Quyển 3 - Chương 459: Tôi bị oan
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên- lãnh đạo trực tiếp của mình, tên gọi Chu Đại Quân, điều này Bạch Vĩnh Yên đương nhiên biết.
Người thiếu niên này mở miệng gọi Chu Đại Quân là chú, hơn nữa còn muốn Chu Đại Quân tới bắt mình về, hàm ý của việc này thật không hề đơn giản.
Bạch Vĩnh Yên chuyển hướng suy nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt đã bị câu nói này của Phương Minh Viễn làm cho trăn trở, nó nói lên điều gì? Nói lên rằng Chu Đại Quân tuy rằng theo tuổi tác, là chú của người thiếu niên này, nhưng trên địa vị thực tế thì lại không bằng hắn, cho nên mới có câu nói đó. Nếu không, hắn sẽ không thể nói ra câu yêu cầu Chu Đại Quân tới đây.
Vậy thì ở huyện Bình Xuyên, người thiếu niên có thể sai khiến cục trưởng cục cảnh sát như vậy có thể là ai? Theo Bạch Vĩnh Yên biết, phần lớn con cái các lãnh đạo chủ chốt ở huyện đều không ở trong thành Bình Xuyên, không phải ở thành phố ở Duy Nam thì cũng ở Phụng Nguyên. Hơn nữa, xét theo tuổi tác cũng không đúng. Xét về địa vị của hai bên, ngay cả là con trai huyện ủy Lý Đông Tinh, cũng không dám đối đãi với ủy viên thường vụ huyện ủy Chu Đại Quân như thế, thái độ không chút kiêng nể này…
Bạch Vĩnh Yên đột nhiên bừng tỉnh, y nhớ ra, ngoài con cái những lãnh đạo chủ chốt của huyện, còn có một khả năng lớn nhất, đó chính là người thiếu niên này là người nhà họ Phương.
Khi hiểu rõ được điều này Bạch Vĩnh Yên liền thấy đầu óc choáng váng, hai chân đứng không vững. Mình đen đủi thật, không ngờ lại va chạm với người nhà họ Phương.
- Cục trưởng Bạch, Chu Đại Quân là ai?
Thái Hứa nhìn thấy gương mặt lập tức biến sắc của Bạch Vĩnh Yên, trong lòng biết có gì đó không ổn, vội vàng ghé tai y hỏi nhỏ.
-Bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên. Tổng giám đốc Thái, lần này ông hại chết tôi rồi.
Bạch Vĩnh Yên nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không phải vì người nhà họ Thái bọn họ, mình sao có thể đụng chạm tới người nhà họ Phương. Lần này tiêu đời rồi, ai chẳng biết nhà họ Phương giàu có nhất huyện Bình Xuyên, có quan hệ rất tốt với bí thư huyện ủy Lý Đông Tinh, có thể nói là thế lực lớn mạnh nhất ở huyện Bình Xuyên. Đắc tội với người nhà họ Phương, không cẩn thận chức vụ tạm thời của mình ở Bình Xuyên cũng sẽ đi đời nhà ma.
Thái Hứa cũng không kìm nổi hoảng sợ, bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên, chắc chắn là người chủ chốt nắm giữ quyền lực, nghe ý của người thiếu niên này, một cuộc điện thoại là có thể gọi ông ta tới, vậy người thiếu niên đó là ai? Thái Hứa nhận thấy rằng mình có lẽ bất cẩn quá, chỉ biết bảo vệ đứa cháu, không cẩn thận lại gặp rắc rối.
- Vâng.
Võ Hưng Quốc lập tức rút điện thoại di động ra gọi điện cho Chu Đại Quân. Những nhân viên trong quán ăn vội vàng mang ra mấy chiếc ghế.
Cảnh tượng này khiến cho Ngô Dụ đang đứng bên cạnh giương mắt đờ đẫn, y có ngu đến thế nào cũng sẽ phải nhận thấy, mối quan hệ của Phương Minh Viễn và Võ Hưng Quốc hoàn toàn không phải quan hệ anh em, mà lại giống như quan hệ cấp trên và cấp dưới.
