Quyển 5 - Chương 226: Lưu Trì muốn làm cái gì?
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Phương Minh Viễn mấp máy môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Quan mới nhận chức ba đống lửa, tuy rằng không thể tránh khỏi những ảnh hưởng tiêu cực, nhưng đây cũng là do người dân trong nước ước định mà thành lệ thường, không gì đáng trách. Nhưng giống Lưu Trì sau thời gian ngắn ngủi một tháng đảm nhiệm chức vụ như thế này, trong chốn quan trường không gặp nhiều lắm.
Cán bộ bình thường, mặc dù được lên chức, trừ khi lực ảnh hưởng bên trong của người tiền nhiệm vô cùng lớn, cũng đều chú ý một phương pháp cách thức tốt nhất là nấu nước luộc ếch nhái, không dấu vết mà thành lập lực lượng nòng cốt cho mình, ngăn ngừa đội ngũ cán bộ phát sinh động thái rõ ràng. Tuy nhiên hắn cũng có thể lý giải việc Lưu Trì hành động như vậy, dù sao không phải tất cả cán bộ đều giống y, ở sau lưng có một chỗ dựa vững chắc. Mà là nhân vật số hai ở quận, nếu nói Lữ Lương đã không áp chế lời của y, như vậy quyền uy của y ở quận là không có người có thể chống đối.
Thế nhưng mặc dù là như vậy, Lưu Trì cũng không tránh khỏi có chút không kiêng nể gì, vừa mới nhậm chức, liền cưỡng chế công nhân viên chức Uỷ ban nhân dân mỗi người mỗi tháng đóng ba mươi tệ, khẳng định là nhiều người tức giận.Tuy nhiên đã trải qua kiếp trước, Phương Minh Viễn lại biết, trên đất nước Hoa Hạ, chuyện kỳ lạ gì cũng đều có khả năng xảy ra, làm chuyện ác hơn so với Lưu Trì cũng có khối người. Chỉ với sự việc này, căn bản tuyệt đối không ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lưu Trì.
Hơn nữa, Phương Minh Viễn cũng nghĩ đến, quận Bình Xuyên sau khi sửa, đã là một khu trực thuộc quan trọng của thành phố Phụng Nguyên, địa vị chính trị đã vượt xa so với lúc trước. Một quận trực thuộc tỉnh, kinh tế phát triển nhanh chóng như vậy, Tỉnh uỷ và Uỷ ban Nhân tỉnh chắc chắn có người không muốn nhà họ Phương có lực ảnh hưởng quá lớn đối với nó, mà Lưu Trì không thể nghi ngờ chính là một lưỡi dao sắc bén bọn họ tước đoạt quyền lực ảnh hưởng của nhà họ Phương ở quận Bình Xuyên. Nói như vậy, chỉ cần Lưu Trì không làm đến mức mất cảm tình của quần chúng, khiến cho quận Bình Xuyên rối loạn, thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cũng may Thì Văn Sinh mấy năm nay trong quan trường, cũng hiểu được, không phải có tiền, có quyền là có thể nghĩ thầm rằng sự tình đã thành, mà còn phải xem thực lực của đối thủ.
Lưu Trì đến nay việc xấu chưa lộ, việc này đối với con đường làm quan của y mà nói, căn bản là không thật sự đe doạ. Cho nên cũng chỉ là cùng với Phương Minh Viễn phát ra tín hiệu, thuận tiện khiến cho Phương Minh Viễn đối với ình hình quận Bình Xuyên hiện giờ có cái hiểu biết chính xác, cũng không có trông đợi Phương Minh Viễn có thể làm cái gì.
-Haiz, chú nói Minh Viễn, cháu lúc này trở về thế nào lại mang về thêm một người thế này?
Thì Văn Sinh hướng Phương Minh Viễn chớp mắt vài cái, trêu đùa nói. Y nói là Trịnh Gia Nghi, cũng không biết ông cụ Trịnh Ngu Đồng nghĩ như thế nào. Phương Minh Viễn sau khi gặp mặt cổ đông, thật ra là quay về Hồng Kông, lại đem Trịnh Gia Nghi lưu lại, nói là để Phương Minh Viễn mang theo cô trải nghiệm cuộc sống ở Đại Lục, và khi thời gian nghỉ đông ở đại học kết thúc, sẽ quay trở về Hồng Kông. Nhưng ông cụ Trịnh thật ra là một phen vung tay khiến cho Phương Minh Viễn không thể không gật đầu nhận lời. Mà hắn tới lễ mừng năm mới ở Phụng Nguyên, Trịnh Gia Nghi cũng liền đi theo bọn họ bay trở về Phụng Nguyên.
Sau khi tới Phụng Nguyên, vốn dĩ Phương Minh Viễn sắp xếp Lâm Dung chăm sóc cô, nhưng vị này lại nói cái gì cũng muốn đi theo hoạt động của Phương Minh Viễn, liền ngây ngô theo đúng Phương Minh Viễn trở về, còn theo tới Hải Trang.
Phương Minh Viễn không khỏi cười khổ nói:
-Dượng, dươncj cũng đừng giễu cợt cháu nữa!
Trịnh Gia Nghi đến, đã khiến vợ chồng ông cụ Phương, vợ chồng Phương Thắng, vợ chồng Tô Ái Quân cùng không ít người trêu ghẹo Phương Minh Viễn.
-Dượng cũng đừng xem thường một vị này, đây chính là cháu ruột ông cụ Trịnh Ngu Đồng người đứng đầu Đại Chu Đại Phúc Kim ông trùm công ngiệp trang sức châu báu Hồng Kông.
Lời nói tiếp đó của Phương Minh Viễn lại làm Thì Văn Sinh giật mình kinh hãi.
Văn Sinh không có khái niệm gì về ngân hàng Chu Đại Phúc, nhưng ông trùm công nghiệp châu báu trang sức, kia chẳng phải là nói địa vị ngang hàng với công ty tập đoàn vận tải hàng hoá đường thuỷ Quách Thị nổi tiếng ở Hồng Kông sao! Tập đoàn vận tải hàng hoá Quách Thị là tập đoàn siêu đại quy mô mà hàng nghìn hàng vạn doanh nghiệp ngưỡng mộ.
-Vậy cô kia chẳng phải là giống với thân phận của Tình nhi?
Thì Văn Sinh kinh ngạc nói.
-Thật ra còn có chút khác biệt.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
-Ông cụ Quách chỉ có một người con cũng chính là cha của Tình Nhi. Mà ông cụ Trịnh có ba con trai bốn con gái, Trịnh Gia Nghi là con gái của con trai thứ ba của ông, tuy rằng được ông cụ cưng chiều, nhưng với Tình Nhi vẫn là không thể so sánh được.
Thì Văn Sinh lúc này mới bừng tỉnh ngộ, người này đông con, tất nhiên cháu trai cháu gái sẽ chia mỏng đều tài sản trên mỗi người.
-Tuy nhiên gia sản ông cụ Trịnh kể ra cũng đến mười mấy tỷ đô la Hong Kong, đến lúc đó cho dù là phần một phần mỏng như thế nào rơi xuống trên đầu cô, cũng đủ cam đoan, cô sẽ trở thành một bà tỉ phú.
Phương Minh Viễn thuận miệng tung ra một trái bom làm Thì Văn Sinh cháy sém.
-Mấy chục tỷ Hong Kong!
Thì Văn Sinh hít một ngụm khí lạnh, tuy nói rằng, là một phần tử của nhà họ Phương hiện giờ tài sản dưới danh nghĩa ông ta cũng là không ít, nhưng cùng so sánh với ông cụ Trịnh, thì như là kiến gặp voi. Mười mấy tỷ đo la Hong Kong có nghĩa là gì? đó phải là tổng giá trị sản phẩm quốc dân chừng vài năm của thành phố Phụng Nguyên.
Tuy nhiên, Thì Văn Sinh trong lòng lại nói thầm, một vị giàu có ông trùm thương mại của Hồng Kông, muốn cháu gái ruột của mình đi theo Phương Minh Viễn chạy đến Tây Bắc đại lục này đón năm mới, đây là có ý gì?
Theo tuổi tác Phương Minh Viễn, nhà họ Phương từ trên xuống dưới đối với việc kết hôn của Phương Minh Viễn cũng là vô cùng để ý. Vợ chồng ông cụ Phương là hy vọng có thể sớm có chắt ẵm bồng, vợ chồng Phương Thắng, Phương Thắng bộn bề công việc thì thôi, còn Bạch Bình khá rảnh rỗi cũng là khát vọng được ôm cháu nội, mà giống như bọn họ, cô dượng thím, đối với hôn sự của Phương Minh Viễn cũng là rất để tâm.
Theo Thì Văn Sinh, hôn nhân của Phương Minh Viễn, hoặc là cưới Triệu Nhã hoặc là cưới Phùng Thiện, mọi người hiểu rõ, đây cũng là tiến thêm một bước củng cố quan hệ nhà họ Phương và nhà họ Triệu. Gia đình Triệu Nhã, hiện giờ tuy rằng không thể so sánh với nhà họ Phương, nhưng nhờ có sự chỉ điểm của Phương Minh Viễn, nhà họ Triệu ở Tần Tây cũng là một gia tộc mới nổi danh.
Nếu không thì liền cưới con gái quan lớn hay nói là con nhà phú hào, hoặc là trong chính trị, hoặc là trong giới kinh doanh, có thể vì tương lai phát triển của nhà họ Phương cung cấp trợ lực lớn hơn nữa. Mà ở giữa hai bên này, Thì Văn Sinh lại càng nghiêng về phía con gái quan lớn.
Tuy nhiên bọn họ cũng đều hiểu được, họ muốn gì thì muốn chứ Phương Minh Viễn ở loại chuyện này cũng không phải là quân cờ mặc cho người ta an bài, cuối cùng cưới ai, có lẽ ông cụ Phương và vợ chồng Phương Thắng có quyền phát ngôn nhất định, nhưng làm dượng như y, chắc chắn là không có.
Chỉ có điều hiểu thì hiểu, Thì Văn Sinh gặp chuyện này vẫn là như cũ, trong lòng không kìm nổi nghĩ nếu Phương Minh Viễn và Trịnh Gia Nghi kết hôn, thì sẽ đem nhà họ Phương và gia tộc dẫn đầu ngành đá quý trang sức Hồng Kông cột vào cùng một chỗ, như vậy…
-Dượng, Lưu Trì muốn ồn ào, cứ để cho y hoạt náo đi, chỉ cần không quá mức, không đụng chạm đến lợi ích của chúng ta, còn chưa tính, cẩn thận xem liền bỏ phiếu trắng được rồi. Nhưng dượng nhất định phải nhớ kỹ, nếu như Lưu Trì đưa ra đề án quá mức, liền nhất định phải rõ ràng dứt khoát cho y thấy thái độ của mình. Ha ha, nhà họ Lưu tuy rằng mạnh,nhưng cũng không thể ép chúng ta, miễn là chiếm lý dượng liền nhất định phải cố gắng đấu tranh.
Phương Minh Viễn nghiêm túc nói.
Thì Văn Sinh sợ run một chút, lập tức gật gật đầu.
Người khác không biết, nhưng Phương Minh Viễn thì biết kết cục của Lưu Trì kiếp trước. Tuy rằng nói, trỉa qua một đời, con đường làm quan của Lưu Trì đã xảy ra những thay đổi, nhưng tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Phương Minh Viễn cũng không cho là bản chất Lưu Trì so với ở kiếp trước có gì khác nhau, như vậy kết cục của y cũng liền có thể nghĩ tới. Hắn cũng không muốn Thì Văn Sinh bị người ta cho là cùng với Lưu Trì cá mè một lứa, như vậy không chỉ có đối với con đường làm quan sau này của Thì Văn Sinh vô cùng bất lợi, mà đối với danh dự của nhà họ Phương cũng rất tai hại.
-Haiz, đúng rồi, Minh Viễn, thiếu suýt nữa quên nói cho cháu, Lưu Trì mới lập một sở phụ trách quản lý đô thị có nhiệm vụ quản lý trật tự đường phố nội thành. Sở trưởng chính là thư ký của y Nguỵ Bá Đạt.
Thì Văn Sinh đập tay ba phát nói:
-Tên tiểu tử Nguỵ Bá Đạt thật đúng chẳng ra cái thể thống gì, vừa mới nhậm chức, xem y thông báo tuyển dụng đội ngũ quản lý đô thị, toàn là một đám lưu manh xung quanh trong tám thị trấn.
Những chuyện xảy ra với mấy người Phương Minh Viễn lúc trước ở thị trấn Uy Giang, Thì Văn Sinh tất nhiên là biết rất rỗ. Lý Đông Tinh ở thời điểm năm chín mươi lăm, cũng thiết lập cục quản lý đô thị, nhưng Lý Đông Tinh đối với cục quản lý đô thị quản lý thật sự nghiêm, thật ra rất ít nghe nói có cái gì xung đột với người dân.
Cho nên, y đối với việc Lưu Trì thiết lập sở quản lý đô thị mới, là rất bất mãn.
-Nguỵ Bá Đạt đi làm sở trưởng sở quản lý đô thị?
Phương Minh Viễn có chút khó hiểu. Sở trưởng sở quản lý đô thị,
Tuy rằng cũng có chút béo bở, nhưng so với thư ký chủ tịch quận, thì thật là thua kém không ít, đây chẳng phải là Lưu Trì không trọng Nguỵ Bá Đạt nữa sao?
-Đúng vậy, nghe nói là y làm vài chuyện khó có thể làm Lưu Trì vừa lòng, Lưu Trì giận dữ, liền thay đổi thư ký. Tuy nhiên.. cuối cùng là cho Nguỵ Bá Đạt một vị trí sở trưởng.
Thì Văn Sinh coi thường mà bĩu môi nói, y đối với Nguỵ Bá Đạt mà nói một chút thiện cảm tí teo đều không có. Vốn dĩ, tuy chỉ là thư ký phó chủ tịch thường trực quận uỷ thôi, coi bộ dáng y vênh váo tự đắc, làm như lên làm thư ký thủ tướng viện quốc vụ.
Hiện giờ, Nguỵ Bá Đạt bị giáng xuống làm sở trưởng sở quản lý đô thị, liền khiến Thì Văn Sinh trong lòng giống như ở cảnh sắc tươi đẹp trong mùa hạ nóng bức lập tức được uống đồ ướp lạnh thoải mái vậy.
Phương Minh Viễn lại nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy sự tình e rằng không giống suy nghĩ vô cùng đơn giản của Thì Văn Sinh, quản lý đô thị, là một chức còn không có chính thức xếp vào thể chế lực lượng nhà nước, đừng nhìn quản lý đô thị khi đối mặt kẻ thù, không có tác dụng gì nhiều, nhưng đối với dân chúng bình thường, uy lực của nó thật sự không thể coi thường.
Chẳng lẽ nói…
Cán bộ bình thường, mặc dù được lên chức, trừ khi lực ảnh hưởng bên trong của người tiền nhiệm vô cùng lớn, cũng đều chú ý một phương pháp cách thức tốt nhất là nấu nước luộc ếch nhái, không dấu vết mà thành lập lực lượng nòng cốt cho mình, ngăn ngừa đội ngũ cán bộ phát sinh động thái rõ ràng. Tuy nhiên hắn cũng có thể lý giải việc Lưu Trì hành động như vậy, dù sao không phải tất cả cán bộ đều giống y, ở sau lưng có một chỗ dựa vững chắc. Mà là nhân vật số hai ở quận, nếu nói Lữ Lương đã không áp chế lời của y, như vậy quyền uy của y ở quận là không có người có thể chống đối.
Thế nhưng mặc dù là như vậy, Lưu Trì cũng không tránh khỏi có chút không kiêng nể gì, vừa mới nhậm chức, liền cưỡng chế công nhân viên chức Uỷ ban nhân dân mỗi người mỗi tháng đóng ba mươi tệ, khẳng định là nhiều người tức giận.Tuy nhiên đã trải qua kiếp trước, Phương Minh Viễn lại biết, trên đất nước Hoa Hạ, chuyện kỳ lạ gì cũng đều có khả năng xảy ra, làm chuyện ác hơn so với Lưu Trì cũng có khối người. Chỉ với sự việc này, căn bản tuyệt đối không ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lưu Trì.
Hơn nữa, Phương Minh Viễn cũng nghĩ đến, quận Bình Xuyên sau khi sửa, đã là một khu trực thuộc quan trọng của thành phố Phụng Nguyên, địa vị chính trị đã vượt xa so với lúc trước. Một quận trực thuộc tỉnh, kinh tế phát triển nhanh chóng như vậy, Tỉnh uỷ và Uỷ ban Nhân tỉnh chắc chắn có người không muốn nhà họ Phương có lực ảnh hưởng quá lớn đối với nó, mà Lưu Trì không thể nghi ngờ chính là một lưỡi dao sắc bén bọn họ tước đoạt quyền lực ảnh hưởng của nhà họ Phương ở quận Bình Xuyên. Nói như vậy, chỉ cần Lưu Trì không làm đến mức mất cảm tình của quần chúng, khiến cho quận Bình Xuyên rối loạn, thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cũng may Thì Văn Sinh mấy năm nay trong quan trường, cũng hiểu được, không phải có tiền, có quyền là có thể nghĩ thầm rằng sự tình đã thành, mà còn phải xem thực lực của đối thủ.
Lưu Trì đến nay việc xấu chưa lộ, việc này đối với con đường làm quan của y mà nói, căn bản là không thật sự đe doạ. Cho nên cũng chỉ là cùng với Phương Minh Viễn phát ra tín hiệu, thuận tiện khiến cho Phương Minh Viễn đối với ình hình quận Bình Xuyên hiện giờ có cái hiểu biết chính xác, cũng không có trông đợi Phương Minh Viễn có thể làm cái gì.
-Haiz, chú nói Minh Viễn, cháu lúc này trở về thế nào lại mang về thêm một người thế này?
Thì Văn Sinh hướng Phương Minh Viễn chớp mắt vài cái, trêu đùa nói. Y nói là Trịnh Gia Nghi, cũng không biết ông cụ Trịnh Ngu Đồng nghĩ như thế nào. Phương Minh Viễn sau khi gặp mặt cổ đông, thật ra là quay về Hồng Kông, lại đem Trịnh Gia Nghi lưu lại, nói là để Phương Minh Viễn mang theo cô trải nghiệm cuộc sống ở Đại Lục, và khi thời gian nghỉ đông ở đại học kết thúc, sẽ quay trở về Hồng Kông. Nhưng ông cụ Trịnh thật ra là một phen vung tay khiến cho Phương Minh Viễn không thể không gật đầu nhận lời. Mà hắn tới lễ mừng năm mới ở Phụng Nguyên, Trịnh Gia Nghi cũng liền đi theo bọn họ bay trở về Phụng Nguyên.
Sau khi tới Phụng Nguyên, vốn dĩ Phương Minh Viễn sắp xếp Lâm Dung chăm sóc cô, nhưng vị này lại nói cái gì cũng muốn đi theo hoạt động của Phương Minh Viễn, liền ngây ngô theo đúng Phương Minh Viễn trở về, còn theo tới Hải Trang.
Phương Minh Viễn không khỏi cười khổ nói:
-Dượng, dươncj cũng đừng giễu cợt cháu nữa!
Trịnh Gia Nghi đến, đã khiến vợ chồng ông cụ Phương, vợ chồng Phương Thắng, vợ chồng Tô Ái Quân cùng không ít người trêu ghẹo Phương Minh Viễn.
-Dượng cũng đừng xem thường một vị này, đây chính là cháu ruột ông cụ Trịnh Ngu Đồng người đứng đầu Đại Chu Đại Phúc Kim ông trùm công ngiệp trang sức châu báu Hồng Kông.
Lời nói tiếp đó của Phương Minh Viễn lại làm Thì Văn Sinh giật mình kinh hãi.
Văn Sinh không có khái niệm gì về ngân hàng Chu Đại Phúc, nhưng ông trùm công nghiệp châu báu trang sức, kia chẳng phải là nói địa vị ngang hàng với công ty tập đoàn vận tải hàng hoá đường thuỷ Quách Thị nổi tiếng ở Hồng Kông sao! Tập đoàn vận tải hàng hoá Quách Thị là tập đoàn siêu đại quy mô mà hàng nghìn hàng vạn doanh nghiệp ngưỡng mộ.
-Vậy cô kia chẳng phải là giống với thân phận của Tình nhi?
Thì Văn Sinh kinh ngạc nói.
-Thật ra còn có chút khác biệt.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
-Ông cụ Quách chỉ có một người con cũng chính là cha của Tình Nhi. Mà ông cụ Trịnh có ba con trai bốn con gái, Trịnh Gia Nghi là con gái của con trai thứ ba của ông, tuy rằng được ông cụ cưng chiều, nhưng với Tình Nhi vẫn là không thể so sánh được.
Thì Văn Sinh lúc này mới bừng tỉnh ngộ, người này đông con, tất nhiên cháu trai cháu gái sẽ chia mỏng đều tài sản trên mỗi người.
-Tuy nhiên gia sản ông cụ Trịnh kể ra cũng đến mười mấy tỷ đô la Hong Kong, đến lúc đó cho dù là phần một phần mỏng như thế nào rơi xuống trên đầu cô, cũng đủ cam đoan, cô sẽ trở thành một bà tỉ phú.
Phương Minh Viễn thuận miệng tung ra một trái bom làm Thì Văn Sinh cháy sém.
-Mấy chục tỷ Hong Kong!
Thì Văn Sinh hít một ngụm khí lạnh, tuy nói rằng, là một phần tử của nhà họ Phương hiện giờ tài sản dưới danh nghĩa ông ta cũng là không ít, nhưng cùng so sánh với ông cụ Trịnh, thì như là kiến gặp voi. Mười mấy tỷ đo la Hong Kong có nghĩa là gì? đó phải là tổng giá trị sản phẩm quốc dân chừng vài năm của thành phố Phụng Nguyên.
Tuy nhiên, Thì Văn Sinh trong lòng lại nói thầm, một vị giàu có ông trùm thương mại của Hồng Kông, muốn cháu gái ruột của mình đi theo Phương Minh Viễn chạy đến Tây Bắc đại lục này đón năm mới, đây là có ý gì?
Theo tuổi tác Phương Minh Viễn, nhà họ Phương từ trên xuống dưới đối với việc kết hôn của Phương Minh Viễn cũng là vô cùng để ý. Vợ chồng ông cụ Phương là hy vọng có thể sớm có chắt ẵm bồng, vợ chồng Phương Thắng, Phương Thắng bộn bề công việc thì thôi, còn Bạch Bình khá rảnh rỗi cũng là khát vọng được ôm cháu nội, mà giống như bọn họ, cô dượng thím, đối với hôn sự của Phương Minh Viễn cũng là rất để tâm.
Theo Thì Văn Sinh, hôn nhân của Phương Minh Viễn, hoặc là cưới Triệu Nhã hoặc là cưới Phùng Thiện, mọi người hiểu rõ, đây cũng là tiến thêm một bước củng cố quan hệ nhà họ Phương và nhà họ Triệu. Gia đình Triệu Nhã, hiện giờ tuy rằng không thể so sánh với nhà họ Phương, nhưng nhờ có sự chỉ điểm của Phương Minh Viễn, nhà họ Triệu ở Tần Tây cũng là một gia tộc mới nổi danh.
Nếu không thì liền cưới con gái quan lớn hay nói là con nhà phú hào, hoặc là trong chính trị, hoặc là trong giới kinh doanh, có thể vì tương lai phát triển của nhà họ Phương cung cấp trợ lực lớn hơn nữa. Mà ở giữa hai bên này, Thì Văn Sinh lại càng nghiêng về phía con gái quan lớn.
Tuy nhiên bọn họ cũng đều hiểu được, họ muốn gì thì muốn chứ Phương Minh Viễn ở loại chuyện này cũng không phải là quân cờ mặc cho người ta an bài, cuối cùng cưới ai, có lẽ ông cụ Phương và vợ chồng Phương Thắng có quyền phát ngôn nhất định, nhưng làm dượng như y, chắc chắn là không có.
Chỉ có điều hiểu thì hiểu, Thì Văn Sinh gặp chuyện này vẫn là như cũ, trong lòng không kìm nổi nghĩ nếu Phương Minh Viễn và Trịnh Gia Nghi kết hôn, thì sẽ đem nhà họ Phương và gia tộc dẫn đầu ngành đá quý trang sức Hồng Kông cột vào cùng một chỗ, như vậy…
-Dượng, Lưu Trì muốn ồn ào, cứ để cho y hoạt náo đi, chỉ cần không quá mức, không đụng chạm đến lợi ích của chúng ta, còn chưa tính, cẩn thận xem liền bỏ phiếu trắng được rồi. Nhưng dượng nhất định phải nhớ kỹ, nếu như Lưu Trì đưa ra đề án quá mức, liền nhất định phải rõ ràng dứt khoát cho y thấy thái độ của mình. Ha ha, nhà họ Lưu tuy rằng mạnh,nhưng cũng không thể ép chúng ta, miễn là chiếm lý dượng liền nhất định phải cố gắng đấu tranh.
Phương Minh Viễn nghiêm túc nói.
Thì Văn Sinh sợ run một chút, lập tức gật gật đầu.
Người khác không biết, nhưng Phương Minh Viễn thì biết kết cục của Lưu Trì kiếp trước. Tuy rằng nói, trỉa qua một đời, con đường làm quan của Lưu Trì đã xảy ra những thay đổi, nhưng tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Phương Minh Viễn cũng không cho là bản chất Lưu Trì so với ở kiếp trước có gì khác nhau, như vậy kết cục của y cũng liền có thể nghĩ tới. Hắn cũng không muốn Thì Văn Sinh bị người ta cho là cùng với Lưu Trì cá mè một lứa, như vậy không chỉ có đối với con đường làm quan sau này của Thì Văn Sinh vô cùng bất lợi, mà đối với danh dự của nhà họ Phương cũng rất tai hại.
-Haiz, đúng rồi, Minh Viễn, thiếu suýt nữa quên nói cho cháu, Lưu Trì mới lập một sở phụ trách quản lý đô thị có nhiệm vụ quản lý trật tự đường phố nội thành. Sở trưởng chính là thư ký của y Nguỵ Bá Đạt.
Thì Văn Sinh đập tay ba phát nói:
-Tên tiểu tử Nguỵ Bá Đạt thật đúng chẳng ra cái thể thống gì, vừa mới nhậm chức, xem y thông báo tuyển dụng đội ngũ quản lý đô thị, toàn là một đám lưu manh xung quanh trong tám thị trấn.
Những chuyện xảy ra với mấy người Phương Minh Viễn lúc trước ở thị trấn Uy Giang, Thì Văn Sinh tất nhiên là biết rất rỗ. Lý Đông Tinh ở thời điểm năm chín mươi lăm, cũng thiết lập cục quản lý đô thị, nhưng Lý Đông Tinh đối với cục quản lý đô thị quản lý thật sự nghiêm, thật ra rất ít nghe nói có cái gì xung đột với người dân.
Cho nên, y đối với việc Lưu Trì thiết lập sở quản lý đô thị mới, là rất bất mãn.
-Nguỵ Bá Đạt đi làm sở trưởng sở quản lý đô thị?
Phương Minh Viễn có chút khó hiểu. Sở trưởng sở quản lý đô thị,
Tuy rằng cũng có chút béo bở, nhưng so với thư ký chủ tịch quận, thì thật là thua kém không ít, đây chẳng phải là Lưu Trì không trọng Nguỵ Bá Đạt nữa sao?
-Đúng vậy, nghe nói là y làm vài chuyện khó có thể làm Lưu Trì vừa lòng, Lưu Trì giận dữ, liền thay đổi thư ký. Tuy nhiên.. cuối cùng là cho Nguỵ Bá Đạt một vị trí sở trưởng.
Thì Văn Sinh coi thường mà bĩu môi nói, y đối với Nguỵ Bá Đạt mà nói một chút thiện cảm tí teo đều không có. Vốn dĩ, tuy chỉ là thư ký phó chủ tịch thường trực quận uỷ thôi, coi bộ dáng y vênh váo tự đắc, làm như lên làm thư ký thủ tướng viện quốc vụ.
Hiện giờ, Nguỵ Bá Đạt bị giáng xuống làm sở trưởng sở quản lý đô thị, liền khiến Thì Văn Sinh trong lòng giống như ở cảnh sắc tươi đẹp trong mùa hạ nóng bức lập tức được uống đồ ướp lạnh thoải mái vậy.
Phương Minh Viễn lại nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy sự tình e rằng không giống suy nghĩ vô cùng đơn giản của Thì Văn Sinh, quản lý đô thị, là một chức còn không có chính thức xếp vào thể chế lực lượng nhà nước, đừng nhìn quản lý đô thị khi đối mặt kẻ thù, không có tác dụng gì nhiều, nhưng đối với dân chúng bình thường, uy lực của nó thật sự không thể coi thường.
Chẳng lẽ nói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.