương Minh Viễn không thể nhịn được bước qua đó, một chân cũng đạp lên đất như Lý Ái Quốc, giẫm vào bụng hắn,lạnh lùng nói:
-Tôi sẽ đối mặt hỏi La Hồng xem hắn có dám gọi tôi như vậy.
Không chỉ mấy người Trương Kế Hưng kinh ngạc há hốc mồm,ngay cả Lý Ái Quốc bị Phương Minh Viễn giẫm lên cũng kinh ngạc không nói lên lời.
La Hồng, cái tên này không có gì đặc biệt, nhưng trong hệ thống cảnh sát thành phố Thượng Hải,ai lại không biết? Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thượng Hải chính là La Hồng! Hơn nữa, trong thời gian gần đây, còn có khả năng lên chức Bí thư Đảng ủy công an! Trở thành người đứng đầu trong toàn bộ hệ thống cảnh sát thành phố Thượng Hải! Bí thư Đảng ủy công an thành phố Lư kiêm Cục trưởng cục cảnh sát, điều này xứng đáng với cái tên lãnh đạo! Nhưng tên thanh niên Phương Minh Viên này, mọi việc còn chưa rõ, lại tùy tiện nói ra.
Đương nhiên,cũng co thể là Phương Minh Viễn cố tình làm ra vẻ,nhưng,đã hỗn loạn đến mức này rồi,không làm rõ vấn đề,Trương Kế Hưng không thể thả bọn họ được,lúc này,nói rất dễ dàng xác minh lời nói thì có ý nghĩa gì?
-Chi…
Một âm thanh chói tai, một chiếc xe có theo cờ bên trên đỗ ngay cửa Cục cảnh sát.
Cửa xe mở ra,một người thanh niên từ chiếc ghế phụ nhảy ra,đi xuống phía sau, mở cửa, sau đó là một người trung niên sắc mặt âm u từ chiếc ghế sau bước ra,đó là Phác Kính Ân lãnh sự Hàn Quốc ở thành phố Thượng Hải.
Một giờ trước Phác Kính Ân nhận được tin,bảy người Hàn Quốc, trong đó có hai người là lưu học sinh học tại đại học thành phố Thượng Hải, xảy ra ẩu đả với người Trung Quốc ở khu thương mại thành phố Thượng Hải, bị đưa đến đồn công an. Điều này cũng không có gì kỳ lạ, theo cuộc mở cửa cải cách của Trung Quốc, thành phố Thượng Hải này mở cửa trước tiên, người ngoại quốc sinh sống và làm việc ở đây càng ngày càng nhiều, người Trung Quốc và một vài người ngoại quốc ẩu đả tất nhiên cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Mà chuyện lại xảy ra ở đồn công an, càng làm cho Phác Kính Ân có chút không ngờ tới! Bên ẩu đả với người Hàn Quốc, không ngờ là đồn công an, ngay trước mặt cảnh sát Trung Quốc, mấy người Hàn Quốc đều bị đánh cho một trận! Mặc dù, theo tin được biết, có thể xác định, bảy người Hàn Quốc này chỉ bị thương ngoài da, không bị thương vào gân cốt, càng không cần nói đến tính mạng. Nhưng điều này vẫn làm cho Phác Kính Ân tức giận.
Từ khi Trung Quốc quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc, ông ta đảm nhận trách nhiệm lãnh sự ở lãnh sự quán thành phố Thành Hải, tình hình với tính chất ác liệt như vậy ông ta mới gặp lần đầu.
Sau khi nghe tin, Phác Kính Ân cùng thư ký lập tức lái xe đến đồn công an nơi xảy ra sự việc, kết quả đến đây vừa hỏi mới biết, tất cả những người liên quan đều đã bị bắt lên cục công an thành phố! Thế là Phác Kính Ân lại lái xe đến cục công an thành phố Lư! Phác Kính Ân vừa vào cửa, đằng sau cũng có một chiếc xe vừa lái đến, hình như là xe tiếp sau Phác Kính Ân.
-Lãnh sự Phác, ông đến đồn công an làm việc sao?
Một người trung niên từ trong xe thò đầu ra nói. Đây là chủ nhiệm văn phòng ngoại giao thành phố Thượng Hải Ngụy Kiến Đông! Ông cũng vừa mới biết chuyện, lập tức một mặt báo với lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, một mặt đuổi theo Phác Kính Ân.
Biết được ông liền tiến thẳng đến cục cảnh sát thành phố Thượng Hải.
Đi cùng một đường đến đây. Cũng may, đuổi kịp lúc Phác Kính Ân bước vào cục cảnh sát.
-Chủ nhiệm Ngụy,ông đến rồi cũng tốt.
Phác Kính Ân cũng không khách sáo,nói với Ngụy Chiếu Đông:
-Tôi phải kháng nghị với chính phủ quý quốc! Quốc dân của quý quốc quả thực là coi trời bằng vung, không ngờ ngay trước mặt cảnh sát, đánh quốc dân của chúng tôi! Mà cảnh sát của quý quốc lại khoanh tay đứng nhìn! Làm cho bảy quốc dân của chúng tôi thân thể bị thương nghiêm trọng, tâm lý cũng bị thương tổn! Tính chất ác liệt như vậy, nghe rợn cả người không ngờ lại xảy ra ở quý quốc.
Thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc! Tôi đã thông báo với đại sư quán Hàn Quốc ở Trung Quốc, tôi nghĩ Bộ ngoại giao của quý quốc sẽ sớm nhận được kháng nghị chính thức của chúng tôi.
Ngụy Chiếu Đông thản nhiên cười nói:
-Lãnh sự Phác, cơn tức giận của ông không khỏi có chút quá lớn rồi đấy, sự việc đúng hay sai, đến bây giờ vẫn chưa có kết luận! Công dân của quý quốc thật sự là bị đánh, nhưng vì sao họ bị đánh, Lãnh sự Phác có biết không? Sao ông có thể chắc chắn như vậy, lại còn chắc chắn là công dân chúng tôi không có lý lẽ nưa? Đánh người là không đúng, nhưng đói mặt với việc xâm hại bất chính, pháp luật cũng sẽ đảm bảo quyền lợi chính đáng!
Trong lòng Phác Kính Ân hơi giật mình, ông không ngờ, Ngụy Chiếu Đông trước nay cúi đầu khom lưng trước lãnh sự các nước ở Thành phố Thượng Hải, hôm nay lại nói ra những lời lẽ không hề kiêu ngạo xua nịnh! Trong lúc nhất thời, ông quả thật không dám chắc chắn, người đang đứng trước mắt ông là Chủ nhiệm Ngụy của văn phòng ngoại giao thành phố Thượng Hải hay không?
Từ khi hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, Phác Kính Ân luôn nhậm chức lãnh sự ở thành phố Thượng Hải, ông sớm đã quen, hơn nữa cũng cảm nhận được tài trí những người đứng đầu Trung Quốc! Ông cảm thấy làm một nhân viên ngoại giao của Trung Quốc còn thoải mái hơn là làm quan lớn trong nước.
Làm quan trong nước, không những phải đối mặt với những áp lực từ cấp trên và trong xã hội, còn phải đối mặt với trách nhiệm dân chúng,có lẽ chỉ là một người Trung Quốc bé nhỏ cũng có thể bị mất chức hoặc không thể chủ động từ chức. Phải biết rằng, nhưng một cái cầu trên Hán Giang bị gãy các nhân viên quản lý ở đây không được từ chức. Mà ở Trung Quốc, hàng năm đều phát hiện ra rất nhiều công trình bã đậu, những cũng không thấy vị cấp cao nào trong chính phủ Trung Quốc nhận trách nhiệm! Ngay cả nhân viên quản lý ở hiện trường chẳng qua cũng chỉ bị xử phạt cho xong việc.
Mà những nhân viên ngoại giao bọn họ, chỉ cần không chạm đến mấy việc mẫn cảm, ở Trung Quốc cũng giồng như là ở trên thiên đường, khắp nơi đều hưởng những đặc quyền mà quốc gia không được hưởng! Mặc dù có phạm luật, chỉ cần không gây chấn động, mấy quan viên Trung Quốc có thể biến to thành nhỏ, mà từ nhỏ thành không có gì! Thậm chí có lúc họ còn giúp mấy người chèn ép dân chúng của chính nước mình.
Nói thật, Phác Kính Ân rất xem thường mấy quan lại Trung Quốc! Chi phí ăn mặc của họ, đều là từ thuế của quốc gia, mà thuế là do dân nộp, có thể nói, những người này căn bản là những quan lại không có trí sáng tạo, chỉ dựa vào dân mà sống, nhân dân chính là miếng cơm manh áo của họ.
Đối với miếng cơm manh áo của họ, những kẻ này không những không giữ gìn lợi ích của họ, ngược lại còn ngồi lên đầu họ làm uy làm phúc, thậm chí bán đứng lợi ích hợp pháp của họ! Loại quan viên này nếu ở Hàn Quốc, đã bị dân chúng đá đi rồi! Xã hội hiện đại? Ai lại cần một cán bộ không thể giữ gìn lợi ích của nhân dân mình?
Nhưng hôm nay Ngụy Chiếu Đông đã thay đổi tác phong trước đây, trở nên cứng rắn hơn, điều này làm cho Phác Kính Ân thấy có chút không thích ứng! Không khỏi nghĩ đến Ngụy Chiếu Đông trước đây, thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng.
-Tiêu rồi! Tất cả đã tiêu rồi!
Miệng Lý sở trưởng lẩm bẩm nói. Một người ngoại quốc bị đánh ở đây đã trở thành việc tày đình. Bây giờ không ngờ…không ngờ lại có bảy người bị đánh ở sở trưởng này, sự tình đã hoàn toàn thoát ra khỏi tay hắn!
Lý sở trưởng, họ Lý tên Ái Quốc, đương nhiên, tên rất phù hợp với đặc điểm của thời đại này, nhưng phải chăng tên không hợp với người, đó là một cách nói khác. Mặc dù Lý Ái Quốc là Trưởng đồn công an, nhưng nói thật, năng lực nghiệp vụ của hắn không giỏi, có thể ngồi lên chiếc ghế này, thật sự là nhờ năng lực nịnh nọt khiến hắn được thủ trưởng đề bạt. Nhưng chỉ sợ từ hôm nay chiếc ghế hắn đang ngồi chưa được năm rưỡi hắn đã phải vẫy tay ra đi.
Xảy ra tắc rối lớn như vậy chắc chắn ít nhất cũng kinh động đến các vị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành ủy! Đến lúc đó, đừng nói vị lãnh đạo đã đề bạt hắn lên, ngay cả lãnh đạo cục cũng sợ không che chắn cho hắn được.
Đợi thần trí Lý Ái Quốc tỉnh táo lại, tình thế trong phòng đã hoàn toàn thay đổi. Bàn ghế nằm lộn xộn trên đất, bảy người Lý Hưng Xương, người thì mặt mũi bầm dập nằm trên đất, trên người thấy rõ vết bầm lớn trên chân, cũng không biết là ai đá. Trương Kế Hưng và mấy người cảnh sát vẫn không buông tha Giang Lạc Sơn và Lưu Dũng.
Nhìn bảy người Lý Kế Hưng, rồi nhìn Lý Ngọc người run bần bật, ánh mắt có vẻ sợ hài, Lý Ái Quốc chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình dựng ngược lên! Điều này chỉ sợ sẽ là vụ án gây náo loạn toàn bộ thành phố Thượng Hải trong mấy năm gần đây,bảy người Hàn Quốc, được phái đến đây; còn có Trưởng đồn công an “bị” người trong nước đánh cho một trận.
-Trương Kế Quang, đỡ mấy người bọn họ đứng lên cho tôi! Mấy người trong đồn cố ý đả thương người, bọn họ sẽ bị nặng thêm một tội!
Lý Ái Quốc chỉ vào mấy người Phương Minh Viễn khàn giọng nói.
-Đối với một đám điêu dân to gan lớn mật, chẳng lẽ các anh khoanh tay đứng nhìn sao.
Mấy người đang ngăn cản Lưu Dũng và Giang Lạc Sơn kinh ngạc nhìn vào mắt Lý Ái Quốc, lúc này họ nhìn thấy rất rõ,là sáu người Lý Hưng Xương, bỗng nhiên tấn công Phương Minh Viễn, mà mấy người tham chiến Lưu Dũng, Giang Lạc Sơn và Thành Nghi, còn lại là mấy người Hàn Quốc sau khi động thủ. Mặc dù cuối cùng là bên Lý Hưng Xương thua, nhưng bên Phương Minh Viễn cũng không phải là không bị thương! Thành Nghị mắt thâm xì, Giang Lạc Sơn tay sưng húp, còn Lưu Dũng bị mấy người Hàn Quốc đạp cho một cước vào chân, mặc dù không biết tình hình thế nào, nhưng bây giờ vẫn còn cảm thấy đau.
Hơn nữa,theo ý của Lý Ái Quốc, rõ ràng là muốn bên Phương Minh Viễn, bao gồm cả bốn cô gái Triệu Nhã vỗn dĩ không tham gia đánh nhau tất cả đều phải bị tra khảo, điều này không phải có chút quá đáng sao.
-Các cậu còn đứng đó làm cái gì?
Lý Ái Quốc đạp chân hét lớn,
-Còn không chấp hành mệnh lệnh đi.
-Điêu dân?
Phương Minh Viễn không thể nhịn được bước qua đó, một chân cũng đạp lên đất như Lý Ái Quốc, giẫm vào bụng hắn,lạnh lùng nói:
-Tôi sẽ đối mặt hỏi La Hồng xem hắn có dám gọi tôi như vậy.
Không chỉ mấy người Trương Kế Hưng kinh ngạc há hốc mồm,ngay cả Lý Ái Quốc bị Phương Minh Viễn giẫm lên cũng kinh ngạc không nói lên lời.
La Hồng, cái tên này không có gì đặc biệt, nhưng trong hệ thống cảnh sát thành phố Thượng Hải,ai lại không biết? Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thượng Hải chính là La Hồng! Hơn nữa, trong thời gian gần đây, còn có khả năng lên chức Bí thư Đảng ủy công an! Trở thành người đứng đầu trong toàn bộ hệ thống cảnh sát thành phố Thượng Hải! Bí thư Đảng ủy công an thành phố Lư kiêm Cục trưởng cục cảnh sát, điều này xứng đáng với cái tên lãnh đạo! Nhưng tên thanh niên Phương Minh Viên này, mọi việc còn chưa rõ, lại tùy tiện nói ra.
Đương nhiên,cũng co thể là Phương Minh Viễn cố tình làm ra vẻ,nhưng,đã hỗn loạn đến mức này rồi,không làm rõ vấn đề,Trương Kế Hưng không thể thả bọn họ được,lúc này,nói rất dễ dàng xác minh lời nói thì có ý nghĩa gì?
-Chi…
Một âm thanh chói tai, một chiếc xe có theo cờ bên trên đỗ ngay cửa Cục cảnh sát.
Cửa xe mở ra,một người thanh niên từ chiếc ghế phụ nhảy ra,đi xuống phía sau, mở cửa, sau đó là một người trung niên sắc mặt âm u từ chiếc ghế sau bước ra,đó là Phác Kính Ân lãnh sự Hàn Quốc ở thành phố Thượng Hải.
Một giờ trước Phác Kính Ân nhận được tin,bảy người Hàn Quốc, trong đó có hai người là lưu học sinh học tại đại học thành phố Thượng Hải, xảy ra ẩu đả với người Trung Quốc ở khu thương mại thành phố Thượng Hải, bị đưa đến đồn công an. Điều này cũng không có gì kỳ lạ, theo cuộc mở cửa cải cách của Trung Quốc, thành phố Thượng Hải này mở cửa trước tiên, người ngoại quốc sinh sống và làm việc ở đây càng ngày càng nhiều, người Trung Quốc và một vài người ngoại quốc ẩu đả tất nhiên cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Mà chuyện lại xảy ra ở đồn công an, càng làm cho Phác Kính Ân có chút không ngờ tới! Bên ẩu đả với người Hàn Quốc, không ngờ là đồn công an, ngay trước mặt cảnh sát Trung Quốc, mấy người Hàn Quốc đều bị đánh cho một trận! Mặc dù, theo tin được biết, có thể xác định, bảy người Hàn Quốc này chỉ bị thương ngoài da, không bị thương vào gân cốt, càng không cần nói đến tính mạng. Nhưng điều này vẫn làm cho Phác Kính Ân tức giận.
Từ khi Trung Quốc quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc, ông ta đảm nhận trách nhiệm lãnh sự ở lãnh sự quán thành phố Thành Hải, tình hình với tính chất ác liệt như vậy ông ta mới gặp lần đầu.
Sau khi nghe tin, Phác Kính Ân cùng thư ký lập tức lái xe đến đồn công an nơi xảy ra sự việc, kết quả đến đây vừa hỏi mới biết, tất cả những người liên quan đều đã bị bắt lên cục công an thành phố! Thế là Phác Kính Ân lại lái xe đến cục công an thành phố Lư! Phác Kính Ân vừa vào cửa, đằng sau cũng có một chiếc xe vừa lái đến, hình như là xe tiếp sau Phác Kính Ân.
-Lãnh sự Phác, ông đến đồn công an làm việc sao?
Một người trung niên từ trong xe thò đầu ra nói. Đây là chủ nhiệm văn phòng ngoại giao thành phố Thượng Hải Ngụy Kiến Đông! Ông cũng vừa mới biết chuyện, lập tức một mặt báo với lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, một mặt đuổi theo Phác Kính Ân.
Biết được ông liền tiến thẳng đến cục cảnh sát thành phố Thượng Hải.
Đi cùng một đường đến đây. Cũng may, đuổi kịp lúc Phác Kính Ân bước vào cục cảnh sát.
-Chủ nhiệm Ngụy,ông đến rồi cũng tốt.
Phác Kính Ân cũng không khách sáo,nói với Ngụy Chiếu Đông:
-Tôi phải kháng nghị với chính phủ quý quốc! Quốc dân của quý quốc quả thực là coi trời bằng vung, không ngờ ngay trước mặt cảnh sát, đánh quốc dân của chúng tôi! Mà cảnh sát của quý quốc lại khoanh tay đứng nhìn! Làm cho bảy quốc dân của chúng tôi thân thể bị thương nghiêm trọng, tâm lý cũng bị thương tổn! Tính chất ác liệt như vậy, nghe rợn cả người không ngờ lại xảy ra ở quý quốc.
Thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc! Tôi đã thông báo với đại sư quán Hàn Quốc ở Trung Quốc, tôi nghĩ Bộ ngoại giao của quý quốc sẽ sớm nhận được kháng nghị chính thức của chúng tôi.
Ngụy Chiếu Đông thản nhiên cười nói:
-Lãnh sự Phác, cơn tức giận của ông không khỏi có chút quá lớn rồi đấy, sự việc đúng hay sai, đến bây giờ vẫn chưa có kết luận! Công dân của quý quốc thật sự là bị đánh, nhưng vì sao họ bị đánh, Lãnh sự Phác có biết không? Sao ông có thể chắc chắn như vậy, lại còn chắc chắn là công dân chúng tôi không có lý lẽ nưa? Đánh người là không đúng, nhưng đói mặt với việc xâm hại bất chính, pháp luật cũng sẽ đảm bảo quyền lợi chính đáng!
Trong lòng Phác Kính Ân hơi giật mình, ông không ngờ, Ngụy Chiếu Đông trước nay cúi đầu khom lưng trước lãnh sự các nước ở Thành phố Thượng Hải, hôm nay lại nói ra những lời lẽ không hề kiêu ngạo xua nịnh! Trong lúc nhất thời, ông quả thật không dám chắc chắn, người đang đứng trước mắt ông là Chủ nhiệm Ngụy của văn phòng ngoại giao thành phố Thượng Hải hay không?
Từ khi hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, Phác Kính Ân luôn nhậm chức lãnh sự ở thành phố Thượng Hải, ông sớm đã quen, hơn nữa cũng cảm nhận được tài trí những người đứng đầu Trung Quốc! Ông cảm thấy làm một nhân viên ngoại giao của Trung Quốc còn thoải mái hơn là làm quan lớn trong nước.
Làm quan trong nước, không những phải đối mặt với những áp lực từ cấp trên và trong xã hội, còn phải đối mặt với trách nhiệm dân chúng,có lẽ chỉ là một người Trung Quốc bé nhỏ cũng có thể bị mất chức hoặc không thể chủ động từ chức. Phải biết rằng, nhưng một cái cầu trên Hán Giang bị gãy các nhân viên quản lý ở đây không được từ chức. Mà ở Trung Quốc, hàng năm đều phát hiện ra rất nhiều công trình bã đậu, những cũng không thấy vị cấp cao nào trong chính phủ Trung Quốc nhận trách nhiệm! Ngay cả nhân viên quản lý ở hiện trường chẳng qua cũng chỉ bị xử phạt cho xong việc.
Mà những nhân viên ngoại giao bọn họ, chỉ cần không chạm đến mấy việc mẫn cảm, ở Trung Quốc cũng giồng như là ở trên thiên đường, khắp nơi đều hưởng những đặc quyền mà quốc gia không được hưởng! Mặc dù có phạm luật, chỉ cần không gây chấn động, mấy quan viên Trung Quốc có thể biến to thành nhỏ, mà từ nhỏ thành không có gì! Thậm chí có lúc họ còn giúp mấy người chèn ép dân chúng của chính nước mình.
Nói thật, Phác Kính Ân rất xem thường mấy quan lại Trung Quốc! Chi phí ăn mặc của họ, đều là từ thuế của quốc gia, mà thuế là do dân nộp, có thể nói, những người này căn bản là những quan lại không có trí sáng tạo, chỉ dựa vào dân mà sống, nhân dân chính là miếng cơm manh áo của họ.
Đối với miếng cơm manh áo của họ, những kẻ này không những không giữ gìn lợi ích của họ, ngược lại còn ngồi lên đầu họ làm uy làm phúc, thậm chí bán đứng lợi ích hợp pháp của họ! Loại quan viên này nếu ở Hàn Quốc, đã bị dân chúng đá đi rồi! Xã hội hiện đại? Ai lại cần một cán bộ không thể giữ gìn lợi ích của nhân dân mình?
Nhưng hôm nay Ngụy Chiếu Đông đã thay đổi tác phong trước đây, trở nên cứng rắn hơn, điều này làm cho Phác Kính Ân thấy có chút không thích ứng! Không khỏi nghĩ đến Ngụy Chiếu Đông trước đây, thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.