Quyển 3 - Chương 403: Sự khiếp sợ khi bước vào cửa
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Ba người trong phòng bước ra, đương nhiên là Phương Minh Viễn, Trần Trung và Lý Dịch.
Lần này khi Phương Minh Viễn đến đây chủ yếu là do ngẫu hứng, ngay cả Lâm Liên cũng không biết. Cho nên hắn cũng không thể biết, hôm nay nhà họ Lâm và nhà họ Hạ đến tụ hợp nhiều như vậy, hơn nữa đến cả Hạ Văn, người con cả nhà họ họ Hạ, từ trước đến nay chỉ mới nghe tên chứ chưa được gặp mặt cũng về.
Không thể không nói, lúc trước Hạ Thiên đặt tên cho hai đứa con trai của ông ta, đã có dự kiến trước. Lấy tên Văn, là thi lên đại học Quốc lập Đồng tế là đại học có danh tiếng cả nước. Còn như tên Võ, học tập thì kém hơn anh không phải một tý, nhưng mà người anh ta thì cao to, đứng ở đó, xem ra thì có không ít uy lực.
Lúc Lâm Dung mở cửa, thì bị hoảng sợ, ai cũng thật không ngờ, Phương Minh Viễn lúc này lại chạy đến nhà họ Lâm, nhưng mà ông chủ lớn đến cửa chúc tết, đó là thể diện của nhà họ Lâm và họ Hạ. Lúc đó làm cho Lâm Khải Đông và Hạ Thiên kích động không ngừng.
Phương Minh Viễn nhìn thấy tình hình như vậy, lúc ban đầu là dự tính đến đây một chút thì đi, tuy nói là hắn vốn còn dự tính nói chuyện về sự phát triển của công xưởng sau này vớiLâm Khải Đông và Hạ Thiên, nhưng mà người trong phòng thực sự là quá nhiều. Nhưng khi hắn nghe nói, Hạ Văn con trai trưởng của Hạ Thiên, không ngờ là nghiên cứu sinh của Học viện kỹ thuật xây dựng của Đại học Quốc lập Đồng tế, hơn nữa hôm nay dẫn bạn gái từ thành phố Thượng Hải trở về, hắn lại thay đổi chủ ý, quyết định hay là đợi một lát, để gặp mặt Hạ Văn. Xem thử vị sinh viên tài cao này thế nào.
Cho nên lúc Hạ Thiên bước vào cửa, cảm thấy người trong phòng đều có chút nghiêm túc, đương nhiên tất cả là nhờ “Phúc” của Phương Minh Viễn rồi.
Trong những người này, ngoại trừ Lâm Liên hiểu rõ bản tính của Phương Minh Viễn, ngay cả Lâm Dung tiếp xúc với hắn một ít, biết hắn không để ý đến cái gì là trên dưới cao thấp như vậy, nhưng mà đây là ở nhà, đương nhiên Lâm Khởi Đông và Hạ Thiên đều là chủ của một gia đình, càng có quyền lên tiếng.
Mà Lâm Khởi Đông và Hạ Thiên, đối với Phương Minh Viễn, lại kính trọng không phải là một ít.
Lúc trước nếu không phải Phương Minh Viễn, ngôi nhà ở trong khu nhỏ này cũng không đến lượt bọn họ, khẳng định lúc đó sẽ bị nhà máy điện tử Đức Quang tịch thu, sau đó lại bố trí một ngôi nhà rách cho bọn họ không biết ở chỗ nào. Hơn nữa quẫn cảnh lúc đó của nhà họ Lâm, cũng chính là nhờ sự can dự vào của Phương Minh Viễn, mới được giải quyết công bằng chính trực. Sau đó, Phương Minh Viễn đưa bọn họ vào siêu thị Carrefour làm việc, cải thiện rất lớn cho điều kiện cuộc sống của bọn họ, đến bây giờ lại nâng bọn họ lên chức xưởng trưởng và phó xưởng trưởng của nhà máy điện tử Đức Quang, nói là ân nghĩa tái sinh một lần nữa cũng không quá đáng.
