Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 328: Ngày cá tháng tư

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

28/06/2013

Ngày mùng 1 tháng 4 năm 96, chính là “Ngày cá tháng tư” của người phương Tây, Thời Văn Sinh bắt đầu nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố Khang An, Uỷ viên thường vụ thành ủy!

Chính vào ngày này, Tập đoàn Carrefour công khai bác bỏ tin đồn, cho biết Tập đoàn Carrefour không có bất cứ kế hoạch rút lui khỏi thành phố Khang An nào…, ngược lại dự định trong hai năm, trong khu vực nội thành thành phố Khang An, lại mở thêm một chi nhánh của Tập đoàn Carrefour.

Cũng trong ngày này, thành phố Phụng Nguyên nổ ra một tin đồn mang tính chấn động, thành phố Phụng Nguyên tranh thủ thời gian trước khi bước vào thế kỷ mới sẽ bắt đầu khởi công xây dựng tuyến đường sắt đầu tiên ở thành phố, dự tính cả tuyến đường sắt dài 21km, nối dài từ nam đến bắc cổ thành. Chính quyền tỉnh ủy tỉnh Tân Tây, chính quyền Thành ủy thành phố Phụng Nguyên, đã chính thức duyệt dự án này, tranh thủ trước cuối năm, trình lên các cơ quan có liên quan của quốc gia phê chuẩn!

Tin này khiến cho những người dân thành phố Phụng Nguyên vui mừng không xiết! Phải biết rằng, năm 96, cả nước Hoa Hạ, cũng chỉ có mấy thành phố lớn như Bắc Kinh, thành phố Hỗ có đường sắt, còn những thành phố khác trên cả nước, dù là thành phố tỉnh lị, hay thành phố sớm đã chiếm số lượng dân chúng đông đếm trên hàng triệu cũng không có! Phí xây dựng kinh người, cùng với những phí cần thiết mỗi năm về sau khi đưa nó vào hoạt động , đều khiến cho rất nhiều chính quyền của thành phố tỉnh lị lúc đó thấy sợ với việc xây dựng đường sắt, nhưng, tất cả người dân Phụng Nguyên đi qua các thành phố lớn như Bắc Kinh, thành phố Hỗ, không ai không thừa nhận, nếu đem hệ thống vận chuyển xe điện ngầm so sánh với hệ thống giao thông công cộng, quả thực tính mau lẹ của nó không gì sánh bằng

Có thể có xe điện ngầm, chắc chắn có thể cải thiện rất lớn môi trường giao thông của thành phố Phụng Nguyên, nâng cao vị trí của thành phố Phụng Nguyên ở trong nước, cũng là phù hợp với hình tượng ngàn năm cố đô của thành phố Phụng Nguyên , càng nâng cao hơn niềm tự hào của người dân thành phố Phụng Nguyên!

Nhưng cũng có rất nhiều người hoài nghi, đây có phải chính quyền tỉnh ủy tỉnh Tần Tây và chính quyền thành ủy thành phố Phụng Nguyên đang ra vẻ! Phải biết rằng, với tình hình tài chính của thành phố hiện giờ, hoàn toàn không đủ sức trả nổi phí xây dựng và phí hoạt động của xe điện ngầm Dù cho có giật gấu vá vai được chính quyền tỉnh ủy Tần Tây giúp đỡ về vấn đề tài chính cũng phải biết rằng, trong địa phận tỉnh Tần Tây hiện giờ có không biết bao nhiêu doanh nghiệp nhà nước đều đã lâm vào cảnh thua lỗ, rất nhiều công nhân thất nghiệp, tài chính của tỉnh, thành phố đến ngay cả việc đảm bảo thu nhập của công nhân thất nghiệp cũng làm không tốt, làm gì dư tiền đi mở rộng công trình lớn như thế!

-Xem ra nhà họ Phương dự định đem mô hình kinh tế của Bắc Kinh để áp dụng cho Phụng Nguyên!

Trịnh Uy đập lên tập tài liệu trên bàn cười nói.

Giải Trạch Dương và Trịnh Uy đã quyết định nhượng một bước để làm thỏa mãn mong muốn của nhà họ Phương, nhà họ Phương đương nhiên cũng có hồi đáp rất nhanh!

Đầu tiên là đề xuất điều Thời Văn Sinh đến thành phố Khang An đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực thành phố, ủy viên thường vụ, và trong nửa năm tới, tiếp nhận chức Trưởng thành phố thành phố Khang An. Yêu cầu này nghe ra đương nhiên là khó tưởng tượng nổi, điều này đâu có chỗ nào báo đáp được “Thiện ý” của bọn Giải Trạch Dương mà giống như là đang được voi đòi tiên! Nhưng lời hứa tiếp sau đó làm cho Gỉai Trạch Dương và Trịnh Uy không kìm nổi sự vui sướng!

Nhà họ Phương hứa hẹn, bắt đầu từ ngày Thời Văn Sinh đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh thành phố Khang An trở đi, trong ba năm, đầu tư 1 tỉ Nhân dân tệ ( RMB) cho thành phố Khang An, bảo đảm tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Khang An trong ba năm không dưới 20%!

Một tỉ RMB đầu tư có ý nghĩa gì, điều này tất nhiên không cần nói nhiều nữa! Công tác thu hút vốn đầu tư của thành phố Khang An năm ngoái, tất bật một năm cũng không đạt đến mười triệu RMB, mà trong đó có một lượng lớn con số báo cáo trống!



Điều mà Giải Trạch Dương và Trịnh Uy coi trọng là lời hứa nhà họ Phương cam đoan tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Khang An trong ba năm không dưới 20%! Bọn họ tính một lát, nếu lấy tổng giá trị sản xuất quốc dân của thành phố Khang An năm ngoái mà tính thì trong ba năm, mỗi năm trên nền tảng của một năm trước, tăng lên 20%, cũng có nghĩa là sau ba năm, tổng giá trị sản xuất quốc dân của thành phố Khang An sẽ đạt đến 73% của năm ngoái, nói cách khác, nếu tiếp tục nỗ lực thì có khả năng trong thời gian ba năm, tổng giá trị sản xuất quốc dân năm của thành phố sẽ được trở mình! Từ đó từ các khu vực lạc hậu nhất trong địa phận tỉnh Tần Tây, sẽ trở thành khu vực trung bình!

Tổng giá trị sản xuất quốc dân của thành phố Khang An đã trở mình, từ đó có thể lột bỏ được cái mác của các khu vực lạc hậu trong tỉnh, những lợi ích mang lại không chỉ có nâng cao được tình hình thu nhập của công nhân, xã hội ổn định , mà cũng là thành tích chính trị vẻ vang của các bậc lãnh đạo!

Tât nhiên Giải Trạch Dương bọn họ cũng không phải không có hoài nghi, nhà họ Phương có khả năng thực hiện được lời hứa này hay không. Không thể nói miệng không vẽ ra một chiếc bánh lớn để lót dạ mọi người. Nhưng suy đi nghĩ lại, hầu hết những người Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy đều cho rằng cũng phải thử xem!

Đầu tiên, công việc của Thời Văn Sinh ở khu Ly Sơn và khu Bình Xuyên, đã đạt được những thành tích không tồi , tất nhiên có nhân tố ủng hộ của nhà họ Phương ở trong đó. Nhưng, điều không thể phủ nhận là, anh ta đúng thực là có năng lực nắm bắt kinh tế khá tốt!

Thứ hai, cho dù sự phát triển kinh tế của thành phố Khang An trong tương lai không đạt được tiêu chuẩn như lời hứa của nhà họ Phương. Trong ba năm, nếu có thể đem lại một tỉ RMB đầu tư thật sự vào thành phố Khang An, làm cho kinh tế Khang An tăng trưởng, thì có đề bạt anh ta lên làm Chủ tịch tỉnh, cũng không có gì quá đáng! Dù sao mấy năm gần đây, kinh tế của thành phố Khang An sống dở chết dở, không những không có sự tăng trưởng rõ rệt, ngược lại bởi vì các xí nghiệp quốc hữu sa sút, có sự thụt lùi trên diện rộng.

