Chương 13
Dây Cót Tranh 521
20/11/2023
Xe thể thao lao vụt đi, ánh nắng chói lọi trực tiếp chiếu thẳng vào làn da. Chiếc kính mát to che gần hết gương mặt, liếc nhìn gương chiếu có thể thấy nhìn mình như tên bệnh thần kinh dưới ánh mặt trời mùa hạ.
Chạy dọc theo đường cao tốc dọc bờ biển hướng thành phố. Tốc độ ngày càng tăng cứ như trúng phải tình dược, thật nghiện cảm giác này.
Ở bên cạnh, Thượng Kiệt mang theo một tia hưng phấn nhìn phong cảnh ven đường xung quanh. Gió thổi mái tóc mềm mại của cô rối loạn, làm ta bất giác nhớ đến lúc cô kích tình bộ dáng cuồng dã động lòng người.
Chiếc ảo đỏ ôm sát làm nổi bật đường cong xinh đẹp của nàng. Đôi môi hồng nhạt. Đôi mắt đen láy. Ta không kìm được những suy nghĩ kỳ quái nổi lên trong đầu...
"Cô cười cái gì?" Kiệt bổng nhiên quay đầu nhìn ta..
Ta xoa nhẹ môi mình, nhìn chằm chằm về phía trước, tay chỉ chỉ lên trời. "Tôi cười đám mây trắng kia."
Cô nhìn theo hướng ngón tay ta. "Nghĩa là sao?"
"Không có gì. Chính là bỗng nhiên cảm thấy, hình dạng của đám mây trắng đó có chút giống cơ thể em."
Tuy là ta không nhìn thấy, nhưng ta biết mặt của Kiệt nhất định đỏ.
Lúc bắt đầu xuất phát là buổi chiều, chúng ta đến thành phố thì trời đã chạng vạng. Chân trời đỏ rực chiếu vào khuôn mặt hoa đào của em thật đáng yêu.
Đưa Thượng Kiệt đến nhà hàng mà ta thích nhất, kêu một bàn ăn thanh đạm cho bữa tối. Uống xong nước chanh rồi lại kêu thêm sôđa. Đúng thật là trời nóng thì chẳng muốn ăn gì cả...
Sau khi ăn xong cô vào tolet sửa soạn lại, ta tựa vào cửa yên lặng nhìn.
"Sao lại quan trọng việc trang điểm như vậy?" Ta hỏi.
Kiệt thoa son môi lại xong, giương mắt về phía ta, "Không đẹp sao?"
"Không." Nói xong, ta ngồi dậy bước đến. Cô đi đến đối mặt ta, không chút dấu vết đem cả người ta thu vào mắt. Ta nhận ra khuôn mặt kia có chút u ám, cúi đầu tới gần, "Chính là cảm thấy, lúc em không trang điểm bộ dáng rất mê người."
Kiệt khıêυ khích liếc mắt trừng ta. "Cô nói với bao nhiêu người câu này rồi?"
"Vậy em được bao nhiêu người nói câu này rồi?" Ta cười hỏi lại.
Cô nhìn qua chỗ khác, "Thật không biết làm sao người như hắn lại có đứa em như thế này..."
Ta giữ chặt tay cô. "Tôi thì sao hả??"
Cô liếc ta một cái. "Là một người con gái vì cái gì mà hễ mở miệng ra lại trơn tru không đứng đắn?"
Kiệt lại trừng mắt, "Lưu manh."
Ta nắm chặt lấy tay nàng, vừa lúc cô định rời đi lại rơi vào vòng tay ta. "Tôi chỉ đùa giỡn lưu manh với em thôi."
Nam nữ trưởng thành thời đại này không lấy du͙© vọиɠ làm cớ để có tình yêu. Nhưng đối với ta thì đó là lí do hợp lí nhất để làm cớ...
Ta đem son môi cô vừa thoa từng chút một nhấm nháp, tham lam tiến vào khoang miệng, gắt gao dây dưa cùng đầu lưỡi của nàng.
Thượng Kiệt liền giống như trả thù phản công cuốn lấy ta, sau đó từng bước mà đẩy lưỡi vào miệng ta...
Thật là một tiểu yêu tinh.
Đầu óc nóng lên, ta thô bạo đem cô đẩy lên bồn rửa mặt, tay mò tới khóa kéo quần của nàng...
"Không được!" Kiệt giữ chặt lấy tay ta".....Sẽ có người tiến vào..."
Ta ngẩng đầu mê loạn tìm kiếm môi nàng, "Tôi không quan tâm..."
Kiệt đẩy ta ra, từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, chỉnh sửa quân áo cho chỉnh tề rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Ta như chết đứng, tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa tolet đóng lại. Phục hồi tinh thần lại thấy trong gương chính mình mặc áo T-shirt đen bị Thượng Kiệt làm chật vật vô kể. Ghê gớm hơn là, mặt ta lại ửng đỏ...
Nhịn không được bật cười ra tiếng. Ta vuốt mái tóc bị đèn làm đỏ như lửa của mình, vụиɠ ŧяộʍ nhìn xung quanh, chỉnh trang lại một chút. Trước gương lại xuất hiện một Dương Thành anh tuấn tiêu sái trở lại.
Ta yên lặng nhìn hai mắt của mình bên trong rực đỏ vì du͙c vọиg bùng dậy, nhất thời khôi phục không được. Nhưng thời gian phía trước còn dài. Vừa rồi em chạy thoát, nhưng Kiệt ơi, đêm nay em muốn chạy đâu? Trốn không thoát đâu...
Chạy dọc theo đường cao tốc dọc bờ biển hướng thành phố. Tốc độ ngày càng tăng cứ như trúng phải tình dược, thật nghiện cảm giác này.
Ở bên cạnh, Thượng Kiệt mang theo một tia hưng phấn nhìn phong cảnh ven đường xung quanh. Gió thổi mái tóc mềm mại của cô rối loạn, làm ta bất giác nhớ đến lúc cô kích tình bộ dáng cuồng dã động lòng người.
Chiếc ảo đỏ ôm sát làm nổi bật đường cong xinh đẹp của nàng. Đôi môi hồng nhạt. Đôi mắt đen láy. Ta không kìm được những suy nghĩ kỳ quái nổi lên trong đầu...
"Cô cười cái gì?" Kiệt bổng nhiên quay đầu nhìn ta..
Ta xoa nhẹ môi mình, nhìn chằm chằm về phía trước, tay chỉ chỉ lên trời. "Tôi cười đám mây trắng kia."
Cô nhìn theo hướng ngón tay ta. "Nghĩa là sao?"
"Không có gì. Chính là bỗng nhiên cảm thấy, hình dạng của đám mây trắng đó có chút giống cơ thể em."
Tuy là ta không nhìn thấy, nhưng ta biết mặt của Kiệt nhất định đỏ.
Lúc bắt đầu xuất phát là buổi chiều, chúng ta đến thành phố thì trời đã chạng vạng. Chân trời đỏ rực chiếu vào khuôn mặt hoa đào của em thật đáng yêu.
Đưa Thượng Kiệt đến nhà hàng mà ta thích nhất, kêu một bàn ăn thanh đạm cho bữa tối. Uống xong nước chanh rồi lại kêu thêm sôđa. Đúng thật là trời nóng thì chẳng muốn ăn gì cả...
Sau khi ăn xong cô vào tolet sửa soạn lại, ta tựa vào cửa yên lặng nhìn.
"Sao lại quan trọng việc trang điểm như vậy?" Ta hỏi.
Kiệt thoa son môi lại xong, giương mắt về phía ta, "Không đẹp sao?"
"Không." Nói xong, ta ngồi dậy bước đến. Cô đi đến đối mặt ta, không chút dấu vết đem cả người ta thu vào mắt. Ta nhận ra khuôn mặt kia có chút u ám, cúi đầu tới gần, "Chính là cảm thấy, lúc em không trang điểm bộ dáng rất mê người."
Kiệt khıêυ khích liếc mắt trừng ta. "Cô nói với bao nhiêu người câu này rồi?"
"Vậy em được bao nhiêu người nói câu này rồi?" Ta cười hỏi lại.
Cô nhìn qua chỗ khác, "Thật không biết làm sao người như hắn lại có đứa em như thế này..."
Ta giữ chặt tay cô. "Tôi thì sao hả??"
Cô liếc ta một cái. "Là một người con gái vì cái gì mà hễ mở miệng ra lại trơn tru không đứng đắn?"
Kiệt lại trừng mắt, "Lưu manh."
Ta nắm chặt lấy tay nàng, vừa lúc cô định rời đi lại rơi vào vòng tay ta. "Tôi chỉ đùa giỡn lưu manh với em thôi."
Nam nữ trưởng thành thời đại này không lấy du͙© vọиɠ làm cớ để có tình yêu. Nhưng đối với ta thì đó là lí do hợp lí nhất để làm cớ...
Ta đem son môi cô vừa thoa từng chút một nhấm nháp, tham lam tiến vào khoang miệng, gắt gao dây dưa cùng đầu lưỡi của nàng.
Thượng Kiệt liền giống như trả thù phản công cuốn lấy ta, sau đó từng bước mà đẩy lưỡi vào miệng ta...
Thật là một tiểu yêu tinh.
Đầu óc nóng lên, ta thô bạo đem cô đẩy lên bồn rửa mặt, tay mò tới khóa kéo quần của nàng...
"Không được!" Kiệt giữ chặt lấy tay ta".....Sẽ có người tiến vào..."
Ta ngẩng đầu mê loạn tìm kiếm môi nàng, "Tôi không quan tâm..."
Kiệt đẩy ta ra, từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, chỉnh sửa quân áo cho chỉnh tề rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Ta như chết đứng, tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa tolet đóng lại. Phục hồi tinh thần lại thấy trong gương chính mình mặc áo T-shirt đen bị Thượng Kiệt làm chật vật vô kể. Ghê gớm hơn là, mặt ta lại ửng đỏ...
Nhịn không được bật cười ra tiếng. Ta vuốt mái tóc bị đèn làm đỏ như lửa của mình, vụиɠ ŧяộʍ nhìn xung quanh, chỉnh trang lại một chút. Trước gương lại xuất hiện một Dương Thành anh tuấn tiêu sái trở lại.
Ta yên lặng nhìn hai mắt của mình bên trong rực đỏ vì du͙c vọиg bùng dậy, nhất thời khôi phục không được. Nhưng thời gian phía trước còn dài. Vừa rồi em chạy thoát, nhưng Kiệt ơi, đêm nay em muốn chạy đâu? Trốn không thoát đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.