Quyển 5 - Chương 355: Thái độ ác liệt
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
02/07/2013
Từ lúc bọn Điền Trung Cảnh Nghiệp bước vào, bọn người Thẩm Tâm Oánh có thể nói là tức nghẹn cổ!
Mọi việc xảy ra ở Ẩm thực Nadaman, đến giờ nghĩ lại mấy người vẫn có chút lo sợ! Nếu không phải có sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, chỉ e rằng những người này, tối nay đều không có kết quả tốt đẹp! Điền trung lập nghiệp đã dám ngang nhiên động thủ ở Ẩm thực Nadaman, sau việc đó, lại làm ra một số việc quá đáng hơn nữa, cũng không có gì đáng tò mò cả! Trong thời gian ở Nhật Bản, bọn họ cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua về một số chuyện hắc ám trong xã hội Nhật Bản, chỉ cần nghĩ đến sự việc trong "Truyền thuyết" sẽ xảy ra đối với chính mình, trong lòng mấy người này đều không ngừng lo lắng.
Tuy nói gia đình những người này ở quốc nội cũng xem như không tồi, nhưng bọn họ cũng không phải như là học sinh mới vào trường, đối với xã hội Hoa Hạ, tình trạng dân chúng sợ cán bộ, cán bộ sợ người nước ngoài cũng đã hiểu được từ lâu. Ở trong nước, gặp phải việc như vậy, chính phủ cũng hầu như là chuyển lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, đến cả ngay cả đưa tin trên truyền thông cũng bị chính phủ ép chế. Những người bị hại này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ "Lấy đại cục làm trọng"! Mà ở Nhật Bản, đất của Điền Trung Cảnh Nghiệp, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, đó là điều không cần nói cũng biết!
Cho dù... Cho dù tất cả giống như lời bọn Khương Ưng Tuyết nói, chỉ có điều trước đi tham gia yến tiệc, nhưng như thế này bị "Mời" đi, những người khác sẽ nghĩ như thế nào? Đến lúc đó cho dù chính mình bình an trở về, khẳng định cũng đầy chuyện thị phi!s
May mắn , may mắn là có Phương Minh Viễn! Chẳng những kéo bọn họ ra khỏi địa ngục, mà còn vì bọn họ thốt ra những lời oan ức, lúc đi, nhìn sắc mặt âm u của bọn người Khương Ưng Tuyết, mấy người nói không ra niềm vui trong lòng!
Điền Trung Cảnh Nghiệp bọn họ đến, thái độ của Phương Minh Viễn thay đổi một cách tinh tế, bọn họ tự nhiên để mắt đến. Bọn họ cũng hiểu được, làm người, ai cũng có bạn bè thân thích, các mối quan hệ xã hội, Phương Minh Viễn cũng không phải siêu nhân việc gì cũng quản được, đôi khi, cũng phải chiếu cố đến thái độ trên nhiều phương diện. Cho nên trong lòng mấy người cũng không có gì oán hận và bất mãn. Hơn nữa, cuộc nói chuyện của bọn Phương Minh Viễn và Điền Trung Cảnh Nghiệp, để bọn họ ở bên cạnh nghe, cũng coi như đã nể mặt bọn họ!
Chỉ là bọn không ngờ đến, đại sứ Hoa Hạ ở Nhật Bản Ngô Nịnh Hoa cũng xuất hiện tại nơi này, hơn nữa rõ ràng, anh ta đứng trên lập trường của Điền Trung Cảnh Nghiệp!
Trong lòng mấy người có chút bối rối, dù sao đây là một vị cán bộ quốc gia cấp Thứ trưởng, chỉ kém một một chút so với nhân vật đai sứ của biên giới! Bề trên trong nhà bọn họ, có thể cũng phải ngước nhìn nhân vật lớn này!
Nhưng, bọn họ càng tiếp tục nghe, lại càng cảm thấy Ngô Nịnh Hoa rõ ràng là đang không coi trọng tính chất tồi tệ của những việ Điền Trung Lập Nghiệp đã làm, chỉ một mực giải vây cho hắn! Tới bây giờ, thậm chí còn vì muốn Phương Minh Viễn nhượng bộ, lấy công ty trong nước đến áp chế Phương Minh Viễn!
Ba mươi triệu Yên Nhật, cố nhiên đối với bọn họ mà nói, cũng được cho là một khoản lớn, nhưng đối với gia cảnh bọn họ mà nói, lại cũng không phải con số quá cao không thể với tới được. Bọn họ ở Nhật Bản, có người đi học, có người đi làm, hàng năm thu nhập đối với bọn họ mà nói, cũng đủ dùng. Cùng với việc lấy khoản bồi thường này, bọn họ càng hy vọng có thể chỉnh đốn lại những kẻ không coi trọng sự tôn nghiêm của mình.
Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng thất vọng về Ngô Nịnh Hoa. Thân là đại sứ Hoa Hạ ở Nhật Bản, hắn có trách nhiệm giữ gìn quyền lợi hợp pháp của quốc dân Hoa Hạ. Khi người dân Hoa Hạ không được đối đãi công bằng, đưa ra kháng nghị về chính phủ Nhật Bản. Nhưng những gì hắn làm, hoàn toàn vi phạm trách nhiệm của một đại sứ!
Thẩm Tâm Oánh đứng dậy đầu tiên, nói lên suy nghĩ của mình!
-Tâm Oánh nói đúng, quyền lợi của người Nhật Bản cần phải bảo vệ, quyền lợi của chúng ta thì do ai bảo hộ!
Miêu Lâm Lâm cũng phẫn nộ nói.
-Chúng tôi không cần tiền, chỉ cần anh ta công khai chịu nhận lỗi! Xin lỗi vì hành vi dã man của hắn!"
Mấy người Tịch Úy Bình cũng đứng lên, Tịch Úy Bình tiến lên trước hai bước, giọng nói của hắn không cao, nhưng đầy sự kiên định. -Ngô đại sứ, so với tiền tài, cái chúng tôi cần hơn nữa chính là tôn nghiêm và sự công bằng! Pháp luật Nhật Bản, cũng quy định tội cố ý đả thương người khác! Chúng ta hy vọng làm việc đúng pháp luật! Giữ gìn lợi ích hợp pháp của chúng ta!"
Con ngươi của Ngô Nịnh Hoa hơi co giật,anh ta không ngờ trong mắt anh ta không có mấy người bé nhỏ vô danh này, lại dám phản bác anh ta trước mặt mọi người! Điều này làm thể diện của hắn ở trước mặt Phương Minh Viễn chắc chắn đã bị tổn hạị phần nào!
Phương Minh Viễn quay đầu lại liếc nhìn đám người Thẩm Tâm Oánh một cái, cho bọn họ thấy gương mặt an tâm tươi cười, lúc này mới xoay đầu lại, trầm giọng nói với Ngô Nịnh Hoa:
-Ngô đại sứ, nếu nói chỉ bởi vì lo lắng về quan hệ thương mại giữa Hội thương mại 98 và quốc nội bị ảnh hưởng, nếu phá lệ ưu đãi điền trung lập nghiệp, như vậy tôi rất muốn biết, nếu khi công ty nước tôi và công ty khác xảy ra tranh cãi về thương mại, vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ nói, cũng muốn áp chế những yêu cầu chính đáng của doanh nghiệp nước nước tôi một cách vô điều kiện sao?
-Hai chuyện này lẽ nào có thể đánh đồng được!
Ngô Nịnh Hoa không hài lòng nói. Anh ta cảm thấy Phương Minh Viễn đang cố tình gây sự!
