Quyển 3 - Chương 250: Phải ủng hộ hàng trong nước
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Cơ hội thường đi đôi với mạo hiểm, điều này Trương Bảo Lộc và Lý Nam đều rất hiểu. Lúc trước, vì TV nội địa Hoa Hạ nhanh chóng phổ biến, làm cho sự nghiệp điện ảnh Hoa Hạ suy sụp, công ty Nhạc Khải cũng vì thế mà lâm vào cảnh thua lỗ. Nếu không phải lúc ấy Nhạc Khải chế tạo thành công công nghệ màu, do đó mới xoay chuyển được tình thế, trở thành thủ lĩnh trong sự nghiệp sản xuất cảm quang nước nhà, chiếm một phần ba thị trường trong nước, hiện giờ Nhạc Khải không biết sẽ dẫn đến kết cục như thế nào
Cùng với Nhạc Khải là các xưởng, xí nghiệp của nhà nước, bây giờ đừng nói sẽ tạo ra lợi nhuận, chỉ cần có thể duy trì cân bằng thu chi, không để cho mình có thêm phiền toái, như vậy cũng là khá tốt. Còn lại nhiều nơi lâm vào cảnh vay nợ, thậm chí có một số khoản nợ không thấp, công nhân cũng không được phát tiền lương. Chỉ dựa vào khoản chi của chính phủ và cưỡng ép ngân hàng cho vay, không có khả năng chống chế.
Nhìn đến cảnh ngộ khốn khổ của các công ty, doanh nghiệp nhà nước hiện giờ, Trương Bảo Lộc bọn họ là lãnh đạo công ty Nhạc Khải, bọn họ là người đời thứ nhất của Nhạc Khải, tuyệt đối bon họ không cho phép một đời người trải qua nhiều lần gian nan mạo hiểm, phải mất rất nhiều tâm huyết mới thành lập lên công ty Nhạc Khải, không thể để kết cục như vậy. Công ty Nhạc Khải vẫn đầu tư lớn vào việc nghiên cứu lại kỹ thuật cuộn phim và cố gắng khiến Nhạc Khải không ngừng phát triển lớn mạnh. Cho nên lúc này đây bọn họ có được cơ hội hiếm có để phát triển, nên rất coi trọng
Nhưng đồng thời trong lòng bọn họ cũng có nghi hoặc, Phương Minh Viễn rốt cuộc là người như thế nào, vì sao lại coi trọng công ty Nhạc Khải như vậy? Còn đưa ra đề nghị có lợi với công ty Nhạc Khải như vậy? Từ xưa đến nay các cụ đã nói, không việc mà nịnh bợ, không gian cũng là đạo tặc. Phương Minh Viễn tích cực trợ giúp công ty Nhạc Khải như vậy, có thể có ý đồ gì khác hay không? Tuy nhiên, bọn họ vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra, theo như trên, Phương Minh Viễn và Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang đến cuối cùng có thể đạt được cái gì, không muốn người khác biết cũng là cái tốt, nhưng như vậy, bọn họ lại càng cảm thấy lo lắng. Cho nên mới muốn Thi Chí Huy nói một chút về Phương Minh Viễn, để phán đoán ý đồ của Phương Minh Viễn
Thi Chí Huy kia dù sao cũng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, tuy rằng Trương Bảo Lộc bọn họ nói xong cũng chẳng dễ hiểu, nhưng trong lòng đã rõ vài phần.
- Điều này Bí thư Trương và giám đốc Lý cứ yên tâm đi, cậu Phương nghĩ gì trong đầu tôi khó mà nói cho quý công ty biết được, nhưng không đến mức có ý gì xấu cả. Có lẽ hai vị không biết, thân thế cậu Phương cũng là hàng tỉ phú, siêu thị Carefour tỉnh Tần Tây trước cũng được một trận ồn ào huyên náo, được tập đoàn siêu thị bán lẻ Châu Âu và Mỹ đồng thời chú ý đến công ty này, cổ đông lớn chính là gia đình bọn họ.
Thi Chí Huy cười tủm tỉm nói, cũng làm gợn lên một làn sóng lớn trong lòng ba người Trương Bảo Lộc. Tuy Phương Minh Viễn là người có địa vị, nếu không, việc ứng phí quảng cáo cho đài truyền hình Hoa Hạ, hắn không có khả năng nói nhẹ nhàng như vậy, dường như đây là việc không đáng lo. Nhưng ba người họ cũng thật không ngờ, Phương Minh Viễn hắn ỏ nhà chơi rông lại chính là đại cổ đông của siêu thị Carrefour. Nghe nói doanh nghiệp bên Châu Âu muốn mua cổ phần của bọn họ, đã trả tới hai trăm triệu nhân dân tệ nhưng họ đều không bán.
Sắc mặt Trương Bảo Lộc và Lý Nam ửng đỏ, Thi Chí Huy tuy rằng không có nói rõ, nhưng ngụ ý rất rõ ràng, với thân thế của Phương Minh Viễn, không bõ công làm gì gây bất lợi cho công ty Nhạc Khải, nếu thật có lòng, anh ta hoàn toàn có thực lực để đánh chính diện công ty Nhạc Khải.
- Hơn nữa, tôi cũng nói thêm với hai vị một chút, sau khi ra ngoài, đừng nói là tôi nói.
Thi Chí Huy tỏ ra thần bí nói
- Cậu Phương này và ông bộ trưởng bộ Đường sắt Tô Hoán Đông có quan hệ tốt lắm.
Ba người Trương Bảo Lộc lại biến đổi sắc mặt. Đối với lời nói của Thi Chí Huy, bọn họ rất tin, không nghi ngờ gì. La Minh Quang từng nói qua với bọn họ, bề trên của Thi Chí Huy chính là Phó trưởng ban bộ Đường sắt, biết tin như vậy đương nhiên không có gì tò mò. Không nói Tô Hoán Đông ngay cả với các bộ trong nước Hoa Hạ, bộ trưởng bộ Đường sắt cũng cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa trong quan trường trong nước, gần hai năm đứng nhất cũng là vị bộ trưởng này, xây dựng một đường sắt cao tốc, trên cả nước không biết bao nhiêu người dùng phương tiện này. Không ít người cho rằng, vị Tô bộ trưởng này, tương lai tiền đồ rất sáng lạn, sẽ lên chức phó chủ tịch, tuy nhiên vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
- Bí thư Trương, giám đốc Lý, nếu các anh trong tay có dư dả tài chính, thì nói với hắn điều kiện để mua quảng cáo, nếu trong tay không dư dả, cũng có thể ký hợp đồng theo đề nghị của cậu Phương, đừng cò kè mặc cả với hắn nữa, hắn không kém các anh về vấn đề tiền đâu
Thi Chí Huy nhìn thoáng qua La Minh Quang, hay là việc quyết định chính là tên xấu xa này đảm đương, đem sự việc chỉ ra. Nếu là hai vị này còn lâu mới nghĩ ra ép giá, chính anh ta khởi xướng trước mặt Phương Minh Viễn cũng đã không ngẩng được đầu lên.
Mặc kệ như thế nào, người làm ăn nói chuyện làm ăn, cho dù ít người ủng hộ hàng nội, cũng không thể làm cho người ta gào thét lỗ vốn chứ?
- Đó là, đó là…
Trương Bảo Lộc liên thanh nói:
- Chúng tôi đã thảo luận qua điều kiện của cậu Phương, đã rất hậu đãi với chúng tôi, sẽ không đòi hỏi gì quá mức nữa.
Thi Chí Huy muốn nói tới tình trạng này, Trương Bảo Lộc bọn họ đã có quyết định này, cũng liền từ bỏ ý nghĩ này. Nếu thực chọc giận Phương Minh Viễn, sự tình phức tạp lên, người chịu thiệt không phải là mình sao?
- Minh Viễn, ý tưởng tốt như vậy, giao cho Nhạc Khải có phải …
Sài Yên muốn nói lại thôi. Hôm nay cô nghỉ ngơi, muốn hiểu thêm một chút về trình độ thực hiện kế hoạch Phương Minh Viễn. Thật không ngờ, lại được kết quả khiến cô bất ngờ.
Quảng cáo cô đã xem qua, “ Nắm lấy những thời gian hạnh phúc, đừng để nó trôi qua”, dùng cuộn phim “Xuyến khởi mỗi một khắc”, có thể nói nắm bắt được tâm lý then chốt của đại đa số quần chúng trong thời đại hiện nay. Là một phụ nữ, đối với việc cảm thụ sự vô tình của thời gian, so với đàn ông sẽ rõ ràng hơn, gần như là trong nháy mắt, chính mình từ một thiếu nữ biến thành một phụ nữ trung niên, mà nguyên bản nói một đứa trẻ sơ sinh lớn lên trở thành một học sinh trung học. Dùng cuộn phim bắt lấy khoảng thời gian trôi qua, ý tưởng này của Phương Minh Viễn có thể nói đã xâm nhập vào tâm hồn cô.
Từ bản thân mình suy xét, Sài Yên tin tưởng, người ta cũng sẽ cảm thụ giống cô, ở trong nước Hoa Hạ có rất nhiều người. Hơn nữa đúng với vô số theo thời gian già đi, không có kết quả như tinh thần trên “phiêu bạt trôi nổi”, duy có thời gian tốt đẹp trong quá khứ để an ủi tâm linh. Tư tưởng trào lưu “hoài niệm” có tính toàn cầu, có lẽ những người như vậy phản ánh tâm lý trên. Quảng cáo của Phương Minh Viễn đúng là đã nắm bắt được điều này, hơn nữa quảng cáo này nói những cảnh tượng bình thường, cũng là cảnh tượng quen thuộc trong cuộc sống của mọi người, đương nhiên sẽ khiến khán giả cảm thấy nó như diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, biết vị ấm áp, biết nhiệt huyết của những người bạn tốt. Dựa vào tình cảm tác động đến người xem, do đó khiến người xem có ấn tượng tốt với sản phẩm, khiến người xem tiêu dùng sản phẩm này, đúng là ý tưởng này của Phương Minh Viễn là chỗ thành công nhất.
Một bộ phim quảng cáo như vậy, Sài Yên cho rằng chắc chắn những năm gần đây, tác phẩm quảng cáo ở Hoa Hạ, tin tưởng chính là Kodak, cũng không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của nó, nhưng Phương Minh Viễn làm sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý, lại giao cho công ty Nhạc Khải. Nếu nói theo thế lực ảnh hưởng, công ty Nhạc Khải và Kodak hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, nếu muốn thực hiện kế hoạch của Phương Minh Viễn, Kodak là thích hợp nhất. Nếu Kodak tiếp nhận bộ phim quảng cáo này, đối với Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang mà nói, chắc chắn khiến nhiều đồng nghiệp hâm mộ, ao ước.
Phương Minh Viễn ngáp một cái, Sài Yên tới hơi sớm, khiến thói quen thích ngủ muộn của Phương Minh Viễn có chút không thoải mái.
- Cô Sài, theo ảnh hưởng mà nói, Nhạc Khải và Kodak chính xác không ở cùng một cấp bậc,hơn nữa về lâu dài mà nói, bộ phim quảng cáo này thậm chí có thể được Kodak chiếu mở rộng trên toàn thế giới. Đương nhiên, những nước da trắng, có lẽ sẽ thay đổi nhân vật chính trong phim…
Ở các nước Âu Mĩ, sản phẩm Châu Á luôn luôn bị cho thấp hơn sản phẩm hàng đầu các nước Âu Mĩ, với hàng hóa Nhật Bản cũng vậy, không thể nhất thời đảo ngược quan niệm này.
- Đối với Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang mà nói, đây là cơ hội phát triển vô cùng tốt. Lúc ban đầu chính tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng Thi Chí Huy lúc ấy nói một câu nói, cũng làm tôi tỉnh ngủ. Là một người Hoa Hạ, đầu tiên phải ủng hộ hàng nội, công ty Nhạc Khải cũng sản xuất cuộn phim màu, tuy rằng trên một số phương diện không được bằng phim Kodak và Fuji, nhưng chưa một sản phầm nào không như thế cả, một bước mà hoàn thiện, chúng ta không thể vì lúc đầu nó chưa hoàn mỹ, liền cự tuyệt nó. Hơn nữa theo tôi biết, bất kể là ở Nhật Bản hay Nam Triều Tiên, hay là nước Mỹ, đều tận dụng hàng nội địa, vẫn là quan niệm của chính phủ và nhân dân. Hơn nữa hiện giờ cuộn phim Kodak và Fuji đối với thị trường cuộn phim như hổ rình mồi, đều hi vọng có thể chiếm thị trường nhiều hơn nữa, công ty Nhạc Khải một mình chống đỡ, cho nên tôi cảm thấy, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn tốt cho việc dệt hoa trên gấm phải không? Điều này cũng vì Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang chúng ta ở trong nước khai hỏa đầu tiên.
Phương Minh Viễn đương nhiên sẽ không đề cập với Sài Yên, Kodak cũng sẽ không chịu nhận “đề nghị” của mình, tuy rằng theo lực ảnh hưởng mà nói, công ty Nhạc Khải còn lâu mới bằng Kodak, nhưng theo lợi ích kinh tế suy xét, tiền lời của Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang lúc này sẽ rất khả quan.
Sài Yên thản nhiên cười nói
- Minh Viễn, tính toán của cậu là như vậy à?
Cô ở bộ ngoại giao lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng hoàn toàn không biết gì hàng trong nước so với quốc tế, có thể khinh địch như vậy khiến cho Phương Minh Viễn lừa dối quá dễ.
Người thanh niên này thật đúng là khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.
- A đúng rồi, còn một chút tin tức, thiếu tí nữa quên nói cho cậu, hoàng tử vương thất Kuwait, Abdullah vì chuyện xảy ra ngày hôm qua đã đến nước ta, và đưa ra yêu cầu với bộ ngoại giao nước ta, phải được gặp mặt cậu.
Sài Yên nói như không có việc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.