Quyển 3 - Chương 41: Sở thích của Cameron
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Sandra vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc là vì cậu thiếu niên châu Á bình thường đó không chỉ là đạo diễn, mà lại còn là một đạo diễn nổi tiếng! Tuy không phải là ở Hollywood mà là Hồng Kông nhưng là người làm điện ảnh nên cô biết Hồng Kông có thể được xem là cái nôi của điện ảnh châu Á, nó có ảnh hưởng rất lớn đến nền điện ảnh châu Á. Mà chuyện làm cô ta ngạc nhiên hơn nữa chính là những lời nói có vẻ tôn sung mà James giành cho hắn, có thể là đồng tác giả kịch bản của James thì chắc chắn cũng phải có chút thực lực gì đó, điều làm cô ngạc nhiên nhất đó chính là hắn chỉ vừa mới chọn cô thì James đã đồng ý ngay để cô đảm nhận một vai diễn trong phim của ông! Chuyện này cứ như là mơ vậy! Nếu không phải là cô đang ngồi ở đại sảnh của công ty Jade Bird thì cô thật sự hoài nghi rằng liệu có phải là cô đang nói chuyện với anh em sinh đôi của James Cameron hay không. Đây đâu có phải là vị đạo diễn bạo chúa trong lời đồn, đây rõ ràng là một bậc tiền bối rất dễ gần.
Trong lòng cô rất hiểu, cô là diễn viên mới chưa từng đóng qua phim điện ảnh, có thể có được một vai diễn trong bộ phim không có nhiều vai nữ của đạo diễn James Cameron đã coi như được nữ thần may mắn coi trọng lắm rồi. Cần phải biết rằng, fan hâm mộ của phim Terminator ở Mỹ nhiều vô số kể, chỉ cần cô xuất hiện trong đó thì sẽ có một tác dụng vô cùng to lớn với sự nghiệp diễn xuất của cô sau này.
Nhưng sao người thiếu niên châu Á này lại coi trọng mình?
Sandra càm thấy hơi khó hiểu.
Phương Minh Viễn kéo James, mọi việc đã xong rồi, mục đích cũng đã đạt được, đã không còn việc gì thì tất nhiên hắn không muốn kéo dài thời gian thêm nữa. Cameron cảm thấy có chút kỳ là, hắn trước sau chỉ nói có mỗi một câu liền đòi đi, chẳng nhẽ mình đoán sai?
- Cảm ơn đạo diễn James, cám ơn đạo diễn Phương!
Nhìn thấy hai người đứng lên Sandra không ngớt lời cảm ơn.
Phương Minh Viễn khoát tay, xem như là để đáp lời cô. Cơ hội là do hắn cho cô, nhưng kết quả cuối cùng thì phải dựa vào nỗ lực của chính cô ta. Nếu cô ta vẫn còn nhớ đến mình thì tốt, sau này khi đóng phim “tốc độ” có thể giảm một chút thù lao thì quá tốt rồi.
Phương Minh Viễn suy nghĩ một chút sau đó quyết định đi thăm quan thành phố Burbank này, kiếp trước hắn có nghe nói rằng đây là nơi đặt đại bản doanh của công ty Walt Disney, hơn nữa cũng là nơi có chi nhánh của các tập đoàn truyền thông và giải trí nổi tiếng thế giới như Warner Bros, Viacom, đài NBC… do đó Burbank cũng được mệnh danh là kinh đô truyền thông của thế giới. Nếu đã đến đây rồi thì cũng nên đi tìm hiểu một chút, hiếm có cơ hội được James Cameron dẫn đường, cơ hội như vậy không phải ai cũng có được. Mấy người bọn họ ngồi trên hai xe đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Burbank không lớn, nó chỉ được xem như là một thành phố vệ tinh của Los Angeles, nhưng hỉ tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn đầy đủ. Thành phố vô cùng trong lành, hai bên đường các tòa cao ốc san sát nhau, nhưng không phải là cái kiểu “rừng bê tông” như các thành phố của Hoa Hạ ở kiếp trước mà mỗi công trình kiến trúc ở đây đều có nét đặc sắc riêng, nhiều đến nỗi xem không hết.
