Quyển 3 - Chương 463: Sự hiểu lầm tuyệt vời
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Lý Đông Tinh, Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân vừa mới ra khỏi cửa, Chủ tịch huyện Lữ Lương vội vàng chạy lại. Ông ta vừa nhận được điện thoại của Thái Duẫn, biết được em trai Thái Duẫn và đứa con trai của ông ta ở huyện Bình Xuyên đã xảy ra va chạm xích mích với người ta, gọi đến Cục cảnh sát thì nói Chu Đại Quân đã đi tới hiện trường, thông báo cho Lý Đông Tinh cũng nhận được đáp án như vậy, vì thế vội vội vàng vàng mà chạy lại đây.
- Bí thư Lý, em trai Phó trưởng ban thư kí Thái và con trai ông ta không sao chứ?
Lữ Lương còn chưa lau mồ hôi, không thể chờ đợi thêm gấp gáp hỏi han. Nếu chú cháu nhà họ Thái ở huyện Bình Xuyên có xảy ra chuyện gì không hay, Phó trưởng ban thư kí Thái tức giận, Chủ tịch huyện là ông vì thế cũng rất đau đầu.
- Bọn họ không sao, rất tốt.
Lý Đông Tinh mặt sầm xuống nói:
- Đến huyện Bình Xuyên chúng ta để giật tiền, có cái gì là không tốt chứ?
- Giật tiền?
Lữ Lương lập tức ngẩn người, lúc này mới chú ý tới sắc mặt không được tốt cho lắm của Lý Đông Tinh, cũng thấy được vẻ mặt đó của Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân ở phía sau.
- Cậu Phương, cậu trở về lúc nào thế?
Lữ Lương bất ngờ vui vẻ nói.
- Vừa trở về mới hai ngày, Chủ tịch huyện Lữ thật là tốt.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Bí thư Lý, ông và Chủ tịch Lữ đến văn phòng nói chuyện đi, tôi đi trước thăm bằng hữu, khi nào quay lại tôi sẽ đến tìm ông.
Việc xây dựng đường cao tốc đi qua Phụng Nguyên của huyện Bình Xuyên, cậu còn muốn nói chuyện cùng với Lý Đông Tinh, chuyện này, vẫn là nên do chính quyền địa phương đề xuất là tốt hơn nhất.
Lúc này, mấy người Ngô Dụ, Lưu Vũ đã được Vũ Hưng Quốc đưa vào trong phòng riêng, không cần bọn họ gọi món ăn, các món ăn của quán ăn nhà họ Phương đã được bày lên để chiêu đãi. Vũ Hưng Quốc ngồi một bên tiếp đãi.
Lưu Vũ còn đỡ, dù sao cũng sớm đã biết thân phận của Phương Minh Viễn. Nhưng Ngô Dụ và mấy người khác thì cảm thấy bất an đứng ngồi không yên.
Tuy rằng Ngô Dụ có chỗ dựa vững chắc, nhưng ngày nay nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây danh tiếng lẫy lừng, bên ngoài có nhà họ Quách ở HongKong, bên trong có Giám đốc Sở cảnh sát, còn có mối quan hệ gắn bó với người Mĩ, và so sánh với phía sau lưng cậu ta, thế lực này cũng bình thường mà thôi. Quan trọng là…, anh ta chỉ có một người đại diện, mà đối phương lại là nhân vật quan trọng trong nhà họ Phương, để so sánh sự khác biệt về vị trí giữa hai bên đã không phải là nhỏ.
Hơn nữa lần này tới đây, ông đã chủ ý tu sửa công trình thành cổ của Bình Xuyên, nhưng về bản thân có năng lực như thế nào, ông cũng hiểu rất rõ. Về cơ bản chỉ cần làm khiến cho chủ quản Lưu Vũ mơ hồ thôi, mặc dù sau này có gặp chuyện phiền phức gì, người không hiểu, cũng không lo lắng nhà họ Phương chỉ có thể tìm Lưu Vũ mà hỏi chuyện thôi, bản thân mình xem như là không có liên quan. Nhưng bản thân mình lôi kéo Lưu Vũ đã làm cho Phương Minh Viễn nhìn ra, nhưng đó lại là chuyện khác.
Mặc dù, ngẫm lại vừa rồi hành động của mấy người Phương Minh Viễn thật ra cũng không có gì bất kính, nhưng trong lòng Ngô Dụ cảm thấy hồi hộp lo lắng. Nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên đúng là có máu mặt, nếu Phương Minh Viễn muốn gây khó dễ cho mình, có thể sử dụng nhiều cách. Vị kia vừa rồi, có lẽ là em trai của Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, không phải cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì hay sao?
Lý Vũ Hân đang ngồi trên ghế, lúc này tâm trạng cũng có chút bất ổn. Mặc dù cô cũng biết thế lực của nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây tương đối lớn, một Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố không có khả năng làm gì nhà họ Phương, thế nhưng trong lòng cô lúc này, vẫn còn chút không yên tâm.
- Cảnh sát trưởng Lưu, tổng giám đốc Ngô, cùng làm một ly nào.
Võ Hưng Quốc cũng không am hiểu giao tiếp cho lắm, nhưng nếu Phương Minh Viễn đem chuyện này giao cho anh ta, bất đắc dĩ không có trâu anh ta cũng có thể bắt chó đi cày để tiếp đãi khách. Chẳng qua phương thức này của anh ta, chính là chúc rượu một ly cụng một ly, đáng thương cho Lưu Vũ và Ngô Dụ, không thể không uống. Trong chốc lát, đã uống hết vài chai bia. Cũng may Võ Hưng Quốc còn nhớ, lát nữa Phương Minh Viễn sẽ quay lại đây, vì thế không uống rượu trắng, nếu không lúc này e rằng hai vị này đã say rồi.
Phương Minh Viễn Thuận tay đẩy cửa phòng, bọn người Lưu Vũ vừa thấy Phương Minh Viễn vào, vội vàng đều đứng dậy chào hỏi. Phương Minh Viễn đảo mắt, thấy một chỗ trống dành cho mình ở bên cạnh Lý Vũ Hân.
Khi cậu ngồi xuống, nhẹ giọng nói với Lỹ Vũ Hân:
- Không phải lo lắng, chuyện phiền toái của nhà họ Thái lần này, tôi cam đoan sau này nhà họ Thái sẽ không dám quầy rầy cô nữa đâu.
Phương Minh Viễn tin tưởng nếu như làm cho mọi chuyện trở nên rõ ràng, vị Phó trưởng ban thư kí Thái kia nếu không chết thì cũng gặp không ít rắc rối, bất quá sẽ bị điều sang một chức quan khác ngồi chơi xơi nước, có thể trong thành phố cũng có không ít người thừa nước đục thả câu, nếu như ông ta còn dám tố cáo, thì tự mình đã đưa mình vào ngõ cụt rồi.
- Thật vậy ư?
Lý Vũ Hân mừng rỡ bắt tay Phương Minh Viễn nói. Tên họ Thái kia ở trong trường học không ít lần quấy rối cô, hơn nữa ngại cha anh ta có quyền thế, Lý Vũ Hân không có cách nào đấu với anh ta, giờ đây nghe Phương Minh Viễn nói vậy, vấn đề được giải quyết một cách triệt để không còn trở ngại gì nữa, phiền não trong lòng từ lâu tự nhiên cũng được giải tỏa, trong bụng vui mừng không tả xiết.
- Bảo đảm đổi như giả..
Phương Minh Viễn thuận tay vỗ vỗ tay cô nói.
- Vậy chẳng phải là cậu đã đắc tội với Phó trưởng ban thư ký Thái sao?
Lý Vũ Hân lại có chút lo lắng, trường học ở thành phố Duy Nam khá nhiều, người cha được coi như người lãnh đạo, vị lãnh đạo này của thành phố Duy Nam, cô cũng có nghe thấy. Vị Phó trưởng ban thư kí Thái cũng không phải là người dễ nói chuyện.
- Đắc tội thì đắc tội, dù cho muốn tìm tôi gây phiền toái, trước hết ông ta cũng phải nhìn lại xem mình là ai đã.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
Lý Vũ Hân đỏ mặt, những lời này của Phương Minh Viễn đối với một cô gái mà nói, có chút thô lỗ. Nhưng trong lòng Lý Vũ Hân đang vui nên không kìm hãm được, 14 tuổi, nếu là trước kia đã có thể lập gia đình, tục ngữ có câu, con gái nào cũng có thì. Cô gái nhỏ mới biết yêu, giờ khắc này tưởng chừng như rất tuyệt vời không ngôn từ nào diễn tả được, không ngờ Phương Minh Viễn có thể vạch ra kế hoạch khiến cho Phó trưởng ban thư ký bị đình chỉ công tác.
Lý Vũ Hân ngẫm nghĩ trong đầu, nhưng Phương Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Bộ dáng của Lý Vũ Hân trông rất xinh đẹp, con người cũng thông minh, nhưng mặc kệ bất luận thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một học sinh cấp hai. Mặc dù Phương Minh Viễn có thích con gái đẹp, nhưng cũng sẽ không có ý đồ đen tối với những cô gái chưa đến tuổi trưởng thành.
Lưu Vũ và Ngô Dụ giật mình kinh hãi, tuy rằng vừa rồi Phương Minh Viễn và nhà họ Thái phát sinh mâu thuẫn, bọn họ cũng được chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng bọn họ ai cũng thật không ngờ, chỉ chưa đến thời gian ăn một bữa cơm mà sự việc đã phát triển đến mức độ đó, đường đường là một Phó trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, cũng gặp rắc rối rồi.
Trong lòng Ngô Dụ đập thình thịch, anh ta không nghĩ Phương Minh Viễn và người nhà họ Thái xảy ra xung đột nhưng việc châm ngòi lửa, thực ra nguyên nhân chính là do người nhà họ Thái có dụng ý xấu ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác. Theo như anh ta thấy, nếu như làm to việc này lên, huyện Bình Xuyên có thể giúp anh ta lấy lại tổn thất còn trả lại trong sạch cho anh ta, đã là kết quả rất tốt rồi. Vì một thương nhân nhỏ, mà đối phó với lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, điều này cơ bản là không có khả năng.
Như Ngô Dụ thấy, Phương Minh Viễn đang có ý nói với chính mình, đừng tưởng rằng sau lưng mình có người nâng đỡ, có thể đủ để đè đầu cưỡi cổ nhà họ Phương, một vị Phó trưởng ban thư ký ủy ban thành phố cấp ba kia, chọc tới nhà họ Phương, cũng đã bị đánh cho lảo đảo.
Có cách nghĩ này, trong lòng Ngô Dụ lại càng thêm lo lắng, mặc dù chỗ dựa phía sau lưng anh ta cũng vững chắc không kém gì nhà họ Phương, nhưng chỗ dựa vững chắc không kém gì nhà họ Phương, cũng không có nghĩa là hai nhà một khi phát sinh mẫu thuẫn, bản thân anh ta là một người đại diện sẽ không bị vạ lây Ngô Dụ cố ý giải thích nguyên nhân, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm ra được lý do nào thích hợp.
Tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng không ở phòng lâu, dùng cơm xong liền rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới chuyện tu sửa thành cổ của huyện Bình Xuyên, Ngô Dụ trong lòng thấp thỏm không yên hoảng sợ mà rời đi.
Khi Phương Minh Viễn trở về phòng làm việc, Lý Đông Tinh đã kể đại khái tình hình cho Lữ Lương nghe, vì thế Lữ Lương mới biết, hóa ra không chỉ có Thái Duẫn gọi điện thoại cho mình, mà cả Lý Đông Tinh cũng gọi, nhưng rõ ràng nhận thấy rằng Lý Đông Tinh cũng không dễ dàng mà bỏ qua chuyện này.
Lữ Lương suy tính hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đứng về phía Lý Đông Tinh. Kinh tế của huyện Bình Xuyên trong tương lai có phát triển cũng đồng nghĩa với việc con đường làm quan của ông ta đầy triển vọng, Lữ Lương không hy vọng nảy sinh ra tình huống không tốt nào, đối với hành vi đục khoét này của Thái Hứa, ông ghét cay ghét đắng. Nhất là khi nghe Lý Đông Tinh nói đến, Thái Hứa không ngờ dám đoạt bạn gái của Phương Minh Viễn, trong lòng Lữ Lương cũng là vì tương lai của Thái Duẫn, cảm thấy ngổn ngang trăm mối. Lúc này đây cho dù Phó trưởng ban thư ký Thái có may mắn vượt qua cửa ải, cũng không có cơ hội để được đề bạt. Đến bước này rồi, lập trường lựa chọn của Lữ Lương đã không thành vấn đề.
Đó là lý do vì sao mà khi Phương Minh Viễn xuất hiện ở phòng làm việc, trước tiên Lữ Lương lập tức tỏ thái độ tức giận với Thái Hứa, và biểu hiện bản thân mình kiên quyết ủng hộ Lý Đông Tinh giải quyết việc này, nhất định phải làm cho rõ mọi chuyện, trả lại sự trong sạch cho người bị hại.
Phương Minh Viễn cảm thấy có qua có lại mới toại lòng nhau, nên đưa ra nếu thực sự ở tỉnh có thể quyết định, xây dựng đường cao tốc qua Phụng Nguyên, hi vọng rằng Lý Đông Tinh và Lữ Lương có thể đề bạt nguyện vọng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân tỉnh, kéo dài đến huyện Bình Xuyên, mà về phần tài chính xây dựng đường cao tốc, nhà họ Phương đồng ý gánh vác. Đợi đến khi đường cao tốc hoàn thành, nhà họ Phương có quyền mở trạm thu phí trên đường cao tốc, thu hồi lại nguồn kinh phí đã xây dựng. Hơn nữa Phương Minh Viễn đề xuất rõ ràng, thành lập trạm thu phí trên đường cao tốc, là có thời hạn, sẽ không thu một cách vô bờ vô bến. Thời hạn cụ thể, cần đến huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bình Xuyên đứng ra tính toán, sau khi thời hạn thu phí kết thúc, nhà họ Phương sẽ chuyển giao đường cao tốc cho huyện Bình Xuyên.
Lời nói của Phương Minh Viễn vừa rồi, Lý Đông Tinh và Lữ Lương mừng rỡ, trước tiên không nói đến việc sau khi xây dựng đường cao tốc thành công, có thể mang đến những điều tốt đẹp cho huyện Bình Xuyên, những công trình xây dựng cơ bản quy mô lớn như vậy, cũng đủ để huyện Bình Xuyên trong vòng gần 2 năm đẩy mạnh tốc độ tăng trưởng GDP. Hơn nữa tin tưởng rằng huyện Bình Xuyên đề xuất yêu cầu như vậy, khẳng định Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ phê chuẩn, như vậy vừa lợi quốc vừa lợi dân, còn không phải cố sức gom góp tài chính, điều này ai mà không muốn chứ?
- Bí thư Lý, em trai Phó trưởng ban thư kí Thái và con trai ông ta không sao chứ?
Lữ Lương còn chưa lau mồ hôi, không thể chờ đợi thêm gấp gáp hỏi han. Nếu chú cháu nhà họ Thái ở huyện Bình Xuyên có xảy ra chuyện gì không hay, Phó trưởng ban thư kí Thái tức giận, Chủ tịch huyện là ông vì thế cũng rất đau đầu.
- Bọn họ không sao, rất tốt.
Lý Đông Tinh mặt sầm xuống nói:
- Đến huyện Bình Xuyên chúng ta để giật tiền, có cái gì là không tốt chứ?
- Giật tiền?
Lữ Lương lập tức ngẩn người, lúc này mới chú ý tới sắc mặt không được tốt cho lắm của Lý Đông Tinh, cũng thấy được vẻ mặt đó của Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân ở phía sau.
- Cậu Phương, cậu trở về lúc nào thế?
Lữ Lương bất ngờ vui vẻ nói.
- Vừa trở về mới hai ngày, Chủ tịch huyện Lữ thật là tốt.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Bí thư Lý, ông và Chủ tịch Lữ đến văn phòng nói chuyện đi, tôi đi trước thăm bằng hữu, khi nào quay lại tôi sẽ đến tìm ông.
Việc xây dựng đường cao tốc đi qua Phụng Nguyên của huyện Bình Xuyên, cậu còn muốn nói chuyện cùng với Lý Đông Tinh, chuyện này, vẫn là nên do chính quyền địa phương đề xuất là tốt hơn nhất.
Lúc này, mấy người Ngô Dụ, Lưu Vũ đã được Vũ Hưng Quốc đưa vào trong phòng riêng, không cần bọn họ gọi món ăn, các món ăn của quán ăn nhà họ Phương đã được bày lên để chiêu đãi. Vũ Hưng Quốc ngồi một bên tiếp đãi.
Lưu Vũ còn đỡ, dù sao cũng sớm đã biết thân phận của Phương Minh Viễn. Nhưng Ngô Dụ và mấy người khác thì cảm thấy bất an đứng ngồi không yên.
Tuy rằng Ngô Dụ có chỗ dựa vững chắc, nhưng ngày nay nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây danh tiếng lẫy lừng, bên ngoài có nhà họ Quách ở HongKong, bên trong có Giám đốc Sở cảnh sát, còn có mối quan hệ gắn bó với người Mĩ, và so sánh với phía sau lưng cậu ta, thế lực này cũng bình thường mà thôi. Quan trọng là…, anh ta chỉ có một người đại diện, mà đối phương lại là nhân vật quan trọng trong nhà họ Phương, để so sánh sự khác biệt về vị trí giữa hai bên đã không phải là nhỏ.
Hơn nữa lần này tới đây, ông đã chủ ý tu sửa công trình thành cổ của Bình Xuyên, nhưng về bản thân có năng lực như thế nào, ông cũng hiểu rất rõ. Về cơ bản chỉ cần làm khiến cho chủ quản Lưu Vũ mơ hồ thôi, mặc dù sau này có gặp chuyện phiền phức gì, người không hiểu, cũng không lo lắng nhà họ Phương chỉ có thể tìm Lưu Vũ mà hỏi chuyện thôi, bản thân mình xem như là không có liên quan. Nhưng bản thân mình lôi kéo Lưu Vũ đã làm cho Phương Minh Viễn nhìn ra, nhưng đó lại là chuyện khác.
Mặc dù, ngẫm lại vừa rồi hành động của mấy người Phương Minh Viễn thật ra cũng không có gì bất kính, nhưng trong lòng Ngô Dụ cảm thấy hồi hộp lo lắng. Nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên đúng là có máu mặt, nếu Phương Minh Viễn muốn gây khó dễ cho mình, có thể sử dụng nhiều cách. Vị kia vừa rồi, có lẽ là em trai của Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, không phải cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì hay sao?
Lý Vũ Hân đang ngồi trên ghế, lúc này tâm trạng cũng có chút bất ổn. Mặc dù cô cũng biết thế lực của nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây tương đối lớn, một Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố không có khả năng làm gì nhà họ Phương, thế nhưng trong lòng cô lúc này, vẫn còn chút không yên tâm.
- Cảnh sát trưởng Lưu, tổng giám đốc Ngô, cùng làm một ly nào.
Võ Hưng Quốc cũng không am hiểu giao tiếp cho lắm, nhưng nếu Phương Minh Viễn đem chuyện này giao cho anh ta, bất đắc dĩ không có trâu anh ta cũng có thể bắt chó đi cày để tiếp đãi khách. Chẳng qua phương thức này của anh ta, chính là chúc rượu một ly cụng một ly, đáng thương cho Lưu Vũ và Ngô Dụ, không thể không uống. Trong chốc lát, đã uống hết vài chai bia. Cũng may Võ Hưng Quốc còn nhớ, lát nữa Phương Minh Viễn sẽ quay lại đây, vì thế không uống rượu trắng, nếu không lúc này e rằng hai vị này đã say rồi.
Phương Minh Viễn Thuận tay đẩy cửa phòng, bọn người Lưu Vũ vừa thấy Phương Minh Viễn vào, vội vàng đều đứng dậy chào hỏi. Phương Minh Viễn đảo mắt, thấy một chỗ trống dành cho mình ở bên cạnh Lý Vũ Hân.
Khi cậu ngồi xuống, nhẹ giọng nói với Lỹ Vũ Hân:
- Không phải lo lắng, chuyện phiền toái của nhà họ Thái lần này, tôi cam đoan sau này nhà họ Thái sẽ không dám quầy rầy cô nữa đâu.
Phương Minh Viễn tin tưởng nếu như làm cho mọi chuyện trở nên rõ ràng, vị Phó trưởng ban thư kí Thái kia nếu không chết thì cũng gặp không ít rắc rối, bất quá sẽ bị điều sang một chức quan khác ngồi chơi xơi nước, có thể trong thành phố cũng có không ít người thừa nước đục thả câu, nếu như ông ta còn dám tố cáo, thì tự mình đã đưa mình vào ngõ cụt rồi.
- Thật vậy ư?
Lý Vũ Hân mừng rỡ bắt tay Phương Minh Viễn nói. Tên họ Thái kia ở trong trường học không ít lần quấy rối cô, hơn nữa ngại cha anh ta có quyền thế, Lý Vũ Hân không có cách nào đấu với anh ta, giờ đây nghe Phương Minh Viễn nói vậy, vấn đề được giải quyết một cách triệt để không còn trở ngại gì nữa, phiền não trong lòng từ lâu tự nhiên cũng được giải tỏa, trong bụng vui mừng không tả xiết.
- Bảo đảm đổi như giả..
Phương Minh Viễn thuận tay vỗ vỗ tay cô nói.
- Vậy chẳng phải là cậu đã đắc tội với Phó trưởng ban thư ký Thái sao?
Lý Vũ Hân lại có chút lo lắng, trường học ở thành phố Duy Nam khá nhiều, người cha được coi như người lãnh đạo, vị lãnh đạo này của thành phố Duy Nam, cô cũng có nghe thấy. Vị Phó trưởng ban thư kí Thái cũng không phải là người dễ nói chuyện.
- Đắc tội thì đắc tội, dù cho muốn tìm tôi gây phiền toái, trước hết ông ta cũng phải nhìn lại xem mình là ai đã.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
Lý Vũ Hân đỏ mặt, những lời này của Phương Minh Viễn đối với một cô gái mà nói, có chút thô lỗ. Nhưng trong lòng Lý Vũ Hân đang vui nên không kìm hãm được, 14 tuổi, nếu là trước kia đã có thể lập gia đình, tục ngữ có câu, con gái nào cũng có thì. Cô gái nhỏ mới biết yêu, giờ khắc này tưởng chừng như rất tuyệt vời không ngôn từ nào diễn tả được, không ngờ Phương Minh Viễn có thể vạch ra kế hoạch khiến cho Phó trưởng ban thư ký bị đình chỉ công tác.
Lý Vũ Hân ngẫm nghĩ trong đầu, nhưng Phương Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Bộ dáng của Lý Vũ Hân trông rất xinh đẹp, con người cũng thông minh, nhưng mặc kệ bất luận thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một học sinh cấp hai. Mặc dù Phương Minh Viễn có thích con gái đẹp, nhưng cũng sẽ không có ý đồ đen tối với những cô gái chưa đến tuổi trưởng thành.
Lưu Vũ và Ngô Dụ giật mình kinh hãi, tuy rằng vừa rồi Phương Minh Viễn và nhà họ Thái phát sinh mâu thuẫn, bọn họ cũng được chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng bọn họ ai cũng thật không ngờ, chỉ chưa đến thời gian ăn một bữa cơm mà sự việc đã phát triển đến mức độ đó, đường đường là một Phó trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, cũng gặp rắc rối rồi.
Trong lòng Ngô Dụ đập thình thịch, anh ta không nghĩ Phương Minh Viễn và người nhà họ Thái xảy ra xung đột nhưng việc châm ngòi lửa, thực ra nguyên nhân chính là do người nhà họ Thái có dụng ý xấu ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác. Theo như anh ta thấy, nếu như làm to việc này lên, huyện Bình Xuyên có thể giúp anh ta lấy lại tổn thất còn trả lại trong sạch cho anh ta, đã là kết quả rất tốt rồi. Vì một thương nhân nhỏ, mà đối phó với lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, điều này cơ bản là không có khả năng.
Như Ngô Dụ thấy, Phương Minh Viễn đang có ý nói với chính mình, đừng tưởng rằng sau lưng mình có người nâng đỡ, có thể đủ để đè đầu cưỡi cổ nhà họ Phương, một vị Phó trưởng ban thư ký ủy ban thành phố cấp ba kia, chọc tới nhà họ Phương, cũng đã bị đánh cho lảo đảo.
Có cách nghĩ này, trong lòng Ngô Dụ lại càng thêm lo lắng, mặc dù chỗ dựa phía sau lưng anh ta cũng vững chắc không kém gì nhà họ Phương, nhưng chỗ dựa vững chắc không kém gì nhà họ Phương, cũng không có nghĩa là hai nhà một khi phát sinh mẫu thuẫn, bản thân anh ta là một người đại diện sẽ không bị vạ lây Ngô Dụ cố ý giải thích nguyên nhân, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm ra được lý do nào thích hợp.
Tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng không ở phòng lâu, dùng cơm xong liền rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới chuyện tu sửa thành cổ của huyện Bình Xuyên, Ngô Dụ trong lòng thấp thỏm không yên hoảng sợ mà rời đi.
Khi Phương Minh Viễn trở về phòng làm việc, Lý Đông Tinh đã kể đại khái tình hình cho Lữ Lương nghe, vì thế Lữ Lương mới biết, hóa ra không chỉ có Thái Duẫn gọi điện thoại cho mình, mà cả Lý Đông Tinh cũng gọi, nhưng rõ ràng nhận thấy rằng Lý Đông Tinh cũng không dễ dàng mà bỏ qua chuyện này.
Lữ Lương suy tính hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đứng về phía Lý Đông Tinh. Kinh tế của huyện Bình Xuyên trong tương lai có phát triển cũng đồng nghĩa với việc con đường làm quan của ông ta đầy triển vọng, Lữ Lương không hy vọng nảy sinh ra tình huống không tốt nào, đối với hành vi đục khoét này của Thái Hứa, ông ghét cay ghét đắng. Nhất là khi nghe Lý Đông Tinh nói đến, Thái Hứa không ngờ dám đoạt bạn gái của Phương Minh Viễn, trong lòng Lữ Lương cũng là vì tương lai của Thái Duẫn, cảm thấy ngổn ngang trăm mối. Lúc này đây cho dù Phó trưởng ban thư ký Thái có may mắn vượt qua cửa ải, cũng không có cơ hội để được đề bạt. Đến bước này rồi, lập trường lựa chọn của Lữ Lương đã không thành vấn đề.
Đó là lý do vì sao mà khi Phương Minh Viễn xuất hiện ở phòng làm việc, trước tiên Lữ Lương lập tức tỏ thái độ tức giận với Thái Hứa, và biểu hiện bản thân mình kiên quyết ủng hộ Lý Đông Tinh giải quyết việc này, nhất định phải làm cho rõ mọi chuyện, trả lại sự trong sạch cho người bị hại.
Phương Minh Viễn cảm thấy có qua có lại mới toại lòng nhau, nên đưa ra nếu thực sự ở tỉnh có thể quyết định, xây dựng đường cao tốc qua Phụng Nguyên, hi vọng rằng Lý Đông Tinh và Lữ Lương có thể đề bạt nguyện vọng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân tỉnh, kéo dài đến huyện Bình Xuyên, mà về phần tài chính xây dựng đường cao tốc, nhà họ Phương đồng ý gánh vác. Đợi đến khi đường cao tốc hoàn thành, nhà họ Phương có quyền mở trạm thu phí trên đường cao tốc, thu hồi lại nguồn kinh phí đã xây dựng. Hơn nữa Phương Minh Viễn đề xuất rõ ràng, thành lập trạm thu phí trên đường cao tốc, là có thời hạn, sẽ không thu một cách vô bờ vô bến. Thời hạn cụ thể, cần đến huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bình Xuyên đứng ra tính toán, sau khi thời hạn thu phí kết thúc, nhà họ Phương sẽ chuyển giao đường cao tốc cho huyện Bình Xuyên.
Lời nói của Phương Minh Viễn vừa rồi, Lý Đông Tinh và Lữ Lương mừng rỡ, trước tiên không nói đến việc sau khi xây dựng đường cao tốc thành công, có thể mang đến những điều tốt đẹp cho huyện Bình Xuyên, những công trình xây dựng cơ bản quy mô lớn như vậy, cũng đủ để huyện Bình Xuyên trong vòng gần 2 năm đẩy mạnh tốc độ tăng trưởng GDP. Hơn nữa tin tưởng rằng huyện Bình Xuyên đề xuất yêu cầu như vậy, khẳng định Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ phê chuẩn, như vậy vừa lợi quốc vừa lợi dân, còn không phải cố sức gom góp tài chính, điều này ai mà không muốn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.