Chương 40: Tâm tư đế vương
Yến Thính Huyền
07/04/2017
Editor : Quyền Khuyên
Nhưng bên trong đình, Hoàng Dương Hồng Tư sợ hãi tim đập mạnh, Tề vương có ý gì? Thật sự có suy nghĩ không nên có đối với Hoàng Hậu, dựa vào việc đưa trang sức biểu đạt tâm tư của mình sao!
Cảnh Dật cười nhẹ, "Gần đây trong cung không yên ổn, chuyện vặt của lục cung lại nhiều, nương nương là người đứng đầu hậu cung, lẽ ra phải quản lý tốt lục cung, nhưng chớ để bản thân mệt nhọc." Nhẹ nhàng bâng quơ đổi đề tài, "Lần này chỉnh đốn hậu cung, như vậy một thời gian nữa lục cung sẽ duy trì được sự yên tĩnh."
Cảnh Dật là một vương gia, tuy là thúc thúc Cảnh Diễm, nhưng lại không tránh không né việc thảo luận việc của hậu cung cùng với Hoàng Hậu, quả thực là quá mức rồi.
Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh hơi lạnh nhạt, "Ý tốt của hoàng thúc, bản cung xin nhận tấm lòng." Giọng nói hơi trầm xuống, "Nhưng việc của lục cung, không phải là nơi hoàng thúc có thể đề cập tới, mong rằng lần sau hoàng thúc chú ý hơn."
Cảnh Dật dịu dàng cười đồng ý, "Nương nương nói rất đúng; quả thực là thần đã quá giới hạn, mong nương nương thứ tội."
Khóe miệng Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười thản nhiên, cũng không có rõ ràng, nàng đứng lên, bắt đầu nói: "Bản cung còn phải đến chỗ bệ hạ, không nói chuyện phiếm cùng với hoàng thúc được."
Dứt lời, lập tức dẫn người rời đi, lưu lại Cảnh Dật ở trong đình với nụ cười thú vị chăm chú nhìn Luyện Nguyệt Sênh càng lúc càng đi xa.
Cùng nói chuyện với Cảnh Dật, làm tinh thần Luyện Nguyệt Sênh không tập trung trên đường, rốt cuộc hắn có ý gì?
Khi nàng rời đi, ánh mắt dính chặt vào lưng nàng không phải là ảo giác.
Mãi cho đến khi đến trước cửa Tuyên Chính điện, Luyện Nguyệt Sênh mới dần dần ổn định lại tâm trạng, mặc kệ Cảnh Dật là có ý gì! Nàng không tin hắn có thể vượt qua luân lý! Thật sự coi nàng là tượng gỗ mà có thể tùy ý loay hoay hay coi hoàng đế Cảnh Diễm đã chết !
Nàng hít sâu vài lần, Triệu Hoài Sinh tiến lên đón, "Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương đại an."
Mấy ngày nay Luyện Nguyệt Sênh chỉnh lý hậu cung, trong mấy ngày đó thì bắt được vô số cơ sở ngầm của các cung, làm cho Triệu Hoài Sinh lại khiếp sợ hậu cung lộn xộn, đồng thời thủ đoạn làm việc sấm rền gió cuốn của Hoàng Hậu, cũng làm Triệu Hoài Sinh vô cùng tán thưởng.
Dẫn Hoàng Hậu lên bậc thang, Triệu Hoài Sinh thông báo một tiếng, liền mở cửa ra, Luyện Nguyệt Sênh tinh thần ổn định, bước qua ngưỡng cửa, bước vào trong.
Mấy ngày nay Cảnh Diễm bí mật điều tra không ít, tuy rằng có tiến triển rất lớn, nhưng cũng không thể làm cho hắn sung sướng.
Mùi hương trong điện huân hương lượn lờ, mùi thơm nhàn nhạt để nâng cao tinh thần, Luyện Nguyệt Sênh nhìn xuyên qua đám sương khói lượn lờ nhìn thấy người ngồi sau long án, dường như vẻ mặt có chút ủ rũ, nói tóm lại, cả người nhìn như không có tinh thần.
"Bệ hạ, thần thiếp đã tìm ra cơ sở ngầm của các cung, thẩm tra ra kẻ đứng ngoài cung cũng chỉ là vấn đề thời gian." Mắt Luyện Nguyệt Sênh nhìn thẳng hắn, mở miệng nói.
Cảnh Diễm thấp giọng nói "Ừ"; im lặng một chút, trầm giọng nói: "Không cần tra xét... Trẫm nghĩ, Trẫm biết là người nào."
Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, thì thấy Cảnh Diễm hơi mệt mỏi giơ tay ấn ấn thái dương, ánh mắt từng phút từng phút biến thành dịu dàng, hắn nhìn Luyện Nguyệt Sênh, âm thanh trầm thấp lại ấm áp, "Những ngày này qua đã làm nàng mệt mỏi, vốn dĩ không phải là chuyện nàng phải quản, lại còn làm thay Trẫm nhiều như vậy." Ngừng lại chút, "Mấy ngày tới nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, việc tiếp theo sẽ do Trẫm làm."
"Có thể giúp bệ hạ loại bỏ lo lắng giải nạn là may mắn của thần thiếp, nào có 'Mệt' như vừa nói." Luyện Nguyệt Sênh tuy rằng kinh ngạc với lời nói của Cảnh Diễm, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười như trước, chậm rãi mở miệng.
Cảnh Diễm nhìn nàng một cái, sau đó khẽ thở dài.
Luyện Nguyệt Sênh cẩn thận mở miệng, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn, "Thần thiếp trở về sẽ nhốt những người đó vào nội hình tư, chờ bệ hạ xử lý, ngài thấy thế nào?"
Cảnh Diễm gật đầu, hơi thất thần.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn vẻ mặt hắn rất kỳ quái, rốt cuộc là tra ra cái gì? "Bệ hạ, cho phép thần thiếp hỏi nhiều một câu, bệ hạ... Ngài tra được cái gì? Đến cùng là người nào xếp tai mắt ở trong hậu cung?"
Cảnh Diễm hơi ngạc nhiên, nói: "Đến tột cùng là kẻ nào có tay cánh tay dài, có thể khống chế được triều thần, xếp tai mắt vào trong hậu cung, thậm chí là cả người bên cạnh Trẫm đây?" Hắn hơi thất thần nhìn Luyện Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh tim đập thình thịch khi nghe lời nói và ánh mắt của hắn, nhưng nàng tin tưởng việc này không có một tí quan hệ nào với Luyện gia!
"Bệ hạ..." Nàng đè xuống sự bất an trong lòng, mới mở lời đã bị Cảnh Diễm cắt ngang.
"Là hoàng thúc..."
"..." Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, kinh ngạc, "A?"
"Cũng chỉ có hắn mới có thể vươn tay dài như vậy, mưu toan nhìn lén ngôi vị của Trẫm." Cảnh Diễm có chút mất mát, khôi phục lại nở nụ cười lạnh, "Hắn tuy lớn hơn Trẫm mấy tuổi, nhưng Trẫm và hắn cùng lớn lên, cũng kính trọng hắn là thúc thúc... Lại chưa từng nghĩ đến..." Ánh mắt trầm xuống.
"Hoàng thúc?" Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, "Đây..." Có vài phần không thể tin nổi, nàng ngừng lại, âm thanh xác định, "Bệ hạ, ngài khẳng định đã điều tra xong rồi." Lời này vừa nói ra, nàng lập tức nghĩ tới trước đó Cảnh Dật nói với nàng mấy lời đó ở trong đình, chẳng lẽ hắn muốn nhắc nhở nàng cái gì?
Cảnh Diễm trầm mặc, Luyện Nguyệt Sênh không nói thêm gì nữa, lúc này trong điện rơi vào yên lặng.
"Bệ hạ, Lục Oánh ở bên ngoài cầu kiến, nói là có việc gấp muốn gặp nương nương." Âm thanh của Triệu Hoài Sinh vang lên, đánh vỡ yên lặng trong điện.
Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, đảo mắt nhìn Cảnh Diễm, "Bệ hạ, nhất định là Lục Oánh thẩm tra xong rồi!" Vẻ mặt nàng vẻ mặt có chút vội vàng, "Bệ hạ mau tuyên Lục Oánh vào đi."
Cảnh Diễm ngẩn ra, chợt đáp ứng lời của nàng, cho Lục Oánh vào đây.
Lục Oánh tiến vào điện, hành lễ với đế hậu, Luyện Nguyệt Sênh vội vàng hỏi nàng, "Có phải đã tìm ra kẻ đã tuyển người đó rồi, đó là ai?"
Lục Oánh cúi thấp đầu, cung kính nói: "Đúng thế. Bởi nương nương nói sau khi có kết quả thẩm vấn thì trước tiên phải báo cho nương nương, cho nên nô tỳ không dám trì hoãn, lập tức tới đây ngay."
"Nói mau, người đó là ai." Luyện Nguyệt Sênh nhìn Lục Oánh không chớp mắt.
"... Nô tỳ, mong rằng sau khi nô tỳ nói ra tên họ, mong bệ hạ cùng nương nương thứ tội." Lục Oánh nói xong lại vái chào.
Cảnh Diễm đồng ý, "Ngươi cứ nói đừng ngại."
Lục Oánh lặng yên một lát, cúi đầu nói: "Có một cung nữ nhận tội, người ra lệnh các nàng âm thầm quan sát động tĩnh hậu cung là... Tề vương..."
Sau thời gian rất dài yên lặng, Lục Oánh cúi đầu lo sợ bất an, tâm trạng Luyện Nguyệt Sênh chìm xuống, mặt Cảnh Diễm sa sầm.
"Lục Oánh, ngươi đi xuống trước đi." Luyện Nguyệt Sênh liếc Lục Oánh.
Tân trạng Lục Oánh buông xuống, hành lễ, lui xuống.
Cảnh Diễm cũng không giống vẻ mặt nàng vừa mới có vẻ mất mát cùng mệt mỏi , ngược lại là vẻ mặt trầm tĩnh như nước, con mắt trong sáng, hắn nhìn Luyện Nguyệt Sênh, mở miệng nói: "Nàng thấy chưa; Trẫm tra không có sai."
"..." Lúc này nàng không biết nên nói cái gì, hiện tại tuy rằng Cảnh Diễm có vẻ bình tĩnh, nhưng là ai biết trong lòng hắn có cảm giác gì.
"Đợi đến khi hiểu rõ chuyện Mục gia, chuyện này Trẫm cũng sẽ công bố trước mọi người." Cảnh Diễm trầm giọng, ánh mắt sâu xa.
Nàng há há miệng, cuối cùng nói: "Chuyện của hai nhà Mục Liễu... Bệ hạ cũng là tra được đầu đuôi sự việc?"
"Tuy nói chín năm trước đã xảy ra chuyện gì, Trẫm không biết, nhưng Trẫm cũng có đủ nhân chứng vật chứng chứng minh chín năm trước án quốc khố bị mất trộm là do Liễu gia gây nên, cuối cùng giá họa cho Mục gia."
"Mẫu hậu nói, người có biện pháp làm cho chính miệng Liễu tổ thái phi nói chuyện xảy ra chín năm trước. Đến khi đó thần thiếp, bệ hạ cùng với ngôn quan chỉ cần ở ngoài lắng nghe là được." Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ một chút, nói những lời này.
Cảnh Diễm nghe vậy thì vẻ mặt có vài phần thất bại, nhưng khôi phục trầm tĩnh cực nhanh, "Quả thực là làm mẫu hậu hao tâm tổn trí." Trên miệng hắn nói, thì trong lòng mắng chửi mình vô dụng.
Một chuyện Mục gia, rồi chuyện kẻ theo dõi hậu cung, chẳng những Luyện Nguyệt Sênh tham dự vào, đến cả Thái Hậu cũng tham dự vào trong, mà hai người này, một người chỉnh đốn hậu cung tìm ra toàn bộ cơ sở ngầm, một người thì muốn giúp hắn tìm sự thật của chín năm trước.
Nhưng là hắn, vị hoàng đế này, ở chung với Cảnh Dật đã lâu, không phát hiện ra dã tâm của hắn lại càng không có thể khống chế triều đình hoàn toàn, bị Cảnh Dật thừa dịp lỗ trống mà chen vào, khống chế không biết bao nhiêu quan viên.
Càng đáng buồn chính là, đến trung lương gian thần hắn cũng không phân rõ được!
Hiểu được cái này, Cảnh Diễm quả thực cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, càng là không có mặt mũi nào đối mặt với những triều thần đặt niềm hi vọng rất lớn lên hắn!
Nhìn vẻ mặt Cảnh Diễm hơi ảm đạm, Luyện Nguyệt Sênh mở miệng thử thăm dò, "Bệ hạ..."
Cảnh Diễm tim đập thình thịch, vô ý thức nhanh chóng ngước mắt nhìn nàng, Luyện Nguyệt Sênh nhìn ánh mắt ngập ngừng mà sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi, rồi lại bình tĩnh nhìn "Bệ hạ, nếu chuyện này là do hoàng thúc gây nên, bệ hạ muốn xử trí hoàng thúc như thế nào?"
Luyện Nguyệt Sênh nói cái gì, kỳ thật Cảnh Diễm cũng không nghe thấy, chỉ là hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn nàng. Bỏ chuyện lần trước không nói tới, từ khi nàng gả vào hoàng cung, bởi vì nàng là Thái Hậu muốn hắn đi cưới nữ nhi Ninh quốc công, hắn đã không bằng lòng đồng thời lại bởi nàng là người Luyện gia thì càng thêm không thích nàng, huống chi khi đó hắn còn có Thiên tiệp dư ở bên cạnh, vì vậy càng không thích nàng. Nếu không hắn sao có thể trong cơn tức giận làm ra việc vứt bỏ nàng, để nàng một mình trông phòng, chuyện này là đánh vào thể diện của nàng cùng phủ Ninh quốc công!
Đúng, khi đó là thuận theo tính cách của mình muốn thoải mái một phen, nhưng sau khi thoải mái, lợi và hại lập tức hiện ra.
Thái Hậu thường nói hắn hành động theo cảm tính, tính trẻ con quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, hắn đúng là như thế.
Luyện Nguyệt Sênh không có chỗ nào là không tốt, điều này hắn thấy rất rõ, nhất là khi so sánh với các cung phi khác trong cung, thì càng rõ ràng hơn. Nàng là người đơn thuần, trung hiếu, thông minh nhưng không thiếu trầm ổn, làm việc quyết đoán, đánh giá sự việc cũng là rất tuyệt, nàng sự uy nghi và thản nhiên của người đứng đầu lục cung, công bằng, không yêu kiều không quyến rũ, không kệch cỡm giống các cung phi khác, làm những việc thực tế.
Để ý vài lần, hắn mới phát hiện, hắn cố ý bỏ qua không quan tâm đến Luyện Nguyệt Sênh rất lâu, những điểm tốt của nàng; một điểm hắn cũng không nhìn thấy, ngược lại là hắn lại đặt trên người nàng những thứ căn bản không hề tồn tại, dùng để che giấu đôi mắt của hắn, nói cho hắn biết nữ nhân này không tốt, khắp thiên hạ chỉ có Thiên tiệp dư mới đáng để hắn sủng ái.
Nhưng là sự thật là sao? Bản chất của Thiên tiệp dư dần dần bị lộ ra ngoài theo thời gian, mắt hắn bị mù nên vẫn luôn luôn không phát hiện ra; trái lại Luyện Nguyệt Sênh, những điểm tốt của nàng thì cũng lộ ra ngoài dần dần theo thời gian, chờ đến khi hắn nhận ra, thái độ người nọ lúc xa lúc gần đối với hắn, có lẽ tôn kính và sợ hãi đế vương.
"Bệ hạ..." Luyện Nguyệt Sênh gặp vẻ mặt Cảnh Diễm thay đổi liên tục, lại mở miệng gọi một tiếng.
Cảnh Diễm ngơ ngác, lúc này tâm trí rõ ràng, hắn giả bộ bình tĩnh, nhưng lời nói ra khỏi miệng có vẻ mất tự nhiên, "Nàng mới nói cái gì?"
"Thần thiếp nói, chuyện này nếu thật sự là do hoàng thúc tạo ra, bệ hạ muốn xử trí hoàng thúc như thế nào?" Luyện Nguyệt Sênh lặp lại một lần.
Cảnh Diễm im lặng, "Tiền triều có vị Vương gia, không phải đã bị lưu đày đến vùng đất hoang dã sao." Đôi mắt hắn trầm xuống, "Có lẽ biên thành ở phía tây tương đối thích hợp với hoàng thúc." Ngưng lại một chút, lại khẽ nhíu mày nói: "Nhưng cũng thỏa mãn của dã tâm hắn, như cùng cấu kết với man tộc, thế chẳng phải là Trẫm đưa hắn đi một đoạn đường sao."
Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ nói: "Mong bệ hạ thận trọng..." Nàng trầm giọng, "Chắc hẳn trải qua chuyện này, bệ hạ cũng hiểu rõ tính tình người đó như thế nào rồi, mong bệ hạ lấy giang sơn làm trọng, chớ động lòng trắc ẩn, phạm vào sai lầm lớn không thể cứu chữa."
Cảnh Diễm trầm ngâm, cũng không nói chuyện.
Luyện Nguyệt Sênh đứng ở trước án, không vội vàng nói. Dù sao chuyện có liên quan đến tranh đấu của hoàng thất, không phải chuyện nàng có thể chen miệng vào, việc nàng có thể làm cũng chỉ là ngẫu nhiên nhắc nhở đôi câu với hắn mà thôi, về phần hắn có nghe hay không, không phải nàng có thể quản.
Sau khi ra khỏi Tuyên Chính điện, Luyện Nguyệt Sênh trở về Phượng Tê cung, mãi cho đến cửa Phượng Tê cung, nàng mới nhớ ra, nàng quên không nói với Cảnh Diễm chuyện Cảnh Dật tặng nàng trang sức rồi!
Nhưng bên trong đình, Hoàng Dương Hồng Tư sợ hãi tim đập mạnh, Tề vương có ý gì? Thật sự có suy nghĩ không nên có đối với Hoàng Hậu, dựa vào việc đưa trang sức biểu đạt tâm tư của mình sao!
Cảnh Dật cười nhẹ, "Gần đây trong cung không yên ổn, chuyện vặt của lục cung lại nhiều, nương nương là người đứng đầu hậu cung, lẽ ra phải quản lý tốt lục cung, nhưng chớ để bản thân mệt nhọc." Nhẹ nhàng bâng quơ đổi đề tài, "Lần này chỉnh đốn hậu cung, như vậy một thời gian nữa lục cung sẽ duy trì được sự yên tĩnh."
Cảnh Dật là một vương gia, tuy là thúc thúc Cảnh Diễm, nhưng lại không tránh không né việc thảo luận việc của hậu cung cùng với Hoàng Hậu, quả thực là quá mức rồi.
Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh hơi lạnh nhạt, "Ý tốt của hoàng thúc, bản cung xin nhận tấm lòng." Giọng nói hơi trầm xuống, "Nhưng việc của lục cung, không phải là nơi hoàng thúc có thể đề cập tới, mong rằng lần sau hoàng thúc chú ý hơn."
Cảnh Dật dịu dàng cười đồng ý, "Nương nương nói rất đúng; quả thực là thần đã quá giới hạn, mong nương nương thứ tội."
Khóe miệng Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười thản nhiên, cũng không có rõ ràng, nàng đứng lên, bắt đầu nói: "Bản cung còn phải đến chỗ bệ hạ, không nói chuyện phiếm cùng với hoàng thúc được."
Dứt lời, lập tức dẫn người rời đi, lưu lại Cảnh Dật ở trong đình với nụ cười thú vị chăm chú nhìn Luyện Nguyệt Sênh càng lúc càng đi xa.
Cùng nói chuyện với Cảnh Dật, làm tinh thần Luyện Nguyệt Sênh không tập trung trên đường, rốt cuộc hắn có ý gì?
Khi nàng rời đi, ánh mắt dính chặt vào lưng nàng không phải là ảo giác.
Mãi cho đến khi đến trước cửa Tuyên Chính điện, Luyện Nguyệt Sênh mới dần dần ổn định lại tâm trạng, mặc kệ Cảnh Dật là có ý gì! Nàng không tin hắn có thể vượt qua luân lý! Thật sự coi nàng là tượng gỗ mà có thể tùy ý loay hoay hay coi hoàng đế Cảnh Diễm đã chết !
Nàng hít sâu vài lần, Triệu Hoài Sinh tiến lên đón, "Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương đại an."
Mấy ngày nay Luyện Nguyệt Sênh chỉnh lý hậu cung, trong mấy ngày đó thì bắt được vô số cơ sở ngầm của các cung, làm cho Triệu Hoài Sinh lại khiếp sợ hậu cung lộn xộn, đồng thời thủ đoạn làm việc sấm rền gió cuốn của Hoàng Hậu, cũng làm Triệu Hoài Sinh vô cùng tán thưởng.
Dẫn Hoàng Hậu lên bậc thang, Triệu Hoài Sinh thông báo một tiếng, liền mở cửa ra, Luyện Nguyệt Sênh tinh thần ổn định, bước qua ngưỡng cửa, bước vào trong.
Mấy ngày nay Cảnh Diễm bí mật điều tra không ít, tuy rằng có tiến triển rất lớn, nhưng cũng không thể làm cho hắn sung sướng.
Mùi hương trong điện huân hương lượn lờ, mùi thơm nhàn nhạt để nâng cao tinh thần, Luyện Nguyệt Sênh nhìn xuyên qua đám sương khói lượn lờ nhìn thấy người ngồi sau long án, dường như vẻ mặt có chút ủ rũ, nói tóm lại, cả người nhìn như không có tinh thần.
"Bệ hạ, thần thiếp đã tìm ra cơ sở ngầm của các cung, thẩm tra ra kẻ đứng ngoài cung cũng chỉ là vấn đề thời gian." Mắt Luyện Nguyệt Sênh nhìn thẳng hắn, mở miệng nói.
Cảnh Diễm thấp giọng nói "Ừ"; im lặng một chút, trầm giọng nói: "Không cần tra xét... Trẫm nghĩ, Trẫm biết là người nào."
Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, thì thấy Cảnh Diễm hơi mệt mỏi giơ tay ấn ấn thái dương, ánh mắt từng phút từng phút biến thành dịu dàng, hắn nhìn Luyện Nguyệt Sênh, âm thanh trầm thấp lại ấm áp, "Những ngày này qua đã làm nàng mệt mỏi, vốn dĩ không phải là chuyện nàng phải quản, lại còn làm thay Trẫm nhiều như vậy." Ngừng lại chút, "Mấy ngày tới nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, việc tiếp theo sẽ do Trẫm làm."
"Có thể giúp bệ hạ loại bỏ lo lắng giải nạn là may mắn của thần thiếp, nào có 'Mệt' như vừa nói." Luyện Nguyệt Sênh tuy rằng kinh ngạc với lời nói của Cảnh Diễm, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười như trước, chậm rãi mở miệng.
Cảnh Diễm nhìn nàng một cái, sau đó khẽ thở dài.
Luyện Nguyệt Sênh cẩn thận mở miệng, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn, "Thần thiếp trở về sẽ nhốt những người đó vào nội hình tư, chờ bệ hạ xử lý, ngài thấy thế nào?"
Cảnh Diễm gật đầu, hơi thất thần.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn vẻ mặt hắn rất kỳ quái, rốt cuộc là tra ra cái gì? "Bệ hạ, cho phép thần thiếp hỏi nhiều một câu, bệ hạ... Ngài tra được cái gì? Đến cùng là người nào xếp tai mắt ở trong hậu cung?"
Cảnh Diễm hơi ngạc nhiên, nói: "Đến tột cùng là kẻ nào có tay cánh tay dài, có thể khống chế được triều thần, xếp tai mắt vào trong hậu cung, thậm chí là cả người bên cạnh Trẫm đây?" Hắn hơi thất thần nhìn Luyện Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh tim đập thình thịch khi nghe lời nói và ánh mắt của hắn, nhưng nàng tin tưởng việc này không có một tí quan hệ nào với Luyện gia!
"Bệ hạ..." Nàng đè xuống sự bất an trong lòng, mới mở lời đã bị Cảnh Diễm cắt ngang.
"Là hoàng thúc..."
"..." Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, kinh ngạc, "A?"
"Cũng chỉ có hắn mới có thể vươn tay dài như vậy, mưu toan nhìn lén ngôi vị của Trẫm." Cảnh Diễm có chút mất mát, khôi phục lại nở nụ cười lạnh, "Hắn tuy lớn hơn Trẫm mấy tuổi, nhưng Trẫm và hắn cùng lớn lên, cũng kính trọng hắn là thúc thúc... Lại chưa từng nghĩ đến..." Ánh mắt trầm xuống.
"Hoàng thúc?" Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, "Đây..." Có vài phần không thể tin nổi, nàng ngừng lại, âm thanh xác định, "Bệ hạ, ngài khẳng định đã điều tra xong rồi." Lời này vừa nói ra, nàng lập tức nghĩ tới trước đó Cảnh Dật nói với nàng mấy lời đó ở trong đình, chẳng lẽ hắn muốn nhắc nhở nàng cái gì?
Cảnh Diễm trầm mặc, Luyện Nguyệt Sênh không nói thêm gì nữa, lúc này trong điện rơi vào yên lặng.
"Bệ hạ, Lục Oánh ở bên ngoài cầu kiến, nói là có việc gấp muốn gặp nương nương." Âm thanh của Triệu Hoài Sinh vang lên, đánh vỡ yên lặng trong điện.
Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, đảo mắt nhìn Cảnh Diễm, "Bệ hạ, nhất định là Lục Oánh thẩm tra xong rồi!" Vẻ mặt nàng vẻ mặt có chút vội vàng, "Bệ hạ mau tuyên Lục Oánh vào đi."
Cảnh Diễm ngẩn ra, chợt đáp ứng lời của nàng, cho Lục Oánh vào đây.
Lục Oánh tiến vào điện, hành lễ với đế hậu, Luyện Nguyệt Sênh vội vàng hỏi nàng, "Có phải đã tìm ra kẻ đã tuyển người đó rồi, đó là ai?"
Lục Oánh cúi thấp đầu, cung kính nói: "Đúng thế. Bởi nương nương nói sau khi có kết quả thẩm vấn thì trước tiên phải báo cho nương nương, cho nên nô tỳ không dám trì hoãn, lập tức tới đây ngay."
"Nói mau, người đó là ai." Luyện Nguyệt Sênh nhìn Lục Oánh không chớp mắt.
"... Nô tỳ, mong rằng sau khi nô tỳ nói ra tên họ, mong bệ hạ cùng nương nương thứ tội." Lục Oánh nói xong lại vái chào.
Cảnh Diễm đồng ý, "Ngươi cứ nói đừng ngại."
Lục Oánh lặng yên một lát, cúi đầu nói: "Có một cung nữ nhận tội, người ra lệnh các nàng âm thầm quan sát động tĩnh hậu cung là... Tề vương..."
Sau thời gian rất dài yên lặng, Lục Oánh cúi đầu lo sợ bất an, tâm trạng Luyện Nguyệt Sênh chìm xuống, mặt Cảnh Diễm sa sầm.
"Lục Oánh, ngươi đi xuống trước đi." Luyện Nguyệt Sênh liếc Lục Oánh.
Tân trạng Lục Oánh buông xuống, hành lễ, lui xuống.
Cảnh Diễm cũng không giống vẻ mặt nàng vừa mới có vẻ mất mát cùng mệt mỏi , ngược lại là vẻ mặt trầm tĩnh như nước, con mắt trong sáng, hắn nhìn Luyện Nguyệt Sênh, mở miệng nói: "Nàng thấy chưa; Trẫm tra không có sai."
"..." Lúc này nàng không biết nên nói cái gì, hiện tại tuy rằng Cảnh Diễm có vẻ bình tĩnh, nhưng là ai biết trong lòng hắn có cảm giác gì.
"Đợi đến khi hiểu rõ chuyện Mục gia, chuyện này Trẫm cũng sẽ công bố trước mọi người." Cảnh Diễm trầm giọng, ánh mắt sâu xa.
Nàng há há miệng, cuối cùng nói: "Chuyện của hai nhà Mục Liễu... Bệ hạ cũng là tra được đầu đuôi sự việc?"
"Tuy nói chín năm trước đã xảy ra chuyện gì, Trẫm không biết, nhưng Trẫm cũng có đủ nhân chứng vật chứng chứng minh chín năm trước án quốc khố bị mất trộm là do Liễu gia gây nên, cuối cùng giá họa cho Mục gia."
"Mẫu hậu nói, người có biện pháp làm cho chính miệng Liễu tổ thái phi nói chuyện xảy ra chín năm trước. Đến khi đó thần thiếp, bệ hạ cùng với ngôn quan chỉ cần ở ngoài lắng nghe là được." Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ một chút, nói những lời này.
Cảnh Diễm nghe vậy thì vẻ mặt có vài phần thất bại, nhưng khôi phục trầm tĩnh cực nhanh, "Quả thực là làm mẫu hậu hao tâm tổn trí." Trên miệng hắn nói, thì trong lòng mắng chửi mình vô dụng.
Một chuyện Mục gia, rồi chuyện kẻ theo dõi hậu cung, chẳng những Luyện Nguyệt Sênh tham dự vào, đến cả Thái Hậu cũng tham dự vào trong, mà hai người này, một người chỉnh đốn hậu cung tìm ra toàn bộ cơ sở ngầm, một người thì muốn giúp hắn tìm sự thật của chín năm trước.
Nhưng là hắn, vị hoàng đế này, ở chung với Cảnh Dật đã lâu, không phát hiện ra dã tâm của hắn lại càng không có thể khống chế triều đình hoàn toàn, bị Cảnh Dật thừa dịp lỗ trống mà chen vào, khống chế không biết bao nhiêu quan viên.
Càng đáng buồn chính là, đến trung lương gian thần hắn cũng không phân rõ được!
Hiểu được cái này, Cảnh Diễm quả thực cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, càng là không có mặt mũi nào đối mặt với những triều thần đặt niềm hi vọng rất lớn lên hắn!
Nhìn vẻ mặt Cảnh Diễm hơi ảm đạm, Luyện Nguyệt Sênh mở miệng thử thăm dò, "Bệ hạ..."
Cảnh Diễm tim đập thình thịch, vô ý thức nhanh chóng ngước mắt nhìn nàng, Luyện Nguyệt Sênh nhìn ánh mắt ngập ngừng mà sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi, rồi lại bình tĩnh nhìn "Bệ hạ, nếu chuyện này là do hoàng thúc gây nên, bệ hạ muốn xử trí hoàng thúc như thế nào?"
Luyện Nguyệt Sênh nói cái gì, kỳ thật Cảnh Diễm cũng không nghe thấy, chỉ là hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn nàng. Bỏ chuyện lần trước không nói tới, từ khi nàng gả vào hoàng cung, bởi vì nàng là Thái Hậu muốn hắn đi cưới nữ nhi Ninh quốc công, hắn đã không bằng lòng đồng thời lại bởi nàng là người Luyện gia thì càng thêm không thích nàng, huống chi khi đó hắn còn có Thiên tiệp dư ở bên cạnh, vì vậy càng không thích nàng. Nếu không hắn sao có thể trong cơn tức giận làm ra việc vứt bỏ nàng, để nàng một mình trông phòng, chuyện này là đánh vào thể diện của nàng cùng phủ Ninh quốc công!
Đúng, khi đó là thuận theo tính cách của mình muốn thoải mái một phen, nhưng sau khi thoải mái, lợi và hại lập tức hiện ra.
Thái Hậu thường nói hắn hành động theo cảm tính, tính trẻ con quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, hắn đúng là như thế.
Luyện Nguyệt Sênh không có chỗ nào là không tốt, điều này hắn thấy rất rõ, nhất là khi so sánh với các cung phi khác trong cung, thì càng rõ ràng hơn. Nàng là người đơn thuần, trung hiếu, thông minh nhưng không thiếu trầm ổn, làm việc quyết đoán, đánh giá sự việc cũng là rất tuyệt, nàng sự uy nghi và thản nhiên của người đứng đầu lục cung, công bằng, không yêu kiều không quyến rũ, không kệch cỡm giống các cung phi khác, làm những việc thực tế.
Để ý vài lần, hắn mới phát hiện, hắn cố ý bỏ qua không quan tâm đến Luyện Nguyệt Sênh rất lâu, những điểm tốt của nàng; một điểm hắn cũng không nhìn thấy, ngược lại là hắn lại đặt trên người nàng những thứ căn bản không hề tồn tại, dùng để che giấu đôi mắt của hắn, nói cho hắn biết nữ nhân này không tốt, khắp thiên hạ chỉ có Thiên tiệp dư mới đáng để hắn sủng ái.
Nhưng là sự thật là sao? Bản chất của Thiên tiệp dư dần dần bị lộ ra ngoài theo thời gian, mắt hắn bị mù nên vẫn luôn luôn không phát hiện ra; trái lại Luyện Nguyệt Sênh, những điểm tốt của nàng thì cũng lộ ra ngoài dần dần theo thời gian, chờ đến khi hắn nhận ra, thái độ người nọ lúc xa lúc gần đối với hắn, có lẽ tôn kính và sợ hãi đế vương.
"Bệ hạ..." Luyện Nguyệt Sênh gặp vẻ mặt Cảnh Diễm thay đổi liên tục, lại mở miệng gọi một tiếng.
Cảnh Diễm ngơ ngác, lúc này tâm trí rõ ràng, hắn giả bộ bình tĩnh, nhưng lời nói ra khỏi miệng có vẻ mất tự nhiên, "Nàng mới nói cái gì?"
"Thần thiếp nói, chuyện này nếu thật sự là do hoàng thúc tạo ra, bệ hạ muốn xử trí hoàng thúc như thế nào?" Luyện Nguyệt Sênh lặp lại một lần.
Cảnh Diễm im lặng, "Tiền triều có vị Vương gia, không phải đã bị lưu đày đến vùng đất hoang dã sao." Đôi mắt hắn trầm xuống, "Có lẽ biên thành ở phía tây tương đối thích hợp với hoàng thúc." Ngưng lại một chút, lại khẽ nhíu mày nói: "Nhưng cũng thỏa mãn của dã tâm hắn, như cùng cấu kết với man tộc, thế chẳng phải là Trẫm đưa hắn đi một đoạn đường sao."
Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ nói: "Mong bệ hạ thận trọng..." Nàng trầm giọng, "Chắc hẳn trải qua chuyện này, bệ hạ cũng hiểu rõ tính tình người đó như thế nào rồi, mong bệ hạ lấy giang sơn làm trọng, chớ động lòng trắc ẩn, phạm vào sai lầm lớn không thể cứu chữa."
Cảnh Diễm trầm ngâm, cũng không nói chuyện.
Luyện Nguyệt Sênh đứng ở trước án, không vội vàng nói. Dù sao chuyện có liên quan đến tranh đấu của hoàng thất, không phải chuyện nàng có thể chen miệng vào, việc nàng có thể làm cũng chỉ là ngẫu nhiên nhắc nhở đôi câu với hắn mà thôi, về phần hắn có nghe hay không, không phải nàng có thể quản.
Sau khi ra khỏi Tuyên Chính điện, Luyện Nguyệt Sênh trở về Phượng Tê cung, mãi cho đến cửa Phượng Tê cung, nàng mới nhớ ra, nàng quên không nói với Cảnh Diễm chuyện Cảnh Dật tặng nàng trang sức rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.