Quyển 3 - Chương 108: Thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Nếu đã nhận được phần thưởng của siêu thị, như vậy cũng sẽ không cho phép công nhân viên nhận quà của người mất của tặng, đối với quy định như vậy, Thierry chỉ có thể ngượng ngùng rút cánh tay về, thu lại tiền.
Ba người rời khỏi siêu thị Carrefour, lúc này đã là sẩm tối, mấy người Frankie rõ ràng cảm giác được, lưu lượng khách tiến vào siêu thị Carrefour thoáng chốc đã tăng lên nhiều, quả thực giống như một dòng người không nhìn thấy điểm tận cùng.
- Dân số của Hoa Hạ thật sự là quá nhiều, nếu như châu Âu có thể có nhiều nhân khẩu như vậy, triển vọng phát triển của tập đoàn càng thêm tuyệt vời!
Thierry nhìn dòng người kéo đến cuồn cuộn không khỏi cảm thán nói, so với xã hội ngày càng già hóa của châu Âu, Hoa Hạ trước mắt tràn đầy tinh thần phấn chấn. Nếu như tập đoàn có thể chiếm lĩnh một thị trường có dân số lớn như vậy, , điều đó vừa nghĩ đến một chút đã cảm thấy kích động không ngừng.
- Frankie?
Thierry cảm thán hồi lâu lại không thấy ai đáp lời, y không khỏi nhìn sang Frankie bên cạnh.
Frankie mắt nhìn dòng xe cộ như mắc cửi trên đường, nhưng tất cả những thứ này căn bản không ở trong lòng gã. Gã đang hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi. Frankie nhớ rất rõ ràng, Hoa Hạ nhiều năm qua đối với loại việc nhặt được tiền không lấy vẫn luôn hết sức tuyên truyền, trong tuyên truyền, những người nhặt được tài vật này cho dù nghèo khó chán nản hơn nữa cũng không thể nhận quà tặng của người chủ vật mất, dường như chỉ cần nhận hậu tạ sẽ bôi đen phẩm chất tốt này, một quy định này của siêu thị Carrefour, hiển nhiên đã vi phạm truyền thống này.
Mà theo Frankie biết, các quốc gia phương Tây, quy định đối với người nhặt được của rơi phần lớn đều có khuynh hướng cho người nhặt được một phần đền đáp, dù sao người ta nhặt được đồ vật, còn có thể tốn thời gian đưa tới chỗ tìm người đánh mất?
Ví dụ như nước Mỹ, nhặt được tiền vật trả lại hay không là do cá nhân tự quyết định, tuy nhiên một ít bang khuyến khích trả lại, quy định thời gian trả từ một đến mười hai tháng không giống nhau, nếu trong thời gian quy định không có người tới nhận thì thuộc về người nhặt được. Ở Pháp, vật bị mất nếu trong một năm không có người nhận thì tất cả thuộc về người nhặt được; Hà Lan: người mất của khi nhận lại phải tặng một bó quốc hoa Tulip cho người nhặt được để tỏ lòng biết ơn, đa số người mất của còn trả cho người nhặt được một thù lao thích hợp, vật phẩm quý giá trong vòng hai năm không có người nhận thì tất cả thuộc về người nhặt được.
Lại căn cứ theo “Luật vật đánh rơi” của Nhật Bản, người mất sau khi lấy lại vật mình bị mất, phải lấy khoảng 5%- 20% giá trị của vật bị mất cho người nhặt được tỏ ý cám ơn. Hễ là vật đánh rơi sau khi nộp lên cho cảnh sát, trong vòng sáu tháng không tìm thấy người mất đến nhận lại, vậy vật bị mất sẽ hoàn toàn thuộc về người nhặt được.
Nhưng Frankie cho rằng, quy định này của siêu thị Carrefour lại càng phù hợp nhân tính, phải biết rằng cách nói “không lợi không ai làm” ở trên thế giới rất nhiều quốc gia cũng có. Gã luôn cho rằng, những thứ giống như pháp luật, quy định chế độ gì đó, là không có tính hạn chế, mà căn cứ vào tiêu chuẩn đạo đức của tuyệt đại đa số người, thông lệ của xã hội để đặt ra. Không thể đem phẩm chất đạo đức cao thượng của một số cực ít người tới cưỡng chế lên đầu tuyệt đại đa số người.
Quan điểm này của gã, kỳ thực tương đối ăn khớp với Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn đã từng đưa ra một ví dụ, Phật giáo mặc dù mê hoặc đông đảo dân chúng, bảo vệ tệ đoan của giai cấp thống trị, thế nhưng giáo lí của nó, ngươi lại không thể không thừa nhận đó là đang kêu gọi mọi người hướng thiện, nếu như toàn bộ thế giới mỗi người đều hướng thiện, mỗi người đều có thiện tâm, như vậy trên thế giới tự nhiên cũng sẽ không có phân tranh, đã không có chiến tranh. Ý tưởng có thể nói là tốt đẹp, nếu như lấy tiêu chuẩn này tới đặt ra pháp luật, vậy trăm phần trăm chính là một bộ ác pháp! Bởi vì nó lấy tiêu chuẩn tâm hoài từ bi, phẩm đức cao thượng của một số ít người mới có thể đạt được để áp dụng cho mọi người. Những giới luật thanh quy của Phật giáo kia, không phải rất nhiều người đã xuất gia đều không chịu nổi lại hoàn tục sao? Còn rất nhiều người treo đầu dê bán thịt chó, mượn danh nghĩa của người xuất gia, sau lưng lại không làm chuyện tốt.
Cho nên, Phương Minh Viễn mới đặt ra quy định này, làm cho những nhân viên cửa hàng nhặt được của rơi có thể vô cùng cao hứng, ít nhất tâm tình không cảm thấy mình vất vả tìm người để cuối cùng không đạt được gì, đem vật nhặt được giao cho cửa hàng. Mặc dù nói, cửa hàng bởi vậy mà phải trả một ít phí tổn, nhưng Phương Minh Viễn cho rằng, nếu như làm vậy có thể khiến siêu thị Carrefour xác lập nên danh tiếng trong khách hàng. Như vậy chút phí tổn này, trả giá thật sự là rất đáng giá.
Mà trên thực tế cũng đích thật là như vậy, bởi vì quy định này, siêu thị Carrefour không ngừng được các nhà truyền thông đưa tin, mặc dù cũng có không ít người cho rằng, quy định này của siêu thị Carrefour trái với truyền thống đạo đức “Nhặt được của rơi trả người đánh mất” của dân tộc Hoa Hạ, nhưng càng nhiều người lại cho rằng quy định này càng có nhân tính hóa, ít nhất đối với bản thân các nhân viên của siêu thị Carrefour, hiệu quả cổ vũ bọn họ “Nhặt được của rơi trả người đánh mất” rất tốt. Mà theo “Lôi Phong” càng ngày càng ít, mọi người cũng càng thêm hoài niệm, mà siêu thị Carrefour một lần nữa xuất hiện người tốt “Nhặt được của rơi trả người đánh mất”, tự nhiên hình tượng ở trong cảm nhận của mọi người càng ngày càng tốt.
Thông qua chuyện này, Frankie cảm thấy có lẽ mình đã xem thường nhà doanh nghiệp tư nhân này, có thể có người quản lý hiểu biết loại “Thả con săn sắt bắt con cá rô” này, ở trong Hoa Hạ có lẽ cũng là một trường hợp cá biệt.
- Frankie!
Thierry đẩy tay Frankie hai cái, Frankie lúc này mới từ trong trầm tư tỉnh lại.
- Frankie, cậu đang suy nghĩ gì vậy?
Thierry tò mò nói:
- Chẳng lẽ nơi này có thứ gì có thể khiến cậu cũng nhìn đến mê mẩn?
Dòng xe cộ, dòng người cuồn cuộn mà đến, giống như thủy triều không thể ngăn cản này quả thật là châu Âu hiếm thấy, cũng tương đối đồ sộ, nhưng nhìn nhập thần như thế, vẫn có chút kỳ quái.
Frankie nhìn vị phiên dịch Tề kia, từ trong túi lấy ra năm mươi tệ nói:
- Anh Tề, phiền anh mua giúp tôi bao thuốc, phải là thuốc tốt nhất của Hoa Hạ các anh.
Đợi khi phiên dịch Tề rời khỏi, gã mới nói với Thierry:
- Vừa rồi tôi đang nghĩ, chúng ta và tập đoàn công ty có phải không nên xem thường công ty này hay không. Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, gọi là ‘thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu’!
- Ngài làm đầu gà? Tôi làm đuôi ngài?
Tám chữ này Frankie nói bằng tiếng Hán, bản thân phát âm không chuẩn, Thierry đối với Hán ngữ không có nghiên cứu gì, phát âm lại càng kỳ quái hơn.
- Nói cách khác, thà rằng đi làm đầu của con gà con, cũng không làm đuôi của con trâu!
Frankie cũng không để ý bắt chước của Thierry, tiếp tục nói:
- Ý tứ của lời này ở Hoa Hạ, chính là thà rằng làm quản lý của công ty nhỏ, cũng tuyệt đối không đi làm viên chức cơ bản của công ty lớn. Tôi nghĩ, nếu như ta có một xí nghiệp mới không ngừng phát triển như vậy, chỉ sợ cũng không muốn dễ dàng chuyển nhượng cho tập đoàn. Đôi khi, tiền cũng không thể giải quyết hết thảy. Cho nên, vì hoàn thành nhiệm vụ của Chủ tịch Nicholas, tôi nghĩ chúng ta còn phải chuẩn bị làm rất nhiều.
- Trở về, cậu phải liên hệ với nhân viên sứ quán ở Bắc Kinh một chút, xin bọn họ giúp chúng ta thu thập một ít tư liệu về siêu thị Carrefour, còn có tư liệu tỉ mỉ về cổ đông của nó. Tốt nhất xem xem trong các công ty Pháp ở Bắc Kinh, có thể mời đến một vị đồng bào thông hiểu phong thổ Hoa Hạ hay không, trợ giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này. Đồng thời, tôi cũng sẽ hướng Chủ tịch Nicholas yêu cầu phái tới càng nhiều nhân viên đàm phán. Tôi nghĩ, tốt nhất có thể từ trên góc độ chính trị tạo áp lực cho chính phủ Hoa Hạ, làm cho những quan viên Hoa Hạ này giúp chúng ta tạo áp lực với siêu thị Carrefour. Có lẽ hiệu quả sẽ càng tốt!
Frankie một bên nói, Thierry một bên ghi lại.
- Các quan viên Hoa Hạ sẽ quản việc này?
Thierry giật mình kinh hãi nói, ở quốc gia phương Tây, trợ giúp công ty nước ngoài thôn tính công ty trong nước, đó tuyệt đối chính là một việc tốn sức mà kết quả không tốt, rất dễ làm cho dân chúng trong nước bất mãn, do đó ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Cho nên người trong quan trường, đơn giản đều không ra mặt làm loại việc này, trừ phi có thêm lợi ích rõ ràng.
Frankie tự nhiên hiểu được vì sao Thierry giật mình, gã mỉm cười nói:
- Thierry, đây là một quốc gia thần kỳ. Khác với chúng ta và phần lớn các quốc gia phương Tây, cho nên không nên lấy tiêu chuẩn của quốc gia chúng ta đối với quan viên đánh giá nơi này, đương nhiên, cũng không nên dùng tiêu chuẩn của Nhật Bản, Hàn Quốc. Nếu như muốn tìm một nước để so sánh, cậu có thể suy xét Liên Xô. Ở Hoa Hạ, con đường làm quan của một quan viên, ở mức độ rất lớn, ở chỗ y có thể nhận được sự ủng hộ của thủ trưởng hay không, ở chỗ y có thể hoàn thành nhiệm vụ của thủ trưởng giao cho hay không, mà không phải ý kiến của những người dân Hoa Hạ ở trong địa phương y quản lý. Nói cực đoan một chút, cho dù những người dân này hận không thể khiến y ngày mai chết đi, chỉ cần thủ trưởng ủng hộ vẫn có thể thăng chức như cũ. Cho nên cậu yên tâm, chỉ cần chỗ dựa của siêu thị Carrefour không mạnh hơn chỗ dựa của vị quan Hoa Hạ mà chúng ta tìm đến, như vậy tạo áp lực này không có gì phiêu lưu. Thành công, tất nhiên là tốt, không thành công, đối với bản thân y mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì.
- Như vậy nơi này chẳng phải trở thành thiên đường của quan chức sao?
Thierry có chút khó thể tin, mặc dù nói châu Âu không phải không có cán bộ vô năng, nhưng bất kể như thế nào, khi bọn họ tham ô hủ bại vẫn muốn làm thật bí mật, tuyệt đối không thể để công chúng biết được, hơn nữa còn phải lấy lòng dân chúng, để cam đoan mình có thể tiếp tục ngồi trên chiếc ghế này. Làm sao tới nơi này, còn có thể có loại chuyện này phát sinh?
- Người Hoa Hạ quá khứ đối với các quan viên có một loại xưng hô, gọi là ‘Quan phụ mẫu’, chính là nói, một quan viên giống như gia trưởng của những người dân ở trong khu vực y quản lý, mặc dù về sau đổi tên thành đầy tớ. Nhưng theo ý kiến của tôi, chẳng qua chỉ là thay đổi một loại xưng hô mà thôi. Cậu có bao giờ thấy qua người hầu có thể gọi chủ nhân đến?
Frankie những năm này ở Hongkong cũng không phải ăn không, đối với xã hội Hoa Hạ, gã cũng có hiểu biết tương đối, đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Chủ tịch Nicholas chọn gã tới làm đại diện đàm phán.
- Cán bộ như cha mẹ? Vậy chẳng phải là lui trở về thời đại phong kiến sao?
Trong trí nhớ của Thierry, dường như chỉ có ở trước đại chiến thế giới lần thứ hai, thậm chí thời điểm càng lâu hơn nữa, quan viên trong nước mới dám không kiêng nể gì như vậy. Hiện giờ chính phủ Pháp cũng đồng dạng làm cho người dân cảm thấy không thật hài lòng, nhưng ít nhất không có một quan viên nào dám lộ liễu đối mặt cử tri như vậy.
Frankie nhún nhún vai nói:
- Loại chuyện này cậu và tôi có thể nói, nhưng không thể nói trước mặt người Hoa Hạ!
Cách đó không xa, phiên dịch Tề đang cầm bao thuốc đi nhanh trở về...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.