Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 22: Thu Phục Hoàng Kim Thú (2)

Cổ Hi

06/10/2015

"Chị anh..?"

Phạm Hương Ngữ hơi ngạc nhiên, nhìn từ đầu xuống chân Lâm Thi Vũ, rồi mới khinh thường nói:

"Rõ ràng là em gái, đừng tưởng rằng tôi không biết cách xưng hô của nhân loại các người, Hừ!"

Lâm Siêu lạnh lùng nói:

"Tôi không cần phải giải thích cho cô, cô chỉ cần biết như thế là được rồi."

"Anh. . ."

Phạm Hương Ngữ tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Thi Vũ kéo áo Lâm Siêu, nói:

"Tiểu siêu, cô bé này là ai, bạn của em hả?"

"Không phải."

Lâm Siêu giọng nói mềm mỏng hơn, trả lời:

"Cô ta là một con hủ thi đặc thù tiến hóa thành, bề ngoài giống hệt chúng ta, có được năng lực khống chế những con hủ thi bình thường khác, hơn nữa còn thích ăn thịt người, nhưng bây giờ đã là người hầu của chúng ta, về sau chị cần cô ta làm việc gì, cứ trực tiếp sai bảo, cổ không dám trái lệnh đâu."

Lâm Thi Vũ kinh ngạc nhìn Phạm Hương Ngữ, trong ấn tượng của nàng, hủ thi đều là loại toàn thân thối rữa, người đầy mùi hôi thối, mà cô gái này da thịt trắng như tuyết, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, đừng nói là hủ thi, dù là nhân loại cũng không có làn da hoàn hảo như vậy.

Phạm Hương Ngữ thấy Lâm Siêu hoàn toàn không để ý đến mình, tức giận dậm chân một hồi, nhìn Lâm Thi Vũ, tròng mắt chuyển động, hiện lên một tia tia sáng kỳ dị.

Lâm Siêu ra lệnh cho Phạm Hương Ngữ :

"Đi trước mở đường."

Phạm Hương Ngữ bất đắc dĩ lầm bầm một tiếng, chỉ có thể đi phía trước, khống chế ba con hủ thi mở đường, đám hủ thi vặn vẹo cổ, loạng choạng thân thể đi về phía trước như những bảo tiêu dũng mãnh.

Ven đường gặp bất kỳ con hủ thi nào cũng bị ba con hủ thi đánh chết, nếu bị một đám hủ thi chặn đường, Lâm Siêu sẽ ra lệnh Phạm Hương Ngữ kiềm chế bọn chúng, còn hắn thì ôm Lâm Thi Vũ, dựa vào kỹ năng của mình nhanh chóng vượt qua.

Phạm Hương Ngữ thân thể tuy rằng nhìn giống hệt con người, nhưng không hề có khí tức nhân loại nên không bị đám hủ thi tấn công, ngược lại trong đại não ẩn chứa sóng điện sinh vật cường đại, giống như từ trường vô hình, khiến đám hủ thi bình thường theo bản năng không dám tới gần.

Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, bị Lâm Siêu nắm tay lôi đi, nàng trầm tư nói:

"Cô ta hẳn là lợi dụng sóng điện sinh vật để khống chế hủ thi bình thường, nhân loại chúng ta có thể chế tạo ra thiết bị khống chế sóng điện, từ đó khống chế đám hủ thi này không?"

Lâm Siêu nói:

"Đó là một ý hay đấy, nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ còn chưa thể chế tạo được."

Lâm Thi Vũ "A" một tiếng, rồi lại tiếp tục trầm tư, hồn nhiên không để ý cảnh vật xung quanh đang trôi qua nhanh chóng.

Vượt qua bầy hủ thi, Lâm Siêu dừng lại chờ một lát, thấy Phạm Hương Ngữ chạy đến mới tiếp tục tiến về phía trước.

Phạm Hương Ngữ khống chế ba con hủ thi tiếp tục mở đường, miệng hỏi:

"Chúng ta đi đâu vậy? Quay về chỗ anh ở trước kia hả, vì sao không chiếm cái khách sạn kia luôn cho rồi, với sức mạnh của anh, muốn khống chế chỗ đó rất đơn giản, bọn chúng sẽ nguyện ý nhận anh làm lão đại, một thủ lĩnh cường đại có thể bảo vệ bọn chúng an toàn hơn, dù anh đã giết thủ lĩnh trước đây, cũng không có ai ghi hận anh đâu."

Lâm Siêu lạnh nhạt nói:

"Cô thử nghĩ xem, nuôi dưỡng một người, hay nuôi dưỡng một đám người, cái nào nhẹ nhàng hơn?"

"Thế nhưng, bọn chúng có thể làm việc cho anh, mang lại lợi ích cho anh, hiệu suất làm việc của đoàn đội luôn mạnh hơn cá nhân rất nhiều, không phải sao?"

Phạm Hương Ngữ mỉm cười nói.

Lâm Siêu nói:

"Cũng có lý."

"Bây giờ trở về vẫn còn kịp đó."

Phạm Hương Ngữ hai mắt sáng lên, vội vàng nói.



Lâm Siêu tùy ý nói:

"Nhưng mà tôi lại thích làm những việc vô lý."

"Anh!"

Phạm Hương Ngữ tức giận nói:

"Anh thật ngu ngốc!"

Lâm Siêu lườm nàng, nói:

"Cô nhiều chuyện quá rồi đó, lo làm tốt nhiệm vụ của mình đi."

Phạm Hương Ngữ ủy khuất nhìn Lâm Thi Vũ, nói:

"Chị à, nhìn em trai của chị kìa, hắn khi dễ em, một chút phong độ thân sĩ cũng không có, sao lại có thể cư xử với phụ nữ như vậy chứ."

Lâm Thi Vũ hì hì cười cười, nói:

"Cô không phải là người, sao có thể tính là khi dễ người được?"

"Tôi biết mà, trong mắt các người, tôi là hủ thi, nhưng tôi cũng thân bất do kỷ thôi mà, dù tôi có ăn thịt người, nhưng cũng giống nhân loại các người muốn ăn gà, vịt, thịt, cá... là thiên tính, chẳng lẽ vì thế mà trách tôi hay sao?"

Phạm Hương Ngữ vẻ mặt đáng thương nói.

Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, gật đầu nói:

"Cũng có lý..."

Phạm Hương Ngữ bước hai bước lại gần nàng, ủy khuất lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:

"Bảo em trai của chị đừng…hung dữ với em như thế nữa, được không?"

Lâm Thi Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

"Không được."

Phạm Hương Ngữ sững sờ:

"Vì sao vậy?"

"Thứ nhất, Tiểu Siêu đã trưởng thành, tôi sẽ không xen vào quyết định của nó, thứ hai, thấy bộ dạng cô bị bắt nạt, tôi rất vui vẻ, thứ ba, tôi cũng thích làm những việc không có đạo lý."

Lâm Thi Vũ giọng nói êm tai, trên mặt đầy vẻ tươi cười hồn nhiên.

Phạm Hương Ngữ nản lòng, nói:

"Hai người thật đúng là... Thật đúng là ngu xuẩn a!"

Bàn tay của nàng đột nhiên dùng sức, nhanh chóng bóp chặt yết hầu Lâm Thi Vũ, tay kia từ dưới váy dài màu đen lấy ra một khẩu súng, nhắm ngay vào huyệt Thái Dương, cùng lúc đó, nàng cảnh giác xoay người nhìn Lâm Siêu, hung dữ nói:

"Không được qua đây, nếu không tao sẽ bắn chết ả!"

Nhưng làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là Lâm Siêu không hề sợ hãi như nàng dự liệu, ngược lại quái dị nhìn nàng, nói:

"Cô có chắc là muốn làm vậy không?"

Phạm Hương Ngữ nghĩ đến tốc độ đáng sợ lúc trước của Lâm Siêu, trong lòng hơi khẩn trương, nàng hừ một tiếng, cười lạnh nói:

"Tao cảnh cáo mày, nếu mày có bất kì hành động nào, tao sẽ bắn nổ đầu ả! Dù tốc độ của mày có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng viên đạn đâu!"

Lâm Siêu nhướng mày nói:

"Cô đang uy hiếp tôi?"

Phạm Hương Ngữ cười lạnh nói:



"Đương nhiên! Chị em tụi mày thật là ngu ngốc, tưởng tao thật sự muốn làm osin à? Hừ, còn dám bắt tao tuân theo hai cái quy định , buồn cười, ngây thơ quá! Còn bà chị trẻ con quái thai của mày nữa, ngu ngốc để cho tao tới gần, đã biết tao là hủ thi mà một chút phòng bị cũng không có, biết hủ thi là cái gì không, sẽ ăn thịt người đấy!"

"Cô nói ai là quái thai?"

Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, đôi mắt đen nhánh ẩn sau gọng kính màu đen, lóe ra một tia hào quang sắc bén.

Phạm Hương Ngữ không nghĩ tới dưới loại tình huống này, cô gái mà mình đang khống chế lại vẫn dám dùng giọng điệu uy hiếp tra hỏi mình, ả có chút không thoải mái, âm thanh lạnh lùng nói:

"Nói mày đó, sao nào, còn muốn cắn tao hả? Hôm nay nếu hai chị em tụi mày không để tao rời khỏi đây, tao sẽ đồng quy vu tận với tụi mày!"

"Vậy... cứ thử xem."

Hô!

Đột nhiên thân thể Lâm Siêu lướt đi, trong ánh mắt đen kịt xẹt qua một tia sáng như lưu tinh.

"Không được tới đây!"

Phạm Hương Ngữ giật mình kêu to, ả không nghĩ tới Lâm Siêu máu lạnh như vậy, hoàn toàn không để ý sống chết của chị mình, chẳng lẽ ả không phải là chị ruột của hắn?

Khi ả chuẩn bị bóp cò, đột nhiên hoảng sợ trông thấy, Lâm Thi Vũ trong tay mình, không ngờ đã hư không tiêu thất rồi!

"Sao..."

Ả há to miệng, trong nhất thời chả biết nói gì nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Siêu đã tới trước mặt, một tay đoạt súng, tay kia giữ chặt yết hầu trắng nõn như thiên nga của ả .

Phạm Hương Ngữ nhìn đôi mắt của nam nhân kia trong khoảng cách gần, ngoài màu đen của tròng mắt ra không thấy có chút tình cảm nào, lạnh lùng giống như một người máy, ả thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, khó khăn nói:

"Sao, làm sao có thể, chẳng lẽ chị của mày cũng là người có năng lực đặc thù?"

Lâm Siêu bóp chặt cổ ả, từ từ cúi xuống gần đôi má trắng nõn của ả, đến khi chóp mũi hai người hầu như sắp chạm vào nhau, thanh âm hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy lạnh lẽo:

"Đây là lần đầu tiên cô phạm sai lầm, tôi cho cô thêm hai cơ hội nữa, dùng hết ba cơ hội đó, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hối hận... vì đã đến thế gian này."

Trong nội tâm Phạm Hương Ngữ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy thật kinh hãi, từ lời nói vừa rồi của nam nhân này, ả tựa hồ hiểu được một tin tức khác, chẳng lẽ, hắn một mực chờ đợi mình phạm sai lầm? Hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn?

Ả cảm thấy ngỡ ngàng, nhất thời khó mà tin được.

Lâm Siêu buông tay, tiếp tục đi về phía trước.

Phạm Hương Ngữ giờ mới thấy được thân ảnh Lâm Thi Vũ, nàng chưa tỉnh hồn, nói:

"Cô cũng có thể ẩn thân à?"

"Đoán thử xem."

Lâm Thi Vũ bỗng nhúc nhích ngón tay, đẩy kính mắt, nói:

"Tôi rất thù dai đấy, Tiểu Siêu cho cô ba lần cơ hội, còn tôi thì không."

"Cô muốn làm gì?"

Phạm Hương Ngữ sắc mặt biến hóa.

Lâm Thi Vũ nhe răng cười cười, nói:

"Tôi muốn nhìn não cô một chút, xem thử có gì khác hủ thi bình thường, lần sau để cho tôi mở ra xem một chút nha."

Phạm Hương Ngữ sợ tới mức run rẩy liên tục, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười nói:

"Bộ não có gì đâu mà nhìn, không có gì khác đâu, giống y nhân loại các người thôi, hay là đừng nhìn a, khỏi phải gặp ác mộng."

"Cái này phải xem qua mới biết được."

Lâm Thi Vũ phối hợp nói, sau đó đuổi theo Lâm Siêu.

Phạm Hương Ngữ khóe mắt giật giật, nghĩ thầm hai chị em này chẳng khác gì Ác ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook