Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!
Chương 11: Nghĩa khí giang hồ
Phúc Thần
23/06/2021
Sau khi ai về nhà nấy thì trời cũng đã tối.
Đường Chi Hứa nhìn xuống từ ban công nhà mình, chỉ thấy một vùng tối đen, hệt như một vực sâu.
Trong khu phố rất yên ắng, chỉ thỉnh thoảng mới thấy có người đi ngang, dưới ánh đèn trắng yếu ớt của đèn đường vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những viên đá cuội trên đường.
Tiện tay chụp một tấm hình, anh chuyển sang tài khoản zalo rồi đăng lên nhóm bạn bè: Bận bận rộn rộn, đêm khuya cô đơn, anh Đường đây cũng là một trong số đó.
Xoay người trở về phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, ánh mắt chợt dừng trên bao mì ăn liền nằm dưới đáy thùng rác, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Đường Chi Hứa, không phải đã sớm quen rồi sao?
Bây giờ mày lại làm bộ cái gì chứ?
Hay là, đã không giống như trước nữa rồi?
...
Chẳng biết vì sao, vào giờ phút này, trong đầu Đường Chi Hứa hiện ra rất nhiều người.
Có Đồng Viễn, có Cao Bân, có Dương Kiên, còn có cái tên nhát gan thường ngày anh hay coi rẻ, thậm chí có cả lão Hoàng giáo viên chủ nhiệm, nhiều gương mặt vụt nhanh qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên một khuôn mặt tươi cười nhã nhặn lịch sự.
Bạn bè?
Ai! Thực sự một liều thuốc tốt mà, hơi thở của đồng loại đúng là mỗi giây mỗi phút đều đang hấp dẫn lấy anh!
Đường Chi Hứa nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cầm lấy cái điều khiển từ xa trên tử đầu giường, ấn xuống nút bấm màu xanh lục, thứ nhận tín hiệu chính là trần nhà màu trắng tinh trên đầu. Không tới một giây, bên trên hiện ra vô số vì sao, một ngôi sao hai ngôi sao vô số ngôi sao tập hợp lại thành một trời đầy sao.
Ánh sao chiếu rọi vào đáy mắt, lấp la lấp lánh tràn đầy sức sống, đó là lòng tốt cuối cùng mà anh có.
Rất khó tưởng tượng, hoặc là nói rất khó mà tin rằng trong lòng một người như Đường Chi Hứa còn giữ được một chút trong sáng.
Đây là món quà sinh nhật cuối cùng trong nhiều năm nay của anh.
Khi còn nhỏ đã xin xỏ rất lâu mới có được.
À, nhắc tới khi còn nhỏ, anh cũng đã sắp quên mất là mình còn một đứa em trai, tuổi chừng xấp xỉ lúc anh nhận được món quà này.
Rõ ràng khi còn nhỏ anh cũng rất ngoan, lúc đầu cũng rất nghe lời, nhưng vì sao bây giờ lại trở thành thế này?
Đường Chi Hứa có chút mơ màng.
Là vì sau khi lớn lên, anh có suy nghĩ của riêng mình, không còn là dáng vẻ mà bọn họ mong muốn nữa sao?
Nhưng mà... Nhưng mà đó không phải là điều anh mong muốn!
Đường Chi Hứa nghĩ tới nghĩ lui lại thấy tủi thân.
Chuyển trường không phải suy nghĩ chốc lát mà là sự liều lĩnh sau khi bị vứt bỏ, là hành vi điên cuồng muốn được quan tâm.
Anh thừa nhận, ghi danh vào trường trung học S có một phần lớn là vì giận dỗi. Anh giận bố mẹ mình sao lại không ở nhà vào thời điểm quan trọng như thế này, ngay cả một câu góp ý cũng không có, thật giống như anh chỉ là một người tàng hình.
Thế nhưng hồi tết năm nay, anh đã nghe trộm được một bí mật.
Bố mẹ ly hôn, hai người họ ai cũng không cần anh nhưng lại tranh giành em trai hệt như đồ quý.
Nếu không phải có bà nội khuyên, anh có thể đã thành một đứa con bị vứt bỏ.
Những chuyện trải qua hồi lúc nhỏ, từng khung cảnh một chạy thoáng qua trong đầu.
Thì ra không phải không có dấu hiệu chỉ là anh đã cố ý lơ đi mà thôi.
Nếu không thì nhìn lại xem, đã nhìn sai người rồi giống lời của bố mẹ nói với con cái của mình à!
Lê Khanh vừa bước vào cổng lớn của khu phố, điện thoại trong túi đã reo lên.
Nhìn tên trên đó, dường như đã sớm biết trước dùng giọng bình thản nghe điện thoại: "Mẹ."
"Khanh à, tuần này học thế nào? Có nặng quá hay không?" Mẹ Lê đầu tiên là hỏi một câu quan tâm.
"Con rất ổn, mẹ." Lê Khanh nói: "Mẹ có chuyện gì không?"
"Chuyện là, Khanh à, con cũng biết mẹ đi công tác. Hôm nay sẽ không về, trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, mẹ cũng để ở dưới gối của con mấy trăm đồng, cuối tuần con phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé!" Mẹ Lê áy náy nói.
"Mẹ còn có..." Lê Khanh hơi khựng lại rồi vô cùng bĩnh tĩnh nói tiếp: "Chuyện gì sao?”
"Hả?" Mẹ Lê đột nhiên không có phản ứng, nhưng cũng không nghĩ sâu hơn, tiếp tục nói chuyện của mình: "Là vầy nè Khanh, bên mẹ có chút việc, cúp máy trước, chú ý sức khỏe, nhất định phải nhớ tự lo cho mình thật tốt đó."
Sau đó, Lê Khanh nghe được mấy tiếng "Tút tút", hoàn toàn ngắt cuộc gọi với bên kia.
Lê Khanh nhìn chằm chằm điện thoại đã bị cúp, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm.
"Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, mẹ còn có chuyện gì nữa đó!"
Tự lẩm nhẩm một lúc, cậu lại cất điện thoại vào trong túi, lần nữa nhấc chân đi về nhà mình.
Thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng bóng lưng lại hệt như một ông lão từng trải qua thăng trầm, một bước hai bước, bước qua bãi bể nương dâu. Lê Khanh là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, bị ép phải chịu đựng rất nhiều thứ, bao gồm việc bị ép phải trưởng thành sớm.
...
Nếu như có thể, ai lại không muốn sống như một đứa con nít chứ.
Cho kẹo thì cười, cho uống thuốc thì khóc quấy, không có chuyện gì thì nghỉ chơi, rồi sau mấy phút thì chơi lại.
Lê Khanh đau buồn, lúc đầu cậu vốn là một đứa con nít, vẫn luôn sống như một người lớn. Khoảng thời gian đẹp nhất đời người của cậu, thế mà đã sớm bị cướp đi, bị ép nhìn xem thế giới của người lớn.
Cậu chưa bao giờ hi vọng xa vời rằng đời này sẽ được sống thoải mái nhẹ nhàng.
Chỉ là đôi khi trong cổ họng có chút chua xót, nếu như có thể, có thể cho cậu nhịp sống của một người bình thường thôi được không.
Không yêu cầu tốt đẹp hoàn toàn, bình thường một chút là được rồi.
Nhưng mà, ít đến đáng thương.
Một tí ti này thôi, cũng là do cậu chắp vá, miễn cưỡng dán lên.
Sau khi Lê Khanh về đến nhà của mình, nhớ lại chuyện khi còn nhỏ.
Bố mẹ rất tốt với cậu, nhưng thứ tốt đó lại là đeo mặt nạ rất tốt. Ở phía sau lớp mặt nạ đó, cậu nghe được nhiều nhất là câu nói đầy mệt mỏi của mẹ Lê.
Nếu không phải vì Khanh, tôi đã ly hôn với ông từ sớm rồi.
Rất rõ ràng, lời này là nói với bố Lê.
Nhiều năm góp lại, câu nói này càng tạo thêm tổn thương cho đối phương, dẫn đến kết quả... Chính là đối phương cũng không muốn về cái nhà này nữa, bởi vì trong nhà có dấu vết sinh hoạt của người kia.
Hơn nữa câu nói cậu hay nghe lúc nhỏ này, sau đó có lẽ là do cậu đã lớn rồi nên không còn lại nghe thấy nữa.
Bố mẹ cho rằng cậu chỉ là con nít, nhưng cậu lại là một đứa con nít thông minh, thông minh đến mức có thể đoán được nguyên nhân là do mình.
Cái từ thông minh này nói sâu xa hơn chính là nhạy cảm.
Sau khi lớn lên, Lê Khanh cứ tưởng rằng bố mẹ cãi nhau nhiều năm như vậy, theo từng năm cậu lớn lên đã dần êm dịu. Cho đến một lần, cậu lại nghe thấy câu nói kia, một câu nói ám ảnh tuổi thơ.
Đến bây giờ, bọn họ thế mà đã bắt đầu giành quyền nuôi cậu... Thật sự coi cậu vẫn còn là một đứa con nít sáu, bảy tuổi sao!
Tới tận bây giờ Lê Khanh vẫn còn nhớ rõ, mười lăm tuổi... Thật ra cũng không lâu, là chuyện năm ngoái. Sau khi có kết quả kỳ thi chuyển cấp, cậu muốn chia sẻ niềm vui với bố mẹ mình, kết quả bố mẹ lại cho cậu một bất ngờ đáng sợ.
Chuyện đó bố Lê và mẹ Lê còn chưa biết là cậu đã biết rồi, vì thế nên họ mới có thể không chút kiêng kỵ mà tiếp tục đeo mặt nạ đối xử tốt với cậu.
Ở chung với nhau vào cái đêm khai giảng, là sự kiên trì cuối cùng của cậu.
Nhưng sự kiên trì cuối cùng của họ, đều là giả vờ.
Đề tài bàn tán trước khi rời đi sau vụ đánh nhau ngày hôm nay rất nặng nề, không cẩn thận đã khơi lên nơi mềm mại, bất lực nhất của hai cậu thiếu niên.
Một người bị vứt bỏ còn một người bị tranh giành, vì để ôm nhau sưởi ấm mà đưa hai cậu thiếu niên cực đoan này đi đến với nhau.
Lúc đầu tuần gặp lại nhau, Đường Chi Hứa và Lê Khanh dường như đã quên đi cái đêm không vui đó, một người cúi đầu nghe giảng, một người cúi đầu ngủ.
Đến buổi tập thể dục giữa giờ như thường lệ, người đứng đầy ở dưới sân. Theo lý thuyết, sau khi tập xong là có thể trở về lớp học rồi.
Nhưng mà hôm nay không có.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cho tới khi một đám người lớp mười hai bị kêu lên đài, một lúc lâu sau mọi người cũng chưa kịp phản ứng.
Đường Chi Hứa nhìn nhìn người bị vây ở giữa, cũng rất quen mắt.
Dương Kiên căng thẳng nhìn những học sinh bên dưới, tay cầm micro cũng ướt mồ hôi, sau khi chuẩn bị tâm lý xong, anh ta lấy tờ giấy kiểm điểm trong túi ra, bắt đầu đọc.
"Chào các thầy cô giáo đáng kính và các bạn thân mến! Tôi là Dương Kiên học lớp 12A13. Tuần trước tôi đã cố ý gây chuyện, gây hấn với bạn học ở ngoài trường, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, mang lại ảnh hưởng không tốt đến cho các bạn, tôi ở đây, muốn nói lời xin lỗi với các thầy cô giáo đã đặt nhiều hi vọng cho tôi..."
...
Sau một lúc dài dòng lôi thôi, Đường Chi Hứa thật sự thay đổi cái nhìn về Dương Kiên.
Hai trang giấy kiểm điểm lớn, nhưng một chữ cũng không nhắc tới anh.
Tất cả những người được nhắc tới toàn bộ đều là những người bên ngoài trường học.
Tuy anh không sợ, nhưng nếu như bé ngoan bị người chú ý làm mất danh tiếng thì trong lòng anh sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Buổi tối hôm đó sau khi tan học lớp tự học ban đêm, Đường Chi Hứa đã cố ý gọi Dương Kiên lại.
"Cậu muốn làm gì? Tôi cũng không có nhắc tới cậu tí nào trong giấy kiểm điểm." Mặt Dương Kiên tràn đầy đề phòng, trước kia không sợ bao nhiêu vào lúc này cũng có hơi e dè.
Dẫu sao thì sợ là cả đời này của cậu ta cũng không quên được lần bị đánh cho thảm hại đó.
"Tôi không có chuyện gì, chỉ muốn nói tha cho cậu đó, sau này sẽ không trả đũa cậu." Đường Chi Hứa nói.
Dương Kiên nghe thế thì toát mồ hôi hột, chẳng lẽ tên Đường Chi Hứa này còn muốn trả thù nữa hả?
Không phải cậu ta đã thắng sao?
"Tôi con mẹ nó tốt xấu gì cũng biết chút lý lẽ trên giang hồ, dù sao cũng là tôi gây chuyện trước, ai làm nấy chịu." Dương Kiên nói.
"Ừ." Đường Chi Hứa gật đầu rồi xoay người đi: "Anh Đường đây nhắc nhở cho cậu, đi ra ngoài, phải biết thân biết phận."
Dương Kiên nhìn theo bóng lưng Đường Chi Hứa đi càng ngày càng xa, đờ ra một lúc. Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên bên tai, anh ta mới lấy lại tinh thần, chạy chậm về lớp học.
Đường Chi Hứa đã đi tới cổng trường, vừa liếc mắt đã nhìn thấy có ba người đang chờ anh.
"Đi thôi!" Quàng tay ôm lấy cổ Lê Khanh, ngang ngược phun ra hai chữ.
"Anh Đường, anh nói cái gì với tên Dương Kiên đó thế?" Đồng Viễn tò mò hỏi.
"Lý lẽ giang hồ." Đường Chi Hứa nói.
"Hì hì!" Lê Khanh không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ế!" Đường Chi Hứa tăng thêm lực cánh tay, kéo Lê Khanh tới trước mặt mình: "Bé ngoan, này là cười nhạo hay là coi thường?"
"Đều không phải." Lê Khanh nói: "Cảm thấy cậu rất ngây thơ."
Đường Chi Hứa: "..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha ha!" Đồng Viễn trực tiếp không nể mặt, cười tới đau bụng: "Học thần Lê, cậu là người đầu tiên dùng cái từ ngây thơ để đánh giá anh Đường đó."
Đường Chi Hứa quăng qua một ánh mắt đầy ý nhắc nhở, Đồng Viễn lập tức ngậm chặt miệng, sau khi nhịn được mấy giây thì mặt lại mất khống chế: "Anh Đường, muốn chém muốn giết Đồng Viễn này tùy anh xử, em thực sự nhịn hết nổi rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Lê Khanh khó hiểu nhìn Đồng Viễn một cái, cậu cảm thấy cách nói của mình không có vấn đề gì mà!
Nhưng Đồng Viễn lại cười tới mức này, cậu có chút không hiểu nổi.
Thực ra á, con người Đường Chi Hứa nhìn qua thì cà lơ phất phơ, nói chuyện không đâu vào đâu, có lúc thậm chí còn buông thả bừa bãi, nhưng thực chất lại rất ngây thơ.
Đây là một loại đánh giá đến từ đồng loại.
Đường Chi Hứa nhìn xuống từ ban công nhà mình, chỉ thấy một vùng tối đen, hệt như một vực sâu.
Trong khu phố rất yên ắng, chỉ thỉnh thoảng mới thấy có người đi ngang, dưới ánh đèn trắng yếu ớt của đèn đường vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những viên đá cuội trên đường.
Tiện tay chụp một tấm hình, anh chuyển sang tài khoản zalo rồi đăng lên nhóm bạn bè: Bận bận rộn rộn, đêm khuya cô đơn, anh Đường đây cũng là một trong số đó.
Xoay người trở về phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, ánh mắt chợt dừng trên bao mì ăn liền nằm dưới đáy thùng rác, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Đường Chi Hứa, không phải đã sớm quen rồi sao?
Bây giờ mày lại làm bộ cái gì chứ?
Hay là, đã không giống như trước nữa rồi?
...
Chẳng biết vì sao, vào giờ phút này, trong đầu Đường Chi Hứa hiện ra rất nhiều người.
Có Đồng Viễn, có Cao Bân, có Dương Kiên, còn có cái tên nhát gan thường ngày anh hay coi rẻ, thậm chí có cả lão Hoàng giáo viên chủ nhiệm, nhiều gương mặt vụt nhanh qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên một khuôn mặt tươi cười nhã nhặn lịch sự.
Bạn bè?
Ai! Thực sự một liều thuốc tốt mà, hơi thở của đồng loại đúng là mỗi giây mỗi phút đều đang hấp dẫn lấy anh!
Đường Chi Hứa nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cầm lấy cái điều khiển từ xa trên tử đầu giường, ấn xuống nút bấm màu xanh lục, thứ nhận tín hiệu chính là trần nhà màu trắng tinh trên đầu. Không tới một giây, bên trên hiện ra vô số vì sao, một ngôi sao hai ngôi sao vô số ngôi sao tập hợp lại thành một trời đầy sao.
Ánh sao chiếu rọi vào đáy mắt, lấp la lấp lánh tràn đầy sức sống, đó là lòng tốt cuối cùng mà anh có.
Rất khó tưởng tượng, hoặc là nói rất khó mà tin rằng trong lòng một người như Đường Chi Hứa còn giữ được một chút trong sáng.
Đây là món quà sinh nhật cuối cùng trong nhiều năm nay của anh.
Khi còn nhỏ đã xin xỏ rất lâu mới có được.
À, nhắc tới khi còn nhỏ, anh cũng đã sắp quên mất là mình còn một đứa em trai, tuổi chừng xấp xỉ lúc anh nhận được món quà này.
Rõ ràng khi còn nhỏ anh cũng rất ngoan, lúc đầu cũng rất nghe lời, nhưng vì sao bây giờ lại trở thành thế này?
Đường Chi Hứa có chút mơ màng.
Là vì sau khi lớn lên, anh có suy nghĩ của riêng mình, không còn là dáng vẻ mà bọn họ mong muốn nữa sao?
Nhưng mà... Nhưng mà đó không phải là điều anh mong muốn!
Đường Chi Hứa nghĩ tới nghĩ lui lại thấy tủi thân.
Chuyển trường không phải suy nghĩ chốc lát mà là sự liều lĩnh sau khi bị vứt bỏ, là hành vi điên cuồng muốn được quan tâm.
Anh thừa nhận, ghi danh vào trường trung học S có một phần lớn là vì giận dỗi. Anh giận bố mẹ mình sao lại không ở nhà vào thời điểm quan trọng như thế này, ngay cả một câu góp ý cũng không có, thật giống như anh chỉ là một người tàng hình.
Thế nhưng hồi tết năm nay, anh đã nghe trộm được một bí mật.
Bố mẹ ly hôn, hai người họ ai cũng không cần anh nhưng lại tranh giành em trai hệt như đồ quý.
Nếu không phải có bà nội khuyên, anh có thể đã thành một đứa con bị vứt bỏ.
Những chuyện trải qua hồi lúc nhỏ, từng khung cảnh một chạy thoáng qua trong đầu.
Thì ra không phải không có dấu hiệu chỉ là anh đã cố ý lơ đi mà thôi.
Nếu không thì nhìn lại xem, đã nhìn sai người rồi giống lời của bố mẹ nói với con cái của mình à!
Lê Khanh vừa bước vào cổng lớn của khu phố, điện thoại trong túi đã reo lên.
Nhìn tên trên đó, dường như đã sớm biết trước dùng giọng bình thản nghe điện thoại: "Mẹ."
"Khanh à, tuần này học thế nào? Có nặng quá hay không?" Mẹ Lê đầu tiên là hỏi một câu quan tâm.
"Con rất ổn, mẹ." Lê Khanh nói: "Mẹ có chuyện gì không?"
"Chuyện là, Khanh à, con cũng biết mẹ đi công tác. Hôm nay sẽ không về, trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, mẹ cũng để ở dưới gối của con mấy trăm đồng, cuối tuần con phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé!" Mẹ Lê áy náy nói.
"Mẹ còn có..." Lê Khanh hơi khựng lại rồi vô cùng bĩnh tĩnh nói tiếp: "Chuyện gì sao?”
"Hả?" Mẹ Lê đột nhiên không có phản ứng, nhưng cũng không nghĩ sâu hơn, tiếp tục nói chuyện của mình: "Là vầy nè Khanh, bên mẹ có chút việc, cúp máy trước, chú ý sức khỏe, nhất định phải nhớ tự lo cho mình thật tốt đó."
Sau đó, Lê Khanh nghe được mấy tiếng "Tút tút", hoàn toàn ngắt cuộc gọi với bên kia.
Lê Khanh nhìn chằm chằm điện thoại đã bị cúp, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm.
"Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, mẹ còn có chuyện gì nữa đó!"
Tự lẩm nhẩm một lúc, cậu lại cất điện thoại vào trong túi, lần nữa nhấc chân đi về nhà mình.
Thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng bóng lưng lại hệt như một ông lão từng trải qua thăng trầm, một bước hai bước, bước qua bãi bể nương dâu. Lê Khanh là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, bị ép phải chịu đựng rất nhiều thứ, bao gồm việc bị ép phải trưởng thành sớm.
...
Nếu như có thể, ai lại không muốn sống như một đứa con nít chứ.
Cho kẹo thì cười, cho uống thuốc thì khóc quấy, không có chuyện gì thì nghỉ chơi, rồi sau mấy phút thì chơi lại.
Lê Khanh đau buồn, lúc đầu cậu vốn là một đứa con nít, vẫn luôn sống như một người lớn. Khoảng thời gian đẹp nhất đời người của cậu, thế mà đã sớm bị cướp đi, bị ép nhìn xem thế giới của người lớn.
Cậu chưa bao giờ hi vọng xa vời rằng đời này sẽ được sống thoải mái nhẹ nhàng.
Chỉ là đôi khi trong cổ họng có chút chua xót, nếu như có thể, có thể cho cậu nhịp sống của một người bình thường thôi được không.
Không yêu cầu tốt đẹp hoàn toàn, bình thường một chút là được rồi.
Nhưng mà, ít đến đáng thương.
Một tí ti này thôi, cũng là do cậu chắp vá, miễn cưỡng dán lên.
Sau khi Lê Khanh về đến nhà của mình, nhớ lại chuyện khi còn nhỏ.
Bố mẹ rất tốt với cậu, nhưng thứ tốt đó lại là đeo mặt nạ rất tốt. Ở phía sau lớp mặt nạ đó, cậu nghe được nhiều nhất là câu nói đầy mệt mỏi của mẹ Lê.
Nếu không phải vì Khanh, tôi đã ly hôn với ông từ sớm rồi.
Rất rõ ràng, lời này là nói với bố Lê.
Nhiều năm góp lại, câu nói này càng tạo thêm tổn thương cho đối phương, dẫn đến kết quả... Chính là đối phương cũng không muốn về cái nhà này nữa, bởi vì trong nhà có dấu vết sinh hoạt của người kia.
Hơn nữa câu nói cậu hay nghe lúc nhỏ này, sau đó có lẽ là do cậu đã lớn rồi nên không còn lại nghe thấy nữa.
Bố mẹ cho rằng cậu chỉ là con nít, nhưng cậu lại là một đứa con nít thông minh, thông minh đến mức có thể đoán được nguyên nhân là do mình.
Cái từ thông minh này nói sâu xa hơn chính là nhạy cảm.
Sau khi lớn lên, Lê Khanh cứ tưởng rằng bố mẹ cãi nhau nhiều năm như vậy, theo từng năm cậu lớn lên đã dần êm dịu. Cho đến một lần, cậu lại nghe thấy câu nói kia, một câu nói ám ảnh tuổi thơ.
Đến bây giờ, bọn họ thế mà đã bắt đầu giành quyền nuôi cậu... Thật sự coi cậu vẫn còn là một đứa con nít sáu, bảy tuổi sao!
Tới tận bây giờ Lê Khanh vẫn còn nhớ rõ, mười lăm tuổi... Thật ra cũng không lâu, là chuyện năm ngoái. Sau khi có kết quả kỳ thi chuyển cấp, cậu muốn chia sẻ niềm vui với bố mẹ mình, kết quả bố mẹ lại cho cậu một bất ngờ đáng sợ.
Chuyện đó bố Lê và mẹ Lê còn chưa biết là cậu đã biết rồi, vì thế nên họ mới có thể không chút kiêng kỵ mà tiếp tục đeo mặt nạ đối xử tốt với cậu.
Ở chung với nhau vào cái đêm khai giảng, là sự kiên trì cuối cùng của cậu.
Nhưng sự kiên trì cuối cùng của họ, đều là giả vờ.
Đề tài bàn tán trước khi rời đi sau vụ đánh nhau ngày hôm nay rất nặng nề, không cẩn thận đã khơi lên nơi mềm mại, bất lực nhất của hai cậu thiếu niên.
Một người bị vứt bỏ còn một người bị tranh giành, vì để ôm nhau sưởi ấm mà đưa hai cậu thiếu niên cực đoan này đi đến với nhau.
Lúc đầu tuần gặp lại nhau, Đường Chi Hứa và Lê Khanh dường như đã quên đi cái đêm không vui đó, một người cúi đầu nghe giảng, một người cúi đầu ngủ.
Đến buổi tập thể dục giữa giờ như thường lệ, người đứng đầy ở dưới sân. Theo lý thuyết, sau khi tập xong là có thể trở về lớp học rồi.
Nhưng mà hôm nay không có.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cho tới khi một đám người lớp mười hai bị kêu lên đài, một lúc lâu sau mọi người cũng chưa kịp phản ứng.
Đường Chi Hứa nhìn nhìn người bị vây ở giữa, cũng rất quen mắt.
Dương Kiên căng thẳng nhìn những học sinh bên dưới, tay cầm micro cũng ướt mồ hôi, sau khi chuẩn bị tâm lý xong, anh ta lấy tờ giấy kiểm điểm trong túi ra, bắt đầu đọc.
"Chào các thầy cô giáo đáng kính và các bạn thân mến! Tôi là Dương Kiên học lớp 12A13. Tuần trước tôi đã cố ý gây chuyện, gây hấn với bạn học ở ngoài trường, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, mang lại ảnh hưởng không tốt đến cho các bạn, tôi ở đây, muốn nói lời xin lỗi với các thầy cô giáo đã đặt nhiều hi vọng cho tôi..."
...
Sau một lúc dài dòng lôi thôi, Đường Chi Hứa thật sự thay đổi cái nhìn về Dương Kiên.
Hai trang giấy kiểm điểm lớn, nhưng một chữ cũng không nhắc tới anh.
Tất cả những người được nhắc tới toàn bộ đều là những người bên ngoài trường học.
Tuy anh không sợ, nhưng nếu như bé ngoan bị người chú ý làm mất danh tiếng thì trong lòng anh sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Buổi tối hôm đó sau khi tan học lớp tự học ban đêm, Đường Chi Hứa đã cố ý gọi Dương Kiên lại.
"Cậu muốn làm gì? Tôi cũng không có nhắc tới cậu tí nào trong giấy kiểm điểm." Mặt Dương Kiên tràn đầy đề phòng, trước kia không sợ bao nhiêu vào lúc này cũng có hơi e dè.
Dẫu sao thì sợ là cả đời này của cậu ta cũng không quên được lần bị đánh cho thảm hại đó.
"Tôi không có chuyện gì, chỉ muốn nói tha cho cậu đó, sau này sẽ không trả đũa cậu." Đường Chi Hứa nói.
Dương Kiên nghe thế thì toát mồ hôi hột, chẳng lẽ tên Đường Chi Hứa này còn muốn trả thù nữa hả?
Không phải cậu ta đã thắng sao?
"Tôi con mẹ nó tốt xấu gì cũng biết chút lý lẽ trên giang hồ, dù sao cũng là tôi gây chuyện trước, ai làm nấy chịu." Dương Kiên nói.
"Ừ." Đường Chi Hứa gật đầu rồi xoay người đi: "Anh Đường đây nhắc nhở cho cậu, đi ra ngoài, phải biết thân biết phận."
Dương Kiên nhìn theo bóng lưng Đường Chi Hứa đi càng ngày càng xa, đờ ra một lúc. Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên bên tai, anh ta mới lấy lại tinh thần, chạy chậm về lớp học.
Đường Chi Hứa đã đi tới cổng trường, vừa liếc mắt đã nhìn thấy có ba người đang chờ anh.
"Đi thôi!" Quàng tay ôm lấy cổ Lê Khanh, ngang ngược phun ra hai chữ.
"Anh Đường, anh nói cái gì với tên Dương Kiên đó thế?" Đồng Viễn tò mò hỏi.
"Lý lẽ giang hồ." Đường Chi Hứa nói.
"Hì hì!" Lê Khanh không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ế!" Đường Chi Hứa tăng thêm lực cánh tay, kéo Lê Khanh tới trước mặt mình: "Bé ngoan, này là cười nhạo hay là coi thường?"
"Đều không phải." Lê Khanh nói: "Cảm thấy cậu rất ngây thơ."
Đường Chi Hứa: "..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha ha!" Đồng Viễn trực tiếp không nể mặt, cười tới đau bụng: "Học thần Lê, cậu là người đầu tiên dùng cái từ ngây thơ để đánh giá anh Đường đó."
Đường Chi Hứa quăng qua một ánh mắt đầy ý nhắc nhở, Đồng Viễn lập tức ngậm chặt miệng, sau khi nhịn được mấy giây thì mặt lại mất khống chế: "Anh Đường, muốn chém muốn giết Đồng Viễn này tùy anh xử, em thực sự nhịn hết nổi rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Lê Khanh khó hiểu nhìn Đồng Viễn một cái, cậu cảm thấy cách nói của mình không có vấn đề gì mà!
Nhưng Đồng Viễn lại cười tới mức này, cậu có chút không hiểu nổi.
Thực ra á, con người Đường Chi Hứa nhìn qua thì cà lơ phất phơ, nói chuyện không đâu vào đâu, có lúc thậm chí còn buông thả bừa bãi, nhưng thực chất lại rất ngây thơ.
Đây là một loại đánh giá đến từ đồng loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.