Quyển 2 - Chương 212: Tạm biệt Hong Kong.
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Buổi tiệc rượu tối có thể nói là vui đến đỉnh điểm. Trình Long và Phương Minh Viễn chính thức ký hợp đồng bốn năm, Trình Long chính thức trở thành người đại diện phát ngôn của Phương Minh Viễn, do thị trường quảng cáo ở Đại Lục chưa được phát triển lắm và sản nghiệp nhà họ Phương cũng chỉ mới bắt đầu nên nhiệm vụ của Trình Long ở năm đầu tiên là tập trung vào thị trường Nhật Bản. Về tiền công cụ thể tất nhiên là có chuyên viên tính toán, bọn họ không cần phải mặc cả.
Trình Long cầm được hai kịch bản rất ưng ý nên có người đến mời rượu anh ta đều tiếp cạn hết, chẳng mấy chốc đã say, lúc mấy người Vu Thu Hạ ra xe trở về nhà họ Quách, anh ta và Lữ Lương Duy tiễn mọi người ra tận xe, xe đi đến cả mười mét Phương Minh Viễn quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy hai người đứng ở cổng khách sạn.
- Không cần nhìn nữa.
Vu Thu Hạ khẽ sẵng giọng.
- Thằng nhóc xấu xa này, rốt cuộc là còn chuyện gì nữa, mau nói thật cho chị biết.
Chuyện Phương Minh Viễn mang theo hai tập kịch bản, hắn giấu cho đến tận khi vào đến phim trường xem mấy người Trình Long đóng phim mới nói nhỏ với Vu Thu Hạ.
Vu Thu Hạ có nghĩ bao nhiêu cũng không nghĩ ra, chỉ trong một phút hứng thú Phương Minh Viễn lại có thể viết ra được một tập kịch bản. Thị trường điện ảnh Hồng Kông thập niên chín mười là thời kỳ hưng thịnh nhất, biên kịch và những người muốn làm biên kịch đông như cá dưới sông, thêm hắn cũng chẳng nhiều lên bao nhiêu, thiếu hắn cũng chẳng sao. Tuổi trẻ mà, mỗi lúc có hứng thú làm cái gì mà không kỳ lạ, Vu Thu Hạ thời thiếu nữ cũng là cục cưng trong nhà, tuy không làm được chuyện gì kinh thiên động địa nhưng phiền phức lớn nhỏ cũng gây ra không ít. Từ ngày làm dâu nhà họ Quách và có thêm Tình Nhi mới đằm lại. So với con cái những gia đình quý tộc ở Hồng Kông Phương Minh viễn nhất thời hứng thú viết ra một tập kịch bản đã xem là gì!
Nhưng phản ứng của Trình Long lại nằm ngoài dự liệu của cô ta, vội vã tỏ ý muốn mua lại hai tập kịch bản, những cảnh tượng ở phim trường lúc nãy cô cũng đều thấy hết, rõ ràng lúc đó Trình Long đã thật sự bị hấp dẫn bởi hai tập kịch bản đó. Tuy từ trong tâm khảm Vu Thu Hạ không hề coi trọng đám người làm trong nghành giải trí này, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được sự hiểu biết của cô ta về nghành giải trí Hồng Kông. Trình Long rõ ràng là ngôi sao cao cấp trong giới điện ảnh của Hồng Kông, hơn nữa năng lực biên đạo của anh ta cũng rất cừ, tất cả những bộ phim anh ta làm ra dù là ở Hồng Kông, Đông Á thậm chí cả Đông Nam Á đều thu hoạch rất lớn. Điều này chứng tỏ anh ta rất có con mắt đánh giá, kịch bản của Phương Minh Viễn có thể được Trình Long đánh giá cao như vậy rõ ràng không chỉ đơn thuần là vì nể mặt Hoàng Triêm và nhà họ Quách, dù sao Trình Long cũng không thể vì điều này mà làm hỏng thương hiệu của chính mình.
Tóm lại, Vu Thu Hạ kết luận, hai tập kịch bản của Phương Minh Viễn đã đạt được tiêu chuẩn tương đối cao!
- Anh Phương không xấu xa, mẹ toàn nói nhảm!
Phương Minh viễn chưa kịp nói gì, Tình Nhi đã bất mãn kêu lên.
Phương Minh Viễn bồng lấy Tình Nhi đặt lên đùi mình, nói với Vu Thu Hạ:
- Chị Thu Hạ, nếu chị tin lời em chi bằng hãy đầu tư chút tiền vào phim của Trình Long, em nghĩ chút tiền lẻ đó với chị cũng chẳng có vấn đề gì. Sao, chị Thu Hạ có nhã hứng gia nhập làng giải trí không? Nếu như chị có hứng thú em có thể đưa cho chị thêm vào kịch bản nữa.
Tất cả những bộ phim ở thời kỳ đỉnh cao của điện ảnh Hồng Kông hắn hầu như đã xem hết, trong đó hầu hết đều là những tác phẩm của Trình Long và Lý Liên Kiệt, Châu Tinh Trì, Châu Nhuận Phát, Lưu Đức Hoa hắn xem cũng không ít, cộng lại cũng phải đến hai ba chục bộ, đủ để cho Vu Thu Hạ bước đầu có chỗ đứng vững chắc để gây tiếng vang cho công ty của mình. Nhưng hắn đoán dù là nhà họ Vu hay nhà họ Quách cũng không dễ dàng bước chân vào làng giải trí.
Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn từ đầu đến chân, càng gần gũi hắn càng không thể hiểu được hắn. Tất cả những cái tài đó của hắn rốt cuộc là học từ đâu chứ? Lại học xuất sắc như vậy?
- Nếu em có thể tự viết kịch bản được, lại có chú Triêm giúp em, chuyện tiền bạc cũng đã có chị lo, sao em không tự mình mở một công ty? Có câu gần vua thì được hưởng lộc, giới giải trí là nơi tập trung nhiều mỹ nhân nhất đấy.
Vu Thu Hạ cười nói
- Vừa có thể ở bên này học tập, vừa học vừa làm lại không tốt hơn sao?
Phương Minh Viễn im lặng không biết nói gì, thật không ngờ đến giờ cô ta còn chưa quên chuyện này, còn muốn đón mình sang Hồng Kông, lại còn dùng mỹ nhân kế nữa!
Phương Minh viễn đành phải đánh trống lãng:
- Chuyện lần trước em nói với chị ông Quách nói thế nào?
Vu Thu Hạ bực mình véo hắn một cái, vừa giơ tay ra Tình Nhi đã hét lên:
- Không được véo anh ấy, đau, ba nói là rất đau.
Mặt Vu Thu Hạ lập tức đỏ lên.
Phương Minh Viễn cố nhịn cười, nghiêm trang nói:
- Chi Thu Hạ, nếu ông Quách muốn mua thuyền mới, chi bằng mua thêm mấy chiếc tàu lớn chở dầu, Đại Lục sau này sẽ cần nguồn cung cấp dầu rất lớn.
- Thuyền chở dầu?
Vu Thu Hạ có chút kinh ngạc:
- Bên đó không phải là đang xuất khẩu dầu mỏ đó sao?
Phương Minh Viễn thở dài trong lòng, ai có thể ngờ được vốn là một nước xuất khẩu dầu mà đến năm chín mươi Hoa Hạ lại trở thành một nước nhập khẩu dầu, hơn nữa đến mười mấy năm sau lại là một trong bốn nước nhập khẩu dầu lớn nhất thế giới, mỗi năm phải nhập đến hàng trăm triệu tấn. Năng lượng là một yếu tố không thể thiếu trong sự phát triển của Hoa Hạ. Đến lúc đó Trung Đông đã trở thành sân sau của Mỹ, trừ Iran ra thì các nước còn lại đều được xem là đồng minh của Mỹ, mà eo biển Malacca lại bị Indonesia và Singapore nắm giữ, an toàn năng lượng đã trở thành vấn đề trọng yếu trong các chuyến công du của các vị lãnh đạo cấp nhà nước.
- Chị Thu Hạ, chẳng cần mấy năm nữa Hoa Hạ sẽ trở thành nước nhập khẩu dầu mỏ, mười năm sau mỗi năm Hoa Hạ phải nhập khẩu lên tới cả trăm triệu tấn dầu, vấn đề vận chuyển dầu thô sẽ trở thành trọng yếu trong vấn đề năng lượng của Hoa Hạ!
Phương Minh viễn chắc như đinh đóng cột.
- Ông Quách nếu có thể nắm được đại cục, thì đây sẽ là một nguồn thu nhập ổn định, Chị Thu Hạ, hãy tin em!
Vu Thu Hạ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chị tin em! Chị sẽ chuyển lời của em đến bố chồng chị. Bố chị cũng muốn chị chuyển lời đến em, trong vòng mười năm ông sẽ để lại cho em 5% cổ phần của tập đoàn vận tải Quách thị, em có thể đầu tư bất cứ lúc nào!
- Tốt quá rồi!
Phương Minh Viễn vui như mở cờ trong bụng, ông Quách lại có thể nhả ra như vậy, thật sự là ngoài mong đợi của hắn.
Những ngày tiếp theo, Phương Bân và chị em nhà họ Lâm vẫn còn bận học tập, Phương Minh viễn ở lại nhà họ Quách tiếp tục tận lực viết lách. Sau khi chính thức ký hợp đồng với Trình Long, Miyamoto và Asonhon Kagetsu đều hoan hỉ rời Hồng Kông trở về Nhật Bản.
Ba ngày sau, mấy người Phương Minh Viễn cũng rời Hồng Kông trở về Phụng Nguyên.
Nhìn theo chiếc máy bay đang xa dần, Vu Thu Hạ mở tờ giấy đang cầm trong tay ra:
“Chị Thu Hạ, trong phòng của em có một chiếc hộp, bên trong em có để vài cuốn kịch bản lại cho chị. Chị có thể tự đầu tư, cũng có thể nhượng lại cho người khác, món tiền thu nhập ấy coi như là quà cưới của Tình Nhi sau này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.