- Chú Hai, còn không mau bắt hết bọn chúng, phí lời với bọn chúng làm gì?
Cánh Thành lại không ý thức được sự việc đã đến mức hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của phe gã, vẫn tiếp tục gào to.
- Cháu câm miệng đi.
Thái Hứa lúc này không quan tâm đến việc bảo vệ đứa cháu nữa rồi, nếu như để cho nó tiếp tục ăn nói linh tinh, không chừng sẽ càng rầy rà.
Thái Cánh Thành giật mình, lúc này mới nói:
- Chú lại dám quát cháu. Về nhà cháu nói cho cha nghe. Còn cậu, Lý Vũ Hân, cứ chờ xem, cha cậu chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Lý Vũ Hân nhìn Thái Cánh Thành với ánh mắt khinh miệt, đều đã là học sinh cấp ba rồi, y vẫn có kiểu cách như vậy, cho mình là nhất, đây mới là điều khiến mọi người căm ghét nhất.
- Cha của Lý Vũ Hân chắc chắn sẽ không bị đuổi việc, ngược lại chính cha cậu mới là người phải gặp rắc rối.
Phương Minh Viễn vỗ nhẹ má Thái Cánh Thành. Tuy rằng tuổi hai người xấp xỉ nhau, vóc dáng cũng tương đương, nhưng lúc này, Phương Minh Viễn có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với y. Những lời nói thoạt nghe rất bình thản nhưng chuẩn xác khiến Thái Cánh Thành bắt đầu có chút sợ hãi, nên cũng không cãi lại.
- Cậu Phương, cục trưởng Chu sẽ tới ngay tức khắc.
Võ Hưng Quốc tắt điện thoại, nói khẽ với Phương Minh Viễn.
“Cậu Phương”- từ quen thuộc này Thái Cánh Thành không chỉ một lần nghe cha và các đồng nghiệp của ông nhắc đến, mà sau khi đến Bình Xuyên lại nghe không biết bao nhiêu lần, lúc này Thái Cánh Thành mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Bởi vì theo y nhớ, cha cực kỳ coi trọng cậu Phương này, mỗi lần nhắc đến người này đều ca ngợi không ngừng. Hơn nữa Thái Cánh Thành cũng biết, hệ thống siêu thị Carrefour nổi tiếng nhất tỉnh do cậu Phương đó sáng lập hiện giờ giá trị đã lên đến hàng nghìn tỷ nhân dân tệ.
- Ngươi chính là Phương Minh Viễn.
Thái Cánh Thành buột miệng nói, có điều giọng nói khiến bản thân y nghe cũng giật mình, tiếng đã trở nên khàn khàn kỳ lạ, nghe giống như tiếng của một người rụng răng ăn nói lắp bắp, không tròn âm.
Có điều Phương Minh Viễn lại nghe thấy, nhìn thẳng vào hai mắt Thái Cánh Thành nói:
- Không sai, tôi chính là Phương Minh Viễn, tôi lại thực sự muốn xem rốt cuộc cha cậu sẽ đuổi việc cha của Lý Vũ Hân như thế nào?
Thái Cánh Thành dường như đứng không vững, nếu không phải bàn tay Tam Pháo đang giữ chặt vai thì y đã ngã thẳng xuống đất.
- Thứ cặn bã này.
Tam Pháo khịt khịt mũi, khinh bỉ buông tay ra, vỗ nhẹ má Thái Cánh Thành nói:
- Đứng cho vững, đừng có ngã, đến lúc đó lại nói là bọn tôi đánh.
Mọi người ở đó đều nhìn thấy, có một dòng nước từ quần dài Thái Cánh Thành chảy ra, suốt tới dưới chân…
- Cậu Phương, cậu Phương, tôi là em trai Thái Duẫn- phó ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, tôi tên Thái Hứa, nó là con của anh tôi, không biết cậu là cậu Phương, vô tình mạo phạm đến cậu, cậu cao cả rộng lượng, xin đừng chấp nhặt với chúng tôi. Những lời khi nãy nó nói đều là nói khi cáu giận, không nên coi là thật.
Thái Hứa liên tục nhận lỗi, mồ hôi đổ ướt đẫm cả lưng áo. Tuy rằng nói Thái Hứa chưa từng gặp mặt Phương Minh Viễn, nhưng người dám giả mạo làm Phương Minh Viễn ở ngay huyện Bình Xuyên e rằng chẳng có mấy ai. Dù sao đây cũng là nơi lập nghiệp của nhà họ Phương, trong huyện những người quen hắn cũng rất nhiều, đặc biệt là các vị lãnh đạo.
- Giữa ban ngày ban mặt, con trai phó ban thư ký Thái, đe dọa dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên qua lại với mình trước mặt bao nhiêu người, đây là hành vi gì? Tôi quả thật muốn hỏi ông Thái, ông không tìm hiểu rõ trắng đen, một mực khẳng định là chúng tôi đánh trẻ vị thành niên, đây lại là hành động gì? Tôi phải đi hỏi phó ban thư ký Thái, ông ta dạy bảo con trai và em trai mình như thế sao? Tôi chẳng có gì để nói với ông, cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực với ông.
Phương Minh Viễn cười lạnh mà phất tay, liền có nhân viên bảo vệ của quán cơm bước lên, tách Thái Hứa đang không ngừng cầu xin ra xa Phương Minh Viễn.
Bạch Vĩnh Yên cũng bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, y cũng muốn đi song lại không dám, lo lắng như kiến bò chảo nóng. Nhìn Thái Hứa bị đẩy ra liền nhéo cánh tay gã, vội vàng nói:
- Ông còn không mau gọi điện cho phó ban thư ký Thái.
Đang nói chuyện, từ đằng xa còi cảnh sát vang lên, sau đó hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao tơi, dừng trước cửa quán ăn nhà họ Phương, Chu Đại Quân bước từ trong xe ra, đưa theo sáu bảy viên cảnh sát.
- Minh Viễn, Minh Viễn, xảy ra chuyện gì thế?
Còn chưa tới trước mặt, tiếng nói đầy lo âu của Chu Đại Quân đã truyền tới. Chu Đại Quân bây giờ, đối với Phương Minh Viễn cũng thêm vài phần kính nể, chính nhờ Phương Minh Viễn, trong thời gian ngắn ngủi năm sáu năm, y đã từ một phó đồn công an thị trấn trở thành bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên- con đường hoạn lộ suôn sẻ khiến 99% cảnh sát trên cả nước ngưỡng mộ. Nếu không phải vì thời gian ở cấp bậc này còn quá ngắn, Chu Đại Quân tin chắc rằng, việc mình vào cục cảnh sát thành phố Duy Nam chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chính vì Chu Đại Quân rất rõ, tất cả nói cho cùng đều là do Phương Minh Viễn giúp đỡ, nếu như không có Phương Minh Viễn và nhà họ Phương, Chu Đại Quân có thể làm đến trưởng đồn công an thị trấn hải Trang cũng đã là niềm mơ ước. Cho nên về cuộc điện thoại của Phương Minh Viễn, Chu Đại Quân không dám chậm trễ dù chỉ một giây, gần như đặt điện thoại xuống là lập tức lao đến.
- Chú Chu.
Phương Minh Viễn đứng dậy, bước lên phía trước ôm Chu Đại Quân một cách thân thiết nói:
- Vòng bụng của chú mà còn tiếp tục tăng thêm là không tốt đâu nhé.
Chu Đại Quân cười khổ vỗ vỗ bụng mình, y đâu có mong như vậy, chỉ có điều từ y sau khi lên làm cục phó cục cảnh sát, buổi tối cơm mời liên miên không dứt, có nhiều khi thật sự không có cách từ chối, ăn uống suốt ngày, lại không thường xuyên xuống cơ sở phá án, bụng liền to lên như bong bóng.
- Chú Chu phải tăng cường vận động, nếu không sau này sẽ dễ mắc những bệnh như cao huyết áp, các bệnh về động mạch, vân vân. Đến khi đó muốn khống chế cũng không hề dễ dàng. Cháu vẫn hy vọng sau này chú Chu có thể tiếp tục giúp đỡ nhà họ Phương chúng cháu một tay.
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
Chu Đại Quân nghe được như mở cờ trong bụng, lời này của Phương Minh Viễn đương nhiên là báo cho y, chỉ cần điều kiện cho phép, sẽ giúp đỡ Chu Đại Quân tiến lên cấp bậc lãnh đạo cao hơn nữa. Tuy rằng Chu Đại Quân có lòng tin này , nhà họ Phương và Phương Minh Viễn đến lúc đó nhất định sẽ giúp mình, nhưng khi chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy lời nói của Phương Minh Viễn vô cùng tuyệt vời.
Lúc này một đám người đông đúc đã vây kín cửa quán ăn nhà họ Phương, có người thấy đông thì tò mò đến xem, có người thì muốn xem rốt cuộc cháu đích tôn nhà họ Phương mặt mũi thế nào.
- Mọi người giải tán đi, đừng gây cản trở việc làm ăn của người ta.
Chu Đại Quân xua tay với đám người xung quanh.
Sau đó mới quay người lại, nhìn sắc mặt tím tái của Bạch Vĩnh Yên, lạnh lùng nói:
- Cục phó Bạch, bây giờ cậu có thể giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra chứ?
- Tôi… tôi…
Bạch Vĩnh Yên lắp bắp mở miệng nhưng không thể thanh minh cho mình nửa lời
- Cục trưởng Chu, cậu Phương, tôi bị oan.
Chính lúc đó, từ bên cạnh vọng sang một tiếng kêu lớn, hai người quay đầu lại chỉ thấy một người trung niên vừa chạy tới phía bọn họ vừa lớn tiếng kêu:
- Tôi không hề bán hàng giả cho bọn họ, càng không có chuyện nhập hàng giả. Tôi bị oan.
Phương Minh Viễn nhận ra người này, chính là một trong những người khi nãy vừa đi sau Thái Hứa và Bạch Vĩnh Yên.
Người thiếu niên này mở miệng gọi Chu Đại Quân là chú, hơn nữa còn muốn Chu Đại Quân tới bắt mình về, hàm ý của việc này thật không hề đơn giản.
Bạch Vĩnh Yên chuyển hướng suy nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt đã bị câu nói này của Phương Minh Viễn làm cho trăn trở, nó nói lên điều gì? Nói lên rằng Chu Đại Quân tuy rằng theo tuổi tác, là chú của người thiếu niên này, nhưng trên địa vị thực tế thì lại không bằng hắn, cho nên mới có câu nói đó. Nếu không, hắn sẽ không thể nói ra câu yêu cầu Chu Đại Quân tới đây.
Vậy thì ở huyện Bình Xuyên, người thiếu niên có thể sai khiến cục trưởng cục cảnh sát như vậy có thể là ai? Theo Bạch Vĩnh Yên biết, phần lớn con cái các lãnh đạo chủ chốt ở huyện đều không ở trong thành Bình Xuyên, không phải ở thành phố ở Duy Nam thì cũng ở Phụng Nguyên. Hơn nữa, xét theo tuổi tác cũng không đúng. Xét về địa vị của hai bên, ngay cả là con trai huyện ủy Lý Đông Tinh, cũng không dám đối đãi với ủy viên thường vụ huyện ủy Chu Đại Quân như thế, thái độ không chút kiêng nể này…
Bạch Vĩnh Yên đột nhiên bừng tỉnh, y nhớ ra, ngoài con cái những lãnh đạo chủ chốt của huyện, còn có một khả năng lớn nhất, đó chính là người thiếu niên này là người nhà họ Phương.
Khi hiểu rõ được điều này Bạch Vĩnh Yên liền thấy đầu óc choáng váng, hai chân đứng không vững. Mình đen đủi thật, không ngờ lại va chạm với người nhà họ Phương.
- Cục trưởng Bạch, Chu Đại Quân là ai?
Thái Hứa nhìn thấy gương mặt lập tức biến sắc của Bạch Vĩnh Yên, trong lòng biết có gì đó không ổn, vội vàng ghé tai y hỏi nhỏ.
-Bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên. Tổng giám đốc Thái, lần này ông hại chết tôi rồi.
Bạch Vĩnh Yên nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không phải vì người nhà họ Thái bọn họ, mình sao có thể đụng chạm tới người nhà họ Phương. Lần này tiêu đời rồi, ai chẳng biết nhà họ Phương giàu có nhất huyện Bình Xuyên, có quan hệ rất tốt với bí thư huyện ủy Lý Đông Tinh, có thể nói là thế lực lớn mạnh nhất ở huyện Bình Xuyên. Đắc tội với người nhà họ Phương, không cẩn thận chức vụ tạm thời của mình ở Bình Xuyên cũng sẽ đi đời nhà ma.
Thái Hứa cũng không kìm nổi hoảng sợ, bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên, chắc chắn là người chủ chốt nắm giữ quyền lực, nghe ý của người thiếu niên này, một cuộc điện thoại là có thể gọi ông ta tới, vậy người thiếu niên đó là ai? Thái Hứa nhận thấy rằng mình có lẽ bất cẩn quá, chỉ biết bảo vệ đứa cháu, không cẩn thận lại gặp rắc rối.
- Vâng.
Võ Hưng Quốc lập tức rút điện thoại di động ra gọi điện cho Chu Đại Quân. Những nhân viên trong quán ăn vội vàng mang ra mấy chiếc ghế.
Cảnh tượng này khiến cho Ngô Dụ đang đứng bên cạnh giương mắt đờ đẫn, y có ngu đến thế nào cũng sẽ phải nhận thấy, mối quan hệ của Phương Minh Viễn và Võ Hưng Quốc hoàn toàn không phải quan hệ anh em, mà lại giống như quan hệ cấp trên và cấp dưới.
- Chú Hai, còn không mau bắt hết bọn chúng, phí lời với bọn chúng làm gì?
Cánh Thành lại không ý thức được sự việc đã đến mức hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của phe gã, vẫn tiếp tục gào to.
- Cháu câm miệng đi.
Thái Hứa lúc này không quan tâm đến việc bảo vệ đứa cháu nữa rồi, nếu như để cho nó tiếp tục ăn nói linh tinh, không chừng sẽ càng rầy rà.
Thái Cánh Thành giật mình, lúc này mới nói:
- Chú lại dám quát cháu. Về nhà cháu nói cho cha nghe. Còn cậu, Lý Vũ Hân, cứ chờ xem, cha cậu chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Lý Vũ Hân nhìn Thái Cánh Thành với ánh mắt khinh miệt, đều đã là học sinh cấp ba rồi, y vẫn có kiểu cách như vậy, cho mình là nhất, đây mới là điều khiến mọi người căm ghét nhất.
- Cha của Lý Vũ Hân chắc chắn sẽ không bị đuổi việc, ngược lại chính cha cậu mới là người phải gặp rắc rối.
Phương Minh Viễn vỗ nhẹ má Thái Cánh Thành. Tuy rằng tuổi hai người xấp xỉ nhau, vóc dáng cũng tương đương, nhưng lúc này, Phương Minh Viễn có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với y. Những lời nói thoạt nghe rất bình thản nhưng chuẩn xác khiến Thái Cánh Thành bắt đầu có chút sợ hãi, nên cũng không cãi lại.
- Cậu Phương, cục trưởng Chu sẽ tới ngay tức khắc.
Võ Hưng Quốc tắt điện thoại, nói khẽ với Phương Minh Viễn.
“Cậu Phương”- từ quen thuộc này Thái Cánh Thành không chỉ một lần nghe cha và các đồng nghiệp của ông nhắc đến, mà sau khi đến Bình Xuyên lại nghe không biết bao nhiêu lần, lúc này Thái Cánh Thành mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Bởi vì theo y nhớ, cha cực kỳ coi trọng cậu Phương này, mỗi lần nhắc đến người này đều ca ngợi không ngừng. Hơn nữa Thái Cánh Thành cũng biết, hệ thống siêu thị Carrefour nổi tiếng nhất tỉnh do cậu Phương đó sáng lập hiện giờ giá trị đã lên đến hàng nghìn tỷ nhân dân tệ.
- Ngươi chính là Phương Minh Viễn.
Thái Cánh Thành buột miệng nói, có điều giọng nói khiến bản thân y nghe cũng giật mình, tiếng đã trở nên khàn khàn kỳ lạ, nghe giống như tiếng của một người rụng răng ăn nói lắp bắp, không tròn âm.
Có điều Phương Minh Viễn lại nghe thấy, nhìn thẳng vào hai mắt Thái Cánh Thành nói:
- Không sai, tôi chính là Phương Minh Viễn, tôi lại thực sự muốn xem rốt cuộc cha cậu sẽ đuổi việc cha của Lý Vũ Hân như thế nào?
Thái Cánh Thành dường như đứng không vững, nếu không phải bàn tay Tam Pháo đang giữ chặt vai thì y đã ngã thẳng xuống đất.
- Thứ cặn bã này.
Tam Pháo khịt khịt mũi, khinh bỉ buông tay ra, vỗ nhẹ má Thái Cánh Thành nói:
- Đứng cho vững, đừng có ngã, đến lúc đó lại nói là bọn tôi đánh.
Mọi người ở đó đều nhìn thấy, có một dòng nước từ quần dài Thái Cánh Thành chảy ra, suốt tới dưới chân…
- Cậu Phương, cậu Phương, tôi là em trai Thái Duẫn- phó ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, tôi tên Thái Hứa, nó là con của anh tôi, không biết cậu là cậu Phương, vô tình mạo phạm đến cậu, cậu cao cả rộng lượng, xin đừng chấp nhặt với chúng tôi. Những lời khi nãy nó nói đều là nói khi cáu giận, không nên coi là thật.
Thái Hứa liên tục nhận lỗi, mồ hôi đổ ướt đẫm cả lưng áo. Tuy rằng nói Thái Hứa chưa từng gặp mặt Phương Minh Viễn, nhưng người dám giả mạo làm Phương Minh Viễn ở ngay huyện Bình Xuyên e rằng chẳng có mấy ai. Dù sao đây cũng là nơi lập nghiệp của nhà họ Phương, trong huyện những người quen hắn cũng rất nhiều, đặc biệt là các vị lãnh đạo.
- Giữa ban ngày ban mặt, con trai phó ban thư ký Thái, đe dọa dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên qua lại với mình trước mặt bao nhiêu người, đây là hành vi gì? Tôi quả thật muốn hỏi ông Thái, ông không tìm hiểu rõ trắng đen, một mực khẳng định là chúng tôi đánh trẻ vị thành niên, đây lại là hành động gì? Tôi phải đi hỏi phó ban thư ký Thái, ông ta dạy bảo con trai và em trai mình như thế sao? Tôi chẳng có gì để nói với ông, cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực với ông.
Phương Minh Viễn cười lạnh mà phất tay, liền có nhân viên bảo vệ của quán cơm bước lên, tách Thái Hứa đang không ngừng cầu xin ra xa Phương Minh Viễn.
Bạch Vĩnh Yên cũng bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, y cũng muốn đi song lại không dám, lo lắng như kiến bò chảo nóng. Nhìn Thái Hứa bị đẩy ra liền nhéo cánh tay gã, vội vàng nói:
- Ông còn không mau gọi điện cho phó ban thư ký Thái.
Đang nói chuyện, từ đằng xa còi cảnh sát vang lên, sau đó hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao tơi, dừng trước cửa quán ăn nhà họ Phương, Chu Đại Quân bước từ trong xe ra, đưa theo sáu bảy viên cảnh sát.
- Minh Viễn, Minh Viễn, xảy ra chuyện gì thế?
Còn chưa tới trước mặt, tiếng nói đầy lo âu của Chu Đại Quân đã truyền tới. Chu Đại Quân bây giờ, đối với Phương Minh Viễn cũng thêm vài phần kính nể, chính nhờ Phương Minh Viễn, trong thời gian ngắn ngủi năm sáu năm, y đã từ một phó đồn công an thị trấn trở thành bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên- con đường hoạn lộ suôn sẻ khiến 99% cảnh sát trên cả nước ngưỡng mộ. Nếu không phải vì thời gian ở cấp bậc này còn quá ngắn, Chu Đại Quân tin chắc rằng, việc mình vào cục cảnh sát thành phố Duy Nam chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chính vì Chu Đại Quân rất rõ, tất cả nói cho cùng đều là do Phương Minh Viễn giúp đỡ, nếu như không có Phương Minh Viễn và nhà họ Phương, Chu Đại Quân có thể làm đến trưởng đồn công an thị trấn hải Trang cũng đã là niềm mơ ước. Cho nên về cuộc điện thoại của Phương Minh Viễn, Chu Đại Quân không dám chậm trễ dù chỉ một giây, gần như đặt điện thoại xuống là lập tức lao đến.
- Chú Chu.
Phương Minh Viễn đứng dậy, bước lên phía trước ôm Chu Đại Quân một cách thân thiết nói:
- Vòng bụng của chú mà còn tiếp tục tăng thêm là không tốt đâu nhé.
Chu Đại Quân cười khổ vỗ vỗ bụng mình, y đâu có mong như vậy, chỉ có điều từ y sau khi lên làm cục phó cục cảnh sát, buổi tối cơm mời liên miên không dứt, có nhiều khi thật sự không có cách từ chối, ăn uống suốt ngày, lại không thường xuyên xuống cơ sở phá án, bụng liền to lên như bong bóng.
- Chú Chu phải tăng cường vận động, nếu không sau này sẽ dễ mắc những bệnh như cao huyết áp, các bệnh về động mạch, vân vân. Đến khi đó muốn khống chế cũng không hề dễ dàng. Cháu vẫn hy vọng sau này chú Chu có thể tiếp tục giúp đỡ nhà họ Phương chúng cháu một tay.
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
Chu Đại Quân nghe được như mở cờ trong bụng, lời này của Phương Minh Viễn đương nhiên là báo cho y, chỉ cần điều kiện cho phép, sẽ giúp đỡ Chu Đại Quân tiến lên cấp bậc lãnh đạo cao hơn nữa. Tuy rằng Chu Đại Quân có lòng tin này , nhà họ Phương và Phương Minh Viễn đến lúc đó nhất định sẽ giúp mình, nhưng khi chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy lời nói của Phương Minh Viễn vô cùng tuyệt vời.
Lúc này một đám người đông đúc đã vây kín cửa quán ăn nhà họ Phương, có người thấy đông thì tò mò đến xem, có người thì muốn xem rốt cuộc cháu đích tôn nhà họ Phương mặt mũi thế nào.
- Mọi người giải tán đi, đừng gây cản trở việc làm ăn của người ta.
Chu Đại Quân xua tay với đám người xung quanh.
Sau đó mới quay người lại, nhìn sắc mặt tím tái của Bạch Vĩnh Yên, lạnh lùng nói:
- Cục phó Bạch, bây giờ cậu có thể giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra chứ?
- Tôi… tôi…
Bạch Vĩnh Yên lắp bắp mở miệng nhưng không thể thanh minh cho mình nửa lời
- Cục trưởng Chu, cậu Phương, tôi bị oan.
Chính lúc đó, từ bên cạnh vọng sang một tiếng kêu lớn, hai người quay đầu lại chỉ thấy một người trung niên vừa chạy tới phía bọn họ vừa lớn tiếng kêu:
- Tôi không hề bán hàng giả cho bọn họ, càng không có chuyện nhập hàng giả. Tôi bị oan.
Phương Minh Viễn nhận ra người này, chính là một trong những người khi nãy vừa đi sau Thái Hứa và Bạch Vĩnh Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.