Quyển 3 - Chương 375: Lý Thuận Tru đang tràn đầy hy vọng
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Tề Yên coi như nắm được vịnh Á Long trong lòng bàn tay, làm sao lại có thể để cho người khác nhúng tay vào, hơn nữa điều khiến cô không thể chấp nhận chính là chúng là một lũ giặc Nhật Bản, hơn nữa cô còn nghe nói trong đó còn có một tên Hàn Quốc. Điều này càng làm cô thấy căm hận.
Trong quân đội Hoa Hạ, ít ai mà không hận quân Nhật Bản, cũng có rất ít người không căm ghét người Hàn Quốc. Thực ra nguyên nhân rất dễ hiểu, năm đó người Nhật xâm lược Hoa Hạ, đốt phá, giết người cướp của không việc xấu gì là không làm, nhưng trong số lính Nhật Bản thì không phải tất cả đều là người Nhật mà còn có binh lính dân tộc Triều Tiên được triệu tập từ bán đảo Triều Tiên khi đó. Những binh lính Triều Tiên này, còn tàn ác hơn so với chỉ huy của họ, có lẽ là do bị nô dịch, hễ có cơ hội để trút tức giận là cực kì hung hãn. Năm đó trên khắp các mảnh đất của Hoa Hạ, nơi nào cũng lưu lại tiếng ác của ngụy quân Triều Tiên.
Sau khi nước cộng hòa Hoa Hạ thành lập, Triều Tiên gia nhập vào mạng lưới xã hội chủ nghĩa do Liên Xô đứng đầu, quân đội từng chiến đấu với Triều Tiên, đối đầu với Mỹ trong chiến tranh Triều Tiên, cho nên cũng ngại đối chọi với người Triều Tiên. Nhưng đối với những người Nam Triều Tiên vẫn được coi là đồng minh của Mỹ và Nhật Bản, cũng chính là người Hàn Quốc, thì bọn họ lại không kiêng sợ gì cả. Tề Yên có thể xem như từ nhỏ đã lớn lên trong quân ngũ, ở điểm này, đương nhiên đứng cùng một chiến hào với những bậc cha anh.
Huống chi vừa nghe kế hoạch này, người Nhật Bản cũng thật khốn nạn, xây dựng khách sạn ở trung bộ vịnh Á Long, lại còn cả bến Thượng Hải, vừa vặn chia vịnh Á Long thành hai bộ phận riêng biệt, đây chính là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Nếu người Nhật Bản chọn ở vùng duyên hải vịnh Á Long thì Tề Yên cũng không để ý làm gì, nhưng nếu bị bọn họ chiếm vùng trung bộ vịnh Á Long thì sau này kế hoạch đầu tư của bọn Phương Minh Viễn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Lúc này cô mới chú ý đến Vu Thu Hạ đang ngồi bên cạnh, phong thái ung dung sang trọng, cùng với cách ăn mặc, chiếc túi xách, đều thể hiện địa vị xuất chúng của cô:
- Cậu Phương, vị này là?
- Vị này là thiếu phu nhân của nhà họ Quách- đại cổ đông công ty tập đoàn vận tải đường thủy Hồng Kông Quách thị, cô Vu Thu Hạ. Chị Thu Hạ là người mà chúng ta dự định hợp tác trong tương lai, vị này là tổng giám đốc Tề Yên của công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh tỉnh Tần Tây.
Phương Minh Viễn giới thiệu hai người với nhau.
Vu Thu Hạ đương nhiên biết về Tề Yên, mà Tề Yên, sớm đã biết tên tuổi lẫy lừng của Vu Thu Hạ. Vợ của người thừa kế thứ nhất của Quách gia- đại cổ đông công ty tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, hoàn toàn xứng đáng là người nhà quyền quý.
Tề Yên vội vàng đưa tay tới cười nói:
- Xin chào Quách phu nhân.
Vu Thu Hạ đến đây, khiến Tề Yên càng thêm tin tưởng về dự án đầu tư của Phương Minh Viễn.
Vu Thu Hạ chìa tay nhẹ nhàng bắt tay cô ấy, thản nhiên nói:
- Cô Tề, rất vui được gặp cô.
