Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 227: Nguyện vọng của Hoàng tử Maktoum

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

13/04/2013



Theo lệnh của Hoàng tử Abdullah, mấy người hấu trong biệt thự dọn mấy cái bàn, họ ngồi xuống ngay trên bãi biển.

Lúc này Phương Minh Viễn mới biết hóa ra hoàng tử Maktoum và Hoàng tử Abdullah đến đây là vì tiện đường thôi. Vốn hai người xuất phát từ cảng Jeddah, định đi đến UAE. Nhưng mới rời khỏi bến không bao lâu, Hoàng tử Abdullah đã nhận được một tin khiến anh ta vô cùng mừng rỡ. Theo tin từ sứ quán Kuwait thường trú tại Hoa Hạ, theo đề nghị của Kuwait, Ả rập Saudi và các nước Ả rập, yêu cầu từ chối việc đoàn đại biểu Iraq tham gia Á Vận Hội được sự chấp thuận của chính phủ Hoa Hạ.

Hoàng tử Abdullah tuy không hiểu lắm về thể chế chính trị của Hoa Hạ, nhưng điều này không gây trở ngại để anh ta biết rằng có những lời này của chính phủ Hoa Hạ, đại diện Hoa Hạ trongười Ủy ban Olympic châu Á sớm muộn cũng phải bày tỏ thái độ. Có thể nói số mệnh của đoàn đại biểu Iraq đã được định đoạt. Hoàng tử Abdullah vô cùng mừng rỡ, lập tức nhớ đến Phương Minh Viễn đã hướng dẫn anh ta. Người đồng hành với anh ta là hoàng tử Maktoum cũng rất ngạc nhiên về người phương Đông này, nên mới cho du thuyền đi về phía này.

Phương Minh Viễn hiểu rõ nên cười. Kết quả này hắn đã đoán trước được. Chính phủ Hoa Hạ được người Ả rập cho tí thể diện, vừa có lý do chính đáng, mà vừa thuận nước đẩy thuyền để từ chối không cho Iraq tham dự Á Vận Hội. Kết quả này cũng trùng hợp với năm nguyên tắc chung sống hòa bình do chính phủ Hoa Hạ khởi xướng, cũng không có lỗi gì với các nước Âu Mỹ và quốc tế.

Vu Đông Phong và Robert nghe được đã há hốc cả mồm. Chẳng trách Hoàng tử Abdullah vì Phương Minh Viễn mà phá lệ , cho mượn xe, cho mượn biệt thự, hóa ra là Phương Minh Viễn đã “dâng tặng đại lễ” rồi.

Ánh mắt Robert nhìn Hoàng tử Abdullah thay đổi khác thường. Y ở Trung Đông đã lâu, trong lòng hiểu rõ, nếu vương thất Kuwait không thể phục quốc thì thôi, nhưng nếu họ có thể phục quốc, Hoàng tử Abdullah tất nhiên sẽ được quốc vương Emile của Kuwait trọng dụng. Có thể nói, việc làm cho đoàn đại biểu Iraq bị đẩy ra ngoài Á Vận hội tại Bắc Kinh Hoa Hạ thành công đã là một kỳ tích đối với vương thất Kuwait hiện đang bị xâm lược phải lưu vong bên ngoài. Tuy chuyện này không có ý nghĩa quân sự nhưng về ý nghĩa chính trị thì đây rõ ràng là một tín hiệu chỉ rõ, hành vi xấu xa của Iraq chẳng những bị thế giới Ả rập phỉ nhổ mà ngay cả Hoa Hạ cũng bất mãn.

Tuy sức mạnh quân sự của Hoa Hạ không ảnh hưởng đến Trung Đông nhưng dù sao Hoa Hạ cũng là một trong năm thành viên thường trực của Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc, có quyền phủ quyết. Sau này nếu quân Mỹ muốn tấn công Iraq, nếu không có Hoa Hạ gật đầu, ít nhất về mặt pháp lý, thì không thể nào làm được.

Hoàng tử Abdullah thúc đẩy thành công sự kiện có ý nghĩa chính trị trọng đại này, ngày sau trong vương thất Kuwait, tất nhiên là nước lên thì thuyền lên, tương lai vô cùng sáng lạn. Khó trách sau khi anh ta biết được tin này đã hưng phấn như vậy, không ngờ lại thay đổi cả hành trình để có thể gặp lại Phương Minh Viễn. Robert còn nghĩ như vậy, hoàng tử Maktoum càng hiểu rõ ý nghĩa của việc này với em họ của anh ta hơn. Người em họ này của anh ta ngày sau sẽ có tiếng nói trong vương thất Kuwait, như vậy với anh ta, với quốc vương Dubai cũng là chuyện tốt.

Lúc này Hoàng tử Abdullah tràn đầy lòng biết ơn với Phương Minh Viễn. Anh ta xác nhận lần nữa, Phương Minh Viễn chính là ngôi sao may mắn của mình, vừa xuất hiện đã dễ dàng giải quyết những vấn đề khó khăn không nhỏ của mình, đã vậy còn quyên tặng mười triệu đô la Mỹ. Chuyện quyên tiền thì thôi, Hoàng tử Abdullah tin rằng với năng lực của anh ta, chỉ cần tốn chút công sức, bỏ chút thể diện, quyên đủ tiền chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng đuổi được đoàn đại biểu Iraq ra khỏi Á Vận Hội Bắc Kinh Hoa Hạ quả là một thắng lợi rất lớn.

- Phương thân mến, cậu có hứng thú cùng tôi và hoàng tử Dubai đi dạo, có nới nào cậu muốn xem không?

Hoàng tử Abdullah cười nói.



Phương Minh Viễn hơi chần chừ, nhìn hoàng tử Maktoum đang đứng một bên. Tuy sau năm 2000, Dubai nợ nần chồng chất, trở thành một quốc gia khủng hoảng tài chính. Nhưng trước mắt, nó đang trong giai đoạn dần phát triển. Đây là một cơ hội kiếm tiền khó thể bỏ qua, có thể đi xem trước cũng không tệ lắm. Huống chi mình không còn việc gì ở Ả rập Saudi, còn mấy hợp đồng kỳ hạn giao hàng mấy hôm nay Vu Đông Phong cũng giải quyết sạch sẽ cả rồi, đi một chuyến đến Dubai…

Hoàng tử Maktoum cười cươi khoát tay nói:

- Phương, Abdullah là em họ ta, chú ấy mời tức là ta mời. Bạn bè của chú ấy cũng là bạn bè của ta.

Mọi việc sau đó rất đơn giản, dù sao Phương Minh Viễn đến Ả rập Saudi cũng chỉ có hai vali hành lý do Trần Trung mang, chỉ có ít quần áo, bất cứ lúc nài cũng có thể khởi hành. Tòa biệt thự của Hoàng tử Abdullah này, Vu Đông Phong cũng không mượn dùng nữa, dù sao cũng diễn kịch cho người Nhật Bản xem xong rồi, anh ta cũng chuẩn bị quay về Hong Kong. Phương Minh Viễn cũng nói với Lô Chính Đức, hai người cùng Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Maktoum lên ca nô chạy ra hướng du thuyền trên biển.

Robert đứng tên bờ biển vẫy tay không ngừng, trong lòng hâm mộ đến chết được. Phương Minh Viễn này quả là may mắn, lúc này lại quen biết thêm một vị hoàng tử Trung Đông nữa. Tuy Tiểu vương quốc Dubai là một trong bảy tiểu vương quốc của Các Tiểu vương Quốc Ả rập thống nhất, diện tích chỉ có mấy ngàn km2, nhưng cũng đứng thứ hai trong đó, có thể nói trong các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất, Dubai có sức ảnh hưởng rất lớn.

Phương Minh Viễn kết giao với Hoàng tử Maktoum này, nói cách khác, sau này hắn sẽ có quý nhân tương trợ ở Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất. Điều này đối với người kinh doanh mà nói, không còn gì tốt bằng.

Sau khi lên du thuyền, Phương Minh Viễn mới thật sự nhìn rõ nó. Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Hoàng tử Abdullah, Phương Minh Viễn tham quan cả du thuyền. Đây quả là một tòa cung điện dưới nước, các tiện nghi sinh hoạt, phương tiện giải trí rất đầy đủ. Trên tầng thượng của du thuyền không ngờ còn có cả một bể bơi có thể chứa hơn mười người. Ở đuôi du thuyền, Phương Minh Viễn còn thấy một sân bay dành cho máy bay trực thăng, nhưng không biết vì sao nơi đó lại để trống. Tuy chiếc du thuyền của Hoàng tử Maktoum kém hơn chiếc tàu khổng lồ chở khách định kỳ, nhưng tàu chở khách phải phục vụ bao nhiêu người,còn du thuyền này phục vụ bao nhiêu người?

- Ta cũng có một chiếc du thuyền không kém chiếc này, nhưng đáng tiếc phải để lại Kuwait, không lái đi được.

Hoàng tử Abdullah buồn rầu nói. Lúc ấy vì phải nhanh chóng chạy khỏi Kuwait, du thuyền tất nhiên không phải lựa chọn tốt nhất, không biết chiếc du thuyền xa hoa kia của mình đã lọt vào tay tên Iraq nào.

- Phương, cậu có hứng thú với du thuyền sao? Nếu muốn, tôi có thể giới thiệu cậu với chủ tịch công ty Riva, cam đoan có thể dựa vào nhu cầu của cậu, làm ra một chiếc du thuyền độc nhất vô nhị.

Hoàng tử Maktoum cười nói. Anh ta biết được từ Hoàng tử Abdullah là Phương Minh Viễn đã quyên tặng đoàn đại biểu thể thao Kuwait một chi phiếu mười triệu đô la Mỹ, còn chơi loại kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, sắp tới giá cả dầu mỏ gia tăng, tài sản của hắn chắc chắn sẽ tăng thêm rất nhiều.



Phương Minh Viễn không khỏi cười gượng. Đại bản doanh của hắn ở tỉnh Tần Tây, vốn không gần biển, muốn có du thuyền chẳng lẽ phải chạy ở sông Hoàng Hà? Nếu đặt ở Hong Kong thì quá ít khi sử dụng, còn muốn chơi đùa trên du thuyền thì chẳng lẽ lại lo ông Quách không có?

Thật ra phương tiện cần thiết trước mắt của hắn là máy bay tư nhân để dễ dàng cho hắn qua lại giữa Bắc Kinh và Hong Kong. Nhưng hàng không Hoa Hạ lại không rộng cửa với máy bay tư nhân. Cho đến hơn mười năm đầu của thế kỷ sau cũng không có gì thay đổi.

Ba người đến quầy cà phê trên du thuyền, nâng ly cà phê thơm nồng, nghe hương biển sực nức, ngắm biển rộng khôn cùng, Phương Minh Viễn cảm thấy như hắn đang nằm mộng. Tất cả những điều này, kiếp trước hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng. Ba người vừa uống cà phê vừa trò chuyện.

- Phương, nói thật, ngay từ lúc đầu, ta thật sự không ngờ cậu biết Dubai của chúng tôi.

Sau một lúc nói chuyện, Hoàng tử Maktoum không khỏi có chút cảm thán.

- Ở Trung Đông này, các nước như Ai Cập, Ả rập Saudi, Palestine, Lebanon, Iran, Iraq hoặc là những nước lớn, hoặc là nơi chiến tranh liên miên mới có thể khiến người ta biết đến. Các nước khác người ta vốn không biết được. Ngay cả Kuwait, nếu không phải bị Iraq xâm lấn và uy hiếp, e là đa số người dân trên thế giới cũng không biết có một nước như thế ở Trung Đông.

- Các Tiểu Vương quốc Ả rập thông nhất của các anh cũng vậy!

Hoàng tử Abdullah bất mãn kêu lên.

Hoàng tử Maktoum cười ha hả nói:

- Abdullah, anh không có ý châm chọc Kuwait, tình cảnh Dubai chúng tôi cũng vậy, đều là những nơi không ai biết đến.

Anh ta đã đi đến không ít các nước Âu Mỹ, nơi nào cũng thế, các cấp lãnh đạo phần lớn còn có thể biết có Các Tiểu vương quốc Ả rập thông nhất, nhưng dân thường thì 70-80% hoàn toàn không biết, thông thường sẽ cho rằng anh ta là người Ả rập Saudi, hay là người Ai Cập, Jordan. Điều này khiến Hoàng tử Maktoum vừa xấu hổ vừa lấy làm tiếc.

Khiến Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất trở thành quốc gia mà mọi người trên thế giới đều biết đến là nguyện vọng bức thiết của Hoàng tử Maktoum.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook