Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 141: Thủ đoạn cuối cùng

Cổ Hi

07/05/2016

"Giết chết... dị số!"

Thanh âm trầm thấp già nua một lần nữa vang lên từ phía đại điện sau lưng, Lâm Siêu thông qua khúc xạ ánh sáng vừa tăng tốc độ chạy như điên vừa lưu ý động tĩnh phía sau. Chỉ thấy Cự Nhân trong đại điện thạch bích hình tròn phía sau sống lại không phải chỉ có một mình vị thần tám cánh tay mà những tượng đất sét Cự Nhân khác cũng sống lại, trong hốc mắt chúng bắn ra dữ dội ánh sáng màu đỏ, từ trong nham thạch giãy giụa đi ra.

Sắc mặt Lâm Siêu khẽ biến, tượng đất sét hình người lúc trước cao 1. 2 mét đã có thể chất khoảng bảy tám chục lần, hiện tại những thứ tượng đất này... chỉ riêng về thể tích nhất định hơn trăm lần tượng đất sét hình người kia.

Chạy chạy chạy!

Lâm Siêu không dám dừng lại môt giây nào, một khi bị đuổi giết thì rất có thể sẽ bị giết chết không thương tiếc.

Rất nhanh, mấy người đã vọt qua đường hành lang thạch bích thật dài để chạy tới vị trí lối ra của di tích, Lâm Siêu không do dự nhanh chóng bước ra một bước, tầm mắt hơi lóe lên giống như nhảy qua một màng hơi nước mỏng, một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài công xưởng bỏ hoang.

Đám người Hắc Nguyệt theo sát phía sau, tất cả đều chạy ra.

Lâm Siêu nhẹ nhàng thở ra nói: "Trước tiên rút lui."

Vưu Tiềm nhịn không được nói: "Lão đại, những quái vật kia làm sao vậy, như thế nào lại bỗng nhiên tấn công, tựa hồ chúng ta không có chạm vào cơ quan gì a? "

"Rất bình thường. "Trong nội tâm Lâm Siêu mặc dù có chút thất vọng nhưng rất tỉnh táo nói: " Có nhiều chủng loại di tích khác nhau, cũng không phải là ở bên trong di tích nào cũng có thể lấy được bảo vật, có di tích bên trong tất cả đều là cơ quan bẩy rập, thậm chí có di tích vừa tiến vào bên trong sẽ gặp phải quái vật canh giữ đánh chết!"

"Đáng sợ như vậy. "Vưu Tiềm co rụt cổ lại.

Lâm Siêu đi dọc theo đường cũ trở về, hắn hơi cau mày, trong lòng suy nghĩ về câu nói " dị số "của Trí Năng trong di tích, theo ý nghĩa mặt chữ để giải thích thì hẳn là chỉ ' tình huống ngoại lệ '.

Ta là tình huống ngoại lệ?

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên bước chân ngừng lại, đồng tử khẽ co rụt.

"Chẳng lẽ nói..." Trong lòng hắn kinh hoàng: "Trí Năng di tích này biết ta tới từ tương lai? "

Chỉ có điểm ấy mới khiến hắn khác biệt cùng những người khác, nếu không chỉ bàn về tính đặc thù thì Phạm Hương Ngữ càng đặc thù hơn so với hắn, hơn nữa còn có một người càng đặc thù chính là Nữ Vương vực sâu.

Thế nhưng điều này cần năng lực tính toán như thế nào mới có thể biết mình đến từ tương lai?

"Dù sao vẫn không có khả năng, tại thời điểm quét hình xâm nhập ký ức trong đầu ta hoàn toàn không có cảm thấy gì khác thường, rốt cuộc là làm sao tính toán ra..." Lâm Siêu nhíu mày.

Đúng lúc này --

Rống!

Ngay lúc đó, một tiếng rống giận dữ vang lên từ phía sau cửa vào di tích.

Lâm Siêu chợt quay đầu lại nhìn thấy cái đầu cực lớn của vị thần tám cánh tay đang giãy dụa đi ra từ bên trong cửa vào di tích, trong hốc mắt tượng đất sét bắn ra ngập trời ánh sáng màu đỏ tập trung thẳng vào Lâm Siêu, gào thét hai từ bằng ngôn ngữ Maya có ý tứ là: " Giết chết!"

Vèo!

Hai đạo ánh sáng đỏ thẫm bắn ra từ đôi mắt nó!

Đồng tử Lâm Siêu bỗng thu hẹp lại như lỗ kim, bản năng cơ thể đã khống chế một chút lực trường ánh sáng xung quanh làm cho quỹ tích hai đạo ánh sáng kia hơi thay đổi một chút...

Phốc!



Thân thể Lâm Siêu bay ngược về phía sau, trên ngực xuất hiện hai lỗ thủng phun ra một mảnh máu tươi.

Lúc này đám người Hắc Nguyệt mới kịp phản ứng, hoảng sợ nhìn Lâm Siêu bị bắn trọng thương, tốc độ hai chùm tia sáng kia vượt khỏi tốc độ phản ứng của đại não bọn họ, đừng nói là ngăn cản mà ngay cả làm ra phản ứng cũng không được!

Lâm Thi Vũ nhìn tình trạng vết thương của Lâm Siêu chỉ thấy vị trí trái tim hắn hầu như hoàn toàn bị xuyên thủng, cho dù thể chất mạnh mẽ hơn nữa mà bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không có cách nào trị khỏi, bởi vì trái tim là hệ thống truyền máu chủ yếu, một khi trái tim bị phá huỷ thì ngừng truyền máu, tốc độ chữa trị trong cơ thể sẽ dần dần trở nên chậm chạp cho đến khi hoàn toàn cứng đờ.

"Tiểu Siêu! "

Đầu óc nàng giống như nổ tung, một luồng phẫn nộ mãnh liệt không cách nào ngăn chặn từ trong lòng nàng dâng lên, nàng cảm giác huyết dịch đang điên cuồng chảy ngược, vừa sôi sục nóng bỏng vừa rét lạnh thấu xương, tất cả lý trí hầu như sắp bị cuồng nộ bao phủ, từ trong da thịt toàn thân xuất hiện cuồn cuộn luồng điện khiến cho người khác kinh sợ.

Một luồng điện trường vô hình tràn ra từ trên người nàng đẩy đám người Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ ra xa, thân thể nàng chậm rãi bay lên, đồng tử hoàn toàn hóa thành màu tím, ngay cả tròng trắng mắt cũng đã biến mất.

"Hủy diệt..." Nàng chậm rãi mở miệng, âm thanh chói tai như mảnh vải bị xé rách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cự Nhân thần tám cánh tay.

Phạm Hương Ngữ và đám người Hắc Nguyệt kinh hãi nhìn nàng, các nàng có một loại cảm giác, giờ khắc này Lâm Thi Vũ dường như tiến vào một loại trạng thái nào đó, mỗi một tia điện trên cơ thể nàng đều tràn ngập hơi thở mang tính hủy diệt, sức mạnh đạt đến một mức độ khủng bố cực đoan!

"Nàng đang thay đổi!" Vẻ mặt Phạm Hương Ngữ tràn đầy kinh hãi, tinh thần lực cường đại của nàng bắt được thay đổi thật nhỏ trên người Lâm Thi Vũ, phát hiện một ít tế bào trong cơ thể nàng đang tiến hành lột xác nào đó!

Lâm Siêu rơi trên mặt đất rồi lăn lộn vài vòng, trái tim nát vụn khiến cho hắn suýt hôn mê nhưng dựa vào lực ý chí cấp S vượt qua cực hạn con người để hắn cứng rắn chống đỡ một hơi thở mở ra Thứ Nguyên Không Gian, gọi ra Tiểu Thảo Quái, hái xuống một quả trái cây sinh mệnh cuối cùng trên người nó.

Nhét vào trong miệng trái cây đỏ tươi, Lâm Siêu dùng tốc độ nhanh nhất nhai nuốt, nước trái cây hóa thành nguồn năng lượng chữa trị cường đại làm dịu thương thế trên ngực hắn.

Lâm Siêu nhẹ nhàng thở ra, may mà năng lực của mình là ánh sáng, tuy rằng tốc độ hai đạo ánh sáng kia vượt qua tốc độ phản ứng của đại não nhưng mà bản năng thân thể đã làm ra điều chỉnh, cộng thêm lực trường ánh sáng xung quanh bản thân bóp méo một chút quỹ tích của nó mới khiến cho trái tim không bị xuyên thủng hoàn toàn, nếu không thì cho dù lực ý chí hắn có ngoan cường cỡ nào cũng sẽ chết ngay tại chỗ.

Lâm Siêu che ngực, hiệu quả trái cây sinh mệnh tuy rằng mạnh mẽ nhưng trái tim lành lại cần một khoảng thời gian, không phải trong nháy mắt có thể khỏi hẳn, mà quái vật thần tám cánh tay kia hiển nhiên sẽ không cho hắn thời gian lành lại.

Lúc này Lâm Siêu nhìn thấy Lâm Thi Vũ trong cơn nổi giận, dưới điện áp khủng bố kia cho dù là cách khá xa hắn vẫn có thể cảm nhận được lông tơ và đầu tóc toàn thân đều bị kích thích một tầng tĩnh điện. Hắn hơi giật mình, với khả năng bản thân Lâm Thi Vũ tuyệt đối không thể tạo thành lực trường điện áp lớn như thế!

Dường như nàng... đang tiến hành lột xác nào đó?!

Lâm Siêu có một loại dự cảm không tên, vội vàng đứng lên nói với Lâm Thi Vũ: "Ta còn sống, chạy mau, nó không phải là thứ chúng ta có thể đối phó!"

Đám người Hắc Nguyệt thấy Lâm Siêu không chết thì vui mừng như điên.

Lâm Thi Vũ nghe thấy giọng nói Lâm Siêu liền hơi ngơ ngác, màu tím trong tròng trắng mắt dần dần rút đi làm cho nàng tỉnh táo trở lại, điện áp khủng bố xung quanh cũng theo đó mà biến mất, nàng quay đầu lại nhìn về phía Lâm Siêu, trong đôi mắt mềm mại lập tức tuôn ra một cỗ hơi nước, vui mừng phát khóc lao đến.

Lâm Siêu mở ra cải tạo Long Dực nói: "Các ngươi tiến vào Thứ Nguyên Không Gian. "Nói xong cũng không đợi mấy người này trả lời đã đưa tất cả bọn họ đi vào.

Rống!

Cự Nhân thần tám cánh tay nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong cửa vào di tích dốc sức liều mạng giãy giụa làm cho cửa vào di tích có đường kính hình tròn sáu mét mở rộng đến hơn mười mét.

Sắc mặt Lâm Siêu khẽ biến, lập tức khởi động cải tạo Long Dực dùng tốc độ cao nhất bay đi.

Trong nháy mắt khi hắn vừa bay lên, Cự Nhân thần tám cánh tay đã thoát ra di tích, bàn chân giẫm trong không khí gầm thét đuổi theo tựa như một chiếc máy bay gào thét ở tầng trời thấp, xé rách hoàn toàn mạng nhện dọc đường và dấy lên một trận bão cát như vòi rồng.

Trái tim Lâm Siêu nhảy mạnh, hắn không nghĩ tới đầu Cự Nhân thần tám cánh tay này chẳng những đuổi ra khỏi di tích lại còn có thể khống chế khí lưu, tốc độ không kém cải tạo Long Dực của hắn chút nào, thậm chí...còn nhanh hơn!

Rống!

Cùng lúc đó, trong cửa vào di tích lại lần nữa vang lên một tiếng gào thét, tượng đất sét Cự Nhân chỉ có một con mắt từ bên trong leo ra cũng đạp trong không khí đuổi theo.

Sắc mặt Lâm Siêu khó coi, một con Cự Nhân thần tám cánh tay đã để cho hắn rơi vào tuyệt cảnh, thế mà lại còn thêm một con nữa, với lại trong đại điện kia có vẻ còn có bảy tám con, không phải tất cả đều đuổi theo chứ?



Giống như trong suy nghĩ của hắn, phía sau tượng đất sét Cự Nhân độc nhãn kia lại lần nữa leo ra bốn cái tượng đất sét Cự Nhân cùng đuổi giết tới đây.

Vẻ mặt Lâm Siêu âm trầm biến đổi cải tạo Long Dực đến hình thái cuối cùng, lông vũ đen kịt chìm vào bên trong cánh thịt, lân phiến màu đen khiến cho cánh thịt vô cùng dữ tợn, tản ra khí tức Hồng Hoang, tốc độ mở ra đến mức cao nhất!

Hô!

Hắn bay đến phía trên mây mù, phóng đi như một viên sao băng màu đen!

Cự Nhân thần tám cánh tay và sáu tượng đất sét dốc sức liều mạng đuổi theo ở phía sau, cự ly chẳng những không có giãn ra mà ngược lại dần dần gần hơn.

Mạch máu lông tóc toàn thân Lâm Siêu vỡ vụn, rất nhiều máu tươi từ trên người rơi xuống, dưới trạng thái phi hành cực hạn tốc độ siêu âm thì thể chất của hắn miễn cưỡng có thể thừa nhận được, nếu như đổi lại thân thể lúc trước đoán chừng mạch máu và kinh mạch trong cơ thể đều vỡ vụn rạn nứt, hoặc là cơ tim ngừng đập.

Rống ~!

Tượng đất sét Cự Nhân một mắt gào thét một tiếng, từ trong độc nhãn bắn ra một đạo ánh sáng thô to.

Lâm Siêu không kịp né tránh, cải tạo Long Dực liền bị ánh sáng đánh trúng hiện ra một lỗ cháy sâu gần như xuyên qua Long Dực.

Tuy rằng thân thể hắn không có bị thương nhưng tốc độ đã chịu ảnh hưởng nên bị kéo gần một khoảng cách lớn.

"Chạy không thoát. "

Nội tâm Lâm Siêu trầm xuống.

"Xem ra chỉ có thể hi sinh nó. "Trong lòng Lâm Siêu có chút không muốn, hắn hạ xuống một tòa nhà hai mươi mấy tầng phía trước rồi mở ra Thứ Nguyên Không Gian, gọi ra tất cả đám người Lâm Thi Vũ,Hắc Nguyệt, Hoàng Kim Khuyển, Tiểu Thảo Quái cùng với cổ thương 'Minh' của hắn.

Ngoài ra còn có 'Nguyệt kim' và một ít đồ hiếm thấy thu được bên trong di tích Ai Cập Cổ.

" Lão đại, ngươi đây là..."

" Chúng nó đuổi tới! "

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Cự Nhân thần tám cánh tay cùng tượng đất sét Cự Nhân độc nhãn, tất cả đều nhanh chóng đuổi theo.

" Mọi người chờ ta ở đây. "Lâm Siêu nhanh chóng dặn dò một tiếng, sau đó vỗ cánh chim bay về phía Cự Nhân thần tám cánh tay.

"Tiểu Siêu!"

"Lão đại!"

Lâm Thi Vũ và đám người Hắc Nguyệt nhìn thấy Lâm Siêu lại bay thẳng đến trước mặt chúng nó không khỏi la thất thanh, những Cự Nhân tượng đất sét này có thể chạy nhanh trên không trung mà có thể đuổi theo tốc độ cải tạo Long Dực, không cần nghĩ cũng biết thể chất của bọn nó khẳng định đạt tới một mức độ khó mà lý giải.

Thế nhưng Lâm Siêu lại giống như tự sát xông về phía bọn nó!

"Đến đây đi! "Lâm Siêu lăng không mà đứng, sắc mặt băng lãnh nhìn bọn nó.

Rống! Lấy Cự Nhân thần tám cánh tay dẫn đầu, sáu đầu Cự Nhân tượng đất sét gầm thét vọt tới.

Lâm Siêu chậm rãi giơ tay lên về phía bọn nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook