Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 185: Giết giết giết!

Cổ Hi

01/10/2016

Dịch giả: Chu Cường

Hứa tư lệnh ngồi bên trong một chiếc xe chỉ huy đã trải qua ngụy trang được ẩn giấu bên trong hàng ngũ quân đội của căn cứ Viêm Hoàng đang theo dõi cuộc chiến từ phía xa.

Khi nhìn thấy Thập đại Chiến sĩ đang lui về, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi. Ông ta không nghĩ tới mười người này dám công khai phải kháng, hơn nữa còn đồng thời cùng nhau tỏ thái độ.

Cơn phẫn nộ tức giận xộc thẳng lên đầu, bàn tay khô của ông ta bóp chặt lại phát ra những tiếng rắc rắc, gân xanh vặn vẹo nổi lên từ phía sau gáy kéo dài sang hai bên bá trùm lên một nửa gương mặt ông ta, khiến cho gương mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn.

"Tư lệnh, lần này nên làm gì?"

Một người đàn ông trung niên mang quân hàm tướng quân thấy gương mặt ông ta trở nên âm trầm, vô cùng cẩn thận mở miệng nói.

"Cút!"

Một tiếng gầm nhẹ từ trong yết hầu ông ta phát ra.

Ầm!

Một luồng sức mạnh vô hình bỗng nhiên xuất hiện, va vào lồng ngực của người đàn ông trung niên, đẩy người đàn ông đó bay ngược ra phía sau, lồng ngực lõm vào, khóe miệng tràn máu. Nếu như không phải thể chất của người đàn ông trung niên đó gần đạt đến ba mươi lần, thì lực va chạm kia có thể khiến người đàn ông đó trực tiếp mất mạng. Tuy thể chất người đàn ông đó mạnh mẽ, thế nhưng nội tạng đã bị xuất huyết, cần phải được chữa trị ngay lập tức.

Hứa tư lệnh không thèm liếc nhìn qua người đàn ông trung niên đó một cái, mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Siêu, trong mắt vằn lên sự tức giận, rít giọng nói:

"Súc sinh thấp kém, lúc trước nên giết chết ngươi. Dám ngăn cản kế hoạch của ta, lại còn gây tiếng xấu trong lòng quân. Cho dù lần này có quyền lực của ta có bị suy yếu, ta cũng sẽ nhất định phải giết chết ngươi!"

Những vị tham mưu và trung tướng đứng xung quanh Hứa tư lệnh, những người này đều là tâm phúc của ông ta, bọn họ đều được một tay Hứa tư lệnh vun bón, tuyệt đối trung thành. Nhưng giờ phút này, nghe được những lời tràn đầy hung lệ sát khí của ông ta, khiến cho hình ảnh Hứa tư lệnh ở trong mắt bọn họ trở nên vô cùng xa lạ và sợ hãi.

Những binh sĩ cùng tướng lĩnh ở phía trước, sau khi thấy Lâm Siêu và Thập đại Chiến sĩ không khai chiến với nhau, ngay lập tức tất cả bọn họ cùng thở phào nhẹ nhõm, phấn khởi vỗ tay hoan hô.

Ở trong lòng bọn họ. Hình tượng của Thập đại Chiến sĩ tuy rằng không so sánh được với Lâm Siêu, thế nhưng bọn họ là người thủ hộ nhân loại, nếu hi sinh một người sẽ mất một người. Đó chính là tổn thất của nhân loại.

Còn ba trăm Tiến hóa giả đã bị Lâm Siêu giết chết!

Thì bọn họ không cảm thấy có một chút thương xót nào.

Đáng đời!

Có tội thì phải chịu!

Lâm Siêu là ai?

Tuy đã bị tuyên bố trở thành phần tử phản bội, thế nhưng địa vị của Lâm Siêu trong lòng tất cả mọi người không có cách nào lay chuyển. Đặc biệt khi được chứng kiến hỉnh ảnh chiến đấu vừa rồi, tất cả bọn họ cùng có một khát vọng muốn Lâm Siêu quay trở về căn cứ!

Có Chiến thần bảo hộ, nhân loại há sợ hãi tận thế?

Mà những kẻ ngu ngốc kia. Không có hỏi rõ nguyên nhân vì sao Lâm Siêu có quyết định như vậy. Mà lại dám tỏ thái độ coi thường, khiêu khích trắng trợn.

Cách làm này chính là trực tiếp đẩy Lâm tướng quân về phía đối lập.

Tất cả bọn họ chỉ hận là không thể trực tiếp bóp chết những kẻ này, bọn họ chứng kiến vẻ mặt kinh tởm của những kẻ đó, bọn họ cảm thấy khó mà chịu đựng nổi. Bất cứ người nào cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, huống hồ là một đại nhân vật như Lâm Siêu.

Cường giả có sự tôn nghiêm của cường giả!

Há có thể khoan nhượng cho sự khiêu khích của kẻ tiểu nhân?

Chính vì lẽ đó, khi nhìn thấy Lâm Siêu ra tay giết những người này, thì bọn họ hoàn toàn có thể hiểu được. Điều khiến bọn họ cảm thấy lo lắng nhất chính là, hi vọng những kẻ ngu xuẩn kia sẽ không làm cho Lâm tướng quân tức giận, muốn rời xa, cắt đứt mọi liên hệ với căn cứ. Nếu việc đó xảy ra, cho dù giết những kẻ kia một trăm lần cũng không đủ!

"Mọi người, mau nhìn Lâm tướng quân."

Đột nhiên có người hét lên.

Tất cả bọn họ vội vã quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lâm Siêu nắm chặt cổ thương trong tay, chân đạp lên mặt đường ngập đầy máu tươi cùng thi thể quái vật, tiến về phía thú triều.

"Này, đây là muốn…"

"Lâm tướng quân muốn ra tay với thú triều?"

"Ông trời ơi, đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Lâm tướng quân muốn lấy sức một người, đem thú triều giết sạch?"



Tất cả mọi người trong quân đội đều mở to hai mắt, không dám chớp một cái, nhìn chằm chằm về bóng người giống như Ma Thần ở phía xa xa, từ những binh lính thấp nhất cho đến những vị tướng quân. Tất cả bọn họ nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, tầm tình nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng.

Lâm Siêu vượt quan ngọn núi làm từ thi thể của lũ quái vật, nhanh chóng tiến về phía thú triều.

Nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể hắn đã khôi phục hoàn toàn. Đồng thời lượng tế bào cũng tăng gấp đôi. Nếu hắn tiếp tục bị động phòng thủ, dưới tình huống thú triều và căn cứ xa luân chiến không ngừng tấn công, thể lực của hắn sẽ dần dần bị tiêu hao.

Vì lẽ đó…

Muốn tiết kiệm sức thì cần phải xuất thủ trước!

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Mục tiêu của Lâm Siêu là thủ lĩnh của thú triều. Chỉ cần giết chết nó, thú triều sẽ tự động biến mất, không còn sự uy hiếp.

Hấp!

Lâm Siêu vọt tới phía trước thú triều, hai mắt hắn híp lại, thủ lĩnh quái vật hẳn là nắm giữ trạng thái ngủ đông, có khả năng thu nhỏ kích thước cơ thể, hình dáng của nó không khác gì những con quái vật bình thường, lẫn vào bên trong thú triều không có cách nào phát hiện ra được. Hắn muốn ở trong biển quái vật tưởng như vô cùng vô tận này mà tìm ra nó chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Có điều, Lâm Siêu đã có phương pháp của mình.

Năng lực 'Tia sáng' nhanh chóng được thi triển.

Dựa vào thể chất tăng lên, phạm vi bao phủ của 'Tia sáng' cũng tăng theo, rất nhanh hắn đem hình ảnh của tất cả lũ quái vật bên trong phạm vi trăm mét đều hiện ra trong mắt của mình, toàn bộ thông tin được phân tích hiện lên trong đầu hắn.

Hình dáng, động tác của từng con quái vật đều hiện lên trong đầu Lâm Siêu.

Những con quái vật đó khi đối diện với ánh mắt của Lâm Siêu, tất cả bọn chúng cùng cảm thấy bất an, đội ngũ trở nên rối loạn. Trong đó có những con nhe răng trợn mắt muốn lao về phía hắn, có những con thì sợ hãi lui về phía sau.

Sát ý hiện lên trong mắt Lâm Siêu, hắn cầm chặt cổ thương lao vào bên trong thú triều.

Phốc!

Trường thương quét ngang, đem mấy con quái vật đứng gần đánh bay bọn chúng ra xa, rơi vào trong thú triều.

Trong nháy mắt, xung quanh hắn lũ quái vật không ngừng lùi về phía sau.

Bên trong đại dương thú triều, có một con quái xà dài hai mét, đầu lưỡi chẻ dọc của nó không ngừng thò ra thụt vào. Hình dáng của nó ở bên trong đại quân thú triều không bắt mắt một chút nào, quái xà như nó bên trong thú triều số lượng rất nhiều, không có mười ngàn thì cũng đến tám ngàn, vô cùng phổ biến.

Phì phì!

Hắc Xà vặn vẹo cơ thể, cái đầu vươn cao lên, nhìn kẻ nhân loại không ngừng tàn sát đồng loại của mình, mạnh mẽ mở ra một con đường bên trong thú triều. Đôi đồng tử lạnh lẽo trong đôi mắt của nó hiện lên một tia sát khí nồng nặc.

Nó đang chờ đợi.

Chờ đến khi thể lực Lâm Siêu hoàn toàn tiêu hao hết, thì đó chính là thời khắc nó lộ ra răng nanh.

Dựa vào sự đánh giá của nó, cho dù thể chất của kẻ nhân loại kia có hơn một trăm lần, thì thể lực của hắn cũng sắp tiêu hao hết.

Ầm ầm ầm!

Lâm Siêu hung hãn như Ma Thần, cổ thương cầm trong tay, bên trong thú triều đông đảo mãnh mẽ mở ra một con đường, vô số quái vật trở thành vong hồn dưới thương của hắn. Những con quái vật này, không có mệnh lệnh của lãnh chúa thú triều, trở nên vô cùng hỗn loạn chia năm xẻ bảy. Không ngừng lui về phía sau, chỉ có một số ít quái vật hung dữ mạnh mẽ mới dám nhào lên tấn công.

Phốc!

Trường thương Lâm Siêu nhanh chóng vung lên giết chết những quái vật lao tới. Đồng thời một mặt không ngưng chém giết, một mặt Lâm Siêu vẫn chưa đình chỉ việc quan sát động tác của lũ quái vật này. Hắn muốn dựa vào hành động của bọn chúng để nhận biết ra được chân thân của lãnh chúa thú triều.

Một khi phát hiện ra bất cứ mục tiêu đáng nghi nào, hắn lập tức ra tay giết chết.

Ầm ầm!

Lâm Siêu tiếp tục nhảy lên rồi rơi xuống một mảng thú triều khác, đi tới trước mặt một con quái vật có hình dáng một con chó đang muốn lùi lại. Trường thương trong tay hắn vung lên dưới sức mạnh bùng nổ của cánh tay hoàng kim hóa, lực lượng bộc phát đâm thẳng về phía nó.

Ầm!

Con quái vật hình chó này, có bộ lông đen tuyền, kích thước giống như sư tử, dưới sự tấn công của cổ thương. Cơ thể của nó bị bắn ra đằng sau, xương cốt toàn thân gãy hết. Giống như một viên đạn bằng thịt khổng lồ bắn ngược về phía thú triều, mạnh mẽ va chạm với mười mấy con quái vật ở phía sau, biến thành một con đường máu thịt nát xương tan khiến cho một lượng lớn quái vật bị giết chết.

"Không phải?"

Sát khí trong mắt Lâm Siêu lại lóe lên, hắn tiếp tục tiến về phía trước. Con chó vừa nãy chính là con quái vật đầu tiên lùi lại, khiến cho hắn cảm thấy nghi ngờ tưởng nó chính là thủ lĩnh của thú triều.

Ầm!



Cổ thương trong tay Lâm Siêu không ngừng quét ngang, thi thể của mười mấy con quái vật lại bị đánh bay lên trời, bắn tít về phía sau rồi rơi xuống đám thú triều, có con bị lực phá hoại khủng bố của trường thương khiến cơ thể của nó trực tiếp nổ tung biến thành một đám sương máu!

Lực lượng quân đội của căn cứ Viêm Hoàng đang quan sát phía xa, tất cả bọn họ trợn mắt há mồm mà nhìn.

Quá điên cuồng!

Một người một thương, bên trong thú triều mạnh mẽ giết chóc, không có bất cứ một con quái vật nào có thể chống lại.

"Đây chính là Chiến thần của chúng ta!"

"Chiến thiên, chiến địa, đấu chiến như thần!"

"Tôi tuyệt đối không tin. Lâm tướng quân muốn phản bội căn cứ!"

Tâm tình những vị tướng lĩnh cùng với bình lính không ngừng bị khuấy động. Tất cả bọn họ âm thầm cổ vũ Lâm Siêu.

Rầm một tiếng lớn.

Lâm Siêu bên trong thú triều mạnh mẽ xé rách tạo nên một con đường dài trăm mét bằng máu. Trường thương cầm trong tay, giống như được Ma Thần phụ thể, toàn thân sát khi lượn lờ, trường thương không ngừng quét ngang tiến về phía trước, hắn không tin, con thủ lĩnh thú triều vẫn có thể tiếp tục nín nhịn!

Hắc Xà ngẩng cao cái đầu của mình, đôi xà đồng lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía bóng người ở phía xa, vì tức giận mà cái đuôi của nó không ngừng rung lên. Nó chưa từng thấy một kẻ nhân loại ngông cuồng như vậy, dám đơn thương độc mã xâm nhập thú triều. Nếu như không phải vì nó e dè đôi cánh kia của kẻ nhân loại đó, nó đã sớm hạ lệnh, để tất cả thú triều cùng lao lên, để cho kẻ nhân loại kia không có cách nào thoát thân, từ từ khiến cho kẻ đó suy yếu rồi giết chết!

Nhưng mà vì đôi cánh kia nên nó chỉ có thể nhẫn nhịn!

Chờ cho đến lúc Lâm Siêu tiêu hao hết thể lực, chính là thời khắc tất cả cơn giận dữ của nó sẽ phát tiết lên người kẻ nhân loại đó.

Ầm!

Rất nhanh, Lâm Siêu tiếp tục một đường xông thẳng đến, đi tới một vị trí cách Hắc Xà khoảng sáu mươi, bảy mươi mét. Hắn như một con sói hung ác lao vào bên trong bầy cừu, những con quái vật bình thường xung quanh không có mệnh lệnh của Hắc Xà đểu trở nên náo loạn, nháo nhác không ngừng lui về phía sau.

Đôi mắt âm lãnh của Hắc Xà không ngừng quát sát Lâm Siêu, cùng với đó mà đàn thú triều cũng không ngừng lui lại.

"Hả?"

Sát khí trong mắt Lâm Siêu bốc lên, nhin chòng chọc vào một con rắn đen ở phía trước. Hành động của con rắn đen này giống với tất cả những con quái vật khác xung quanh nó, nhưng đất đồng chính là tốc độ lùi lại của nó rất có tiết tấu, không nhanh cũng không chậm.

Lâm Siêu cũng không ngừng lại động tác, lập tức nhảy lên cao lao về phía hắc xà.

Ầm!

Sau khi vượt qua một khoảng cách sáu mươi, bảy mươi mét, Lâm Siêu mạnh mẽ hạ xuống trước mặt Hắc Xà, lực va chạm khiến cho mặt đất xung quanh nơi hắn đứng bị rạn nứt. Giống như Ma Thần từ trên trời giáng xuống, trường thương nắm chặt trong tay mạnh mẽ đâm về phía Hắc Xà.

Hắc Xà giật nảy mình, nó không nghĩ tới, kẻ nhân loại này ở trong đại dương thú triều có thể phát hiện ra nó. Đối mặt với mũi thương sắc bén đâm tới, nó biết hành tung của mình đã bại lộ. Đôi răng nanh sắc nhọn lộ ra trong mồm nó, vung vẩy cái đuôi to bằng cánh tay người lớn mạnh mẽ quét ngang một cái!

Ầm!

Cổ thương cùng với đuôi rắn va chạm, mặt đất dưới chân Lâm Siêu và Hắc Xã vỡ nát, người và thú cùng nhau văng ngược ra sau.

"Chính là nó!"

Ánh mắt Lâm Siêu sáng lên, không nghĩ sự nghi ngờ của mình là thật, huyết khí trong cơ thể của hắn bốc lên cuồn cuộn, cánh tay phải biến thành màu vàng rực rỡ, cổ thương lần thứ hai mạnh mẽ đâm ra.

Bá Vương Thương, giết!

Khí lưu xoáy tròn xung quanh mũi thương, làm cho không khí bị đốt nóng, bốc cháy.

Hắc Xà tức giận, cái đuôi của nó lần thứ hai quật tới.

Rầm một tiếng.

Không cách nào ngăn lại, khi đuôi Hắc Xà va chạm với luồng khí lưu xoáy tròn xoay xung quanh đầu mũi thương, đuôi của nó ngay lập tức xuất hiện mấy vết rách. Luồng sức lực mạnh mẽ từ cổ thương xuyên thấu vào cơ thể nó, ngay lập tức đánh nó bay văng lên trời.

Lớp vảy trên da Hắc Xà rịn đầy máu, rơi vào bên trong thú triều…

"Grào!"

Vừa mới rơi xuống, Hắc Xá ngửa cổ cất lên tiếng rống giận dữ, thú triều xung quanh nó nhanh chóng lui ra, mà kích thước hình dáng của Hắc Xà cũng không ngừng bành trướng dài ra, chiều dài cơ thể nó từ hai mét nhanh chóng dài ra đến mườ mét, hai mươi mét, ba mươi mét…

Rồi một trăm mét, mà chiều dài của nó vẫn không ngừng tăng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook