Quyển 2 - Chương 40: Phong trào tranh mua (Phần đầu)
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Tiền nhận bút kỳ đầu tiên của Phương Minh Viễn cũng không để Miyamoto mang đến, vì ở năm 88 này không cho phép tư nhân giữ ngoại tệ số lượng lớn. Nói về đầu tư thì khoản tiền này để ở nước ngoài cũng có giá trị, nên Phương Minh Viễn nhờ Miyamotomo mở sổ tiết kiệm ở Nhật Bản, sau này nhuận bút đều gởi cả vào đó. Hắn và “Thiếu niên tuần san” với công ty Enics hợp tác càng chặt chẽ, tiền nhuận bút càng tăng theo lợi nhuận của công ty. Chỉ tiếc rằng nhà nước quản lý truyện tranh, phim hoạt hình và trò chơi cực kỳ nghiêm khắc. Ba ngành sản xuất này trong nước, vào thế kỷ sau cũng không khởi sắc thêm tí nào.
Phương Minh Viễn cân nhắc xem khi nào yên tâm tìm một đại lý ở Nhật Bản, giúp mình chuẩn bị xây dựng sản nghiệp ở nước ngoài.
- Minh Viễn, cháu hiện nay cũng giàu có rồi, tối nay có nên trích tí máu để mời khách không? Chúng tôi cũng muốn vài hào trong đó mà.
Tô Ái Quân một tay ôm vai Phương Minh Viễn, nhướng mắt nói. Trải qua mấy năm nay, đối với Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân ngày càng mong đợi có thể xem hắn như người trưởng thành, trong ngôn ngữ cũng tự nhiên như bạn bè cùng lứa tuổi nói chuyện với nhau. Nhưng trong lòng mình nhìn thấy đứa bé lớn lên, lại xem hắn như con cái nhà mình.
- Đúng rồi. Hiện tại thu nhập một tháng của hắn còn cao hơn tôi làm việc quần quật trong quán ăn mấy tháng trời. Anh Tô, anh nói thế chẳng phải người làm chú như tôi mất mặt lắm sao?
Phương Bân đứng một bên cũng thuận miệng ồn ào lên tiếng.
- Thôi đi, tôi thấy anh không thấy mất mặt chút nào, mà còn xem đây là vinh quang nữa.
Tô Ái Quân nói không nhân nhượng.
- Mới vừa rồi, lúc Miyamoto nói chuyện, anh mừng đến nỗi cười lộ cả răng cấm ra đó.
- Anh Tô này, chúng ta biết nhau quá mà. Anh mà nói bậy thì tôi kiện anh tội phỉ báng nha.
Phương Bân sống với Phương Minh Viễn đã lâu, các từ ngữ của kiếp sau nói cũng thuận miệng rồi.
- Hừ, lâu rồi không gặp, Phương Bân, mồm mép của anh có tiến bộ đó. Xem ra hai năm làm ông chủ cũng không lãng phí rồi.
Tô Ái Quân không nhịn nổi cười nói.
- Đó là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, kế bên Phương Minh Viễn sao không tiến bộ được chứ?
Phương Bân đắc ý nói. Có thể được vị chủ nhiệm hệ đại học Tô Ái Quân này khích lệ, làm anh ta phổng cả mũi.
- Chú Tô, mời cả thím đi. Chúng ta hôm nay đi ăn nhà hàng, nếm thử món ăn Phụng Nguyên, quay về mời thêm chú Cả của cháu, chúng ta tụ tập vui vẻ đi.
Tô Ái Quân mấy năm qua không ít phiền toài, lúc này quán ăn nhà họ Phương đã vượt qua bình an, ít nhiều cũng nhờ vào việc Tô Ái Quân nói chuyện với Lý Đông Tinh.
Tô Ái Quân cười, xoa đầu Phương Minh Viễn nói:
- Thôi được rồi, chú nói thế này. Cháu kiếm được nhiều tiền nhưng người trong nhà cháu cũng nhiều, chỗ đáng xài tiền cũng không ít, để dành cho thằng nhóc là cháu cưới vợ đi. Chú nghe nói cháu có đến vài cô dâu nhỏ mà.
Phương Minh Viễn gãi đầu xấu hổ. Mấy chuyện này Tô Ái Quân đã nghe cả rồi.
- Đó là Phương Minh Viễn nhà tôi trong nhà máy có chút tiếng thơm, nhà ai có con gái cùng lứa tuổi đều tiếp cận với anh trai và chị dâu tôi. Lúc này có thể quật ngã Phó thị trấn Thành Công, ha ha… người tới cửa sẽ càng nhiều.
Phương Bân vô ccùng đắc ý nói. Lúc này nhà họ Phương ở trong thị trấn đã là đứng đầu ngọn gió, tin rằng không còn người nào đui mù dám ra oai với nhà họ Phương.
Tô Ái Quân gật đầu, nhỏ nhẹ nói với Phương Minh Viễn:
- Liên hệ với Lý Đông Tinh nhiều vào, thủ trưởng của ông ta và cha chú giao hảo rất tốt, vì nể mặt cha chú mà sẽ ủng hộ cháu. Nếu ông ta có yêu cầu gì, chỉ cần làm theo, miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân, cháu cũng không nên nói thay ông ta, còn kết quả thế nào thì không phải là trách nhiệm của cháu.
Phương Minh Viễn cảm kích gật đầu. Tô Ái Quân đã nói như vậy, chắc chắn Lý Đông Tinh sẽ xem mình như thượng khách. Tô Hoán Đông hiện giờ đang là Bộ trưởng bộ Đường sắt, có ảnh hưởng khá lớn với chính quyền địa phương. Nếu ông ta mở miệng, chỉ cần muốn có phần, thì các lãnh đạo tỉnh Tần Tây sẽ giữ thể diện cho ông, chuyện này giúp sức cho Lý Đông Tinh không nhỏ trên đường làm quan.
- Chú Tô, Lý Đông Tinh là người thế nào?
Phương Minh Viễn cũng nói nhỏ như thế. Theo lý lịch thì nhìn không ra được bản chất của một người. Phương Minh Viễn hiện nay cần nhiều tài liệu về ông ta, như vậy mới có thể nắm bắt được tác phong và tính cách của vị chủ tịch mới nhậm chức này.
- Ừ, xem ra cũng là người chính trực, không có viêc xấu gì lớn. Chỉ là tính tình hơi nóng nảy, đôi khi không kiềm chế được cơn giận. Làm việc nhanh, gọn, quyết đoán, mạnh dạn đi đầu, trong hệ thống đường sắt Tần Tây cũng có tiếng tốt. Ha ha…thằng nhóc có phải muốn làm gì phải không?
Tô Ái Quân vỗ vai Phương Minh Viễn cười nói.
- Chú Tô nhìn rõ mọi việc, mắt sáng như điện, cháu có nghĩ cẩn thận thế nào cũng không giấu chú được.
Phương Minh Viễn cười khổ. Bàn tay Tô Ái Quân không nhỏ, chụp vào vai hơi đau.
- Thằng nhóc, cháu trưởng thành rồi thì phải biết xây dựng mối quan hệ cho chính mình.
Tô Ái Quân vui mừng nói.
- Ừ, chú thấy người này… thật ra cháu và ông ta có thể kết giao. Chờ cháu lớn hơn một tí…
Tô Ái Quân không nói tiếp, nhưng Phương Minh Viễn cũng đã rõ ý cùa anh ta.
Hai người ngầm hiểu mà cười. Nếu Lý Đông Tinh không phải là hạng người tham ô, Phương Minh Viễn cũng có thể yên tâm kết giao với ông ta. Có một vị Chủ tịch huyện ủng hộ, có thể giải quyết nhiều chuyện một cách tốt đẹp.
,- Đi thôi, đi chợ nông sản mua đồ về nhà nấu ăn ngon hơn. Ôi, gần đây giá cả ở Phụng Nguyên lại tăng cao, trứng gà, thịt heo… đều tăng vài phần.
Tô Ái Quân than thở.
- Không lo gia đình không biết gạo củi đắt đỏ, khi kết hôn mới biết được, bản thân mình vốn tiêu tiền như nước.
Phương Minh Viễn chợt thấy rùng mình. Hắn đột nhiên nghĩ tới, năm 88 có một việc lớn, đó là nhà nước dần dần thả lỏng giá cả.
Hắn nhớ rõ mình từng xem qua một phần tài liệu, năm 88 nhà nước tiến hành cải cách giá cả trên mọi phương diện, trừ một số ít mặt hàng quan trọng và giá cả lao động là do nhà nước quản lý, tuyệt đại đa số các mặt hàng đều thả lỏng, điều tiết thị trường, hình thành cơ chế thay đổi giá cả, từng bước thực hiện yêu cầu “Nhà nước điều tiết khống chế thị trường, thị trường chỉ đạo xí nghiệp”. Nhà nước yêu cầu tổng cải cách, trong quá trình cải cách giá cả, thông qua việc nâng cao và điều chỉnh tiền lương, gia tăng trợ cấp thích hợp, bảo đảm mức sống thực tế của đại đa số công nhân viên chức không bị tụt hậu. cải thiện theo sự phát triển của sản xuất, đồng thời tiến thêm một bước quán triệt nguyên tắc phân phối lao động, phân phối tiền lương hợp lý. Nhưng khi tin tức sắp tiến hành cải cách giá cả được triển khai, người dân khắp nơi trong nước nghĩ đến việc tăng biên độ giá cả sắp bắt đầu, các nơi lập tức xuất hiện phong trào tranh mua, thậm chí xuất hiện việc chen chúc nhau rút tiền còn chưa đến kỳ hạn ở ngân hàng để tranh nhau mua hàng hóa, tạo sự bất lợi rất lớn cho sự phát triển kinh tế quốc gia.
Phương Minh Viễn thậm chí còn nhớ rõ, lúc ấy nhà mình cũng mua về một lúc đồ dùng trong cả năm, nước tương mua đến mười chai. Nếu không phải toàn bộ các cửa hàng ở thị trấn Hải Trang đều trống rỗng,thì cha mẹ hắn còn mua thêm đồ ăn tứ phía nữa.
- Đó là chuyện của mấy tháng tới mà?
Phương Minh Viễn hơi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.