Trùm Trường Cùng Học Bá Vậy Mà Lại Yêu Nhau Rồi!
Chương 20
NThien
07/11/2024
Lưu Vũ cứ vậy mà ngủ tới tối, lần nữa tỉnh dậy khi cậu được y tá thay ống truyền dịch. Cậu cảm thấy cơ thể đã khá lên nhiều nên thử đứng dậy đi lại.
Cũng may là Hoài Nam đưa cậu đến bệnh viện, nếu không thì không biết bây giờ cậu như thế nào nữa. Chắc hẳn chả ai trong lớp sẽ quan tâm cậu, Lưu Vũ mở điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm rồi ngồi chat với bọn họ để giết thời gian.
Khi cả đám biết cậu đang trong viện thì liên tục nhắn tin hỏi thăm, nhắn nhiều đến mức cậu cảm thấy phiền mà tắt luôn thông báo.
Cậu nằm viện thêm hai ngày mới xuất viện, trong hai ngày này thì hầu như hôm nào Hoài Nam cũng đến thăm cậu. Có cả Hoài An cùng đám kia nữa, Hoài Nam thì khó chịu ra mặt khi có người đến cơ mà vẫn không nói gì mà lẳng lặng đi ra cho họ nói chuyện. Chỉ khi có mỗi cậu với Hoài An thì hắn mới vào phá mà thôi.
Khi cậu ra viện thì cơ thể cũng đã hoàn toàn bình phục, cũng nhờ một phần sức đề kháng cậu tối nữa.
Bây giờ cậu đang ngồi trên xe của Hoài An, lí do là hôm nay Hoài An rảnh còn Hoài Nam thì có vẻ bận gì đó, với lại cậu cũng không muốn ngồi chung xe với tên đó một chút nào cả. Hoài An ngồi trong xe không ngừng bắt chuyện với cậu :" Mai anh chủ nhật anh có muốn đi đâu không, em tìm được chỗ này hay lắm."
Lưu Vũ :" Không, lúc khác đi." Hai hôm nay cậu đã không về cô nhi viện rồi, đã vậy còn không liên lạc lại, bởi cậu không có nhớ số của cô chứ. Không biết chị Lam có lo lắng không nữa.
Hoài An nghe cậu nói vậy thì cũng không nói tiếp vấn đề đấy nữa mà chuyển sang chuyện khác. Cả hai ngồi nói chuyện với nhau, chưa gì đã đến trước cổng cô nhi viện. Lưu Vũ tạm biệt Hoài An rồi đi vào, Hoài An nhìn bóng dáng khuất dần rồi mất hẳn của Lưu Vũ mới kêu tài xế lái xe rời đi.
Lưu Vũ bước đi chậm dãi trở lại căn phòng của mình, mà nó còn chẳng biết được coi là phòng không nữa. Cậu ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trước mắt, căn phòng của cậu bây giờ đang là một đống đổ nát.
Chị Lam ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện, cô chạy lại chỗ cậu nói :" Em đi đâu mà hai ngày nay chị không gặp được vậy."
Lưu Vũ thấy chị Lam hỏi thì cũng trả lời :" Em đến nhà bạn thôi, điện thoại hỏng nên không liên lạc được. Cơ mà phòng em..."
Cô hiểu cậu đang muốn nói gì nên vội giải thích :" Em đừng lo, chỗ đó họ chỉ muốn xây trò chơi cho bọn trẻ thôi, đồ trong phòng em chị đã dọn dẹp và để phòng khác rồi." Cô sợ cậu hiểu lầm nên nói thêm :" Phòng em giờ ở chỗ khác tốt hơn rồi nên không phải lo."
Lưu Vũ theo chị Lam tới căn phòng mới, nhìn qua thôi cũng thấy nó tốt hơn căn phòng kia gấp nhiều lần, viện trưởng chắc chắn sẽ không quan tâm cậu đến mức mà cho cậu một căn phòng mới tốt như vậy. Mà ngoài viện trưởng ra thì ai có thể làm được việc này chứ, chị Lam lại càng không. Trong đầu cậu hiện ra một người có thể làm những điều này.
Hoài Nam? Hắn là người làm mấy thứ này ? Làm vậy để làm gì chứ.
Từ khi gặp Hoài Nam đến giờ, chưa bao giờ là cậu cảm thấy yên ổn cả. Rốt cuộc Hoài Nam hắn là ai chứ, anh họ của Hoài An?
Lưu Vũ biết gia đình Hoài An rất giàu, có lẽ Hoài Nam cũng không khác Hoài An là mấy. Thật sự Hoài. Am làm tất cả việc này để trả thù thôi sao, hay là hắn còn có ý đồ gì khác.
Cậu day trán mà suy nghĩ, chị Lam thấy cậu như vậy thì hỏi thăm :" Em sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao."
Cậu không muốn chị Lam lo lắng nên vội nói không sao rồi đi vào căn phòng mới.
Cô nhìn cậu đi vào thì vui vẻ nói :" Số em tốt thật đó, ông chủ bên kia khi biết em đang là học sinh cuối cấp liền giúp em dọn sang phòng mới tốt hơn. Nên là em đừng suốt ngày la cà nữa...em biết mà, bây giờ em cũng sắp đủ tuổi rồi. Nếu em cố gắng học tốt thi đỗ trường có tiếng nhận học bổng thì em sẽ có thể tiếp tục việc học với lại tương lai cũng..."
Lưu Vũ chỉ nghe chị Lam nói mà không đáp lại, cậu hiểu ý của cô, cơ mà dù sao thì cậu cũng không quan tâm việc học cho lắm. Nhiều lắm đợi khi đủ tuổi cậu bị đá đi thì tìm đại công việc tay chân nào đó là được. Dù sao học đại học cũng chưa chắc ra có tiền mà học phí cậu cũng chẳng lo được với lại bỏ học lâu vậy mà thi đỗ trường có tiếng cũng khó.
Điều cậu quan tâm bây giờ là cái người mà chị Lam gọi là ông chủ bên kia, rốt cuộc thì hắn muốn gì ở cậu chứ. Chẳng nhẽ hắn thấy cậu liền nảy sinh ra tâm lí biến thái gì đó...
Nghĩ vậy Lưu Vũ nổi hết cả da gà lên, cũng có thể lắm chứ bởi cậu để ý Hoài Nam đôi khi sẽ dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu. Nghĩ thôi cũng thấy ớn rồi, đường đường là đàn ông ai mà lại đi ôm ấp tên đàn ông khác chứ, đã vậy còn là tên đàn ông không ra gì là cậu.
Cũng may là Hoài Nam đưa cậu đến bệnh viện, nếu không thì không biết bây giờ cậu như thế nào nữa. Chắc hẳn chả ai trong lớp sẽ quan tâm cậu, Lưu Vũ mở điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm rồi ngồi chat với bọn họ để giết thời gian.
Khi cả đám biết cậu đang trong viện thì liên tục nhắn tin hỏi thăm, nhắn nhiều đến mức cậu cảm thấy phiền mà tắt luôn thông báo.
Cậu nằm viện thêm hai ngày mới xuất viện, trong hai ngày này thì hầu như hôm nào Hoài Nam cũng đến thăm cậu. Có cả Hoài An cùng đám kia nữa, Hoài Nam thì khó chịu ra mặt khi có người đến cơ mà vẫn không nói gì mà lẳng lặng đi ra cho họ nói chuyện. Chỉ khi có mỗi cậu với Hoài An thì hắn mới vào phá mà thôi.
Khi cậu ra viện thì cơ thể cũng đã hoàn toàn bình phục, cũng nhờ một phần sức đề kháng cậu tối nữa.
Bây giờ cậu đang ngồi trên xe của Hoài An, lí do là hôm nay Hoài An rảnh còn Hoài Nam thì có vẻ bận gì đó, với lại cậu cũng không muốn ngồi chung xe với tên đó một chút nào cả. Hoài An ngồi trong xe không ngừng bắt chuyện với cậu :" Mai anh chủ nhật anh có muốn đi đâu không, em tìm được chỗ này hay lắm."
Lưu Vũ :" Không, lúc khác đi." Hai hôm nay cậu đã không về cô nhi viện rồi, đã vậy còn không liên lạc lại, bởi cậu không có nhớ số của cô chứ. Không biết chị Lam có lo lắng không nữa.
Hoài An nghe cậu nói vậy thì cũng không nói tiếp vấn đề đấy nữa mà chuyển sang chuyện khác. Cả hai ngồi nói chuyện với nhau, chưa gì đã đến trước cổng cô nhi viện. Lưu Vũ tạm biệt Hoài An rồi đi vào, Hoài An nhìn bóng dáng khuất dần rồi mất hẳn của Lưu Vũ mới kêu tài xế lái xe rời đi.
Lưu Vũ bước đi chậm dãi trở lại căn phòng của mình, mà nó còn chẳng biết được coi là phòng không nữa. Cậu ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trước mắt, căn phòng của cậu bây giờ đang là một đống đổ nát.
Chị Lam ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện, cô chạy lại chỗ cậu nói :" Em đi đâu mà hai ngày nay chị không gặp được vậy."
Lưu Vũ thấy chị Lam hỏi thì cũng trả lời :" Em đến nhà bạn thôi, điện thoại hỏng nên không liên lạc được. Cơ mà phòng em..."
Cô hiểu cậu đang muốn nói gì nên vội giải thích :" Em đừng lo, chỗ đó họ chỉ muốn xây trò chơi cho bọn trẻ thôi, đồ trong phòng em chị đã dọn dẹp và để phòng khác rồi." Cô sợ cậu hiểu lầm nên nói thêm :" Phòng em giờ ở chỗ khác tốt hơn rồi nên không phải lo."
Lưu Vũ theo chị Lam tới căn phòng mới, nhìn qua thôi cũng thấy nó tốt hơn căn phòng kia gấp nhiều lần, viện trưởng chắc chắn sẽ không quan tâm cậu đến mức mà cho cậu một căn phòng mới tốt như vậy. Mà ngoài viện trưởng ra thì ai có thể làm được việc này chứ, chị Lam lại càng không. Trong đầu cậu hiện ra một người có thể làm những điều này.
Hoài Nam? Hắn là người làm mấy thứ này ? Làm vậy để làm gì chứ.
Từ khi gặp Hoài Nam đến giờ, chưa bao giờ là cậu cảm thấy yên ổn cả. Rốt cuộc Hoài Nam hắn là ai chứ, anh họ của Hoài An?
Lưu Vũ biết gia đình Hoài An rất giàu, có lẽ Hoài Nam cũng không khác Hoài An là mấy. Thật sự Hoài. Am làm tất cả việc này để trả thù thôi sao, hay là hắn còn có ý đồ gì khác.
Cậu day trán mà suy nghĩ, chị Lam thấy cậu như vậy thì hỏi thăm :" Em sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao."
Cậu không muốn chị Lam lo lắng nên vội nói không sao rồi đi vào căn phòng mới.
Cô nhìn cậu đi vào thì vui vẻ nói :" Số em tốt thật đó, ông chủ bên kia khi biết em đang là học sinh cuối cấp liền giúp em dọn sang phòng mới tốt hơn. Nên là em đừng suốt ngày la cà nữa...em biết mà, bây giờ em cũng sắp đủ tuổi rồi. Nếu em cố gắng học tốt thi đỗ trường có tiếng nhận học bổng thì em sẽ có thể tiếp tục việc học với lại tương lai cũng..."
Lưu Vũ chỉ nghe chị Lam nói mà không đáp lại, cậu hiểu ý của cô, cơ mà dù sao thì cậu cũng không quan tâm việc học cho lắm. Nhiều lắm đợi khi đủ tuổi cậu bị đá đi thì tìm đại công việc tay chân nào đó là được. Dù sao học đại học cũng chưa chắc ra có tiền mà học phí cậu cũng chẳng lo được với lại bỏ học lâu vậy mà thi đỗ trường có tiếng cũng khó.
Điều cậu quan tâm bây giờ là cái người mà chị Lam gọi là ông chủ bên kia, rốt cuộc thì hắn muốn gì ở cậu chứ. Chẳng nhẽ hắn thấy cậu liền nảy sinh ra tâm lí biến thái gì đó...
Nghĩ vậy Lưu Vũ nổi hết cả da gà lên, cũng có thể lắm chứ bởi cậu để ý Hoài Nam đôi khi sẽ dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu. Nghĩ thôi cũng thấy ớn rồi, đường đường là đàn ông ai mà lại đi ôm ấp tên đàn ông khác chứ, đã vậy còn là tên đàn ông không ra gì là cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.