Chương 32: Trái tim mỗi lần đập cũng sẽ đau đớn
Tây Tây Đặc
19/12/2021
Ngay lúc Triệu Văn Kiêu ngẩng đầu lên, y thấy Lương Bạch Ngọc đang cười với y, giống như đang tán dóc với người bạn lớn lên từ thuở nhỏ vậy, rất bình thường và thản nhiên.
"Không biết nói thế nào, hay là không thể nói?" Lương Bạch Ngọc quay mặt nhìn vào hai con bọ đang bám trên vách tường ẩm ướt, một con đã chết, con còn lại giẫm cái xác của nó để bò lên, anh dùng giọng điệu khó hiểu hỏi, "Một bên thì nói tin vào mắt nhìn người của mình, một bên thì lại nghe theo mấy cái lời truyền tai nhau ở trong thôn, anh như vậy không biết mệt sao?"
Biểu cảm Triệu Văn Kiêu không được tốt cho lắm: "Anh..."
Lương Bạch Ngọc chậm rãi nhìn xuống.
Giữa đôi mắt và con ngươi của anh tựa như có thứ gì đó hoàn lẫn vào, nó âm thầm lưu luyến một cách dịu dàng, hoặc giống như một trận gió lớn trong cơn bão tuyết lạnh lẽo.
"Xin lỗi." Triệu Văn Kiêu vội vàng bước đến gần, "Do anh không đủ tin tưởng em, nhưng anh..." Triệu Văn Kiêu dừng lại một chút, "Thật lòng lo lắng cho em mà."
"Anh lớn lên cùng với em, cũng nhìn em lớn lên, anh luôn hy vọng em có thể tin tưởng và dựa dẫm vào anh giống như lúc trước, dù em không nhớ cũng được. bn, anh muốn em xem anh như người thân trong gia đình."
Alpha vô cùng chân thành, nói những lời tận sâu trong đáy lòng vô cùng cảm động, y nói: "Sao anh không biết em đang ấm ức chịu khổ chứ? Em nghĩ anh là người như vậy sao?"
"Khoan đã." Lương Bạch Ngọc dở khóc dở cười, "Sao tôi không biết mình đang ấm ức chịu khổ vậy kìa? Anh nhìn tôi rất giống như vậy à?"
Ai mà không mù thì cũng sẽ nhận ra ngay, anh không hề giống, căn bản là chẳng liên quan gì. Vì da của anh rất trắng, trắng tới mức phát sáng lên, mười ngón tay không dính nước xuân, đẹp nhưng không hề yểu điệu, đứng ở đây như treo bảng "Thiếu gia nhà giàu".
Người trong thôn không mấy ai muốn nhìn anh, trừ một số người có thù oán với nhà họ Lương, phần lớn là bởi vì từ mái tóc cho tới móng tay của anh như được hàng chục hàng trăm người nâng niu chăm sóc.
Tầm nhìn của bọn họ vừa nhỏ vừa hẹp, không biết đó là loại cuộc sống gì, bèn lựa chọn tin chắc rằng anh là loại điếm bán da bán thịt, cuộc sống sa đọa thối nát.
Triệu Văn Kiêu nghẹn lời chốc lát: "Vậy bệnh của em, ho ra máu..."
"Tôi chẳng thể nào hiểu nổi ấy, sao nhiều người lại quan tâm tới chuyện của người khác tới như vậy chứ." Lương Bạch Ngọc nói, "Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, do chính tôi làm chủ, hiểu chứ?"
Lời nói này mang theo vẻ chán ghét, không hề dễ nghe.
Triệu Văn Kiêu cũng không trách anh không biết điều, mà chỉ dùng giọng điệu chiều chuộng dỗ dành anh: "Là anh sai, do anh suy nghĩ bậy bạ."
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, có một loại cảm giác rằng nếu cứ tiếp tục nói chuyện thì sẽ trở thành cuộc cãi vã.
Nhưng ngay lúc này, Lương Bạch Ngọc bỗng dưng cười: "Cái chuyện liên quan tới cổ tay của tôi... coi như xong rồi ha, tuyến thể của tôi không bị thương, cũng chẳng hỏng, nó cũng giống như thứ đồ trưng bày của các Beta bình thường thôi, không đáng để phí công quan tâm tới." Anh lên giường đắp chăn lại, nhắm mắt nói: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
"bn, nếu em không quên những chuyện lúc trước thì bây giờ chúng ta đã tốt hơn rồi." Triệu Văn Kiêu thầm thở dài, đắm chìm vào những câu chuyện thuở xưa.
"Chói quá, tắt đèn đi."
.
Ngày hôm sau, Dương Minh đổi tính, không càm ràm với Lương Bạch Ngọc, cũng không nói chuyện với anh luôn, đi tuốt lên đầu mua đồ cho người nhà, lâu lâu còn cười ngu nữa.
Cho tới khi trở về thôn thì hiện tượng này không những không thuyên giảm mà còn tăng thêm gấp mấy lần, Dương Minh không chạy tới nhà Lương Bạch Ngọc nữa, ở trên đường có gặp anh thì cũng quay đầu bước đi, vội vàng co giò bỏ chạy, mặt đỏ tai hồng, pheromone không khống chế nổi, ai đi ngang qua cũng bị nhét vào mũi một mùi kẹo bông ngọt ngấy.
Mấy hành động kỳ lạ của Dương Minh đều bay vào trong mắt người nhà, bọn họ đưa cậu đi xem mắt, cậu đánh người ta luôn.
Một Omega mà cưỡi trên đầu Alpha, chuyện này mà truyền đi thế nào cũng bị người ta chê cười.
Người nhà bắt cậu đi xin lỗi, chưa tính tới chuyện thuốc thang, còn phải đền cho hai con gà mái
Hai vị phụ huynh đành phải kêu Dương Linh Linh giáo dục tư tưởng cho thằng em trai này.
Dương Linh Linh không muốn tốn nước bọt nhưng mà cũng không có cách từ chối, cuối cùng cô bèn tạt thẳng gáo nước vào mặt cậu.
"Y không thích mày."
"Mày đang ảo tưởng câu chuyện tình yêu hường phấn thôi."
Dương Linh Linh vừa vào đã nói ra hai câu như thế, vừa sắc bén vừa tàn nhẫn.
Sau đó thì sao,
Sau đó bị Dương Minh đuổi ra ngoài.
Dương Minh dùng sức đóng cửa, còn đạp thêm mấy cái: "Ông đây tình nguyện!"
"Ông thích vui vẻ ảo tưởng vậy đó!" Cậu giận nhe hết cả răng.
Bong bóng trong mơ bỗng dưng bị chọt cho nổ, Dương Minh tức tối mấy ngày, vành mắt đen thui cũng sắp rơi xuống tới cằm, cậu viết một bài luận văn về nỗi đau trong tuổi thanh xuân, rất nhiều lỗi chính tả không dám nhìn thẳng.
Cậu xếp bài luận văn thành một chiếc lá, đặt chung chỗ với hai đồng xu từ một trăm đồng của Lương Bạch Ngọc còn sót lại.
Đóng ngăn kéo lại, cậu trở thành người đàn ông dũng cảm... Có cục c*t.
Bởi vì mối tình đơn phương vừa mới chớm nở đã bị dập tắt nên Dương Minh vô cùng đau đớn, tóm lại cậu phải lấy lại tinh thần.
Lương Bạch Ngọc gọi cậu là em trai, đi lên huyện với cậu, còn cho cậu tiền để dỗ dành cậu nữa, đúng thật là xem cậu như em trai rồi.
Làm em trai cũng tốt thôi. Ít nhất bóng hình của cậu cũng được vào trong mắt anh. Đãi ngộ của cậu so với Triệu Văn Kiêu còn tốt hơn nhiều, cái tên kia bây giờ vẫn còn là "Tiểu Triệu tổng" á.
Dương Minh đạp lên trên nỗi đau của người khác để chữa lành tổn thương của mình.
.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người cũng bắt đầu mặc thêm một lớp áo, loại thời trang mùa thu như Lương Bạch Ngọc trở thành của lạ.
Lương Bạch Ngọc cũng không bước ra ngoài, không phải là anh sợ bị coi như một đứa thần kinh, mà là tâm tư của anh đều đang dồn hết lên hai con gà.
Tết càng tới gần, hai con gà trong mắt anh càng có địa vị cao.
Một buổi tối nọ, Trần Phong xuống núi tìm Lương Bạch Ngọc, mang theo rau cải cho anh, còn có một nồi thịt kho.
"Không cần hâm lại." Trần Phong nói, "Để lên cơm nóng là ăn được thôi."
"Ò... Biết rồi..." Lương Bạch Ngọc gục xuống bàn.
Động vật đều muốn ngủ đông, Lương Bạch Ngọc cũng có triệu chứng này, so với trước đó anh càng lười hơn, cả người cứ như bị trì trệ.
Trần Phong nhìn anh một hồi, khom lưng giống như bình thường: "Không khỏe?"
"Không có." Mặt mày Lương Bạch Ngọc ỉu xìu, con ngươi chậm rãi chuyển động, "Không khó chịu gì hết, chỉ không muốn động đậy thôi à."
"Mệt mỏi quá đi thôi." Anh nói xong rồi giơ tay lên, "Kéo tôi với."
Trần Phong kéo anh lên.
"Sao tuyết còn chưa rơi thế kia." Lương Bạch Ngọc nắm cánh tay Trần Phong, từ từ về phòng, ánh mắt hướng về khung cửa sổ nhỏ trên vách tường đầy bụi, "Ngày nào tôi cũng đợi hết, đợi tới chán luôn á."
"Sắp rồi." Trần Phong cảm nhận được không khí ấm áp trên người anh hòa lẫn với hương thơm độc đáo, hắn vô thức cúi đầu xuống, kéo gần khoảng cách với anh hơn.
"Vậy tôi tin chú, chú sẽ không lừa gạt tôi đâu." Nửa người của Lương Bạch Ngọc cũng sát lại gần hắn, đầu tựa lên vai, cụp mắt thổi một hơi vào cần cổ rám nắng, nở nụ cười quyến rũ: "Muốn ngửi thì cứ ngửi đi, tôi đau có cài nút áo sơ mi, chú cứ việc thoải mái."
Trần Phong bị chàng trai trêu ghẹo mấy lần, ban đầu còn lùi về sau tránh né, bối rối cứng người, còn bây giờ lại sầu khổ.
Ưu sầu, buồn khổ.
Trái tim mỗi lần đập cũng sẽ đau đớn.
Bàn tay Trần Phong cách một lớp vải vóc mỏng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chàng trai, giống như người bình thường vậy.
Đây mới là chuyện không bình thường nhất.
.
Trần Phong không tiếp lời Lương Bạch Ngọc mà đổi qua chuyện khác. Hắn nói trong lần đi tuần cách đây không lâu, hắn nghe tiếng mẹ Trương kêu thảm thiết.
"Lúc tôi đi tới phát hiện chị ta bị cưỡng bức, hiện trường chỉ còn mỗi mình chị ta." Trần Phong cau mày, "Không biết có bao nhiêu người ra tay, một hay là hai."
Lương Bạch Ngọc kinh hoàng hít một hơi: "Trời đất..."
"Chị dâu nhỏ mới có hơn ba mươi, trong thôn cũng được coi là người đẹp, bây giờ tâm trí chị ấy mơ hồ, rất dễ bị người khác bắt nạt." Anh nói, "Chồng với con chị ấy ở dưới lòng đất chắc cũng xót xa lắm."
Trần Phong nhìn chàng trai, ánh mắt sâu thăm thẳm, ở bên trong đó tựa như có một thứ gì đó đang lơ lửng khó mà nói ra, "Lúc chị ta chưa điên cưỡi xe đụng cậu, còn vu khống cậu hại người nữa, thế mà cậu không trách chị ta sao?"
"Không trách." Lương Bạch Ngọc nói, "Khi đó chị ấy đang rất bi thương, không biết mình đang nói gì hay làm gì, tôi cũng không coi là thật."
Trần Phong cuộn tay áo lên: "Chị ta còn cào tôi."
Lương Bạch Ngọc nhìn vết thương của hắn: "Sao nghiêm trọng quá vậy?"
"Bị thương ngoài da thôi. tôi không phòng bị, tính công kích của chị ta rất mạnh." Trần Phong thả tay áo xuống, nhắc nhở, "còn có thím Chu nữa, cậu cũng nên chú ý."
"Yên tâm đi, tôi biết giới hạn ở đâu mà, người điên sẽ tấn công." Lương Bạch Ngọc ngồi lên giường cởi giày ra, "Còn người khờ sẽ không, hôm nọ thím ấy cho tôi cà rốt nữa đó."
Chàng trai kéo vớ xuống, lộ ra đường cong mắt cá chân gầy gò mỏng manh.
Sắc tố da hồng hào khỏe mạnh, nhẵn nhụi sáng bóng vô cùng mê người, có thể khơi dậy bản năng du͙ƈ vọиɠ xấu xí nhất từ sâu bên trong lòng của mỗi người để nâng chân anh lên, liếm vài cái rồi cắn hút từng ngụm máu.
Đây là thiên đường của người cuồng chân.
Chính xác mà nói, cho dù khống chế được chân tay thì cũng có thể thỏa mãn.
Lương Bạch Ngọc cởi hai vớ ra, nhìn trái nhìn phải tìm chỗ để.
Lúc Trần Phong phản ứng lại thì tay đã đưa ra nhận lấy đôi vớ kia, mặt không đổi sắc cầm vớ trên tay, nói ra lời chưa kịp nói: "Cậu cách xa bà ấy ra một chút, đừng tới gần quá."
-------------------
Editor:
Trước đó mình chỉ đọc lướt để năm nội dung thui nên giờ mới biết hóa ra mẹ Trương chỉ mới ở độ tuổi 30, thế mà cứ để là "bà" :
"Không biết nói thế nào, hay là không thể nói?" Lương Bạch Ngọc quay mặt nhìn vào hai con bọ đang bám trên vách tường ẩm ướt, một con đã chết, con còn lại giẫm cái xác của nó để bò lên, anh dùng giọng điệu khó hiểu hỏi, "Một bên thì nói tin vào mắt nhìn người của mình, một bên thì lại nghe theo mấy cái lời truyền tai nhau ở trong thôn, anh như vậy không biết mệt sao?"
Biểu cảm Triệu Văn Kiêu không được tốt cho lắm: "Anh..."
Lương Bạch Ngọc chậm rãi nhìn xuống.
Giữa đôi mắt và con ngươi của anh tựa như có thứ gì đó hoàn lẫn vào, nó âm thầm lưu luyến một cách dịu dàng, hoặc giống như một trận gió lớn trong cơn bão tuyết lạnh lẽo.
"Xin lỗi." Triệu Văn Kiêu vội vàng bước đến gần, "Do anh không đủ tin tưởng em, nhưng anh..." Triệu Văn Kiêu dừng lại một chút, "Thật lòng lo lắng cho em mà."
"Anh lớn lên cùng với em, cũng nhìn em lớn lên, anh luôn hy vọng em có thể tin tưởng và dựa dẫm vào anh giống như lúc trước, dù em không nhớ cũng được. bn, anh muốn em xem anh như người thân trong gia đình."
Alpha vô cùng chân thành, nói những lời tận sâu trong đáy lòng vô cùng cảm động, y nói: "Sao anh không biết em đang ấm ức chịu khổ chứ? Em nghĩ anh là người như vậy sao?"
"Khoan đã." Lương Bạch Ngọc dở khóc dở cười, "Sao tôi không biết mình đang ấm ức chịu khổ vậy kìa? Anh nhìn tôi rất giống như vậy à?"
Ai mà không mù thì cũng sẽ nhận ra ngay, anh không hề giống, căn bản là chẳng liên quan gì. Vì da của anh rất trắng, trắng tới mức phát sáng lên, mười ngón tay không dính nước xuân, đẹp nhưng không hề yểu điệu, đứng ở đây như treo bảng "Thiếu gia nhà giàu".
Người trong thôn không mấy ai muốn nhìn anh, trừ một số người có thù oán với nhà họ Lương, phần lớn là bởi vì từ mái tóc cho tới móng tay của anh như được hàng chục hàng trăm người nâng niu chăm sóc.
Tầm nhìn của bọn họ vừa nhỏ vừa hẹp, không biết đó là loại cuộc sống gì, bèn lựa chọn tin chắc rằng anh là loại điếm bán da bán thịt, cuộc sống sa đọa thối nát.
Triệu Văn Kiêu nghẹn lời chốc lát: "Vậy bệnh của em, ho ra máu..."
"Tôi chẳng thể nào hiểu nổi ấy, sao nhiều người lại quan tâm tới chuyện của người khác tới như vậy chứ." Lương Bạch Ngọc nói, "Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, do chính tôi làm chủ, hiểu chứ?"
Lời nói này mang theo vẻ chán ghét, không hề dễ nghe.
Triệu Văn Kiêu cũng không trách anh không biết điều, mà chỉ dùng giọng điệu chiều chuộng dỗ dành anh: "Là anh sai, do anh suy nghĩ bậy bạ."
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, có một loại cảm giác rằng nếu cứ tiếp tục nói chuyện thì sẽ trở thành cuộc cãi vã.
Nhưng ngay lúc này, Lương Bạch Ngọc bỗng dưng cười: "Cái chuyện liên quan tới cổ tay của tôi... coi như xong rồi ha, tuyến thể của tôi không bị thương, cũng chẳng hỏng, nó cũng giống như thứ đồ trưng bày của các Beta bình thường thôi, không đáng để phí công quan tâm tới." Anh lên giường đắp chăn lại, nhắm mắt nói: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
"bn, nếu em không quên những chuyện lúc trước thì bây giờ chúng ta đã tốt hơn rồi." Triệu Văn Kiêu thầm thở dài, đắm chìm vào những câu chuyện thuở xưa.
"Chói quá, tắt đèn đi."
.
Ngày hôm sau, Dương Minh đổi tính, không càm ràm với Lương Bạch Ngọc, cũng không nói chuyện với anh luôn, đi tuốt lên đầu mua đồ cho người nhà, lâu lâu còn cười ngu nữa.
Cho tới khi trở về thôn thì hiện tượng này không những không thuyên giảm mà còn tăng thêm gấp mấy lần, Dương Minh không chạy tới nhà Lương Bạch Ngọc nữa, ở trên đường có gặp anh thì cũng quay đầu bước đi, vội vàng co giò bỏ chạy, mặt đỏ tai hồng, pheromone không khống chế nổi, ai đi ngang qua cũng bị nhét vào mũi một mùi kẹo bông ngọt ngấy.
Mấy hành động kỳ lạ của Dương Minh đều bay vào trong mắt người nhà, bọn họ đưa cậu đi xem mắt, cậu đánh người ta luôn.
Một Omega mà cưỡi trên đầu Alpha, chuyện này mà truyền đi thế nào cũng bị người ta chê cười.
Người nhà bắt cậu đi xin lỗi, chưa tính tới chuyện thuốc thang, còn phải đền cho hai con gà mái
Hai vị phụ huynh đành phải kêu Dương Linh Linh giáo dục tư tưởng cho thằng em trai này.
Dương Linh Linh không muốn tốn nước bọt nhưng mà cũng không có cách từ chối, cuối cùng cô bèn tạt thẳng gáo nước vào mặt cậu.
"Y không thích mày."
"Mày đang ảo tưởng câu chuyện tình yêu hường phấn thôi."
Dương Linh Linh vừa vào đã nói ra hai câu như thế, vừa sắc bén vừa tàn nhẫn.
Sau đó thì sao,
Sau đó bị Dương Minh đuổi ra ngoài.
Dương Minh dùng sức đóng cửa, còn đạp thêm mấy cái: "Ông đây tình nguyện!"
"Ông thích vui vẻ ảo tưởng vậy đó!" Cậu giận nhe hết cả răng.
Bong bóng trong mơ bỗng dưng bị chọt cho nổ, Dương Minh tức tối mấy ngày, vành mắt đen thui cũng sắp rơi xuống tới cằm, cậu viết một bài luận văn về nỗi đau trong tuổi thanh xuân, rất nhiều lỗi chính tả không dám nhìn thẳng.
Cậu xếp bài luận văn thành một chiếc lá, đặt chung chỗ với hai đồng xu từ một trăm đồng của Lương Bạch Ngọc còn sót lại.
Đóng ngăn kéo lại, cậu trở thành người đàn ông dũng cảm... Có cục c*t.
Bởi vì mối tình đơn phương vừa mới chớm nở đã bị dập tắt nên Dương Minh vô cùng đau đớn, tóm lại cậu phải lấy lại tinh thần.
Lương Bạch Ngọc gọi cậu là em trai, đi lên huyện với cậu, còn cho cậu tiền để dỗ dành cậu nữa, đúng thật là xem cậu như em trai rồi.
Làm em trai cũng tốt thôi. Ít nhất bóng hình của cậu cũng được vào trong mắt anh. Đãi ngộ của cậu so với Triệu Văn Kiêu còn tốt hơn nhiều, cái tên kia bây giờ vẫn còn là "Tiểu Triệu tổng" á.
Dương Minh đạp lên trên nỗi đau của người khác để chữa lành tổn thương của mình.
.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người cũng bắt đầu mặc thêm một lớp áo, loại thời trang mùa thu như Lương Bạch Ngọc trở thành của lạ.
Lương Bạch Ngọc cũng không bước ra ngoài, không phải là anh sợ bị coi như một đứa thần kinh, mà là tâm tư của anh đều đang dồn hết lên hai con gà.
Tết càng tới gần, hai con gà trong mắt anh càng có địa vị cao.
Một buổi tối nọ, Trần Phong xuống núi tìm Lương Bạch Ngọc, mang theo rau cải cho anh, còn có một nồi thịt kho.
"Không cần hâm lại." Trần Phong nói, "Để lên cơm nóng là ăn được thôi."
"Ò... Biết rồi..." Lương Bạch Ngọc gục xuống bàn.
Động vật đều muốn ngủ đông, Lương Bạch Ngọc cũng có triệu chứng này, so với trước đó anh càng lười hơn, cả người cứ như bị trì trệ.
Trần Phong nhìn anh một hồi, khom lưng giống như bình thường: "Không khỏe?"
"Không có." Mặt mày Lương Bạch Ngọc ỉu xìu, con ngươi chậm rãi chuyển động, "Không khó chịu gì hết, chỉ không muốn động đậy thôi à."
"Mệt mỏi quá đi thôi." Anh nói xong rồi giơ tay lên, "Kéo tôi với."
Trần Phong kéo anh lên.
"Sao tuyết còn chưa rơi thế kia." Lương Bạch Ngọc nắm cánh tay Trần Phong, từ từ về phòng, ánh mắt hướng về khung cửa sổ nhỏ trên vách tường đầy bụi, "Ngày nào tôi cũng đợi hết, đợi tới chán luôn á."
"Sắp rồi." Trần Phong cảm nhận được không khí ấm áp trên người anh hòa lẫn với hương thơm độc đáo, hắn vô thức cúi đầu xuống, kéo gần khoảng cách với anh hơn.
"Vậy tôi tin chú, chú sẽ không lừa gạt tôi đâu." Nửa người của Lương Bạch Ngọc cũng sát lại gần hắn, đầu tựa lên vai, cụp mắt thổi một hơi vào cần cổ rám nắng, nở nụ cười quyến rũ: "Muốn ngửi thì cứ ngửi đi, tôi đau có cài nút áo sơ mi, chú cứ việc thoải mái."
Trần Phong bị chàng trai trêu ghẹo mấy lần, ban đầu còn lùi về sau tránh né, bối rối cứng người, còn bây giờ lại sầu khổ.
Ưu sầu, buồn khổ.
Trái tim mỗi lần đập cũng sẽ đau đớn.
Bàn tay Trần Phong cách một lớp vải vóc mỏng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chàng trai, giống như người bình thường vậy.
Đây mới là chuyện không bình thường nhất.
.
Trần Phong không tiếp lời Lương Bạch Ngọc mà đổi qua chuyện khác. Hắn nói trong lần đi tuần cách đây không lâu, hắn nghe tiếng mẹ Trương kêu thảm thiết.
"Lúc tôi đi tới phát hiện chị ta bị cưỡng bức, hiện trường chỉ còn mỗi mình chị ta." Trần Phong cau mày, "Không biết có bao nhiêu người ra tay, một hay là hai."
Lương Bạch Ngọc kinh hoàng hít một hơi: "Trời đất..."
"Chị dâu nhỏ mới có hơn ba mươi, trong thôn cũng được coi là người đẹp, bây giờ tâm trí chị ấy mơ hồ, rất dễ bị người khác bắt nạt." Anh nói, "Chồng với con chị ấy ở dưới lòng đất chắc cũng xót xa lắm."
Trần Phong nhìn chàng trai, ánh mắt sâu thăm thẳm, ở bên trong đó tựa như có một thứ gì đó đang lơ lửng khó mà nói ra, "Lúc chị ta chưa điên cưỡi xe đụng cậu, còn vu khống cậu hại người nữa, thế mà cậu không trách chị ta sao?"
"Không trách." Lương Bạch Ngọc nói, "Khi đó chị ấy đang rất bi thương, không biết mình đang nói gì hay làm gì, tôi cũng không coi là thật."
Trần Phong cuộn tay áo lên: "Chị ta còn cào tôi."
Lương Bạch Ngọc nhìn vết thương của hắn: "Sao nghiêm trọng quá vậy?"
"Bị thương ngoài da thôi. tôi không phòng bị, tính công kích của chị ta rất mạnh." Trần Phong thả tay áo xuống, nhắc nhở, "còn có thím Chu nữa, cậu cũng nên chú ý."
"Yên tâm đi, tôi biết giới hạn ở đâu mà, người điên sẽ tấn công." Lương Bạch Ngọc ngồi lên giường cởi giày ra, "Còn người khờ sẽ không, hôm nọ thím ấy cho tôi cà rốt nữa đó."
Chàng trai kéo vớ xuống, lộ ra đường cong mắt cá chân gầy gò mỏng manh.
Sắc tố da hồng hào khỏe mạnh, nhẵn nhụi sáng bóng vô cùng mê người, có thể khơi dậy bản năng du͙ƈ vọиɠ xấu xí nhất từ sâu bên trong lòng của mỗi người để nâng chân anh lên, liếm vài cái rồi cắn hút từng ngụm máu.
Đây là thiên đường của người cuồng chân.
Chính xác mà nói, cho dù khống chế được chân tay thì cũng có thể thỏa mãn.
Lương Bạch Ngọc cởi hai vớ ra, nhìn trái nhìn phải tìm chỗ để.
Lúc Trần Phong phản ứng lại thì tay đã đưa ra nhận lấy đôi vớ kia, mặt không đổi sắc cầm vớ trên tay, nói ra lời chưa kịp nói: "Cậu cách xa bà ấy ra một chút, đừng tới gần quá."
-------------------
Editor:
Trước đó mình chỉ đọc lướt để năm nội dung thui nên giờ mới biết hóa ra mẹ Trương chỉ mới ở độ tuổi 30, thế mà cứ để là "bà" :
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.