Thứ ba, là tâm tư riêng của Giải Trạch Dương và Trịnh Uy, tuy là hiện giờ các cán bộ huyện Đường Âm gần như đều bị bắt hết, các cán bộ thành phố Khang An thì vẫn trong quá trình điều tra. Tuy hai người đã quyết định phải khiến cho nhà họ Phương hài lòng, nhưng bây giờ chính người nhà họ Phương đứng ở tuyến đầu, há chẳng phải càng tốt sao?

Giải Trạch Dương và Trịnh Uy đã tỏ thái độ cho Thời Văn Sinh đến thành phố Khang An nhận chức, thì dầu cho còn có người thắc mắc, đại cục cũng đã định rồi!

Tiếp theo nhà họ Phương đề xuất ra dự án xây dựng cải tạo tuyến đường xe điện ngầm đầu tiên ở thành phố Phụng Nguyên. Điều này đã đem đến niềm vui bất ngờ lớn cho Giải Trạch Dương và Trịnh Uy.

Thu nhập tài chính của tỉnh Tần Tây và thành phố Phụng Nguyên quả thực là thu vào chẳng bằng xuất ra, căn bản không đủ chi trợ cho dự án xây dựng tàu điện ngầm của thành phố Phụng Nguyên, nhưng nhà họ Phương lại đề xuất ra, toàn bộ phí xây dựng tàu điện ngầm của Phụng Nguyên do nhà họ Phương phụ trách, nhưng đất không thuộc khu vực thành phố dọc tuyến tàu điện ngầm thì giao cho nhà họ Phương khai thác, phát triển. Điều này chắc chắn là một phiên bản của dự án xây dựng tàu điện khu ngoại ô Bắc Kinh.

Tàu ngầm vùng ngoài ô Bắc Kinh đã qua nhiều lần xây dựng thi công, hiện giờ công trình đã hoàn tất hơn một nửa, khu dân cư có quy mô lớn hai bên đường cũng đang trong quá trình xây dựng một cách khẩn trương, tổng đầu tư của dự án này theo thống kê của các bộ có liên quan, đến khi cả công trình hoàn thành, có thể cuối cùng sẽ vượt quá chục tỷ đô la Hồng Kông! Là lực đẩy trọng yếu cho sự phát triển mạnh của Bắc Kinh năm 95!

Đề nghị này, tự nhiên cũng khiến Giải Trạch Dương và Trịnh Uy không ngừng vui sướng, không chỉ là bởi vì công trình lớn này, có tác dụng lớn để thúc đẩy kinh tế thành phố Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây, cũng là vì tính hoạt động của nó!

Đã có tàu điện ngầm Bắc Kinh đi đầu, tỉnh Tần Tây thỉnh cầu các cơ quan có liên quan trong nhà nước phê chuẩn, các kiểu gây khó dễ cũng sẽ ít đi rất nhiều, nếu không, đấy chính là áy náy với chính quyền thành phố Bắc Kinh. Hơn nữa tất cả nguồn vốn đều do nhà họ Phương lo liệu, không cần các cơ quan có liên quan của nhà nước chi trợ tài chính, các cán bộ lão luyện cũng không có cơ hội bớt xén từ việc này.



Điều duy nhất phải lo lắng chỉ là nhà họ Phương có thể gánh vác được dự án lớn này không!

-Tiền không thành vấn đề! Bọn họ đã nhận được sự đồng ý của ngân hàng Purcell, cho vay đủ tiền.

Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Mặc dù nhà họ Phương làm việc liên tục, liên tiếp có các dự án khỏi công, nhưng tiền vốn rất ổn định.

Hơn nữa cho tới hiện giờ, tiền vốn đã điều động vẫn đều là vốn trong nước của nhà họ Phương, tiền vốn ở nước ngoài của nhà họ Phương về cơ bản không có ồ ạt tiến vào thị trường Hoa Hạ.

Hơn nữa, nhà họ Phương cũng muốn mượn cơ hội này, đem hoàng tử Abdullah, Marc phun và nhà họ Phương cùng bỏ vốn thành lập, đã đưa nghiệp vụ của ngân hàng Percell gần năm năm vào Hoa Hạ.

Ngân hàng Percell, đây là hoàng tử Abdullah sau khi giành được trang viên Percell sau khi đã đổi tên quyết định đặt cho ngân hàng cái tên như bây giờ, về điểm này, Phương Minh Viễn và vương tử Maktoum đương nhiên sẽ không phản đối. Ngân hàng Percell hiện giờ, hoàng tử Abdullah và hoàng tử Maktoum tổng cộng chiếm 50.1% cổ phần, Phương Minh Viễn chiếm 49.9% cổ phần.

Có thể nói, Phương Minh Viễn là một cổ đông lớn của ngân hàng Percell, nhưng từ tổng cổ phần mà nói, đây vẫn là một ngân hàng người Ả Rập chiếm quyền áp đảo về cổ phần. Sở dĩ sắp xếp như vậy, không phải hoàng tử Abdullah và vương tử Maktoum có ý khống chế ngân hàng Percell, đối với bọn họ mà nói, số tiền cứ gọi là đến ào ào không dứt, không sánh bằng tình bằng hữu với Phương Minh Viễn, càng khiến bọn họ coi trọng, suy cho cùng bọn họ sở hữu lượng lớn cổ phần dầu mỏ, lại có thân phận cao quý, hàng năm đều có một khoản thu nhập ổn định khổng lồ.

Tiền, đối với bọn họ cơ bản không thành vấn đề!

Nhưng tình bạn của Phương Minh Viễn thì khác, hoàng tử Abdullah sở dĩ vị trí trong Kuwait có thể lên nhanh như vậy, đều có liên quan với Phương Minh Viễn. Hiện giờ Phương Minh Viễn rất có danh tiếng trong vương thất Kuwait, có quan hệ tình bạn với Phương Minh Viễn, đối với hoàng tử Abdullah mà nói, chính là Thánh Ala ban ân cho anh ta, một số cổ phần ngân hàng , tặng không cho Phương Minh Viễn đều không đáng gì, chỉ cần Phương Minh Viễn có thể tiếp tục đem lại ân quyến của Thánh Ala cho anh ta!

Còn hoàng tử Maktoum, dưới sự hưởng dẫn của Phương Minh Viễn, khách sạn thuyền buồm của tiểu vương quốc Dubai hiện giờ đã tiến đến giai đoạn hoàn thành, giai đoạn trang trí bên trong mặc dù còn lâu mới chính thức khai trương, nhưng đã thu hút vô số con mắt chú ý trên thế giới, rất nhiều khách du lịch Âu Mĩ, chỉ vì muốn xem khách sạn thuyền buồm chưa xây xong, cũng từ ngàn dặm xa xôi đến.

Cái tên Tiểu vương quốc Dubai này, cũng dần dần được mọi người biết đến, điều này khiến hoàng tử Maktoum rất lấy làm vui mừng, mà Phương Minh Viễn giúp đỡ anh ta thực hiện được nguyện vọng của mình , đương nhiên cũng càng thêm cảm kích hắn.

Chẳng qua là suy nghĩ đến, ngân hàng Percell bị hoàng tử Abdullah và hoàng tử Maktoum khống chế, đối với việc triển khai nghiệp vụ của ngân hàng ở Ả Rập, phát triển khách hàng sẽ có thuận lợi rất lớn, mới duy trì tình trạng hiện nay. Còn dưới góc độ cá nhân, hoàng tử Abdullah và hoàng tử Maktoum từ lâu đã ký kết hiệp nghị, chỉ cần điều kiện cho phép, hai người sẽ chuyển 30% cổ phần trong tay cho Phương Minh Viễn, để bảo đảm vị trí của Phương Minh Viễn trong ngân hàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook