Quyển 3 - Chương 143: Thất vọng ra về
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Vũ Điền Trọng mang tới thư ủy quyền của tổng giám đốc công ty cổ phần Tokiwa Shoji giống như đánh đổ cây rơm cuối cùng, đánh ngã Nikeda xuống đất. Không còn có thân phận của một đại biểu trú tại Hoa Hạ của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji, Ikeda hiện giờ cũng chỉ giống như một người Nhật Bản bình thường mà thôi. Một khi không phải lo lắng về việc xử lí tên Ikeda này sẽ ảnh hưởng tới hợp đồng xuất khẩu đáng giá hàng chục triệu nhân dân tệ của Công ty cổ phần họ và ở Phụng Nguyên kia, những lãnh đạo có quan hệ tốt với Ikeda kia cũng chỉ biết ngậm miệng lại, không tìm ra được lý do nào để biện hộ cho tên Ikeda này nữa. Trong giới quan trường, người đi trà lạnh ai cũng biết, trên thương trường đương nhiên cũng như vậy. Ikeda không còn ánh hào quang của vị đại diện trú tại Hoa Hạ của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji, rất có khả năng bị điều về Nhật Bản, đương nhiên không thể giúp đỡ gì được với những người này, thế nên chúng đương nhiên không thể mạo hiểm giúp đỡ Ikeda mà đắc tội với Phương Minh Viễn. Vào ngay tối hôm đó, không chỉ đài truyền hình tỉnh Tần Tây, đài truyền hình thành phố Phụng Nguyên, còn có mấy tờ báo đều lần lượt đăng tin này lên. Mà vài ngày sau đó, truyền thông của những tỉnh khác của Hoa Hạ cũng lần lượt đưa tin về vụ này.
Vũ Điền Trọng cũng đạt được kết quả như ông ta mong muốn, kịp thời liên hệ với tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji, lấy được tờ thư ủy quyền không những giúp Phương Minh Viễn hoàn thành việc rút củi từ đáy nồi đánh một đòn trí mạng vào Ikeda, hơn nữa còn nhận được lời cảm tạ chân thành qua điện thoại của Saburo, Vũ Điền Trọng chỉ đem sự việc trình bày rành mạch lại một lần nữa, và hơi tiết lộ một chút về thân phận của Phương Minh Viễn và việc phóng viên củaTin tức mặt trời mọc đã tới Phụng Nguyên, Saburo bèn đưa ra quyết định sáng suốt. Đương nhiên là trong đó Phương Minh Viễn có một chút nhượng bộ, đồng ý khi đăng báo thì kêu phóng viên không tiết lộ tên của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji.
Còn về gia đình họ La kia cũng có được kết quả vừa lòng. Ikeda tuy bị Vũ Điền Trọng đánh một đòn trí mạng nhưng coi như vẫn còn chút đầu óc nên đã không thay đổi điều kiện đã đề ra. Trừ 750 tệ tổn thất kinh tế và 50 nghìn tệ bồi thường tổn thất tinh thần ra, y còn cố để được đến bệnh viện nhận tội với người vợ của La Định, tuy người nhà họ La không hề muốn. Còn Vũ Điền Trọng cũng hứa hẹn, đợi đại diện nhiệm kỳ mới của Công ty cổ Tokiwa Shoji tới sẽ lấy danh nghĩa của công ty bồi thường thêm một ít nữa cho họ La kia.
Kết quả như vậy đã quá ngoài sức tưởng tượng của nhà họ La! Cũng giảm bớt chút bi thương với đứa trẻ bị chết do sinh non kia.
Vu Nhị và hai phóng viên của tờ Tin tức mặt trời mọc cũng đạt được kết quả như mong muốn, Vu Nhị trở thành phóng viên đầu tiên được phỏng vấn đương sự sau khi bị lệnh cấm của ban tuyên giáo, hai phóng viên của tờ Tin tức mặt trời mọc sau khi đồng ý giấu tên của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji đương nhiên cũng không thể không được lợi. Hơn nữa Phương Minh Viễn còn loáng thoáng ám chỉ bọn họ ở lại Phụng Nguyên thêm hai ngày nữa sẽ có tin lớn. Kết quả như vậy làm bọn họ tương đối vừa lòng. Còn mấy người Phương Minh Viễn, bao gồm cả Lâm Duy, Joseph, Agatha của đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên cũng không phải hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì. Họ La biết điều cảm kích, không những ngàn ân vạn tạ với hai người này khi được Vu Nhị và hai tay phóng viên Nhật Bản phỏng vấn, còn làm ba lá cờ thưởng tặng cho đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên, phòng làm việc thường trú tại Hoa Hạ của tập đoàn Nokia và công ty sắt thép Albert, xem như giúp ba người kia kiếm chút danh tiếng. Họ cũng muốn tặng Phương Minh Viễn và Trần Trung một lá cờ nhưng bị Phương Minh Viễn khéo léo từ chối. Phương Minh Viễn không có ý định để mình phơi bày ra trước mặt người dân Phụng Nguyên.
Ikeda ba ngày sau bèn bị triều hồi về Nhật Bản, về phần chuyển công tác hay giáng chức, thậm chí là bị đuổi khỏi Tokiwa Shoji, cũng không phải vấn đề mà Phương Minh Viễn quan tâm. Cùng với tin của tờ Tin tức mặt trời mọc , tin rằng ở Nhật Bản không thể nói là tiếng xấu đồn xa, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, tin rằng lần này ban lãnh đạo của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji vì được Vũ Điền Trọng làm việc bên trong nên không bị công bố ra ngoài, sẽ trừng phát y một cách thích đáng.
Còn những đại diện trú tại Hoa Hạ của các công ty ngoại quốc, tin rằng thông qua truyền thông của Tần Tây, cũng đã biết được việc này, Phương Minh Viễn đã đạt được mục đích giết gà dọa khỉ của hắn. Tuy không biết rốt cuộc có hiệu quả như thế nào, cũng không biết sẽ duy trì được bao lâu, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, kiểu gì trong tương lai cũng sẽ làm cho những ngươi này kiềm chế hơn. Hơn nữa, cũng khiến cho những tay quan chức kia biết rằng, một tên đại diện thường trú tại Hoa Hạ không có nghĩa là đại biểu cho cả công ty.
Tin tức Ikeda bị triệu hồi về Nhật Bản, trong bài báo tiếp theo Vu Nhị cũng nói về việc này, chỉ có điều giới truyền thông ở Phụng Nguyên thời gian này, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi sự việc liên tiếp diễn ra trong ba ngày nay.
Ngày đầu tiên, tổng giám đốc Tôn Chiếu Luân của siêu thị Carrefour, chính thức triệu tập cuộc họp báo, mời đến những nhà truyền thông lớn của Phụng Nguyên, thông báo với bọn họ, siêu thị Carrefour và tập đoàn Âu chính thức tan vỡ. Sự khác nhau giữa hai bên quá lớn, không có được quan điểm chung. Cổ đông của siêu thị Carrefour cùng đồng ý ngừng lại cuộc đàm phán này. Cuộc họp công bố tin tức này đại biểu Frankie của tập đoàn không hề xuất hiện. Trong cuộc họp, tuy hai tay phóng viên của Tin tức mặt trời mọc có gặng hỏi Tôn Chiếu Luân liệu có thể tiết lộ một chút về nội dung cuộc họp, nhưng Tôn Chiếu Luân không hề nói nửa lời.
Sự kiện này, lập tức gây chấn động tới tất cả những người quan tâm đến lần thu mua này, người Hoa Hạ, đương nhiên cảm rất hãnh diện về việc một công ty đứng đầu Châu Âu, thứ hai thế giới về hệ thống siêu thị bán lẻ lại tìm đến thu mua một công ty mới phát trong nước, tuy nói làm mọi người cảm thây hưng phấn, có nghĩa là trong các xí nghiệp trong nước cũng có công ty ưu tú. Nhưng ngoài hưng phấn ra, cũng không miễn được có vài phần uể oải, dựa vào cái gì mà những thứ tốt đều bị người nước ngoài lấy đi. Hàng loạt tin tức liên quan trong mấy ngày hôm nay, bọn họ cũng biết, tập đoàn đó đã đưa ra cái giá thu mua lớn hơn hai lần giá trị bản thân của siêu thị Carrefour, cũng có nghĩa là, những cổ đông của siêu thị Carrefour, chỉ cần đồng ý chuyển nhượng, không những thu lại được tất cả những đầu tư trong mấy năm nay, còn thu được 200% lợi nhuận, điều kiện phong phú như vậy, theo bọn họ nghĩ thì Carrefour không có lí do gì để từ chối hết. Nhưng, kết quả lại ngoài dự kiến của họ, siêu thị Carrefour chủ động ngừng đàm phán lại, cự tuyệt thu mua của tập đoàn.
Trưa ngày hôm sau, khi ti vi trong sân bay Phụng Nguyên phát lại tin tức này, trong phòng chờ sân bay vẫn vang lên tiếng hoan hô. Nhìn khuôn mặt lộ rõ nét vui mừng của những người Hoa Hạ kia, hai người Frankie và Thierry ngồi cùng nhau trong lòng vô cùng chua xót, đàm phán lâu như vậy, không thể tưởng được cuối cùng vẫn vô dụng, trở về Châu Âu với hai bàn tay trắng, mùi vị này nếu không được tự mình nếm trải thì khó mà tưởng tượng ra nổi.
-Frankie, tôi thấy chúng ta bị mấy người Hoa Hạ giảo hoạt kia lừa rồi, họ từ đầu đều cuối đều không có chút thành ý đàm phán nào! Chỉ lợi dụng thanh danh của tập đoàn chúng ta để quảng cáo cho chúng!
Thierry thở dài nói.
Frankie cười với vẻ mặt chua xót, thương trường như chiến trường, bại trận tức là bị bại trận! Siêu thị Carrefour công bố kết quả đàm phán ra ngoài, cố nhiên là mượn cơ hội này để tự quảng cáo, mấy người ông ta lúc đó cũng nghĩ là sẽ thu mua thành công nên không ngăn lại. Xem ra, tất cả mọi người bao gồm cả chỉ tịch Nicholas trong đó, đều đã xem thường mấy người của siêu thị Carrefour, mới bị chúng đùa bỡn như vậy. Mấy người tự tin quá! Chỉ nghĩ mình đứng đầu Châu Âu, thứ hai thế giới về hệ thống siêu thị bán lẻ, tổng tài sản gấp trăn lần siêu thị Carrefour, doanh thu mỗi năm đủ để mua lại siêu thị Carrefour, nhưng lại coi thường những cổ đông của siêu thị Carrefour quyết tâm bảo vệ xí nghiệp của mình nên mới bị bỡn cợt như thế này.
Ông ta không khỏi lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tôn Chiếu Luân, đối với yêu cầu thu mua mà ông ta đề xuất ra, Tôn Chiếu Luân không chút do dự mà cự tuyệt luôn, nếu không phải vì ông ta lúc đó vẫn rất là tự tin, thì đã có thể đoán được kết quả hôm nay.
-Ha ha, chúng ta không gặm được cục xương khó nhằn này, tập đoàn Wal-Mart cũng chưa chắc đã gặm nổi!
Thierry cười lạnh nói. Gần cuối cuộc đàm phán, Frankie đã nhận được ủy quyền của tổng bộ, tăng số tiền thu mua lên gấp bốn lần tổng tài sản của siêu thị Carrefour, vẫn bị Tôn Chiếu Luân không chút do dự mà cự tuyệt luôn. Còn về nhãn hiệu của siêu thị Carrefour, thì chỉ vừa mới nhắc tới thôi bèn bị Tôn Chiếu Luân nói chắc như đinh đóng cột, dù có mang đến trăm triệu đô la Mỹ cũng phải suy nghĩ, hơn nữa tập đoàn tuy tiền nhiều thế lớn, cũng vô cùng vừa ý với nhãn hiệu của siêu thị Carrefour, nhưng mua nó với cái giá trăm triệu đô la Mỹ thì đương nhiên là không thể nào, vì thế đàm phán bèn ngừng lại.
Thierry tự nhận là bảng giá này đã giao với giá rất cao rồi, dù sao siêu thị Carrefour cũng không được tính là sản nghiệp có công nghệ cao, càng chưa nói tới cho lên bảng niêm yết, cũng không có công đầu tư mạo hiểm nào để ý đến, có thể chỉ trong thời gian vài năm, đã có thu nhập bao nhiêu lần, đã có thể xưng là một trường hợp cực kỳ thành công trong thương trường, tập đoàn Wal-Mart muốn mua lại siêu thị Carrefour, để chặn lại tập đoàn của ông ta thì còn phải trả cái giá cao hơn nữa!
Tuy nhiên, Thierry cũng thấy trong lòng có chút kỳ quái, sự xuất hiện tập đoàn Wal-Mart cũng là một chiêu thức quảng cáo tốt, vậy sao lần này siêu thị Carrefour lại không công bố với giới truyền thông?
-Hiện tại có thêm một tin tức mới, theo tổng giám đốc siêu thị Carrefour ông Tôn Chiếu Luân tiết lộ, sau khi siêu thị Carrefour tiễn đoàn đàm phán của tập đoàn Carefour xong, lại nghênh đón thành viên đàm phán của tập đoàn Wal-Mart của Mỹ, tuy nhiên lần này không phải hành vi thu mua, mà là hai bên cùng tiến hành hợp tác nhiều phương diện. Ông Tôn Chiếu Luân nói, tập đoàn Wal-Mart của Mỹ trước mắt đã đồng ý hàng năm sẽ cho công nhân của siêu thị Carrefour ra nước ngoài bồi dưỡng nghiệp vụ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.