Chương 58
Tây Tây Đặc
02/02/2022
Trần Phong chôn cha ở cánh rừng trước nhà, mộ bia hướng mặt về cánh cổng ngoài sân.
Để như thế phòng khi cha hắn nhớ nhà thì có thể nhìn thấy ngay.
Trước mộ bày một cái chén cơm được nén rất cao, rất chắc, một chén thịt mỡ không có nước tương và một ly rượu trắng.
Trần Phong khoác áo vải bố quỳ xuống đất, hắn không thông báo với họ hàng thân thích, tổ chức đám tang cũng rất đơn giản. Bên cạnh hắn chí có một bệnh nhân dù sinh mạng cũng rất yếu ớt nhưng đã luôn bầu bạn với hắn suốt quá trình tiễn cha đi, và một con chó què.
Gió nổi lên.
Trong núi rừng xào xạc.
Áo sơ mi Lương Bạch Ngọc bị thổi phồng lên, mái tóc dài tung bay trong gió, anh đứng lặng lẽ ở đó, xung quanh là bầu không khí tàn úa dày đặc.
"Ư... Ư... Áu!"
Chó mực nhỏ bỗng dưng kêu lên trước mộ, dường như bây giờ nó mới nhận ra loài người nhặt nó từ dưới đất rồi đem nó về nhà bây giờ đã không còn ở đây nữa.
Hoặc là nó không hiểu tại sao loài người kia lại ngủ ở trong đất, chẳng qua vì nhận ra bầu không khí bi thương nên mới dùng tiếng kêu để biểu đạt sự bất an của nó.
Lương Bạch Ngọc ngồi xổm xuống túm lấy một cục lông trên chó mực nhỏ: "Suỵt."
Chó mực nhỏ ủi vào giày anh, vẫy đuôi lấy lòng.
Tầm mắt Lương Bạch Ngọc chuyển qua người đàn ông đang mặc y phục trắng quay lưng lại với anh, nhìn về ngôi mộ mới tỏa mùi ẩm của đất, rồi lại nhìn bầu trời và đỉnh núi xa xăm, anh thủ thỉ: "Cho dù là người thân, vợ chồng, hay là anh chị em, bạn bè... thì luôn lúc chia xa, luôn có lúc chia xa."
Chia xa, thật sự chia xa...
Lương Bạch Ngọc vuốt đầu chó mực nhỏ, tiếng than thở lặng lẽ ẩn mình trong gió.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông trước mặt quay lưng lại, đưa tay về phía anh, giọng khàn đặc: "Đi, về thôi."
Anh ngây người một chút rồi nắm bàn tay ấy.
Trên đường về nhà, tay bọn họ vẫn nắm lấy nhau, chưa từng thả lỏng.
.
Trong thôn có một tập tục là, thiêu hủy toàn bộ quần áo khi còn sống của người chết.
Nguyên nhân thì nhiều, có người thì nói để ở nhà xui xẻo, người thì nói sợ thấy những thứ đó sẽ khó chịu.
cũng có một giải thích là — khi một người chết đi thì họ sẽ đến một thế giới khác, bọn họ muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở đó, kết bạn làm quen, nhưng sẽ không tiếp xúc với chúng ta nữa.
Ba ngày sau khi cha đi thì Trần Phong mới bắt đầu dọn dẹp.
Lương Bạch Ngọc không giúp, anh vô lực ngồi dưới gốc cây đào, có thể không động đậy thì không động đậy, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
Trong sân chất mấy chồng áo quần dài thu đông.
Toàn bộ đều rất cũ, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi mà đã giãn ra rất nhiều so với ban đầu.
Lương Bạch Ngọc khẽ ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ là những nhánh cây thoải mái vươn mình, những chiếc lá xanh biếc có vài ánh hồng xen lẫn.
Đó là những nụ hoa tròn xoe.
Không bao lâu nữa sẽ tục lục nở ra.
Có tiếng bước chân từ trong gian nhà chính, Lương Bạch Ngọc nghiêng đầu qua bên đó.
người đàn ông đang ôm theo quần áo xuân hạ ra, mặt mũi hắn tiều tụy, trán hắn có vết thương do vô tình đụng vào tủ trong lúc đang tìm đồ liệm cho cha, tia máu trong mắt rất dày, còn lại thì không có gì khác thường, chững chạc lo liệu mọi thứ đâu ra đó đàng hoàng như ngày thường,
Dưới mặt hồ băng đang ẩn giấu thứ gì?
Không biết.
Có lẽ là dòng nước chảy xiết đáng sợ vùng với vòng xoáy.
Hoặc có lẽ là một tiểu quỷ lén lút núp trong nước khóc òa.
.
Vải vóc khô rất dễ bắt cháy, trong nháy mắt đã trở thành một ngọn lửa lớn.
Mùi mốc và mùi mã não mang theo câu chuyện trên từng bộ quần áo cũng đã tan biến trong ngọn lửa.
Gà ngỗng trong sân cũng chạy tới hàng rào, không dám bước lại gần đống lửa.
Có chó mực nhỏ là lá gan lớn nên không chạy đi, vẫn vùi dưới chân Lương Bạch Ngọc ngáy o o.
Lương Bạch Ngọc nhìn đống lửa, bất chợt lên tiếng: "Radio đâu, chú không đốt cho cha chú à?"
Trần Phong khựng giây lát.
"Cha chú thích nghe hát mà." Lương Bạch Ngọc nói, "Đốt cho chú ấy đi."
Trần Phong quay đầu: "Dạo gần đây cậu hay nghe trước khi ngủ..."
Lương Bạch Ngọc ngắt lời hắn: "Thì chú có thể hát cho tôi mà."
Trần Phong đối mặt với người ngồi dưới gốc cây đào vài giây rồi quay vào nhà lấy radio ra.
Lương Bạch Ngọc ho khan mấy tiếng, lấy đồng hồ đeo tay trong túi ra, lẩm bẩm: "Cha của Bồ Tát chê tôi chướng mắt."
"Chú ấy ngây thơ quá rồi, địa phủ lớn như vậy sao có thể dễ dàng gặp nhau được?" Lương Bạch Ngọc chưa kịp "tsk" một cái thì đã mím môi lại, anh đưa đồng hồ lên gần mắt, tựa như có thể nhìn thấy được những cảnh tượng liên quan đến cái đồng hồ này thông qua mặt số.
Bỗng dưng toàn thân Lương Bạch Ngọc tê cứng lại.
Đồng hồ trên tay anh rơi xuống lồng ngực anh.
Anh không động đậy được.
Lần trước loại bệnh trạng này kéo dài khoảng hai phút.
Lần này....
Lương Bạch Ngọc thầm đếm trong đầu, đếm từ 1 đến 50, 100, 200, cho đến khi đến qua 300 giây thì ngón tay của anh mới cử động được một chút.
Sống lại một lần nữa.
.
Trần Phong đốt máy radio xong thì tới tới cây đào, "Khói lớn, ngồi ở đây sẽ sặc."
"Không sao đâu." Lương Bạch Ngọc chỉ bên cạnh, Trần Phong ngồi vào vị trí kia, tựa lưng vào cây đào hút một điếu thuốc.
Lương Bạch Ngọc nhặt lấy chiếc lá rơi xuống vai người đàn ông, anh đưa lên môi, hai cánh môi không có chút màu sắc khẽ ngậm lấy.
Có một giai điệu nhẹ nhàng thê lương chậm rãi vang lên.
Thỉnh thoảng có tiếng gà gáy xen lẫn.
Trên đùi chìm xuống.
Khúc ca giữa môi Lương Bạch Ngọc ngừng lại.
Người đàn ông gối lên anh, mặt hướng vào trong, hơi thở nặng trĩu khẽ chạm vào bụng của anh.
Ngủ.
Lương Bạch Ngọc lấy điếu thuốc còn một nửa trên mép người đàn ông, dùng răng cắn tàn thuốc thấm đẫm nước bọt, chậm rãi hít một hơi rồi phà ra một làn khói trắng.
Vòng eo của anh bỗng dưng bị ôm lấy.
Lương Bạch Ngọc ngẩng đầu hút thuốc, tay nhẹ nhàng xoa gáy người đàn ông, tựa như đang an ủi một chú chó lớn, như có như không mà vuốt ve.
Không lâu sau, lực bấu trên eo Lương Bạch Ngọc đã giảm đi rất nhiều.
Đây là biểu hiện của nhận ra cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn...
Một Alpha mà có thể tránh khỏi cái việc bị bản năng của pheromone dẫn dắt, và quấn lấy một Beta không thể đánh dấu, không thể chiếm giữ hoàn toàn, giống như là một đứa trẻ sơ sinh được ngâm mình trong nước ối, mặc kệ giới tính và ham muốn.
Không phù hợp với định luật giới tính thứ hai, hoàn toàn khác biệt, không nên tồn tại.
Cũng chỉ có cái sơn thôn hẻo lánh không quan tâm đến cái hiện tượng này thôi, nếu mà ở thành phố lớn thì chắc hẳn đã gây ra biết bao nhiêu là kinh hoàng.
Ảnh hưởng rất lớn, 8-90% sẽ bị người của chính phủ bắt đi rút mấy ống máu, nhốt trong phòng thí nghiệm mà nghiên cứu một phen.
Đây là một xã hội mà mối quan hệ giữa giới tính thứ hai vẫn đang không ngừng hoàn thiện.
Người dân thuộc tầng lớp cấp thấp bởi vì phải bận bịu kiếm đường sinh sống thôi đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng người nào mà thèm quan tâm xem hôm nay ai phát tình trên đường, ai căn tuyến thể ai, pheromone của ai biến dị... Mà người dân ở tầng cao hơn thì sẽ đầu tư tiền bạc và nhân lực vào mấy thứ kia, với danh nghĩa là đóng góp cho xã hội, cho quốc gia.
Cho dù là trái đạo đức hay không, có vô nhân tính hay không.
.
Mùa xuân mưa nhiều, từng dòng người lên núi đào măng, từ sáng đến tối người người đào xách giỏ đem về.
Không sợ không ăn hết sẽ bị hư, chỉ ăn một phần nhỏ, phần lớn còn dư lại thì cắt ngang cắt dọc, luộc qua một lần rồi bỏ lên cái mầm, đem ra phơi dưới ánh mặt trời
Măng khô bỏ vào trong bao rồi treo lên tường có thể để được rất lâu, có thế nào cũng đều ăn ngon.
Trong núi còn mọc rất nhiều nấm và mộc nhĩ.
Những người đại phương đều có thể phân biệt ra cái nào có độc, cái nào không có độc, nhưng chúng đều bị cuốn trôi tất cả.
Một trận mưa như thác nước trút xuống khiến cho ruộng rẫy dưới núi đều bị ngập.
Lương Bạch Ngọc ngồi trên sườn núi nghịch bùn.
Trần Phong đứng bên cạnh anh, mắt nhìn xuống người lớn và trẻ nhỏ đang bắt cá dưới ruộng.
Cuộc sống náo nhiệt của sơn thôn cách đó không xa thế mà lại không liên quan gì đến bọn họ.
Trần Phong bỗng nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."
Trong giọng Lương Bạch Ngọc mang theo vẻ không vui: "Vừa mới tới mà."
"Ý tôi là, rời khỏi đây." Trần Phong nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh, "Rời khỏi cái thôn này."
Lương Bạch Ngọc đắp nhà bùn, anh đang nặn nóc nhà: "Không muốn."
Tay bị nắm lấy, bùn giữa ngón tay cũng rớt xuống.
Ngay sau đó, hai tay anh được bao bọc bởi tay áo rằn ri đã bạc màu, xoa xoa.
Trần Phong cởi chiếc khăn lụa cột trên cổ tay anh ra.
Mí mắt Lương Bạch Ngọc hơi co rút.
"Ban đầu tôi cho rằng cậu bị dị ứng." Trần Phong nhìn tuyến thế đang lộ ra, "Tôi nằm mơ cũng hy vọng cậu bị dị ứng."
Lương Bạch Ngọc nói: "Vậy thì cứ coi là tôi bị dị ứng..."
"Cậu muốn tôi phải thôi miên bản thân," Hốc mắt Trần Phong nhanh chóng ửng đỏ, "Hay là trơ mắt nhìn tuyến thể của cậu đang dần bị thối rữa?"
Lương Bạch Ngọc nghiêng đầu nhìn sông dài, núi cao, đáp một nẻo: "Vất vả lắm tôi mới có thể quay về."
Dứt câu, anh phun ra một ngụm máu.
Cỏ xanh bị làm bẩn.
Lương Bạch Ngọc thành thạo lấy chai thuốc đổ ra một viên trước mặt Trần Phong, anh không nuốt xuống mà chỉ cắn một miếng nhỏ.
Đây chính là nguyên nhân anh có thể vượt qua mùa đông, chiêm ngưỡng mùa xuân.
Uống hết thuốc thì không được, vì thế anh uống rất tiết kiệm, một viên có thể duy trì được mấy ngày, cứ như thế mà vật vờ sống không được, chết cũng không xong như hiện hại.
Lựa chọn của mình, phải tự gánh vác hậu quả.
Hô hấp Trần Phong đình trệ, hắn đã từng kiểm tra lọ thuốc trong lúc Lương Bạch Ngọc đang ngủ mê man, cũng có suy đoán đại khái, nhưng mỗi ngày chỉ có thể âm thầm chịu đựng nỗi đớn đau trong lòng, chứ không dám nói ra một chữ.
Lúc này Trần Phong dùng tay áo lau sạch vết máu bên khóe môi Lương Bạch Ngọc, giọng nói dịu dàng trầm thấp như đang dỗ dành: "Cậu còn thuốc mà."
"Không còn." Lương Bạch Ngọc không đưa ra câu trả lời hắn muốn.
Cơ thịt trên mặt Trần Phong cứng ngắc, hạ giọng thấp hơn, "Tôi nhớ năm ngoái lúc đi lấy thuốc cho cậu, vừa kéo ra thì trong đó toàn là thuốc."
Lương Bạch Ngọc mở lọ thuốc ra: "Không còn thật mà."
Trần Phong vuốt lại mái tóc anh: "Vậy thuốc cậu lấy ở đâu, tôi dẫn cậu đi."
Lương Bạch Ngọc bỏ viên thuốc đã cắn vào trong lọ, năm ngoái Triệu Văn Kiêu cũng đã từng nói như thế, anh làm lơ, nhưng lần này lại đáp.
Anh nói, "Không kịp nữa rồi."
Trần Phong nhìn anh chằm chằm không chớp mắt: "Kịp, cậu nói cho tôi..."
Lương Bạch Ngọc lắc đầu, lặp lại như cũ: "Không kịp nữa rồi."
Dưới chân núi, không biết con cái nhà ai phụ trách việc đứng trước cửa nhà cất giọng non nớt gọi cha mẹ về ăn cơm.
Bầu không khí yên bình đó không được thổi lên tới núi.
Trần Phong đang nói gì đó, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nhưng Lương Bạch Ngọc không thể nghe cũng không thể thấy rõ gì nữa, gió thổi qua rừng qua núi, âm thanh càng lúc càng cách xa thế giới của anh, anh mơ màng nhìn Trần Phong: "Chú... yêu tôi ư?"
Đây là lần thứ hai Lương Bạch Ngọc hỏi vấn đề này.
Lần đầu tiên anh hỏi, ánh mắt sáng ngời tràn đầy phong tình, trong mắt viết rõ câu trả lời mà anh muốn, hy vọng người nghe có thể thỏa mãn anh.
Còn lần này, dù ánh mắt anh không có tiêu cự nhưng vẫn có câu trả lời anh muốn nghe.
Trần Phong nắm hai tay Lương Bạch Ngọc để lên mặt mình, tựa trán vào nhau, lần trước hắn cũng rất muốn làm như vậy.
"Đúng, tôi yêu em, tôi yêu em."
"Tôi yêu em, tôi yêu em..." Trần Phong lặp lại mấy lần, trong tiếng thở dốc kèm theo tình yêu chân thành và mãnh liệt, hắn nghẹn ngào cầu xin, "Em cũng yêu tôi đi, em cũng yêu tôi..."
Đừng bỏ tôi lại... Xin em...
Để như thế phòng khi cha hắn nhớ nhà thì có thể nhìn thấy ngay.
Trước mộ bày một cái chén cơm được nén rất cao, rất chắc, một chén thịt mỡ không có nước tương và một ly rượu trắng.
Trần Phong khoác áo vải bố quỳ xuống đất, hắn không thông báo với họ hàng thân thích, tổ chức đám tang cũng rất đơn giản. Bên cạnh hắn chí có một bệnh nhân dù sinh mạng cũng rất yếu ớt nhưng đã luôn bầu bạn với hắn suốt quá trình tiễn cha đi, và một con chó què.
Gió nổi lên.
Trong núi rừng xào xạc.
Áo sơ mi Lương Bạch Ngọc bị thổi phồng lên, mái tóc dài tung bay trong gió, anh đứng lặng lẽ ở đó, xung quanh là bầu không khí tàn úa dày đặc.
"Ư... Ư... Áu!"
Chó mực nhỏ bỗng dưng kêu lên trước mộ, dường như bây giờ nó mới nhận ra loài người nhặt nó từ dưới đất rồi đem nó về nhà bây giờ đã không còn ở đây nữa.
Hoặc là nó không hiểu tại sao loài người kia lại ngủ ở trong đất, chẳng qua vì nhận ra bầu không khí bi thương nên mới dùng tiếng kêu để biểu đạt sự bất an của nó.
Lương Bạch Ngọc ngồi xổm xuống túm lấy một cục lông trên chó mực nhỏ: "Suỵt."
Chó mực nhỏ ủi vào giày anh, vẫy đuôi lấy lòng.
Tầm mắt Lương Bạch Ngọc chuyển qua người đàn ông đang mặc y phục trắng quay lưng lại với anh, nhìn về ngôi mộ mới tỏa mùi ẩm của đất, rồi lại nhìn bầu trời và đỉnh núi xa xăm, anh thủ thỉ: "Cho dù là người thân, vợ chồng, hay là anh chị em, bạn bè... thì luôn lúc chia xa, luôn có lúc chia xa."
Chia xa, thật sự chia xa...
Lương Bạch Ngọc vuốt đầu chó mực nhỏ, tiếng than thở lặng lẽ ẩn mình trong gió.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông trước mặt quay lưng lại, đưa tay về phía anh, giọng khàn đặc: "Đi, về thôi."
Anh ngây người một chút rồi nắm bàn tay ấy.
Trên đường về nhà, tay bọn họ vẫn nắm lấy nhau, chưa từng thả lỏng.
.
Trong thôn có một tập tục là, thiêu hủy toàn bộ quần áo khi còn sống của người chết.
Nguyên nhân thì nhiều, có người thì nói để ở nhà xui xẻo, người thì nói sợ thấy những thứ đó sẽ khó chịu.
cũng có một giải thích là — khi một người chết đi thì họ sẽ đến một thế giới khác, bọn họ muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở đó, kết bạn làm quen, nhưng sẽ không tiếp xúc với chúng ta nữa.
Ba ngày sau khi cha đi thì Trần Phong mới bắt đầu dọn dẹp.
Lương Bạch Ngọc không giúp, anh vô lực ngồi dưới gốc cây đào, có thể không động đậy thì không động đậy, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
Trong sân chất mấy chồng áo quần dài thu đông.
Toàn bộ đều rất cũ, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi mà đã giãn ra rất nhiều so với ban đầu.
Lương Bạch Ngọc khẽ ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ là những nhánh cây thoải mái vươn mình, những chiếc lá xanh biếc có vài ánh hồng xen lẫn.
Đó là những nụ hoa tròn xoe.
Không bao lâu nữa sẽ tục lục nở ra.
Có tiếng bước chân từ trong gian nhà chính, Lương Bạch Ngọc nghiêng đầu qua bên đó.
người đàn ông đang ôm theo quần áo xuân hạ ra, mặt mũi hắn tiều tụy, trán hắn có vết thương do vô tình đụng vào tủ trong lúc đang tìm đồ liệm cho cha, tia máu trong mắt rất dày, còn lại thì không có gì khác thường, chững chạc lo liệu mọi thứ đâu ra đó đàng hoàng như ngày thường,
Dưới mặt hồ băng đang ẩn giấu thứ gì?
Không biết.
Có lẽ là dòng nước chảy xiết đáng sợ vùng với vòng xoáy.
Hoặc có lẽ là một tiểu quỷ lén lút núp trong nước khóc òa.
.
Vải vóc khô rất dễ bắt cháy, trong nháy mắt đã trở thành một ngọn lửa lớn.
Mùi mốc và mùi mã não mang theo câu chuyện trên từng bộ quần áo cũng đã tan biến trong ngọn lửa.
Gà ngỗng trong sân cũng chạy tới hàng rào, không dám bước lại gần đống lửa.
Có chó mực nhỏ là lá gan lớn nên không chạy đi, vẫn vùi dưới chân Lương Bạch Ngọc ngáy o o.
Lương Bạch Ngọc nhìn đống lửa, bất chợt lên tiếng: "Radio đâu, chú không đốt cho cha chú à?"
Trần Phong khựng giây lát.
"Cha chú thích nghe hát mà." Lương Bạch Ngọc nói, "Đốt cho chú ấy đi."
Trần Phong quay đầu: "Dạo gần đây cậu hay nghe trước khi ngủ..."
Lương Bạch Ngọc ngắt lời hắn: "Thì chú có thể hát cho tôi mà."
Trần Phong đối mặt với người ngồi dưới gốc cây đào vài giây rồi quay vào nhà lấy radio ra.
Lương Bạch Ngọc ho khan mấy tiếng, lấy đồng hồ đeo tay trong túi ra, lẩm bẩm: "Cha của Bồ Tát chê tôi chướng mắt."
"Chú ấy ngây thơ quá rồi, địa phủ lớn như vậy sao có thể dễ dàng gặp nhau được?" Lương Bạch Ngọc chưa kịp "tsk" một cái thì đã mím môi lại, anh đưa đồng hồ lên gần mắt, tựa như có thể nhìn thấy được những cảnh tượng liên quan đến cái đồng hồ này thông qua mặt số.
Bỗng dưng toàn thân Lương Bạch Ngọc tê cứng lại.
Đồng hồ trên tay anh rơi xuống lồng ngực anh.
Anh không động đậy được.
Lần trước loại bệnh trạng này kéo dài khoảng hai phút.
Lần này....
Lương Bạch Ngọc thầm đếm trong đầu, đếm từ 1 đến 50, 100, 200, cho đến khi đến qua 300 giây thì ngón tay của anh mới cử động được một chút.
Sống lại một lần nữa.
.
Trần Phong đốt máy radio xong thì tới tới cây đào, "Khói lớn, ngồi ở đây sẽ sặc."
"Không sao đâu." Lương Bạch Ngọc chỉ bên cạnh, Trần Phong ngồi vào vị trí kia, tựa lưng vào cây đào hút một điếu thuốc.
Lương Bạch Ngọc nhặt lấy chiếc lá rơi xuống vai người đàn ông, anh đưa lên môi, hai cánh môi không có chút màu sắc khẽ ngậm lấy.
Có một giai điệu nhẹ nhàng thê lương chậm rãi vang lên.
Thỉnh thoảng có tiếng gà gáy xen lẫn.
Trên đùi chìm xuống.
Khúc ca giữa môi Lương Bạch Ngọc ngừng lại.
Người đàn ông gối lên anh, mặt hướng vào trong, hơi thở nặng trĩu khẽ chạm vào bụng của anh.
Ngủ.
Lương Bạch Ngọc lấy điếu thuốc còn một nửa trên mép người đàn ông, dùng răng cắn tàn thuốc thấm đẫm nước bọt, chậm rãi hít một hơi rồi phà ra một làn khói trắng.
Vòng eo của anh bỗng dưng bị ôm lấy.
Lương Bạch Ngọc ngẩng đầu hút thuốc, tay nhẹ nhàng xoa gáy người đàn ông, tựa như đang an ủi một chú chó lớn, như có như không mà vuốt ve.
Không lâu sau, lực bấu trên eo Lương Bạch Ngọc đã giảm đi rất nhiều.
Đây là biểu hiện của nhận ra cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn...
Một Alpha mà có thể tránh khỏi cái việc bị bản năng của pheromone dẫn dắt, và quấn lấy một Beta không thể đánh dấu, không thể chiếm giữ hoàn toàn, giống như là một đứa trẻ sơ sinh được ngâm mình trong nước ối, mặc kệ giới tính và ham muốn.
Không phù hợp với định luật giới tính thứ hai, hoàn toàn khác biệt, không nên tồn tại.
Cũng chỉ có cái sơn thôn hẻo lánh không quan tâm đến cái hiện tượng này thôi, nếu mà ở thành phố lớn thì chắc hẳn đã gây ra biết bao nhiêu là kinh hoàng.
Ảnh hưởng rất lớn, 8-90% sẽ bị người của chính phủ bắt đi rút mấy ống máu, nhốt trong phòng thí nghiệm mà nghiên cứu một phen.
Đây là một xã hội mà mối quan hệ giữa giới tính thứ hai vẫn đang không ngừng hoàn thiện.
Người dân thuộc tầng lớp cấp thấp bởi vì phải bận bịu kiếm đường sinh sống thôi đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng người nào mà thèm quan tâm xem hôm nay ai phát tình trên đường, ai căn tuyến thể ai, pheromone của ai biến dị... Mà người dân ở tầng cao hơn thì sẽ đầu tư tiền bạc và nhân lực vào mấy thứ kia, với danh nghĩa là đóng góp cho xã hội, cho quốc gia.
Cho dù là trái đạo đức hay không, có vô nhân tính hay không.
.
Mùa xuân mưa nhiều, từng dòng người lên núi đào măng, từ sáng đến tối người người đào xách giỏ đem về.
Không sợ không ăn hết sẽ bị hư, chỉ ăn một phần nhỏ, phần lớn còn dư lại thì cắt ngang cắt dọc, luộc qua một lần rồi bỏ lên cái mầm, đem ra phơi dưới ánh mặt trời
Măng khô bỏ vào trong bao rồi treo lên tường có thể để được rất lâu, có thế nào cũng đều ăn ngon.
Trong núi còn mọc rất nhiều nấm và mộc nhĩ.
Những người đại phương đều có thể phân biệt ra cái nào có độc, cái nào không có độc, nhưng chúng đều bị cuốn trôi tất cả.
Một trận mưa như thác nước trút xuống khiến cho ruộng rẫy dưới núi đều bị ngập.
Lương Bạch Ngọc ngồi trên sườn núi nghịch bùn.
Trần Phong đứng bên cạnh anh, mắt nhìn xuống người lớn và trẻ nhỏ đang bắt cá dưới ruộng.
Cuộc sống náo nhiệt của sơn thôn cách đó không xa thế mà lại không liên quan gì đến bọn họ.
Trần Phong bỗng nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."
Trong giọng Lương Bạch Ngọc mang theo vẻ không vui: "Vừa mới tới mà."
"Ý tôi là, rời khỏi đây." Trần Phong nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh, "Rời khỏi cái thôn này."
Lương Bạch Ngọc đắp nhà bùn, anh đang nặn nóc nhà: "Không muốn."
Tay bị nắm lấy, bùn giữa ngón tay cũng rớt xuống.
Ngay sau đó, hai tay anh được bao bọc bởi tay áo rằn ri đã bạc màu, xoa xoa.
Trần Phong cởi chiếc khăn lụa cột trên cổ tay anh ra.
Mí mắt Lương Bạch Ngọc hơi co rút.
"Ban đầu tôi cho rằng cậu bị dị ứng." Trần Phong nhìn tuyến thế đang lộ ra, "Tôi nằm mơ cũng hy vọng cậu bị dị ứng."
Lương Bạch Ngọc nói: "Vậy thì cứ coi là tôi bị dị ứng..."
"Cậu muốn tôi phải thôi miên bản thân," Hốc mắt Trần Phong nhanh chóng ửng đỏ, "Hay là trơ mắt nhìn tuyến thể của cậu đang dần bị thối rữa?"
Lương Bạch Ngọc nghiêng đầu nhìn sông dài, núi cao, đáp một nẻo: "Vất vả lắm tôi mới có thể quay về."
Dứt câu, anh phun ra một ngụm máu.
Cỏ xanh bị làm bẩn.
Lương Bạch Ngọc thành thạo lấy chai thuốc đổ ra một viên trước mặt Trần Phong, anh không nuốt xuống mà chỉ cắn một miếng nhỏ.
Đây chính là nguyên nhân anh có thể vượt qua mùa đông, chiêm ngưỡng mùa xuân.
Uống hết thuốc thì không được, vì thế anh uống rất tiết kiệm, một viên có thể duy trì được mấy ngày, cứ như thế mà vật vờ sống không được, chết cũng không xong như hiện hại.
Lựa chọn của mình, phải tự gánh vác hậu quả.
Hô hấp Trần Phong đình trệ, hắn đã từng kiểm tra lọ thuốc trong lúc Lương Bạch Ngọc đang ngủ mê man, cũng có suy đoán đại khái, nhưng mỗi ngày chỉ có thể âm thầm chịu đựng nỗi đớn đau trong lòng, chứ không dám nói ra một chữ.
Lúc này Trần Phong dùng tay áo lau sạch vết máu bên khóe môi Lương Bạch Ngọc, giọng nói dịu dàng trầm thấp như đang dỗ dành: "Cậu còn thuốc mà."
"Không còn." Lương Bạch Ngọc không đưa ra câu trả lời hắn muốn.
Cơ thịt trên mặt Trần Phong cứng ngắc, hạ giọng thấp hơn, "Tôi nhớ năm ngoái lúc đi lấy thuốc cho cậu, vừa kéo ra thì trong đó toàn là thuốc."
Lương Bạch Ngọc mở lọ thuốc ra: "Không còn thật mà."
Trần Phong vuốt lại mái tóc anh: "Vậy thuốc cậu lấy ở đâu, tôi dẫn cậu đi."
Lương Bạch Ngọc bỏ viên thuốc đã cắn vào trong lọ, năm ngoái Triệu Văn Kiêu cũng đã từng nói như thế, anh làm lơ, nhưng lần này lại đáp.
Anh nói, "Không kịp nữa rồi."
Trần Phong nhìn anh chằm chằm không chớp mắt: "Kịp, cậu nói cho tôi..."
Lương Bạch Ngọc lắc đầu, lặp lại như cũ: "Không kịp nữa rồi."
Dưới chân núi, không biết con cái nhà ai phụ trách việc đứng trước cửa nhà cất giọng non nớt gọi cha mẹ về ăn cơm.
Bầu không khí yên bình đó không được thổi lên tới núi.
Trần Phong đang nói gì đó, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nhưng Lương Bạch Ngọc không thể nghe cũng không thể thấy rõ gì nữa, gió thổi qua rừng qua núi, âm thanh càng lúc càng cách xa thế giới của anh, anh mơ màng nhìn Trần Phong: "Chú... yêu tôi ư?"
Đây là lần thứ hai Lương Bạch Ngọc hỏi vấn đề này.
Lần đầu tiên anh hỏi, ánh mắt sáng ngời tràn đầy phong tình, trong mắt viết rõ câu trả lời mà anh muốn, hy vọng người nghe có thể thỏa mãn anh.
Còn lần này, dù ánh mắt anh không có tiêu cự nhưng vẫn có câu trả lời anh muốn nghe.
Trần Phong nắm hai tay Lương Bạch Ngọc để lên mặt mình, tựa trán vào nhau, lần trước hắn cũng rất muốn làm như vậy.
"Đúng, tôi yêu em, tôi yêu em."
"Tôi yêu em, tôi yêu em..." Trần Phong lặp lại mấy lần, trong tiếng thở dốc kèm theo tình yêu chân thành và mãnh liệt, hắn nghẹn ngào cầu xin, "Em cũng yêu tôi đi, em cũng yêu tôi..."
Đừng bỏ tôi lại... Xin em...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.