-Há có thể đánh đồng? Ngô đại sứ nói rất có lý. Hai chuyện này không thể đánh đồng được!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Giá trị của trợ lý của tôi, đương nhiên là phải cao hơn các công ty quốc nội! Hiện tại tôi rất hoài nghi, Điền Trung Lập Nghiệp bọn họ sở dĩ muốn cưỡng ép cướp đi trợ lý của ta, là ý đồ đánh cắp cơ mật thương nghiệp của nhà họ Phương!
Nếu như Ngô Nịnh Hoa anh đã không nói lý, tôi cũng cần gì phải phân rõ phải trái!
Xã hội và quốc gia chính là từ gia đình và cá nhân tạo thành, nếu nói một quốc gia không thể bảo vệ lợi ích hợp pháp của quốc dân nước họ, như vậy dựa vào cái gì khiến người trong nước tin tưởng, tương lai nó sẽ bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình hợp pháp, mà sẽ không vì Hoa * lấy đại cục làm trọng, đem chính mình làm vật hi sinh!
Để quốc dân không bị hành hình, Tổng Thống Mĩ có thể tự tay viết thư; để cứu quốc dân bị nước khác giam giữ, cựuTổng Thống Mỹ có thể bay thẳng đến nước thù địch tiến hành đàm phán; Bất kể những ngwoif này vì điều gì mà chịu sự trừng phạt của nước đó, nhưng thái độ của chính phủ nước Mĩ, cũng là thái độ mà chính phủ một quốc gia nên đối đãi với quốc dân của nước đó. Nói rõ hơn một chút, chính phủ giống như một gia đình bình thường, cho dù là không che chở cho những đứa con trong nhà, cũng không có thể trông thấy con cái nhà mình bị người ta ức hiếp mà khoanh tay đứng nhìn, càng không muốn giậu đổ bìm leo,! Trừ khi là bố dượng mẹ kế, nếu không thì đến hổ dữ cũng không ăn thịt con!
Điền Trung Cảnh Nghiệp, Ngô Nịnh Hoa, Điền Trung Lập Nghiệp không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, Phương Minh Viễn đã chỉ ra, toàn bộ tính chất sự việc đã có thể hoàn toàn thay đổi!
Lúc đầu còn có thể cùng nhau tranh cãi công bằng, ít nhất còn không đạt tới bước lập án hình sự, nhưng nếu nói Phương Minh Viễn hoài nghi Điền Trung Lập Nghiệp bắt cóc Lâm Dung, ý đồ đánh cắp cơ mật thương nghiệp của nhà họ Phương, vậy là đã lên tới vụ án hình sự cấp độ cao rồi!
-Phương Minh Viễn! Phương Minh Viễn! những lời này của anh là nói như thế nào? Con trai tôi tuyệt đối không có bất luận dòm ngó gì về cơ mật thương nghiệp của quý gia tộc!" Điền Trung Cảnh Nghiệp thật sự không ngờ, Ngô Nịnh Hoa bất ngờ nói như vậy! Sớm biết như thế này, chi bằng không mời anh ta! Đây chẳng phải là càng giúp càng rối sao!
-Phương Minh Viễn! anh đang quấy nhiễu gì ở đây!
Ngô Nịnh Hoa cũng nhất thời không kìm chế nổi sự phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói.
-Anh đang lấy mối quan hệ hữu hảo Hoa Nhật ra để đùa với lửa đó!
-Quấy nhiễu? Ngô đại sứ anh cảm thấy tôi đang quấy nhiễu gì sao?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
-Có phải hay không ý đồ thông qua bắt cóc trợ lý của tôi, đánh cắp cơ mật thương nghiệp của Phương gia chúng ta, phải trải qua điều tra lấy chứng cứ mới có thể khẳng định. Ngô đại sứ nếu đã khẳng định như vậy, vậy anh có thể cam đoan, nếu nói chiếu theo biện pháp xử trí của Ngô đại sứ anh, những việc tương tự ngày sau sẽ không lại phát sinh? Nếu Phương gia tôi về sau bởi thế mà gặp tổn thất, Ngô đại sứ có thể một mình gánh chịu trách nhiệm? Bởi vậy mà có thể sinh ra nhân thân bị hại, ngươi Ngô Nịnh Hoa cũng có thể chịu trách nhiệm? Hừ hừ, Ngô đại sứ nếu có niềm tin như vậy, tôi xin mời giới truyền thông Nhật Bản tiến đến, Ngô đại sứ có thể đứng trước mặt mọi người tuyên bố một công khai thanh minh, tôi không nói hai lời, coi như hôm nay tất cả đều chưa xảy ra! Thế nào?"
Ngô Nịnh Hoa bị lời nói của Phương Minh Viễn làm tức giận đến toàn thân run rẩy, anh ta có thể lên làm đại sứ Hoa Hạ ở Nhật, đương nhiên cũng có chút tiếng tăm. Phương Minh Viễn mới ít tuổi, mà không ngờ dám gọi thẳng họ tên của anh ta, tuy chỉ nói một lần, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng! Không thể không nói đến việc, cán bộ Hoa Hạ, có rất nhiều người là quan chức cấp cao, luôn cho rằng chỉ cần làm quan là đã hơn người khác một bậc. Không phải cấp cao, cùng cấp, đừng nói gọi tên, chỉ cần là chức vụ kêu không đúng, đều có thể sẽ thù đối phương.
Hơn nữa, những lời này của Phương Minh Viễn, rõ ràng là để uy hiếp!
Dựa vào cái gì, phải gánh vác tổn thất của nhà họ Phương? Hơn nữa điều càng khiến Ngô Nịnh Hoa tức giận chính là, chuyện như thế này, sao có thể tuyên bố công khai thanh minh trước mặt mọi người? Hơn nữa là ở trước giới truyền thông Nhật Bản! Ngô Nịnh Hoa cũng không phải thằng ngốc, tuyên bố lần này, chính mình sẽ hoàn toàn đối mắt với quốc dân ở nước mình, đường đường là đại sứ Hoa Hạ, vì đảm bảo cho hành vi của người Nhật Bản! Ni mã, chi bằng anh nói rõ ràng khiến hắn phát biểu một lời phản quốc thanh minh đi!
Phải biết rằng, hiện giờ trong nước Hoa Hạ, dân tình phản đối Nhật cũng ngày một tăng! Cho dù hắn là Thứ trưởng cấp cao, cũng tuyệt nhiên không đứng trước công chúng, lên giọng bảo vệ cho lợi ích của người Nhật Bản như vậy được! Một khi lời thanh minh này được phát ra, thì toàn bộ sự việc tất nhiên sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, tới lúc đó, ngay cả là Chủ tịch nước cũng cứu không được hắn!
Anh ta tiến đến, một mặt là vì muốn giúp Điền Trung Cảnh Nghiệp một lần, giữ lại mối nhân tình này, điều này không nghi ngờ gì điều này sẽ giúp ích không nhỏ đối với con đường làm quan sau này của hắn; mặt khác, cũng là nhận lời phó thác của Khương Ưng Tuyết, tận dụng hết khả năng áp chế cái mồm sư tử mở rộng của Phương Minh Viễn! Áp chế Phương Minh Viễn càng nhiều, như vậy thì đối với Khương Ưng Tuyết càng có lợi!
Lúc đầu hắn tưởng rằng, chuyến "Điều giải" lần này, chẳng qua chỉ là mất công giơ tay chỉ trỏ. Nhưng hiện tại xem ra, chính mình hiển nhiên là xem nhẹ Phương Minh Viễn, tuy rằng hắn là một người thanh niên, một thương nhân mà thôi, nhưng đối mặt với một Thứ trưởng cấp cao như vậy, không ngờ lại dám uy hiếp mình như vậy!
Kết quả như vậy, thật sự là khiến Ngô Nịnh Hoa tức sùi bọt mép, còn cảm thấy vô cùng hoang mang!
Vì sao? Phương Minh Viễn vì sao có thái độ "ác liệt" như vậy!
Mọi việc xảy ra ở Ẩm thực Nadaman, đến giờ nghĩ lại mấy người vẫn có chút lo sợ! Nếu không phải có sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, chỉ e rằng những người này, tối nay đều không có kết quả tốt đẹp! Điền trung lập nghiệp đã dám ngang nhiên động thủ ở Ẩm thực Nadaman, sau việc đó, lại làm ra một số việc quá đáng hơn nữa, cũng không có gì đáng tò mò cả! Trong thời gian ở Nhật Bản, bọn họ cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua về một số chuyện hắc ám trong xã hội Nhật Bản, chỉ cần nghĩ đến sự việc trong "Truyền thuyết" sẽ xảy ra đối với chính mình, trong lòng mấy người này đều không ngừng lo lắng.
Tuy nói gia đình những người này ở quốc nội cũng xem như không tồi, nhưng bọn họ cũng không phải như là học sinh mới vào trường, đối với xã hội Hoa Hạ, tình trạng dân chúng sợ cán bộ, cán bộ sợ người nước ngoài cũng đã hiểu được từ lâu. Ở trong nước, gặp phải việc như vậy, chính phủ cũng hầu như là chuyển lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, đến cả ngay cả đưa tin trên truyền thông cũng bị chính phủ ép chế. Những người bị hại này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ "Lấy đại cục làm trọng"! Mà ở Nhật Bản, đất của Điền Trung Cảnh Nghiệp, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, đó là điều không cần nói cũng biết!
Cho dù... Cho dù tất cả giống như lời bọn Khương Ưng Tuyết nói, chỉ có điều trước đi tham gia yến tiệc, nhưng như thế này bị "Mời" đi, những người khác sẽ nghĩ như thế nào? Đến lúc đó cho dù chính mình bình an trở về, khẳng định cũng đầy chuyện thị phi!s
May mắn , may mắn là có Phương Minh Viễn! Chẳng những kéo bọn họ ra khỏi địa ngục, mà còn vì bọn họ thốt ra những lời oan ức, lúc đi, nhìn sắc mặt âm u của bọn người Khương Ưng Tuyết, mấy người nói không ra niềm vui trong lòng!
Điền Trung Cảnh Nghiệp bọn họ đến, thái độ của Phương Minh Viễn thay đổi một cách tinh tế, bọn họ tự nhiên để mắt đến. Bọn họ cũng hiểu được, làm người, ai cũng có bạn bè thân thích, các mối quan hệ xã hội, Phương Minh Viễn cũng không phải siêu nhân việc gì cũng quản được, đôi khi, cũng phải chiếu cố đến thái độ trên nhiều phương diện. Cho nên trong lòng mấy người cũng không có gì oán hận và bất mãn. Hơn nữa, cuộc nói chuyện của bọn Phương Minh Viễn và Điền Trung Cảnh Nghiệp, để bọn họ ở bên cạnh nghe, cũng coi như đã nể mặt bọn họ!
Chỉ là bọn không ngờ đến, đại sứ Hoa Hạ ở Nhật Bản Ngô Nịnh Hoa cũng xuất hiện tại nơi này, hơn nữa rõ ràng, anh ta đứng trên lập trường của Điền Trung Cảnh Nghiệp!
Trong lòng mấy người có chút bối rối, dù sao đây là một vị cán bộ quốc gia cấp Thứ trưởng, chỉ kém một một chút so với nhân vật đai sứ của biên giới! Bề trên trong nhà bọn họ, có thể cũng phải ngước nhìn nhân vật lớn này!
Nhưng, bọn họ càng tiếp tục nghe, lại càng cảm thấy Ngô Nịnh Hoa rõ ràng là đang không coi trọng tính chất tồi tệ của những việ Điền Trung Lập Nghiệp đã làm, chỉ một mực giải vây cho hắn! Tới bây giờ, thậm chí còn vì muốn Phương Minh Viễn nhượng bộ, lấy công ty trong nước đến áp chế Phương Minh Viễn!
Ba mươi triệu Yên Nhật, cố nhiên đối với bọn họ mà nói, cũng được cho là một khoản lớn, nhưng đối với gia cảnh bọn họ mà nói, lại cũng không phải con số quá cao không thể với tới được. Bọn họ ở Nhật Bản, có người đi học, có người đi làm, hàng năm thu nhập đối với bọn họ mà nói, cũng đủ dùng. Cùng với việc lấy khoản bồi thường này, bọn họ càng hy vọng có thể chỉnh đốn lại những kẻ không coi trọng sự tôn nghiêm của mình.
Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng thất vọng về Ngô Nịnh Hoa. Thân là đại sứ Hoa Hạ ở Nhật Bản, hắn có trách nhiệm giữ gìn quyền lợi hợp pháp của quốc dân Hoa Hạ. Khi người dân Hoa Hạ không được đối đãi công bằng, đưa ra kháng nghị về chính phủ Nhật Bản. Nhưng những gì hắn làm, hoàn toàn vi phạm trách nhiệm của một đại sứ!
Thẩm Tâm Oánh đứng dậy đầu tiên, nói lên suy nghĩ của mình!
-Tâm Oánh nói đúng, quyền lợi của người Nhật Bản cần phải bảo vệ, quyền lợi của chúng ta thì do ai bảo hộ!
Miêu Lâm Lâm cũng phẫn nộ nói.
-Chúng tôi không cần tiền, chỉ cần anh ta công khai chịu nhận lỗi! Xin lỗi vì hành vi dã man của hắn!"
Mấy người Tịch Úy Bình cũng đứng lên, Tịch Úy Bình tiến lên trước hai bước, giọng nói của hắn không cao, nhưng đầy sự kiên định. -Ngô đại sứ, so với tiền tài, cái chúng tôi cần hơn nữa chính là tôn nghiêm và sự công bằng! Pháp luật Nhật Bản, cũng quy định tội cố ý đả thương người khác! Chúng ta hy vọng làm việc đúng pháp luật! Giữ gìn lợi ích hợp pháp của chúng ta!"
Con ngươi của Ngô Nịnh Hoa hơi co giật,anh ta không ngờ trong mắt anh ta không có mấy người bé nhỏ vô danh này, lại dám phản bác anh ta trước mặt mọi người! Điều này làm thể diện của hắn ở trước mặt Phương Minh Viễn chắc chắn đã bị tổn hạị phần nào!
Phương Minh Viễn quay đầu lại liếc nhìn đám người Thẩm Tâm Oánh một cái, cho bọn họ thấy gương mặt an tâm tươi cười, lúc này mới xoay đầu lại, trầm giọng nói với Ngô Nịnh Hoa:
-Ngô đại sứ, nếu nói chỉ bởi vì lo lắng về quan hệ thương mại giữa Hội thương mại 98 và quốc nội bị ảnh hưởng, nếu phá lệ ưu đãi điền trung lập nghiệp, như vậy tôi rất muốn biết, nếu khi công ty nước tôi và công ty khác xảy ra tranh cãi về thương mại, vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ nói, cũng muốn áp chế những yêu cầu chính đáng của doanh nghiệp nước nước tôi một cách vô điều kiện sao?
-Hai chuyện này lẽ nào có thể đánh đồng được!
Ngô Nịnh Hoa không hài lòng nói. Anh ta cảm thấy Phương Minh Viễn đang cố tình gây sự!
-Há có thể đánh đồng? Ngô đại sứ nói rất có lý. Hai chuyện này không thể đánh đồng được!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Giá trị của trợ lý của tôi, đương nhiên là phải cao hơn các công ty quốc nội! Hiện tại tôi rất hoài nghi, Điền Trung Lập Nghiệp bọn họ sở dĩ muốn cưỡng ép cướp đi trợ lý của ta, là ý đồ đánh cắp cơ mật thương nghiệp của nhà họ Phương!
Nếu như Ngô Nịnh Hoa anh đã không nói lý, tôi cũng cần gì phải phân rõ phải trái!
Xã hội và quốc gia chính là từ gia đình và cá nhân tạo thành, nếu nói một quốc gia không thể bảo vệ lợi ích hợp pháp của quốc dân nước họ, như vậy dựa vào cái gì khiến người trong nước tin tưởng, tương lai nó sẽ bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình hợp pháp, mà sẽ không vì Hoa * lấy đại cục làm trọng, đem chính mình làm vật hi sinh!
Để quốc dân không bị hành hình, Tổng Thống Mĩ có thể tự tay viết thư; để cứu quốc dân bị nước khác giam giữ, cựuTổng Thống Mỹ có thể bay thẳng đến nước thù địch tiến hành đàm phán; Bất kể những ngwoif này vì điều gì mà chịu sự trừng phạt của nước đó, nhưng thái độ của chính phủ nước Mĩ, cũng là thái độ mà chính phủ một quốc gia nên đối đãi với quốc dân của nước đó. Nói rõ hơn một chút, chính phủ giống như một gia đình bình thường, cho dù là không che chở cho những đứa con trong nhà, cũng không có thể trông thấy con cái nhà mình bị người ta ức hiếp mà khoanh tay đứng nhìn, càng không muốn giậu đổ bìm leo,! Trừ khi là bố dượng mẹ kế, nếu không thì đến hổ dữ cũng không ăn thịt con!
Điền Trung Cảnh Nghiệp, Ngô Nịnh Hoa, Điền Trung Lập Nghiệp không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, Phương Minh Viễn đã chỉ ra, toàn bộ tính chất sự việc đã có thể hoàn toàn thay đổi!
Lúc đầu còn có thể cùng nhau tranh cãi công bằng, ít nhất còn không đạt tới bước lập án hình sự, nhưng nếu nói Phương Minh Viễn hoài nghi Điền Trung Lập Nghiệp bắt cóc Lâm Dung, ý đồ đánh cắp cơ mật thương nghiệp của nhà họ Phương, vậy là đã lên tới vụ án hình sự cấp độ cao rồi!
-Phương Minh Viễn! Phương Minh Viễn! những lời này của anh là nói như thế nào? Con trai tôi tuyệt đối không có bất luận dòm ngó gì về cơ mật thương nghiệp của quý gia tộc!" Điền Trung Cảnh Nghiệp thật sự không ngờ, Ngô Nịnh Hoa bất ngờ nói như vậy! Sớm biết như thế này, chi bằng không mời anh ta! Đây chẳng phải là càng giúp càng rối sao!
-Phương Minh Viễn! anh đang quấy nhiễu gì ở đây!
Ngô Nịnh Hoa cũng nhất thời không kìm chế nổi sự phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói.
-Anh đang lấy mối quan hệ hữu hảo Hoa Nhật ra để đùa với lửa đó!
-Quấy nhiễu? Ngô đại sứ anh cảm thấy tôi đang quấy nhiễu gì sao?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
-Có phải hay không ý đồ thông qua bắt cóc trợ lý của tôi, đánh cắp cơ mật thương nghiệp của Phương gia chúng ta, phải trải qua điều tra lấy chứng cứ mới có thể khẳng định. Ngô đại sứ nếu đã khẳng định như vậy, vậy anh có thể cam đoan, nếu nói chiếu theo biện pháp xử trí của Ngô đại sứ anh, những việc tương tự ngày sau sẽ không lại phát sinh? Nếu Phương gia tôi về sau bởi thế mà gặp tổn thất, Ngô đại sứ có thể một mình gánh chịu trách nhiệm? Bởi vậy mà có thể sinh ra nhân thân bị hại, ngươi Ngô Nịnh Hoa cũng có thể chịu trách nhiệm? Hừ hừ, Ngô đại sứ nếu có niềm tin như vậy, tôi xin mời giới truyền thông Nhật Bản tiến đến, Ngô đại sứ có thể đứng trước mặt mọi người tuyên bố một công khai thanh minh, tôi không nói hai lời, coi như hôm nay tất cả đều chưa xảy ra! Thế nào?"
Ngô Nịnh Hoa bị lời nói của Phương Minh Viễn làm tức giận đến toàn thân run rẩy, anh ta có thể lên làm đại sứ Hoa Hạ ở Nhật, đương nhiên cũng có chút tiếng tăm. Phương Minh Viễn mới ít tuổi, mà không ngờ dám gọi thẳng họ tên của anh ta, tuy chỉ nói một lần, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng! Không thể không nói đến việc, cán bộ Hoa Hạ, có rất nhiều người là quan chức cấp cao, luôn cho rằng chỉ cần làm quan là đã hơn người khác một bậc. Không phải cấp cao, cùng cấp, đừng nói gọi tên, chỉ cần là chức vụ kêu không đúng, đều có thể sẽ thù đối phương.
Hơn nữa, những lời này của Phương Minh Viễn, rõ ràng là để uy hiếp!
Dựa vào cái gì, phải gánh vác tổn thất của nhà họ Phương? Hơn nữa điều càng khiến Ngô Nịnh Hoa tức giận chính là, chuyện như thế này, sao có thể tuyên bố công khai thanh minh trước mặt mọi người? Hơn nữa là ở trước giới truyền thông Nhật Bản! Ngô Nịnh Hoa cũng không phải thằng ngốc, tuyên bố lần này, chính mình sẽ hoàn toàn đối mắt với quốc dân ở nước mình, đường đường là đại sứ Hoa Hạ, vì đảm bảo cho hành vi của người Nhật Bản! Ni mã, chi bằng anh nói rõ ràng khiến hắn phát biểu một lời phản quốc thanh minh đi!
Phải biết rằng, hiện giờ trong nước Hoa Hạ, dân tình phản đối Nhật cũng ngày một tăng! Cho dù hắn là Thứ trưởng cấp cao, cũng tuyệt nhiên không đứng trước công chúng, lên giọng bảo vệ cho lợi ích của người Nhật Bản như vậy được! Một khi lời thanh minh này được phát ra, thì toàn bộ sự việc tất nhiên sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, tới lúc đó, ngay cả là Chủ tịch nước cũng cứu không được hắn!
Anh ta tiến đến, một mặt là vì muốn giúp Điền Trung Cảnh Nghiệp một lần, giữ lại mối nhân tình này, điều này không nghi ngờ gì điều này sẽ giúp ích không nhỏ đối với con đường làm quan sau này của hắn; mặt khác, cũng là nhận lời phó thác của Khương Ưng Tuyết, tận dụng hết khả năng áp chế cái mồm sư tử mở rộng của Phương Minh Viễn! Áp chế Phương Minh Viễn càng nhiều, như vậy thì đối với Khương Ưng Tuyết càng có lợi!
Lúc đầu hắn tưởng rằng, chuyến "Điều giải" lần này, chẳng qua chỉ là mất công giơ tay chỉ trỏ. Nhưng hiện tại xem ra, chính mình hiển nhiên là xem nhẹ Phương Minh Viễn, tuy rằng hắn là một người thanh niên, một thương nhân mà thôi, nhưng đối mặt với một Thứ trưởng cấp cao như vậy, không ngờ lại dám uy hiếp mình như vậy!
Kết quả như vậy, thật sự là khiến Ngô Nịnh Hoa tức sùi bọt mép, còn cảm thấy vô cùng hoang mang!
Vì sao? Phương Minh Viễn vì sao có thái độ "ác liệt" như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.