Quyển 5 - Chương 413: Tin dữ
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
29/07/2013
Đây là một phòng riêng của hộp đêm Phú Hào, tuy tất cả nam nữ đều được
dẫn ra ngoài, nhưng không khí vẫn còn nồng nặc mùi khói thuốc và rượu,
còn có một mùi hương khó tả. Chu Đại Quân cũng là người từng trải, tự
nhiên cũng hiểu được mùi vị đó là của cái gì.
Sắc mặt Ngụy Bá Đạt có vẻ âm u, ngồi đối diện Chu Đại Quân, hắn thật không ngờ Chu Đại Quân lại lợi hại như vậy, mà bọn Tề Quốc Quang lại ngu xuẩn như vậy, tuy là mình tới muộn mười phút, không ngờ cũng đã để Chu Đại Quân nắm được không ít chân tướng sự việc. Nếu Ngụy Bá Đạt mà biết được ở hộp đêm này còn chứa 300gr thuốc phiện, chỉ sợ hắn không có hứng thú ngồi lại chỗ này, mà khẩn trương nghĩ cách bỏ qua quan hệ với Tề Quốc Quang.
Tề Quốc Quang cũng là thương nhân đến từ thành phố Thiên Hán, và quen biết với Lưu Trí và Ngụy Bá Đạt. Tuy rằng Mễ mâp và bọn họ không kiếm đầy chậu, nhưng tiền lời cũng tương đối khả quan. Quan trọng hơn là bọn họ mượn cơ hội này, một bước tiến vào thị trường thành phố Phụng Nguyên, khiến Tề Quốc Quang giật mình.
Ở thành phố Thiên Hán, Tề Quốc Quang làm ở hộp đêm, là một nhà làm KTV, đến Bình Xuyên, vận động những thương nhân ở đây tập hợp thành một khối kinh tế tốt, tự nhiên là rất vui mừng, lập tức tìm một địa điểm thích hợp ở Bình Xuyên. Sở dĩ lựa chọn Hải Trang, thứ nhất, nơi này là một mảnh đất không ở trung tâm Bình Xuyên; thứ hai, bí thư đảng ủy thị trấn là Ngụy Bá Đạt cũng quen biết đã lâu, cũng che chở hắn; thứ ba, hắn cũng đã nhàm vào chuyên gia đến từ Liên Xô của nhà máy thiết bị cán ép tỉnh Tần Tây, và tất cả nhân viên nghiên cứu đều làm ở Tập đoàn này. Những người ở trong này đều là độc thân, lại thu nhập rất dày, chắc chắn là khách hàng tốt nhất.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng từ lúc khai trương tới giờ khiến Tề Quốc Quang rất vui, tuy nhiên trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn cũng đã thu hồi đủ vốn, đương nhiên nếu xét tới hoa hồng chi cho Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt, hắn chỉ cần ba tháng đã có thể thu hồi được vốn đã đầu tư vào. Nhưng tốc độ này đã vượt xa dự tính ban đầu của hắn.
Ngụy Bá Đạt và Lưu Trì mấy tháng qua rất hài lòng. Phải biết rằng ở quận Bình Xuyên này, xí nghiệp chân chính, có thực lực phần lớn đều có quan hệ gần hoặc xa với nhà họ Phương, hơn nữa chủ xí nghiệp và Lã Lương, còn có Lý Đông Tinh có qua lại với nhau, Lưu Trì tự nhiên cũng không có khả năng khiến mình khó ăn cùng, noi vậy, đối với tiền đồ của hắn ko có lợi.
Mà Lưu Trì chính thức trở thành chủ tịch quận trong thời gian ngắn ngủi, đầu tư vốn vào cũng không nhiều đó là lí do nhận được sự kính trọng, ngoại trừ bọn người Mễ mập mở hai công ty xe taxi ra, thì Tề Quốc Quang là người ra vào hộp đêm nhiều nhất. Lưu Trì được chia 37% cổ phần, trong đó 2% là thuộc về Ngụy Ba Đạt. Bởi vì Lưu Trì tuyệt đối không ra mặt giúp khu vực của Tề Quốc Quang. Đường đường là con cháu của dòng họ nhà họ Lưu, như vậy là vô cùng mất mặt.
-Bí thư Chu, ông chủ Lưu. Ông chủ Mễ và Ông chủ Tề đều là thương nhân chân chính đến từ Thiên Hán, đầu tư bất động sản ở khu vực chúng tôi, đối với việc phát triển kinh tế trong khu vực có tác dụng rất to lớn. Bí thư Chu, anh bắt người mà không có chứng cứ xác thực như vậy, hơn nữa làm chuyện này lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc thu hút đầu tư của khu vực trong năm nay. Khiến các nhà đầu tư lo ngại!
Ngụy Bá Đạt nói.
-Thương nhân chân chính? Ông chủ của hộp đêm Phú Hào này mà là thương nhân chân chính sao?
Chu Đại Quân nói chặn lại:
-Bí thư Ngụy, tôi hỏi anh, ở tỉnh luôn lặp đi lặp lại việc nghiêm cấm cá nhân tàng chữ vật sắc nhọn, điều này chẳng lẽ anh không biết sao?
Ngụy Bá Đạt gật đầu nói:
-Không sai, ở quận này cũng có lần làm gay như vậy, cũng là vì trong trấn luôn giữ những dụng cụ sắc nhọn phi pháp.
-Nhưng trong tay những nhân viên bảo vệ của hộp đêm Phú Hào, chúng tôi phát hiện thấy họ giữ dao bào, còn có một số giống như là thứ vũ khí nguy hiểm. Điều này cũng khó nói, cũng được là thương nhân chân chính sao?
Chu Đại Quân tiện tay đem một bản thống kê báo cáo đặt trước mặt Ngụy Bá Đạt.
Ngụy Bá Đạt ho khan hai tiếng, cũng không xem mà nói tiếp:
-Bí thư Chu, tôi nghĩ anh cũng hiểu được, đôi khi, biểu hiện bên ngoài, nhưng hình dạng bên trong biến đổi. Ông chủ Tề, tôi đã nhiều lần nhắc nhở hắn, hắn cũng cam đoan tuyệt đối không có việc như vậy! Tôi nghĩ đây có thê là do người dưới tự làm, đối với người như vậy, chắc chắn là phải nghiêm khắc đả kích, nhưng…
Chu Đại Quân cười lạnh nói :
-Bí thư Ngụy, nếu anh cảm thấy đã nhiều lần nhắn nhở ông chủ chuyện này, vậy những nhân viên bảo vệ dưới tay hắn dám không nghe sao? Dám sao?
Nếu không phải là người của Ngụy Bá Đạt và Lưu Trì, Chu Đại Quân đương nhiên là không thể làm gì, lão già đó đâu phải tên ngốc chứ, không có ông chủ bày mưu tính kế, tên bảo vệ nào ăn no lại chống đỡ, vì công việc mà không quản đối đầu với chính sách quốc gia?
Ngụy Bá Đạt bị Chu Đại Quân chất vấn mà không nói gì để chống đỡ.
-Bí thư Ngụy, bây giờ tôi muốn tới bệnh viện xem cô gái bất hạnh rơi xuống lầu kia. Bí Thư Ngụy anh có đi không?
Chu Đại Quân đứng dậy nói. Thực sự hắn không thích ở lại đây nói qua nói về với Ngụy Bá Đạt, đường đường là Bí thư đảng ủy, cũng không cần để ý tới tên bí thư Ngụy này. Phương Minh Viễn không thích tên Ngụy Bá Đạt, Chu Đại Quân cũng không thích. Có thể nói chuyện với hắn nhiều như vậy, cũng là nể mặt Lưu Trì rồi!
Thực sự Ngụy Bá Đạt rất muốn ở lại nhưng hắn cũng hiểu được, tuy Chu Đại Quân đi rồi nhưng khống chế chỗ này vẫn là thân tín của hắn, liền nghĩ tới Mạc Lợi Ninh, hắn cũng không dám nói trước mặt Chu Đại Quân, còn có thể nghe lời mình.
-Nỉ Na?
Sau khi Phương Minh Viễn nhận được điện thoại của Chu Đại Quân khi hắn ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, một lúc lâu không nói gì, thở dài một hơi.
Hắn còn nhớ rõ cái tên này, tuy rằng không phải là một trong những người học tiểu học cùng hắn nhưng cũng là đồng cấp. Hơn nữa ở kiếp trước, lần đầu hắn ở Hải Trang, hai bọn họ cũng là cùng lớp, ngồi trước ngồi sau. Khó trách vừa rồi nhìn thấy cô ta, hắn cảm thấy có chút quen mặt, giống như đã quen từ lâu.
-Cậu Phương, đã thông báo cho bệnh viện rồi, bác sĩ đang trên dường tới.
Vũ Hưng Quốc thấy sắc mặt Phương Minh Viễn rất khó coi, nói nhỏ.
-Bác sĩ của bệnh viện cũng không đáng tin, ngươi hỏi bác sĩ trong viện một chút đi, ở thành phố này, vị bác sĩ giỏi chữa trị vết thương này nhất, gọi xe mau chóng đưa bọn họ tới.
Phương Minh Viễn nhíu mày nói. Tuy rằng bệnh viện Bình Xuyên bây giờ so với trước kia, cơ sở vật chất đều được nâng cao. Nhưng so với những bênh viện lâu đời của thành phố Phụng Nguyên vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.
-Vâng!
Vũ Hưng Quốc xoay người đi, đúng lúc Chu Đại Quân tới.
-Bí thư Chu!
Vũ Hưng Quốc chào hỏi.
-Trợ lí Vũ…đây là..
Chu Đại Quân dừng bước.
-Phương Minh Viễn muốn tôi liên hệ với bệnh viện thành phố tìm chuyên gia đến. Ồ, Thư kí Ngụy cũng tới à.
Thấy Ngụy Bá Đạt đi sau Chu Đại Quân, Vũ Hưng Quốc thản nhiên gật đầu nói :
-Bi thư Chu, việc khẩn cấp, Phương Minh Viễn ở bên trong.
Chu Đại Quân gật đầu, mới bước đi bị Ngụy Bá Đạt kéo tay lại. Chu Đại Quân không hài lòng quay đầu lại, lúc này Ngụy Bá Đạt biết hành động của mình vượt qua giới hạn cấp trên cấp dưới hay không, sắc mặt trắng bệch nói :
-Phương Minh Viễn cũng ở bên trong?
-Phương MInh Viễn là người tận mắt chứng kiến vụ việc rơi xuống lầu, cũng là người đầu tiên báo cảnh sát! Đúng là Phương Minh Viễn, thấy người rơi xuống lầu ở đâu không thấy lại thấy ở hộp đêm Phú Hào, không chịu đối đãi thô bạo của nhân viên bảo vệ.
Tuy lời nói của Chu Đại Quân thản nhiên bình thường nhưng lại giống như sét đánh bên tai Ngụy Bá Đạt. Làm cho Ngụy Bá Đạt hồn bay phách lạc, đau đầu hoa mắt.
Hắn nói gì cũng thật không ngờ, không ngờ Phương Minh Viễn là người nhìn thấy. Nếu việc này bị Phương Minh Viễn biết, như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua.
-Thư kí Ngụy, cậu không muốn đi vào sao?
Chu Đại Quân đi hai bước, quay lại nhìn Ngụy Bá Đạt ngây ra như phỗng, không hài lòng nói.
Lúc này Ngụy Bá Đạt muốn quay đầu bước đi, nhưng hắn cũng hiểu, nếu bây giờ mình quay đầu bước đi, như vậy hậu quả mang lại càng kinh khủng.
-Bí thư Chu, mời ông, tôi theo sau!
