Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 212: Bí điển tu luyện Gen

Cổ Hi

16/10/2016

Dịch giả: Chu Cường

Lâm Siêu đi theo bảy Vu Vệ tiến vào bên trong bộ lạc.

Bên trong bộ lạc, quang cảnh trên đường vô cùng náo nhiệt. Ở hai bên đường có rất nhiều Titan đang to giọng chào bán các món hàng, có áo giáp bằng đá, có bán độc dược, có bán thú săn…Đủ loại đều có, còn có người bán nô lệ, vũ khí, thi thể quái vật…

“Là Vu Vệ!”

Bảy Vu Vệ xuất hiện, nhất thời gây nên sự chú ý cho những người Titan ở đây, nhiều người đều nhìn về phía bọn họ, trên gương mặt bọn họ hiện lên vẻ sùng kính. Mỗi khi bảy Vu Vệ đi qua, những người Titan sẽ để thõng hai tay xuống, cúi đầu chào.

Những người Titan cúi đầu chào thì lại phát hiện ra Lâm Siêu đi phía sau bảy Vu Vệ.

“Ồ, đây là…”

“Sao lại có người thấp bé như thế, đây là Ải Nhân?”

“Chưa bao giờ nhìn thấy người bé nhỏ đến như vậy, hắn từ đầu tới, nhìn vũ khí đằng sau lưng hắn kìa, dường như được làm bằng kim loại?”

Rất nhiều Titan dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát Lâm Siêu, nhất là thanh trường thương đằng sau lưng Lâm Siêu. Bất cứ người Titan nào cũng nhận biết là thanh vũ khí này không phải làm bằng đá, mà chính là từ kim loại! Trong bộ lạc Titan, kim loại như vàng, bạc, sắt là những vật chất vô cùng quý hiếm. Những kim loại đó đều được dùng để đúc tiền, cho dù là đồ sắt cấp thấp nhất nếu dùng đề rèn lên một thanh trường thương như thế kia, cũng có giá trị liên thành. Có thể dễ dàng dùng nó để mua lại tất cả những đồ vật trên con đường này.

“Xin hãy mở đường, đây là người Vu Chủ đại nhân muốn gặp.”

Thủ lĩnh Vu Vệ khẽ quát lên một tiếng.

“Vu Chủ đại nhân muốn gặp hắn?”

“Chẳng trách lại đi theo sau lưng Vu Vệ.”

Rất nhiều người Titan không dám chắn đường, bọn họ vội lùi lại, lùi sát sang hai bên đường. Trong đó, có một số người có chủ ý tới thanh trường thương của Lâm Siêu, cũng thu hồi suy nghĩ tham lam trong lòng họ.

Lâm Siêu tùy ý đánh giá mọi thứ xung quanh. Điều khiến hắn chú ý nhất là hình dáng bên ngoài những Titan, tổ tiên của nhân loại này. Hình dáng bên ngoài của những người Titan này gần như người nguyên thủy. Nhà cửa của bọn họ được xây dựng từ những tảng đá thô ráp, có hình dáng đơn giản. Nếu như mưa xuống, bên trong nhà chắc chắn là bị dột vô số chỗ, đến mùa đông cũng không có cách nào ngăn được gió lùa.

Tiếp theo là trang phục, trang phục của bọn họ vô cùng đơn so, đều được làm từ da thú, hoặc là được may bằng vỏ cây.

Hoàn cảnh sinh hoạt của những người Titan ở thời đại này không thể nào so sánh được với nền văn mình trước đây của bọn họ. Nhưng, với mặt trời nhân tạo trên đầu bọn họ, khu rừng Lôi Mộc rộng lớn và ngọn núi Quy Táng Sơn, cùng với cách che dấu bộ lạc của bọn họ, đó một trong những phát minh khoa học kỹ thuật mà bọn họ đã vượt xa thời đại trước đây.

Mười mấy phút sau.



Dưới sự dẫn dắt của Vu Vệ, Lâm Siêu đã đi đến trước Vu Nguyệt lâu.

“Xin mời.”

Vị thủ lĩnh Vu Vệ tỏ ra vô cùng khách khí với Lâm Siêu.

Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lên, Vu Nguyệt lâu giống như một tòa thần miếu cổ xưa. Bên ngoài, là một cầu thang bằng đá có mười mấy bậc. Mỗi một bậc thang cao đến một mét. Trên mỗi bậc thang có rất nhiều Vu Vệ đi đi lại lại tuần tra. Mỗi một Vu Vệ đều mặc một chiếc áo giáp rất tinh xảo làm bằng đá, phía trước ngực bọn họ được xăm một hình mặt trời màu đen.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, mũi chân điểm nhẹ một cái, cả người hắn nhảy vụt qua mấy bậc thang, tiến thẳng đến cửa chính của Vu Nguyệt lâu.

Khi hắn vừa mới đứng vững, thì cánh cửa chính của Vu Nguyệt lâu cũng mở ra.

“Mời vào!”

Từ bên trong đi ra một nữ Titan trẻ tuổi. Chiều cao và dáng người của người nữ Titan trẻ tuổi này rất cân đối. Hơn nữa, trang phục trên người nữ Titan này không phải là quần áo da hay bằng vỏ cây, mà là trang phục làm bằng tơ mỏng. Đồng thời làn da rất trắng, trên cổ đeo có một sợi dây leo được xuyên xỏ qua một viên đá quý màu lam. Gương mặt người nữ Titan trẻ tuổi tràn đầy vẻ thân thiện, dùng thái độ cung kính, cúi đấu chào Lâm Siêu.

Ánh mắt Lâm Siêu ngay lập tức dừng lại ở viên đá quý màu lam trước ngực nữ Titan trẻ tuổi. Trước đây, hắn từng có dịp thăm dò di tích cổ Ai cập, chỉ nhìn một cái là hắn có thể nhận ra viên đá quý này có tác dụng chống lại tấn công tinh thần. Cho dù là năng lực tấn công cấp 5 cũng có thể chống lại được.

Lâm Siêu thu hồi ánh mắt, rồi nhanh chóng tiến vào bên trong Vu Nguyệt lâu.

Không gian bên trong Vu Nguyệt lâu vô cùng trống trải, sàn nhà được trải đá rất bằng phẳng, không có bóng dáng bất cứ một Vu Vệ nào. Ở sâu phía trong là một bức tượng thần Titan cao hai mươi mét, ở phía trước ngón chân cái của bức tượng, có một bà lão mặc áo bào trắng đang ngồi, tay cầm một cây trượng màu vàng bằng thân cây khô. Dường như bà lão đó đang quỳ lạy trước bức tượng thần.

Két một tiếng, cánh cứa chính đóng lại.

Bên trong Vu Nguyệt lâu trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bước chân của người nữ Titan trẻ tuổi rất nhẹ, đi tới đằng sau lưng bà lão, cánh tay phải đặt trước ngực, cúi đầu xuống cung kính nói nhỏ:

“Vu Chủ, người kia đến rồi.”

Bà lão im lặng một lúc, rồi mới chầm chậm phản ứng, bà ta xoay người lại. Đó là một gương mặt già nua, mái tóc bạc trắng như tuyết, hai mắt đen láy thâm thúy, đánh giá Lâm Siêu một lúc, mới khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, mở miệng nói:

“Ngươi là người từ bên ngoài tới. Hiện tại, thế giới bên ngoài có phải cũng đang bạo phát một hồi đại nạn?”

Giọng Lâm Siêu hơi run, hỏi:

“Làm sao bà biết?”



“Phong ấn của tổ tiên đã được mở ra, di tích xuất thế. Điều đó đại biểu cho một nền văn minh mới hình thành sắp bị hủy diệt.”

Bà lão khẽ mỉm cười, nói:

“Dựa theo quy củ của tổ tiên, mục đích của chúng ta chính là trợ giúp các ngươi, giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này! Có điều, trải qua mấy vạn năm, người từ các nền văn mình khác nhau tiến vào nơi này quá nhiều. Bọn họ đã đem tất cả các bảo vật của chúng ta đi. Vì thế, hiện tại chúng ta không còn bảo vật để cho ngươi nữa.”

Hai mắt Lâm Siêu mở lớn, không còn bảo vật?

“Có điều, ta có thể cho ngươi những trợ giúp khác.”

Bà lão chuyển đề tài, mỉm cười nói:

“Nếu như ngươi có thể đánh bại dũng sĩ của bộ lạc chúng ta. Ta sẽ cho người đó trở thành thân vệ của ngươi, và cho phép người đó rời khỏi di tích để trợ giúp ngươi. Có điều, tiêu chuẩn chỉ có ba người! Ngoài ra, vì ngươi đã cứu giúp ba con dân của tộc Titan, ta sẽ trao tặng ngươi thân phận ‘Công dân Titan một sao’. Chờ sau này, khi ngươi tiến vào những di tích khác, ngươi sẽ nhận được một ít ưu đãi.”

Trong lòng Lâm Siêu cả kinh, việc mình cứu ba người Titan kia xảy ra cách nơi này mấy chục dặm. Không ngờ bà lão này cũng biết được, chẳng lẽ năng lực cảm ứng của Vu Chủ này lại xa đến như vậy?

“Không có Bí điển tu luyện Gen sao?”

Lâm Siêu cất giọng hỏi:

“Vật đó có bản sao chép chứ?”

Bí điển Gen là báu vật của nền văn minh Titan. Nếu như nói, bên trong tất cả báu vật của nền văn minh Titan thứ gì là quý giá nhất. Câu trả lời không nghi ngờ chút nào chính là Bí điển Gen! Một người bình thường chỉ có thế tiến hóa được bảy lần, đây chính là cực hạn của việc tiến hóa. Khi đã đạt cấp bảy, cho dù ngươi có sử dụng bao nhiêu nguồn năng lượng tiến hóa, cũng không có bất cứ tác dụng nào!

Nhưng, Bí điển Gen chính là phương pháp dùng để phá vỡ cực hạn tiến hóa.

Nếu như có được Bí điển Gen, điều này có nghĩa là Lâm Siêu có thể tiến hóa tám lần, thậm chí là chín lần!

“Tại sao ngươi lại biết Bí điển Gen?”

Bà lão có chút kinh ngạc, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Lâm Siêu, nói:

“Nếu như là mấy ngàn năm trước đây, ta có thể cho ngươi. Nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi. Bí điển Gen được cất giữ trên núi anh hùng, nhưng mấy ngàn năm trước, những dũng sĩ chết đi được chôn trên núi anh hùng, đột nhiên tất cả bọn họ đều phục sinh…”

Trên gương mặt bà ta lộ vẻ quái lạ, nói:

“Những hành thi bên ngoài kia, đều là tộc nhân của bộ lạc. Sở dĩ bọn họ bí biến thành hành thi, chính là bị những anh hùng đã phục sinh cắn, sau đó thì bị nhiễm bệnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook