Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 246: Tặng quà

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

18/06/2013

Tất nhiên là không cao rồi, chỉ có bốn mươi lăm triệu đô la Mỹ, đã lấy được 10% cổ phần của Yahoo, theo Phương Minh Viễn, thực sự bằng giá của rau cải thảo có khắp ở các chợ của Bắc Kinh.

Phải biết rằng công ty Yahoo là trang web đầu tiên trên thế giới cung cấp dịch vụ chuyển hướng Inte, cho dù về lượng duyệt web, quảng cáo trên mạng, trang chủ hoặc liên hệ với doanh nghiệp, trong thời gian tương đối dài, trong ngành Inte toàn thế giới đều chiếm vị trí tuyệt đối, cũng là một trong những thương hiệu Inte có giá và quen thuộc với người dùng nhất, đã xếp thứ 38 trong bảng xếp hạng những thương hiệu tiêu dùng toàn cầu.

Lần này, công ty Yahoo bán ra 10% cổ phần với giá mười lăm đô la Mỹ mỗi cổ phần, không lâu sau, cũng chính là năm 98, giá cổ phiếu của nó lên đến chín mươi bảy đô la Mỹ. Giá trị của công ty cũng lên đến chín tỷ đô la Mỹ. Còn căn cứ vào số liệu mà “Tuần san thương nghiệp” của Mỹ công bố năm đó, Yahoo là một trong những công ty tăng giá cổ phiếu nhanh nhất năm 98, giá cổ phiếu tăng 454%.

Công ty Microsoft cũng từng để tâm tới Yahoo, cũng vì để mua được nó mà chi ra cái giá trên trời hơn bốn trăm bảy mươi tỷ đô la Mỹ. Nhưng lại bị Yahoo từ chối không chút do dự, vì Yahoo tự đánh giá giá trị riêng của mình là năm trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ. Nhưng đây cũng không phải là điểm cao nhất của giá trị Yahoo trên thị trường, nó đã từng đạt tới cái giá cao nhất là tám mươi tỷ đô la Mỹ, việc này cũng có nghĩa là số tiền đầu tư chưa đến năm mươi triệu đô la Mỹ của Phương Minh Viễn, sau mấy năm sẽ biến thành tám tỷ đô la Mỹ, còn chưa tính đến những khoản hoa hồng hàng năm của công ty.

Hơn nữa, tiền lãi của khoản đầu tư này cũng không chỉ là khoản lợi nhuận cực kỳ hậu hĩnh, mà còn đại diện cho quyền lên tiếng trong ngành Inte của Phương Minh Viễn sau này lại một lần nữa tăng lên vô cùng mạnh mẽ, hắn đã lấy được cổ phần Microsoft của hai người sáng lập, nhưng chắc chắn không phải đơn giản như một cộng một.

-Asohon, tin tôi đi, đây sẽ là một khoản đầu tư đáng giá khiến người ta phải điên cuồng. Yêu cầu của tôi là không ngừng mua cổ phần của Yahoo với khả năng lớn nhất. Cho đến khi tôi bảo dừng mới thôi.

Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột.

-Minh Viễn, công ty Yahoo thực sự tăng trưởng tốt như thế sao?

Vũ Điền Quang Ly có chút không tin nói. Đối với ngành Inte, cô ấy không hiểu biết, nhưng cũng biết rằng, đây là một ngành mới phát triển.

Phương Minh Viễn gật đầu dứt khoát và nói:

-Ít nhất ngành Inte sẽ là một trong những ngành có tốc độ phát triển nhanh nhất trên thế giới, hơn nữa nó cũng sẽ thâm nhập vào từng lĩnh vực trong đời sống.

Giống như điện thoại năm đó, hiện nay đã trở thành vật không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Còn công ty Yahoo, không dám nói sẽ lâu dài, ít nhất trong mười năm sẽ là một thành viên quan trọng nhất trong ngành Inte thế giới.

Bốn cô gái đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc, cả bốn người đều không ngờ, Phương Minh Viễn đánh giá công ty Yahoo không có tiếng tăm này cao như thế.

-Cậu đã cho rằng ngành Inte quan trọng như thế, thì chúng ta có nên thành lập vài công ty trong nước không?

Lâm Dung lập tức tiếp lời.

Phương Minh Viễn cười khổ trong lòng, hắn nắm rõ một chút về triển vọng phát triển của ngành Inte thì không vấn đề gì, nhưng bảo hắn làm gì cụ thể thì lại khiến hắn luống cuống.

-Nếu làm như thế, chị Thu Hạ, chị cô, Asohon chắc chắn lại mắng tôi chỉ biết đào mà không biết lấp. Hiện nay trong tay chúng ta chưa có nhân tài thích hợp, cho dù thành lập được rồi, cũng không thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Chi bằng thường xuyên quan tâm đến sự thay đổi của việc kinh doanh phương diện này ở trong nước, trong thời gian thích hợp, đầu tư vào công ty có tiềm lực phát triển thì tốt hơn.

Bốn cô gái đều không nhịn nổi cười, Thu Hạ thỉnh thoảng oán giận. Tính toán số sản nghiệp trong tay Phương Minh Viễn hiện nay, đã phân bố ở đại lục, Hồng Kông, Nhật Bản, Mỹ, Nga và các nước Trung Á đều là do Thu Hạ, Phương Bân, Asohon Kagetsu và Lâm Liên phụ trách, còn cái mà hắn thực sự quản tương đối nhiều, vẫn chỉ là công việc trong nước. Nhưng cái tương đối nhiều này cũng chỉ là một cách nói, thực tế công việc kinh doanh cụ thể hắn chỉ là một kẻ giỏi chuồn mà thôi.

Phương Minh Viễn bất đắc dĩ cười, hắn biết việc của nhà mình, nếu nói đến tình hình gần mười năm trên thế giới, bất luận là chính trị hay kinh tế, trên thế giới này không ai rõ hơn hắn, trong mắt người đời, hắn xứng đáng là thiên tài. Nhưng hắn lại hiểu rất rõ, tất cả những việc này, chẳng qua là kinh nghiệm của hắn trong kiếp trước.

Tuy trong kiếp này hắn cũng vẫn chăm chỉ học tập, nhưng có một vài thứ lại không phải hắn muốn học, chăm chỉ học, thì thực sự có thể được thành tích.

Giáo sư của Hoa Hạ, luôn thích dùng câu danh ngôn “Thiên tài là linh cảm và 99% mồ hôi” của Edison hoặc Einstein. Nhưng câu nói này cũng được bộ giáo dục viết lên tường làm lời răn dạy ở rất nhiều trường, nhưng có mấy người biết rằng, câu nói này thực sự không hoàn chỉnh. Giống như câu danh ngôn “Lấy ơn báo oán” của Khổng Tử, đều bị bóp méo hoàn toàn.

Sau khi bước vào thế kỉ mới, Phương Minh Viễn mới được biết thông qua Inte, nguyên văn câu nói này là :Thiên tài là 1% thiên phú (Linh cảm), còn lại là 99% nỗ lực (Mồ hôi), nhưng không có 1% thiên phú (linh cảm), thì chắc chắn không thành công.” Vế sau cũng là vế mấu chốt, đưa ra nguyên nhân giáo dục tư tưởng.

Đã bị người ta cố ý ... “lược bỏ”.

Cho nên, Phương Minh Viễn cảm thấy, việc chuyên ngành này giao cho chuyên gia làm là được rồi, hắn không nắm chắc, vẫn chuyên tâm đào là được rồi.

Rất nhanh ô tô đã đến nhà họ Lâm, tuy ý của Lâm Liên và Lâm Dung đều đưa Asohon Kagetsu đến cửa hàng trước, nhưng dưới sự kiên quyết của Phương Minh Viễn, ô tô vẫn đỗ lại trước cửa nhà họ Lâm. Hiện nay nhà họ Lâm, cũng đã không ở số nhà cũ nữa. Với thu nhập của Lâm Khải Đông, Lâm Liên và Lâm Dung, hoàn toàn có thể khiến họ trong thập niên 90 sống ở biệt thự nhỏ ở Li Sơn. Ngay cả mùa hè, cũng dưới sự giúp đỡ của Lâm Liên, mua được biệt thự ở gần đó, hai nhà vẫn là hàng xóm.

Khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, bà Lâm đã đang đứng ngóng trước cửa chạy ra trước tiên.

-Mẹ!

Lâm Liên vội vàng chạy đến đón, ôm lấy mẹ, bà Lâm ngắm nghía Lâm Liên từ trên xuống dưới, một mực nói rằng cô ấy gầy quá, cũng không để ý đến những người khác cùng xuống xe.

-Khụ! Khụ!"



Lâm Khải Đông đi đằng sau đến trước cửa ho liên tục, nhìn Phương Minh Viễn đang đứng bên cạnh, vợ con mình lại cứ như vậy, lại một mực nói cô ấy gầy quá, đây không phải là nói xấu ngay trước mặt Phương Minh Viễn sao?

-Ông Lâm, ông ho cái gì...

Câu nói không hài lòng của bà Lâm chưa nói hết một nửa, liền nhìn thấy Phương Minh Viễn đang đứa bên cạnh xe, bà không khỏi giật mình, vội vàng bưng kín miệng mình. Lúc này, bà ấy mới ý thức được rằng lời của mình vừa nãy, e rằng không thích hợp.

-Cậu Phương! Sao cậu cũng đến đây?

Lâm Khải Đông hai ba bước, vội vàng đến đón tiếp.

-Bố, bố đi chậm lại, chậm lại một chút.

Lâm Dung vội vàng đi đến phía trước đỡ ông ta. Bệnh của Lâm Khải Đông năm đó vẫn để lại một ít di chứng, nên chân không còn hoạt bát nữa. Đi lại bình thường vẫn không vấn đề gì, nhưng nếu đi nhanh, thì sẽ nhìn thấy ngay.

-Chú Lâm, chú đừng vội vàng.

Phương Minh Viễn cũng vội vàng đi về phía trước đỡ lấy Lâm Khải Đông. Người này tốt xấu cũng coi như là nhạc phụ của ắn, tuy là chưa chính thức, nhưng hắn cũng không thể tỏ ra là ông chủ trước mặt chị em nhà họ Lâm.

Lâm Khải Đông trừng mắt nhìn vợ, rồi vội vàng nói:

-Cậu Phương, Asohon Kagetsu, cô Vũ Điền, bên ngoài lạnh lắm, vào trong nói chuyện đi.

Phương Minh Viễn cười và nói:

-Chú Lâm, chú chờ một chút.

Quay trở lại xe, lấy ra ba hộp to nhỏ, rồi mới cùng mọi người vào nhà.

Vừa vào trong nhà, bà Lâm liền vội vàng rót trà cho mọi người. Tuy đã sống trong biệt thự, nhà họ Lâm vẫn không có bảo mẫu, trưởng nữ Lâm Mai đã đi lấy chồng, Lâm Liên không ở nhà trong thời gian dài, Lâm Dung cũng chạy ngược chạy xuôi theo Phương Minh Viễn, bà Lâm cũng vừa đến tuổi về hưu, dứt khoát ở nhà chăm sóc Lâm Khải Đông.

Phương Minh Viễn tất nhiên không muốn khiến bà Lâm bận rộn như thế, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu không để bà Lâm làm như thế, trong lòng bà ấy cũng không biết nghĩ thế nào, nên nháy mắt với Lâm Liên, Lâm Dung. Lâm Dung hiểu ý đứng dậy nói với Lâm Liên:

-Chị, chị vừa về, đi đường mệt mỏi, để em giúp mẹ.

Lâm Dung vừa vào bếp, liền bị mẹ với vẻ mặt lo âu chặn lại, mang theo mấy phần bất an nói:

-Dung Dung, mẹ thực sự không nhìn thấy cậu Phương cũng đến đây, ôi dào, con nói xem mẹ cũng thật hồ đồ, ở đó mà nói luyên thuyên như thế. Con nói xem, cậu Phương nghe những lời đó, có vui hay không?

-Có ảnh hưởng đến công việc của các con hay không?

Bà Lâm bây giờ càng nghĩ càng sợ, nhà họ Lâm trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ đến cuộc sống tốt như thiện nay, còn không phải vì hai vợ chồng và ba đứa con đều làm việc trong các doanh nghiệp nhà họ Phương sao. Chưa nói trước đây Phương Minh Viễn đã giúp nhà họ Lâm như thế nào, chính là bốn chức vị nhà họ có được, không chức vị nào không khiến người khác ngưỡng mộ.

Nếu vì câu nói của mình vừa nãy, khiến cậu Phương nổi giận, sau này lại gây khó dễ cho người nhà mình, thì làm sao đây? Nghĩ đến đây, bà Lâm chỉ muốn cho mình mấy cái tát. Ân nhân của gia đình, lại là ông chủ lớn của gia đình mình. Trước năm mới người ta có thể đích thân đến thăm hỏi, đó đã là rất nể mặt rồi. Tại sao lúc đó mình lại chỉ chú ý đến con gái thôi chứ.

Lâm Dung ôm bả vai mẹ, cười hì hì và nói:

-Được rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi. Minh Viễn cũng không hẹp hòi như vậy đâu.

-Thật không?

Bà Lâm không tin nói. Bình thường bà cũng đã nghe nói, những người làm lãnh đạo, làm ông chủ, người nào cũng rất xem trong thể diện, nếu ai dám làm họ mất mặt, thì họ sẽ trả thù vừa độc ác và nhanh chóng.

-Thật ạ!

Lâm Dung cười tươi và nói:

-Mẹ yên tâm đi. Cậu ấy chắc chắn sẽ không nổi giận đâu. Nếu mẹ không tin, con sẽ gọi chị vào, để mẹ hỏi chị?

-Xuỵt.



Bà Lâm thở dài, lúc này bà mới nói:

-Thế thì tốt quá rồi. Cha con các con có thể có công việc như hiện nay, đã khiến mẹ rất vui rồi. Nếu vì mẹ mà khiến cậu Phương nổi giận rồi ảnh hưởng đến các con thì mẹ chính là tội nhân của nhà họ Lâm rồi.

Không nói đến Lâm Dung ở trong bếp khuyên nhủ mẹ như thế nào, ở ngoài phòng khách, Phương Minh Viễn đã lấy một chiếc hộp nhỏ trong tay, đưa đến trước mặt Lâm Khải Đông và nói:

-Chú Lâm, chớp mắt đã đến tết rồi, chú cũng bận rộn cả năm rồi, cháu không có thứ gì tốt, chỉ là tấm lòng nhỏ. Coi như trước tiên là cháu chúc tết chú chúc chú năm mới vui vẻ.

Lâm Khải Đông lúc này tâm trạng mới hoàn toàn ổn định lại cám ơn liên tục. Ông ta mở chiếc hộp ra, bên trong rõ ràng là hai chiếc điẹn thoại di động nhỏ gọn.

-Đây là lô điện thoại sản xuất thử đầu tiên, số phân biệt là 888 và 666. Chúc gia đình chú Lâm trong năm mới, vạn sự đại cát.

Phương Minh Viễn cười và nói.

-Nhà máy mới đã sản xuất thử rồi à? Chiếc điện thoại này thực rất nhỏ gọn đẹp hơn cục gạch kia nhiều.

Lâm Khải Đông vui mừng nói. Hiện nay ông ta cũng coi như là nhân viên quản lý cao cấp của công ty nhà họ Phương, tất nhiên là biết nhà họ Phương mua lại dây chuyền sản xuất của Nokia, đến cuối năm cũng đã lắp đặt xong.

-Dạ, tháng đầu tiên đã bắt đầu sản xuất thử rồi, hiện nay, chất lượng sản phẩm cẫn coi như ổn.

Phương Minh Viễn cười và nói.

Người yêu quan tâm đến cha mẹ mình như vậy, tất nhiên Lâm Liên hạnh phúc nhìn Phương Minh Viễn một cái, sự quyến rũ trong ánh mắt, khiến sự cuồng nhiệt trong lòng Phương Minh Viễn trỗi dậy, nếu không phải đang ở nhà họ Lâm, hắn thực sự muốn ôm người yêu vào lòng, yêu thương hết lòng.

Lúc này, bà Lâm cùng Lâm Dung, cũng quay lại phòng khách hoa quả đều đã bày ra mấy đĩa, đặt trước mặt Phương Minh Viễn.

-Mau lại đây xem này, đâu là quà tết cậu Phương tặng chúng ta đấy.

Lâm Khải Đông vui mừng gọi vợ lại và nói

-Điện thoại di động kiểu dáng mới do nhà máy của chúng ta sản xuất ra đấy.

Bà Lâm vừa nhìn một cái, ánh mắt đã bị hai chiếc điện thoại thu hút rồi, tuy rằng, với vị trí của Lâm Khải Đông hiện nay, điện thoại cục gạch đã có từ sớm rồi, sau đó, sau khi điện thoại của Ericsson và Nokia vào Hoa Hạ, cũng đã được phân phối đầu tiên.

Nhưng so với hai chiếc điện thoại trước mặt bây giờ thì hoàn toàn không thể so sánh được.

-Ông Lâm, chiếc điện thoại này...rất đắt phải không?

-Đắt ư? Đây là điện thoại mới nhà máy của chúng ta sản xuất, trên thị trường chưa có đâu, hơn nữa cậu Phương còn đặc biệt chọn cho chúng ta hai số may mắn nữa đấy.

Lâm Khải Đông đắc ý nói.

-Số điện thoại 888, 666.

Bà Lâm ngạc nhiên nói:

-Còn có số điện thoại như thế này sao?

-Không phải, đây là mã số sản xuất của chiếc điện thoại, cũng có nghĩa là đây là chiếc điện thoại số tám trăm tám mươi tám và sáu trăm sáu mươi sáu được sản xuất trong nhà máy.

Lâm Khải Đông giải thích:

-Không phải là số điện thoại đâu.

Trong lòng bà Lâm cũng vô cùng vui mừng, Phương Minh Viễn là ông chủ của vợ chồng con cái nhà mình, cuối năm còn đích thân đến tặng quà cho mình, thật là nở mày nở mặt. Phải biết rằng, cậu Phương, là đại gia với gia tài sản hàng tỷ đồng, đến Chủ tịch quận quận Phụng Nguyên, , Chủ tịch thành phố, gặp mặt đều phải khách khí. Hơn nữa người ta còn là biên kịch phim điện ảnh nổi tiếng trên thế giới...

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên reo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook