Quyển 5 - Chương 531: Phương thiếu đắc tội với người ta rồi!
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/09/2013
Sau khi Lâm Dung được nghỉ hè, trở về Phụng Nguyên ở mấy ngày, thì bay
thẳng đến Hồng Kông. Vu Thu Hạ lại sắp xếp khóa đào tạo dày đặc cho cô
ta, để bảo đảm sau khi cô ta tốt nghiệp đại học, có thể thích hợp làm
trợ lý cho Phương Minh Viễn hơn Lâm Liên. Mặc dù nói, những ngày Lâm
Liên ở bên Phương Minh Viễn, công việc cũng rất hài lòng, nhưng cô ta dù sao cũng là thay đổi giữa chừng, bất luận là về học thức hay năng lực,
cũng không thể so sánh với Lâm Dung. Theo tuổi tác lớn dần của Phương
Minh Viễn, gia sản nhà họ Phương cũng đã phát triển nở rộ, làm trợ lý
cho Phương Minh Viễn, Lâm Liên cũng cảm thấy công việc của cô ngày càng
vất vả hơn, tuy sau này cũng xứng để làm trợ thủ, nhưng vẫn cảm thấy áp
lực khá lớn. Cho nên em gái có thể giúp cô chia sẻ những công việc quan
trọng, tự nhiên là sẽ rất hoan nghênh.
Mặc dù nói, VuThu Hạ đã sắp xếp rất nhiều khóa học cho Lâm Dung, nhưng trong mấy ngày đầu, Lâm Dung chủ yếu vẫn cùng Phương Minh Viễn bọn họ đến Hồng Kông du ngoạn. Bởi vì qua mấy ngày thì Phương Minh Viễn cùng các cô Lâm Liên, cũng Triệu Nhã và Phùng Thiến phải đi Nhật Bản, sau đó từ đó trực tiếp trở lại Phụng Nguyên.
Hoàng Trúc Khanh ở khu nam của Hồng Kông, nằm ở công viên có quy mô lớn nổi tiếng, một công trình của tương lai-----hậu công viên Hồng Kông. Hậu công viên Hồng Kông là hậu công viên lớn nhất thế giới chiếm 170 mẫu Anh. Công ty được xây dựng phân bố trên núi Nam Lãng và trên thung lũng Hoàng Trúc Khanh với các hậu nhà hàng, hậu nhà hát, Hải Đào quán, các trò chơi cơ động là chính, có công viên nước, hoa viên nhà hát, Kim Ngư quán và những thôn cổ được xây dựng theo văn hóa di tích cổ xưa, kiến trúc cung đình Trung Quốc, trong thôn có các đình lầu các, miếu thờ, phản ánh diện mạo lịch sử Trung Quốc, khiến cho những phố cổ của Trung Quốc được coi trọng, và có biểu diễn nghệ thuật dân gian, hơn nữa hậu công viên Hồng Kông có các hậu hồ cá lớn nhất toàn Đông Nam Á và công viên chính. Dựa núi gần biển, non nước hữu tình, là địa điểm mà các du khách yêu thích nhất. Ở đây không chỉ có thể nhìn thấy những khu vui chơi giải trí ngoài trời vô cùng thú vị, còn có các loại cá rất kỳ lạ, khiến cho người dân trong nước cảm thấy tuyệt vời.
-Thật sự đẹp quá! Đi vào hậu quán, nhìn cảnh đẹp hai bên là môi trường san hô của Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương làm trọng tâm, mọi người đều không khỏi tán dương khen ngợi. Trong hậu quán của Hồng Kông nuôi hơn năm nghìn con cá thuộc hơn bốn trăm loại cá khác nhau, từ những con cá nước mặn không đến 2cm đến những con thân dài đến 3m, còn có nhiều các loại cá và san hô như cá cờ, cá nhám dẹp, cá mú..v..v..Các du khách có thể ở trong hậu quán được chia làm bốn tầng, xuyên qua hàng sắt để ngắm nhìn các loại cá từ những góc độ khác nhau.
Từng con từng con rất kỳ lạ, nhìn những khách nữ mà hoa chóng cả mặt mày, Phương Minh Viễn lại nhìn có vẻ ngáy ngủ, so với những co cá, hắn vẫn thích đi nhìn cá mập. Trần Trung và Vũ Hưng Quốc lấy mỗi cái tên, ẩn mình trong đám đông, cảnh giác sự chú ý ở xung quanh.
Kỳ thật không chỉ bọn họ, bản thân Phương Minh Viễn cũng đã xem xét, hai ngày này, dường như luôn có người đang giám sát hắn, khi đi từ đầu đường đến cuối đường Hồng Kông, luôn có thể chạm phải một số bộ mặt “cuồng nhiệt” nhiều lần, nhìn hắn không có ý tốt, khiến cho Trần Trung và Vũ Quốc Hưng bọn họ lập tức bắt đầu có cảnh giác.
Phương Minh Viễn cũng thấy hơi kỳ quái, những người này thoạt nhìn thì giống như côn đồ, cũng giống như những thành viên của xã hội đen vậy, căn bản thì vẫn chưa gọi là sát thủ, gần đây hắn cũng không đụng chạm đến ai, làm sao sẽ có nhiều người như vậy giám sát hắn với với ý không tốt như vậy? Nhưng, những người này vẫn có mẹo, chỉ theo bám hắn từ xa, không hề lại gần phía trước. Không ngờ bọn họ không tiếp cận lên trước, số lượng cũng không phải nhiều, ở đây lại là khu vực dân cư dày đặc, cảnh sát tuần tra cũng rất nhiều, cho nên Phương Minh Viễn không quá để tâm đến chuyện này.
Nhưng bọn người Trần Trung, đã nhắc phải hoàn toàn cẩn thận, không để những người đó tiếp cận, chơi cả ngày trong hậu công viên của Hồng Kông, mây cô Triệu Nhã bọn họ lúc này mới đông đủ để Phương Minh Viễn đưa ra hậu công viên.
Ngày hôm sau, một đoàn người lại đến vịnh Xích Trụ ở cực Nam của hòn đảo ở Hồng Kông, trong đó có rất nhiều bờ biển đẹp, vịnh Xích Trụ là một trong “Hương Giang Bát Cảnh”, nằm ở đây, mỗi ngày khi thủy triều dâng lên, những tia sáng chiếu ngược lại trên mặt nước tạo thành một cột nước màu hồng, bởi vậy có được mỹ danh là “Bình minh xích trụ”.
Nơi đây còn có chợ Xích Trụ rất có tiếng, hàng hóa được bán ra đa phần là những đồ lưu niệm, như các tấm thiệp về cảnh vật của Hồng Kông, và đồ cổ, các loại đồ trang sức..v..vv, thậm chí còn có thể thấy những chiếc quần Mỹ chính hiệu, những người thích mua sắm còn có thể từ từ trao đổi giá cả với chủ tiệm. So với những cửa hàng bán đồ trang sức các loại, rõ ràng là ở đây càng khiến cho Triệu Nhã bọn họ cảm thấy thích thú. Vừa bước vào trong đó, thì giống như cá được thả vào nước vậy, vẫn may còn họ còn không quên lời dặn dò của Phương Minh Viễn, mội người phải đi cùng nhau.
-Minh Viễn, anh lại đây, xem xem bộ đồ này đẹp không?
-Anh Minh Viễn, cái váy này đẹp không?
-Minh Viễn, anh nói xem cái quần này hợp với chị không.
Liếp tiếp những lời kêu gọi khiến Phương Mih Viễn loay hoay xoanh xung quanh.
Mặc dù là như vậy, Phương Minh Viễn vẫn chú ý thấy hai bộ mặt nóng đã từng ở hậu công viên của Hồng Kông xuất hiện trong chợ.
Cho đến buổi trưa, xách bao lớn bao nhỏ, có thể nói là Lâm Liên bọn họ thắng lợi trở về mới lưu luyến không nở rời khỏi chợ Xích Trụ, Phương Minh Viễn sắc mặt mệt mỏi theo ở phía sau. Sơ với những khuôn mặt hồng hào thích thú, đầy hưng phần của Lâm Liên bọn họ là đối lập rõ ràng.
Phương Minh Viễn tùy ý tìm vào một nhà hàng ở xung quanh, dù sao ngoài việc đi dạo mua sắm ra, các nhà ăn và các quán bar của Xích Trụ cũng là nơi để lại nhiều lưu luyến trong lòng các du khách trong và ngoài nước. Rất nhiều các phòng ăn kiểu Tây ở bên trong được bày trí khá nhã nhặn, toát len cái phong tình đậm đà của châu Âu, kết hợp cùng các món ăn theo kiểu Tây, bảo đảm quý khách có thể tìm được những món ăn ngon hợp với khẩu vị của mỗi người. Hơn nữa, các quán bar ở đây cũng rất có tiếng. Trong những ngày đẹp nắng ấm, có thể ngồi cùng mấy người tri kỉ với nhau, nhấp chút bia lạnh nói chuyện phiếm, cùng thưởng thức cảnh biển vịnh Xích Trụ xinh đẹp, cùng nhau tận hưởng những giây phút thanh nhàn.
-Minh Viễn, ăn cơm xong, anh bảo anh Trần bọn họ ai sẽ mang hộ những thứ đồ này lên xe, chúng tôi định buổi chiều tiếp tục đi mua đồ ở chợ Xích Trụ.
Vẫn chưa ngồi xuống, lời của Lâm Liên đã khiến Phương Minh Viễn làm mặt khổ, nhìn điệu bộ của hắn, tụi con gái đều cười hết cả lên.
ở một góc khác của nhà ăn, hai người đàn ông có hình xăm trên lưng đang ngồi uống bia chổ đó.
-Sơn Kê, tiểu tử này bất luận là đi đâu, đều phải đem theo ít nhất bốn người che chở, nếu muốn lại gần hắn, cũng không dể dàng, cũng đã ba ngày rồi, nếu vẫn không thể làm được, chúng ta còn mặt mũi nào đi iair thích với Đường chủ?
Một tên ở bên trái nói với vẻ mặt đầy mất mãn.
-..........có gì phải gấp? Tự mày nhìn đi, bốn mỹ nhân lớn nhỏ, cảnh đẹp ý vui, không có cơ hội làm việc, thì chúng ta ngắm các mỹ nhân cũng không tồi!
Tên bên phải không rời mắt khỏi các cô gái, cười thầm nói:
-Hơn nữa, đường chủ cũng đã nói rồi, thuộc hạ chúng ta phải ra tay chuẩn xác, không thể để bị trọng thương, việc khó khăn như vậy, muốn làm được trong một hai ngày, là không thể, đừng nói là bây giờ, chúng ta còn chưa đánh được người ta, ngược lại còn bị người ta đánh cho huynh đệ chúng ta thành trò cười.
-Ừ!
Cơ lão hừ hừ nói.
-Những cô gái này có gì hay, tam dẹt không bằng một tròn.
-Đi đi đi, thật là.
Sơn Kê nói với vẻ tức giận.
-Anh nói, đường chủ nghĩ như thế nào, nếu chúng ta tìm đến sự xúi quẩy của những người này? Cũng chưa nghe nói, bọn họ và chúng ta kết nên ân oán gì?
Cơ Lão thấp giọng hỏi.
-Nghe lời dặn của Cơ Lão, nguyên nhân cụ thể, e rằng đường chủ cũng không rõ. Tiểu tử cậu hỏi nhiều làm gì? Đường chủ muốn làm gì, thì chúng ta làm cái đó là được rồi.
Sơn Kê vừa gặm chân gà, vừa nhìn đám người Phương Minh Viễn không chớp mắt.
-Nhưng tôi nhìn thấy mấy người này, không giàu thì sang, bốn người cạnh hắn xem ra cũng không phải người bình thường. Nhưng cũng đừng cứng nhắc, đến lúc đó, chúng ta có thể không thu được kết quả tốt đẹp.
Cơ Lão có chút lo lắng nói.
-Có cái gì đáng sợ chứ, chúng ta lại không định giết người, chẳng qua là làm nhục hắn một chút, đánh xong thì chúng ta cao chạy xa bay tránh đi một tháng lại quay về được rồi.
Sơn Kê không cho là vậy nói:
-Phú quý thì đã làm sao? Chúng ta cũng không phải tước giờ chưa từng làm qua việc cướp của người giàu chia cho người nghèo của mấy đại gia của Hồng Kông.
-Aizzz.., tài xế của bọn họ ra ngoài rồi, để huynh đệ bên ngoài nhất định phải đuổi kịp, tra rõ ràng dấu chân của bọn họ, đừng giống như mấy lần trước mất dấu giữa đường.
Ước chừng qua nửa tiếng, có người khẽ đến trước mặt bàn của chúng ta, xua tay nói:
-Đi theo tôi.
-Anh Báo, không nhìn chàm chàm vào bọn họ nữa?
Cơ Lão giật mình nói.
-Bớt lời đi, để tôi đi.
Anh Báo tát một cái lên sau ót của anh ta “chơi của sau khiến cho đầu ngươi ngốc nghếch rồi”
Mà cả buổi chiều, Phương Minh Viễn và Trần Trung có phát hiện kỳ lạ, những người đàn ông không rõ thân phận kia ở xung quanh bọn họ vẫn chưa ra, đã không thấy bong dáng đâu rồi.
Buổi sáng ngày thứ ba, Vu Thu Hạ vừa mới bước vào văn phòng, thư ký đã tiến lại gần nhẹ giọng nói:
-Vu tổng, Chủ tịch của công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông An Nghĩa Tâm đang đợi ông trong phòng khách.
Chủ tịch công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông An Nghĩa Tâm? Vu Thu Hạ giật mình kinh hãi, nhíu mày nói:
-Ông ta đến tìm tôi làm gì?
Công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông là một công ty điện ảnh của một băng nhóm xã hội đen đầu tư xây dựng. Trên thị trường điện ảnh Hồng Kông, cũng được coi như một công ty có tiếng. Chủ tịch của công ty là An Nghĩa Tâm, năm đó cũng là nhân vật có tiếng tăm. Tuy nói mấy năm gần đây, bề ngoài An Nghĩa Tâm thay đổi rõ ràng, rút lui khỏi con đường hắc đạo, nhưng trên thực tế, ông ta chỉ lui sau màn kịch, vẫn là đại ca của băng nhóm xã hội đen.
Sau khi công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh Cẩm Hồ được thành lập, đã có hai lần hợp tác quay phim với công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, cùng thu được thành tích phòng bán vé khá tố, nhưng ngoài điều đó ra, giữa hai bên không hề có mối quan hệ qua lại mật thiết gì cả. Cho nên, An Nghĩa Tâm đột nhiên không đến chào hỏi, khiến cho Vu Thu Hạ cũng có chút giật mình.
-Không biết, An tổng chỉ nói có việc gấp phải báo cáo cho ông, còn không nói gì khác cả.
Thư kí cũng nói với vẻ mặt khó xử.
-Được, tôi biết rồi, phiền cô đem hai ly cafe đến cho bọn họ.
Vu Thu Hạ vừa dặn dò, vừa đi vào phòng khách.
Khi Vu Thu Hạ đẩy cửa vào, An Nghĩa Tâm đang ngồi ghế sofa đứng dậy, cười nói:
-Bà Vu, An mổ mạo muội đến quý công ty, mong Vu tổng thứ tội.
-An tổng khách sáo rồi, mời ngồi.
Vu Thu Hạ ngồi trên ghế chính, thư kí nhanh chóng đưa cafê lên, sau đó đứng ở phía sau Vu Thu Hạ.
An Nghĩa Tâm uống một ngụm cafê, rồi lại đạt lại ly cafê lên bàn, cười nói:
-Không ngờ, Vu tổng cũng thích cafe đen.
-Cafe đen, có thể khiến người ta buổi sáng tỉnh táo hơn.
Vu Thu Hạ cười mỉm nói:
-An tổng, bây giờ có thể nói thử ý đồ của anh rồi chứ?
An Nghĩa Tâm cười lớn, nhìn thư kí phía sau lưng cô ta, Vu Thu Hạ hiểu ý cười nói:
-An tổng, đừng ngại cứ nói.
Lúc này An Nghĩa Tâm mới nói:
-Vu tổng, hôm nay tôi đến quý công ty, chính là muốn nhờ Vu tổng thay tôi chuyển một câu tới Phương Minh Viễn, hắn đã đắc tội với người ta rồi, gần đây phải cẩn thận một chút.
-Đắc tội với người ta rồi? Đắc tội với người nào rồi?
Vu Thu Hạ nói có chút kinh ngạc. Gần đây không thấy Minh Viễn nói đến có phát sinh xung đột gì à. Hơn nữa còn đáng để An Nghĩa Tâm đến nhác nhở trịnh trọng như vậy.
An Nghĩa Tâm lúc này đã nói rõ ngọn ngành chân tướng sự việc với Vu Thu Hạ. Hóa ra, mấy ngày trước, hắn đột nhiên nhận được một cú điện thoại. một người phụ nữ tự xưng là Phó cục trưởng cục thẩm tra điện ảnh Hoa Hạ, thong qua việc thẩm tra điện ảnh Hoa Hạ để giúp đỡ điện ảnh của công ty bọn họ, tiến vào thị trường Hoa Hạ, đổi lấy cần bọn họ giúp cho một chuyện nhỏ, thực sự là một chuyện nhỏ, chính là giúp người phụ nữ đó đánh mấy người cô ta chỉ định một trận, hơn nữa cũng không cần đánh nặng tay, mùi vị bị làm nhục còn hơn là làm cho bị thương.
Hóa ra An Nghĩa Tâm cũng có chút nghi hoặc, nhưng đối phương và ông ta hẹn gặp mặt ở khách sạn, và để hắn xem qua hộ chiếu của mình, thong qua mối quan hệ, An Nghĩa Tâm rất nhanh đã xác nhận được, người phụ nữ này tên là Đồng Đồng, quả thực là một nữ Phó cục trưởng nào đó của cục thẩm tra điện ảnh Cẩm Hồ, còn vị Phó cục trưởng này, cũng quả thực là có quyền phát ngôn khá quan trọng trong việc tiến hành thẩm tra công ty điện ảnh Hoa Hạ dẫn vào.
Cứ như vậy, An Nghĩa Tâm tự nhiên cũng thấy động lòng vì chủ của một công ty điện ảnh. An Nghĩa Tâm tự nhiên hiểu ra, sau này thị trường điện ảnh rộng lớn trong đất nước Trung Quốc, còn xa mới so sánh được với Hồng Kông. Nhưng chính phủ Trung Quốc đối với việc đưa điện ảnh Hồng Kông vào, luôn kiểm tra gắt gao, mấy nam nay, các bộ phim của công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông có thể thong qua được kiểm tra, ngoài hai bộ phim hợp tác quay với công ty điện ảnh Cầm Hồ ra, không bộ nào được thông qua thẩm tra.
Chảng qua là làm nhục mấy người ở Hồng Kông thôi, có thể có được sự giúp đỡ về sau của người phụ nữ này, vụ làm ăn này nhất định phải làm.
An Nghĩa Tâm lúc này liền đáp ứng, nhưng người phụ nữ này lại không thể cung cấp họ tên và địa chỉ nhà cụ thể của mấy người cô ta muốn làm nhục. chỉ nói với bọn họ, những người này đã từng xuất hiện trong vàng bạc châu báu Chu Đại Phúc, và đã mua không ít ngọc khí, xem ra, gia cảnh khá giàu có.
Nói thật, đối với những nhà quyền quý nhất của Hồng Kông, An Nghĩa Tâm vẫn khá e dè. Dù sao hiện giờ ông ta cũng là một đại doanh ngiệp, nếu thật sự muốn chọc tức đối phương, lấy sức mạnh hung hậu gây áp lực lên toàn phương diện của ông ta, ông ta cũng không chống đỡ nổi. nhưng nếu chỉ là một thương gia giàu có bình thường, ông ta sẽ không sợ hãi, giàu thì không sợ vượt khó, vượt khó thì sợ mất mạng. những người giàu có của Hồng Kông không phải bị ép vào thế bất đắc dĩ, là sẽ không dể dàng trêu chọc xã hội đen.
Hơn nữa lần này, cũng không phải việc chém người gì cả, chỉ là làm nhục mấy người một trận, cho dù về sau mọi chuyện có bại lộ ra, cũng không phải gì to tát cũng chỉ là bồi thường mà thôi. Cho nên An Nghĩa Tâm cũng không để ý đến chuyện này, rất nhanh đã sắp xếp, giao cho mấy người bên dưới chấp hành.
Những người này, chưa có khả năng lấy được tài liệu ở công ty châu báu Chu Đại Phúc, không thể không ra tay dưới hệ thống theo dõi của châu báu Chu Đại Phúc, trộm ra máy thu hình theo dõi lúc đó, ghi lại hình ảnh của đám người Phương Minh Viễn, sau đó phát động nhân viên trong tổ của mình, chú ý chặt chẽ.
Không thể không thừa nhận, có lúc xã hội đen làm việc có kết quả nhanh hơn phía cảnh sát. Rất nhanh thì bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Phương Minh Viễn, chỉ có điều bởi vì luôn có Trần Trung bọn họ thác tùng, mà lệnh từ trên xuống là không được mạnh tay, cho nên những người này làm việc, nhất thời khó tìm ra được cơ hội.
Mà chính vào ngày hôm qua, những người này cuối cùng đã tìm được cơ hội xác định được chổ ở của đoàn người Phương Minh Viễn. chỉ có điều chổ này lại khiến bọn họ choáng váng----nơi ở của ông cụ Quách, cổ đông lớn của công ty tập đoàn vận tải Quách Thị.
Những người bên dưới báo cáo sự việc này với An Nghĩa Tâm, An Nghĩa Tâm lại nghĩ đến Đồng Đồng đã từng nhắc tới, thiếu niên họ Phương đó.
Thiếu niên họ Phương ở nhà họ Quách, lúc này anh ta hạ lệnh điều tra có phải Phương Minh Viễn ở Hồng Kông hay không. Kết quả cuối cùng lại khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
Đồng Đồng muốn bọn họ làm nhục những người đó, chính là đoàn người Phương Minh Viễn.
An Nghĩa Tâm lập tức cử người dem tất cả tay chân đi theo dõi tung tích Phương Minh Viễn bọn họ, hiện giờ Phương Minh Viễn là người nổi tiếng trong giới điện ảnh Hồng Kông, những kịch bản trong tay hắn, có thể nói là quay bộ nào là nổi bộ đó, hơn nữa sau lưng hắn còn có nhà họ Quách, là công ty điện ảnh Cẩm Hồ hợp tác với công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu của Mỹ, hơn nữa công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông với công ty điện ảnh Cẩm Hồ còn hợp tác quay ba bộ phim.
Làm nhục hắn, há chẳng phải là làm đứt con đường phát tài của mình sao? Hơn nữa việc này về sau nếu lô ra ngoài, e rằng không chỉ nhà họ Quách sẽ gây áp lực với mình, công ty điện ảnh Cẩm Hồ cũng sẽ hủy hợp tác, thì ngay cả công ty điện ảnh khác cũng sẽ đạp mình xuống---hiện giờ Phương Minh Viễn như cây hái ra tiền, ai không muốn có được mấy kịch bản trong tay hắn à, đã đã kích đổi thủ cạnh tranh, lại tranh thủ cơ hội có được thiện cảm của Phương Minh Viễn, bọn họ đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Cho nên An Nghĩa Tâm chỉ gọi tay chân của ông ta về, còn đích thân đi ngoài, nói rõ tình hình với Vu Thu Hạ.
-Đồng Đồng? Cha của cô ta có phải gọi là Đồng Viễn Chinh không?
Vu Thu Hạ có vẻ suy nghĩ nói.
-Đúng đúng cha của cô ta là Đồng Viễn Chinh.
An Nghĩa Tâm vội nói.
-Vậy thì thật trùng hợp, chiều nay, cô ta muốn đến công ty điện ảnh Cẩm Hồ chúng tat ham quan.
Vu Thu Hạ cười lạnh nói.
Mặc dù nói, VuThu Hạ đã sắp xếp rất nhiều khóa học cho Lâm Dung, nhưng trong mấy ngày đầu, Lâm Dung chủ yếu vẫn cùng Phương Minh Viễn bọn họ đến Hồng Kông du ngoạn. Bởi vì qua mấy ngày thì Phương Minh Viễn cùng các cô Lâm Liên, cũng Triệu Nhã và Phùng Thiến phải đi Nhật Bản, sau đó từ đó trực tiếp trở lại Phụng Nguyên.
Hoàng Trúc Khanh ở khu nam của Hồng Kông, nằm ở công viên có quy mô lớn nổi tiếng, một công trình của tương lai-----hậu công viên Hồng Kông. Hậu công viên Hồng Kông là hậu công viên lớn nhất thế giới chiếm 170 mẫu Anh. Công ty được xây dựng phân bố trên núi Nam Lãng và trên thung lũng Hoàng Trúc Khanh với các hậu nhà hàng, hậu nhà hát, Hải Đào quán, các trò chơi cơ động là chính, có công viên nước, hoa viên nhà hát, Kim Ngư quán và những thôn cổ được xây dựng theo văn hóa di tích cổ xưa, kiến trúc cung đình Trung Quốc, trong thôn có các đình lầu các, miếu thờ, phản ánh diện mạo lịch sử Trung Quốc, khiến cho những phố cổ của Trung Quốc được coi trọng, và có biểu diễn nghệ thuật dân gian, hơn nữa hậu công viên Hồng Kông có các hậu hồ cá lớn nhất toàn Đông Nam Á và công viên chính. Dựa núi gần biển, non nước hữu tình, là địa điểm mà các du khách yêu thích nhất. Ở đây không chỉ có thể nhìn thấy những khu vui chơi giải trí ngoài trời vô cùng thú vị, còn có các loại cá rất kỳ lạ, khiến cho người dân trong nước cảm thấy tuyệt vời.
-Thật sự đẹp quá! Đi vào hậu quán, nhìn cảnh đẹp hai bên là môi trường san hô của Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương làm trọng tâm, mọi người đều không khỏi tán dương khen ngợi. Trong hậu quán của Hồng Kông nuôi hơn năm nghìn con cá thuộc hơn bốn trăm loại cá khác nhau, từ những con cá nước mặn không đến 2cm đến những con thân dài đến 3m, còn có nhiều các loại cá và san hô như cá cờ, cá nhám dẹp, cá mú..v..v..Các du khách có thể ở trong hậu quán được chia làm bốn tầng, xuyên qua hàng sắt để ngắm nhìn các loại cá từ những góc độ khác nhau.
Từng con từng con rất kỳ lạ, nhìn những khách nữ mà hoa chóng cả mặt mày, Phương Minh Viễn lại nhìn có vẻ ngáy ngủ, so với những co cá, hắn vẫn thích đi nhìn cá mập. Trần Trung và Vũ Hưng Quốc lấy mỗi cái tên, ẩn mình trong đám đông, cảnh giác sự chú ý ở xung quanh.
Kỳ thật không chỉ bọn họ, bản thân Phương Minh Viễn cũng đã xem xét, hai ngày này, dường như luôn có người đang giám sát hắn, khi đi từ đầu đường đến cuối đường Hồng Kông, luôn có thể chạm phải một số bộ mặt “cuồng nhiệt” nhiều lần, nhìn hắn không có ý tốt, khiến cho Trần Trung và Vũ Quốc Hưng bọn họ lập tức bắt đầu có cảnh giác.
Phương Minh Viễn cũng thấy hơi kỳ quái, những người này thoạt nhìn thì giống như côn đồ, cũng giống như những thành viên của xã hội đen vậy, căn bản thì vẫn chưa gọi là sát thủ, gần đây hắn cũng không đụng chạm đến ai, làm sao sẽ có nhiều người như vậy giám sát hắn với với ý không tốt như vậy? Nhưng, những người này vẫn có mẹo, chỉ theo bám hắn từ xa, không hề lại gần phía trước. Không ngờ bọn họ không tiếp cận lên trước, số lượng cũng không phải nhiều, ở đây lại là khu vực dân cư dày đặc, cảnh sát tuần tra cũng rất nhiều, cho nên Phương Minh Viễn không quá để tâm đến chuyện này.
Nhưng bọn người Trần Trung, đã nhắc phải hoàn toàn cẩn thận, không để những người đó tiếp cận, chơi cả ngày trong hậu công viên của Hồng Kông, mây cô Triệu Nhã bọn họ lúc này mới đông đủ để Phương Minh Viễn đưa ra hậu công viên.
Ngày hôm sau, một đoàn người lại đến vịnh Xích Trụ ở cực Nam của hòn đảo ở Hồng Kông, trong đó có rất nhiều bờ biển đẹp, vịnh Xích Trụ là một trong “Hương Giang Bát Cảnh”, nằm ở đây, mỗi ngày khi thủy triều dâng lên, những tia sáng chiếu ngược lại trên mặt nước tạo thành một cột nước màu hồng, bởi vậy có được mỹ danh là “Bình minh xích trụ”.
Nơi đây còn có chợ Xích Trụ rất có tiếng, hàng hóa được bán ra đa phần là những đồ lưu niệm, như các tấm thiệp về cảnh vật của Hồng Kông, và đồ cổ, các loại đồ trang sức..v..vv, thậm chí còn có thể thấy những chiếc quần Mỹ chính hiệu, những người thích mua sắm còn có thể từ từ trao đổi giá cả với chủ tiệm. So với những cửa hàng bán đồ trang sức các loại, rõ ràng là ở đây càng khiến cho Triệu Nhã bọn họ cảm thấy thích thú. Vừa bước vào trong đó, thì giống như cá được thả vào nước vậy, vẫn may còn họ còn không quên lời dặn dò của Phương Minh Viễn, mội người phải đi cùng nhau.
-Minh Viễn, anh lại đây, xem xem bộ đồ này đẹp không?
-Anh Minh Viễn, cái váy này đẹp không?
-Minh Viễn, anh nói xem cái quần này hợp với chị không.
Liếp tiếp những lời kêu gọi khiến Phương Mih Viễn loay hoay xoanh xung quanh.
Mặc dù là như vậy, Phương Minh Viễn vẫn chú ý thấy hai bộ mặt nóng đã từng ở hậu công viên của Hồng Kông xuất hiện trong chợ.
Cho đến buổi trưa, xách bao lớn bao nhỏ, có thể nói là Lâm Liên bọn họ thắng lợi trở về mới lưu luyến không nở rời khỏi chợ Xích Trụ, Phương Minh Viễn sắc mặt mệt mỏi theo ở phía sau. Sơ với những khuôn mặt hồng hào thích thú, đầy hưng phần của Lâm Liên bọn họ là đối lập rõ ràng.
Phương Minh Viễn tùy ý tìm vào một nhà hàng ở xung quanh, dù sao ngoài việc đi dạo mua sắm ra, các nhà ăn và các quán bar của Xích Trụ cũng là nơi để lại nhiều lưu luyến trong lòng các du khách trong và ngoài nước. Rất nhiều các phòng ăn kiểu Tây ở bên trong được bày trí khá nhã nhặn, toát len cái phong tình đậm đà của châu Âu, kết hợp cùng các món ăn theo kiểu Tây, bảo đảm quý khách có thể tìm được những món ăn ngon hợp với khẩu vị của mỗi người. Hơn nữa, các quán bar ở đây cũng rất có tiếng. Trong những ngày đẹp nắng ấm, có thể ngồi cùng mấy người tri kỉ với nhau, nhấp chút bia lạnh nói chuyện phiếm, cùng thưởng thức cảnh biển vịnh Xích Trụ xinh đẹp, cùng nhau tận hưởng những giây phút thanh nhàn.
-Minh Viễn, ăn cơm xong, anh bảo anh Trần bọn họ ai sẽ mang hộ những thứ đồ này lên xe, chúng tôi định buổi chiều tiếp tục đi mua đồ ở chợ Xích Trụ.
Vẫn chưa ngồi xuống, lời của Lâm Liên đã khiến Phương Minh Viễn làm mặt khổ, nhìn điệu bộ của hắn, tụi con gái đều cười hết cả lên.
ở một góc khác của nhà ăn, hai người đàn ông có hình xăm trên lưng đang ngồi uống bia chổ đó.
-Sơn Kê, tiểu tử này bất luận là đi đâu, đều phải đem theo ít nhất bốn người che chở, nếu muốn lại gần hắn, cũng không dể dàng, cũng đã ba ngày rồi, nếu vẫn không thể làm được, chúng ta còn mặt mũi nào đi iair thích với Đường chủ?
Một tên ở bên trái nói với vẻ mặt đầy mất mãn.
-..........có gì phải gấp? Tự mày nhìn đi, bốn mỹ nhân lớn nhỏ, cảnh đẹp ý vui, không có cơ hội làm việc, thì chúng ta ngắm các mỹ nhân cũng không tồi!
Tên bên phải không rời mắt khỏi các cô gái, cười thầm nói:
-Hơn nữa, đường chủ cũng đã nói rồi, thuộc hạ chúng ta phải ra tay chuẩn xác, không thể để bị trọng thương, việc khó khăn như vậy, muốn làm được trong một hai ngày, là không thể, đừng nói là bây giờ, chúng ta còn chưa đánh được người ta, ngược lại còn bị người ta đánh cho huynh đệ chúng ta thành trò cười.
-Ừ!
Cơ lão hừ hừ nói.
-Những cô gái này có gì hay, tam dẹt không bằng một tròn.
-Đi đi đi, thật là.
Sơn Kê nói với vẻ tức giận.
-Anh nói, đường chủ nghĩ như thế nào, nếu chúng ta tìm đến sự xúi quẩy của những người này? Cũng chưa nghe nói, bọn họ và chúng ta kết nên ân oán gì?
Cơ Lão thấp giọng hỏi.
-Nghe lời dặn của Cơ Lão, nguyên nhân cụ thể, e rằng đường chủ cũng không rõ. Tiểu tử cậu hỏi nhiều làm gì? Đường chủ muốn làm gì, thì chúng ta làm cái đó là được rồi.
Sơn Kê vừa gặm chân gà, vừa nhìn đám người Phương Minh Viễn không chớp mắt.
-Nhưng tôi nhìn thấy mấy người này, không giàu thì sang, bốn người cạnh hắn xem ra cũng không phải người bình thường. Nhưng cũng đừng cứng nhắc, đến lúc đó, chúng ta có thể không thu được kết quả tốt đẹp.
Cơ Lão có chút lo lắng nói.
-Có cái gì đáng sợ chứ, chúng ta lại không định giết người, chẳng qua là làm nhục hắn một chút, đánh xong thì chúng ta cao chạy xa bay tránh đi một tháng lại quay về được rồi.
Sơn Kê không cho là vậy nói:
-Phú quý thì đã làm sao? Chúng ta cũng không phải tước giờ chưa từng làm qua việc cướp của người giàu chia cho người nghèo của mấy đại gia của Hồng Kông.
-Aizzz.., tài xế của bọn họ ra ngoài rồi, để huynh đệ bên ngoài nhất định phải đuổi kịp, tra rõ ràng dấu chân của bọn họ, đừng giống như mấy lần trước mất dấu giữa đường.
Ước chừng qua nửa tiếng, có người khẽ đến trước mặt bàn của chúng ta, xua tay nói:
-Đi theo tôi.
-Anh Báo, không nhìn chàm chàm vào bọn họ nữa?
Cơ Lão giật mình nói.
-Bớt lời đi, để tôi đi.
Anh Báo tát một cái lên sau ót của anh ta “chơi của sau khiến cho đầu ngươi ngốc nghếch rồi”
Mà cả buổi chiều, Phương Minh Viễn và Trần Trung có phát hiện kỳ lạ, những người đàn ông không rõ thân phận kia ở xung quanh bọn họ vẫn chưa ra, đã không thấy bong dáng đâu rồi.
Buổi sáng ngày thứ ba, Vu Thu Hạ vừa mới bước vào văn phòng, thư ký đã tiến lại gần nhẹ giọng nói:
-Vu tổng, Chủ tịch của công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông An Nghĩa Tâm đang đợi ông trong phòng khách.
Chủ tịch công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông An Nghĩa Tâm? Vu Thu Hạ giật mình kinh hãi, nhíu mày nói:
-Ông ta đến tìm tôi làm gì?
Công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông là một công ty điện ảnh của một băng nhóm xã hội đen đầu tư xây dựng. Trên thị trường điện ảnh Hồng Kông, cũng được coi như một công ty có tiếng. Chủ tịch của công ty là An Nghĩa Tâm, năm đó cũng là nhân vật có tiếng tăm. Tuy nói mấy năm gần đây, bề ngoài An Nghĩa Tâm thay đổi rõ ràng, rút lui khỏi con đường hắc đạo, nhưng trên thực tế, ông ta chỉ lui sau màn kịch, vẫn là đại ca của băng nhóm xã hội đen.
Sau khi công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh Cẩm Hồ được thành lập, đã có hai lần hợp tác quay phim với công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, cùng thu được thành tích phòng bán vé khá tố, nhưng ngoài điều đó ra, giữa hai bên không hề có mối quan hệ qua lại mật thiết gì cả. Cho nên, An Nghĩa Tâm đột nhiên không đến chào hỏi, khiến cho Vu Thu Hạ cũng có chút giật mình.
-Không biết, An tổng chỉ nói có việc gấp phải báo cáo cho ông, còn không nói gì khác cả.
Thư kí cũng nói với vẻ mặt khó xử.
-Được, tôi biết rồi, phiền cô đem hai ly cafe đến cho bọn họ.
Vu Thu Hạ vừa dặn dò, vừa đi vào phòng khách.
Khi Vu Thu Hạ đẩy cửa vào, An Nghĩa Tâm đang ngồi ghế sofa đứng dậy, cười nói:
-Bà Vu, An mổ mạo muội đến quý công ty, mong Vu tổng thứ tội.
-An tổng khách sáo rồi, mời ngồi.
Vu Thu Hạ ngồi trên ghế chính, thư kí nhanh chóng đưa cafê lên, sau đó đứng ở phía sau Vu Thu Hạ.
An Nghĩa Tâm uống một ngụm cafê, rồi lại đạt lại ly cafê lên bàn, cười nói:
-Không ngờ, Vu tổng cũng thích cafe đen.
-Cafe đen, có thể khiến người ta buổi sáng tỉnh táo hơn.
Vu Thu Hạ cười mỉm nói:
-An tổng, bây giờ có thể nói thử ý đồ của anh rồi chứ?
An Nghĩa Tâm cười lớn, nhìn thư kí phía sau lưng cô ta, Vu Thu Hạ hiểu ý cười nói:
-An tổng, đừng ngại cứ nói.
Lúc này An Nghĩa Tâm mới nói:
-Vu tổng, hôm nay tôi đến quý công ty, chính là muốn nhờ Vu tổng thay tôi chuyển một câu tới Phương Minh Viễn, hắn đã đắc tội với người ta rồi, gần đây phải cẩn thận một chút.
-Đắc tội với người ta rồi? Đắc tội với người nào rồi?
Vu Thu Hạ nói có chút kinh ngạc. Gần đây không thấy Minh Viễn nói đến có phát sinh xung đột gì à. Hơn nữa còn đáng để An Nghĩa Tâm đến nhác nhở trịnh trọng như vậy.
An Nghĩa Tâm lúc này đã nói rõ ngọn ngành chân tướng sự việc với Vu Thu Hạ. Hóa ra, mấy ngày trước, hắn đột nhiên nhận được một cú điện thoại. một người phụ nữ tự xưng là Phó cục trưởng cục thẩm tra điện ảnh Hoa Hạ, thong qua việc thẩm tra điện ảnh Hoa Hạ để giúp đỡ điện ảnh của công ty bọn họ, tiến vào thị trường Hoa Hạ, đổi lấy cần bọn họ giúp cho một chuyện nhỏ, thực sự là một chuyện nhỏ, chính là giúp người phụ nữ đó đánh mấy người cô ta chỉ định một trận, hơn nữa cũng không cần đánh nặng tay, mùi vị bị làm nhục còn hơn là làm cho bị thương.
Hóa ra An Nghĩa Tâm cũng có chút nghi hoặc, nhưng đối phương và ông ta hẹn gặp mặt ở khách sạn, và để hắn xem qua hộ chiếu của mình, thong qua mối quan hệ, An Nghĩa Tâm rất nhanh đã xác nhận được, người phụ nữ này tên là Đồng Đồng, quả thực là một nữ Phó cục trưởng nào đó của cục thẩm tra điện ảnh Cẩm Hồ, còn vị Phó cục trưởng này, cũng quả thực là có quyền phát ngôn khá quan trọng trong việc tiến hành thẩm tra công ty điện ảnh Hoa Hạ dẫn vào.
Cứ như vậy, An Nghĩa Tâm tự nhiên cũng thấy động lòng vì chủ của một công ty điện ảnh. An Nghĩa Tâm tự nhiên hiểu ra, sau này thị trường điện ảnh rộng lớn trong đất nước Trung Quốc, còn xa mới so sánh được với Hồng Kông. Nhưng chính phủ Trung Quốc đối với việc đưa điện ảnh Hồng Kông vào, luôn kiểm tra gắt gao, mấy nam nay, các bộ phim của công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông có thể thong qua được kiểm tra, ngoài hai bộ phim hợp tác quay với công ty điện ảnh Cầm Hồ ra, không bộ nào được thông qua thẩm tra.
Chảng qua là làm nhục mấy người ở Hồng Kông thôi, có thể có được sự giúp đỡ về sau của người phụ nữ này, vụ làm ăn này nhất định phải làm.
An Nghĩa Tâm lúc này liền đáp ứng, nhưng người phụ nữ này lại không thể cung cấp họ tên và địa chỉ nhà cụ thể của mấy người cô ta muốn làm nhục. chỉ nói với bọn họ, những người này đã từng xuất hiện trong vàng bạc châu báu Chu Đại Phúc, và đã mua không ít ngọc khí, xem ra, gia cảnh khá giàu có.
Nói thật, đối với những nhà quyền quý nhất của Hồng Kông, An Nghĩa Tâm vẫn khá e dè. Dù sao hiện giờ ông ta cũng là một đại doanh ngiệp, nếu thật sự muốn chọc tức đối phương, lấy sức mạnh hung hậu gây áp lực lên toàn phương diện của ông ta, ông ta cũng không chống đỡ nổi. nhưng nếu chỉ là một thương gia giàu có bình thường, ông ta sẽ không sợ hãi, giàu thì không sợ vượt khó, vượt khó thì sợ mất mạng. những người giàu có của Hồng Kông không phải bị ép vào thế bất đắc dĩ, là sẽ không dể dàng trêu chọc xã hội đen.
Hơn nữa lần này, cũng không phải việc chém người gì cả, chỉ là làm nhục mấy người một trận, cho dù về sau mọi chuyện có bại lộ ra, cũng không phải gì to tát cũng chỉ là bồi thường mà thôi. Cho nên An Nghĩa Tâm cũng không để ý đến chuyện này, rất nhanh đã sắp xếp, giao cho mấy người bên dưới chấp hành.
Những người này, chưa có khả năng lấy được tài liệu ở công ty châu báu Chu Đại Phúc, không thể không ra tay dưới hệ thống theo dõi của châu báu Chu Đại Phúc, trộm ra máy thu hình theo dõi lúc đó, ghi lại hình ảnh của đám người Phương Minh Viễn, sau đó phát động nhân viên trong tổ của mình, chú ý chặt chẽ.
Không thể không thừa nhận, có lúc xã hội đen làm việc có kết quả nhanh hơn phía cảnh sát. Rất nhanh thì bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Phương Minh Viễn, chỉ có điều bởi vì luôn có Trần Trung bọn họ thác tùng, mà lệnh từ trên xuống là không được mạnh tay, cho nên những người này làm việc, nhất thời khó tìm ra được cơ hội.
Mà chính vào ngày hôm qua, những người này cuối cùng đã tìm được cơ hội xác định được chổ ở của đoàn người Phương Minh Viễn. chỉ có điều chổ này lại khiến bọn họ choáng váng----nơi ở của ông cụ Quách, cổ đông lớn của công ty tập đoàn vận tải Quách Thị.
Những người bên dưới báo cáo sự việc này với An Nghĩa Tâm, An Nghĩa Tâm lại nghĩ đến Đồng Đồng đã từng nhắc tới, thiếu niên họ Phương đó.
Thiếu niên họ Phương ở nhà họ Quách, lúc này anh ta hạ lệnh điều tra có phải Phương Minh Viễn ở Hồng Kông hay không. Kết quả cuối cùng lại khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
Đồng Đồng muốn bọn họ làm nhục những người đó, chính là đoàn người Phương Minh Viễn.
An Nghĩa Tâm lập tức cử người dem tất cả tay chân đi theo dõi tung tích Phương Minh Viễn bọn họ, hiện giờ Phương Minh Viễn là người nổi tiếng trong giới điện ảnh Hồng Kông, những kịch bản trong tay hắn, có thể nói là quay bộ nào là nổi bộ đó, hơn nữa sau lưng hắn còn có nhà họ Quách, là công ty điện ảnh Cẩm Hồ hợp tác với công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu của Mỹ, hơn nữa công ty ngôi sao điện ảnh Hồng Kông với công ty điện ảnh Cẩm Hồ còn hợp tác quay ba bộ phim.
Làm nhục hắn, há chẳng phải là làm đứt con đường phát tài của mình sao? Hơn nữa việc này về sau nếu lô ra ngoài, e rằng không chỉ nhà họ Quách sẽ gây áp lực với mình, công ty điện ảnh Cẩm Hồ cũng sẽ hủy hợp tác, thì ngay cả công ty điện ảnh khác cũng sẽ đạp mình xuống---hiện giờ Phương Minh Viễn như cây hái ra tiền, ai không muốn có được mấy kịch bản trong tay hắn à, đã đã kích đổi thủ cạnh tranh, lại tranh thủ cơ hội có được thiện cảm của Phương Minh Viễn, bọn họ đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Cho nên An Nghĩa Tâm chỉ gọi tay chân của ông ta về, còn đích thân đi ngoài, nói rõ tình hình với Vu Thu Hạ.
-Đồng Đồng? Cha của cô ta có phải gọi là Đồng Viễn Chinh không?
Vu Thu Hạ có vẻ suy nghĩ nói.
-Đúng đúng cha của cô ta là Đồng Viễn Chinh.
An Nghĩa Tâm vội nói.
-Vậy thì thật trùng hợp, chiều nay, cô ta muốn đến công ty điện ảnh Cẩm Hồ chúng tat ham quan.
Vu Thu Hạ cười lạnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.