Trùm Trường Cùng Học Bá Vậy Mà Lại Yêu Nhau Rồi!
Chương 16
NThien
07/11/2024
Hoài Nam đặt tay lên liền cảm nhận được độ nóng, hắn nhanh chóng gọi tài xế lái xe tới rồi cẩn thận bế cậu đi xuống trước bao ánh mắt của mọi người.
" Ê, Hoài Nam bế Lưu Vũ kìa. Hình như tên đó bị bệnh hay sao á, tao nhìn qua thấy mặt đỏ bừng."
" Ừm, Hoài Nam khoẻ vãi, cơ mà chẳng phải trước họ mới gây sự với nhau à."
" Ai biết, Hoài Nam tốt bụng vậy nhỡ thấy Lưu Vũ bệnh nên quan tâm thì sao."
" Chắc vậy rồi, chứ loại người như cậu ta thì ai mà thèm quan tâm."
" Đúng vậy, Hoài Nam đúng là tốt mà."
Dù họ chỉ tiếp xúc với Hoài Nam mấy ngày cơ mà liền gắn cho hắn cái mác thiên sứ. Ai bảo hắn ta vừa đẹp trai, giàu có, đã vậy còn hay giúp đỡ mọi người trong lớp nữa dù bản mặt luôn không biểu thị cảm xúc nào cả.
Cơ mà chỉ vậy cũng đủ để Hoài Nam thành nam thần trong lòng nhiều nữ sinh, mà ngay cả nam sinh cũng có.
Hoài Nam không quan tâm tới ánh mắt của kẻ khác mà nhanh chóng bế Lưu Vũ đi, vừa xuống tới nơi thì tài xế cũng mở cửa đợi sẵn ở đó.
Lí do tài xế đến nhanh vậy là bởi ông chỉ đậu xe cách đây không xa sau đó đợi đến giờ thì đón cậu chủ tan học mà thôi.
Hoài Nam cẩn thận đặt Lưu Vũ vào trong xe, cậu bây giờ vẫn rất khó chịu mà nhăn chặt mày lại. Hắn nhìn thấy cảnh này thì đau lòng vô cùng, đúng ra hôm qua hăn nên vác cậu đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa mới phải.
Vì trường học cũng không cách bệnh viện quá xa nên là chưa gì tài xế đã lái xe tới, do Hoài Nam muốn đến bệnh viện nhanh nhất có thể nên ông liền ghé vào đây, nơi đây không phải là bệnh viện tư nhân mà là một bệnh viện công bình thường nhưng chất lượng khá tốt. Hoài Nam liền ôm cậu đi vào.
" Ưm." Lưu Vũ đau đầu mà mở mắt, cậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hoài Nam. Hắn thấy cậu đã tỉnh thì nhẹ giọng nói :" Không sao, đến bệnh viện rồi."
Cậu không hiểu Hoài Nam nói gì, cậu chỉ cảm thấy an tâm lạ thường sau đó lại mệt mỏi ngất đi.
Hoài Nam lo lắng nhìn cửa phòng bệnh, đợi một lúc thì bác sĩ đi ra :" Cậu là người nhà bệnh nhân?"
" Không...bây giờ không phải."
Bác sĩ tuy không hiểu lắm cơ mà vẫn nói ý chính :" Bệnh nhân bị ngất và sốt nặng do vết thương bị nhiễm trùng cùng với uống thuốc đã quá hạn sử dụng với liều lượng lớn."
Hoài Nam nghe vậy thì nghi hoặc nhìn bác sĩ :" Thuốc đã quá hạn sử dụng với liều lượng lớn?"
Bác sĩ :" Đúng vậy...cậu là bạn của người trong kia nhỉ."
Hoài Nam :" Vâng."
Bác sĩ :" Vậy cậu có biết số điện thoại người thân của bệnh nhân không, tôi cần vài việc muốn nói với họ."
Nghe đến chữ người thân Hoài Nam khựng lại nhưng vẫn bình tĩnh nói với bác sĩ :" Cậu ấy là...trẻ mồ côi nên bác sĩ cứ nói với tôi đi."
Ông nghe cậu nói vậy thì thoáng qua vài tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù sao thì ông cũng từng gặp mấy trường hợp như này rồi.
" Bạn cậu bệnh có hơi nặng tí, nên ăn uống điều độ chút. Cả hai vẫn là học sinh đúng không, cũng không nên như vậy đi." Ý của ông là đang muốn nói đến ngoại hình của Lưu Vũ, nhưng rất nhanh ông liền nói sang ý chính :" Viện phí chi trả cũng không rẻ, nếu cậu ấy có giấy các thứ thì có thể giảm rất nhiều."
Hoài Nam không muốn lòng vòng như vậy nói thẳng :" Bao nhiêu, tôi trả được. Chỉ cần nhanh chóng chữa khỏi cho cậu ấy là được." Nói rồi nhìn tài xế đang đứng bên cạnh.
Ông đánh giá qua người thanh niên trước mặt này, cả người đều toát lên vẻ sang trọng dù chỉ đang mặc đồng phục trường nhưng cái khí chất kia thì không sai vào đâu được.
Ông cũng nhanh hiểu ý mà rời đi cùng tài xế của Hoài Nam.
Hắn thấy vậy thì đi vào trong phòng bệnh, mới chỉ gặp nhau vài ngày thôi mà hắn đã đưa cậu vào viện những ba lần. Một lần là cậu ngất ra đường, một lần nữa là bắt cậu về lại và lần này là khi cậu ngất ở trên lớp.
Hoài Nam nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đang nhăn lại vì khó chịu. Hắn cẩn thận lấy khăn giấy bên cạnh lau mồ hôi cho cậu.
Không khí trong bệnh viện yên tĩnh nên Hoài Nam có thể nghe được những tiếng thở dốc nặng nhọc của Lưu Vũ.
Hoài Nam thấy cậu đang nói mớ gì đó thì sát lại nghe.
"...ư..hức...dừng lại...cút đi."
Tay Hoài Nam nắm chặt thành quyền, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn lại ý muốn giết người của hắn lúc này.
May sao có bác sĩ đi vào làm đứt đoạn suy nghĩ của hắn.
" Ê, Hoài Nam bế Lưu Vũ kìa. Hình như tên đó bị bệnh hay sao á, tao nhìn qua thấy mặt đỏ bừng."
" Ừm, Hoài Nam khoẻ vãi, cơ mà chẳng phải trước họ mới gây sự với nhau à."
" Ai biết, Hoài Nam tốt bụng vậy nhỡ thấy Lưu Vũ bệnh nên quan tâm thì sao."
" Chắc vậy rồi, chứ loại người như cậu ta thì ai mà thèm quan tâm."
" Đúng vậy, Hoài Nam đúng là tốt mà."
Dù họ chỉ tiếp xúc với Hoài Nam mấy ngày cơ mà liền gắn cho hắn cái mác thiên sứ. Ai bảo hắn ta vừa đẹp trai, giàu có, đã vậy còn hay giúp đỡ mọi người trong lớp nữa dù bản mặt luôn không biểu thị cảm xúc nào cả.
Cơ mà chỉ vậy cũng đủ để Hoài Nam thành nam thần trong lòng nhiều nữ sinh, mà ngay cả nam sinh cũng có.
Hoài Nam không quan tâm tới ánh mắt của kẻ khác mà nhanh chóng bế Lưu Vũ đi, vừa xuống tới nơi thì tài xế cũng mở cửa đợi sẵn ở đó.
Lí do tài xế đến nhanh vậy là bởi ông chỉ đậu xe cách đây không xa sau đó đợi đến giờ thì đón cậu chủ tan học mà thôi.
Hoài Nam cẩn thận đặt Lưu Vũ vào trong xe, cậu bây giờ vẫn rất khó chịu mà nhăn chặt mày lại. Hắn nhìn thấy cảnh này thì đau lòng vô cùng, đúng ra hôm qua hăn nên vác cậu đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa mới phải.
Vì trường học cũng không cách bệnh viện quá xa nên là chưa gì tài xế đã lái xe tới, do Hoài Nam muốn đến bệnh viện nhanh nhất có thể nên ông liền ghé vào đây, nơi đây không phải là bệnh viện tư nhân mà là một bệnh viện công bình thường nhưng chất lượng khá tốt. Hoài Nam liền ôm cậu đi vào.
" Ưm." Lưu Vũ đau đầu mà mở mắt, cậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hoài Nam. Hắn thấy cậu đã tỉnh thì nhẹ giọng nói :" Không sao, đến bệnh viện rồi."
Cậu không hiểu Hoài Nam nói gì, cậu chỉ cảm thấy an tâm lạ thường sau đó lại mệt mỏi ngất đi.
Hoài Nam lo lắng nhìn cửa phòng bệnh, đợi một lúc thì bác sĩ đi ra :" Cậu là người nhà bệnh nhân?"
" Không...bây giờ không phải."
Bác sĩ tuy không hiểu lắm cơ mà vẫn nói ý chính :" Bệnh nhân bị ngất và sốt nặng do vết thương bị nhiễm trùng cùng với uống thuốc đã quá hạn sử dụng với liều lượng lớn."
Hoài Nam nghe vậy thì nghi hoặc nhìn bác sĩ :" Thuốc đã quá hạn sử dụng với liều lượng lớn?"
Bác sĩ :" Đúng vậy...cậu là bạn của người trong kia nhỉ."
Hoài Nam :" Vâng."
Bác sĩ :" Vậy cậu có biết số điện thoại người thân của bệnh nhân không, tôi cần vài việc muốn nói với họ."
Nghe đến chữ người thân Hoài Nam khựng lại nhưng vẫn bình tĩnh nói với bác sĩ :" Cậu ấy là...trẻ mồ côi nên bác sĩ cứ nói với tôi đi."
Ông nghe cậu nói vậy thì thoáng qua vài tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù sao thì ông cũng từng gặp mấy trường hợp như này rồi.
" Bạn cậu bệnh có hơi nặng tí, nên ăn uống điều độ chút. Cả hai vẫn là học sinh đúng không, cũng không nên như vậy đi." Ý của ông là đang muốn nói đến ngoại hình của Lưu Vũ, nhưng rất nhanh ông liền nói sang ý chính :" Viện phí chi trả cũng không rẻ, nếu cậu ấy có giấy các thứ thì có thể giảm rất nhiều."
Hoài Nam không muốn lòng vòng như vậy nói thẳng :" Bao nhiêu, tôi trả được. Chỉ cần nhanh chóng chữa khỏi cho cậu ấy là được." Nói rồi nhìn tài xế đang đứng bên cạnh.
Ông đánh giá qua người thanh niên trước mặt này, cả người đều toát lên vẻ sang trọng dù chỉ đang mặc đồng phục trường nhưng cái khí chất kia thì không sai vào đâu được.
Ông cũng nhanh hiểu ý mà rời đi cùng tài xế của Hoài Nam.
Hắn thấy vậy thì đi vào trong phòng bệnh, mới chỉ gặp nhau vài ngày thôi mà hắn đã đưa cậu vào viện những ba lần. Một lần là cậu ngất ra đường, một lần nữa là bắt cậu về lại và lần này là khi cậu ngất ở trên lớp.
Hoài Nam nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đang nhăn lại vì khó chịu. Hắn cẩn thận lấy khăn giấy bên cạnh lau mồ hôi cho cậu.
Không khí trong bệnh viện yên tĩnh nên Hoài Nam có thể nghe được những tiếng thở dốc nặng nhọc của Lưu Vũ.
Hoài Nam thấy cậu đang nói mớ gì đó thì sát lại nghe.
"...ư..hức...dừng lại...cút đi."
Tay Hoài Nam nắm chặt thành quyền, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn lại ý muốn giết người của hắn lúc này.
May sao có bác sĩ đi vào làm đứt đoạn suy nghĩ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.