Trùm Trường Cùng Học Bá Vậy Mà Lại Yêu Nhau Rồi!
Chương 11
NThien
07/11/2024
Do không có điện thoại nên Lưu Vũ thật sự rất chán, cậu cố nhắm mắt ngủ cơ mà làm cách nào cũng không ngủ nổi.
Vì không có gì để làm nên cậu quyết định ngồi tán nhân viên y tế của trường vậy, dù sao cô chỉ mới ra trường nên còn khá trẻ bây giờ mới 23 tuổi. Cậu biết được do có thằng đệ hay vô đây nằm trốn học, hình như tên Mai Anh thì phải.
Cậu thì luôn tự tin với ngoại hình của mình mà bắt đầu bắt chuyện với cô.
" Chị Anh ơi, em chán quá chị nói chuyện với em đi."
Cô nhìn học sinh đang nằm trên giường kia đánh giá một hồi, vì mới chuyển tới nên cô cũng không biết cậu là ai.
Tóc trắng, xăm trổ, đẹp trai đó là ấn tượng đầu tiên cô dành cho cậu.
Nhìn kiểu gì cũng biết là thành phần cá biệt trong trường học mà.
Cô nhìn cậu nói :" Em trốn học?"
Lưu Vũ thấy cô bắt chuyện với mình thì ngạc nhiên, đa số người trong trường này đều không muốn tiếp xúc với cậu nên khi nhìn thấy họ đều lảng đi.
Ngay cả giáo viên cũng vậy, chỉ có cô My là nói chuyện với cậu bình thường nhất.
Lưu Vũ nhìn cô cười nói :" Không có, chị thấy đấy ban nãy em bị bạn kia lôi vào đây mà."
Mai Anh vẫn không tin mà nhìn cậu, thấy vậy Lưu Vũ liền vạch áo lên cho cô xem.
Lưu Vũ :" Em bị thương mà." Nói rồi cậu còn quay lưng lại cho cô nhìn kĩ cả đằng sau.
Cô không ngờ là trên người học sinh này lại nhiều dấu vết bầm tím như vậy.
Do đang quay người lại nên cậu không phát giác ra có người khác đến.
Hoài Nam vốn còn sợ cậu sẽ trốn đi nên viện cớ ra ngoài xem thử, ai mà ngờ khi hắn đến liền thấy cậu gần như vạch hết cả áo làm lộ gần hết thân trên như vậy chứ.
Sau khi khoe xong cậu quay lại cười với Mai Anh :" Đấy chị thấy chưa, em không có trốn học mà."
Hoài Nam nhìn cảnh tượng trước mặt bực mình nói :" Cậu đang làm cái gì vậy hả!"
Lúc này Lưu Vũ mới phát hiện ra trong phòng có thêm người mới đến nữa.
Cậu nhìn Hoài Nam có chút khó hiểu, mình ở đây theo ý của cậu ta rồi còn khó chịu cái nỗi gì chứ.
Lưu Vũ khó chịu nhìn Hoài Nam nói :" Tao cho chị ấy xem vết thương thôi, mày ý kiến cái chó gì."
Hoài Nam tức mà không làm gì được liền đi ra ngoài, khi đi còn đóng cửa rầm một cái.
Mai Anh suy nghĩ một lúc, ban nãy còn dí nhau vào giường sau lại tức giận bỏ đi khi cậu kia vạch áo cho mình xem...chắc chắn là ghen rồi.
Cơ mà hai đứa này không giống đang hẹn hò cho lắm, đơn phương chăng.
Cô nhớ lại cách ăn mặc cùng bề ngoài cả hai trông không phù hợp chút nào, chắc do cô nghĩ nhiều mà thôi. Với lại cả hai còn là nam nữa.
Lưu Vũ không hiểu nổi Hoài Nam, tự nhiên xông vào quát xong lại tức giận bỏ đi?
Thần kinh có vấn đề hả.
Cũng tại hắn mà giờ Lưu Vũ chả còn hứng thú mà tiếp tục tán tỉnh Mai Anh nữa, cậu úp mặt vào trong nhắm mắt giả vờ ngủ ai mà ngờ lại ngủ quên luôn.
Cậu nằm mơ, trong giấc mơ cậu quay về hồi năm lớp mười.
Khung cảnh trong nhà vệ sinh hôi hám và tối tăm, có mấy tên đang cầm điện thoại vừa quay vừa cời cợt nói.
" Ha ha ha, mẹ ẻo lả như mày thì chỉ có làm đàn bà thôi."
Bọn họ cười chế giễu người nam sinh đang bị lột sạch đồ và ngồi co ro trong góc, người nam sinh sợ hãi mà nước mắt vô thức ứa ra.
" Cầu xin...hức...các người thả tôi ra." Giọng nam sinh trong trẻo nhưng trong đó là sự sợ hãi cùng cầu xin.
Một kẻ khác thấy vướng mắt liền ra lệnh:" Mẹ bọn mày đứng đấy nhìn làm chó gì, vạch chân nó ra cho tao!"
Lưu Vũ giật mình tỉnh dậy, mặt cậu trắng bệt tay đã đổ đầy mồ hôi.
Cậu ngồi ôm mặt mình một lúc lâu cho đến khi bình tĩnh lại, Lưu Vũ nhìn quanh thấy trong phòng không có ai thì cũng lẳng lặng rời đi.
Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường thấy vẫn còn sớm liền đi kiếm tụi kia, bây giờ chắc hẳn tụi nó đang ở trên sân thượng.
Đúng như Lưu Vũ nghĩ, khi cậu lên đến sân thượng thì thấy bốn đứa với bốn quả đầu khác màu đang đứng hút thuốc ở đó.
Vì sân thượng là nơi cấm học sinh lên nên bình thường sẽ chẳng có ai ngoài họ cả.
Bọn họ thấy Lưu Vũ đến thì hớn hở chạy lại.
Chu An :" Nay anh ở đâu vậy, tụi em tìm hoài không thấy."
Giang Kha :" Đúng vậy, nhắn tin hay gọi điện cũng không được luôn."
Vì Lưu Vũ đang mặc áo dài tay nên bọn họ không thể nhìn thấy vết thương trên người cậu.
Lưu Vũ tự nhiên mà lấy một điếu từ hộp thuốc lá của Chu Yến ra hiệu cho Chu Yến châm lửa.
Chu Yến cũng rất hiểu ý mà châm lửa giúp cậu.
Cậu hút một hơi thật sâu rồi nói :" Hôm qua tao bị tập kích, điện thoại bị bọn nó đập hỏng rồi."
Nghe vậy bốn người kia liền nháo lên :" Đứa nào vậy, bọn nó không biết tụi mình là ai sao."
Hoài An không giống ba đứa kia đang chửi mắng om sòm đòi tìm bằng được để trả thù mà quay ra hỏi Lưu Vũ :" Anh không bị thương ở đâu chứ?"
Vì không có gì để làm nên cậu quyết định ngồi tán nhân viên y tế của trường vậy, dù sao cô chỉ mới ra trường nên còn khá trẻ bây giờ mới 23 tuổi. Cậu biết được do có thằng đệ hay vô đây nằm trốn học, hình như tên Mai Anh thì phải.
Cậu thì luôn tự tin với ngoại hình của mình mà bắt đầu bắt chuyện với cô.
" Chị Anh ơi, em chán quá chị nói chuyện với em đi."
Cô nhìn học sinh đang nằm trên giường kia đánh giá một hồi, vì mới chuyển tới nên cô cũng không biết cậu là ai.
Tóc trắng, xăm trổ, đẹp trai đó là ấn tượng đầu tiên cô dành cho cậu.
Nhìn kiểu gì cũng biết là thành phần cá biệt trong trường học mà.
Cô nhìn cậu nói :" Em trốn học?"
Lưu Vũ thấy cô bắt chuyện với mình thì ngạc nhiên, đa số người trong trường này đều không muốn tiếp xúc với cậu nên khi nhìn thấy họ đều lảng đi.
Ngay cả giáo viên cũng vậy, chỉ có cô My là nói chuyện với cậu bình thường nhất.
Lưu Vũ nhìn cô cười nói :" Không có, chị thấy đấy ban nãy em bị bạn kia lôi vào đây mà."
Mai Anh vẫn không tin mà nhìn cậu, thấy vậy Lưu Vũ liền vạch áo lên cho cô xem.
Lưu Vũ :" Em bị thương mà." Nói rồi cậu còn quay lưng lại cho cô nhìn kĩ cả đằng sau.
Cô không ngờ là trên người học sinh này lại nhiều dấu vết bầm tím như vậy.
Do đang quay người lại nên cậu không phát giác ra có người khác đến.
Hoài Nam vốn còn sợ cậu sẽ trốn đi nên viện cớ ra ngoài xem thử, ai mà ngờ khi hắn đến liền thấy cậu gần như vạch hết cả áo làm lộ gần hết thân trên như vậy chứ.
Sau khi khoe xong cậu quay lại cười với Mai Anh :" Đấy chị thấy chưa, em không có trốn học mà."
Hoài Nam nhìn cảnh tượng trước mặt bực mình nói :" Cậu đang làm cái gì vậy hả!"
Lúc này Lưu Vũ mới phát hiện ra trong phòng có thêm người mới đến nữa.
Cậu nhìn Hoài Nam có chút khó hiểu, mình ở đây theo ý của cậu ta rồi còn khó chịu cái nỗi gì chứ.
Lưu Vũ khó chịu nhìn Hoài Nam nói :" Tao cho chị ấy xem vết thương thôi, mày ý kiến cái chó gì."
Hoài Nam tức mà không làm gì được liền đi ra ngoài, khi đi còn đóng cửa rầm một cái.
Mai Anh suy nghĩ một lúc, ban nãy còn dí nhau vào giường sau lại tức giận bỏ đi khi cậu kia vạch áo cho mình xem...chắc chắn là ghen rồi.
Cơ mà hai đứa này không giống đang hẹn hò cho lắm, đơn phương chăng.
Cô nhớ lại cách ăn mặc cùng bề ngoài cả hai trông không phù hợp chút nào, chắc do cô nghĩ nhiều mà thôi. Với lại cả hai còn là nam nữa.
Lưu Vũ không hiểu nổi Hoài Nam, tự nhiên xông vào quát xong lại tức giận bỏ đi?
Thần kinh có vấn đề hả.
Cũng tại hắn mà giờ Lưu Vũ chả còn hứng thú mà tiếp tục tán tỉnh Mai Anh nữa, cậu úp mặt vào trong nhắm mắt giả vờ ngủ ai mà ngờ lại ngủ quên luôn.
Cậu nằm mơ, trong giấc mơ cậu quay về hồi năm lớp mười.
Khung cảnh trong nhà vệ sinh hôi hám và tối tăm, có mấy tên đang cầm điện thoại vừa quay vừa cời cợt nói.
" Ha ha ha, mẹ ẻo lả như mày thì chỉ có làm đàn bà thôi."
Bọn họ cười chế giễu người nam sinh đang bị lột sạch đồ và ngồi co ro trong góc, người nam sinh sợ hãi mà nước mắt vô thức ứa ra.
" Cầu xin...hức...các người thả tôi ra." Giọng nam sinh trong trẻo nhưng trong đó là sự sợ hãi cùng cầu xin.
Một kẻ khác thấy vướng mắt liền ra lệnh:" Mẹ bọn mày đứng đấy nhìn làm chó gì, vạch chân nó ra cho tao!"
Lưu Vũ giật mình tỉnh dậy, mặt cậu trắng bệt tay đã đổ đầy mồ hôi.
Cậu ngồi ôm mặt mình một lúc lâu cho đến khi bình tĩnh lại, Lưu Vũ nhìn quanh thấy trong phòng không có ai thì cũng lẳng lặng rời đi.
Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường thấy vẫn còn sớm liền đi kiếm tụi kia, bây giờ chắc hẳn tụi nó đang ở trên sân thượng.
Đúng như Lưu Vũ nghĩ, khi cậu lên đến sân thượng thì thấy bốn đứa với bốn quả đầu khác màu đang đứng hút thuốc ở đó.
Vì sân thượng là nơi cấm học sinh lên nên bình thường sẽ chẳng có ai ngoài họ cả.
Bọn họ thấy Lưu Vũ đến thì hớn hở chạy lại.
Chu An :" Nay anh ở đâu vậy, tụi em tìm hoài không thấy."
Giang Kha :" Đúng vậy, nhắn tin hay gọi điện cũng không được luôn."
Vì Lưu Vũ đang mặc áo dài tay nên bọn họ không thể nhìn thấy vết thương trên người cậu.
Lưu Vũ tự nhiên mà lấy một điếu từ hộp thuốc lá của Chu Yến ra hiệu cho Chu Yến châm lửa.
Chu Yến cũng rất hiểu ý mà châm lửa giúp cậu.
Cậu hút một hơi thật sâu rồi nói :" Hôm qua tao bị tập kích, điện thoại bị bọn nó đập hỏng rồi."
Nghe vậy bốn người kia liền nháo lên :" Đứa nào vậy, bọn nó không biết tụi mình là ai sao."
Hoài An không giống ba đứa kia đang chửi mắng om sòm đòi tìm bằng được để trả thù mà quay ra hỏi Lưu Vũ :" Anh không bị thương ở đâu chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.