Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 163: Chênh lệch

Cổ Hi

22/07/2016

Chạy?

Khóe miệng Lâm Siêu hơi nhúc nhích, nếu như những người này biết rõ tác dụng của hoàng kim thú, đoán chừng liều chết cũng muốn ở lại. Từ màu sắc bộ lông xem ra hoàng kim thú nhỏ tuổi này đang trong thời kì trưởng thành, trong cơ thể ẩn chứa huyết thống hoàng kim cực kỳ thuần khiết! Nếu như có thể đánh chết có lẽ có thể làm cho hoàng kim khí vụ trong cơ thể hắn lại tăng thêm gấp đôi!

Bây giờ hoàng kim khí vụ trong cơ thể hắn có thể làm cho bản thân tiến hành hoàng kim hóa 20% thân thể, nếu như lại tăng thêm gấp đôi là có khả năng hoàng kim hóa gần một nửa thân thể!

Ví dụ như hai tay hai chân cùng lúc hoàng kim hóa, lực lượng và tốc độ đồng thời tăng gấp đôi!

Đợi đến lúc tác dụng của hoàng kim thú được thế giới công bố thì khi mỗi một con hoàng kim xuất hiện đều sẽ khiến thế lực khắp nơi cướp đoạt. Bất kể là nhân loại, hủ thi, hay là quái vật đi chăng nữa thì hoàng kim thú đều là một khoản tài nguyên vô giá, đánh chết cũng tốt, cho dù chỉ có được một chút máu huyết hoàng kim cũng có thể tinh chế ra hoàng kim khí vụ, dù chỉ là một tia sử dụng trên con mắt cũng có thể để cho thị giác tăng gấp đôi!

Hống!

Hoàng Kim Cự Trư đã đứng lên, đôi mắt đỏ tươi hung bạo ác độc nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu. Hai cái răng nanh xám trắng bén nhọn cong hướng lên trên giống như sừng trâu mọc ở trên miệng, đằng sau hai cây răng dài lồi ra là hai hàng răng nhọn hơi ngắn tràn ngập cảm giác thô bạo dữ tợn. Lúc nó gầm gừ, bộ răng hung bạo trong miệng chảy xuống vô số nước dãi trong suốt, trong lỗ mũi phun ra luồng hơi thở nóng rực, biểu hiện cực kỳ căm phẫn.

Lâm Siêu nhìn thoáng qua đầu nó, bên trên có một lỗ máu thật nhỏ là do Cổ Thương tạo thành, bởi vì thời gian gấp gáp nên hắn không thể không thúc đẩy lực lượng sử dụng cải tạo Long Dực. Hơn nữa lực cánh tay phải sau khi hoàng kim hóa ném ra một phát từ xa này có tốc độ đạt tới khoảng gấp ba vận tốc âm thanh. Mục tiêu vốn là mi tâm nó, kết quả Hoàng Kim Cự Trư này phản ứng quá nhanh, trong nháy mắt sắp bị đánh trúng đã hơi né tránh mới dẫn đến việc đánh lệch.

G-ào!

Dòng khí lưu không khí xung quanh bỗng nhiên hỗn loạn, Hoàng Kim Cự Trư phẫn nộ gào lên một tiếng, trong khí lưu tụ tập ra lưỡi dao sắc bén vô hình, trong giây lát càn quét về phía Lâm Siêu!

Khí lưu cuồng bạo cắt cao ốc hai bên đường thành đống đá đổ nát, lưỡi dao gió có tốc độ nhanh như viên đạn cộng thêm gần như trong suốt rất khó bắt được dấu vết, người bình thường căn bản không cách nào ngăn cản. Thế nhưng năng lực Lâm Siêu là Ánh Sáng, vừa vặn có thể bắt được hình dáng lưỡi dao gió.

Đồng tử. Hoàng kim hóa!

Hai mắt Lâm Siêu biến thành màu vàng, thị giác gấp đôi đạt tới 120 lần thị giác con người, tăng thêm lực trường ánh sáng hỗ trợ, thị giác với trạng thái hoạt động siêu cấp lập tức bắt được dấu vết những lưỡi dao sắc bén hỗn loạn này.

Vù vù vù!

Cơ thể Lâm Siêu hơi lắc lư, cải tạo Long Dực tiến hành vỗ cánh nhiều lần liên tiếp, dùng tốc độ siêu âm nhanh chóng di chuyển và không ngừng điều chỉnh phương hướng tránh thoát từng cái lưỡi dao gió đánh tới trước mặt.

...

Uất Kim Hương ôm Lăng Vũ nhảy vào ban công một tòa cao ốc nơi xa, cô nhìn thoáng qua người thanh niên mà chính mình vẫn luôn ngưỡng mộ, xương cột sống hắn đã đứt gãy hoàn toàn, chỉ có thể tắm mình trong chất lỏng chữa trị mới có thể lành vết thương. Giờ phút này bộ dáng hắn thảm hại như một người tàn phế vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Cô đặt hắn trên nền đất, giọng nói ngọt ngào với vẻ mặt tươi cười nói: " Chiếm tiện nghi lâu như vậy, kế tiếp anh có thể tự mình bò trở về chứ? "

Ánh mắt Lăng Vũ tối tăm tĩnh lặng hơi nheo lại, nhìn chăm chú rất lâu trên gương mặt mỹ lệ của cô rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại: "Người kia, vì sao còn chưa tới."

"Người kia ? "Uất Kim Hương biết "người kia" trong miệng hắn nói là ai, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cuối tầm mắt vẫn có thể trông thấy thân ảnh khủng bố cực lớn của Hoàng Kim Cự Trư, lúc này chỗ đỉnh đầu nó... Tình huống như thế nào? Vì sao anh ta lại ở chỗ này?!



Uất Kim Hương bỗng chốc ngơ ngác, đôi mắt không nén nổi trợn trừng, người này đang làm gì thế, chính mình và Lăng Vũ cũng đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, anh ta lại còn không sử dụng đôi cánh kia nhanh chóng bỏ chạy mà còn tiếp tục ở lại trước mặt con quái vật kia, lẽ nào sợ đến choáng váng rồi? Hoặc là có chút ý nghĩ điên cuồng định giết con siêu cấp quái vật này hay sao?

Vù vù!

Lúc này nhóm người Ba Minh, Lục Hưng nhảy lên trên mái nhà đi theo một con đường khác, qua quãng đường hơn mười mấy mét, vững vàng nhảy xuống bên cạnh Uất Kim Hương.

Vù! Một luồng khí lạnh cuồn cuộn phun ra, không khí xung quanh Lăng Vũ nhanh chóng hạ nhiệt độ, trong không khí có bông tuyết rơi xuống, kết băng sau đó nhanh chóng biến thành một bức tượng người phụ nữ nâng cơ thể của hắn đứng lên. Bởi vì xương cột sống đứt gãy, nửa người trên của hắn hoàn toàn được bức tượng băng người phụ nữ nâng, nhìn cực kỳ khó khăn.

Cho dù như thế, hắn cũng tuyệt đối không cho phép bản thân nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn mấy con sâu cái kiến này!

Đám người Giang Đồng, Lục Hưng, Chúc Ly nhìn thấy xương cột sống hắn bị chém đứt lại còn tốn sức cử động đều âm thầm kinh hãi.

" Hai người có sao không?" Ba Minh nhìn về phía hai người.

" Không việc gì, chỉ là bị chút thương tích." Uất Kim Hương thu hồi ánh mắt từ trên người Lâm Siêu, thuận miệng qua loa kể lại sự việc, sau đó có thâm ý khác nhìn Ba Minh nói: "Vậy con quái vật làm sao lại đột nhiên ngã xuống, chẳng lẽ là cậu ra tay? "

Ba Minh hơi ngơ ngác, lắc đầu nói: "Nếu như tôi có lực lượng như vậy đã xong từ sớm, tôi không giống như những người khác thích ẩn tàng sức mạnh bản thân, cô đừng có đoán mò nữa, nếu như tôi không có đoán sai hẳn là...người kia làm."

" Người kia? "Uất Kim Hương và Lăng Vũ, cùng với bọn người Lục Hưng, Giang Đồng cũng đều hơi giật mình.

"Cậu ám chỉ..." Vẻ mặt Lục Hưng trở nên quái dị.

Ba Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là vị Lâm tướng quân. "

" Làm sao có thể. "Chúc Ly há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Vậy lúc quái vật đột nhiên ngã xuống, Lâm tướng quân vẫn chưa có bay tới, hơn nữa thể chất của anh ta xấp xỉ với chúng ta, làm sao có thể làm con quái vật kia ngã lật, đoán chừng lực lượng thể chất hơn trăm lần cũng không làm được?"

" Không sai." Nhóm người Lục Hưng, Giang Đồng gật đầu, với thể tích con quái vật này cho dù đứng yên bất động để cho bọn hắn đẩy cũng không nhúc nhích mảy may.

" Chỉ là phán đoán của tôi mà thôi." Ba Minh nhún vai: " Tôi cũng hi vọng không phải là anh ta, nếu không thì..." Gã hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị: "Nếu không, trình độ thể chất của anh ta hơn xa so với chúng ta mà không cách nào tưởng tượng nổi."

Ánh mắt Uất Kim Hương chớp động, lúc trước cô tinh tường cảm thụ qua lực lượng Hoàng Kim Cự Trư này, đừng nói là thể chất gấp trăm lần, coi như là thể chất 150 lần cũng chưa hẳn có tác dụng gì. Đây là một con siêu cấp quái vật có thể dễ dàng hủy diệt căn cứ, trừ phi là có thể đạt được tàu chiến hạm bên trong di tích kia mới hơi chút có vài phần hi vọng đối kháng.

Quái vật như vậy tuyệt đối không phải con người có thể đánh bại, ít nhất giai đoạn hiện tại con người tuyệt đối làm không được!

" Mọi người xem, dường như anh ta đang chiến đấu với quái vật kia." Mã Quý bỗng nhiên la lên.

Mấy người Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Ba Minh nhất thời ngơ ngác, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, thị giác bọn hắn hơn xa Mã Quý, nhìn rõ hơn rất nhiều so với gã, chỉ thấy Lâm Siêu đứng ở trước mặt Hoàng Kim Cự Trư, thân thể nhẹ nhàng lắc lư giống như đang... né tránh cái gì đó?

Chẳng lẽ là...



Né tránh lưỡi dao gió?

Đồng tử Lăng Vũ và Uất Kim Hương co rụt lại, quay mặt nhìn nhau, bọn họ đối với lưỡi dao gió sắc bén dữ dội kinh khủng kia thấu hiểu rất rõ, võng mạc căn bản không cách nào nắm bắt, chỉ có thể thi triển băng thuẫn và dây leo toàn bộ phương hướng mới có thể ngăn cản. Nhưng mà những lưỡi dao gió sắc bén này có lực sát thương mạnh đến mức khoa trương, sau khi bị mạng lưới dây leo và mười tám lớp băng thuẫn suy yếu vẫn phá vỡ Hỏa Diễm Chiến Giáp và lớp phòng hộ thứ hai trên người bọn họ, loại lực lượng này tuyệt đối không phải chỉ là quái vật có thể chất gấp trăm lần có thể có được!

Đồng dạng cũng không phải nhân loại có thể chất chỉ là gấp trăm lần thì có thể tránh thoát, huống chi bọn hắn thể chất mới có 50 lần!

Thế nhưng, giờ phút này Lâm Siêu không ngừng dao động trên không trung, trên người không có bất kỳ vết thương, ngoại trừ tránh né lưỡi dao sắc bén thì không còn giải thích nào khác. Bọn hắn cũng không cho rằng Lâm Siêu và con quái vật này mới quen đã thân cho nên hiện tại đang giao lưu lý tưởng nhân sinh và tư tưởng triết học.

Rầm rầm rầm!

Mấy tòa cao ốc và đường phố sau lưng Lâm Siêu đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt, chỉ thấy những lưỡi dao sắc bén mà Lâm Siêu đã tránh né giống như lưỡi đao khổng lồ cắt đứt những tòa cao ốc này, tường xi măng cốt thép căn bản không cách nào ngăn cản được lưỡi dao gió sắc bén, kể cả con đường lớn phía sau cũng bị vẽ ra vô số vết cắt.

Rất nhanh, cao ốc lân cận liên tiếp sụp đổ nhấc lên một cơn bão cát tựa như bụi sương mù.

Thấy một màn như vậy, Uất Kim Hương và Lăng Vũ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều cất chứa kinh hãi.

Lục Hưng và nhóm người Giang Đồng cũng không có ngu ngốc, rất nhanh đã kịp phản ứng, trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng mang hai cánh trên lưng kia. Lúc trước bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Vũ và Uất Kim Hương dưới lưỡi dao gió hung bạo sắc bén chật vật giống như chó bỏ chạy thục mạng, thế nhưng mà giờ phút này đổi lại Lâm Siêu thì đến cả tay cũng để sau người không nhúc nhích, chỉ không ngừng di chuyển tại chỗ đã nhẹ nhõm tránh thoát những lưỡi dao sắc bén khủng bố này!

Đây là chênh lệch cỡ nào??!

"Anh ta, anh ta lại có thể tránh thoát năng lực của con quái vật này!" Khuôn mặt Lục Hưng tràn đầy rung động nói: "Đây chính là năng lực cấp năm đấy!"

Chúc Ly nhanh chóng từ trong trong rung động khôi phục lại, cô kinh ngạc khó hiểu nói: "Có phải hay không là do tác dụng của đôi cánh kia, nếu không chỉ bằng vào chính anh ta thì không thể nào di chuyển nhanh chóng được?"

Giang Đồng hơi ngơ ngác, gật đầu nói: "Đúng vậy, anh ta lựa chọn ở trên không trung mà không phải là mặt đất, nhất định lợi dụng đôi cánh di tích kia, chậc chậc, thật không biết đôi cánh này có đẳng cấp gì mà ngay cả công kích của loại quái vật như thế này cũng có thể né tránh, đoán chừng tốc độ bay lượn có thể dễ dàng đột phá vận tốc âm thanh a? "

" Mấy tên ngu xuẩn!" Ba Minh nghe không nổi nữa, giễu cợt nhìn mấy người bọn họ: " Mấy tên ngốc các ngươi, anh ta ở trên không trung, muốn di động nhất định phải dựa vào cánh, không lẽ dựa vào chân sao? Điểm mấu chốt thật sự chính là vì sao anh ta có thể tránh thoát? Đây là thị giác là như thế nào, các ngươi có nghĩ đến không?"

Bọn người Giang Đồng không khỏi giật mình.

Đúng vậy, tránh né lưỡi dao gió nhất định là dựa vào đôi cánh di tích, thế nhưng mà làm sao để phán đoán quỹ tích những lưỡi dao sắc bén trong suốt kia?

Cần năng lực đồng tử mạnh bao nhiêu mới có thể bắt được quỹ tích những lưỡi dao sắc bén này?

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt hơi nóng lên, chuyện đơn giản như vậy lại phải nhờ Ba Minh bóc trần mới ý thức tới, mấy người hận không được tìm một cái lổ đễ chui xuống.

" Năng lực của anh ta là Ánh Sáng, cũng không phải là thị giác tiến hóa thành hệ cảm giác, nhưng thị giác anh ta lại có thể theo kịp tốc độ của năng lực cấp năm." Ba Minh nhìn chăm chú vào Lâm Siêu đang tránh né lưỡi dao sắc bén trên bầu trời, trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng, nói: " Cái này có nghĩa là thể chất anh ta đạt tới gấp trăm lần trở lên hoặc là thị giác anh ta trải qua cải tạo đặc thù cho nên đã lột xác đạt tới thị giác của thể chất gấp trăm lần."

" Căn cứ vào số lượng quái vật cỡ lớn trong những thành thị này mà xem xét, giai đoạn hiện tại không có khả năng có người thể chất gấp trăm lần, cho dù tất cả tài nguyên chúng ta sở hữu tập trung ở trên một người cũng chỉ có thể bồi dưỡng ra một người thể chất 60 lần là cực hạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook