Quyển 3 - Chương 601: Lý Đông Tinh yên tâm
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Phương Minh Viễn thầm tính. Hiện giờ Yeltsin đang nắm quyền to ở Nga, ngày sau giữ chức Tổng Thống. không thể nghi ngờ rằng thời đại Yeltsin càng thích hợp với sự tồn tại của bọn đầu sỏ chính trị Nga. Trong kiếp trước, sở dĩ Angarsk hóa thành bọt nước, không thể nghi ngờ, nguyên nhân trọng yếu là người khống chế cổ phần công ty xăng dầu Youke Chomsky là Haldore Khodorkovsky có nguy cơ bị bỏ tù. Thời gian cụ thể thì Phương Minh Viễn không nhớ được, có lẽ phải sau năm 2003, 2004. Như vậy tính ra còn khoảng mười năm. Nếu có thể đoạt được đường ống dẫn dầu trước khi Holdore đi tù thì công ty công ty xăng dầu Youke Chomsky sẽ phải đóng cửa. Chính phủ Nga cũng tuyệt đối không cho phép để một ống dẫn dầu như vậy không dùng đến.
Quan trọng hơn là nguy cơ tài chính Đông Nam Á ngày càng tới gần. Chính phủ Nhật Bản và Hàn Quốc đến lúc đó ốc không mang nổi mình ốc, dù đã biết kế hoạch ống dẫn dầu Hoa-Nga, nhưng căn bản là không còn sức để cản trở. Chuyện này chắc chắn sẽ làm giảm được nhiều phiền toái. Hơn nữa, đến lúc đó, chính phủ Nga cũng bị ảnh hưởng bởi nguy cơ tài chính và giá dầu mỏ giảm mạnh, cũng không còn nói gì được.
Phương Minh Viễn cầm bản đồ Hoa Hạ và Nga, tính toán trong lòng. Lúc trước, khi hắn thăm dò địa chất, đã nghe người dân địa phương nói rằng, trước đây người Nga có đề xuất phương án xây ống dẫn dầu từ Siberia qua Mông Cổ, vào Hoa Hạ. Như vậy là phải làm chung với khu tự trị Nội Mông hoặc vài tỉnh lân cận, nhưng lại bị chính phủ từ chối. Vì chính phủ cho rằng, đường ống dẫn dầu đi qua Mông Cổ sẽ rất nguy hiểm. Quan trọng hơn là sau năm 2000, sản lượng dầu mỏ đông bắc khó tăng trưởng được, ngoài ra còn có khả năng suy thoái. Để tránh việc hụt giảm dầu và nguyên liệu cho thành phố, chính phủ mới kiên trì đặt ống dẫn dầu chung ở đông bắc.
Thật ra, Phương Minh Viễn nhận thấy, lựa chọn của chính phủ dựa vào yếu tố sau nhiều hơn. Dù sao, theo tình hình quốc tế lúc đó, cho dù người Mông Cổ có gan, cũng không dám động đến ống dẫn dầu của Hoa Hạ và Nga. Nếu hai nước hợp tác phong tỏa nó thì liên lạc giữa nó và các nước trên thế giới e là phải thông qua vệ tinh.
Nhưng chính vì cho là như vậy nên người Nhật Bản và Hàn Quốc mới thức cơ. Nếu lúc trước chấp nhận cách nghĩ này, chẳng những dầu mỏ Nga có thể tiến thẳng và địa khu Hoa Bắc, Tây Bắc Hoa Hạ, làm cho các nhà máy lọc dầu ở đây có đầy đủ nguyên liệu, cũng có thể tránh được bị người Nhật Bản và Hàn Quốc ngáng chân.
Nhưng làm cách nào để thuyết phục được chính phủ Hoa Hạ luôn có tầm mắt hạn hẹp cũng làm Phương Minh Viễn nát óc. Tuy hắn chưa biết năm nay Hoa Hạ nhập khẩu bao nhiêu dầu, có thể thật sự ý thức được Hoa Hạ đang rơi vào thời kỳ thiếu dầu lần nữa hay không, hơn nữa, sóng to gió lớn như lúc này, có thể nói là hiếm có trong lịch sử thế giới. Trong mười mấy năm ngắn ngủi, Hoa Hạ từ một nước xuấtkhẩu dầu mỏ, lại trở thành nước nhập khẩu dầu thứ hai thế giới, nhiều hơn Nhật Bản và rất gần Mỹ. Hàng năm, nhà nước phải trả hơn mười tỷ ngoại tệ để mua dầu thô.
Ngay lúc Phương Minh Viễn vô cùng đau đầu thì Lâm Dung vào thông báo Lý Đông Tinh đến.
Việc Lý Đông Tinh đến không khiến Phương Minh Viễn cảm thấy bất ngờ vì hôm qua đã có hẹn rồi.
Lý Đông Tinh bước vào phòng làm việc của Phương Minh Viễn, liếc mắt thấy bản đồ Hoa Nga, trong lòng hơi kinh ngạc. Không phải Phương Minh Viễn lại muốn kinh doanh qua biên giới đó chứ? Dựa vào cấp bậc của ông ta, tất nhiên không biết, mấy năm trước Phương Minh Viễn đã kinh doanh ở biên giới Đông bắc Hoa Nga rồi, giờ cũng rất phát đạt. Tuy so với các ngành kinh doanh khác của hắn thì còn thua chị kém em, nhưng cũng là một công ty lớn, hạn ngạch kinh doanh mỗi năm hơn mười tỷ.
- Quấy rầy nhã hứng của cậu Phương rồi.
Lý Đông Tinh cười ha hả nói.
Phương Minh Viễn đứng dậy, cũng cười nói:
- Cái gì mà nhã hứng với mất hứng chứ, thấy cái gì thuận tiện thì làm thôi. Chú Lý, cháu phải chúc mừng chú trước đã.
- Có gì đáng chúc mừng đâu!
Lý Đông Tinh xua tay liên tục nói.
- Huyện Bình Xuyên này còn chưa hoàn toàn ổn định, người chiếm quyền cũng đã tới rồi.
Phương Minh Viễn cười, cũng không nói tiếp.
Lâm Dung rót trà cho Lý Đông Tinh rồi lui ra ngoài.
- Cậu Phương, gần đây cậu xây biệt thự trong thành cổ, mọi người cũng bàn tán nhiều. Nhưng ai cũng nói chờ đến ngày cậu chính thức cho thuê.
Nói đến đây Lý Đông Tinh lại cảm thấy khâm phục tài kinh doanh của Phương Minh Viễn. Thành cổ Bình Xuyên ban đầu rách nát, người làm quan không ai muốn tới nơi này. Trong mắt nhiều người, bên trong thành cổ Bình Xuyên còn mấy mươi ngàn người, nếu không giải tỏa sạch sẽ cũng cần có một số tiền lớn để duy trì nó khỏi mục rã.
Trước khi Phương Minh Viễn quyết định mở rộng nơi này, trên huyện không ít người nói xấu, cho rằng Phương gia tham tiền đến khùng rồi. Nhất là khi biết được muốn giải phóng mặt bằng phải tốn mấy mươi triệu tệ, tổng phí sửa chữa mất khoảng trăm triệu trở lên, lại cho rằng Phương gia mù quáng, đến lúc làm không xong thì không biết thu lại bằng cách nào. Lúc ấy, Lý Đông Tinh và Lữ Lương cũng đã trao đổi với nhau, hai người cũng không thể nào xem trọng được việc này, cho rằng chắc chắn Phương gia sẽ lỗ vốn.
Nhưng không ai ngờ, đến khi sửa chữa hoàn tất thành cổ, công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp quản đường sắt Phụng Đồng, mỗi ngày vốn chỉ vận chuyển một lượt hành khách, giờ thành bảy tám lượt. Hơn nữa chất lượng tàu xe cũng tăng lên, từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên chỉ trong vòng trên dưới bốn mươi phút. Ngoài ra, đường cao tốc từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên cũng sửa chữa xong. Lúc này, thời gian từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên và thời gian từ Phụng Nguyên đến vùng núi cũng không khác biệt mấy. Đoàn du lịch lại được miễn phí đi trên đường cao tốc Phụng Nguyên đến Bình Xuyên. Cứ như vậy, quảng cáo rầm rộ các hoạt động trong thành cổ, khách du lịch đến Bình Xuyên lập tức tăng nhanh.
Thành cổ Bình Xuyên sau khi sửa chữa xong cũng rất đặc sắc. Danh tiếng lan rộng khắp nơi. Ngay cả người Phụng Nguyên, vào cuối tuần cũng ngồi xe đến Bình Xuyên chơi một ngày. Dù sao, từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên, dù ngồi xe lửa hay ô tô đều rất dễ dàng. Hơn nữa, chợ bán sĩ ở đây nhiều hàng hóa, cần gì cũng có, so với chợ ở Phụng Nguyên còn nhiều hàng hóa mà lại rẻ hơn. Đến đây chơi một ngày dù là du ngoạn hay mua sắm cũng không tồi.
Kết quả là từ khi thành cổ Bình Xuyên được mở ra đến nay, mới mấy tháng ngắn ngủi đã lấy lại được vốn. Lý Đông Tinh biết làm được như thế không phải dễ dàng. Trong thành cổ Bình Xuyên không chỉ có nhà cửa và đầy các cửa hàng mặt tiền cổ kính, còn có văn miếu cổ, miếu Quan Công, nhà bảo tàng và các cơ quan bảo tồn văn vật. Mấy năm nay Lưu Vũ cũng không nhàn rỗi, thu thập văn vật trong nhà kho huyện hay bên ngoài để nhét vào bảo tàng trong thành cổ. Dù sao ở đó có đầy đủ thiết bị bảo tồn, so với bị quăng đến mốc meo hay rách tung tóe trong nhà kho của huyện còn tốt hơn nhiều.
Những nơi từ tham quan, triển lãm, giữ gìn, sửa chữa, bảo tồn đều do công ty quản lý thành cổ phụ trách, lại được bộ môn chuyên bản tồn văn vật ở huyện lo đến hàng ngày. Hiện giờ, ngành bảo tồn văn vật ở huyện Bình Xuyên không là nơi khiến người chùn bước nữa mà là ngành được nhiều người trẻ tuổi mong vào. Vào ngành bảo tồn văn vật, cùng lúc có thể lĩnh lương của chính phủ, còn công ty quản lý thành cổ cũng cấp một phần trợ cấp. Tiền trợ cấp này chỉ có cao chứ không thấp hơn tiền lương. Tính ra thu nhập cũng khá khả quan.
Đương nhiên, họ không chỉ xem trọng vấn đề này, quan trọng là vào viện bảo tồn văn vật mới có thể tiếp xúc thường xuyên với công ty quản lý của người ta, mới có khả năng được người ta coi trọng. Hai năm nay, công ty quản lý thành cổ chú ý đến ngành bảo tồn văn vật của huyện, đã tuyển được bốn năm người rồi. Nghe nói vào công ty này, mỗi tháng lãnh lương gấp ba lần, còn các loại phúc lợi còn thoải mái hơn nhân viên nhà nước.
Lý Đông Tinh còn biết, khu dân cư trong thành cổ của Phương Minh Viễn, hiện giờ tòa nhà kém nhất, giá cho thuê một năm cũng đã được nâng lên đến một trăm ngàn tệ. Khu dân cư tổng cộng trên dưới một trăm bốn mươi hay một trăm năm mươi ngôi nhà. Tính ra, chỉ riêng tiền cho thuê nhà, hàng năm Phương Minh Viễn có thể thu lại không dưới hai mươi triệu tệ, dù tính cả phí bảo quản và các phí linh tinh khác. Như vậy, sáu bảy năm đã có thể lấy lại hết vốn đầu tư vào thành cổ, còn mấy mươi năm sau chỉ là lãi ròng.
Một trăm ngàn tệ một năm, nghe xong khiến mọi người không tưởng tượng được. Nên biết rằng, ở huyện Bình Xuyên hiện nay, chung cư ngay trung tâm huyện, cho dù là ngay tầng trệt, căn phòng có hướng tốt nhất, một trăm ngàn nguyên đã có thể mua được bốn năm căn, còn ở đây, không ngờ chỉ là giá thuê một năm. Nhưng trên đường đến đây, trong viện được bài trí trang hoàng khiến Lý Đông Tinh thấy tiền tiêu cũng xứng đáng. Nơi này không hề kém cạnh so với chính gian phòng Bí thư nhỏ của ông ta.
- Ha ha, chú Lý, chú khen cháu quá rồi. Sao chứ? Chú có muốn giữ lại cho chú một căn không? Xem như đền ơn mấy năm nay chú quan tâm đến cháu.
Phương Minh Viễn nháy mắt nói.
Lý Đông Tinh cười khổ nói:
- Dù nơi này có tốt cũng không phải nơi chú có thể ở được. Không phải cháu muốn thấy hôm nay chú Lý vào ở, ngày mốt đã bị Ủy ban Kỷ luật thẩm tra chứ? Cậu Phương nếu có lòng, ngày sau chú thật sự tìm đến đến xin cháu.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, cười nói:
- Chú Lý, điểm này chú cứ yên tâm, tin rằng kinh tế phát triển trong tay chú như vậy, trên tỉnh và thành phố nhất định sẽ trọng dụng. Đến lúc đó Phương gia còn đến cầu xin chú ấy chứ.
- Được, được, có những lời này của cậu Phương thì tôi an tâm rồi.
Lý Đông Tinh vỗ tay cười to.
Quan trọng hơn là nguy cơ tài chính Đông Nam Á ngày càng tới gần. Chính phủ Nhật Bản và Hàn Quốc đến lúc đó ốc không mang nổi mình ốc, dù đã biết kế hoạch ống dẫn dầu Hoa-Nga, nhưng căn bản là không còn sức để cản trở. Chuyện này chắc chắn sẽ làm giảm được nhiều phiền toái. Hơn nữa, đến lúc đó, chính phủ Nga cũng bị ảnh hưởng bởi nguy cơ tài chính và giá dầu mỏ giảm mạnh, cũng không còn nói gì được.
Phương Minh Viễn cầm bản đồ Hoa Hạ và Nga, tính toán trong lòng. Lúc trước, khi hắn thăm dò địa chất, đã nghe người dân địa phương nói rằng, trước đây người Nga có đề xuất phương án xây ống dẫn dầu từ Siberia qua Mông Cổ, vào Hoa Hạ. Như vậy là phải làm chung với khu tự trị Nội Mông hoặc vài tỉnh lân cận, nhưng lại bị chính phủ từ chối. Vì chính phủ cho rằng, đường ống dẫn dầu đi qua Mông Cổ sẽ rất nguy hiểm. Quan trọng hơn là sau năm 2000, sản lượng dầu mỏ đông bắc khó tăng trưởng được, ngoài ra còn có khả năng suy thoái. Để tránh việc hụt giảm dầu và nguyên liệu cho thành phố, chính phủ mới kiên trì đặt ống dẫn dầu chung ở đông bắc.
Thật ra, Phương Minh Viễn nhận thấy, lựa chọn của chính phủ dựa vào yếu tố sau nhiều hơn. Dù sao, theo tình hình quốc tế lúc đó, cho dù người Mông Cổ có gan, cũng không dám động đến ống dẫn dầu của Hoa Hạ và Nga. Nếu hai nước hợp tác phong tỏa nó thì liên lạc giữa nó và các nước trên thế giới e là phải thông qua vệ tinh.
Nhưng chính vì cho là như vậy nên người Nhật Bản và Hàn Quốc mới thức cơ. Nếu lúc trước chấp nhận cách nghĩ này, chẳng những dầu mỏ Nga có thể tiến thẳng và địa khu Hoa Bắc, Tây Bắc Hoa Hạ, làm cho các nhà máy lọc dầu ở đây có đầy đủ nguyên liệu, cũng có thể tránh được bị người Nhật Bản và Hàn Quốc ngáng chân.
Nhưng làm cách nào để thuyết phục được chính phủ Hoa Hạ luôn có tầm mắt hạn hẹp cũng làm Phương Minh Viễn nát óc. Tuy hắn chưa biết năm nay Hoa Hạ nhập khẩu bao nhiêu dầu, có thể thật sự ý thức được Hoa Hạ đang rơi vào thời kỳ thiếu dầu lần nữa hay không, hơn nữa, sóng to gió lớn như lúc này, có thể nói là hiếm có trong lịch sử thế giới. Trong mười mấy năm ngắn ngủi, Hoa Hạ từ một nước xuấtkhẩu dầu mỏ, lại trở thành nước nhập khẩu dầu thứ hai thế giới, nhiều hơn Nhật Bản và rất gần Mỹ. Hàng năm, nhà nước phải trả hơn mười tỷ ngoại tệ để mua dầu thô.
Ngay lúc Phương Minh Viễn vô cùng đau đầu thì Lâm Dung vào thông báo Lý Đông Tinh đến.
Việc Lý Đông Tinh đến không khiến Phương Minh Viễn cảm thấy bất ngờ vì hôm qua đã có hẹn rồi.
Lý Đông Tinh bước vào phòng làm việc của Phương Minh Viễn, liếc mắt thấy bản đồ Hoa Nga, trong lòng hơi kinh ngạc. Không phải Phương Minh Viễn lại muốn kinh doanh qua biên giới đó chứ? Dựa vào cấp bậc của ông ta, tất nhiên không biết, mấy năm trước Phương Minh Viễn đã kinh doanh ở biên giới Đông bắc Hoa Nga rồi, giờ cũng rất phát đạt. Tuy so với các ngành kinh doanh khác của hắn thì còn thua chị kém em, nhưng cũng là một công ty lớn, hạn ngạch kinh doanh mỗi năm hơn mười tỷ.
- Quấy rầy nhã hứng của cậu Phương rồi.
Lý Đông Tinh cười ha hả nói.
Phương Minh Viễn đứng dậy, cũng cười nói:
- Cái gì mà nhã hứng với mất hứng chứ, thấy cái gì thuận tiện thì làm thôi. Chú Lý, cháu phải chúc mừng chú trước đã.
- Có gì đáng chúc mừng đâu!
Lý Đông Tinh xua tay liên tục nói.
- Huyện Bình Xuyên này còn chưa hoàn toàn ổn định, người chiếm quyền cũng đã tới rồi.
Phương Minh Viễn cười, cũng không nói tiếp.
Lâm Dung rót trà cho Lý Đông Tinh rồi lui ra ngoài.
- Cậu Phương, gần đây cậu xây biệt thự trong thành cổ, mọi người cũng bàn tán nhiều. Nhưng ai cũng nói chờ đến ngày cậu chính thức cho thuê.
Nói đến đây Lý Đông Tinh lại cảm thấy khâm phục tài kinh doanh của Phương Minh Viễn. Thành cổ Bình Xuyên ban đầu rách nát, người làm quan không ai muốn tới nơi này. Trong mắt nhiều người, bên trong thành cổ Bình Xuyên còn mấy mươi ngàn người, nếu không giải tỏa sạch sẽ cũng cần có một số tiền lớn để duy trì nó khỏi mục rã.
Trước khi Phương Minh Viễn quyết định mở rộng nơi này, trên huyện không ít người nói xấu, cho rằng Phương gia tham tiền đến khùng rồi. Nhất là khi biết được muốn giải phóng mặt bằng phải tốn mấy mươi triệu tệ, tổng phí sửa chữa mất khoảng trăm triệu trở lên, lại cho rằng Phương gia mù quáng, đến lúc làm không xong thì không biết thu lại bằng cách nào. Lúc ấy, Lý Đông Tinh và Lữ Lương cũng đã trao đổi với nhau, hai người cũng không thể nào xem trọng được việc này, cho rằng chắc chắn Phương gia sẽ lỗ vốn.
Nhưng không ai ngờ, đến khi sửa chữa hoàn tất thành cổ, công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp quản đường sắt Phụng Đồng, mỗi ngày vốn chỉ vận chuyển một lượt hành khách, giờ thành bảy tám lượt. Hơn nữa chất lượng tàu xe cũng tăng lên, từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên chỉ trong vòng trên dưới bốn mươi phút. Ngoài ra, đường cao tốc từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên cũng sửa chữa xong. Lúc này, thời gian từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên và thời gian từ Phụng Nguyên đến vùng núi cũng không khác biệt mấy. Đoàn du lịch lại được miễn phí đi trên đường cao tốc Phụng Nguyên đến Bình Xuyên. Cứ như vậy, quảng cáo rầm rộ các hoạt động trong thành cổ, khách du lịch đến Bình Xuyên lập tức tăng nhanh.
Thành cổ Bình Xuyên sau khi sửa chữa xong cũng rất đặc sắc. Danh tiếng lan rộng khắp nơi. Ngay cả người Phụng Nguyên, vào cuối tuần cũng ngồi xe đến Bình Xuyên chơi một ngày. Dù sao, từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên, dù ngồi xe lửa hay ô tô đều rất dễ dàng. Hơn nữa, chợ bán sĩ ở đây nhiều hàng hóa, cần gì cũng có, so với chợ ở Phụng Nguyên còn nhiều hàng hóa mà lại rẻ hơn. Đến đây chơi một ngày dù là du ngoạn hay mua sắm cũng không tồi.
Kết quả là từ khi thành cổ Bình Xuyên được mở ra đến nay, mới mấy tháng ngắn ngủi đã lấy lại được vốn. Lý Đông Tinh biết làm được như thế không phải dễ dàng. Trong thành cổ Bình Xuyên không chỉ có nhà cửa và đầy các cửa hàng mặt tiền cổ kính, còn có văn miếu cổ, miếu Quan Công, nhà bảo tàng và các cơ quan bảo tồn văn vật. Mấy năm nay Lưu Vũ cũng không nhàn rỗi, thu thập văn vật trong nhà kho huyện hay bên ngoài để nhét vào bảo tàng trong thành cổ. Dù sao ở đó có đầy đủ thiết bị bảo tồn, so với bị quăng đến mốc meo hay rách tung tóe trong nhà kho của huyện còn tốt hơn nhiều.
Những nơi từ tham quan, triển lãm, giữ gìn, sửa chữa, bảo tồn đều do công ty quản lý thành cổ phụ trách, lại được bộ môn chuyên bản tồn văn vật ở huyện lo đến hàng ngày. Hiện giờ, ngành bảo tồn văn vật ở huyện Bình Xuyên không là nơi khiến người chùn bước nữa mà là ngành được nhiều người trẻ tuổi mong vào. Vào ngành bảo tồn văn vật, cùng lúc có thể lĩnh lương của chính phủ, còn công ty quản lý thành cổ cũng cấp một phần trợ cấp. Tiền trợ cấp này chỉ có cao chứ không thấp hơn tiền lương. Tính ra thu nhập cũng khá khả quan.
Đương nhiên, họ không chỉ xem trọng vấn đề này, quan trọng là vào viện bảo tồn văn vật mới có thể tiếp xúc thường xuyên với công ty quản lý của người ta, mới có khả năng được người ta coi trọng. Hai năm nay, công ty quản lý thành cổ chú ý đến ngành bảo tồn văn vật của huyện, đã tuyển được bốn năm người rồi. Nghe nói vào công ty này, mỗi tháng lãnh lương gấp ba lần, còn các loại phúc lợi còn thoải mái hơn nhân viên nhà nước.
Lý Đông Tinh còn biết, khu dân cư trong thành cổ của Phương Minh Viễn, hiện giờ tòa nhà kém nhất, giá cho thuê một năm cũng đã được nâng lên đến một trăm ngàn tệ. Khu dân cư tổng cộng trên dưới một trăm bốn mươi hay một trăm năm mươi ngôi nhà. Tính ra, chỉ riêng tiền cho thuê nhà, hàng năm Phương Minh Viễn có thể thu lại không dưới hai mươi triệu tệ, dù tính cả phí bảo quản và các phí linh tinh khác. Như vậy, sáu bảy năm đã có thể lấy lại hết vốn đầu tư vào thành cổ, còn mấy mươi năm sau chỉ là lãi ròng.
Một trăm ngàn tệ một năm, nghe xong khiến mọi người không tưởng tượng được. Nên biết rằng, ở huyện Bình Xuyên hiện nay, chung cư ngay trung tâm huyện, cho dù là ngay tầng trệt, căn phòng có hướng tốt nhất, một trăm ngàn nguyên đã có thể mua được bốn năm căn, còn ở đây, không ngờ chỉ là giá thuê một năm. Nhưng trên đường đến đây, trong viện được bài trí trang hoàng khiến Lý Đông Tinh thấy tiền tiêu cũng xứng đáng. Nơi này không hề kém cạnh so với chính gian phòng Bí thư nhỏ của ông ta.
- Ha ha, chú Lý, chú khen cháu quá rồi. Sao chứ? Chú có muốn giữ lại cho chú một căn không? Xem như đền ơn mấy năm nay chú quan tâm đến cháu.
Phương Minh Viễn nháy mắt nói.
Lý Đông Tinh cười khổ nói:
- Dù nơi này có tốt cũng không phải nơi chú có thể ở được. Không phải cháu muốn thấy hôm nay chú Lý vào ở, ngày mốt đã bị Ủy ban Kỷ luật thẩm tra chứ? Cậu Phương nếu có lòng, ngày sau chú thật sự tìm đến đến xin cháu.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, cười nói:
- Chú Lý, điểm này chú cứ yên tâm, tin rằng kinh tế phát triển trong tay chú như vậy, trên tỉnh và thành phố nhất định sẽ trọng dụng. Đến lúc đó Phương gia còn đến cầu xin chú ấy chứ.
- Được, được, có những lời này của cậu Phương thì tôi an tâm rồi.
Lý Đông Tinh vỗ tay cười to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.