Quyển 5 - Chương 308: Mất tích hay bị bắt cóc
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
19/06/2013
Sau khi ở lại Phần Lan một tuần, chổ dừng tiếp theo của Phương Minh Viễn là Thụy Điển của vùng Bắc Âu, ở đây.
Phương Minh Viễn định khảo sát một chút về một trong những doanh nghiệp chế tạo động cơ trong công nghiệp xe tải hạng nặng, xe bus cỡ lớn đẫn đầu thế giới -----Tập đoàn Scania.
Tập đoàn Carrefour hiện giờ ở Hoa Hạ có thể nói là cơ bản đã hoàn thành việc mở rộng ở hầu hết các tỉnh thành. Tiếp theo, theo sự phát triển kinh tế và mở rộng không ngừng trong nước, Tập đoàn Carrefour sắp phải đối mặt với Tập đoàn Wal_Mart của Mỹ và Tập đoàn Caneloun của Châu Âu. Hai doanh nghiệp có chuỗi siêu thị bán lẻ lớn thế giới đã đem đến áp lực rất lớn.
Mặc dù nói, Tập đoàn Wai-Mart của Mỹ và tập đoàn Caneloun của Châu Âu bước đầu tiến vào Hoa Hạ, thì đã bị Tập đoàn Carrefour âm thầm ngăn chặn. Trong thị trường của Hoa Hạ vẫn có được thành tích khá tốt, Phương Minh Viễn đã nghe nói rồi, năm nay Tập đoàn Wal-Mart của Mỹ và tập đoàn Caneloun của Châu Âu đều có ý tiến thêm một bước mở rộng vốn đầu từ với Hoa Hạ, tiến thêm một bước mở rộng thị trường Hoa Hạ.
Hiện giờ Tập đoàn Carrefour tuy đã giữ vị trí đứng đầu của doanh nghiệp chuỗi các siêu thị bán lẻ ở Hoa Hạ, địa vị không ai có thể di chuyển, nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ, so với hai ông trùm thế giới, bất luận là về trình độ quản lý, hay về tỉ lệ lợi nhuận, Tập đoàn Carrefour còn kém xa. Nếu thỏa mãn với hiện tại, không chuẩn bị đối phó với nguy hiểm, cùng với sự thành thục, nội địa hóa, quy mô hóa của thị trường Hoa Hạ của hai Tập đoàn , ngai vàng này thuộc về ai đến lúc đó sợ rằng còn có một trận long tranh hổ đấu.
Phương Minh Viễn cũng không muốn chấp tay nhượng bộ vị trí của Tập đoàn Carrefour trong thị trường Hoa Hạ cho kẻ khác. Cho nên, làm thế nào tăng thêm sức cạnh tranh trên thị trường của Tập đoàn Carrefour, thì đã trở thành việc cấp bách của hắn. Là doanh nghiệp chuỗi các siêu thị, việc bảo đảm chất lượng, làm thế nào khống chế giá thành sản phẩm, là việc càng quan trọng của việc quản lý doanh nghiệp, mà giá thành vận chuyển, trong việc khống chế giá thành sản phẩm, lại là một việc quan trọng nhất.
Là người từng trải, Phương Minh Viễn biết, tương lai ở Hoa Hạ, việc phát triển của doanh nghiệp hậu cần có thể nói là làm ăn khó khăn, tuy có hệ thống đường cao tốc được xếp hạng thế giới, nhưng phí qua đường, tiền thuế, tiền dầu, còn có doanh mục các loại thuế, khiến cho sản phẩm vận chuyển của doanh nghiệp hậu cần dường như có thể nói là không có tiền đồ! Một thùng hàng hóa, phí vận chuyển từ Vân Nam đến Bắc Kinh, không ngờ gần bằng với thuế hải quan đưa đến Mỹ, từ đó có thể thấy thuế má nặng đến mức nào!
Phương Minh Viễn từ khi Tập đoàn Carrefour mới thành lập, vô cùng xem trọng chất lượng của mảng vận chuyển này.
Vì thế, đầu tư của Tập đoàn Carrefour về đội xe của công ty khá kinh ngạc, đến giờ, Tập đoàn đã có một đội xe khổng lồ gồm hàng ngàn chiếc xe, cùng với hai mươi mấy xe hậu cần cỡ lớn gửi đến trung tâm trung chuyển, và hàng trăm kho hàng cỡ lớn để bảo đảm yêu cầu của thương phẩm trải rộng trên các chi nhánh cửa hàng trên cả nước.
Lần này Phương Minh Viễn đến Tập đoàn Scania, chính là muốn xem thử xe vận tải hạng nặng của công ty này sản xuất. Hoa Hạ có câu châm ngôn, muốn làm việc tốt, trước tiên phải có máy móc tốt. Cùng với việc triển khai xây dựng đường cao tốc của Hoa Hạ, những chiếc xe trọng tải cớ lớn và có tốc độ cao như thế này tất yếu sẽ trở thành loại xe chủ lực trong việc vận chuyển trên quốc lộ, không phải Phương Minh Viễn không muốn dùng hàng trong nước, mà là vào những năm 90, trong nước mặc dù đã có xe vận tải hạng nặng, nhưng cơ bản không sản xuất được xe vận tải hạng trọng tải lớn có tính năng cao như thế.
Đã có giới thiệu của Ollila, Phương Minh Viễn dễ dàng có được sự tiếp đãi nhiệt tình, cao cấp của tập đoàn Scania, đương nhiên rồi, mặc dù là nhiệt tình, cũng không thể so với quy cách tiếp đãi trong nước.
Đi cùng các lãnh đạo cao tầng của Tập đoàn Scania, đoàn người Phương Minh Viễn, đã tham quan tổng bộ và phân xưởng sản xuất của Tập đoàn Scania. Đối với thị trường Hoa Hạ, Tập đoàn Scania đương nhiên cũng đã thèm muốn rất lâu rồi. Chỉ có điều bất hạnh là không có cơ hội tiến vào thị trường Hoa Hạ, mà người Hoa Hạ, đối với các sản phẩm của Tập đoàn Scania vô cùng lạ lẫm. Tuy Tập đoàn Scania là một công ty mang tính toàn cầu, nghiệp vụ rộng khắp Châu Âu, nước Mỹ la tinh, Châu Á, Châu Phi và Australia.
Có trên ba vạn nhân viên tạm thời trên toàn cầu, 95% sản phẩm đều bán ra nước ngoài! Hơn nữa hơn 60 năm gần đây, Tập đoàn Scania chưa bao giờ chịu một tổn thất lớn nào.
Hiện giờ đã có Phương Minh Viễn, được biết gia tộc của Phương Minh Viễn, sau khi nắm giữ doanh nghiệp chuỗi các siêu thị lớn nhất Hoa Hạ, các cán bộ cao tầng của Tập đoàn Scania, cho dù coi thường Ollila, cũng phải nhìn tiền và tình hình của thị trường Hoa Hạ! Cho nên, mối quan hệ giữa hai bên có thể nói là vô cùng vui vẻ, đặc biệt là những gì Phương Minh Viễn bọn họ thể hiện ra, là có ý muốn mua đồ.
Chính vào lúc này, từ trong nước truyền đến một tin, khiến Phương Minh Viễn không khỏi kinh ngạc mất thần sắc, vội vàng bỏ lỡ hành trình ở Thụy Điển, để Asohon Kagetsu các cô ấy ở lại Thụy Điển, và tiến hành đàm phán công việc tiếp theo với Tập đoàn Scania, tự mình dẫn theo Lâm Dung, Trần Trung, khẩn cấp lên máy bay trở lại Phụng Nguyên.
Tin tức rất đơn giản, Phương Nhai mất tích ở Phụng Nguyên!
Phương Nhai mất tích cho đến buổi chiều ngày hôm sau, mới được mọi người phát hiện. Thư ký của anh ta sau khi ở trong phòng làm việc lo lắng chờ đợi nửa ngày, không nhẫn nại được gọi điện thoại vào máy anh ta, nhưng phát hiện di động tắt máy. Sau khi lại đợi nửa tiếng, do có lượng lớn văn kiện cần Phương Nhai ký, vị thư ký này bất đắc dĩ đến khách sạn nơi Phương Nhai ở, nhưng không mở cửa.
Thư ký không khỏi lo lắng, lại tìm nhân việc làm việc trong khách sạn, mở cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng cơ bản không có người! Lúc này, cô ta càng lo lắng!
Phương Nhai chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi, hiện giờ đang trong thời gian chuẩn bị trước khi khai trương Điện máy Thiên đỉnh, không chỉ là một vùng của tỉnh Phụng Nguyên, trong thành phố tuyến một chính của cả nước, mỗi người phụ trách cửa hàng, đều phải báo cáo tiến độ đến Phương Nhai, có thể nói mỗi ngày công việc cần xử lý quá nhiều, Phương Nhai lại có việc gì gấp, cũng không thể chơi trò chơi “ đuổi bắt” gì đó vào lúc đó.
Thư ký lập tức báo sự việc cho cụ Phương, cụ Phương kinh ngạc, lập tức cho gọi Phương Thắng và Thì Văn Sinh đến, Thì Văn Sinh lúc này mới nghĩ đến đêm qua trong cuộc trò chuyện cuối cùng với Phương Nhai, đã nghe thấy giọng nữ “ Anh, anh cứu em với”
Nghe Thì Văn Sinh nói xong, ông cụ Phương nhíu mày lại thành một nhúm, những năm gần đây, do sản nghiệp nhà họ Phương hầu như lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lại có Phương Minh Viễn chủ trì đại cục, cho nên vợ chồng cụ Phương cơ bản đã không quản gì nữa, hầu hết thời gian đều để trồng hoa chăm cây cỏ, lại vui chơi với anh chị em của Phương Minh Viễn. Sống qua những ngày tháng an nhàn tự tại, Phương Nhai đột nhiên mất tích, Phương Minh Viễn lại ở Châu Âu xa xôi, cụ Phương phải ra chủ trì đại cục.
-Nếu đã như vậy, Văn Sinh, con đến khách sạn, tìm người phụ trách, đối với nhân viên trực ban đêm qua của khách sạn, tiến hành kể lại tỉ mỉ có giám sát thấy gì trong khách sạn họ không, chính là giống như Phương Minh Viễn đã nói có thể nhìn thấy thông qua ống kính…
-Thiết bị theo dõi!
Phương Thắng trầm giọng nói.
-Đúng đúng, chính là thứ đồ đó, xem thử tối qua anh hai của anh rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì ở đó!
Cụ Phương gật đầu nói:
-Phương Thắng, con đi tìm bí thư Dương Quân Nghĩa và trưởng ban thư ký Mã Dũng Phúc, bảo bọn họ nói vài tiếng với bên cảnh sát, lập tức tiến hành kiểm tra toàn thành phố. Ôi ông em chính là không nghe lời Phương Minh Viễn.
Lần này chịu khổ rồi đây! Đúng rồi, nhất định phải cử người bảo vệ tốt vợ của em trai.
Cụ Phương không khỏi nhớ tới Phương Minh Viễn đã từng cấp nhân viên hộ vệ bên cạnh Phương Nhai, cử người theo sát anh ta từ xa, sau khi Phương Nhai phát hiện ra, vô cùng bất mãn, cho nên về sau, Phương Minh Viễn cũng chỉ bất đắc dĩ triệu tập những nhân viên hộ vệ đó trở lại. Những năm gần đây, vẫn bình an vô sự, mọi người cũng liền buông thả, ai có thể ngờ được, không ngờ xảy ra sự việc như vậy!
Xem ra, bây giờ có người nhắm vào nhà họ Phương! Cụ Phương tất nhiên cũng sớm nghe qua, ở Hồng Kông, có rất nhiều người đều ngắm mắt vào những nhà giàu có, hoặc lừa dối, hoặc xảo trá, bắt cóc, tiến hành lừa gạt của cải của người khác. Vốn cho rằng trong nội địa, việc như vậy khả năng phát sinh không cao, cho nên sau khi Phương Nhai cự tuyệt vệ sĩ, cụ Phương cũng không hề để ý lắm, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là Phương Minh Viễn nhìn xa trông rộng! Những người này của nhà họ Phương hiện giờ, có người bên cạnh cụ Phương, có người bên cạnh vợ Phương Thắng, bên cạnh vợ chồng Phương Bân cũng có người, hai người con gái trong nhà không có ai bên cạnh bảo vệ, nhưng bọn họ là nhân viên công vụ của quốc gia, thông thường kẻ bắt cóc chỉ cần tỉnh táo là sẽ không xuống tay với nhân viêc làm việc cho quốc gia, đó chính là khiêu khích sự uy nghiêm của chính phủ!
Dễ ra tay cũng chỉ có Phương Nhai.
Phương Thắng và Thì Văn Sinh tất nhiên lập tức lĩnh lệnh mà đi, đồng thời, xảy ra sự việc lớn như vậy cũng không thể giấu Phương Minh Viễn và Phương Bân.
Chuyên cơ của Phương Minh Viễn khi hạ xuống Phụng Nguyên, người đến đón chính là Phương Bân. Kỳ thật cũng không thể nói là chuyên đến đón máy bay, mà Phương Ban chỉ xuống máy bay từ Hồng Kông đến sân bay Phụng Nguyên sớm hơn hắn hai tiếng, nên ở trong sân bay đợi hắn.
-Chú út, tình hình thế nào rồi?
Phương Minh Viễn vừa đi ra ngoài sân bay, vừa nói.
-Không có tiến triển gì, vẫn không tìm được chú hai của cháu!
Phương Bân sắc mặt trầm ngâm nói.
Thì Văn Sinh đã đi đến khách sạn hỏi qua, trong khách sạn chỉ có ba đài máy quan sát, ban đêm bị người ta che lại, mà nhân viên trực ban của khách sạn, chỉ cung cấp một thông tin không đáng giá gì. Vậy chính là sau khi Phương Nhai trở lại khách sạn, những người khách đi ra từ khách sạn chỉ có ba lượt khách, trong đó có một cô gái độc thân, còn có một đôi tình nhân đến từ phương Nam, lại có một nhóm khách bốn người, trong đó có một người được người khác đỡ, nói là uống nhiều rượu không thoải mái nên đi bệnh viện. Bởi vì sự việc kiểu như vậy không hiếm thấy, lúc đó nhân viên trực ban của khách sạn cũng nghĩ đến, cho nên cũng không chú ý nhiều. Bây giờ nghĩ đến, Phương Nhai có lẽ đúng lúc ấy bị người ta đem đi.
Mà Dương Quân Nghĩa và Mã Dũng Phúc sau khi đã biết được thông tin này, cũng vô cùng chấn động, trong tỉnh không ngờ có người bắt cóc người nhà họ Phương, bất kể vì tiền hay vì điều gì, tính chất đều ác liệt như nhau!
Cho nên hai người lập tức tìm đến lãnh đạo văn phòng tỉnh và cục thành phố, bố trí nhân sự toàn diện, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ với con đường thông từ Phụng Nguyện sang nước ngoài, đồng thời trong phạm vi toàn thành phố, tiến hành ngầm điều tra, tìm kiếm tung tích của Phương Nhai.
Nhưng cho tới giờ, vẫn chưa có bất cứ tin tức gì!
Phương Minh Viễn định khảo sát một chút về một trong những doanh nghiệp chế tạo động cơ trong công nghiệp xe tải hạng nặng, xe bus cỡ lớn đẫn đầu thế giới -----Tập đoàn Scania.
Tập đoàn Carrefour hiện giờ ở Hoa Hạ có thể nói là cơ bản đã hoàn thành việc mở rộng ở hầu hết các tỉnh thành. Tiếp theo, theo sự phát triển kinh tế và mở rộng không ngừng trong nước, Tập đoàn Carrefour sắp phải đối mặt với Tập đoàn Wal_Mart của Mỹ và Tập đoàn Caneloun của Châu Âu. Hai doanh nghiệp có chuỗi siêu thị bán lẻ lớn thế giới đã đem đến áp lực rất lớn.
Mặc dù nói, Tập đoàn Wai-Mart của Mỹ và tập đoàn Caneloun của Châu Âu bước đầu tiến vào Hoa Hạ, thì đã bị Tập đoàn Carrefour âm thầm ngăn chặn. Trong thị trường của Hoa Hạ vẫn có được thành tích khá tốt, Phương Minh Viễn đã nghe nói rồi, năm nay Tập đoàn Wal-Mart của Mỹ và tập đoàn Caneloun của Châu Âu đều có ý tiến thêm một bước mở rộng vốn đầu từ với Hoa Hạ, tiến thêm một bước mở rộng thị trường Hoa Hạ.
Hiện giờ Tập đoàn Carrefour tuy đã giữ vị trí đứng đầu của doanh nghiệp chuỗi các siêu thị bán lẻ ở Hoa Hạ, địa vị không ai có thể di chuyển, nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ, so với hai ông trùm thế giới, bất luận là về trình độ quản lý, hay về tỉ lệ lợi nhuận, Tập đoàn Carrefour còn kém xa. Nếu thỏa mãn với hiện tại, không chuẩn bị đối phó với nguy hiểm, cùng với sự thành thục, nội địa hóa, quy mô hóa của thị trường Hoa Hạ của hai Tập đoàn , ngai vàng này thuộc về ai đến lúc đó sợ rằng còn có một trận long tranh hổ đấu.
Phương Minh Viễn cũng không muốn chấp tay nhượng bộ vị trí của Tập đoàn Carrefour trong thị trường Hoa Hạ cho kẻ khác. Cho nên, làm thế nào tăng thêm sức cạnh tranh trên thị trường của Tập đoàn Carrefour, thì đã trở thành việc cấp bách của hắn. Là doanh nghiệp chuỗi các siêu thị, việc bảo đảm chất lượng, làm thế nào khống chế giá thành sản phẩm, là việc càng quan trọng của việc quản lý doanh nghiệp, mà giá thành vận chuyển, trong việc khống chế giá thành sản phẩm, lại là một việc quan trọng nhất.
Là người từng trải, Phương Minh Viễn biết, tương lai ở Hoa Hạ, việc phát triển của doanh nghiệp hậu cần có thể nói là làm ăn khó khăn, tuy có hệ thống đường cao tốc được xếp hạng thế giới, nhưng phí qua đường, tiền thuế, tiền dầu, còn có doanh mục các loại thuế, khiến cho sản phẩm vận chuyển của doanh nghiệp hậu cần dường như có thể nói là không có tiền đồ! Một thùng hàng hóa, phí vận chuyển từ Vân Nam đến Bắc Kinh, không ngờ gần bằng với thuế hải quan đưa đến Mỹ, từ đó có thể thấy thuế má nặng đến mức nào!
Phương Minh Viễn từ khi Tập đoàn Carrefour mới thành lập, vô cùng xem trọng chất lượng của mảng vận chuyển này.
Vì thế, đầu tư của Tập đoàn Carrefour về đội xe của công ty khá kinh ngạc, đến giờ, Tập đoàn đã có một đội xe khổng lồ gồm hàng ngàn chiếc xe, cùng với hai mươi mấy xe hậu cần cỡ lớn gửi đến trung tâm trung chuyển, và hàng trăm kho hàng cỡ lớn để bảo đảm yêu cầu của thương phẩm trải rộng trên các chi nhánh cửa hàng trên cả nước.
Lần này Phương Minh Viễn đến Tập đoàn Scania, chính là muốn xem thử xe vận tải hạng nặng của công ty này sản xuất. Hoa Hạ có câu châm ngôn, muốn làm việc tốt, trước tiên phải có máy móc tốt. Cùng với việc triển khai xây dựng đường cao tốc của Hoa Hạ, những chiếc xe trọng tải cớ lớn và có tốc độ cao như thế này tất yếu sẽ trở thành loại xe chủ lực trong việc vận chuyển trên quốc lộ, không phải Phương Minh Viễn không muốn dùng hàng trong nước, mà là vào những năm 90, trong nước mặc dù đã có xe vận tải hạng nặng, nhưng cơ bản không sản xuất được xe vận tải hạng trọng tải lớn có tính năng cao như thế.
Đã có giới thiệu của Ollila, Phương Minh Viễn dễ dàng có được sự tiếp đãi nhiệt tình, cao cấp của tập đoàn Scania, đương nhiên rồi, mặc dù là nhiệt tình, cũng không thể so với quy cách tiếp đãi trong nước.
Đi cùng các lãnh đạo cao tầng của Tập đoàn Scania, đoàn người Phương Minh Viễn, đã tham quan tổng bộ và phân xưởng sản xuất của Tập đoàn Scania. Đối với thị trường Hoa Hạ, Tập đoàn Scania đương nhiên cũng đã thèm muốn rất lâu rồi. Chỉ có điều bất hạnh là không có cơ hội tiến vào thị trường Hoa Hạ, mà người Hoa Hạ, đối với các sản phẩm của Tập đoàn Scania vô cùng lạ lẫm. Tuy Tập đoàn Scania là một công ty mang tính toàn cầu, nghiệp vụ rộng khắp Châu Âu, nước Mỹ la tinh, Châu Á, Châu Phi và Australia.
Có trên ba vạn nhân viên tạm thời trên toàn cầu, 95% sản phẩm đều bán ra nước ngoài! Hơn nữa hơn 60 năm gần đây, Tập đoàn Scania chưa bao giờ chịu một tổn thất lớn nào.
Hiện giờ đã có Phương Minh Viễn, được biết gia tộc của Phương Minh Viễn, sau khi nắm giữ doanh nghiệp chuỗi các siêu thị lớn nhất Hoa Hạ, các cán bộ cao tầng của Tập đoàn Scania, cho dù coi thường Ollila, cũng phải nhìn tiền và tình hình của thị trường Hoa Hạ! Cho nên, mối quan hệ giữa hai bên có thể nói là vô cùng vui vẻ, đặc biệt là những gì Phương Minh Viễn bọn họ thể hiện ra, là có ý muốn mua đồ.
Chính vào lúc này, từ trong nước truyền đến một tin, khiến Phương Minh Viễn không khỏi kinh ngạc mất thần sắc, vội vàng bỏ lỡ hành trình ở Thụy Điển, để Asohon Kagetsu các cô ấy ở lại Thụy Điển, và tiến hành đàm phán công việc tiếp theo với Tập đoàn Scania, tự mình dẫn theo Lâm Dung, Trần Trung, khẩn cấp lên máy bay trở lại Phụng Nguyên.
Tin tức rất đơn giản, Phương Nhai mất tích ở Phụng Nguyên!
Phương Nhai mất tích cho đến buổi chiều ngày hôm sau, mới được mọi người phát hiện. Thư ký của anh ta sau khi ở trong phòng làm việc lo lắng chờ đợi nửa ngày, không nhẫn nại được gọi điện thoại vào máy anh ta, nhưng phát hiện di động tắt máy. Sau khi lại đợi nửa tiếng, do có lượng lớn văn kiện cần Phương Nhai ký, vị thư ký này bất đắc dĩ đến khách sạn nơi Phương Nhai ở, nhưng không mở cửa.
Thư ký không khỏi lo lắng, lại tìm nhân việc làm việc trong khách sạn, mở cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng cơ bản không có người! Lúc này, cô ta càng lo lắng!
Phương Nhai chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi, hiện giờ đang trong thời gian chuẩn bị trước khi khai trương Điện máy Thiên đỉnh, không chỉ là một vùng của tỉnh Phụng Nguyên, trong thành phố tuyến một chính của cả nước, mỗi người phụ trách cửa hàng, đều phải báo cáo tiến độ đến Phương Nhai, có thể nói mỗi ngày công việc cần xử lý quá nhiều, Phương Nhai lại có việc gì gấp, cũng không thể chơi trò chơi “ đuổi bắt” gì đó vào lúc đó.
Thư ký lập tức báo sự việc cho cụ Phương, cụ Phương kinh ngạc, lập tức cho gọi Phương Thắng và Thì Văn Sinh đến, Thì Văn Sinh lúc này mới nghĩ đến đêm qua trong cuộc trò chuyện cuối cùng với Phương Nhai, đã nghe thấy giọng nữ “ Anh, anh cứu em với”
Nghe Thì Văn Sinh nói xong, ông cụ Phương nhíu mày lại thành một nhúm, những năm gần đây, do sản nghiệp nhà họ Phương hầu như lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lại có Phương Minh Viễn chủ trì đại cục, cho nên vợ chồng cụ Phương cơ bản đã không quản gì nữa, hầu hết thời gian đều để trồng hoa chăm cây cỏ, lại vui chơi với anh chị em của Phương Minh Viễn. Sống qua những ngày tháng an nhàn tự tại, Phương Nhai đột nhiên mất tích, Phương Minh Viễn lại ở Châu Âu xa xôi, cụ Phương phải ra chủ trì đại cục.
-Nếu đã như vậy, Văn Sinh, con đến khách sạn, tìm người phụ trách, đối với nhân viên trực ban đêm qua của khách sạn, tiến hành kể lại tỉ mỉ có giám sát thấy gì trong khách sạn họ không, chính là giống như Phương Minh Viễn đã nói có thể nhìn thấy thông qua ống kính…
-Thiết bị theo dõi!
Phương Thắng trầm giọng nói.
-Đúng đúng, chính là thứ đồ đó, xem thử tối qua anh hai của anh rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì ở đó!
Cụ Phương gật đầu nói:
-Phương Thắng, con đi tìm bí thư Dương Quân Nghĩa và trưởng ban thư ký Mã Dũng Phúc, bảo bọn họ nói vài tiếng với bên cảnh sát, lập tức tiến hành kiểm tra toàn thành phố. Ôi ông em chính là không nghe lời Phương Minh Viễn.
Lần này chịu khổ rồi đây! Đúng rồi, nhất định phải cử người bảo vệ tốt vợ của em trai.
Cụ Phương không khỏi nhớ tới Phương Minh Viễn đã từng cấp nhân viên hộ vệ bên cạnh Phương Nhai, cử người theo sát anh ta từ xa, sau khi Phương Nhai phát hiện ra, vô cùng bất mãn, cho nên về sau, Phương Minh Viễn cũng chỉ bất đắc dĩ triệu tập những nhân viên hộ vệ đó trở lại. Những năm gần đây, vẫn bình an vô sự, mọi người cũng liền buông thả, ai có thể ngờ được, không ngờ xảy ra sự việc như vậy!
Xem ra, bây giờ có người nhắm vào nhà họ Phương! Cụ Phương tất nhiên cũng sớm nghe qua, ở Hồng Kông, có rất nhiều người đều ngắm mắt vào những nhà giàu có, hoặc lừa dối, hoặc xảo trá, bắt cóc, tiến hành lừa gạt của cải của người khác. Vốn cho rằng trong nội địa, việc như vậy khả năng phát sinh không cao, cho nên sau khi Phương Nhai cự tuyệt vệ sĩ, cụ Phương cũng không hề để ý lắm, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là Phương Minh Viễn nhìn xa trông rộng! Những người này của nhà họ Phương hiện giờ, có người bên cạnh cụ Phương, có người bên cạnh vợ Phương Thắng, bên cạnh vợ chồng Phương Bân cũng có người, hai người con gái trong nhà không có ai bên cạnh bảo vệ, nhưng bọn họ là nhân viên công vụ của quốc gia, thông thường kẻ bắt cóc chỉ cần tỉnh táo là sẽ không xuống tay với nhân viêc làm việc cho quốc gia, đó chính là khiêu khích sự uy nghiêm của chính phủ!
Dễ ra tay cũng chỉ có Phương Nhai.
Phương Thắng và Thì Văn Sinh tất nhiên lập tức lĩnh lệnh mà đi, đồng thời, xảy ra sự việc lớn như vậy cũng không thể giấu Phương Minh Viễn và Phương Bân.
Chuyên cơ của Phương Minh Viễn khi hạ xuống Phụng Nguyên, người đến đón chính là Phương Bân. Kỳ thật cũng không thể nói là chuyên đến đón máy bay, mà Phương Ban chỉ xuống máy bay từ Hồng Kông đến sân bay Phụng Nguyên sớm hơn hắn hai tiếng, nên ở trong sân bay đợi hắn.
-Chú út, tình hình thế nào rồi?
Phương Minh Viễn vừa đi ra ngoài sân bay, vừa nói.
-Không có tiến triển gì, vẫn không tìm được chú hai của cháu!
Phương Bân sắc mặt trầm ngâm nói.
Thì Văn Sinh đã đi đến khách sạn hỏi qua, trong khách sạn chỉ có ba đài máy quan sát, ban đêm bị người ta che lại, mà nhân viên trực ban của khách sạn, chỉ cung cấp một thông tin không đáng giá gì. Vậy chính là sau khi Phương Nhai trở lại khách sạn, những người khách đi ra từ khách sạn chỉ có ba lượt khách, trong đó có một cô gái độc thân, còn có một đôi tình nhân đến từ phương Nam, lại có một nhóm khách bốn người, trong đó có một người được người khác đỡ, nói là uống nhiều rượu không thoải mái nên đi bệnh viện. Bởi vì sự việc kiểu như vậy không hiếm thấy, lúc đó nhân viên trực ban của khách sạn cũng nghĩ đến, cho nên cũng không chú ý nhiều. Bây giờ nghĩ đến, Phương Nhai có lẽ đúng lúc ấy bị người ta đem đi.
Mà Dương Quân Nghĩa và Mã Dũng Phúc sau khi đã biết được thông tin này, cũng vô cùng chấn động, trong tỉnh không ngờ có người bắt cóc người nhà họ Phương, bất kể vì tiền hay vì điều gì, tính chất đều ác liệt như nhau!
Cho nên hai người lập tức tìm đến lãnh đạo văn phòng tỉnh và cục thành phố, bố trí nhân sự toàn diện, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ với con đường thông từ Phụng Nguyện sang nước ngoài, đồng thời trong phạm vi toàn thành phố, tiến hành ngầm điều tra, tìm kiếm tung tích của Phương Nhai.
Nhưng cho tới giờ, vẫn chưa có bất cứ tin tức gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.