Quyển 2 - Chương 143: Phóng viên Vu Nhị.
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Bân nắm chặt tay Quách Thiên, luôn miệng cảm ơn:
-Nói vậy đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Chỗ chúng tôi đang đau đầu vì thiếu người, anh Quách, anh thật giải nguy đúng lúc!!
Quách Thiên cười lớn:
-Ông chủ Phương, ông nói như vậy thật khách sáo quá. Ông đã giúp quân đội chúng tôi giải quyết hoàn cảnh khó khăn của nhiều người như vậy, chúng tôi chẳng qua là cho vài người qua giúp bên ông mấy ngày, thực sự cũng chẳng đáng gì cả. Hơn nữa, lúc bước vào đây, tôi cũng có xem qua thông báo, các ông làm như thế này cũng chỉ vì muốn gánh vác một phần áp lực lớn cho huyện. Nói thật, nhất là khi thấy bên ông hứa trong vòng nửa tháng sẽ không tăng giá thương phẩm, tôi thật sự cảm động. Nếu những người khác đều có lòng như ông chủ Phương đây thì cái đất Tần Tây đã không đến nỗi loạn như thế này.
Mấy ngày nay, anh ta nghe được tin từ trong quân đội, trên đất Tần Tây hiện giờ đang nổi lên cơn bão tranh mua, đáng giận hơn cả là đám thương gia thừa cơ tăng giá vô lối, do đó càng làm dân tình thêm hoang mang lo lắng vô cùng. Hoàng Xuyên, Duy Nam, Phụng Nguyên đều như vậy. Nhưng huyện Bình Xuyên này, vì siêu thị Carrefour vẫn không ngừng cung ứng hàng, khiến đa số mặt hàng người dân thường dùng vẫn giữ nguyên giá cũ. Chỉ có một số nhà buôn nắm giữ trong tay một ít hàng mà kho của Carrefour chưa từng có, thì thực sự không thể nói đến chuyện đưa ra giá cả thôi. Nơi này ngược lại trở thành chốn bình yên giữa hỗn loạn, tự nhiên khiến Quách Thiên trở nên rất có cảm tình với nhà họ Phương.
Phương Bân không khỏi ngượng ngùng, thực sự trong lúc khó khăn, anh ta cùng Tôn Chiếu Luân đều từng đề nghị Phương Minh Viễn nâng giá cả một cách hợp lý để kiếm thêm lời. Dù sao, những hàng hóa này đều đã ở trong kho mấy ngày rồi, đương nhiên tiền vốn sẽ tăng thêm một đồng, với tình hình cung không đủ cầu như lúc này thì tăng 5 đến 10% coi như là bù lại tiền thuê kho. Nhưng đã bị Phương Minh Viễn từ chối không chút do dự. Giờ nghe Quách Thiên ca ngợi như vậy cũng hơi đỏ mặt. Nhưng anh ta cũng hiểu giờ không phải lúc để khách sáo, nếu có thể tạo quan hệ tốt với quân đội thì sẽ hoàn toàn có lợi cho sự phát triển của nhà họ Phương sau này.
Cùng lúc với cuộc trò chuyện của mấy người, cửa siêu thị cũng dần mở. Những người dân Bình Xuyên đứng chờ ở bên ngoài túa vào trong như thủy triều lên, rồi lại nhanh chóng tản ra đến nửa sân. Vốn được xem như một siêu thị yên tĩnh giờ trở nên nhộn nhịp như những cái chợ bình thường khác, thỉnh thoảng lại vang lên cả tiếng kêu la của mọi người.
Chu Đại Quân và Quách Thiên thấy cảnh như vậy liền hiểu không thể ở đây nói tiếp được, bèn bảo Phương Bân đợi đến tối khi siêu thị đóng cửa, mọi người lại gặp nhau bàn bạc cụ thể về người của mỗi bên để lên kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ.
Kỳ thực, từ lúc cửa siêu thị vừa mở Phương Minh Viễn đã chú ý đến một cô gái trẻ tuổi mặc váy liền màu trắng cách bọn họ không xa, cứ đứng lật xem hàng, nhưng nếu so với đám người túi to túi nhỏ sợ bị chậm bước thì trông cô có vẻ rất bình thản, dường như đến chỉ để dạo cửa hàng vậy.
Nhìn thấy Chu Đại Quân và Quách Thiên rời đi, cô gái dường như mới hạ quyết tâm tiến về phía ba người họ. Cùng lúc đó, một đám nhân viên trong siêu thị kéo đến xin ý kiến.
-Chào mọi người, tôi là phóng viên Vu Nhị bên tờ Tần Tây Nhật báo, không biết có thể hỏi các vị vài câu trong lúc bận rộn thế này không ạ?
Cô gái trẻ tuổi nhỏ nhẹ hỏi. Cô đã đứng bên cạnh quan sát rất lâu, cảm thấy đây là thởi điểm thích hợp nhất.
-Thôi đi đi, không thấy chúng tôi bận thiếu điều vắt chân lên trán rồi sao? Cô đừng làm cho rối thêm nữa.
Phương Bân xua tay đuổi như đuổi ruồi. Làm việc ở siêu thị này, anh ta vốn dĩ chẳng quen gì, lại thêm đám nhân viêni đến xin ý kiến cứ đoàn đoàn kéo đến. Anh ta cảm giác như đang có mấy trăm con voi đang nhảy múa trong đầu mình , khiến anh ta chẳng thèm để ý xem cô gái đang nói gì.
Vu Nhị mặt biến sắc, đứng im bối rối. “Tần Tây Nhật báo” là tờ báo lớn nhất nhì ở Tần Tây, là tiếng nói của chính quyền, chuyện tốt như được các phóng viên tòa soạn phỏng vấn, lãnh đạo các nơi có muốn cũng chẳng được. Lần đầu tiên cô gặp kiểu từ chối phỏng vấn như thế này, trong nhất thời, thật chẳng biết làm sao.
Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân đang bàn về phương án phân công nhân viên, không hẹn mà gặp cùng sáng mắt lên. Tôn Chiếu Luân hạ giọng nói:
-Cậu Phương, đây thật là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho chúng ta!
Một người Hồng Kông như anh tự nhiên hiểu được tầm quan trọng của báo đài.
Phương Minh Viễn vội vã bước đến cười và nói:
-Xin cô đừng giận, đừng để bụng. Chú út tôi đã bận rộn hai ngày nay, bây giờ, đầu óc có lẽ chỉ toàn lo nghĩ làm sao phân phối hàng hóa đáp ứng nhu cầu của bà con, sợ rằng cũng chẳng nghe rõ cô vừa nói cái gì. Có chuyện gì cô có thể nói với tôi, tôi là cháu của chú ấy, việc này cũng có thể làm chủ được.
Vu Nhị ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn một lúc, thoạt nhìn tướng cũng chỉ khoảng mười bốn đến mười sáu tuổi, mắt lại sáng lên, giơ tay ra tươi cười:
-Nói vậy, cậu chính là Phương Minh Viễn?
Phương Minh Viễn giơ tay bắt nhẹ tay Vu Nhị, vừa dẫn cô về văn phòng vừa thuận miệng cười:
- Chị biết tôi?
Vu Nhị cười rung cả người đáp:
-Phương thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có thể không biết chứ?
Phương Minh Viễn càng không khỏi thấy lạ, hắn nhìn Vu Nhị từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng chưa từng gặp cô ấy bao giờ. Tuy cô gái đang đứng trước mặt này chưa thể được coi là tuyệt sắc, nhưng cũng thuộc dạng có sức hút. Đặc biệt là cái khí chất giống như hoa bách hợp trong núi sâu, khiến cô luôn có thể nổi bật giữa đám đông. Cũng vì đó mà vừa rồi Phương Minh Viễn mới chú ý đến cô.
Phương Minh Viễn trong lòng nghĩ ngợi, một phóng viên của tờ Tần Tây Nhật báo tiếng tăm làm sao có thể đột nhiên chạy đến cái đất Bình Xuyên nhỏ bé này để phỏng vấn chứ? Trừ khi có người nói gì với cô ấy, hoặc cũng có thể người thân, thậm chí là nhà của cô ấy ở đây! Nếu không phải vậy thì để viết về cơn bão tranh mua này thì Phụng Nguyên, Thùy Nam, Hoàng Xuyên…nơi nào chẳng thích hợp hơn nơi này.
-Cô là người Bình Xuyên?-Phương Minh Viễn giả vờ vô tình hỏi-Có điều tiếng phổ thông của cô rất tốt, nghe không ra âm địa phương.
Vu Nhị mỉm cười đáp:
- Cậu Phương, nào có chuyện mới gặp mặt đã hỏi con gái như thế? Có điều, có thể nói cho cậu biết, tôi là người Phụng Nguyên chính cống. Huyện Bình Xuyên này á, là lần đầu tiên tới.
Người Phụng Nguyên? Lần đầu tiên tới Bình Xuyên?” Phương Minh Viễn liền thay đổi suy nghĩ, đầu lóe lên một ý tưởng, lòng đã có tính toán. Phương Minh Viễn cố tình ra vẻ ngạc nhiên không giải thích nổi, nhìn thấy Vu Nhị vẻ mặt đắc ý cười không dứt.
- Chú Tô Ái Quân nhờ chị đến đây nói cái gì?
Phương Minh Viễn đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.