- Quách phu nhân, cậu Phương, việc này tôi đã thông báo cho Triệu tư lệnh, Triệu tư lệnh cũng khá phẫn nộ về chuyện này, hy vọng có thể sớm gặp mặt hai người, mọi người cùng bàn bạc một chút về những công việc cụ thể của chuyện hợp tác, đồng thời nhanh chóng thể hiện ý kiến với thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, tống cổ lũ giặc Nhật Bản và đám Triều Tiên này ra khỏi đây.
Tề Yên đề nghị.
- Nếu hai vị có thời gian, chúng ta có thể tới căn cứ ngay bây giờ để gặp mặt Triệu tư lệnh.
Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ thoáng liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
- Thác Điền Quân, cảnh sắc nơi đây thế nào? Lý Thuận Tru đứng trước bãi biển vịnh Á Long, chỉ vịnh Á Long mà nói:
-Vùng nước nông nơi đây rộng tới năm sáu mươi mét. Cát trên bãi biển trắng mịn màng, nước biển trong suốt lóng lánh, có thể nhìn thấu từ bảy đến chín mét. Tài nguyên thế giới đáy biển phong phú, có đá san hô, các loại cá nhiệt đới, những loại sò hến nổi tiếng. Nhiệt độ trung bình năm là 25.5 độ, nhiệt độ nước biển 22-25.1 độ, có thể bơi lội quanh năm, có thể nói đây là bãi biển du lịch cực kì hiếm có ở khu vực Đông Á.
Ánh mắt Thác Điền không rời khỏi những cô gái mặc áo tắm trên bãi biển, nói với vẻ tiếc nuối vô hạn:
- Cảnh đẹp nơi đây khiến tôi nhớ tới đảo Hawaii ở Mỹ, nhưng phụ nữ ở đây còn bảo thủ quá, Hawaii vẫn là thiên đường của đàn ông.
- Thác Điền Quân.
Trong lòng Lý Thuận Tru không hài lòng, Hawaii thì tốt, nhưng hiện giờ trên đảo Hawaii, tất cả những nơi đẹp, đều sớm đã bị người Mỹ chiếm hết, làm sao còn nơi cho mình. Ông ta nghĩ một chút, thế này cũng tốt, dù sao Thác Điền Ta Tá chỉ là con rối mình dựng lên trên sân khấu, sau này chẳng qua là cho hắn một phần trăm cổ phần mang tính tượng trưng, hắn đánh giá cao nơi này hay không, đều không quan trọng. Nếu không phải Hàn Quốc vẫn chưa thiết lập quan hệ chính thức với Hoa Hạ thì làm sao lại cần dùng đến hắn.
Lý Thuận Tru nhìn toàn cảnh vịnh Á Loan bằng ánh mắt tham lam, nơi đây khí hậu ôn hòa, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, không chỉ có bầu trời xanh thẳm, ngay cả mùa đông cũng chiếu rọi ánh mặt trời ấm áp, không khí tươi mát, núi non trùng trùng điệp điệp, những hòn đá muôn hình muôn vẻ, rừng đước nguyên thủy u tĩnh, bờ biển sóng vỗ dạt dào, làn nước trong suốt nhìn tận đáy, bờ cát trắng tinh mịn màng cùng với cảnh đáy biển nhiều màu rực rỡ, mà ở lối đi ven còn có những hàng dừa tỏa bóng biển, nhiều hoa cỏ lạ mắt đua nở và thảm thực vật nguyên thủy nhiệt đới, khiến người ta như lạc vào thiên đường.
Ba mặt của nơi này được núi bao quanh, phía nam bãi biển hình bán nguyệt mở rộng hướng về phía biển. Ngoài ánh nắng ấm áp, làn nước biển trong suốt không chút ô nhiễm và bờ cát ra, còn có núi đá, bờ bãi với hình dáng kì lạ, phong cảnh điền viên tạo thành cảnh quan đặc sắc. Nơi đây có vách đá lởm chởm, là nơi thích hợp cho việc leo núi thám hiểm. Mà trên mặt biển có đảo Dã Tru làm trung tâm, phía nam có đảo Đông Châu, đảo Tây Châu, tây có Đông Bái, Tây Bái, có thể tổ chức nhiều loại hình hoạt động dưới nước. Diện tích vịnh đạt tới hơn sáu mươi ki-lô-mét vuông, có thể cùng lúc chứa một trăm nghìn người bơi lội du lịch, vài nghìn chiếc du thuyền đua nhau rượt đuổi.