Có thể nhìn thấy nhà máy mà mình làm việc mười mấy năm lại một lần nữa toả sáng sức sống, những người đã từng là đồng nghiệp và bạn lâu năm, lại có thể ưỡn ngực mà đứng trước mặt người khác, tự hào nói với mọi người rằng, bản thân là viên chức của nhà máy điện tử Đức Quang, tâm trạng vui sướng như vậy, quả thật là không có cách nào lấy lời nói mà hình dung được.
Hơn nữa hôm nay, cái ngày mà đứa con gái dẫn bạn trai về ra mắt, lại sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, càng làm cho nhà họ Lâm thêm vinh dự.
Lúc này Lý Dịch cũng đờ người ra, vốn dĩ là lúc Phương Minh Viễn bước vào, anh ta còn thấy rất kỳ lạ, một thiếu niên thì làm sao khiến cho mọi người có phản ứng lớn như vậy, không những chị em của nhà họ Lâm, mà ngay cả Lâm Khởi Đông và Hạ Thiên đang ngồi ở ban công trò chuyện, cũng vội vàng mà đứng dậy, khách khí mà chào hỏi. Mà bà Lâm và bà Hạ, quả thật là vô cùng nhiệt tình.
May mà anh ta cũng nghe qua người nhà họ Lâm và người nhà họ Hạ luôn miệng gọi người thiếu niên này là “Phương thiếu”, mà người thanh niên này ngược lại khăng khăng muốn mọi người gọi tên của hắn là”Minh Viễn”, đầu óc rất nhanh lẹ của anh ta lập tức hiểu ngay, người này có lẽ là người nhà họ Phương, đại cổ đông của siêu thị Carrefour.
Có điều kết quả này, khiến cho Lý Dịch càng kinh ngạc, nhà họ Phương, ở Phụng Nguyên và vùng Ly Sơn, trong các doanh nghiệp tư nhân, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu, không ngờ lại đến nhà họ Lâm gia chúc tết sớm? Đây phải là vinh dự to lớn cỡ nào? Ở thành phố Phụng Nguyên và vùng Ly Sơn, e rằng cũng chỉ có một số ít lãnh đạo mới có vinh dự như vậy thôi.
Lý Dịch ý thức được điều này, nên bất giác nhìn Lâm Mai, xem ra lần này, là bản thân đã leo lên một “cành cao” rồi.
Tuy rằng nói, Lý Dịch là thật lòng yêu Lâm Mai, lúc trước cũng chưa có để ý nhiều đến gia thế của cô ấy, tình hình cụ thể liên quan đến nhà họ Lâm, cũng chỉ là thời gian gần đây, do Lâm Mai muốn dẫn anh ta về cho cha mẹ gặp mặt, mới biết được một ít. Nhưng mà nếu có được một chỗ chống lưng lớn mạnh, đối với người trong thể chế như anh ta mà nói, chắc chắn là chuyện vô cùng tốt, anh ta không trông chờ nhà họ Lâm sau này sẽ cho anh ta bao nhiêu trợ lực, mà chỉ cần trong đoàn thể anh ta sẽ không bị người khác giẫm đạp và chèn ép, đạt được những gì anh ta muốn đạt được, là đủ rồi.
Hiện giờ trên trên dưới dưới vùng Ly Sơn, trên thì có Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, dưới thì có nhân viên cơ quan bình thường, ai mà không biết, hai năm nay động lực trung tâm phát triển mạnh nhất kinh tế của vùng Ly Sơn chính là sản nghiệp của nhà họ Phương, mà nhà máy điện tử Đức Quang chính là doanh nghiệp có tốc độ phát triển chói lọi nhất của năm ngoái. Lý Dịch cảm thấy bản thân không những có tình yêu, ngay cả công việc ngàn năm có một của mình, cũng cùng đến một lúc.
Hạ Thiên cũng bị kinh ngạc một phen, ông cũng giống như Lý Dịch, hoàn toàn không nghĩ đến, người thiếu niên lạ ngồi ở trong phòng kia, không ngờ chính là thiên tài thiếu niên mà trong điện thoại lão gia thường nhắc đến, có tài sản lên đến hàng tỉ. Nhà máy điện tử Đức Quang có thể trở thành xí nghiệp liên doanh, hoàn toàn là do một tay hắn làm nên.
Đã ở thành phố Thượng Hải nhiều năm nên đối với trò chơi điện tử ông ta không có lạ lẫm gì, cũng hiểu rõ lợi nhuận trong đó cực kỳ nhiều. Tuy giới truyền thông lúc nào cũng nói trò chơi là thứ hại người, nhưng mà Hạ Thiên lại thấy, đó là hoàn toàn đang nói bậy bạ. Nếu nói trò chơi là thứ hại người, thì những người mê mệt với trò mạc chược, bài brít, bài tú-lơ-khơ, cờ vua, cờ tướng, cờ vây thì gọi là gì?Có cái gì mê mẩn rồi là lại không hại người? Nói cho cùng, còn là vấn đề tự chủ của cá nhân. Bọn nhỏ không chơi máy chơi game mà suốt ngày đánh bài tú-lơ-khơ, thế chắc cũng định kêu gọi Hoa Hạ phải cấm chơi bài tú-lơ-khơ chắc?
Ở đại học, có không ít sinh viên thích trò chơi của NES, ông ta cũng đã chơi qua nhiều lần. Hơn nữa ở thành phố Thượng Hải tin tức ở nước ngoài linh thông, Hạ Thiên cũng biết, ở Nhật và Quốc gia Âu Mĩ, sản nghiệp trò chơi điện tử đang trong giai đoạn phát triển ở tốc độ cao, thị trường không ngừng mở rộng, đã trở thành một ngành công nghiệp làm cho bất kỳ người nào cũng không thể xem nhẹ.
Phương Minh Viễn có đủ khả năng để nhìn thấy điểm này, hơn nữa đã thu hút thành công công ty cổ phần Thế Gia góp vốn liên doanh ở Phụng Nguyên lắp ráp MD bán ra nước ngoài, có thể nói là khá tinh mắt và quyết đoán.Từ phương diện khác mà nói, cũng biểu hiện ra được sức ảnh hưởng của nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây. Tuy là nói, tất cả sản phẩm đều tiêu thụ ở nước ngoài, chứ không phải tiêu thụ ở trong nước, như vậy có thể hạn chế và tránh né được pháp luật trong nước, nhưng đây cũng không phải là việc mà bất kỳ người nào cũng có thể tùy tiện mà làm được.
- Cậu Phương, La Vân Yên là bạn gái của tôi.
Hạ Thiên khách khí mà giới thiệu:
-Vân Yên, đây là người mà anh đã nhắc qua với em rồi đó, cháu đích tôn của nhà họ Phương - đại cổ đông của siêu thị Carrefour, Phương Minh Viễn.
Trên mặt của La Vân Yên lộ ra một chút kinh ngạc, nếu như nói đến các doanh nghiệp công ty của tỉnh Tần Tây, cô có nghe thấy, thì chính là siêu thị Carrefour xếp hàng thứ nhất. Năm ngoái, khi siêu thị Carrefour tiến vào thành phố Thượng Hải, đã mua đứt tầng một và hai khoảng hơn 5000m2 ở tòa cao ốc Tùng Giang mới xây dựng ở cửa biển, trở thành siêu thị bán hàng hóa lớn nhất ở thành phố Thượng Hải, ban đầu khai trương, thì đã thu hút được rất nhiều người dân ở thành phố Thượng Hải.
Hơn nữa tin tức siêu thị Carrefour với tập đoàn Wal-Mart của Mĩ liên doanh, và từ chối sự thu mua của tập đoàn siêu thị lớn nhất của châu Âu, lúc ấy cũng làm huyên náo cả thành phố Thượng Hải, tất cả mọi người đều muốn xem xem rốt cuộc là công ty đó như thế nào, mà lại từ chối sự thu mua của công ty châu Âu, còn có thể hợp tác với tập đoàn Wal-Mart, là chuỗi công ty siêu thị lớn nhất trên thế giới được đánh giá cao.
La Vân Yên cũng đã vào chi nhánh siêu thị Carrefour ở thành phố Thượng Hải, tuy điều kiện mua sắm ở đó không bằng ở một số cửa hàng nổi tiếng của thành phố Thượng Hải, nhưng nếu so sánh với một số siêu thị ở đây thì ngược lại lại tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hàng hóa thực sự là đẹp và giá cả hợp lý, nhân viên làm việc phục vụ chu đáo, ngoại trừ lưu lượng khách thật sự là quá nhiều, thì không có gì là không được.
Tuy nói, cô ấy biết trụ sở chính của siêu thị Carrefour là ở Phụng Nguyên, cũng biết cha mẹ của Hạ Văn đều làm việc trong công ty của nhà họ Phương, nhưng lại không ngờ rằng cháu đích tôn của nhà họ Phương lại có mặt ở đây, hơn nữa lại còn rất thân thiết với bố mẹ chồng tương lai của cô nữa chứ.
Chỉ có điều này thôi, một chút cao ngạo trong lòng La Vân Yên liền không còn sót lại chút gì nữa.
Hộ khẩu của La Vân Yên ở thành phố Thượng Hải, nhưng không phải là người bản địa, cha mẹ mang cô ta và anh em của cô ta, mười năm trước từ tỉnh Sơn Đông đến thành phố Thượng Hải. Bây giờ cha là phó giám đốc của doanh nghiệp nhà nước, tuy là nói hiệu quả kinh tế so với mấy năm trước có điều sụt giảm, nhưng so với doanh nghiệp nhà nước trong nước, tình hình của họ vẫn rất tốt, ít nhất còn có thể bảo đảm mỗi năm đều có lợi nhuận dù ít hay nhiều. Mẹ là một cán bộ của Hội liên hiệp phụ nữ ở thành phố Thượng Hải, tuy nói là không có quyền gì lớn, nhưng cũng không thể xem là người bình thường, anh thì đã đi làm, là nhân viên phòng công thương của một quận trong thành phố. Cho nên trong lòng cũng có chút xíu cảm giác tự hào hơn đối với người ở thành phố Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây.
- Cậu….Phương xin chào.
La Vân Yên chần chừ một chút rồi nói.
Xưng hô cậu Phương như vậy, nghe ra giống như có hương vị của nha nội a.
-Xin chào.
Phương Minh Viễn nhẹ nhàng bắt tay với cô ta mà nói.
-Lần này đến đây, em không biết là có anh chị về, cũng chưa chuẩn bị được món quà nào cả, thật là thất lễ. Hay là như vậy đi, sau này em tặng cho anh chị và cả vợ chồng chị Mai một đôi nhẫn kim cương, xem như là chúc phúc cho các anh chị.
-Minh Viễn cái đó quá quý giá.
Lâm Liên vội vàng nói to. Lúc này chiếc nhẫn kim cương ở trong nước còn chưa thịnh hành, có thể người khác không biết, nhưng cô ấy biết giá trị của chiếc nhẫn này. Vả lại là do Phương Minh Viễn lấy ra, sao có thể là loại tạp nham được? Giá trị này sợ rằng phải tính đến hàng vạn.
Hạ Văn và Lý Dịch có hơi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Liên.
Lâm Khải Đông và Hạ Thiên cũng sững sờ, chiếc nhẫn kim cương này là gì? Không phải lúc kết hôn đều là mua nhẫn vàng hay sao?
Lần này khi Phương Minh Viễn đến đây chủ yếu là do ngẫu hứng, ngay cả Lâm Liên cũng không biết. Cho nên hắn cũng không thể biết, hôm nay nhà họ Lâm và nhà họ Hạ đến tụ hợp nhiều như vậy, hơn nữa đến cả Hạ Văn, người con cả nhà họ họ Hạ, từ trước đến nay chỉ mới nghe tên chứ chưa được gặp mặt cũng về.
Không thể không nói, lúc trước Hạ Thiên đặt tên cho hai đứa con trai của ông ta, đã có dự kiến trước. Lấy tên Văn, là thi lên đại học Quốc lập Đồng tế là đại học có danh tiếng cả nước. Còn như tên Võ, học tập thì kém hơn anh không phải một tý, nhưng mà người anh ta thì cao to, đứng ở đó, xem ra thì có không ít uy lực.
Lúc Lâm Dung mở cửa, thì bị hoảng sợ, ai cũng thật không ngờ, Phương Minh Viễn lúc này lại chạy đến nhà họ Lâm, nhưng mà ông chủ lớn đến cửa chúc tết, đó là thể diện của nhà họ Lâm và họ Hạ. Lúc đó làm cho Lâm Khải Đông và Hạ Thiên kích động không ngừng.
Phương Minh Viễn nhìn thấy tình hình như vậy, lúc ban đầu là dự tính đến đây một chút thì đi, tuy nói là hắn vốn còn dự tính nói chuyện về sự phát triển của công xưởng sau này vớiLâm Khải Đông và Hạ Thiên, nhưng mà người trong phòng thực sự là quá nhiều. Nhưng khi hắn nghe nói, Hạ Văn con trai trưởng của Hạ Thiên, không ngờ là nghiên cứu sinh của Học viện kỹ thuật xây dựng của Đại học Quốc lập Đồng tế, hơn nữa hôm nay dẫn bạn gái từ thành phố Thượng Hải trở về, hắn lại thay đổi chủ ý, quyết định hay là đợi một lát, để gặp mặt Hạ Văn. Xem thử vị sinh viên tài cao này thế nào.
Cho nên lúc Hạ Thiên bước vào cửa, cảm thấy người trong phòng đều có chút nghiêm túc, đương nhiên tất cả là nhờ “Phúc” của Phương Minh Viễn rồi.
Trong những người này, ngoại trừ Lâm Liên hiểu rõ bản tính của Phương Minh Viễn, ngay cả Lâm Dung tiếp xúc với hắn một ít, biết hắn không để ý đến cái gì là trên dưới cao thấp như vậy, nhưng mà đây là ở nhà, đương nhiên Lâm Khởi Đông và Hạ Thiên đều là chủ của một gia đình, càng có quyền lên tiếng.
Mà Lâm Khởi Đông và Hạ Thiên, đối với Phương Minh Viễn, lại kính trọng không phải là một ít.
Lúc trước nếu không phải Phương Minh Viễn, ngôi nhà ở trong khu nhỏ này cũng không đến lượt bọn họ, khẳng định lúc đó sẽ bị nhà máy điện tử Đức Quang tịch thu, sau đó lại bố trí một ngôi nhà rách cho bọn họ không biết ở chỗ nào. Hơn nữa quẫn cảnh lúc đó của nhà họ Lâm, cũng chính là nhờ sự can dự vào của Phương Minh Viễn, mới được giải quyết công bằng chính trực. Sau đó, Phương Minh Viễn đưa bọn họ vào siêu thị Carrefour làm việc, cải thiện rất lớn cho điều kiện cuộc sống của bọn họ, đến bây giờ lại nâng bọn họ lên chức xưởng trưởng và phó xưởng trưởng của nhà máy điện tử Đức Quang, nói là ân nghĩa tái sinh một lần nữa cũng không quá đáng.
Có thể nhìn thấy nhà máy mà mình làm việc mười mấy năm lại một lần nữa toả sáng sức sống, những người đã từng là đồng nghiệp và bạn lâu năm, lại có thể ưỡn ngực mà đứng trước mặt người khác, tự hào nói với mọi người rằng, bản thân là viên chức của nhà máy điện tử Đức Quang, tâm trạng vui sướng như vậy, quả thật là không có cách nào lấy lời nói mà hình dung được.
Hơn nữa hôm nay, cái ngày mà đứa con gái dẫn bạn trai về ra mắt, lại sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, càng làm cho nhà họ Lâm thêm vinh dự.
Lúc này Lý Dịch cũng đờ người ra, vốn dĩ là lúc Phương Minh Viễn bước vào, anh ta còn thấy rất kỳ lạ, một thiếu niên thì làm sao khiến cho mọi người có phản ứng lớn như vậy, không những chị em của nhà họ Lâm, mà ngay cả Lâm Khởi Đông và Hạ Thiên đang ngồi ở ban công trò chuyện, cũng vội vàng mà đứng dậy, khách khí mà chào hỏi. Mà bà Lâm và bà Hạ, quả thật là vô cùng nhiệt tình.
May mà anh ta cũng nghe qua người nhà họ Lâm và người nhà họ Hạ luôn miệng gọi người thiếu niên này là “Phương thiếu”, mà người thanh niên này ngược lại khăng khăng muốn mọi người gọi tên của hắn là”Minh Viễn”, đầu óc rất nhanh lẹ của anh ta lập tức hiểu ngay, người này có lẽ là người nhà họ Phương, đại cổ đông của siêu thị Carrefour.
Có điều kết quả này, khiến cho Lý Dịch càng kinh ngạc, nhà họ Phương, ở Phụng Nguyên và vùng Ly Sơn, trong các doanh nghiệp tư nhân, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu, không ngờ lại đến nhà họ Lâm gia chúc tết sớm? Đây phải là vinh dự to lớn cỡ nào? Ở thành phố Phụng Nguyên và vùng Ly Sơn, e rằng cũng chỉ có một số ít lãnh đạo mới có vinh dự như vậy thôi.
Lý Dịch ý thức được điều này, nên bất giác nhìn Lâm Mai, xem ra lần này, là bản thân đã leo lên một “cành cao” rồi.
Tuy rằng nói, Lý Dịch là thật lòng yêu Lâm Mai, lúc trước cũng chưa có để ý nhiều đến gia thế của cô ấy, tình hình cụ thể liên quan đến nhà họ Lâm, cũng chỉ là thời gian gần đây, do Lâm Mai muốn dẫn anh ta về cho cha mẹ gặp mặt, mới biết được một ít. Nhưng mà nếu có được một chỗ chống lưng lớn mạnh, đối với người trong thể chế như anh ta mà nói, chắc chắn là chuyện vô cùng tốt, anh ta không trông chờ nhà họ Lâm sau này sẽ cho anh ta bao nhiêu trợ lực, mà chỉ cần trong đoàn thể anh ta sẽ không bị người khác giẫm đạp và chèn ép, đạt được những gì anh ta muốn đạt được, là đủ rồi.
Hiện giờ trên trên dưới dưới vùng Ly Sơn, trên thì có Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, dưới thì có nhân viên cơ quan bình thường, ai mà không biết, hai năm nay động lực trung tâm phát triển mạnh nhất kinh tế của vùng Ly Sơn chính là sản nghiệp của nhà họ Phương, mà nhà máy điện tử Đức Quang chính là doanh nghiệp có tốc độ phát triển chói lọi nhất của năm ngoái. Lý Dịch cảm thấy bản thân không những có tình yêu, ngay cả công việc ngàn năm có một của mình, cũng cùng đến một lúc.
Hạ Thiên cũng bị kinh ngạc một phen, ông cũng giống như Lý Dịch, hoàn toàn không nghĩ đến, người thiếu niên lạ ngồi ở trong phòng kia, không ngờ chính là thiên tài thiếu niên mà trong điện thoại lão gia thường nhắc đến, có tài sản lên đến hàng tỉ. Nhà máy điện tử Đức Quang có thể trở thành xí nghiệp liên doanh, hoàn toàn là do một tay hắn làm nên.
Đã ở thành phố Thượng Hải nhiều năm nên đối với trò chơi điện tử ông ta không có lạ lẫm gì, cũng hiểu rõ lợi nhuận trong đó cực kỳ nhiều. Tuy giới truyền thông lúc nào cũng nói trò chơi là thứ hại người, nhưng mà Hạ Thiên lại thấy, đó là hoàn toàn đang nói bậy bạ. Nếu nói trò chơi là thứ hại người, thì những người mê mệt với trò mạc chược, bài brít, bài tú-lơ-khơ, cờ vua, cờ tướng, cờ vây thì gọi là gì?Có cái gì mê mẩn rồi là lại không hại người? Nói cho cùng, còn là vấn đề tự chủ của cá nhân. Bọn nhỏ không chơi máy chơi game mà suốt ngày đánh bài tú-lơ-khơ, thế chắc cũng định kêu gọi Hoa Hạ phải cấm chơi bài tú-lơ-khơ chắc?
Ở đại học, có không ít sinh viên thích trò chơi của NES, ông ta cũng đã chơi qua nhiều lần. Hơn nữa ở thành phố Thượng Hải tin tức ở nước ngoài linh thông, Hạ Thiên cũng biết, ở Nhật và Quốc gia Âu Mĩ, sản nghiệp trò chơi điện tử đang trong giai đoạn phát triển ở tốc độ cao, thị trường không ngừng mở rộng, đã trở thành một ngành công nghiệp làm cho bất kỳ người nào cũng không thể xem nhẹ.
Phương Minh Viễn có đủ khả năng để nhìn thấy điểm này, hơn nữa đã thu hút thành công công ty cổ phần Thế Gia góp vốn liên doanh ở Phụng Nguyên lắp ráp MD bán ra nước ngoài, có thể nói là khá tinh mắt và quyết đoán.Từ phương diện khác mà nói, cũng biểu hiện ra được sức ảnh hưởng của nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây. Tuy là nói, tất cả sản phẩm đều tiêu thụ ở nước ngoài, chứ không phải tiêu thụ ở trong nước, như vậy có thể hạn chế và tránh né được pháp luật trong nước, nhưng đây cũng không phải là việc mà bất kỳ người nào cũng có thể tùy tiện mà làm được.
- Cậu Phương, La Vân Yên là bạn gái của tôi.
Hạ Thiên khách khí mà giới thiệu:
-Vân Yên, đây là người mà anh đã nhắc qua với em rồi đó, cháu đích tôn của nhà họ Phương - đại cổ đông của siêu thị Carrefour, Phương Minh Viễn.
Trên mặt của La Vân Yên lộ ra một chút kinh ngạc, nếu như nói đến các doanh nghiệp công ty của tỉnh Tần Tây, cô có nghe thấy, thì chính là siêu thị Carrefour xếp hàng thứ nhất. Năm ngoái, khi siêu thị Carrefour tiến vào thành phố Thượng Hải, đã mua đứt tầng một và hai khoảng hơn 5000m2 ở tòa cao ốc Tùng Giang mới xây dựng ở cửa biển, trở thành siêu thị bán hàng hóa lớn nhất ở thành phố Thượng Hải, ban đầu khai trương, thì đã thu hút được rất nhiều người dân ở thành phố Thượng Hải.
Hơn nữa tin tức siêu thị Carrefour với tập đoàn Wal-Mart của Mĩ liên doanh, và từ chối sự thu mua của tập đoàn siêu thị lớn nhất của châu Âu, lúc ấy cũng làm huyên náo cả thành phố Thượng Hải, tất cả mọi người đều muốn xem xem rốt cuộc là công ty đó như thế nào, mà lại từ chối sự thu mua của công ty châu Âu, còn có thể hợp tác với tập đoàn Wal-Mart, là chuỗi công ty siêu thị lớn nhất trên thế giới được đánh giá cao.
La Vân Yên cũng đã vào chi nhánh siêu thị Carrefour ở thành phố Thượng Hải, tuy điều kiện mua sắm ở đó không bằng ở một số cửa hàng nổi tiếng của thành phố Thượng Hải, nhưng nếu so sánh với một số siêu thị ở đây thì ngược lại lại tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hàng hóa thực sự là đẹp và giá cả hợp lý, nhân viên làm việc phục vụ chu đáo, ngoại trừ lưu lượng khách thật sự là quá nhiều, thì không có gì là không được.
Tuy nói, cô ấy biết trụ sở chính của siêu thị Carrefour là ở Phụng Nguyên, cũng biết cha mẹ của Hạ Văn đều làm việc trong công ty của nhà họ Phương, nhưng lại không ngờ rằng cháu đích tôn của nhà họ Phương lại có mặt ở đây, hơn nữa lại còn rất thân thiết với bố mẹ chồng tương lai của cô nữa chứ.
Chỉ có điều này thôi, một chút cao ngạo trong lòng La Vân Yên liền không còn sót lại chút gì nữa.
Hộ khẩu của La Vân Yên ở thành phố Thượng Hải, nhưng không phải là người bản địa, cha mẹ mang cô ta và anh em của cô ta, mười năm trước từ tỉnh Sơn Đông đến thành phố Thượng Hải. Bây giờ cha là phó giám đốc của doanh nghiệp nhà nước, tuy là nói hiệu quả kinh tế so với mấy năm trước có điều sụt giảm, nhưng so với doanh nghiệp nhà nước trong nước, tình hình của họ vẫn rất tốt, ít nhất còn có thể bảo đảm mỗi năm đều có lợi nhuận dù ít hay nhiều. Mẹ là một cán bộ của Hội liên hiệp phụ nữ ở thành phố Thượng Hải, tuy nói là không có quyền gì lớn, nhưng cũng không thể xem là người bình thường, anh thì đã đi làm, là nhân viên phòng công thương của một quận trong thành phố. Cho nên trong lòng cũng có chút xíu cảm giác tự hào hơn đối với người ở thành phố Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây.
- Cậu….Phương xin chào.
La Vân Yên chần chừ một chút rồi nói.
Xưng hô cậu Phương như vậy, nghe ra giống như có hương vị của nha nội a.
-Xin chào.
Phương Minh Viễn nhẹ nhàng bắt tay với cô ta mà nói.
-Lần này đến đây, em không biết là có anh chị về, cũng chưa chuẩn bị được món quà nào cả, thật là thất lễ. Hay là như vậy đi, sau này em tặng cho anh chị và cả vợ chồng chị Mai một đôi nhẫn kim cương, xem như là chúc phúc cho các anh chị.
-Minh Viễn cái đó quá quý giá.
Lâm Liên vội vàng nói to. Lúc này chiếc nhẫn kim cương ở trong nước còn chưa thịnh hành, có thể người khác không biết, nhưng cô ấy biết giá trị của chiếc nhẫn này. Vả lại là do Phương Minh Viễn lấy ra, sao có thể là loại tạp nham được? Giá trị này sợ rằng phải tính đến hàng vạn.
Hạ Văn và Lý Dịch có hơi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Liên.
Lâm Khải Đông và Hạ Thiên cũng sững sờ, chiếc nhẫn kim cương này là gì? Không phải lúc kết hôn đều là mua nhẫn vàng hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.