- Phương, cậu đừng tưởng chê thành phố này nhỏ, nó là trung tâm công nghiệp của Los Angeles đấy, đây là thành phố nổi tiếng cả nước về nghành công nghiệp chế tạo máy bay và công nghiệp vũ trụ, vì vậy khi ngắm cảnh cần chú ý có một số điềm không được phép chụp ảnh.
James vừa chỉ cho Phương Minh Viễn những cảnh đẹp bên ngoài vừa nhắc nhở hắn. Phương Minh Viễn ngạc nhiên, chuyện này hắn không hề biết. Ở kiếp trước hắn chỉ để ý rằng phạm vi của Hollywood đã mở rộng đến cả thành phố Burbank chứ không hề biết rằng đây là trung tâm công nghiệp của thành phố Los Angeles. Hơn nữa ở đây lại có những nghành công nghiệp nhạy cảm như vậy, nếu vậy phải chú ý một chút.
- Cậu xem, bên kia là xưởng chế tạo máy bay nhưng không phải là máy bay chở khách dạng lớn mà chỉ là nơi lắp ráp máy bay hạng nhẹ, sản lượng mỗi năm lên tới cả ngàn cái đấy.
James chỉ vào cửa lớn của một nhà máy và nói:
- Phương, nếu có hứng thú, để biểu thị thành ý của tôi giành cho cậu tôi có thể tặng cậu một chiếc.
Ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng biết sở thích của người Mỹ về máy bay nổi tiếng thế giới. Vì có lãnh thổ rộng nên dù nước Mỹ là một nước có hệ thống đường quốc lộ phát triển nhưng cũng có một số nơi rất khó đến, loại máy bay này lại có đặc điểm nhẹ nhàng, an toàn, không khó sử dụng, dễ dàng thao tác, có thể hạ cánh cất cánh ở nền cỏ, giá cả phải chăng nên rất được ưa chuộng. Hơn nữa loại máy bay hạng nhẹ này có thể được sử dụng vào nhiều mục đích như tư nhân, công vụ, thương mại, du lịch, đóng phim, cứu hộ…hơn nữa ở Mỹ câu lạc bộ phi hành gia có ở khắp nơi, có rất nhiều người Mỹ có thể lái được loại máy bay này nên tình hình tiêu thụ loại máy bay này rất khả quan. Một số chủ trang trại, chủ doanh nghiệp, những thương nhân giàu có thậm chí còn dùng nó để đi làm.
Phương Minh Viễn lắc đầu, khu vực bay tự do ở Mỹ rộng có thể bay được, nhưng ở Hoa Hạ thì loại máy bay này chỉ có thể dùng làm vật trang trí mà thôi, không trung hoàn toàn thuộc về nghành hàng không và quân đội, bất cứ một chuyến bay nào nếu không báo trước mười ngày đến nửa tháng thì chắc chắn sẽ không được phép bay. Hơn nữa thuế nhập khẩu máy bay cao ngất ngưởng, số lượng sân bay nội địa thì có hạn, vì vậy tận đến năm hai nghìn những người sở hữu máy bay riêng ở Hoa Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phương Minh Viễn thật sự chẳng có hứng thú mang về làm vật trang trí, nhưng xem ra James rất có hứng thú với loại máy bay này.
Nếu đã như vậy thì sau này có thể tặng ông ta những loại máy bay như Gulfstream hay Challenger để ông ta vừa có thể thỏa mãn sở thích vừa tiện cho việc đi lại. Phương Minh Viễn nhớ rằng loại máy bay này có giá từ ba bốn triệu đến hơn một trăm triệu tệ, hắn không cần phải quá xa xỉ, mua tặng ông ta một chiếc trị giá khoảng chục triệu tệ là được rồi. Đối với một người có thể kiếm cho mình cả trăm triệu đô cũng không nên quá bủn xỉn. Chỉ cần lôi kéo được ông ta thì đây có thể xem như là một cây hái ra tiền! Phương Minh Viễn nghĩ bụng, đang có khối bộ phim đều là những tác phẩm kinh điển của ông ta.
Cameron không biết rằng trong đầu Phương Minh Viễn lại có những ý nghĩ ấy, vẫn hăng hái chỉ cho hắn những cảnh đẹp ở bên ngoài.
Hai ngày sau, sau khi ký kết xong hợp đồng sơ bộ với công ty Jade Bird, ba người Phương Minh Viễn vội vàng rời Hollywood bay thẳng đến hồng Kông
Trong lòng cô rất hiểu, cô là diễn viên mới chưa từng đóng qua phim điện ảnh, có thể có được một vai diễn trong bộ phim không có nhiều vai nữ của đạo diễn James Cameron đã coi như được nữ thần may mắn coi trọng lắm rồi. Cần phải biết rằng, fan hâm mộ của phim Terminator ở Mỹ nhiều vô số kể, chỉ cần cô xuất hiện trong đó thì sẽ có một tác dụng vô cùng to lớn với sự nghiệp diễn xuất của cô sau này.
Nhưng sao người thiếu niên châu Á này lại coi trọng mình?
Sandra càm thấy hơi khó hiểu.
Phương Minh Viễn kéo James, mọi việc đã xong rồi, mục đích cũng đã đạt được, đã không còn việc gì thì tất nhiên hắn không muốn kéo dài thời gian thêm nữa. Cameron cảm thấy có chút kỳ là, hắn trước sau chỉ nói có mỗi một câu liền đòi đi, chẳng nhẽ mình đoán sai?
- Cảm ơn đạo diễn James, cám ơn đạo diễn Phương!
Nhìn thấy hai người đứng lên Sandra không ngớt lời cảm ơn.
Phương Minh Viễn khoát tay, xem như là để đáp lời cô. Cơ hội là do hắn cho cô, nhưng kết quả cuối cùng thì phải dựa vào nỗ lực của chính cô ta. Nếu cô ta vẫn còn nhớ đến mình thì tốt, sau này khi đóng phim “tốc độ” có thể giảm một chút thù lao thì quá tốt rồi.
Phương Minh Viễn suy nghĩ một chút sau đó quyết định đi thăm quan thành phố Burbank này, kiếp trước hắn có nghe nói rằng đây là nơi đặt đại bản doanh của công ty Walt Disney, hơn nữa cũng là nơi có chi nhánh của các tập đoàn truyền thông và giải trí nổi tiếng thế giới như Warner Bros, Viacom, đài NBC… do đó Burbank cũng được mệnh danh là kinh đô truyền thông của thế giới. Nếu đã đến đây rồi thì cũng nên đi tìm hiểu một chút, hiếm có cơ hội được James Cameron dẫn đường, cơ hội như vậy không phải ai cũng có được. Mấy người bọn họ ngồi trên hai xe đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Burbank không lớn, nó chỉ được xem như là một thành phố vệ tinh của Los Angeles, nhưng hỉ tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn đầy đủ. Thành phố vô cùng trong lành, hai bên đường các tòa cao ốc san sát nhau, nhưng không phải là cái kiểu “rừng bê tông” như các thành phố của Hoa Hạ ở kiếp trước mà mỗi công trình kiến trúc ở đây đều có nét đặc sắc riêng, nhiều đến nỗi xem không hết.
- Phương, cậu đừng tưởng chê thành phố này nhỏ, nó là trung tâm công nghiệp của Los Angeles đấy, đây là thành phố nổi tiếng cả nước về nghành công nghiệp chế tạo máy bay và công nghiệp vũ trụ, vì vậy khi ngắm cảnh cần chú ý có một số điềm không được phép chụp ảnh.
James vừa chỉ cho Phương Minh Viễn những cảnh đẹp bên ngoài vừa nhắc nhở hắn. Phương Minh Viễn ngạc nhiên, chuyện này hắn không hề biết. Ở kiếp trước hắn chỉ để ý rằng phạm vi của Hollywood đã mở rộng đến cả thành phố Burbank chứ không hề biết rằng đây là trung tâm công nghiệp của thành phố Los Angeles. Hơn nữa ở đây lại có những nghành công nghiệp nhạy cảm như vậy, nếu vậy phải chú ý một chút.
- Cậu xem, bên kia là xưởng chế tạo máy bay nhưng không phải là máy bay chở khách dạng lớn mà chỉ là nơi lắp ráp máy bay hạng nhẹ, sản lượng mỗi năm lên tới cả ngàn cái đấy.
James chỉ vào cửa lớn của một nhà máy và nói:
- Phương, nếu có hứng thú, để biểu thị thành ý của tôi giành cho cậu tôi có thể tặng cậu một chiếc.
Ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng biết sở thích của người Mỹ về máy bay nổi tiếng thế giới. Vì có lãnh thổ rộng nên dù nước Mỹ là một nước có hệ thống đường quốc lộ phát triển nhưng cũng có một số nơi rất khó đến, loại máy bay này lại có đặc điểm nhẹ nhàng, an toàn, không khó sử dụng, dễ dàng thao tác, có thể hạ cánh cất cánh ở nền cỏ, giá cả phải chăng nên rất được ưa chuộng. Hơn nữa loại máy bay hạng nhẹ này có thể được sử dụng vào nhiều mục đích như tư nhân, công vụ, thương mại, du lịch, đóng phim, cứu hộ…hơn nữa ở Mỹ câu lạc bộ phi hành gia có ở khắp nơi, có rất nhiều người Mỹ có thể lái được loại máy bay này nên tình hình tiêu thụ loại máy bay này rất khả quan. Một số chủ trang trại, chủ doanh nghiệp, những thương nhân giàu có thậm chí còn dùng nó để đi làm.
Phương Minh Viễn lắc đầu, khu vực bay tự do ở Mỹ rộng có thể bay được, nhưng ở Hoa Hạ thì loại máy bay này chỉ có thể dùng làm vật trang trí mà thôi, không trung hoàn toàn thuộc về nghành hàng không và quân đội, bất cứ một chuyến bay nào nếu không báo trước mười ngày đến nửa tháng thì chắc chắn sẽ không được phép bay. Hơn nữa thuế nhập khẩu máy bay cao ngất ngưởng, số lượng sân bay nội địa thì có hạn, vì vậy tận đến năm hai nghìn những người sở hữu máy bay riêng ở Hoa Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phương Minh Viễn thật sự chẳng có hứng thú mang về làm vật trang trí, nhưng xem ra James rất có hứng thú với loại máy bay này.
Nếu đã như vậy thì sau này có thể tặng ông ta những loại máy bay như Gulfstream hay Challenger để ông ta vừa có thể thỏa mãn sở thích vừa tiện cho việc đi lại. Phương Minh Viễn nhớ rằng loại máy bay này có giá từ ba bốn triệu đến hơn một trăm triệu tệ, hắn không cần phải quá xa xỉ, mua tặng ông ta một chiếc trị giá khoảng chục triệu tệ là được rồi. Đối với một người có thể kiếm cho mình cả trăm triệu đô cũng không nên quá bủn xỉn. Chỉ cần lôi kéo được ông ta thì đây có thể xem như là một cây hái ra tiền! Phương Minh Viễn nghĩ bụng, đang có khối bộ phim đều là những tác phẩm kinh điển của ông ta.
Cameron không biết rằng trong đầu Phương Minh Viễn lại có những ý nghĩ ấy, vẫn hăng hái chỉ cho hắn những cảnh đẹp ở bên ngoài.
Hai ngày sau, sau khi ký kết xong hợp đồng sơ bộ với công ty Jade Bird, ba người Phương Minh Viễn vội vàng rời Hollywood bay thẳng đến hồng Kông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.