Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 196: Mộ binh

Cổ Hi

01/10/2016

Dịch giả: Chu Cường

Bắp thịt toàn thân Viêm Cương bỗng nhiên căng cứng, hắn đã không còn là người bình thường kể từ khi rơi vào tận thế, trải qua nửa năm gột rưa, hắn từ lâu đã rèn luyện ra bản năng nhạy của như dã thú. Hắn nhanh chóng ngồi dậy, đẩy thiếu nữ ở bên dưới ra, nhanh chóng lấy ra khẩu súng đặt trên đầu giường.

Tất cả những phản ứng này diễn ra rất nhanh, cho đến khi bàn tay hắn nắm chặt lấy khẩu súng lục, Viêm Cương mới cảm thấy thở phảo nhẹ nhõm, sau đó lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hắn nhìn thấy một thanh niên đang ngồi trên một cái ghế bên cạnh cửa sổ, giống như một u linh, dường như đã ngồi ở đó đã lâu, người thanh niên đó có gương mặt rất lạnh lùng.

Sắc mặt Viêm Cương sa sầm, tuy rằng vừa mới đây thôi hắn còn cảm thấy vui mừng, nhưng tinh thần hắn không có buông lỏng cảnh giác. Trước đây hắn bị một người phụ nữ giết hụt ở trên giường, hắn liền khống chế được cảm xúc của bản thân, chưa bao giờ buông lỏng sự cảnh giác, cho dù lúc hắn cảm thấy hưng phấn nhất hắn cũng duy trì một sự cảnh giác cho mình.

Tuy hắn là người dễ quên, nhưng vết sẹo trên ngực của hắn do lưỡi dao đâm thủng kia, sẽ không bao giờ biến mất.

Hắn không hiểu tại sao, người thanh niên ngồi trước mặt mình lại vô thanh vô tức xuất hiện không gây ra một tiếng động, vì hắn biết rõ căn phòng của mình nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, bên ngoài canh phòng rất cẩn mật. Trừ khi trực tiếp bay vào qua lối cửa sổ, còn không căn bản không có cách nào lẻn vào phòng của hắn qua lối cửa chính. Vậy mà lúc này không biết tại sao lại xuất hiện một gương mặt vô cùng xa lạ ở trong phòng của hắn.

"Ngươi là ai?"

Viêm Cương rành rọt nói từng chữ.

"Mặc quần áo vào."

Lâm Siêu trả lời.

Viêm Cương lúc này mới ý thức được toàn thân hắn đang không một mảnh vải che thân, trong lòng không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ khẩu súng lên chĩa vào người thanh niên đó, lạnh lẽo âm trầm nói:

"Mày dường như vẫn chưa ý thức được tình huống của mình, thành thật một chút. Là ai giúp đỡ mày lẻn vào trong căn phòng này, cho mày mười giây đồng hồ để trả lời."

Ánh mắt Lâm Siêu nhìn vào nòng khẩu súng lục đang nằm trong tay Viêm Cương.

"Mày muốn chết!"

Viêm Cương cảm thấy vô cùng tức giận, không do dự chút nào bóp cò sùng. Ra tay giết người đối với hắn mà nói giờ đã trở thành cơm bữa.

"Đoàng!"

Tiếng súng nổ vang lên chát chúa, nòng súng tóe lửa, viên đạn bắn ra.

Vẻ mặt Viêm Cương lãnh khốc, hắn rất tự tin vào khả năng bắn súng của mình, tuy trước đây chưa bao giờ hắn có cơ hội chạm vào vũ khí này, nhưng từ khi cướp được một kho vũ khí. Trải qua luyện tập, bây giờ hắn có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu trong phạm vi ba mươi mét.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn, hình ảnh đầu người nổ tung không có xảy ra.

Viêm Cương ngẩng đầu lên, đồng tử hắn co rút lại, gương mặt vô cùng hoang mang, sợ hãi dường như nhìn thấy quái vật. Người thanh niên ngồi trước mặt hắn lúc này, dùng hai ngón tay thon dài trắng trẻo, kẹp chặt lấy một viên đạn.

Viêm Cương có chút bối rối.

Phốc một tiếng.

Ngón tay của Lâm Siêu hơi cong cong, đem viên đạn búng ra.

Huyết quang lóe lên, cơ thể Viêm Cương run lên, trán hắn xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, máu từ bên trong lỗ thủng đó chảy ra, thành một dòng máu từ trên trán hắn kéo dài xuống mặt. Viêm Cương cứ thế chết đi, thế nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ kinh hãi tột độ. Một lúc sau cơ thể hắn mới từ từ đổ về phía sau.

Máu tươi từ lỗ thủng trên trán chảy ra, nhuộm đỏ cả một góc giường.

Thiếu nữ bị Viêm Cương đẩy ra, lúc này vẻ mặt tái nhợt, khóc lóc run rẩy không ngừng, hàm răng cô va vào nhau lập cập. Nhưng cô nhanh chóng mím chặt môi không dám khóc nữa, vì lúc này mở miệng khóc lóc sẽ khiến cho người thanh niên kia tức giận, chỉ tổ mất mạng.



Cô liều mạng kìm nén sự hoảng sợ của mình, Dùng đầu móng tay bấm mạnh vào cánh tay của mình, dùng đau đớn kích thích thần kinh của mình, giúp mình tỉnh táo để thoát ra khỏi cơn sợ hãi hoảng loạn cực độ. Cô cố gắng nở nụ cười, rồi nói:

"Đại nhận, ngài có bất cứ yêu cầu gì, tôi cũng có thể…"

"Mặc quần áo vào."

Lâm Siêu từ trên ghế đứng lên, rồi đi tới cạnh giường.

Thân thể thiếu nữ thoáng run rẩy, không dám trì hoãn, vôi vã lấy quần áo ở dười gầm giường mặc vào. Trong lúc đang mặc quần áo, thiếu nữ cố gắng ưỡn bộ ngực căng tròn, trắng như sữa vẫn chưa phát dục hết của mình, đây chính là lợi khí duy nhất khiến cho cô có cảm giác an toàn.

Lâm Siêu không để ý đến thái độ mờ ám của thiếu nữ, hắn đợi thiếu mặc xong quần áo, và giúp Viêm Cương mặc quần áo vào, sau đó nắm lấy một tay Viêm Cương, kéo hắn từ trên giường xuống đất, lôi sềnh sệch cơ thể hẳn trên mặt đất đi ra phía cửa.

Mà ở bên ngoài căn phòng, mấy người Lâm Thi Vũ, Bạch Tuyết, Vưu Tiềm đã chờ sẵn, sau khi nhìn thấy Lâm Siêu mấy người này nhanh chóng tiến lại gần.

Bên ngoài căn phòng có vài thi thể của bạo dân.

"Tổng cộng có 238 người, trong đó sáu mươi hai người được trang bị súng ống, tất cả bọn họ đều đã bị đánh gục,Tiểu Hương đang giải cứu một số người bình thường bị biến thành nô lê bị nhốt dưới tầng hầm.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, tiếp tục kéo thi thể của Viêm Cương đi xuống dưới tầng.

Khi bọn họ đi xuống tầng dưới, trong đại sảnh đã tụ tập hàng trăm người, bọn họ đang gào khóc loạn cả lên, trong đó đa số là những cô gái trẻ, cùng với những lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, cùng bảy tám bé trai. Những thanh niên cường tráng còn lại đã gia nhập vào đội ngũ bạo dân.

Bề ngoài những người này giống như ăn mày vậy, không biết đã bao lâu rồi không có tắm rửa, mùi hôi thối bốc ra nồng nặc khiến cho Hắc Nguyệt , Lâm Thi Vũ và Vưu Tiềm khẽ cau mày.

Bạch Tuyết tựa hồ không cảm nhận được điều gì vẫn một mực đi theo sát Lâm Siêu như hình với bóng.

Khi mấy người Lâm Siêu vừa mới xuất hiện, lập tức khiến cho một số người chú ý. Những người này bị vẻ bề ngoài vô cùng sạch sẽ của mấy người Lâm Siêu làm cho kinh ngạc. Nhưng rất nhanh ánh mắt bọn họ chú ý đến cái thi thể Lâm Siêu đang kéo phía sau. Bởi vì bọn họ đã phải nhịn đói lâu ngày, ánh mắt không đủ tinh tường, thêm nữa góc quan sát không được rõ ràng, nên họ không nhìn rõ được dáng người Viêm Cương, nhưng vẫn cảm thấy người này rất quen thuộc.

Khi mọi người vẫn đang nghi ngờ phán đoán, thì Lâm Siêu khẽ vung tay một cái đem thi thể của Viêm Cương ném lên cao rồi rơi xuống phía trước đám người.

Rầm một tiếng, thi thể nặng nề đập xuống đất.

Đôt nhiên một tiếng động lớn vang lên, làm cho những người đang kêu gào, cùng với những người đang nhỏ giọng thì thào ngẩng đầu lên nhìn vế phía tiếng động phát ra. Khi bọn họ nhìn thấy thi thể của người giống như ma quỷ, đã để lại rất nhiều ác mộng trong tâm trí bọn họ, nhất thời cảm thấy kinh ngạc há hốc mồm.

Sau một chốc, cả đám người trở nên bùng nổ, ồn ào, vẻ mặt bọn họ vô cùng chấn động, bọn họ đã từng được chứng kiến năng lực của Viêm Cương, nên họ biết muốn giết chết một người như vậy vô cùng khó khắn. Không chỉ những bạo dân bảo vệ xung quanh hắn, chỉ riêng sức mạnh của bản thân Viêm Cương thì những người bình thường không có cách nào đối phó nổi.

Nhưng lúc này, thi thể của Viêm Cương đang nằm ở đó, khiến bọn họ không thể nào tin nổi đây là sự thật.

Trong đó có một ít nữ nhân, khóe mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào thi thể Viêm Cương, chỉ hận là không thể lao lên mạnh mẽ dẫm đạp thi thể của hắn mấy cái.

"Mọi người yên lặng!"

Lâm Siêu hắng giọng nói. Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập một sự uy nghiêm, truyền vào tai mỗi người.

Tất cả mọi người nhanh chóng im lặng, ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, trong lòng họ vừa mới cảm thấy vui mừng một chút, lúc này lại dấy lên một cảm giác bất an, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Siêu mang theo một chút lo lắng sợ hãi.

Tuy bọn họ nhìn thấy mấy người Lâm Siêu đều còn rất trẻ, hơn nữa nữ nhân chiếm đa số, thế nhưng không ai dám khinh thường. Vì, thi thể của Viêm Cương chính là từ trong tay người thanh niên lạnh lùng kia ném ra, có thể vung tay ném thi thể một người bay cao như thế, đi xa như thế. Chỉ riêng sức mạnh đó thôi đã khiến bọn họ vô cùng sợ hãi rồi.

Bọn họ nơm nớp lo lắng, không biết mấy người Lâm Siêu có tàn bạo giống như Viêm Cương hay không.

"Cho các ngươi hai sự lựa chọn."

Lâm Siêu nhìn tất cả bọn họ, lạnh lùng nói:

"Thứ nhất, nghe theo sự chỉ huy của tôi, tham gia lao động, mỗi ngày một người sẽ được lĩnh một ít lương thực cùng nước uống. Thứ hai, ai không chấp nhận có thể tùy ý rời đi."



Nghe lời Lâm Siêu nói, mọi người yên lặng nhìn nhau, Một lúc sau, có một nữ nhân còn trẻ bạo gan, hỏi:

"Xin hỏi, muốn chúng tôi lao động, là làm gì?"

Dường như cổ họng bị thương nên giọng nói của cô gái đó có phần hơi khó nghe.

Những người khác dùng ánh mắt tò mò, sợ hãi nhìn Lâm Siêu.

Lao động?

Đây là tận thế, còn muốn làm cái gì nữa?

"Căn cứ vào khả năng của mỗi người mà tính toán."

Lâm Siêu lạnh lùng trả lời:

"Biết cái gì thì làm cái đó, nếu cái gì cũng không biết, thì hãy đi xây tường đi."

"Xây tường?"

Tất cả mọi người sững sờ, cảm thấy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh nghĩ tới chuyện gì, trong số bọn họ có một ông lão sáu mươi tuổi, gày gò chỉ còn da bọc xương, bụng lép kẹp, dùng âm thanh suy yếu hỏi:

"Muốn chúng tôi xây dựng tường, là để chống quái vật sao?"

"Không sai!"

Lâm Siêu gật đầu nói.

Những người này liếc mắt nhìn nhau, sau đó rất nhanh có người đáp ứng, cuộc sống trước đây của bọn họ chính là dùng lao động để nuôi sống bản thân mình. Huống hồ bây giờ đang là tận thế, dùng sức lao động của mình để đổi lấy lương thực và nước uống, đại ngộ như vậy sao lại từ chối? Trừ khi đầu óc người đó hỏng rồi."

Dưới đề nghị đó của Lâm Siêu, có rất nhiều người đồng ý gia nhập, mặc dù vẫn có một số người cảnh giác, nghi ngờ người thanh niên xa lạ này đang muốn lừa gạt, bắt giữ bọn họ, thế nhưng bọn họ không có cách nào khác. Vì họ biết những người này so với Viêm Cương còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Bọn họ bị bắt làm nô lệ ở đây, đã từng có cơ hội phản kháng, nhưng bọn họ không có phản kháng, nguyên nhân rất đơn giản bọn họ cam chịu ở lại nơi này.

Tuy rằng rất thống khổ, thế nhưng nếu rời đi khỏi nơi này, bọn họ sẽ bị quái vật bên ngoài ăn thịt.

Loài người chính là như vậy, luôn tìm ra được đường sống cho mình.

Có điều, bên trong mấy trăm người này, vẫn có hai người phụ nữ lén lút rời khỏi nơi đây, chạy ra bên ngoài, bọn họ đã từng bị bạo dân chà đạp, cho nên từ lâu đã không còn tin tưởng bất cứ người nào. Họ luôn cho rằng những điều Lâm Siêu nói đều là giả tạo, đó chẳng qua chỉ là âm mưu của hắn mà thôi.

Lâm Siêu nhanh chóng phát hiện ra hai người bọn họ, nhưng cũng không thèm để ý tới, hắn đã rất nhân từ cho bọn họ một con đường sống, nếu như không muốn ở lại, thì hắn cũng không níu kéo bất cứ ai.

Lâm Siêu nói với Phạm Hương Ngữ:

"Trước tiên phát cho họ một chút đồ ăn."

Phạm Hương Ngữ gật nhẹ đầu, truyền tín hiệu cho bốn con Hủ thi mạnh nhất ở bên ngoài tòa nhà. Bốn con Hủ thi này bên trong trận chiến ở thành phố Đức Châu, đã ăn một lượng lớn thi thể quái vật, thể chất đã đạt đến cấp 44, năng lực tiến hóa lên cấp ba, bề mặt da thịt mục nát bên ngoài đã giảm đến 80%, chỉ còn lại một ít vị trí thối rữa nằm ở bụng vào ngực, có điều được quần áo bao phủ bên ngoài, nên không ai có thể nhìn thấy được.

Bốn con Hủ thi này tiến vào bên trong một siêu thị cỡ lớn, bên trong siêu thị này có rất nhiều Hủ thi tụ tập. Trong cái ngày bệnh dịch bùng phát, siêu thị diễn ra hoạt động tri ân khách hàng, rất nhiều người tham gia, kết quả trong khi bệnh dịch bùng phát…Bên trong siêu thị biến thành một nơi tu la địa ngục.

Bốn con Hủ thi này vẻ mặt cứng ngắc, di chuyển bên trong siêu thị, vượt qua lũ Hủ thi cấp thấp, động tác nhanh nhẹn đi thu thập tất cả các loại lương thực, thực phẩm vẫn còn sử dụng được. Rồi nhanh chóng đi ra ngoài, trên đường đi chúng còn tiêu diệt một ít Hủ thi cấp thấp chặn đường.

Con Hủ thi bị đánh gục, trên lưng có một cái vỏ cứng to và dầy giống như cái mai rùa vây, nằm trên mặt đất nửa ngày mới bò lên được. Nó nhìn về phương hướng bốn con Hủ thi kia vừa mới rời khỏi, nó đối với hành động của những đồng loại của mình cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook