Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 514: Ra uy với cấp dưới

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

10/09/2013

Tất nhiên Phương Minh Viễn biết,”đồng minh” kiêm đối thủ của mình, đó là thiên tài tài chính trong mắt người Âu Mĩ, là ma quỷ trong mắt người Đông Nam Á, đã nhận ra sự tồn tại của mình đồng thời điều tra chính mình.

Tuy nhiên cho dù biết như vậy, Phương Minh Viễn cũng không thể chú ý trên đời lại không có bức tường cản được gió như vậy, Vu Đông Phong có thể làm lẫn luộn hàng nghìn vạn tài khoản, đó đồng nghĩa với việc để lại dấu vết trong mắt người có tâm, người xưa đã nói, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người có tâm sớm muộn cũng phát hiện ra mọi chuyện, đã biết là có thể chỉ ra chứng cứ, vậy còn xa vạn dặm nữa sao?mà cho dù có thể chỉ ra chứng cứ thì làm thế nào?vị đó đã bị người Anh và người Châu Á hận thấu xương, sống cũng không phải là dễ.

Nếu để ý đến quan điểm của kẻ khác, vậy chỉ cần bình thường là tốt rồi kẻ nào đứng trên đỉnh cao không phải giẫm lên xương cốt của kẻ khác?

Phương Minh Viễn đã quyết định vớt vát được cái gì đó trong cuộc khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á, trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị.

Trật tự tài chính Hông Kông dần dần đã trở lại bình ổn, mặc dù vẫn có nhiều sàn bán ra ngoài, nhưng so với thời kỳ đỉnh cao đã hoàn toàn không là gì, chỉ số const đã ổn định trên 7000 điểm, tuy rằng vẫn có biến động nhưng không gây thương tích lớn.

Hành động tấn công Phương đã dịu đi, mấy người Phương Minh Viễn tất nhiên cũng lặng lẽ hành quân từ cuộc khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á đến bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là mở đầu, ngay cả** vẫn chưa đến, tất nhiên Phương Minh Viễn cũng không thể tiếp tục thúc đẩy chỉ số const tăng lên, như vậy, có thể hướng ánh mắt thế giới hấp dẫn Hông Kông, nhưng đồng nghĩa sẽ thu hút nhiều nhà đầu cơ tài chính quốc tế khát máu đến.

Vì thế thị trường cổ phiếu và thị trường chứng khoán Hông Kông đang chào đón một thời kỳ tương đối yên bình.

Phó tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu SafariPhilip.George.Roman lúc này vừa đến Hông Kông.

Ngành khai thác thác Trung Quốc đột nhiên đổi chủ, khiến cho công ty xuất nhập khẩu Safari trở tay không kịp, năm 97 anh em Lục Văn Hoa đã để công ty xuất nhập khẩu Safarinhập lậu đất hiếm, gần nửa năm không nộp thuế hơn nữa phiền phức là chủ sau này của ngành khai thác Trung Quốc không những dừng xuất khẩu lậu đất hiếm cho công ty xuất nhập khẩu Tái Phỉ Thúy Anhcuả Anh mà còn dừng cả ký kết hợp đồng cung cấp nguồn đất hiếm giữa hai bên, việc này khiến lãnh đạo cấp cao của công ty xuất nhập khẩu Tái Phỉ Thúy Anh vô cùng tức giận.

Trước nay đều là bọn họ chủ động hủy hợp đồng, từ khi nào mà đến một doanh nghiệp Trung Quốc** dám làm bẽ mặt họ. Nhưng việc nhập khẩu đất hiếm đối với công ty xuất nhập khẩu Tái Phỉ Thúy Anh mà nói là một hạng mục rất quan trọng không thể thiếu, cho nên Philip. George. Rodman trước khi gánh vác sứ mệnh này đã đến phương Đông đàm phán rõ ràng với chủ ngành khai thác Trung Quốc, rốt cuộc họ muốn làm gì?

-Giám đốc, bên đó có người đến đón.

Cô thư ký đi cùng ông ta đến chỉ về phía trước nói nhẹ bên tai ông ta.

Philip nhìn theo hướng mà cô chỉ chỉ thấy trong đám người ở sân bay,có người giơ bảng lên,bên trên viết là công ty xuất nhập khẩu Tái Phỉ Thúy Anh , giám đốc Rodman Philip cùng 7 người đi cùng ông ta tiến về phía trước.

Người đến đón ở sân bay là hai người Trung Quốc, sau khi xác định thân phận của Philip liền đưa mấy người Philip đến bãi đỗ xe.

-Đây là xe của các anh?

Philip đứng trước chiếc Minibus kinh ngạc hỏi.

-Đúng vậy.

Một người Trung Quốc lớn tuổi trong đó gật đầu nói,

-Có thể chứa được 28 người, đủ để chứa tất cả người của giám đốc Philip.



-Ý của tôi không phải vậy.

Philip tức giận khoát tay nói,

-Tại sao lại là minibus?

-Tại sao lại không thể là minibus?

Người Trung Quốc lớn tuổi kinh ngạc nói,

-Chúng tôi đã tính người đi cùng giám đốc Philip tương đối nhiều, có thể không ít hành lý cho nên mới dùng chiếc xe này.

Trong lòng Philip tá hỏa,họ có quan hệ với ngành khai thác Trung Quốc không phải một hai ngày, cũng nhiều lần qua lại với xí nghiệp Trung Quốc, mỗi lần đến Hông Kông hay Trung Quốc,lần nào không phải Limousine chứ? Không hề có Rolls-Royce, ít nhất cũng là Audi, khi nào mà ngồi minibus chứ.

Không phải Philip không thể ngồi minibus, khi ở Anh, xe nào mà ông chưa từng ngồi qua nhưng nếu người không phải rất đông đều được đối đãi như thượng khách, khi Philip đến Trung Quốc và Hông Kông, lúc nào cũng được đãi ngộ rất tốt, bây giờ tự nhiên tiếp đãinhư vậy ông ta thấy không chịu nổi.

-Các anh không có xe con sao? Đưa mấy chiếc đến không được sao?

Thư ký của ông ta the thé kêu, cô cũng mấy lần đi cùng Philip tất nhiên cô ta hiểu tại sao Philip lại tức giận như vậy.

-Rất xin lỗi,do khách của công ty gần đây rất nhiều, công ty chúng tôi người ít xe ít,thực sự là rất bận, nếu ngài Rodman cảm thấy cảm thấy khó tiếp nhận, vậy xin đợi ở sân bay Hông Kông một lát, chúng tôi liên hệ với công ty, để họ điều xe tới.

Mặc dù tất cả mọi người trong đoàn cùng Philip đều nghe tháy anh ta nghĩ một đằng nói một nẻo.

-Phải đợi bao lâu?

Philip cố nén giận nói.

-Nhiều nhất là sáu tiếng.

Một người Trung Quốc xoa hai tay vào nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

-Nếu không, chúng tôi có thể gọi taxi cho ngài Rodman.

Phổi của Philip tức nổ tung, sáu tiếng, nếu không tắc đường,cũng có thể vòng quanh Hông Kông hai vòng rồi, đây rõ ràng là mượn cớ, nếu đối phương có thành ý, hãng taxi Hông Kông đã phát triển, chỉ cần một cuộc điện thoại,từ xe hoa đến taxi, có thể nhanh chóng đến địa điểm chỉ định mà ngành khai thác Trung Quốc không phải trả tiền, cũng không đến mức tiền taxi không trả nổi, việc này thuần túy là cố ý làm bẽ mặt.

Nhưng dù sao Philip cũng là người có kinh nghiệm trên thương trường đã lâu, ông ta nhanh chóng hiểu được rốt cuộc mục đích của đối phương là gì?Để tiết kiệm một chút tiền sao?hay là đánh đòn phủ đầu?

-Lên xe.



Philip nghín răng chịu đựng nói.

-Xin hỏi giám đốc Rodman, chúng tôi đưa các vị đến đâu ạ?

Sau khi lên xe, người Trung Quốc lớn tuổi quay đầu lại hỏi.

-A?

Philip không khỏi thất thần một lúc lâu, mấy tên ngành khai thác Trung Quốc lần này đúng là làm triệt để, ngay cả khách sạn cũng không chuẩn bị.

-Hừ, gần văn phòng công ty các anh, giúp chúng tôi tìm một khách sạn năm sao.

Philip tức giận nói.

-Không thành vấn đề.

Lái xe vừa nhấn ga, chiếc minibus lập tức nhảy chồm lên đi không bao lâu nó đã đưa đoàn người Philip đến khách sạn, hai người Trung Quốc đó chỉ giúp họ bỏ hành lý từ trên xe xuống, liền nhanh như chớp mất tăm, trong lòng Philip bừng bừng lửa giận.

Mặc dù tạm thời nước tới chon mới nhảy, vào thời điểm thuận lợi, do cuộc khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á các khách sạn ở Hông Kông phòng trống không thiếu, đoàn người Philip không tốn nhiều công sức liền ở luôn khách sạn đó.

Philip đem hành lý về phòng của mình, thuận tay để một góc nằm trên giường, một mặt có chút hơi mệt, từ Anh bay đến Hông Kông vòng quanh nửa bán cầu rồi còn gì,mặt khác ông cũng đang suy xét lại.

Thái độ tồi tệ của bọn ngành khai thác Trung Quốc hôm nay tất nhiên khiến ông nổi trận lôi đình, nhưng điều ông chú ý là phía sau thái độ tồi tệ này.

Anh em Lục gia chủ cũ của ngành khai thác Trung Quốc đã bị bỏ tù, điều này vô cùng bất ngờ, hơn nữa đến bây giờ, vẫn chưa chính thức công bố tội trạng của họ, điều này khiến người ta cho dù muốn biện hộ cho họ cũng không nói được gì.

Mà chủ ngành khai thác Trung Quốc rốt cuộc là ai, công ty xuất nhập khẩu Tái Phỉ Thúy Anh đến bây giờ vẫn chưa điều tra được. Mặc dù ngoài mặt tất cả quyền hạn của nó là do một một xí nghiệp đăng ký trong kinh thành tiếp quản, nhưng Philip tin rằng đây chẳng qua chỉ là một con rối bên ngoài mà thôi.

Ở Trung Quốc, không có mấy hậu trường và bối cảnh, như hợp đồng ngoại giao mậu dịch này, công ty nào dám dễ dàng xé bỏ?Đến lúc đó, chỉ sợ không cần người nước ngoài đến, các ban ngành chính phủ Trung Quốc đã bước đến cửa sau khi nhận được tin này, công ty xuất nhập khẩu Safari của Anhbày tỏ sự bất mãn với lãnh sự quán Trung Quốc ở Anh, cũng đã kháng nghị lên chính phủ Trung Quốc, nhưng lại không có kết quả gì, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề,nếu không ông ta hà tất phải ngàn dặm xa xôi bay nửa vòng trái đất đến Hông Kông.

Nhưng Philip cũng không rõ, công ty tiếp nhận không thừa nhận anh em Lục gia đồng ý buôn lậu đất hiếm cũng được thôi ,tại sao dừng cả hợp đồng cũ giữa ngành khai thác Trung Quốc và công ty xuất nhập khẩu Safari?Lẽ nào hắn không định xuất khẩu đất hiếm thu ngoại hối?

Phải biết rằng,trên thị trường đất hiếm quốc tế hiện nay, giá đất hiếm so với giá bán ra của công ty xuất nhập khẩu Safari không cao, nếu nói đến nguyên tố lạm phát, giá thực tế so với ký hợp đồng còn bị trượt giá, hơn nữa trên thị trường đất hiếm quốc tế rõ ràng cũng quá mức cầu, số đất hiếm lần này của ngành khái thác Trung Quốc không bán cho ông ta,lẽ nào có người mua khác? Nếu không phải suy xét đến việc tài nguyên bán ra của ngành khai thác Trung Quốc có hai nguyên tố là mấy phòng thí nghiệm của Anh cần một số lượng tương đối lớn mà công ty đất hiếm của Trung Quốc khác không thể đáp ứng đủ, công ty xuất nhập khẩu Safari trong lòng muốn liên kết lại với họ để đàm phán cũng không được.

Đến lúc đó họ sản xuất đất hiếm để tiêu thụ cho ai.

Nhưng hiện nay ông ta lại không thể bay nửa vòng trái đất đến để xem rốt cuộc chủ của ngành khai thác Trung Quốc là ai, rồi nghĩ cách thuyết phục hắn tiếp tục cung cấp đất hiếm cho Anh, đương nhiên, chủ yếu là hai nguyên tố đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook