Quyển 3 - Chương 519: Tôi tin cậu
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
-Ha ha
Những người đi theo Phương Minh Viễn tức khắc xôn xao cười sằng sặc. Phương Minh Viễn cũng bị anh ta làm cho cười phá lên.
-Được rồi,được rồi anh Trình, em cũng chỉ là đùa anh một chút thôi, muốn trả thù cũng chẳng cần phải thế chứ.
Phương Minh Viễn dùng lực vỗ mạnh hai phát vào vai Trình Long, Trình Long dù có võ nghệ trong người nhưng hai phát vỗ ấy cũng làm hắn kêu “hự” lên một tiếng. Sau khi tái sinh, Phương Minh Viễn chưa lúc nào xao nhãng việc rèn luyện cơ thể, mỗi ngày dù có bận rộn tới đâu hắn cũng giành ra hai tiếng để tập luyện, sau này có Trần Trung, việc tập luyện ấy cũng đã trở thành hệ thống. Mấy năm nay, dù nói là chưa khoe tài với ai nhưng theo lời Trần Trung, bình thường dù có vài người ở đó cũng chẳng thế đến gần được người hắn. Cũng phải thôi, tuổi tác và cơ thể còn chưa phát triển mà gặp người như Trần Trung thì anh ta muốn nắn ra sao thì nắn.
Trình Long cười khà khà vài tiếng rồi mới nói:
-Minh Viễn, Phương đó này đích thị là em sao ? Đúng là làm cho người ta khó mà tin được.
-Đừng nói quá lên như thế, em chỉ là giúp đạo diễn Camaron một chút thôi, người phương Tây việc gì cũng khá chăm chỉ, em đã nói rồi, không cần phải tính cả em vào, nếu như em nhìn thấy hình mẫu rồi thì tất cả đều hỏng hết, bản chính đã copy xong hết rồi. Như vậy chẳng phải là đã ném tôi lên đóng lửa mà nướng lửa sao? Tôinói cho anh biết, chuyện này không được phép nói ra, có đánh chết anh tôi cũng không nói.
Lâm Liên và Triệu Nhã cũng đồng thanh nói:
-Đánh chết anh nó cũng không nói.
- Ha…
Mọi người lại xôn xao cười sằng sặc.
Phương Minh Viễn nhìn mọi người với bộ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục nói:
-Đây mới chính là học cái tốt thì khó mà học cái xấu thì dễ, mới có bao lâu mà đến chị Liên cũng như vậy thế.
Lúc này, hắn thật có chút cảm giác như con tằm tự quấn quanh mình vậy.
Triệu nhã cười hì hì ôm cánh tay hắn mà nói:
-Bọn mình đây đều là học cùng cậu còn gì.
Phương Minh Viễn quay sang Trình Long nháy mắt một cái:
- Anh Trình, em nói anh đuổi theo, là để kiểm tra lại chỗ em đó?
Trình Long nghiêm túc nói:
-Đương nhiên không phải, tôi chỉ là…,chỉ là muốn xem cậu có thể giới thiệu tôi tới Hollywood đóng phim hay không thôi.
-Hả?
Phương Minh Viễn giật mình nhưng đã nhanh lấy lại bình tĩnh. Lịch sử đúng là vẫn tiến theo một vòng luân hồi. Trình ca vẫn muốn tới Hollywood đóng phim như kiếp trước của anh ấy.
Trình Long trong lòng có chút lo lắng không yên nói thật rằng hắn ta cũng đã nghĩ tới điều này rất lâu rồi. Đầu thập kỷ, hắn có tới Mỹ đóng vài bộ phim như “Sát thủ hào”, “Pháo đạn phi xa” nhưng chẳng thành công. Người Mỹ lúc bấy giờ có lẽ chỉ lưu lạiấn tượng với những hình hảnh như “ Hongkong có một anh lùn biết đánh nhau”. Dân mỹ thích phim hành động kiểu Hongkong, nhưng khi trực tiếp mang kiểu phim Hongkong vào phim hành động Hollywoodthì họ lại kêu là chưa đủ chân thật. Anh ta buộc lòng phải quay về Hongkong dốc sức làm.
Vào những năm 90, điện ảnh Hongkong bước vào thời kỳ đỉnh cao trong lịch sử nhưng trong lòng Trình Long hiểu rất rõ, người ta thường nói lên đỉnh rồi sẽ xuống dốc, sau khi lên tới đỉnh cao tiếp sau đó chắc chắn sẽ là vực, chỉ là chẳng ai nói trước được cái vực đó đến khi nào mà thôi. Tuy nhiên gần tới khi Hongkong trở lại Trung Quốc, người dân lại thấy mơ hồ và lo lắng cho tương lai, tình hình kinh tế, chính trị Hongkong bất ổn, thêm vào đó là sự can thiệp vào điện ảnhngày càng sâu của dân xã hội đen hay những cuộc phá rối xảy ra đều làm cho Trình Long cảm thấy một mối nguy hiểm.
Theo lịch sử mà nói thì mọi chuyện đúng là như những gì Trình Long đã đoán, bắt dầu thời kỳ đầu những năm 90, ngành điện ảnh Hongkong lâm vào thế tụt dốc, từ năm 93 số lượng sản xuất phim và doanh thu phòng vé đều xuất hiện tình trạng giảm xuống theo từng năm. Cũng chính vào năm đó, bộ phim Hollywood “Công viên kỷ Jura” đã phá kỷ lục phòng vé của các bộ phim chiếu ở Hongkong trước đó với doanh thu hơn sáu mươi triệu đôla Hongkong. Mà sau khi bùng phát khủng hoảng tài chính Đông Nam Á thì giới điện ảnh Hongkong càng bị bao phủ bởi một sắc ảm đạm. Có những người thậm chí còn than thở rằng “ điện ảnh Hongkong đã chết rồi.” Cái câu “ điện ảnh Hongkong đang về hướng nào” luôn là vấn đề cửa miệng của những người say mê và guan tâm tới điện ảnh xứ Cảng Thơm.
Điện ảnh Hongkong rơi xuống vực từ đó, tuy rằng khi ấy cũng có vài điểm sáng, nhưng mãi tới khi Phương Minh viễn chết đi ở kiếp trước, điện ảnh Hongkong cũng chưa thực sự bước lên khỏi vực sâu, thành ra tạo nên một cục diện chỉ có phim ảnh Hollywood.
Phương Minh viễn cũng biết, ở kiếp trước, Trình Long có thể nói là ngôi sao người Hoa thành công nhất, bộ phim “Hồng phiên khu” đã trở thành cú đánh thành công của hắn vào nền điện ảnh Hollywood. Sau đó, bộ phim “Giờ cao điểm” do hắn thủ vai chính còn vượt qua hoanh thu hơn hai trăm triệu doanh thu phòng vé. Đến lúc này, Hollywood mới thật sự bị trinh phục bởi tên “hình dáng Trung quốc, nói tiếng anh bồi” này. Các bộ phim sau đó như “Thượng Hải chính ngọ”, “Giờ cao điểm 2” cũng đã củng cố thêm vị trí vững chắc của hắn ta tại Hollywood. Đến sau năm 2000, hắn ta đã được mời lưu lại dấu tay tại đại lộ danh vọng Hollywood. Sự nghiệp của hắn tại Hollywood đã đạt tới đỉnh cao.
Nhưng những tác phẩm sau này như “Tuxedo”, “Vòng quanh thế giới trong 180 ngày” lại làm cho danh tiếng của hắn bị giảm sút. Đó cũng là một kết quả bình thường mà thôi, ở Hoolywood hắn nhất quyết không hợp tác và không thay đổi phong cách gây cười “hài hành động”, do vậy những bộ phim của hắn thích hợp với mọi lứa tuổi, đó cũng là lợi thế của hắn, nhưng phong cách diễn một màu ấy rất dễ gây nhàm chán cho người xem, hơn nữa sự cách biệt về văn hóa cũng không dễ gì mà chấp nhận, dĩ nhiên rồi, và còn một điểm quan trọng nữa là hắn giờ cũng đã trên năm mươi rồi.
Ở Hollywood, những ngôi sao nổi tiếng có ở khắp nơi, những người có thể tỏa sáng trong hơn chục năm hay thậm chí là mấy chục năm giờ ngày càng ít đi, sự nghiệp giải trí của hắn khá nhỏ hẹp, cũng nhất định là không còn đủ sức lực nữa.
Phương Minh Viễn cũng nghiêm túc trả lời:
- Anh Trình, sao anh lại muốn tới Hollywood, nói thật, tôi thấy anh chẳng hợp với Hollywood tẹo nào, ở đó anh sẽ mất đi bản chất của anh, rồi sẽ bị loại điện ảnh công nghiệp ấy đồng hóa thôi. Hongkong mới chính là đất tổ để anh trổ tài.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã có cảm nhận sâu sắc về việc này. Sở thích đối với phim ảnh Trình Long của hắn đã giảm xuống kể từ bộ phim “Giờ cao điểm”, đã không còn là bộ nào cũng phải xem như trước nữa. Không chỉ là những pha hành động trong phim mà đến cốt truyện, hình ảnh nhân vật đều kém xa những pha hoành tráng, tiết tấu thanh thoát và hình tượng anh hùng ở các bộ phim được làm tại Hongkong như loạt phim “Kế hoạch A” và “Câu chuyên cảnh sát”. Nhất là cái tên ba hoa da đen Christopher trong phim càng làm cho hắn cảm thấy phiền nhiễu.
Rồi sau đó, Phương Minh Viễn mới được biết, không phải chỉ có hắn cảm thấy như vậy, mà những người mê điện ảnh Hongkong đều nhận thấy điều đó, những điểm này đều bị phản ánh rõ từ doanh thu phòng vé ở Hongkong, “Giờ cao điểm” chỉ đạt hơn mười ba triệu đôla Hongkong, “Long Toàn Phong” đạt mười năm triệu đôla Hongkong, thậm chí còn chẳng bằng một phần ba doanh thu tại Hongkong của hai bộ phim hắn làm vài năm trước đó là “Hồng Phiên khu” và “Lửa sét”.
-Tới Hollywood rồi thì phải tuân theo quy tắc ở đó, đơn giản là thế này, ở Hongkong anh có thể tự mình phụ trách tất từ biên tập, đạo diễn, giám chế đến chỉ đạo võ thuật,nhưng ở Hollywood thì tới quyền biên tập lại anh cũng chẳng có. Như vậy anh còn muốn đi không? Những tác động bên ngoài chẳng dễ mà thay đổi được những quy tắc ở Hollywood đâu, tôinghĩ chỉ có Hollywood thay đổi anh, chứ anh sao thay đổi được nơi ấy. Tới Hollywood rồi, anh sẽ mất đi bao nhiêu là quyền lợi và tự do, chỉ là thằng diễn viên mà đạo diễn nói gì thì làm vậy. Anh có còn muốn tới đó nữa không?
Tuy nói là bây giờ đã có đôi cánh bướm của riêng mình, hiện trạng điện ảnh ở Hollywood và Hongkongcũng thay đổi hoàn toàn, nhưng Phương Minh Viễn không cho rằng ngay cả khi bước vào Hollywood trước mấy năm, Trình Long vẫn có thể giành được những thành công huy hoàng hơnkiếp trước của mình. Hắn sẽ không bước vào vết xe đổ vì lấy lòng khán giả ở Âu Mỹ mà mất đi người xem ở châu Á.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, chỉ có dân tộc mới chính là thế giới, điện ảnh Hongkong đã từng có những ảnh hưởng sâu tới điện ảnh Hollywood, mặc dù tiền đồ còn chút mơ màng nhưng đây không có nghĩa rằng giới điện ảnh Hongkong bắt buộc phải tới Hollywood để tìm con đường phục hưng. Những ngôi sao Hoa ngữ thành công ở Hollywood cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng theo Phương Minh Viễn thì những thành công ấy đều không nổi bật bằng những gì họ đã đạt được ở Hongkong.
-Nếu anh chỉ là muốn trải nghiệm cách chế tác công nghệ cao của người Mỹ thì hoàn toàn không cần thiết phải tới Hollywood vội vã như vậy, em dám đảm bảo với anh là chỉ vài năm nữa thôi khả năng của Hongkong sẽ có thể bắt kịp được Hollywood.
Phương Minh Viễn ôm vai Trình Long, hạ giọng nói:
-Tới ngày đó mà anh vẫn chưa hài lòng thì lại tới Hollywood cũng chưa muộn.
Trình Long có ý nói:
- Em chẳng phải cũng đang tiếp tục hợp tác với công ty điện ảnh Hollywood sao?
Phương Minh Viễn nghĩ một lúc rồi nói:
-Ừ, em cũng chẳng gạt anh làm gì nữa, ít ra thì vẫn còn có…
Hắn vừa chỉ tay vào đầu mình vừa nói tiếp:
- Ở đây em đã có không dưới mười bộ phác thảo kịch bản phim, chỉ là thời cơ còn chưa tới thôi.
Trình Long thở dài một hơi:
-Mười bộ phim ấy đều được đầu tư mức vốn như bộ “Kẻ hủy diệt” sao?
Nếu là người khác nói ra những câu ấy thì hắn chắc chắnhắn sẽ không tin, nhưng đây là do Phương Minh viễn nói ra nên hắn tin công ty điện ảnh trách nhiệm hữu hạn Cẩm Hồ và các công ty điện ảnh khác ở Hongkong hiện vẫn đang còn không ít những kịch bản phim vẫn chưa bấm máy. Mà nửa đầu năm nay, trong mười bộ phim đứng đầu doanh thu phòng vé đã có tới năm bộ phim do Phương Minh Viễn tự viết kịch bản, đây là con số đáng kinh ngạc vì cả năm bộ phim đều được quay.
Phương Minh Viễn trả lời mập mờ:
-Thì cũng gần như thế, có bộ đầu tư thấp hơn, cao hơn cũng có nhiều lắm. Anh Trình, anh tin em đi.
Trình Long liếc y với anh mắt còn chưa tin tưởng, cúi đầu chầm chậm nói:
-Được rồi, tôi tin cậu.
Hắn dặn đi dặn lại:
-Trình ca, nhưng lời này anh nhớ phải giữ bí mật. Em thật không muốn từ mai sẽ bị mọi người đối đãi như những ngôi sao ngoại.
Trình Long cười xảo trá nói:
-Có đánh chết cậu tôi cũng chẳng nói.
Những người đi theo Phương Minh Viễn tức khắc xôn xao cười sằng sặc. Phương Minh Viễn cũng bị anh ta làm cho cười phá lên.
-Được rồi,được rồi anh Trình, em cũng chỉ là đùa anh một chút thôi, muốn trả thù cũng chẳng cần phải thế chứ.
Phương Minh Viễn dùng lực vỗ mạnh hai phát vào vai Trình Long, Trình Long dù có võ nghệ trong người nhưng hai phát vỗ ấy cũng làm hắn kêu “hự” lên một tiếng. Sau khi tái sinh, Phương Minh Viễn chưa lúc nào xao nhãng việc rèn luyện cơ thể, mỗi ngày dù có bận rộn tới đâu hắn cũng giành ra hai tiếng để tập luyện, sau này có Trần Trung, việc tập luyện ấy cũng đã trở thành hệ thống. Mấy năm nay, dù nói là chưa khoe tài với ai nhưng theo lời Trần Trung, bình thường dù có vài người ở đó cũng chẳng thế đến gần được người hắn. Cũng phải thôi, tuổi tác và cơ thể còn chưa phát triển mà gặp người như Trần Trung thì anh ta muốn nắn ra sao thì nắn.
Trình Long cười khà khà vài tiếng rồi mới nói:
-Minh Viễn, Phương đó này đích thị là em sao ? Đúng là làm cho người ta khó mà tin được.
-Đừng nói quá lên như thế, em chỉ là giúp đạo diễn Camaron một chút thôi, người phương Tây việc gì cũng khá chăm chỉ, em đã nói rồi, không cần phải tính cả em vào, nếu như em nhìn thấy hình mẫu rồi thì tất cả đều hỏng hết, bản chính đã copy xong hết rồi. Như vậy chẳng phải là đã ném tôi lên đóng lửa mà nướng lửa sao? Tôinói cho anh biết, chuyện này không được phép nói ra, có đánh chết anh tôi cũng không nói.
Lâm Liên và Triệu Nhã cũng đồng thanh nói:
-Đánh chết anh nó cũng không nói.
- Ha…
Mọi người lại xôn xao cười sằng sặc.
Phương Minh Viễn nhìn mọi người với bộ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục nói:
-Đây mới chính là học cái tốt thì khó mà học cái xấu thì dễ, mới có bao lâu mà đến chị Liên cũng như vậy thế.
Lúc này, hắn thật có chút cảm giác như con tằm tự quấn quanh mình vậy.
Triệu nhã cười hì hì ôm cánh tay hắn mà nói:
-Bọn mình đây đều là học cùng cậu còn gì.
Phương Minh Viễn quay sang Trình Long nháy mắt một cái:
- Anh Trình, em nói anh đuổi theo, là để kiểm tra lại chỗ em đó?
Trình Long nghiêm túc nói:
-Đương nhiên không phải, tôi chỉ là…,chỉ là muốn xem cậu có thể giới thiệu tôi tới Hollywood đóng phim hay không thôi.
-Hả?
Phương Minh Viễn giật mình nhưng đã nhanh lấy lại bình tĩnh. Lịch sử đúng là vẫn tiến theo một vòng luân hồi. Trình ca vẫn muốn tới Hollywood đóng phim như kiếp trước của anh ấy.
Trình Long trong lòng có chút lo lắng không yên nói thật rằng hắn ta cũng đã nghĩ tới điều này rất lâu rồi. Đầu thập kỷ, hắn có tới Mỹ đóng vài bộ phim như “Sát thủ hào”, “Pháo đạn phi xa” nhưng chẳng thành công. Người Mỹ lúc bấy giờ có lẽ chỉ lưu lạiấn tượng với những hình hảnh như “ Hongkong có một anh lùn biết đánh nhau”. Dân mỹ thích phim hành động kiểu Hongkong, nhưng khi trực tiếp mang kiểu phim Hongkong vào phim hành động Hollywoodthì họ lại kêu là chưa đủ chân thật. Anh ta buộc lòng phải quay về Hongkong dốc sức làm.
Vào những năm 90, điện ảnh Hongkong bước vào thời kỳ đỉnh cao trong lịch sử nhưng trong lòng Trình Long hiểu rất rõ, người ta thường nói lên đỉnh rồi sẽ xuống dốc, sau khi lên tới đỉnh cao tiếp sau đó chắc chắn sẽ là vực, chỉ là chẳng ai nói trước được cái vực đó đến khi nào mà thôi. Tuy nhiên gần tới khi Hongkong trở lại Trung Quốc, người dân lại thấy mơ hồ và lo lắng cho tương lai, tình hình kinh tế, chính trị Hongkong bất ổn, thêm vào đó là sự can thiệp vào điện ảnhngày càng sâu của dân xã hội đen hay những cuộc phá rối xảy ra đều làm cho Trình Long cảm thấy một mối nguy hiểm.
Theo lịch sử mà nói thì mọi chuyện đúng là như những gì Trình Long đã đoán, bắt dầu thời kỳ đầu những năm 90, ngành điện ảnh Hongkong lâm vào thế tụt dốc, từ năm 93 số lượng sản xuất phim và doanh thu phòng vé đều xuất hiện tình trạng giảm xuống theo từng năm. Cũng chính vào năm đó, bộ phim Hollywood “Công viên kỷ Jura” đã phá kỷ lục phòng vé của các bộ phim chiếu ở Hongkong trước đó với doanh thu hơn sáu mươi triệu đôla Hongkong. Mà sau khi bùng phát khủng hoảng tài chính Đông Nam Á thì giới điện ảnh Hongkong càng bị bao phủ bởi một sắc ảm đạm. Có những người thậm chí còn than thở rằng “ điện ảnh Hongkong đã chết rồi.” Cái câu “ điện ảnh Hongkong đang về hướng nào” luôn là vấn đề cửa miệng của những người say mê và guan tâm tới điện ảnh xứ Cảng Thơm.
Điện ảnh Hongkong rơi xuống vực từ đó, tuy rằng khi ấy cũng có vài điểm sáng, nhưng mãi tới khi Phương Minh viễn chết đi ở kiếp trước, điện ảnh Hongkong cũng chưa thực sự bước lên khỏi vực sâu, thành ra tạo nên một cục diện chỉ có phim ảnh Hollywood.
Phương Minh viễn cũng biết, ở kiếp trước, Trình Long có thể nói là ngôi sao người Hoa thành công nhất, bộ phim “Hồng phiên khu” đã trở thành cú đánh thành công của hắn vào nền điện ảnh Hollywood. Sau đó, bộ phim “Giờ cao điểm” do hắn thủ vai chính còn vượt qua hoanh thu hơn hai trăm triệu doanh thu phòng vé. Đến lúc này, Hollywood mới thật sự bị trinh phục bởi tên “hình dáng Trung quốc, nói tiếng anh bồi” này. Các bộ phim sau đó như “Thượng Hải chính ngọ”, “Giờ cao điểm 2” cũng đã củng cố thêm vị trí vững chắc của hắn ta tại Hollywood. Đến sau năm 2000, hắn ta đã được mời lưu lại dấu tay tại đại lộ danh vọng Hollywood. Sự nghiệp của hắn tại Hollywood đã đạt tới đỉnh cao.
Nhưng những tác phẩm sau này như “Tuxedo”, “Vòng quanh thế giới trong 180 ngày” lại làm cho danh tiếng của hắn bị giảm sút. Đó cũng là một kết quả bình thường mà thôi, ở Hoolywood hắn nhất quyết không hợp tác và không thay đổi phong cách gây cười “hài hành động”, do vậy những bộ phim của hắn thích hợp với mọi lứa tuổi, đó cũng là lợi thế của hắn, nhưng phong cách diễn một màu ấy rất dễ gây nhàm chán cho người xem, hơn nữa sự cách biệt về văn hóa cũng không dễ gì mà chấp nhận, dĩ nhiên rồi, và còn một điểm quan trọng nữa là hắn giờ cũng đã trên năm mươi rồi.
Ở Hollywood, những ngôi sao nổi tiếng có ở khắp nơi, những người có thể tỏa sáng trong hơn chục năm hay thậm chí là mấy chục năm giờ ngày càng ít đi, sự nghiệp giải trí của hắn khá nhỏ hẹp, cũng nhất định là không còn đủ sức lực nữa.
Phương Minh Viễn cũng nghiêm túc trả lời:
- Anh Trình, sao anh lại muốn tới Hollywood, nói thật, tôi thấy anh chẳng hợp với Hollywood tẹo nào, ở đó anh sẽ mất đi bản chất của anh, rồi sẽ bị loại điện ảnh công nghiệp ấy đồng hóa thôi. Hongkong mới chính là đất tổ để anh trổ tài.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã có cảm nhận sâu sắc về việc này. Sở thích đối với phim ảnh Trình Long của hắn đã giảm xuống kể từ bộ phim “Giờ cao điểm”, đã không còn là bộ nào cũng phải xem như trước nữa. Không chỉ là những pha hành động trong phim mà đến cốt truyện, hình ảnh nhân vật đều kém xa những pha hoành tráng, tiết tấu thanh thoát và hình tượng anh hùng ở các bộ phim được làm tại Hongkong như loạt phim “Kế hoạch A” và “Câu chuyên cảnh sát”. Nhất là cái tên ba hoa da đen Christopher trong phim càng làm cho hắn cảm thấy phiền nhiễu.
Rồi sau đó, Phương Minh Viễn mới được biết, không phải chỉ có hắn cảm thấy như vậy, mà những người mê điện ảnh Hongkong đều nhận thấy điều đó, những điểm này đều bị phản ánh rõ từ doanh thu phòng vé ở Hongkong, “Giờ cao điểm” chỉ đạt hơn mười ba triệu đôla Hongkong, “Long Toàn Phong” đạt mười năm triệu đôla Hongkong, thậm chí còn chẳng bằng một phần ba doanh thu tại Hongkong của hai bộ phim hắn làm vài năm trước đó là “Hồng Phiên khu” và “Lửa sét”.
-Tới Hollywood rồi thì phải tuân theo quy tắc ở đó, đơn giản là thế này, ở Hongkong anh có thể tự mình phụ trách tất từ biên tập, đạo diễn, giám chế đến chỉ đạo võ thuật,nhưng ở Hollywood thì tới quyền biên tập lại anh cũng chẳng có. Như vậy anh còn muốn đi không? Những tác động bên ngoài chẳng dễ mà thay đổi được những quy tắc ở Hollywood đâu, tôinghĩ chỉ có Hollywood thay đổi anh, chứ anh sao thay đổi được nơi ấy. Tới Hollywood rồi, anh sẽ mất đi bao nhiêu là quyền lợi và tự do, chỉ là thằng diễn viên mà đạo diễn nói gì thì làm vậy. Anh có còn muốn tới đó nữa không?
Tuy nói là bây giờ đã có đôi cánh bướm của riêng mình, hiện trạng điện ảnh ở Hollywood và Hongkongcũng thay đổi hoàn toàn, nhưng Phương Minh Viễn không cho rằng ngay cả khi bước vào Hollywood trước mấy năm, Trình Long vẫn có thể giành được những thành công huy hoàng hơnkiếp trước của mình. Hắn sẽ không bước vào vết xe đổ vì lấy lòng khán giả ở Âu Mỹ mà mất đi người xem ở châu Á.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, chỉ có dân tộc mới chính là thế giới, điện ảnh Hongkong đã từng có những ảnh hưởng sâu tới điện ảnh Hollywood, mặc dù tiền đồ còn chút mơ màng nhưng đây không có nghĩa rằng giới điện ảnh Hongkong bắt buộc phải tới Hollywood để tìm con đường phục hưng. Những ngôi sao Hoa ngữ thành công ở Hollywood cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng theo Phương Minh Viễn thì những thành công ấy đều không nổi bật bằng những gì họ đã đạt được ở Hongkong.
-Nếu anh chỉ là muốn trải nghiệm cách chế tác công nghệ cao của người Mỹ thì hoàn toàn không cần thiết phải tới Hollywood vội vã như vậy, em dám đảm bảo với anh là chỉ vài năm nữa thôi khả năng của Hongkong sẽ có thể bắt kịp được Hollywood.
Phương Minh Viễn ôm vai Trình Long, hạ giọng nói:
-Tới ngày đó mà anh vẫn chưa hài lòng thì lại tới Hollywood cũng chưa muộn.
Trình Long có ý nói:
- Em chẳng phải cũng đang tiếp tục hợp tác với công ty điện ảnh Hollywood sao?
Phương Minh Viễn nghĩ một lúc rồi nói:
-Ừ, em cũng chẳng gạt anh làm gì nữa, ít ra thì vẫn còn có…
Hắn vừa chỉ tay vào đầu mình vừa nói tiếp:
- Ở đây em đã có không dưới mười bộ phác thảo kịch bản phim, chỉ là thời cơ còn chưa tới thôi.
Trình Long thở dài một hơi:
-Mười bộ phim ấy đều được đầu tư mức vốn như bộ “Kẻ hủy diệt” sao?
Nếu là người khác nói ra những câu ấy thì hắn chắc chắnhắn sẽ không tin, nhưng đây là do Phương Minh viễn nói ra nên hắn tin công ty điện ảnh trách nhiệm hữu hạn Cẩm Hồ và các công ty điện ảnh khác ở Hongkong hiện vẫn đang còn không ít những kịch bản phim vẫn chưa bấm máy. Mà nửa đầu năm nay, trong mười bộ phim đứng đầu doanh thu phòng vé đã có tới năm bộ phim do Phương Minh Viễn tự viết kịch bản, đây là con số đáng kinh ngạc vì cả năm bộ phim đều được quay.
Phương Minh Viễn trả lời mập mờ:
-Thì cũng gần như thế, có bộ đầu tư thấp hơn, cao hơn cũng có nhiều lắm. Anh Trình, anh tin em đi.
Trình Long liếc y với anh mắt còn chưa tin tưởng, cúi đầu chầm chậm nói:
-Được rồi, tôi tin cậu.
Hắn dặn đi dặn lại:
-Trình ca, nhưng lời này anh nhớ phải giữ bí mật. Em thật không muốn từ mai sẽ bị mọi người đối đãi như những ngôi sao ngoại.
Trình Long cười xảo trá nói:
-Có đánh chết cậu tôi cũng chẳng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.