Trùng Khải Mạt Thế

Quyển 3 - Chương 72: Tuyết ngừng

Cổ Hi

03/02/2016

Đạn pháo bắn ra, ngay lập tức bắn trúng vào phía sau của xe việt dã, chiếc xe đã qua cải tạo thân xe có khả năng chống đạn khiến cho lực phá hủy của đạn pháo giảm xuống thấp nhất không gây ra bất cứ tổn hại lớn nào cho chiếc xe. Tuy lực trùng kích không quá mạnh, nhưng lại làm cho tốc độ của xe bị ảnh hưởng, tác động của lực xung kích khiến cho bánh xe bị rê trượt trên mặt tuyết làm cho tốc độ xe giảm mạnh.

Chiếc xe việt dã màu đen chẳng khác nào con cự thú đang săn mổi, cổ họng gầm nhẹ, cấp tốc lao tới.

Đoàng đoàng!

Mấy vị Tướng quân ngồi đằng sau chiếc xe màu trắng, rút súng ra, thò ra ngoài cửa sổ, hướng nòng súng về phía sau ngắm bắn chiếc xe việt dã màu đen, hoa lửa tung tóe phát ra do lực va chạm của những viên đạn vào vỏ xe hợp kim đã qua cải tạo, không làm ảnh hưởng gì đến tốc độ của chiếc xe.

Hai chiếc xe việt dã không ngừng truy đuổi nhau trên mặt tuyết.

Hứa Tư lệnh, thấy tình huống giằng co, lạnh lùng nói: :" Sơn Hà, ra tay đi!"

Đôi mắt Sở Sơn Hà lóe lên , mở nóc xe, hắn dùng tay điều chỉnh xe sang chế độ lái tự động, cả người từ ghế lái dứng lên, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bắp thịt toàn thân căng ra, cơ bắp cuồn cuộn giống như một vị Thiết tháp.

"Chết!"

Sở Sơn Hà gầm nhẹ,trong chớp mắt từ trên nóc xe việt dã màu đen nhảy lên, giống như một con quái vật hình người rơi lên trên nóc chiếc xe màu trắng.

Rầm!

Bàn chân đạp mạnh lên trên nóc xe, cổ họng hắn gầm nhẹ, đưa bàn tay tóm chặt lấy một cánh tay cầm súng đang thò ra bên ngoài cửa sổ, một vị Tướng quân sắc mặt kinh hoảng, hắn ngay lập tức muốn đóng cửa kính chống đạn lại, hắn tin tưởng cho dù thể chất của Sở Sơn Hà có đạt đến gấp 10 lần, cũng không có thể đánh vỡ cửa kính chống đạn.

Nhưng Sở Sơn Hà không cho hắn có cơ hội, đem cánh tay hắn nắm chặt lấy, rồi dùng lực kéo mạnh một cái, làm toàn bộ cánh tay bị xé ra, rơi xuống, máu tươi phun ra bắn đầy lên trên mặt Sở Sơn Hà,mạch máu trên cánh tay cụt giống như những xúc tu, máu tươi theo đó nhỏ xuống, tạo thành những bông hoa mai xinh đẹp nở trên mặt tuyết.

"Mở!"

Sở Sơn Hà nắm chặt nắm đấm, gân xanh vặn vèo nổi lên trên nắm tay, cả người bốc lên một luồng khí nóng, da dẻ trở nên đỏ đậm sung huyết, miệng gầm nhẹ một tiếng đánh ra một quyền.

Ầm!

Cửa sổ chống đạn bị lực trùng kích từ nắm đấm xuất hiện vài vết nứt.



Bên trong chiếc xe, mấy vị Tướng quân, sợ đến tái cả mặt, bọn họ không nghĩ Sở Sơn Hà lại mạnh mẽ đến mức biến thái như vậy, có thể đánh vỡ cửa kính chống đạn.

Sở Sơn Hà giống như một con nhện màu đen bám chặt ở trên chiếc xe màu trắng, điên cuồng không ngừng đấm mạnh, lực xung kích cực lớn chấn động đến mức khiến cho chiếc xe màu trắng lắc qua lắc lại, trượt ở bên trên mặt tuyết.

Chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng áp sát lại, đến lúc này hai xe đang song song chạy sát với nhau.

Cửa kính ngay bên cạnh vị trí lái xe ngồi đột nhiên hạ xuống, gương mặt thâm trầm của Hà Tư lệnh lộ ra, hắn nghiêng đầu nhìn về phía vị trí ngồi của Hứa Tư lệnh, giọng điệu lạnh lẽo, nói:"Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Hứa Tư lệnh cười nhạt, nói:"Đều là bạn bè nhiều năm,ông nên hiểu rõ tôi, tôi không phải là ông, tôi chỉ là mong ông quay trở lại nói chuyện thôi"

Hà Tư lệnh trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi đã thua,hãy thả cho tôi rời đi, tôi tuyệt đối sẽ ko quay lại tấn công căn cứ."

Hứa Tư lệnh nở nụ cười nhẹ nhàng, nói:"Ông có còn nhớ Năm mươi năm trước đây, ba người chúng ta lần đầu tiên gặp gỡ, khi đó, lão Quách vẫn là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết nghiên cứu cái này cái kia. Mà tôi, từ nhỏ đã không không được đọc sách, nhà lại đông con,cha mẹ tôi không có cách nào nuôi sống, liền đem tôi đưa vào quân đội, tôi tham gia quân đội, chỉ vì ước mong được ăn,được uống ,để có thể sống sót, nếu như có thể… Gia đình tôi vì tôi gia nhập quân đội mà kiếm được chút tiền từ đó có thể sống tiếp ... "

"Chỉ có ông, Hứa Tư lệnh xoay chuyển ánh mắt, nhàn nhạt nhìn Hà Tư lệnh, nói: "Ông với hai người chúng tôi hoàn toàn khác, mục đích tham gia quân đội của ông là muốn được làm quan,trở thành Tướng quân, trong ba người chúng ta, ông là người có tiền đồ nhất, người đầu tiên được thăng chức là Thiếu úy chính là ông ,người đầu tiên lên làm thiếu tá chính là ông và người đầu tiên được thăng quân hàm cấp Tướng cũng chính là ông!"

"Tôi cùng lão Quách vẫn luôn ước ao được giống như ông, rất khâm phục ông, nhưng mà…"

Hứa Tư lệnh cười tự giễu, nói:

"Năm tháng tuổi tác không có tha một ai hết, nếu như là mấy chục năm trước đây, tôi có lẽ sẽ ngây thơ mà thả cho ông chạy trốn, khuyên bảo ông tỉnh ngộ, nhưng bây giờ, lão Hà à, chúng ta đều già rồi, đếu đã nhìn thấu mọi thứ, buông tay đi, chúng ta không cần phải tự dằn vặt mình, sóng sau xô sóng trước, thế giới này đã là của những người trẻ tuổi, chúng ta nên thoái vị. "

Lão Hà ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như chim diều hâu, lạnh lùng nhìn Hứa Tư lệnh, nói: "Nếu như không phải vì bệnh dịch bùng phát, tôi sẽ chuẩn bị về hưu, nhưng mà đây là một thế giới hoàn toàn khác, đây là cơ hội của chúng ta, hơn nữa tôi nghe nói ông mới nghiên cứu ra một loại vật chất thần kỳ có khả năng biến người bình thường trở thành Tiến Hóa Giả, chỉ cần có thể trở thành Tiến Hóa Giả, tuổi thọ sẽ được kéo dài, chúng ta tại sao lại phải lựa chọn từ bỏ? Ai đã không từng trải qua tuổi thanh xuân, nhưng mà, những người mới kia họ đã từng trải qua tuổi già sao? Tôi không có cảm thấy , nếu đem căn cứ cho người khác quản lý, lại so với tôi còn tốt hơn!"

Vẻ mặt hồi tưởng về quá khứ trên gương mặt của Hứa Tư lệnh dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt, nói:

" Bất cứ ai đều có thể quản lý căn cứ, chỉ duy nhất có ông là không được!"

Hà Tư lệnh hàn quang trong mắt lóe lên, đôi mắt chòng chọc nhìn thẳng vào Hứa Tư lệnh, nói:

"Tại sao?"

Hứa Tư lệnh ngẩng đầu, nói:



" Bởi vì ông là người kiêu hùng,đa nghi, có dã tâm lớn, nếu như ông nắm được căn cứ, tôi cùng lão Quách sẽ hết đường sống, tôi không phải vì mình mà đấu tranh với ông, là vì lão Quách và con gái của tôi."

Hà Tư lệnh ngẩng đầu nhìn hắn, một lát sau, bỗng nhiên cười khẽ, nói:

" Ông vẫn là tiếp tục dối trá, giả vờ từ bi! Nói thật cho ông biết, liên quan đến lá bài tẩy của ông, kỳ thật ngày hôm qua tôi cũng đã đoán được, hơn nữa tôi còn biết, Trung tướng Sa chính là gián điệp nằm vùng nhiều năm mà ông đã bố trí ở bên cạnh tôi!"

Hứa Tư lệnh sắc mặt khẽ đổi, nói:

"Ông có ý gì?"

Khóe miệng Hà Tư lệnh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói:" Việc nên sắp xếp, tôi cũng đã an bài xong, ông tuyệt đối sẽ không nghĩ tới sao, với cá tính con người tôi, dĩ nhiên là sẽ biến mình trở thành mồi nhử, lúc đầu tôi từ trong lao ra bên ngoài lấy biệt danh là "Sói", ông có biết tại sao không, bởi vì tôi cho dù có chết, cũng sẽ kéo một người chết theo! Lần này, tôi thua trong tay của ông cùng với lão Quách, bị giết chết, thế nhưng, tôi đời sau sẽ vẫn trở thành người thống trị Tân Thế giới này, trở thành Chúa Tể, ngày hôm nay không phải ông muốn tuyên bố thành lập Kỷ nguyên mới hay sao, tôi và ông giao tình đã nhiều năm, tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho ông một lễ vật thật lớn, sau vài tiếng nữa, ông sẽ nhận được."

Hứa Tư lệnh sắc mặt biến đổi một hồi, trở nên âm trầm nhìn hắn, nói:"Ông đã làm gì tiểu Sa?"

"Đương nhiên là giết rồi." Hứa Tư lệnh cười nhạt một tiếng, nói:"Kẻ phản bội, còn có thể có kết quả tốt được sao?"

Hứa Tư lệnh hít một hơi thật sau, hắn cúi đầu, dùng sức mằ nắm hai nắm đấm thật chặt, một lát sau, bên trong cổ họng phát ra một âm thanh già nua, khàn khàn, mang theo sát ý nồng nặc, nói:"Bắt!"

Ở vị trí ghế ngồi đằng sau có hai vị Tướng quân, đột nhiên từ nóc xe chui ra, nhảy sang xe việt dã màu trắng, hai người này dĩ nhiên đều là Tiến Hóa Giả!

Chiếc xe việt dã màu trắng dưới sự phối hợp tấn công của ba Tiến Hóa Giả rất nhanh bị ép dừng lại.

Tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, đứng từ trên cao nhìn xuống, dấu vết hai chiếc xe va chạm nghiền ép để lại kéo dài thẳng tắp đến tận phía chân trời, mà xa xa mờ ảo trong sương tuyết là căn cứ màu đen lúc ẩn lúc hiện.

Tuyết rơi, nhỏ dần, nhỏ dần.

Rồi đến lúc hoàn toàn ngừng lại.

Buổi lễ phát biểu chào mừng Kỷ nguyên mới sẽ bắt đầu trong mười mấy phút nữa.

Lâm Siêu ngước mặt nhìn đám mây đen trên bầu trời, tuy rằng tuyết đã ngừng, nhưng khí trời vẫn không có thay đổi, tuyết rơi như chỉ là dừng lại trong giây lát, nó như đang đợi tích trữ đủ năng lượng rồi sẽ bùng phát cuồng bạo trở lại biến thành cơn bão Tuyết dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Khải Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook