Chương 55
Dây Cót Tranh 521
20/11/2023
Buổi biểu diễn diễn ra trước một ngày, ngày đó ta điện thoại về nhà.
Nghe điện thoại chính là Thượng Kiệt. Ta nghĩ có thể nhờ nàng chuyển lời lại cho mẹ...
"Ừm... Á phi từng nói với ngươi sao? Của ngươi vé nàng cho ta, tuần sau ba ta đi đón ngươi."
"Ừm. Đã nói." Ta nói bằng giọng trầm, âm thanh miềm yếu truyền vào tai.
Sợ nàng lo lắng do ta cố ý, vì thế ta vội vàng bổ sung một câu."Là Trương Á Phi nàng cố gắng nhét cho ta! A...nàng lười không đi được!"
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Ta không biết mình nói sai cái gì, chỉ một thoáng ta có chút ủ rũ.
"Ta biết rồi. Còn có việc sao?" Nàng trả lời ta với điệu thất vong.
Trong lòng ta đau một chút."Không sao rồi. Vậy cứ như thế... Tạm biệt."
"Tạm biệt." Nàng cứ như thế cúp máy ngay.
Ta đứng bất động bên cạnh cửa sổ mà lắng nghe âm thanh ngắt kết nối.
Ta vẫn đứng suy nghĩ. Có thể từ đầu đến cuối không hề có một tiếng động. "Ta thích, thích thì có ích lợi gì, không thể đi quá xa".
Ta thật ấu trĩ bởi vì không chiếm được nàng mà khóc. Ta thường đi dọc bờ biển dạo.
Ngày đó ta đứng trước nhà ấn chuông cửa, đúng lúc trong nhà vừa vặn ăn xong cơm tối.
Cửa mở. Nàng liền đứng một bên ở đó, như là đặc biệt chờ ta. Trên mặt nàng thoa tí phấn, mặc trên người áo màu xám, ôm sát cơ thể, nàng mặc quần soóc ngắn đến đầu gối.
Rất dễ nhìn. Ta sâu kín nhìn nàng.
"Hai người các ngươi như thế nào, cùng đi xem học sinh diễn âm nhạc kịch à?" Nhị ca từ trong phòng nói vọng ra làm ta giật mình.
"A. Chuyện này cũng chưa bàn, ta vừa vặn gặp chị dâu với mấy người bạn trong trường học, lần này liền gọi ta đi cùng nhau xem."
Nhị ca đi ra, nhìn ta cười "Ha ha, nha đầu ngươi giải thích cái gì? Ta chỉ là hỏi hai người các ngươi tại sao không đi xem một chút diễn xuất mà thôi. Thân mật chút có cái gì không tốt? Nhìn thấy các ngươi quan hệ tốt, ta thật cao hứng."
Ta vừa muốn đáp lời nhị ca, Thượng Kiệt liền kéo lại ta."Thời gian không kịp, chúng ta đi trước."
Ta lúng túng đứng ở nơi đó.
Nhị ca nhìn ta, ra hiệu ta không có chuyện gì, muốn ta cùng với nàng đi.
Ta gật đầu."Vậy chúng ta đi rồi." Nghĩ lại ta bổ sung một câu, "Sẽ về sớm một chút."
Thượng Kiệt Ở giữa không nói gì, chúng ta tạm biệt nhị ca.
Thượng Kiệt ở bên cạnh làm ta không có tâm tư mà theo dõi trên kháng đài đang diễn cái gì, ta có chút ái nái cười xin lỗi cùng Trương Ái Phi.
Sau khi kết thúc buồi diễn, ta ái náy nên đến hậu trường xem các nàng, nghĩ cũng chờ đoàn người ra về bớt đỡ chen lấn.
Học sinh điều đang trò truyện vui vẻ. Ta thấy Trương Ái Phi phía xa đang thay đồ ra.
Trương lão sư nhìn thấy ta, hấp tấp đi tới.
Ta bày ra nịnh nọt tươi cười chấp tay."Chúc mừng chúc mừng. Tiếng vọng không sai a."
Nàng giơ tay quẫy quẫy."Vẫn được, bình thường đi."
Ta cười.
"Vừa nãy kết thúc ta hát xướng kia vài câu cảm thấy thế nào?" Nàng đột nhiên hỏi.
Ta căn bản không có nghe tiếng gì vào tai, điều này làm cho ta bối rối?!
Cũng may, nàng không có tiếp tục truy hỏi, mà say sưa tự mình tự xướng lên.
"Ai cũng đáng giá quý mến dù sao trời sinh cô độc/ một hồi viên vũ triền miên không ra kiếp trước kiếp này nước mắt đọng lại / vũ bộ ngổn ngang đọc tâm mù quáng ái dục si mê/ là cửa sổ câu dẫn dục vọng... Thương tâm cũng sẽ chúc phúc / gặp gỡ nhau rất đáng chúc mừng / lãng quên nhau không tính là phụ lòng..."
Á phi hát xướng lên âm thanh rất to làm ta nghe được rõ ràng. Này vài câu từ viết đến ngổn ngang, nhưng không thể nói được ý nghĩa, nghe hàm ý bên trong như ẩn như hiện ra.
"Liền này vài câu là cuối cùng sửa kịch thời điểm là Thượng Kiệt viết." Trương Á Phi biểu tình say sưa.
Ta ngẩn ra. Nàng viết...
Bỗng nhiênta nghĩ đến —— Thượng Kiệt đi đâu rồi?!
"Nàng người đâu?!"
"Ta còn muốn hỏi ngươi đây, các ngươi không phải cùng nhau đến sao? Nàng như thế nào không cùng ngươi đi cạnh nhau?"
Ta âm thầm than một câu, xoay người đi ra ngoài.
Thượng Kiệt!?
Ta chạy loạn trên sân trường to lớn mà tìm nàng, Áo ta đổ mồ hôi ướt đẫm, ta gọi lớn tên nàng, nhưng cỗ họng ta âm thanh bị nghẹn lại, rõ ràng muốn gọi, lại không phát ra được thanh âm nào.
Rốt cục cách bãi đỗ xe không xa ven đường, ta nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng đứng ở nơi đó, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta trong lòng ta giận dữ, ta gia tăng bước chân chạy tới kéo nàng lại."Ngươi làm gì?!"
Nàng bị giật mình, giây tiếp theo bày ra vẻ mặt lạnh nhìn ta, nàng hỏi: "Như thế nào?"
Ta giận dữ. Buông tay ra, nhìn từ trên cao xuống mà coi chừng nàng."Ngươi nói ngươi làm sao vậy?"
Nàng nhìn ta. "Ồ. Không quá thoải mái, đi ra hóng mát một chút."
"Ngươi liền không thể nói với ta một tiếng?! Ngươi biết ta có bao nhiêu lo lắng ngươi?!" Ta không nhịn được lớn tiếng với nàng.
Nàng nhìn phía ta, suy tư chốc lát rồi mở miệng."Ngươi có bao nhiêu lo lắng?"
"Ta nghẹn lời".
Ta không nói gì, này cũng không hỏi tiếp mà đẩy tay của ta ra."Đi thôi. Đưa ta trở về."
Chuyện cũ theo gió đêm dần dần trôi qua. Bất quá như một phần tư điếu thuốc thời gian, ta khó kìm lòng nổi gọi nàng."Kiệt...". Rất lâu rồi ta không gọi nàng như thế, khi ta thốt ra từ đó làm cho cả hai nhất thời bất động.
"Nàng như một bóng đêm Riise, đẹp đến nao lòng, Nhìn nàng ta sợ" Một thoáng tình ý dâng lên trong lòng ta, ta kéo bả vai nàng qua cúi đầu hôn đôi môi nàng.
Nàng ngọt ngào. Là ta thích nhất mùi vị son môi của nàng.
Ta ôm chặt nàng, chặt đến mức có thể đem nàng cố định. Ta mù quáng mà tìm kiếm môi nàng muốn dây dưa cùng nàng, một lúc sau nàng cũng bắt đầu đáp lại của ta...
Xa xa truyền đến tiếng chuông xe của học sinh, thanh âm đó thức tỉnh ta. Ta đột nhiên thả ra nàng.
Nàng hai mắt mê man, mà phát ra tiếng thở gấp. Trái tim của ta lại ở vực sâu nước xoáy chậm rãi lùi bước.
"Thực xin lỗi!" Ta chật vật nói.
Nàng cúi đầu, tóc trên trán rơi xuống ngăn trước mắt nàng. Nàng không đáp lại.
Trên đường về nhà chúng ta không nói gì. Ta mở nhạc trên xe nghe, một giọng nữ phát ra "Tìm Không Được Ái Tình" vang lên hai lần, điệp khúc vang lên bên trong xe "Là nên cảm tạ tình ca dằn vặt, vẫn là an phận hưởng thụ đêm trầm mặc. Nhân sinh xưa nay lưỡng nan, không phải lựa chọn....".
Một cái hôn xuất phát từ bất ngờ, ta thấy sự bất ngờ trong mắt nàng, là do ta tự mình dung túng?
Lưu Thành ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì?!
Nghe điện thoại chính là Thượng Kiệt. Ta nghĩ có thể nhờ nàng chuyển lời lại cho mẹ...
"Ừm... Á phi từng nói với ngươi sao? Của ngươi vé nàng cho ta, tuần sau ba ta đi đón ngươi."
"Ừm. Đã nói." Ta nói bằng giọng trầm, âm thanh miềm yếu truyền vào tai.
Sợ nàng lo lắng do ta cố ý, vì thế ta vội vàng bổ sung một câu."Là Trương Á Phi nàng cố gắng nhét cho ta! A...nàng lười không đi được!"
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Ta không biết mình nói sai cái gì, chỉ một thoáng ta có chút ủ rũ.
"Ta biết rồi. Còn có việc sao?" Nàng trả lời ta với điệu thất vong.
Trong lòng ta đau một chút."Không sao rồi. Vậy cứ như thế... Tạm biệt."
"Tạm biệt." Nàng cứ như thế cúp máy ngay.
Ta đứng bất động bên cạnh cửa sổ mà lắng nghe âm thanh ngắt kết nối.
Ta vẫn đứng suy nghĩ. Có thể từ đầu đến cuối không hề có một tiếng động. "Ta thích, thích thì có ích lợi gì, không thể đi quá xa".
Ta thật ấu trĩ bởi vì không chiếm được nàng mà khóc. Ta thường đi dọc bờ biển dạo.
Ngày đó ta đứng trước nhà ấn chuông cửa, đúng lúc trong nhà vừa vặn ăn xong cơm tối.
Cửa mở. Nàng liền đứng một bên ở đó, như là đặc biệt chờ ta. Trên mặt nàng thoa tí phấn, mặc trên người áo màu xám, ôm sát cơ thể, nàng mặc quần soóc ngắn đến đầu gối.
Rất dễ nhìn. Ta sâu kín nhìn nàng.
"Hai người các ngươi như thế nào, cùng đi xem học sinh diễn âm nhạc kịch à?" Nhị ca từ trong phòng nói vọng ra làm ta giật mình.
"A. Chuyện này cũng chưa bàn, ta vừa vặn gặp chị dâu với mấy người bạn trong trường học, lần này liền gọi ta đi cùng nhau xem."
Nhị ca đi ra, nhìn ta cười "Ha ha, nha đầu ngươi giải thích cái gì? Ta chỉ là hỏi hai người các ngươi tại sao không đi xem một chút diễn xuất mà thôi. Thân mật chút có cái gì không tốt? Nhìn thấy các ngươi quan hệ tốt, ta thật cao hứng."
Ta vừa muốn đáp lời nhị ca, Thượng Kiệt liền kéo lại ta."Thời gian không kịp, chúng ta đi trước."
Ta lúng túng đứng ở nơi đó.
Nhị ca nhìn ta, ra hiệu ta không có chuyện gì, muốn ta cùng với nàng đi.
Ta gật đầu."Vậy chúng ta đi rồi." Nghĩ lại ta bổ sung một câu, "Sẽ về sớm một chút."
Thượng Kiệt Ở giữa không nói gì, chúng ta tạm biệt nhị ca.
Thượng Kiệt ở bên cạnh làm ta không có tâm tư mà theo dõi trên kháng đài đang diễn cái gì, ta có chút ái nái cười xin lỗi cùng Trương Ái Phi.
Sau khi kết thúc buồi diễn, ta ái náy nên đến hậu trường xem các nàng, nghĩ cũng chờ đoàn người ra về bớt đỡ chen lấn.
Học sinh điều đang trò truyện vui vẻ. Ta thấy Trương Ái Phi phía xa đang thay đồ ra.
Trương lão sư nhìn thấy ta, hấp tấp đi tới.
Ta bày ra nịnh nọt tươi cười chấp tay."Chúc mừng chúc mừng. Tiếng vọng không sai a."
Nàng giơ tay quẫy quẫy."Vẫn được, bình thường đi."
Ta cười.
"Vừa nãy kết thúc ta hát xướng kia vài câu cảm thấy thế nào?" Nàng đột nhiên hỏi.
Ta căn bản không có nghe tiếng gì vào tai, điều này làm cho ta bối rối?!
Cũng may, nàng không có tiếp tục truy hỏi, mà say sưa tự mình tự xướng lên.
"Ai cũng đáng giá quý mến dù sao trời sinh cô độc/ một hồi viên vũ triền miên không ra kiếp trước kiếp này nước mắt đọng lại / vũ bộ ngổn ngang đọc tâm mù quáng ái dục si mê/ là cửa sổ câu dẫn dục vọng... Thương tâm cũng sẽ chúc phúc / gặp gỡ nhau rất đáng chúc mừng / lãng quên nhau không tính là phụ lòng..."
Á phi hát xướng lên âm thanh rất to làm ta nghe được rõ ràng. Này vài câu từ viết đến ngổn ngang, nhưng không thể nói được ý nghĩa, nghe hàm ý bên trong như ẩn như hiện ra.
"Liền này vài câu là cuối cùng sửa kịch thời điểm là Thượng Kiệt viết." Trương Á Phi biểu tình say sưa.
Ta ngẩn ra. Nàng viết...
Bỗng nhiênta nghĩ đến —— Thượng Kiệt đi đâu rồi?!
"Nàng người đâu?!"
"Ta còn muốn hỏi ngươi đây, các ngươi không phải cùng nhau đến sao? Nàng như thế nào không cùng ngươi đi cạnh nhau?"
Ta âm thầm than một câu, xoay người đi ra ngoài.
Thượng Kiệt!?
Ta chạy loạn trên sân trường to lớn mà tìm nàng, Áo ta đổ mồ hôi ướt đẫm, ta gọi lớn tên nàng, nhưng cỗ họng ta âm thanh bị nghẹn lại, rõ ràng muốn gọi, lại không phát ra được thanh âm nào.
Rốt cục cách bãi đỗ xe không xa ven đường, ta nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng đứng ở nơi đó, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta trong lòng ta giận dữ, ta gia tăng bước chân chạy tới kéo nàng lại."Ngươi làm gì?!"
Nàng bị giật mình, giây tiếp theo bày ra vẻ mặt lạnh nhìn ta, nàng hỏi: "Như thế nào?"
Ta giận dữ. Buông tay ra, nhìn từ trên cao xuống mà coi chừng nàng."Ngươi nói ngươi làm sao vậy?"
Nàng nhìn ta. "Ồ. Không quá thoải mái, đi ra hóng mát một chút."
"Ngươi liền không thể nói với ta một tiếng?! Ngươi biết ta có bao nhiêu lo lắng ngươi?!" Ta không nhịn được lớn tiếng với nàng.
Nàng nhìn phía ta, suy tư chốc lát rồi mở miệng."Ngươi có bao nhiêu lo lắng?"
"Ta nghẹn lời".
Ta không nói gì, này cũng không hỏi tiếp mà đẩy tay của ta ra."Đi thôi. Đưa ta trở về."
Chuyện cũ theo gió đêm dần dần trôi qua. Bất quá như một phần tư điếu thuốc thời gian, ta khó kìm lòng nổi gọi nàng."Kiệt...". Rất lâu rồi ta không gọi nàng như thế, khi ta thốt ra từ đó làm cho cả hai nhất thời bất động.
"Nàng như một bóng đêm Riise, đẹp đến nao lòng, Nhìn nàng ta sợ" Một thoáng tình ý dâng lên trong lòng ta, ta kéo bả vai nàng qua cúi đầu hôn đôi môi nàng.
Nàng ngọt ngào. Là ta thích nhất mùi vị son môi của nàng.
Ta ôm chặt nàng, chặt đến mức có thể đem nàng cố định. Ta mù quáng mà tìm kiếm môi nàng muốn dây dưa cùng nàng, một lúc sau nàng cũng bắt đầu đáp lại của ta...
Xa xa truyền đến tiếng chuông xe của học sinh, thanh âm đó thức tỉnh ta. Ta đột nhiên thả ra nàng.
Nàng hai mắt mê man, mà phát ra tiếng thở gấp. Trái tim của ta lại ở vực sâu nước xoáy chậm rãi lùi bước.
"Thực xin lỗi!" Ta chật vật nói.
Nàng cúi đầu, tóc trên trán rơi xuống ngăn trước mắt nàng. Nàng không đáp lại.
Trên đường về nhà chúng ta không nói gì. Ta mở nhạc trên xe nghe, một giọng nữ phát ra "Tìm Không Được Ái Tình" vang lên hai lần, điệp khúc vang lên bên trong xe "Là nên cảm tạ tình ca dằn vặt, vẫn là an phận hưởng thụ đêm trầm mặc. Nhân sinh xưa nay lưỡng nan, không phải lựa chọn....".
Một cái hôn xuất phát từ bất ngờ, ta thấy sự bất ngờ trong mắt nàng, là do ta tự mình dung túng?
Lưu Thành ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.