Ngụy Bá Đạt gượng cười nói, chỉ có điều nụ cười đó không bằng khóc.
Chu Đại Quân chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng, rồi đi nhanh vào, không hề quay lại xem Ngụy Ba Đạt một cái, hai người đi theo Chu Đại Quân cũng theo sát phía sau hắn. Ngụy Bá Đạt nhìn xung quanh, vội vàng lấy điện thoại của mình ra, bước nhanh về phía trước.
-Minh Viễn?
Chu Đại Quân liếc mắt một cái đã thấy được Phương Minh Viễn ngồi trên chiếc ghế ở bên ngoài, như đang suy nghĩ gì đó.
-A! Chú Chu đến rồi!
Phương Minh Viễn đứng dậy, cười nói:
-Hộp đêm bên kia?
-Toàn bộ đã bị khống chế, không ai có thể trốn thoát!
Tuy được Phương Minh Viễn gọi một tiếng chú, Chu Đại Quân cũng không dám tỏ vẻ gì. Nếu không phải vì mình và cha của Phương Minh Viễn là bạn tốt, khoảng cách giữa mình và Phương Minh Viễn tuyệt đối là rất xa lại. Chu Đại Quân đầu tiên làm một báo cáo tóm tắt tình hình hiện tại về Phương Minh Viễn.
-Tìm được người bị tình nghi rồi sao?
Giọng Phương Minh Viễn rất bình thản, nhưng Chu Mạnh Quân cảm thấy trong đó là thái độ vô cùng tức giận.
-Trước mắt đã giới hạn được mấy người, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tìm ra.
Chu Đại Quân nói “Hiện tại bọn họ đang thẩm vấn, không biết bao lâu mới có kết quả.
-Ừ, sau khi xác định kẻ tình nghi, nói cho tôi một tiếng.
Phương Minh Viễn lại ngồi xuống, một lúc sau mới nói :
-Người mà tôi quen trong đó, là bạn học của tôi.
-Bùm!
Phương Minh Viễn còn chưa dứt lời, đột nhiên truyền tới một tiếng nặng nề.
Mọi người nhìn theo tiếng đi tới, vừa thấy Ngụy Bá Đạt vào, đã ngồi trên sàn nhà.
Sắc mặt Ngụy Bá Đạt có vẻ âm u, ngồi đối diện Chu Đại Quân, hắn thật không ngờ Chu Đại Quân lại lợi hại như vậy, mà bọn Tề Quốc Quang lại ngu xuẩn như vậy, tuy là mình tới muộn mười phút, không ngờ cũng đã để Chu Đại Quân nắm được không ít chân tướng sự việc. Nếu Ngụy Bá Đạt mà biết được ở hộp đêm này còn chứa 300gr thuốc phiện, chỉ sợ hắn không có hứng thú ngồi lại chỗ này, mà khẩn trương nghĩ cách bỏ qua quan hệ với Tề Quốc Quang.
Tề Quốc Quang cũng là thương nhân đến từ thành phố Thiên Hán, và quen biết với Lưu Trí và Ngụy Bá Đạt. Tuy rằng Mễ mâp và bọn họ không kiếm đầy chậu, nhưng tiền lời cũng tương đối khả quan. Quan trọng hơn là bọn họ mượn cơ hội này, một bước tiến vào thị trường thành phố Phụng Nguyên, khiến Tề Quốc Quang giật mình.
Ở thành phố Thiên Hán, Tề Quốc Quang làm ở hộp đêm, là một nhà làm KTV, đến Bình Xuyên, vận động những thương nhân ở đây tập hợp thành một khối kinh tế tốt, tự nhiên là rất vui mừng, lập tức tìm một địa điểm thích hợp ở Bình Xuyên. Sở dĩ lựa chọn Hải Trang, thứ nhất, nơi này là một mảnh đất không ở trung tâm Bình Xuyên; thứ hai, bí thư đảng ủy thị trấn là Ngụy Bá Đạt cũng quen biết đã lâu, cũng che chở hắn; thứ ba, hắn cũng đã nhàm vào chuyên gia đến từ Liên Xô của nhà máy thiết bị cán ép tỉnh Tần Tây, và tất cả nhân viên nghiên cứu đều làm ở Tập đoàn này. Những người ở trong này đều là độc thân, lại thu nhập rất dày, chắc chắn là khách hàng tốt nhất.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng từ lúc khai trương tới giờ khiến Tề Quốc Quang rất vui, tuy nhiên trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn cũng đã thu hồi đủ vốn, đương nhiên nếu xét tới hoa hồng chi cho Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt, hắn chỉ cần ba tháng đã có thể thu hồi được vốn đã đầu tư vào. Nhưng tốc độ này đã vượt xa dự tính ban đầu của hắn.
Ngụy Bá Đạt và Lưu Trì mấy tháng qua rất hài lòng. Phải biết rằng ở quận Bình Xuyên này, xí nghiệp chân chính, có thực lực phần lớn đều có quan hệ gần hoặc xa với nhà họ Phương, hơn nữa chủ xí nghiệp và Lã Lương, còn có Lý Đông Tinh có qua lại với nhau, Lưu Trì tự nhiên cũng không có khả năng khiến mình khó ăn cùng, noi vậy, đối với tiền đồ của hắn ko có lợi.
Mà Lưu Trì chính thức trở thành chủ tịch quận trong thời gian ngắn ngủi, đầu tư vốn vào cũng không nhiều đó là lí do nhận được sự kính trọng, ngoại trừ bọn người Mễ mập mở hai công ty xe taxi ra, thì Tề Quốc Quang là người ra vào hộp đêm nhiều nhất. Lưu Trì được chia 37% cổ phần, trong đó 2% là thuộc về Ngụy Ba Đạt. Bởi vì Lưu Trì tuyệt đối không ra mặt giúp khu vực của Tề Quốc Quang. Đường đường là con cháu của dòng họ nhà họ Lưu, như vậy là vô cùng mất mặt.
-Bí thư Chu, ông chủ Lưu. Ông chủ Mễ và Ông chủ Tề đều là thương nhân chân chính đến từ Thiên Hán, đầu tư bất động sản ở khu vực chúng tôi, đối với việc phát triển kinh tế trong khu vực có tác dụng rất to lớn. Bí thư Chu, anh bắt người mà không có chứng cứ xác thực như vậy, hơn nữa làm chuyện này lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc thu hút đầu tư của khu vực trong năm nay. Khiến các nhà đầu tư lo ngại!
Ngụy Bá Đạt nói.
-Thương nhân chân chính? Ông chủ của hộp đêm Phú Hào này mà là thương nhân chân chính sao?
Chu Đại Quân nói chặn lại:
-Bí thư Ngụy, tôi hỏi anh, ở tỉnh luôn lặp đi lặp lại việc nghiêm cấm cá nhân tàng chữ vật sắc nhọn, điều này chẳng lẽ anh không biết sao?
Ngụy Bá Đạt gật đầu nói:
-Không sai, ở quận này cũng có lần làm gay như vậy, cũng là vì trong trấn luôn giữ những dụng cụ sắc nhọn phi pháp.
-Nhưng trong tay những nhân viên bảo vệ của hộp đêm Phú Hào, chúng tôi phát hiện thấy họ giữ dao bào, còn có một số giống như là thứ vũ khí nguy hiểm. Điều này cũng khó nói, cũng được là thương nhân chân chính sao?
Chu Đại Quân tiện tay đem một bản thống kê báo cáo đặt trước mặt Ngụy Bá Đạt.
Ngụy Bá Đạt ho khan hai tiếng, cũng không xem mà nói tiếp:
-Bí thư Chu, tôi nghĩ anh cũng hiểu được, đôi khi, biểu hiện bên ngoài, nhưng hình dạng bên trong biến đổi. Ông chủ Tề, tôi đã nhiều lần nhắc nhở hắn, hắn cũng cam đoan tuyệt đối không có việc như vậy! Tôi nghĩ đây có thê là do người dưới tự làm, đối với người như vậy, chắc chắn là phải nghiêm khắc đả kích, nhưng…
Chu Đại Quân cười lạnh nói :
-Bí thư Ngụy, nếu anh cảm thấy đã nhiều lần nhắn nhở ông chủ chuyện này, vậy những nhân viên bảo vệ dưới tay hắn dám không nghe sao? Dám sao?
Nếu không phải là người của Ngụy Bá Đạt và Lưu Trì, Chu Đại Quân đương nhiên là không thể làm gì, lão già đó đâu phải tên ngốc chứ, không có ông chủ bày mưu tính kế, tên bảo vệ nào ăn no lại chống đỡ, vì công việc mà không quản đối đầu với chính sách quốc gia?
Ngụy Bá Đạt bị Chu Đại Quân chất vấn mà không nói gì để chống đỡ.
-Bí thư Ngụy, bây giờ tôi muốn tới bệnh viện xem cô gái bất hạnh rơi xuống lầu kia. Bí Thư Ngụy anh có đi không?
Chu Đại Quân đứng dậy nói. Thực sự hắn không thích ở lại đây nói qua nói về với Ngụy Bá Đạt, đường đường là Bí thư đảng ủy, cũng không cần để ý tới tên bí thư Ngụy này. Phương Minh Viễn không thích tên Ngụy Bá Đạt, Chu Đại Quân cũng không thích. Có thể nói chuyện với hắn nhiều như vậy, cũng là nể mặt Lưu Trì rồi!
Thực sự Ngụy Bá Đạt rất muốn ở lại nhưng hắn cũng hiểu được, tuy Chu Đại Quân đi rồi nhưng khống chế chỗ này vẫn là thân tín của hắn, liền nghĩ tới Mạc Lợi Ninh, hắn cũng không dám nói trước mặt Chu Đại Quân, còn có thể nghe lời mình.
-Nỉ Na?
Sau khi Phương Minh Viễn nhận được điện thoại của Chu Đại Quân khi hắn ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, một lúc lâu không nói gì, thở dài một hơi.
Hắn còn nhớ rõ cái tên này, tuy rằng không phải là một trong những người học tiểu học cùng hắn nhưng cũng là đồng cấp. Hơn nữa ở kiếp trước, lần đầu hắn ở Hải Trang, hai bọn họ cũng là cùng lớp, ngồi trước ngồi sau. Khó trách vừa rồi nhìn thấy cô ta, hắn cảm thấy có chút quen mặt, giống như đã quen từ lâu.
-Cậu Phương, đã thông báo cho bệnh viện rồi, bác sĩ đang trên dường tới.
Vũ Hưng Quốc thấy sắc mặt Phương Minh Viễn rất khó coi, nói nhỏ.
-Bác sĩ của bệnh viện cũng không đáng tin, ngươi hỏi bác sĩ trong viện một chút đi, ở thành phố này, vị bác sĩ giỏi chữa trị vết thương này nhất, gọi xe mau chóng đưa bọn họ tới.
Phương Minh Viễn nhíu mày nói. Tuy rằng bệnh viện Bình Xuyên bây giờ so với trước kia, cơ sở vật chất đều được nâng cao. Nhưng so với những bênh viện lâu đời của thành phố Phụng Nguyên vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.
-Vâng!
Vũ Hưng Quốc xoay người đi, đúng lúc Chu Đại Quân tới.
-Bí thư Chu!
Vũ Hưng Quốc chào hỏi.
-Trợ lí Vũ…đây là..
Chu Đại Quân dừng bước.
-Phương Minh Viễn muốn tôi liên hệ với bệnh viện thành phố tìm chuyên gia đến. Ồ, Thư kí Ngụy cũng tới à.
Thấy Ngụy Bá Đạt đi sau Chu Đại Quân, Vũ Hưng Quốc thản nhiên gật đầu nói :
-Bi thư Chu, việc khẩn cấp, Phương Minh Viễn ở bên trong.
Chu Đại Quân gật đầu, mới bước đi bị Ngụy Bá Đạt kéo tay lại. Chu Đại Quân không hài lòng quay đầu lại, lúc này Ngụy Bá Đạt biết hành động của mình vượt qua giới hạn cấp trên cấp dưới hay không, sắc mặt trắng bệch nói :
-Phương Minh Viễn cũng ở bên trong?
-Phương MInh Viễn là người tận mắt chứng kiến vụ việc rơi xuống lầu, cũng là người đầu tiên báo cảnh sát! Đúng là Phương Minh Viễn, thấy người rơi xuống lầu ở đâu không thấy lại thấy ở hộp đêm Phú Hào, không chịu đối đãi thô bạo của nhân viên bảo vệ.
Tuy lời nói của Chu Đại Quân thản nhiên bình thường nhưng lại giống như sét đánh bên tai Ngụy Bá Đạt. Làm cho Ngụy Bá Đạt hồn bay phách lạc, đau đầu hoa mắt.
Hắn nói gì cũng thật không ngờ, không ngờ Phương Minh Viễn là người nhìn thấy. Nếu việc này bị Phương Minh Viễn biết, như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua.
-Thư kí Ngụy, cậu không muốn đi vào sao?
Chu Đại Quân đi hai bước, quay lại nhìn Ngụy Bá Đạt ngây ra như phỗng, không hài lòng nói.
Lúc này Ngụy Bá Đạt muốn quay đầu bước đi, nhưng hắn cũng hiểu, nếu bây giờ mình quay đầu bước đi, như vậy hậu quả mang lại càng kinh khủng.
-Bí thư Chu, mời ông, tôi theo sau!
Ngụy Bá Đạt gượng cười nói, chỉ có điều nụ cười đó không bằng khóc.
Chu Đại Quân chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng, rồi đi nhanh vào, không hề quay lại xem Ngụy Ba Đạt một cái, hai người đi theo Chu Đại Quân cũng theo sát phía sau hắn. Ngụy Bá Đạt nhìn xung quanh, vội vàng lấy điện thoại của mình ra, bước nhanh về phía trước.
-Minh Viễn?
Chu Đại Quân liếc mắt một cái đã thấy được Phương Minh Viễn ngồi trên chiếc ghế ở bên ngoài, như đang suy nghĩ gì đó.
-A! Chú Chu đến rồi!
Phương Minh Viễn đứng dậy, cười nói:
-Hộp đêm bên kia?
-Toàn bộ đã bị khống chế, không ai có thể trốn thoát!
Tuy được Phương Minh Viễn gọi một tiếng chú, Chu Đại Quân cũng không dám tỏ vẻ gì. Nếu không phải vì mình và cha của Phương Minh Viễn là bạn tốt, khoảng cách giữa mình và Phương Minh Viễn tuyệt đối là rất xa lại. Chu Đại Quân đầu tiên làm một báo cáo tóm tắt tình hình hiện tại về Phương Minh Viễn.
-Tìm được người bị tình nghi rồi sao?
Giọng Phương Minh Viễn rất bình thản, nhưng Chu Mạnh Quân cảm thấy trong đó là thái độ vô cùng tức giận.
-Trước mắt đã giới hạn được mấy người, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tìm ra.
Chu Đại Quân nói “Hiện tại bọn họ đang thẩm vấn, không biết bao lâu mới có kết quả.
-Ừ, sau khi xác định kẻ tình nghi, nói cho tôi một tiếng.
Phương Minh Viễn lại ngồi xuống, một lúc sau mới nói :
-Người mà tôi quen trong đó, là bạn học của tôi.
-Bùm!
Phương Minh Viễn còn chưa dứt lời, đột nhiên truyền tới một tiếng nặng nề.
Mọi người nhìn theo tiếng đi tới, vừa thấy Ngụy Bá Đạt vào, đã ngồi trên sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.