Tất cả mọi thứ nơi đây, quả thực còn đẹp hơn vô vàn so với hòn đảo du lịch nổi tiếng Jeju của Hàn Quốc, tuy rằng điểm này từ sâu thẳm trong lòng Lý Thuận Tru không muốn thừa nhận.
Cùng với sự tăng trưởng mạnh mẽ của kinh tế Hàn Quốc trong những năm gần đây, thu nhập quốc dân cũng tăng cao theo, đi du lịch nước ngoài đối với rất nhiều người Hàn Quốc càng không phải là chuyện chỉ là mong ước mà không thể thực hiện. Nếu mình có thể xây dựng một khách sạn hạng sao ở đây, tin chắc rằng chỉ cần Hoa Hạ và Hàn Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao thì chỉ những du khách đến từ Hàn Quốc đã đủ để đảm bảo tỷ lệ khách ở của khách sạn.
Trong lòng Lý Thuận Tru thầm vui mừng, may mà nước cộng hòa Hoa Hạ này tuy lớn nhưng kế hoạch kinh tế của mấy năm qua khiến các vị lãnh đạo đã xao nhãng sự phát triển của du lịch, mà hiện nay, tuy rằng đã thực hiện chính sách cải cách mở cửa, nhưng thói quen nhiều năm, làm sao lại có thể dễ dàng thay đổi? Nếu không, nơi phong cảnh đẹp tuyệt mỹ như vịnh Á Long này, làm sao lại có thể đến tận bây giờ mà vẫn chưa có sự khai thác thực thụ nào.
Từ trong lòng Lý Thuận Tru cảm tạ cha mình, nếu không phải ông ấy năm đó bị bắt buộc gia nhập quân đội Nhật Bản, cùng quân Nhật tới Quỳnh Hải thì làm sao có thể biết, ở nơi này còn có một vịnh đẹp như vậy. Lần này mình đến Nhai Châu cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của cha, xây dựng cơ nghiệp nhà họ Lý tại nơi đẹp mê hồn này. Đáng tiếc là, Hoa Hạ không chấp nhận chế độ tư hữu đất đai, nếu không, ngay cả tán gia bại sản hắn cũng muốn độc chiếm toàn bộ nơi này, để nó trở thành lãnh địa tư nhân của riêng mình.
Lý Thuận Tru tin rằng dựa vào năng lực của chính mình, chỉ cần bước đầu đứng vững ở đây, không cần đến hai năm sẽ có thể thực hiện được lợi nhuận bước đầu, mà chỉ cần kế hoạch thu được lợi nhuận, bản thân bất kể là vay vốn ngân hàng hay là huy động từ họ hàng, thành công vẫn là chuyện tất yếu. Mà đến lúc đó, nếu vẫn còn cơ hội, hắn muốn chiếm trọn cả vịnh Á Long, để nơi này trở thành kho châu báu của riêng mình.
- Ông Lý, như câu châm ngôn của quý quốc, thời gian là tiền bạc, là một người kinh doanh, tôi hy vọng ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu có thể nhanh chóng thẩm định và phê duyệt kế hoạch đầu tư của tôi. Ai, tôi nghĩ, hiệu suất làm việc của chính phủ quý quốc thực sự vẫn cần nâng cao rất nhiều.
Lý Thuận Tru nghiêng đầu nói với vị cán bộ thuộc ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu đi cùng bằng thứ tiếng Trung không được chuẩn cho lắm. Qua một lượt thăm dò, bọn họ đã khẳng định, người cán bộ này không biết tiếng Hàn, cũng không biết tiếng Nhật. Xét từ góc độ này, cũng chứng minh sự thiếu hụt nhân tài ở thành phố Nhai Châu này, đến một phiên dịch đạt tiêu chuẩn cũng không có.
- Ông Lý Thuận Tru, các lãnh đạo thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố đã khẩn cấp thảo luận về phương án đầu tư mà ngài đề xuất, ngài không cần lo lắng. Các lãnh đạo đã quyết định, những ngày các vị ở lại Nhai Châu, tất cả chi phí đều do thành phố chi trả, vì thế xin các vị kiên nhẫn chờ đợi.
Người cán bộ đi cùng cười nói.
Lý Thuận Tru hơi bĩu môi, từ điểm này liền có thể thấy được nhu cầu bức thiết của người Hoa Hạ đối với nguồn đầu tư nước ngoài, vậy thì nói cách khác, cũng chính là mình có thể dùng nguồn vốn như vậy đòi lấy lợi ích lớn hơn. So với trong nước, đầu tư ở nơi này quả thực giống như là cướp tiền, trong thời gian xây dựng không thu bất kì một loại thuế nào, sau khi khai trương đưa vào hoạt động, còn có thể được miễn thuế trong năm năm, nộp nửa thuế trong ba năm. Có nghĩa là tổng số thuế phải nộp đủ cho tới năm thứ chính sau khi bước vào khinh doanh. Năm thứ chín ư, đến khi đó, vốn đầu tư của mình sớm đã thu hồi được, e rằng lợi nhuận cũng đã gấp mấy lần tổng vốn đầu tư rồi.
Mà xí nghiệp trong nước của Hoa Hạ, bất kể là quốc doanh hay tư nhân, đều không được hưởng sự đãi ngộ như vậy. Hơn nữa nghe nói, tiền thuế mà doanh nghiệp tư nhân phải nộp còn cao hơn doanh nghiệp góp vốn và doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Chính sách kỳ quái như vậy, ở Quốc hội Hàn Quốc, nơi luôn luôn kiên trì bảo vệ lợi ích của doanh nghiệp trong nước, tuyệt đối không thể thông qua. Nhưng ở Hoa Hạ thì lại được những quan chức lấy ra để làm chiêu bài thu hút đầu tư nước ngoài. Chẳng lẽ những quan chức này lại không hiểu, trong thời gian dài đến tám năm miễn thuế, có thể phát sinh rất nhiều chuyện, thậm chí đã đủ để một số doanh nghiệp kiếm đủ tiền ở địa phương, chuyển sang một nơi khác.
Khà khà, Lý Thuận Tru không khỏi nhớ tới câu chuyện cười hắn từng nghe, những người Hoa Hạ này, có phải là giống những người trong câu chuyện cười đó, nhiều tiền, ngốc nghếch.
Trong quân đội Hoa Hạ, ít ai mà không hận quân Nhật Bản, cũng có rất ít người không căm ghét người Hàn Quốc. Thực ra nguyên nhân rất dễ hiểu, năm đó người Nhật xâm lược Hoa Hạ, đốt phá, giết người cướp của không việc xấu gì là không làm, nhưng trong số lính Nhật Bản thì không phải tất cả đều là người Nhật mà còn có binh lính dân tộc Triều Tiên được triệu tập từ bán đảo Triều Tiên khi đó. Những binh lính Triều Tiên này, còn tàn ác hơn so với chỉ huy của họ, có lẽ là do bị nô dịch, hễ có cơ hội để trút tức giận là cực kì hung hãn. Năm đó trên khắp các mảnh đất của Hoa Hạ, nơi nào cũng lưu lại tiếng ác của ngụy quân Triều Tiên.
Sau khi nước cộng hòa Hoa Hạ thành lập, Triều Tiên gia nhập vào mạng lưới xã hội chủ nghĩa do Liên Xô đứng đầu, quân đội từng chiến đấu với Triều Tiên, đối đầu với Mỹ trong chiến tranh Triều Tiên, cho nên cũng ngại đối chọi với người Triều Tiên. Nhưng đối với những người Nam Triều Tiên vẫn được coi là đồng minh của Mỹ và Nhật Bản, cũng chính là người Hàn Quốc, thì bọn họ lại không kiêng sợ gì cả. Tề Yên có thể xem như từ nhỏ đã lớn lên trong quân ngũ, ở điểm này, đương nhiên đứng cùng một chiến hào với những bậc cha anh.
Huống chi vừa nghe kế hoạch này, người Nhật Bản cũng thật khốn nạn, xây dựng khách sạn ở trung bộ vịnh Á Long, lại còn cả bến Thượng Hải, vừa vặn chia vịnh Á Long thành hai bộ phận riêng biệt, đây chính là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Nếu người Nhật Bản chọn ở vùng duyên hải vịnh Á Long thì Tề Yên cũng không để ý làm gì, nhưng nếu bị bọn họ chiếm vùng trung bộ vịnh Á Long thì sau này kế hoạch đầu tư của bọn Phương Minh Viễn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Lúc này cô mới chú ý đến Vu Thu Hạ đang ngồi bên cạnh, phong thái ung dung sang trọng, cùng với cách ăn mặc, chiếc túi xách, đều thể hiện địa vị xuất chúng của cô:
- Cậu Phương, vị này là?
- Vị này là thiếu phu nhân của nhà họ Quách- đại cổ đông công ty tập đoàn vận tải đường thủy Hồng Kông Quách thị, cô Vu Thu Hạ. Chị Thu Hạ là người mà chúng ta dự định hợp tác trong tương lai, vị này là tổng giám đốc Tề Yên của công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh tỉnh Tần Tây.
Phương Minh Viễn giới thiệu hai người với nhau.
Vu Thu Hạ đương nhiên biết về Tề Yên, mà Tề Yên, sớm đã biết tên tuổi lẫy lừng của Vu Thu Hạ. Vợ của người thừa kế thứ nhất của Quách gia- đại cổ đông công ty tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, hoàn toàn xứng đáng là người nhà quyền quý.
Tề Yên vội vàng đưa tay tới cười nói:
- Xin chào Quách phu nhân.
Vu Thu Hạ đến đây, khiến Tề Yên càng thêm tin tưởng về dự án đầu tư của Phương Minh Viễn.
Vu Thu Hạ chìa tay nhẹ nhàng bắt tay cô ấy, thản nhiên nói:
- Cô Tề, rất vui được gặp cô.
- Quách phu nhân, cậu Phương, việc này tôi đã thông báo cho Triệu tư lệnh, Triệu tư lệnh cũng khá phẫn nộ về chuyện này, hy vọng có thể sớm gặp mặt hai người, mọi người cùng bàn bạc một chút về những công việc cụ thể của chuyện hợp tác, đồng thời nhanh chóng thể hiện ý kiến với thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, tống cổ lũ giặc Nhật Bản và đám Triều Tiên này ra khỏi đây.
Tề Yên đề nghị.
- Nếu hai vị có thời gian, chúng ta có thể tới căn cứ ngay bây giờ để gặp mặt Triệu tư lệnh.
Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ thoáng liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
- Thác Điền Quân, cảnh sắc nơi đây thế nào? Lý Thuận Tru đứng trước bãi biển vịnh Á Long, chỉ vịnh Á Long mà nói:
-Vùng nước nông nơi đây rộng tới năm sáu mươi mét. Cát trên bãi biển trắng mịn màng, nước biển trong suốt lóng lánh, có thể nhìn thấu từ bảy đến chín mét. Tài nguyên thế giới đáy biển phong phú, có đá san hô, các loại cá nhiệt đới, những loại sò hến nổi tiếng. Nhiệt độ trung bình năm là 25.5 độ, nhiệt độ nước biển 22-25.1 độ, có thể bơi lội quanh năm, có thể nói đây là bãi biển du lịch cực kì hiếm có ở khu vực Đông Á.
Ánh mắt Thác Điền không rời khỏi những cô gái mặc áo tắm trên bãi biển, nói với vẻ tiếc nuối vô hạn:
- Cảnh đẹp nơi đây khiến tôi nhớ tới đảo Hawaii ở Mỹ, nhưng phụ nữ ở đây còn bảo thủ quá, Hawaii vẫn là thiên đường của đàn ông.
- Thác Điền Quân.
Trong lòng Lý Thuận Tru không hài lòng, Hawaii thì tốt, nhưng hiện giờ trên đảo Hawaii, tất cả những nơi đẹp, đều sớm đã bị người Mỹ chiếm hết, làm sao còn nơi cho mình. Ông ta nghĩ một chút, thế này cũng tốt, dù sao Thác Điền Ta Tá chỉ là con rối mình dựng lên trên sân khấu, sau này chẳng qua là cho hắn một phần trăm cổ phần mang tính tượng trưng, hắn đánh giá cao nơi này hay không, đều không quan trọng. Nếu không phải Hàn Quốc vẫn chưa thiết lập quan hệ chính thức với Hoa Hạ thì làm sao lại cần dùng đến hắn.
Lý Thuận Tru nhìn toàn cảnh vịnh Á Loan bằng ánh mắt tham lam, nơi đây khí hậu ôn hòa, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, không chỉ có bầu trời xanh thẳm, ngay cả mùa đông cũng chiếu rọi ánh mặt trời ấm áp, không khí tươi mát, núi non trùng trùng điệp điệp, những hòn đá muôn hình muôn vẻ, rừng đước nguyên thủy u tĩnh, bờ biển sóng vỗ dạt dào, làn nước trong suốt nhìn tận đáy, bờ cát trắng tinh mịn màng cùng với cảnh đáy biển nhiều màu rực rỡ, mà ở lối đi ven còn có những hàng dừa tỏa bóng biển, nhiều hoa cỏ lạ mắt đua nở và thảm thực vật nguyên thủy nhiệt đới, khiến người ta như lạc vào thiên đường.
Ba mặt của nơi này được núi bao quanh, phía nam bãi biển hình bán nguyệt mở rộng hướng về phía biển. Ngoài ánh nắng ấm áp, làn nước biển trong suốt không chút ô nhiễm và bờ cát ra, còn có núi đá, bờ bãi với hình dáng kì lạ, phong cảnh điền viên tạo thành cảnh quan đặc sắc. Nơi đây có vách đá lởm chởm, là nơi thích hợp cho việc leo núi thám hiểm. Mà trên mặt biển có đảo Dã Tru làm trung tâm, phía nam có đảo Đông Châu, đảo Tây Châu, tây có Đông Bái, Tây Bái, có thể tổ chức nhiều loại hình hoạt động dưới nước. Diện tích vịnh đạt tới hơn sáu mươi ki-lô-mét vuông, có thể cùng lúc chứa một trăm nghìn người bơi lội du lịch, vài nghìn chiếc du thuyền đua nhau rượt đuổi.
Tất cả mọi thứ nơi đây, quả thực còn đẹp hơn vô vàn so với hòn đảo du lịch nổi tiếng Jeju của Hàn Quốc, tuy rằng điểm này từ sâu thẳm trong lòng Lý Thuận Tru không muốn thừa nhận.
Cùng với sự tăng trưởng mạnh mẽ của kinh tế Hàn Quốc trong những năm gần đây, thu nhập quốc dân cũng tăng cao theo, đi du lịch nước ngoài đối với rất nhiều người Hàn Quốc càng không phải là chuyện chỉ là mong ước mà không thể thực hiện. Nếu mình có thể xây dựng một khách sạn hạng sao ở đây, tin chắc rằng chỉ cần Hoa Hạ và Hàn Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao thì chỉ những du khách đến từ Hàn Quốc đã đủ để đảm bảo tỷ lệ khách ở của khách sạn.
Trong lòng Lý Thuận Tru thầm vui mừng, may mà nước cộng hòa Hoa Hạ này tuy lớn nhưng kế hoạch kinh tế của mấy năm qua khiến các vị lãnh đạo đã xao nhãng sự phát triển của du lịch, mà hiện nay, tuy rằng đã thực hiện chính sách cải cách mở cửa, nhưng thói quen nhiều năm, làm sao lại có thể dễ dàng thay đổi? Nếu không, nơi phong cảnh đẹp tuyệt mỹ như vịnh Á Long này, làm sao lại có thể đến tận bây giờ mà vẫn chưa có sự khai thác thực thụ nào.
Từ trong lòng Lý Thuận Tru cảm tạ cha mình, nếu không phải ông ấy năm đó bị bắt buộc gia nhập quân đội Nhật Bản, cùng quân Nhật tới Quỳnh Hải thì làm sao có thể biết, ở nơi này còn có một vịnh đẹp như vậy. Lần này mình đến Nhai Châu cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của cha, xây dựng cơ nghiệp nhà họ Lý tại nơi đẹp mê hồn này. Đáng tiếc là, Hoa Hạ không chấp nhận chế độ tư hữu đất đai, nếu không, ngay cả tán gia bại sản hắn cũng muốn độc chiếm toàn bộ nơi này, để nó trở thành lãnh địa tư nhân của riêng mình.
Lý Thuận Tru tin rằng dựa vào năng lực của chính mình, chỉ cần bước đầu đứng vững ở đây, không cần đến hai năm sẽ có thể thực hiện được lợi nhuận bước đầu, mà chỉ cần kế hoạch thu được lợi nhuận, bản thân bất kể là vay vốn ngân hàng hay là huy động từ họ hàng, thành công vẫn là chuyện tất yếu. Mà đến lúc đó, nếu vẫn còn cơ hội, hắn muốn chiếm trọn cả vịnh Á Long, để nơi này trở thành kho châu báu của riêng mình.
- Ông Lý, như câu châm ngôn của quý quốc, thời gian là tiền bạc, là một người kinh doanh, tôi hy vọng ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu có thể nhanh chóng thẩm định và phê duyệt kế hoạch đầu tư của tôi. Ai, tôi nghĩ, hiệu suất làm việc của chính phủ quý quốc thực sự vẫn cần nâng cao rất nhiều.
Lý Thuận Tru nghiêng đầu nói với vị cán bộ thuộc ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu đi cùng bằng thứ tiếng Trung không được chuẩn cho lắm. Qua một lượt thăm dò, bọn họ đã khẳng định, người cán bộ này không biết tiếng Hàn, cũng không biết tiếng Nhật. Xét từ góc độ này, cũng chứng minh sự thiếu hụt nhân tài ở thành phố Nhai Châu này, đến một phiên dịch đạt tiêu chuẩn cũng không có.
- Ông Lý Thuận Tru, các lãnh đạo thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố đã khẩn cấp thảo luận về phương án đầu tư mà ngài đề xuất, ngài không cần lo lắng. Các lãnh đạo đã quyết định, những ngày các vị ở lại Nhai Châu, tất cả chi phí đều do thành phố chi trả, vì thế xin các vị kiên nhẫn chờ đợi.
Người cán bộ đi cùng cười nói.
Lý Thuận Tru hơi bĩu môi, từ điểm này liền có thể thấy được nhu cầu bức thiết của người Hoa Hạ đối với nguồn đầu tư nước ngoài, vậy thì nói cách khác, cũng chính là mình có thể dùng nguồn vốn như vậy đòi lấy lợi ích lớn hơn. So với trong nước, đầu tư ở nơi này quả thực giống như là cướp tiền, trong thời gian xây dựng không thu bất kì một loại thuế nào, sau khi khai trương đưa vào hoạt động, còn có thể được miễn thuế trong năm năm, nộp nửa thuế trong ba năm. Có nghĩa là tổng số thuế phải nộp đủ cho tới năm thứ chính sau khi bước vào khinh doanh. Năm thứ chín ư, đến khi đó, vốn đầu tư của mình sớm đã thu hồi được, e rằng lợi nhuận cũng đã gấp mấy lần tổng vốn đầu tư rồi.
Mà xí nghiệp trong nước của Hoa Hạ, bất kể là quốc doanh hay tư nhân, đều không được hưởng sự đãi ngộ như vậy. Hơn nữa nghe nói, tiền thuế mà doanh nghiệp tư nhân phải nộp còn cao hơn doanh nghiệp góp vốn và doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Chính sách kỳ quái như vậy, ở Quốc hội Hàn Quốc, nơi luôn luôn kiên trì bảo vệ lợi ích của doanh nghiệp trong nước, tuyệt đối không thể thông qua. Nhưng ở Hoa Hạ thì lại được những quan chức lấy ra để làm chiêu bài thu hút đầu tư nước ngoài. Chẳng lẽ những quan chức này lại không hiểu, trong thời gian dài đến tám năm miễn thuế, có thể phát sinh rất nhiều chuyện, thậm chí đã đủ để một số doanh nghiệp kiếm đủ tiền ở địa phương, chuyển sang một nơi khác.
Khà khà, Lý Thuận Tru không khỏi nhớ tới câu chuyện cười hắn từng nghe, những người Hoa Hạ này, có phải là giống những người trong câu chuyện cười đó, nhiều tiền, ngốc nghếch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.