Chương 47
Dây Cót Tranh 521
20/11/2023
Nàng mặc áo choàng ngủ có sẵn từ phòng tắm đi ra, ta đúng là nên khen ngợi khách sạn thái độ phục vụ rất có hiệu suất. Xe đẩy chứa thức ăn đơn giản kèm theo chai rượu đỏ đã tới.
"Nếu em đói thì ăn trước đi." Ta dặn dò nàng sau đó đi tắm.
Đi ra ngoài sau khi đã mặc xong quần áo, Thượng Kiệt cầm ly rượu đỏ thất thần nhìn ra cửa sổ. Tóc dường như cũng sắp khô.
Ta định thần cầm khăn lau khô tóc từ từ đến bên nàng. "Đã hơi trễ rồi, chưa đói sao?"
"Còn chị? "
Đứng trước mặt nàng, ánh chiều nhè nhẹ rọi sáng hai người mặc dục bào song song đứng sau cửa sổ. Ta nhếch môi cười, dùng ngón tay nâng cằm Thượng Kiệt: "Tôi ăn em là đủ rồi. "
Mặt người nào đó ửng hồng: "Miệng lưỡi trơn tru."
"Đây là khen ngợi lời ngon tiếng ngọt của ta sao?"
"..." Nàng cụp mí mắt.
"Kiệt, em thật xinh đẹp. " Ta nâng khuôn mặt tinh tế đoan trang, chóp mũi như có như không kề gần gò má. "Tôi ngày mai thật sự phải đi rồi, Em sẽ nhớ tôi chứ? "
Người nàng khẽ rung động: "Uhm..."
Bàn tay không báo trước di chuyển đi xuống, cách một lớp vải chạm vào bộ vị bí ẩn: "Nơi này cũng nhớ hả? "
Thượng Kiệt biến sắc, mặt vẫn còn ửng đỏ: "Chị làm gì thế! "
Ta nháy mắt trở lại bình thường, xoay người đi đến xe chứa thức ăn: "Không làm gì cả. "
Kiệt trầm mặt không lên tiếng, không gian yên tĩnh ẩn chứa tâm sự.
Rót hai ly rượu, sau đó đưa một ly cho nàng, nàng không cầm lấy, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Ta bỗng nhiên sinh khí, ngậm hết ngụm rượu lớn, sau đó hung hăng kéo Kiệt tới chặn miệng nàng, đầu lưỡi lướt qua hàm răng mở ra, đem rượu truyền qua miệng nàng. Lượng rượu tới quá nhiều, Thượng Kiệt vội đẩy ta ra ho sặc sụa.
Nàng lui về sau từng bước tựa vào cửa sổ thủy tinh trừng mắt nhìn ta, mu bàn tay quệt rượu còn vươn lại, nhìn như còn nai nhỏ ngơ ngác làm người ta nảy sinh ý muốn khi dễ.
Ta buông ly rượu, bước tới đem Kiệt áp lên cửa kính, phát điên vội hôn lên đôi môi, dây dưa cùng nàng quyện chặt đầu lưỡi quật cường. Nàng bắt đầu vùng vẫy, hai tay không thành thật đánh ta. "Không cần!! "
Ta mạnh mẽ cởi luôn dục bào trên người nàng, dáng người quyến rũ lập tức bại lộ trong bóng đêm, làm ta thẫn thờ trong thoáng chốc.
Thượng Kiệt hoảng hốt là lên, ta luống cuốn lấy vải che lại thân thể bị bại lộ.
Ta lấy lại tinh thần: "Gì chứ? Vừa rồi là ai nói bị tôi đυ.ng tới sẽ ướt thế? Gạt tôi sao? Giả vờ con mẹ nó xử nữ à? "
"Dương Thành!! " Nàng hét ta, ánh mắt thê lương.
Ta có chút giật mình.
Thượng Kiệt hốc mắt trong suốt rưng rưng, giống như giây tiếp theo trời mưa ào ạt. Nàng kiềm nén cả người rung rung, phẫn hận nhìn ta.
Mở miệng thanh âm lại vạn phần bình tĩnh: "Chị không cần nói tôi như vậy, thật sự tôi chịu không nổi! "
Nói xong, Kiệt đi vào phòng ngủ.
Ta đuổi theo, nàng định thay quần áo đi.
"Được, bây giờ em cảm thấy khó khăn phải không? Hối hận vì lên giường với tôi có phải không? "
Nàng không thèm nhìn ta, mặc xong nội y lại tiếp tục mặc áo quần.
Ta tiếng lên giựt chiếc quần trên tay nàng ném xuống đất, áp nàng đè trên giường.
"Thượng Kiệt, đùa giỡn tình cảm của tôi rất thú vị sao?"
Nàng ngẩn ra. "Chị nói bậy bạ gì đó? "
Ta không trả lời, cuối người gặm nhắm cổ Thượng Kiệt. Thô bạo cởi áσ ɭóŧ nàng, tay bao bọc nơi đầy đặn lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không cho em đi, ít nhất là tối nay!'
Nàng đang mơ cái gì, cho đến khi bị tay ta kí©h thí©ɧ mới hoàn hồn trở lại: "Khoan đã Thành, hình như chị hiểu lầm cái gì?! A... "
Ta không quan tâm nàng nói cái gì, chỉ tập trung cắn cắn hòn nhũ tiêm, tay kia se se hòn còn lại.
"Đau, Thành, chị làm gì vậy, a....." Nàng muốn ngăn cản ta, lại lực bất tòng tâm ngẩng đầu rêи ɾỉ thành tiếng.
Ta rút dục bào một tay gắt gao cột tay nàng vào đầu giường, nhớ ra hình như cái này được đặt trước ở đó, tự nhiên cảm giác tìиɧ ɖu͙© mới mẻ hưng phấn. Từ trên cao nhìn xuống đúng là thực hưng phấn.
"Tôi đang làm gì? Quả thật trình độ giả ngu của em ngày càn thanh thuần nha...."
Hai mắt sương mù của nàng mở to khi nhìn rõ trong tay ta là gì...
"Thành, không cần... thật sự không cần mà..... " Thượng Kiệt không ngừng lắc đầu cầu xin.
Dươиɠ ѵậŧ giả nằm trong tay ta như hung khí sắc bén lóe hào quang. Ta chán ghét dụng cụ tình khí trong tay, thứ mà buổi sáng ghé cửa hàng mua để chơi đùa lấy lòng nữ nhân.
"Vì cái gì không cần? Không phải em rất thích thứ này sao?"
Nàng lắc đầu tần suất càng kịch liệt: "Tôi không có..."
Đôi mắt quá mức thuần khiết kia có phần làm ta hơi tội lỗi. Trái tim ta nhất thời đau nhói, cố không nhìn vào đôi mắt thuần khiết kia nữa, bằng không ta sẽ không thể làm tiếp chuyện kế tiếp mất. Cắn răng một cái, ta dùng khăn mặt che mắt nàng lại.
Đột nhiên rơi vào trạng thái tối đen làm Thượng Kiệt có chút sợ hãi.
Khoảnh khắc ta đem dươиɠ ѵậŧ giả tiến vào người Kiệt, không có một chút động tác dạo đầu nào, thân thể căng cứng một chỗ, nàng tuyệt vọng đau đớn thở dài.
"A..."
"Nếu em đói thì ăn trước đi." Ta dặn dò nàng sau đó đi tắm.
Đi ra ngoài sau khi đã mặc xong quần áo, Thượng Kiệt cầm ly rượu đỏ thất thần nhìn ra cửa sổ. Tóc dường như cũng sắp khô.
Ta định thần cầm khăn lau khô tóc từ từ đến bên nàng. "Đã hơi trễ rồi, chưa đói sao?"
"Còn chị? "
Đứng trước mặt nàng, ánh chiều nhè nhẹ rọi sáng hai người mặc dục bào song song đứng sau cửa sổ. Ta nhếch môi cười, dùng ngón tay nâng cằm Thượng Kiệt: "Tôi ăn em là đủ rồi. "
Mặt người nào đó ửng hồng: "Miệng lưỡi trơn tru."
"Đây là khen ngợi lời ngon tiếng ngọt của ta sao?"
"..." Nàng cụp mí mắt.
"Kiệt, em thật xinh đẹp. " Ta nâng khuôn mặt tinh tế đoan trang, chóp mũi như có như không kề gần gò má. "Tôi ngày mai thật sự phải đi rồi, Em sẽ nhớ tôi chứ? "
Người nàng khẽ rung động: "Uhm..."
Bàn tay không báo trước di chuyển đi xuống, cách một lớp vải chạm vào bộ vị bí ẩn: "Nơi này cũng nhớ hả? "
Thượng Kiệt biến sắc, mặt vẫn còn ửng đỏ: "Chị làm gì thế! "
Ta nháy mắt trở lại bình thường, xoay người đi đến xe chứa thức ăn: "Không làm gì cả. "
Kiệt trầm mặt không lên tiếng, không gian yên tĩnh ẩn chứa tâm sự.
Rót hai ly rượu, sau đó đưa một ly cho nàng, nàng không cầm lấy, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Ta bỗng nhiên sinh khí, ngậm hết ngụm rượu lớn, sau đó hung hăng kéo Kiệt tới chặn miệng nàng, đầu lưỡi lướt qua hàm răng mở ra, đem rượu truyền qua miệng nàng. Lượng rượu tới quá nhiều, Thượng Kiệt vội đẩy ta ra ho sặc sụa.
Nàng lui về sau từng bước tựa vào cửa sổ thủy tinh trừng mắt nhìn ta, mu bàn tay quệt rượu còn vươn lại, nhìn như còn nai nhỏ ngơ ngác làm người ta nảy sinh ý muốn khi dễ.
Ta buông ly rượu, bước tới đem Kiệt áp lên cửa kính, phát điên vội hôn lên đôi môi, dây dưa cùng nàng quyện chặt đầu lưỡi quật cường. Nàng bắt đầu vùng vẫy, hai tay không thành thật đánh ta. "Không cần!! "
Ta mạnh mẽ cởi luôn dục bào trên người nàng, dáng người quyến rũ lập tức bại lộ trong bóng đêm, làm ta thẫn thờ trong thoáng chốc.
Thượng Kiệt hoảng hốt là lên, ta luống cuốn lấy vải che lại thân thể bị bại lộ.
Ta lấy lại tinh thần: "Gì chứ? Vừa rồi là ai nói bị tôi đυ.ng tới sẽ ướt thế? Gạt tôi sao? Giả vờ con mẹ nó xử nữ à? "
"Dương Thành!! " Nàng hét ta, ánh mắt thê lương.
Ta có chút giật mình.
Thượng Kiệt hốc mắt trong suốt rưng rưng, giống như giây tiếp theo trời mưa ào ạt. Nàng kiềm nén cả người rung rung, phẫn hận nhìn ta.
Mở miệng thanh âm lại vạn phần bình tĩnh: "Chị không cần nói tôi như vậy, thật sự tôi chịu không nổi! "
Nói xong, Kiệt đi vào phòng ngủ.
Ta đuổi theo, nàng định thay quần áo đi.
"Được, bây giờ em cảm thấy khó khăn phải không? Hối hận vì lên giường với tôi có phải không? "
Nàng không thèm nhìn ta, mặc xong nội y lại tiếp tục mặc áo quần.
Ta tiếng lên giựt chiếc quần trên tay nàng ném xuống đất, áp nàng đè trên giường.
"Thượng Kiệt, đùa giỡn tình cảm của tôi rất thú vị sao?"
Nàng ngẩn ra. "Chị nói bậy bạ gì đó? "
Ta không trả lời, cuối người gặm nhắm cổ Thượng Kiệt. Thô bạo cởi áσ ɭóŧ nàng, tay bao bọc nơi đầy đặn lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không cho em đi, ít nhất là tối nay!'
Nàng đang mơ cái gì, cho đến khi bị tay ta kí©h thí©ɧ mới hoàn hồn trở lại: "Khoan đã Thành, hình như chị hiểu lầm cái gì?! A... "
Ta không quan tâm nàng nói cái gì, chỉ tập trung cắn cắn hòn nhũ tiêm, tay kia se se hòn còn lại.
"Đau, Thành, chị làm gì vậy, a....." Nàng muốn ngăn cản ta, lại lực bất tòng tâm ngẩng đầu rêи ɾỉ thành tiếng.
Ta rút dục bào một tay gắt gao cột tay nàng vào đầu giường, nhớ ra hình như cái này được đặt trước ở đó, tự nhiên cảm giác tìиɧ ɖu͙© mới mẻ hưng phấn. Từ trên cao nhìn xuống đúng là thực hưng phấn.
"Tôi đang làm gì? Quả thật trình độ giả ngu của em ngày càn thanh thuần nha...."
Hai mắt sương mù của nàng mở to khi nhìn rõ trong tay ta là gì...
"Thành, không cần... thật sự không cần mà..... " Thượng Kiệt không ngừng lắc đầu cầu xin.
Dươиɠ ѵậŧ giả nằm trong tay ta như hung khí sắc bén lóe hào quang. Ta chán ghét dụng cụ tình khí trong tay, thứ mà buổi sáng ghé cửa hàng mua để chơi đùa lấy lòng nữ nhân.
"Vì cái gì không cần? Không phải em rất thích thứ này sao?"
Nàng lắc đầu tần suất càng kịch liệt: "Tôi không có..."
Đôi mắt quá mức thuần khiết kia có phần làm ta hơi tội lỗi. Trái tim ta nhất thời đau nhói, cố không nhìn vào đôi mắt thuần khiết kia nữa, bằng không ta sẽ không thể làm tiếp chuyện kế tiếp mất. Cắn răng một cái, ta dùng khăn mặt che mắt nàng lại.
Đột nhiên rơi vào trạng thái tối đen làm Thượng Kiệt có chút sợ hãi.
Khoảnh khắc ta đem dươиɠ ѵậŧ giả tiến vào người Kiệt, không có một chút động tác dạo đầu nào, thân thể căng cứng một chỗ, nàng tuyệt vọng đau đớn thở dài.
"A..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.