Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!
Chương 24: Người đàn ông
Phúc Thần
23/06/2021
Mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh kích thích xoang mũi, dù khó ngửi nhưng không được rời đi.
“Anh Đường, cuối cùng anh cũng đến!” Đồng Viễn đang nằm trên giường bệnh, trên đùi quấn băng vải, nhìn thấy anh như nhìn thấy người thân,
“Chân này của cậu, nghiêm trọng như vậy sao?” Đường Chi Hứa đánh giá từ trên xuống dưới, vẻ mặt không thể nào nói rõ.
Nghe vậy, Đồng Viễn khóc hu hu nsoi: “Không phải. Mẹ em muốn cho em nghỉ ngơi nên xin nghỉ hết cho em rồi.”
“Mẹ cậu?” Đường Chi Hứa hơi kinh ngạc.
“Vâng, mẹ em là bác sĩ ở bệnh viện này.” Đồng Viễn nói.
Đường Chi Hứa đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh: “Vậy chân này của cậu bị làm sao?”
Đồng Viễn: “Em bị rớt xuống rãnh nước ngầm.”
Đường Chi Hứa: “Phải ở đây bao lâu?”
Đồng Viễn: “Thật ra chỉ bốn năm ngày là được, sau có có thể quay về nhà chăm sóc, nhưng mà mẹ em để em ở đây ít nhất mười ngày. Đấy là em còn năn nỉ rất lâu đấy, lúc đầu bà ấy còn bảo để em nằm nửa tháng! Nếu mà ở lại nửa tháng thật, em phát điên mất. Chân tay của em không bị phế thì cũng bị thoái hoá.”
“Vậy sao cậu còn đến bệnh viện này?” Đường Chi Hứa nhíu mày, thuận thế bắt chéo chân dò hỏi.
“Em đây còn không phải vì nhìn thấy cánh tay của anh Đường nghiêm trọng như thế kia, chỉ có thể đi đến bệnh viện gần nhất thôi!” Đồng Viễn gãi gãi đầu nói.
“Ý trời!” Đường Chi Hứa đồng tình lắc đầu: “Cậu cứ đợi được nuôi đi!”
“Em khinh. Anh Đường! Lương tâm anh em đâu!” Đồng Viễn chợt cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót, vô cùng thiếu sức sống để chất vấn.
“Nói đến chuyện này. Hôm nay đám người đến kia là ai? Bây giờ ông đây vẫn còn nghi ngờ.” Đường Chi Hứa chợt nhớ đến một chuyện.
“Không biết.” Đồng Viễn thành thật trả lời.
“Không biết thì mẹ nó cậu còn đến nghênh cái gì chiến hả?” Đường Chi Hứa lập tức nổi nóng.
“Bọn nó bảo anh Đường cướp người phụ nữ của đại ca chúng nó, em nghĩ đây chính là lúc chứng minh sức quyến rũ của anh Đường nên sau đó em liền đồng ý.” Đồng Viễn bĩu môi, trên mặt viết đầu mấy chữ tủi thân.
“Mẹ nó, nếu cậu đã an nhàn ở bệnh viện không có việc gì làm thì đi điều tra những người hôm nay kia đi.” Đường Chi Hứa nói: “Nếu chuyện này mà không rõ ràng, trong lòng tôi vẫn nghẹn một cục.”
“Đúng vậy, anh Đường!” Đồng Viễn trả lời: “Em nhất định sẽ lấy công chuộc tội.”
“Lấy công cái gì chuộc tội cái gì. Con mẹ nó cậu bị thương còn nặng hơn tôi, tính ra là anh Đường làm liên luỵ cậu mới đúng.” Đường Chi Hứa cau mày đáp.
“Hài, chung quy là do em không thăm dò tình huống của kẻ địch đã tuỳ tiện đồng ý.” Đồng Viễn thở dài.
“Ừ, đúng thế.” Đột nhiên Đường Chi Hứa không phản bác, vỗ vỗ vào giường bệnh của Đồng Viễn rồi đứng dậy: “Cậu tỉnh lại là tốt rồi, sau đây nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh Đường, trình tự nghỉ ngơi và tỉnh lại của anh hơi ngược nhỉ?” Đỗng Viễn gào lên với bóng lưng của Đường Chi Hứa.
“Không ngược.” Đường Chi Hứa không để tâm lắm vẫy vẫy tay.
Đồng Viễn: “...”
Đường Chi Hứa ra khỏi bệnh viện rồi đi về nhà.
Tiếng chào đón của của Thành Thành nghe vô cùng ấm lòng.
Tay trái của anh khó khăn mở chiếc lồng ra, dùng một tay nhấc mèo con lên, đem nó đặt trên cánh tay bó thạch cao của mình.
“Mẹ nó!” Vừa mới bỏ xuống đã cảm nhận ngay được sức nặng, cánh tay bị đè đến đau. Đường Chi Hứa nâng Thành Thành lên trước mặt, mẽ mẽ nhìn chằm chằm nó rồi nói: “Thành Thành, thức ăn của tao có phải tốt không, sao mày lại mập lên nhiều thế?”
“Meo~”
“Meo meo~”
“Ôi! Còn phản đối cơ à!” Đường Chi Hứa đặt nó lên giường, còn mình thì ngồi xổm trước giường: “Thành Thành, mày là cô nương nhỉ.”
“Để tao xem nào…” Nói xong, liền động tay.
“Meo~”
“Thì ra là đàn ông.” Đường Chi Hưa lẩm bẩm một câu, giọng điệu vừa yếu ớt vừa ai oán, có chút tiếc nuối.
“Meo~ Meo ~ Meo ~ Meo ~”
“Thành Thành, mày là đàn ông, không thể ăn nữa.” Đường Chi Hứa nhấc con mèo từ trên giường xuống dưới đất, còn mình thì cũng theo đó tựa lưng vào giường: “Tiểu cô nương béo thì gọi là đáng yêu, còn mày mà béo thì không lấy được vợ trẻ đâu.”
Thành Thanh không kêu nữa nhưng mà bắt đầu chạy lung tung.
Đường Chi Hứa thở dài, cầm lấy cánh tay bị thương nhận mệnh đi theo boss mèo.
Những con mèo sữa không thể ăn đồ ăn cho mèo. Máy ngày hôm nay Đường Chi Hứa vẫn luôn cho nó uống sữa bột.
Một thìa sữa bột nửa bình nước, sau khi hoà xong thì rót vào trong đĩa inox nhỏ.
Mèo con lại kêu, nhưng Đường Chi Hứa không để ý, bởi vì chỉ cần anh khẽ cử động thì cánh tay đã nhâm nhẩm đau. Cuối cùng đem đĩa nhỏ đặt lên ban công phòng ngủ của mình, sau đó lại dẫn theo mèo nhỏ đi đến ban công.
Con mèo con bị đặt xuống đất liền chạy theo mùi sữa thơm, đầu lưỡi vươn ra một chút liếm liếm sữa.
Ở bệnh viện về đã hơn năm giờ, sau đó lại một trận giày vò nên bây giờ trời đã sẩm tối. Đường Chi Hứa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngôi trên giường một lúc. Đau đớn từ từ qua đi, anh cầm điện thoại gọi thức ăn bên ngoài.
Trong khi chờ đợi, Đường Chi Hứa mở một bộ phim khoa học viễn tưởng lên xem.
Mở máy chiếu và bảng trắng ra, hình ảnh đang chiếu trên đó.
Nội dung ngay từ đầu đã rất bạo lực, robot quản gia đã trở thành vật thiết yếu của mọi nhà.
…
Điểm đặc sắc của kịch bản còn chưa chiếu đến, tiếng chuông cửa đã vang lên, chắc là đồ ăn ngoài.
Đường Chi Hứa mở đèn lên, đi mở cửa.
Anh trai giao thức ăn ngoài: “Chào anh, đây là thức ăn ngoài anh đặt.”
Đường Chi Hứa vươn tay nhận lấy. Đồ vật vừa rời khỏi tay anh trai giao đồ ăn ngoài liền quay đầu rời đi. Trên ngoài còn vác theo mấy cái, đúng thật là rất bận bịu.
Đường Chi Hứa quay trở về phòng. Đi vào phòng bếp cầm một chiếc bát pha lê trong suốt cực lớn, đổ phần bún gạo cầm trong tay vào, rồi bắt đầu vừa nhàn nhã vừa ăn cơm xem phim.
Cuối tuần nghỉ ngơi hai ngày, mặc dù Đường Chi Hứa đã cảm thấy cánh tay của mình tốt hơn rất nhiều, nhưng mà bác sĩ bảo phải bó thạch cao một tháng nên vẫn giữ nguyên.
Cánh tay bị bó thạch cao, làm cái gì cũng không tiện.
Vốn dĩ không định đến trường học nhưng mà nghĩ đến mấy ngày trước vừa gửi tin nhắn cho Lê Khanh xong, nói là tuần này đi học đúng giờ. Nếu không đi thì theo nghĩa nào đó có tính là thất hứa không nhỉ?
Đến giờ tự đọc buổi sáng, Đường Chi Hứa đã đứng ngay ngoài cổng trường. Bảng tên trường học chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, những bảng cổ vũ treo dọc theo toà nhà dạy học, phông chữ đơn giản tế nhưng mang theo một chút tinh nghịch, nhìn rất thân thuộc.
Ôi, tâm trạng bị phá hoại không thể giải thích được!
Đường Chi Hứa bước từng bước chân nặng nề đi về phía lớp 10A15.
“Báo cáo!”
Cô giáo ngữ văn đang giám sát lớp đọc sớm, thình lình bị một giọng nói mạnh mẽ của thiếu niên ngắt lời. Vô thức nhíu mày, cô nghiêng đầu nhìn sang…
Ôi chao, mới nhìn còn chưa nhận ra, vậy mà Đường Chi Hứa còn báo cáo?
Thế nhưng sau đó ánh mắt đã rơi vào cánh tay phải đang bó thạch cao của anh, cô giáo ngữ văn cũng không nói gì, chỉ bảo: “Vào đi.”
Sau đó, dưới sự chú ý của quần chúng, Đường Chi Hứa bước về vị trí hẻo lánh của mình.
Được nửa đường, những học sinh khác tiếp tục đọc buổi sáng, nhưng sau khi cẩn thận nghe thì nội dung đọc chậm kia rất giống làm cho có lệ, nhưng cô giáo ngữ văn vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn giữ vững vị trí.
Bàn học đằng trước Lê Khanh đã đổi, không biết ban cán sự lớp đã nói thế nào mà lần trước chủ nhiệm lớp không đi tìm anh.
Đường Chi Hứa đi đến trước mặt Lê Khanh thì cố ý dừng lại.
“Bé ngoan, nhường đường cái nào! Anh Đường muốn đi vào.” Vẻ mặt Đường Chi Hứa vô hại nói.
Nhịp điệu đọc tác phẩm văn học cũ của Lê Khanh chậm lại một lát, ngón tay vô thức co lại, sau khi kéo căng cảm xúc thì làm như không có việc gì, vẫn tiếp tục: “Ngày hôm đó, trời sáng không khí trong lành, gió mát ấm áp lại dễ chịu…”
Đường Chi Hứa đụng phải bức tường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi, hơi kinh ngạc, vô số ý nghĩ cuối cùng cũng hoá thành một tiếng thở dài.
Lùi về sau mấy bước, vòng qua phía sau Lê Khanh, dùng sức giật cái ghế, duỗi chân ra, ngồi vào chỗ. Toàn bộ động tác trôi chảy như mây… lạnh. Dù sao thì tay phải thuận giờ đã không tiện, còn tay trái không thuận muốn làm gì cũng khó.
Lê Khanh nhìn qua thì không để ý nhưng dư quang vẫn lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh. Có lẽ Đường Chi Hứa không cẩn thận đụng vào cánh tay bị thương, đau đến mức lông mày nhíu lại, còn nhỏ giợng “a” một tiếng…
Cậu thu hồi lại dư quang lại, quyết định không quan tâm đến người nói mà không giữ lời.
Ít nhất cũng phải mấy phút.
Nhưng mà người bên cạnh vốn dĩ chẳng tự giác, ngồi một hồi, Lê Khanh đã từ chối ba tờ giấy nhỏ.
Khi tờ giấy thứ tư chuẩn bị vượt qua vĩ tuyến thứ 38 đến bên bàn của cậu thì cậu đột ngột nhấc tay lên: “Cô Vương.”
“Bạn học Lê Khanh có việc gì vậy?” Cô giáo ngữ văn nghe thế thì hỏi cậu.
Bàn tay của Đường Chi Hứa vừa định rút lại, không kịp phòng bị hành động này của Lê Khanh, khiến cho anh như đi trong mơ. Nhưng mơ thì mơ sau khi hành động chủ động lấy lòng bị ngó lơ thì anh vẫn còn có một dự cảm không rõ ràng bắt đầu online.
“Bạn học Đường Chi Hứa vẫn luôn quấy rầy em, em đề nghị phạt cậu ta ra bên ngoài đứng.” Lê Khanh nối xong, những người bạn khác trong lớp hít vào một hơi lạnh, nhưng câu tiếp theo của cậu cũng khiến cho Đường Chi Hứa thấy choáng váng: “Lại xét thấy hành động hiện tại của em cũng làm phiền đến các bạn khác tự học buổi sáng, vậy nên em cũng xin được ra ngoài đứng chịu phạt.”
Những bạn học khác: “...”
Học thần, cậu hoàn toàn không ảnh hưởng đến chúng tôi, thật sự!
Huống hồ, chúng tôi còn có thể cảm nhận được ý chí từ cậu.
Ánh mắt cô giáo ngữ văn đảo qua đảo lại giữa bọn họ, hoà giải nói: “Bạn học Đường Chi Hứa thấy thế nào?”
“Em hoàn toàn đồng ý.” Đường Chi Hứa không biết Lê Khanh muốn làm gì, nhưng điều này cũng không ngăn cản anh nhanh chóng phản ứng lại.
Tách khỏi âm thanh náo nhiệt của giờ tự độc, Đường Chi Hứa quan sat Lê Khanh rất tỉ mỉ.
Lê Khanh cũng đang đánh giá anh. Cuối cùng ánh mắt do dự dừng lại trên mái tóc và cánh tay của anh.
“Cậu muốn nghe chuyện nào trước?” Đường - tri kỷ - Chi Hứa chủ động hỏi.
“Đều không muốn.” Giọng điệu Lê Khanh mang một tia quyết đoán, tức giận nói.
“Vậy chúng ta ở đây chẳng có ý nghĩa gì.” Đường Chi Hứa có lòng tốt nhắc nhở, cánh tay phải khẽ nhúc nhích: “Tôi bị thương ở tay, từ cổ trở xuống không bị ảnh hưởng, ngồi kia còn thoải mái hơn đứng ở đây.”
“Đánh nhau à?” Lê Khanh mím môi nói.
“Học thần Lê đúng là đoán chuyện như thần.” Đường Chi Hứa thay đổi cách thừa nhận.
“Thua?” Mặt Lê Khanh không rõ biểu cảm tiếp tục hỏi.
Thật sự thì, nói ra mấy lời này càng ít càng tốt.
Đường Chi Hứa đoán, lần này thật sự chọc giận Lê Khanh rồi.
“Không. Sao có thể chứ, nhiều nhất là hai bên đều bị thương tổn.” Nghĩ đến chỗ này, anh tranh thủ thời gian giải thích.
“Tóc…” Nửa ngày sau, Lê Khanh muốn nói lại thôi.
“Tóc không liên quan đến đánh nhau. Là tôi muốn đổi kiểu tóc, hôm đầu tuần rời khỏi trường học đi làm.” Đường Chi Hứa lắc đầu.
“Đường Chi Hứa, tôi còn nhớ thứ sáu cậu đã gửi tin nhắn nói là cậu không có việc gì, sẽ bình an đi đến trường học.” Lê Khanh cúi đầu xuống, sườn mặt nhìn rất thu hút, ánh mắt chăm chú nhưng mà con ngươi thì không có gì, nhìn chăm chú vào tấm gạch men sứ dưới nền đất, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: “Cái gọi là bình an của cậu chỉ là giữ lại tính mạng sao?”
“Cuối cùng thì cậu coi tôi là gì?” Sau cùng, Lê Khanh giống như mờ mịt hỏi một câu, đồng thời theo đó còn hiện ra sự luống cuống không rõ ràng.
Hỏi xong câu này, trong lòng cậu hơi “lộp bộp” một chút. Bởi vì cậu có thể cảm nhận được, sự lo lắng dành cho Đường Chi Hứa lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, nhưng vì sự sợ hãi không rõ nên cậu cũng không tìm hiểu đến cùng.
Hoặc nên nói là, không muốn.
Dù sao thì phần lo lắng này là sự tham lam của cậu.
“Đầu tiên, chuyện này thật sự là tôi sai. Tiếp theo, tôi luôn xem cậu là bạn tốt. Chuyện này thật sự xin lỗi cậu.” Đường Chi Hứa không nhìn rõ vẻ mặt của Lê Khanh, nhưng anh vẫn trả lời rất cẩn thận.
“Anh Đường, cuối cùng anh cũng đến!” Đồng Viễn đang nằm trên giường bệnh, trên đùi quấn băng vải, nhìn thấy anh như nhìn thấy người thân,
“Chân này của cậu, nghiêm trọng như vậy sao?” Đường Chi Hứa đánh giá từ trên xuống dưới, vẻ mặt không thể nào nói rõ.
Nghe vậy, Đồng Viễn khóc hu hu nsoi: “Không phải. Mẹ em muốn cho em nghỉ ngơi nên xin nghỉ hết cho em rồi.”
“Mẹ cậu?” Đường Chi Hứa hơi kinh ngạc.
“Vâng, mẹ em là bác sĩ ở bệnh viện này.” Đồng Viễn nói.
Đường Chi Hứa đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh: “Vậy chân này của cậu bị làm sao?”
Đồng Viễn: “Em bị rớt xuống rãnh nước ngầm.”
Đường Chi Hứa: “Phải ở đây bao lâu?”
Đồng Viễn: “Thật ra chỉ bốn năm ngày là được, sau có có thể quay về nhà chăm sóc, nhưng mà mẹ em để em ở đây ít nhất mười ngày. Đấy là em còn năn nỉ rất lâu đấy, lúc đầu bà ấy còn bảo để em nằm nửa tháng! Nếu mà ở lại nửa tháng thật, em phát điên mất. Chân tay của em không bị phế thì cũng bị thoái hoá.”
“Vậy sao cậu còn đến bệnh viện này?” Đường Chi Hứa nhíu mày, thuận thế bắt chéo chân dò hỏi.
“Em đây còn không phải vì nhìn thấy cánh tay của anh Đường nghiêm trọng như thế kia, chỉ có thể đi đến bệnh viện gần nhất thôi!” Đồng Viễn gãi gãi đầu nói.
“Ý trời!” Đường Chi Hứa đồng tình lắc đầu: “Cậu cứ đợi được nuôi đi!”
“Em khinh. Anh Đường! Lương tâm anh em đâu!” Đồng Viễn chợt cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót, vô cùng thiếu sức sống để chất vấn.
“Nói đến chuyện này. Hôm nay đám người đến kia là ai? Bây giờ ông đây vẫn còn nghi ngờ.” Đường Chi Hứa chợt nhớ đến một chuyện.
“Không biết.” Đồng Viễn thành thật trả lời.
“Không biết thì mẹ nó cậu còn đến nghênh cái gì chiến hả?” Đường Chi Hứa lập tức nổi nóng.
“Bọn nó bảo anh Đường cướp người phụ nữ của đại ca chúng nó, em nghĩ đây chính là lúc chứng minh sức quyến rũ của anh Đường nên sau đó em liền đồng ý.” Đồng Viễn bĩu môi, trên mặt viết đầu mấy chữ tủi thân.
“Mẹ nó, nếu cậu đã an nhàn ở bệnh viện không có việc gì làm thì đi điều tra những người hôm nay kia đi.” Đường Chi Hứa nói: “Nếu chuyện này mà không rõ ràng, trong lòng tôi vẫn nghẹn một cục.”
“Đúng vậy, anh Đường!” Đồng Viễn trả lời: “Em nhất định sẽ lấy công chuộc tội.”
“Lấy công cái gì chuộc tội cái gì. Con mẹ nó cậu bị thương còn nặng hơn tôi, tính ra là anh Đường làm liên luỵ cậu mới đúng.” Đường Chi Hứa cau mày đáp.
“Hài, chung quy là do em không thăm dò tình huống của kẻ địch đã tuỳ tiện đồng ý.” Đồng Viễn thở dài.
“Ừ, đúng thế.” Đột nhiên Đường Chi Hứa không phản bác, vỗ vỗ vào giường bệnh của Đồng Viễn rồi đứng dậy: “Cậu tỉnh lại là tốt rồi, sau đây nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh Đường, trình tự nghỉ ngơi và tỉnh lại của anh hơi ngược nhỉ?” Đỗng Viễn gào lên với bóng lưng của Đường Chi Hứa.
“Không ngược.” Đường Chi Hứa không để tâm lắm vẫy vẫy tay.
Đồng Viễn: “...”
Đường Chi Hứa ra khỏi bệnh viện rồi đi về nhà.
Tiếng chào đón của của Thành Thành nghe vô cùng ấm lòng.
Tay trái của anh khó khăn mở chiếc lồng ra, dùng một tay nhấc mèo con lên, đem nó đặt trên cánh tay bó thạch cao của mình.
“Mẹ nó!” Vừa mới bỏ xuống đã cảm nhận ngay được sức nặng, cánh tay bị đè đến đau. Đường Chi Hứa nâng Thành Thành lên trước mặt, mẽ mẽ nhìn chằm chằm nó rồi nói: “Thành Thành, thức ăn của tao có phải tốt không, sao mày lại mập lên nhiều thế?”
“Meo~”
“Meo meo~”
“Ôi! Còn phản đối cơ à!” Đường Chi Hứa đặt nó lên giường, còn mình thì ngồi xổm trước giường: “Thành Thành, mày là cô nương nhỉ.”
“Để tao xem nào…” Nói xong, liền động tay.
“Meo~”
“Thì ra là đàn ông.” Đường Chi Hưa lẩm bẩm một câu, giọng điệu vừa yếu ớt vừa ai oán, có chút tiếc nuối.
“Meo~ Meo ~ Meo ~ Meo ~”
“Thành Thành, mày là đàn ông, không thể ăn nữa.” Đường Chi Hứa nhấc con mèo từ trên giường xuống dưới đất, còn mình thì cũng theo đó tựa lưng vào giường: “Tiểu cô nương béo thì gọi là đáng yêu, còn mày mà béo thì không lấy được vợ trẻ đâu.”
Thành Thanh không kêu nữa nhưng mà bắt đầu chạy lung tung.
Đường Chi Hứa thở dài, cầm lấy cánh tay bị thương nhận mệnh đi theo boss mèo.
Những con mèo sữa không thể ăn đồ ăn cho mèo. Máy ngày hôm nay Đường Chi Hứa vẫn luôn cho nó uống sữa bột.
Một thìa sữa bột nửa bình nước, sau khi hoà xong thì rót vào trong đĩa inox nhỏ.
Mèo con lại kêu, nhưng Đường Chi Hứa không để ý, bởi vì chỉ cần anh khẽ cử động thì cánh tay đã nhâm nhẩm đau. Cuối cùng đem đĩa nhỏ đặt lên ban công phòng ngủ của mình, sau đó lại dẫn theo mèo nhỏ đi đến ban công.
Con mèo con bị đặt xuống đất liền chạy theo mùi sữa thơm, đầu lưỡi vươn ra một chút liếm liếm sữa.
Ở bệnh viện về đã hơn năm giờ, sau đó lại một trận giày vò nên bây giờ trời đã sẩm tối. Đường Chi Hứa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngôi trên giường một lúc. Đau đớn từ từ qua đi, anh cầm điện thoại gọi thức ăn bên ngoài.
Trong khi chờ đợi, Đường Chi Hứa mở một bộ phim khoa học viễn tưởng lên xem.
Mở máy chiếu và bảng trắng ra, hình ảnh đang chiếu trên đó.
Nội dung ngay từ đầu đã rất bạo lực, robot quản gia đã trở thành vật thiết yếu của mọi nhà.
…
Điểm đặc sắc của kịch bản còn chưa chiếu đến, tiếng chuông cửa đã vang lên, chắc là đồ ăn ngoài.
Đường Chi Hứa mở đèn lên, đi mở cửa.
Anh trai giao thức ăn ngoài: “Chào anh, đây là thức ăn ngoài anh đặt.”
Đường Chi Hứa vươn tay nhận lấy. Đồ vật vừa rời khỏi tay anh trai giao đồ ăn ngoài liền quay đầu rời đi. Trên ngoài còn vác theo mấy cái, đúng thật là rất bận bịu.
Đường Chi Hứa quay trở về phòng. Đi vào phòng bếp cầm một chiếc bát pha lê trong suốt cực lớn, đổ phần bún gạo cầm trong tay vào, rồi bắt đầu vừa nhàn nhã vừa ăn cơm xem phim.
Cuối tuần nghỉ ngơi hai ngày, mặc dù Đường Chi Hứa đã cảm thấy cánh tay của mình tốt hơn rất nhiều, nhưng mà bác sĩ bảo phải bó thạch cao một tháng nên vẫn giữ nguyên.
Cánh tay bị bó thạch cao, làm cái gì cũng không tiện.
Vốn dĩ không định đến trường học nhưng mà nghĩ đến mấy ngày trước vừa gửi tin nhắn cho Lê Khanh xong, nói là tuần này đi học đúng giờ. Nếu không đi thì theo nghĩa nào đó có tính là thất hứa không nhỉ?
Đến giờ tự đọc buổi sáng, Đường Chi Hứa đã đứng ngay ngoài cổng trường. Bảng tên trường học chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, những bảng cổ vũ treo dọc theo toà nhà dạy học, phông chữ đơn giản tế nhưng mang theo một chút tinh nghịch, nhìn rất thân thuộc.
Ôi, tâm trạng bị phá hoại không thể giải thích được!
Đường Chi Hứa bước từng bước chân nặng nề đi về phía lớp 10A15.
“Báo cáo!”
Cô giáo ngữ văn đang giám sát lớp đọc sớm, thình lình bị một giọng nói mạnh mẽ của thiếu niên ngắt lời. Vô thức nhíu mày, cô nghiêng đầu nhìn sang…
Ôi chao, mới nhìn còn chưa nhận ra, vậy mà Đường Chi Hứa còn báo cáo?
Thế nhưng sau đó ánh mắt đã rơi vào cánh tay phải đang bó thạch cao của anh, cô giáo ngữ văn cũng không nói gì, chỉ bảo: “Vào đi.”
Sau đó, dưới sự chú ý của quần chúng, Đường Chi Hứa bước về vị trí hẻo lánh của mình.
Được nửa đường, những học sinh khác tiếp tục đọc buổi sáng, nhưng sau khi cẩn thận nghe thì nội dung đọc chậm kia rất giống làm cho có lệ, nhưng cô giáo ngữ văn vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn giữ vững vị trí.
Bàn học đằng trước Lê Khanh đã đổi, không biết ban cán sự lớp đã nói thế nào mà lần trước chủ nhiệm lớp không đi tìm anh.
Đường Chi Hứa đi đến trước mặt Lê Khanh thì cố ý dừng lại.
“Bé ngoan, nhường đường cái nào! Anh Đường muốn đi vào.” Vẻ mặt Đường Chi Hứa vô hại nói.
Nhịp điệu đọc tác phẩm văn học cũ của Lê Khanh chậm lại một lát, ngón tay vô thức co lại, sau khi kéo căng cảm xúc thì làm như không có việc gì, vẫn tiếp tục: “Ngày hôm đó, trời sáng không khí trong lành, gió mát ấm áp lại dễ chịu…”
Đường Chi Hứa đụng phải bức tường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi, hơi kinh ngạc, vô số ý nghĩ cuối cùng cũng hoá thành một tiếng thở dài.
Lùi về sau mấy bước, vòng qua phía sau Lê Khanh, dùng sức giật cái ghế, duỗi chân ra, ngồi vào chỗ. Toàn bộ động tác trôi chảy như mây… lạnh. Dù sao thì tay phải thuận giờ đã không tiện, còn tay trái không thuận muốn làm gì cũng khó.
Lê Khanh nhìn qua thì không để ý nhưng dư quang vẫn lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh. Có lẽ Đường Chi Hứa không cẩn thận đụng vào cánh tay bị thương, đau đến mức lông mày nhíu lại, còn nhỏ giợng “a” một tiếng…
Cậu thu hồi lại dư quang lại, quyết định không quan tâm đến người nói mà không giữ lời.
Ít nhất cũng phải mấy phút.
Nhưng mà người bên cạnh vốn dĩ chẳng tự giác, ngồi một hồi, Lê Khanh đã từ chối ba tờ giấy nhỏ.
Khi tờ giấy thứ tư chuẩn bị vượt qua vĩ tuyến thứ 38 đến bên bàn của cậu thì cậu đột ngột nhấc tay lên: “Cô Vương.”
“Bạn học Lê Khanh có việc gì vậy?” Cô giáo ngữ văn nghe thế thì hỏi cậu.
Bàn tay của Đường Chi Hứa vừa định rút lại, không kịp phòng bị hành động này của Lê Khanh, khiến cho anh như đi trong mơ. Nhưng mơ thì mơ sau khi hành động chủ động lấy lòng bị ngó lơ thì anh vẫn còn có một dự cảm không rõ ràng bắt đầu online.
“Bạn học Đường Chi Hứa vẫn luôn quấy rầy em, em đề nghị phạt cậu ta ra bên ngoài đứng.” Lê Khanh nối xong, những người bạn khác trong lớp hít vào một hơi lạnh, nhưng câu tiếp theo của cậu cũng khiến cho Đường Chi Hứa thấy choáng váng: “Lại xét thấy hành động hiện tại của em cũng làm phiền đến các bạn khác tự học buổi sáng, vậy nên em cũng xin được ra ngoài đứng chịu phạt.”
Những bạn học khác: “...”
Học thần, cậu hoàn toàn không ảnh hưởng đến chúng tôi, thật sự!
Huống hồ, chúng tôi còn có thể cảm nhận được ý chí từ cậu.
Ánh mắt cô giáo ngữ văn đảo qua đảo lại giữa bọn họ, hoà giải nói: “Bạn học Đường Chi Hứa thấy thế nào?”
“Em hoàn toàn đồng ý.” Đường Chi Hứa không biết Lê Khanh muốn làm gì, nhưng điều này cũng không ngăn cản anh nhanh chóng phản ứng lại.
Tách khỏi âm thanh náo nhiệt của giờ tự độc, Đường Chi Hứa quan sat Lê Khanh rất tỉ mỉ.
Lê Khanh cũng đang đánh giá anh. Cuối cùng ánh mắt do dự dừng lại trên mái tóc và cánh tay của anh.
“Cậu muốn nghe chuyện nào trước?” Đường - tri kỷ - Chi Hứa chủ động hỏi.
“Đều không muốn.” Giọng điệu Lê Khanh mang một tia quyết đoán, tức giận nói.
“Vậy chúng ta ở đây chẳng có ý nghĩa gì.” Đường Chi Hứa có lòng tốt nhắc nhở, cánh tay phải khẽ nhúc nhích: “Tôi bị thương ở tay, từ cổ trở xuống không bị ảnh hưởng, ngồi kia còn thoải mái hơn đứng ở đây.”
“Đánh nhau à?” Lê Khanh mím môi nói.
“Học thần Lê đúng là đoán chuyện như thần.” Đường Chi Hứa thay đổi cách thừa nhận.
“Thua?” Mặt Lê Khanh không rõ biểu cảm tiếp tục hỏi.
Thật sự thì, nói ra mấy lời này càng ít càng tốt.
Đường Chi Hứa đoán, lần này thật sự chọc giận Lê Khanh rồi.
“Không. Sao có thể chứ, nhiều nhất là hai bên đều bị thương tổn.” Nghĩ đến chỗ này, anh tranh thủ thời gian giải thích.
“Tóc…” Nửa ngày sau, Lê Khanh muốn nói lại thôi.
“Tóc không liên quan đến đánh nhau. Là tôi muốn đổi kiểu tóc, hôm đầu tuần rời khỏi trường học đi làm.” Đường Chi Hứa lắc đầu.
“Đường Chi Hứa, tôi còn nhớ thứ sáu cậu đã gửi tin nhắn nói là cậu không có việc gì, sẽ bình an đi đến trường học.” Lê Khanh cúi đầu xuống, sườn mặt nhìn rất thu hút, ánh mắt chăm chú nhưng mà con ngươi thì không có gì, nhìn chăm chú vào tấm gạch men sứ dưới nền đất, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: “Cái gọi là bình an của cậu chỉ là giữ lại tính mạng sao?”
“Cuối cùng thì cậu coi tôi là gì?” Sau cùng, Lê Khanh giống như mờ mịt hỏi một câu, đồng thời theo đó còn hiện ra sự luống cuống không rõ ràng.
Hỏi xong câu này, trong lòng cậu hơi “lộp bộp” một chút. Bởi vì cậu có thể cảm nhận được, sự lo lắng dành cho Đường Chi Hứa lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, nhưng vì sự sợ hãi không rõ nên cậu cũng không tìm hiểu đến cùng.
Hoặc nên nói là, không muốn.
Dù sao thì phần lo lắng này là sự tham lam của cậu.
“Đầu tiên, chuyện này thật sự là tôi sai. Tiếp theo, tôi luôn xem cậu là bạn tốt. Chuyện này thật sự xin lỗi cậu.” Đường Chi Hứa không nhìn rõ vẻ mặt của Lê Khanh, nhưng anh vẫn trả lời rất cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.