Chương 18: Trợ lý
Chung Hiểu Sinh
21/12/2016
– Trợ lý.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lăng Hằng ngồi xe đi tới phim trường.
Lễ khởi quay “Đao phong” được tổ chức từ hai ngày trước, bởi Lục Lăng Hằng không phải nhân vật chính nên gia nhập đoàn phim chậm hơn hai ngày, lúc anh tới phim trường thì mọi người đang chuẩn bị sắp xếp.
“Tiểu Lục tới rồi à.” Phó đạo diễn Trương An Hoa ra tiếp đón cậu, “Trước tiên dẫn cậu đi làm quen một chút.”
Phim trường được đặt ở gần một trụ sở quân sự ở Thượng Hải, trong phim trường có rất nhiều người bận đồ quân trang, có người là diễn viên, cũng có những quân nhân thật sự. Lục Lăng Hằng vừa liếc mắt đã có thể thấy Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc trong đám đông — Trong “Đao phong”, vai nam chính Tào Phong do chính Trương Minh Tước thủ vai, Nhạc Hinh Ngọc thì là nữ chính. Nhưng bởi đây là phim quân sự cho nên rất ít vai nữ, tuy là nữ chính nhưng cũng không có nhiều phân cảnh.
Trương An Hoa dẫn Lục Lăng Hằng đi tới, Lục Lăng Hằng mỉm cười chào hỏi họ: “Chị Nhạc, anh Minh Tước.” Trước đây ở trong công ty anh được xem như anh cả, mặc dù tuổi đời không nhiều, nhưng luận về vai vế mọi người đều gọi anh một tiếng “Anh Lục”, hôm nay đến lượt anh kêu chị gọi anh với người khác, ngược lại cảm giác cũng không tồi.
Nhạc Hinh Ngọc thấy Lục Lăng Hằng thì rất mừng rỡ: “Lăng Hằng, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội hợp tác với cậu rồi.”
Trong khi đó thái độ Trương Minh Tước rất thờ ơ, chỉ ậm ờ đáp lại một tiếng. Lần trước trên thảm đỏ hắn bị một tân binh cướp đi danh tiếng, trên truyền thông có không ít lời châm chọc công kích hắn, thành ra từ đó đến nay hắn có thành kiến với Lục Lăng Hằng.
Trương An Hoa có cái nhìn thấu đáo, vừa nhìn một chút đã nhận ra Trương Minh Tước và Lục Lăng Hằng có vẻ không hòa hợp, cười ha hả nói: “Sau này phải tương hỗ lẫn nhau đấy, trong phim hai người là thầy tốt bạn hiền của nhau cơ mà.”
Nhạc Hinh Ngọc nhanh chân tiến lên ôm Lục Lăng Hằng một cái, tỏ vẻ thân thiết. Đây là cô đang cố ý nhắc nhở Trương Minh Tước, thế nên Trương Minh Tước cũng ôm Lục Lăng Hằng một cái, chứng minh tiếp theo họ sẽ hợp tác thật tốt với nhau.
Trương An Hoa lại dẫn Lục Lăng Hằng đi tới chỗ một người đàn ông cường tráng bận đồ quân nhân: “Đây chính là liên trưởng thật, đồng chí Triệu Kha, trong phim cậu ấy đóng vai một tân binh, đồng thời cũng phụ trách nhiệm vụ giúp các cậu tập huấn.”
Lục Lăng Hằng vội vàng khom mình chào người nọ: “Chào thủ trưởng.”
Triệu Kha cười cười, đáp lễ với anh: “Quân tư không tồi.. Sau này vất vả rồi.” (Quân tư: tư chất quân nhân)
Trong thao trường có rất nhiều người là lính của Triệu Kha, cũng là những người đoàn phim thuê làm diễn viên quần chúng. Phim quân sự cần rất nhiều quân nhân, muốn quay những phân cảnh huấn luyện quân sự, không thể tùy tiện chọn bừa một người đóng quân nhân được, như vậy hiệu quả chắc chắn không tốt. Cũng may mà Lã Thiên có quen biết nhiều bên quân đội, mượn được một tiểu đội tới phối hợp quay phim cùng, đảm bảo được chất lượng của bộ phim.
Bởi Lục Lăng Hằng nhận kịch bản muộn, để cho anh quen với kịch bản nên đoàn làm phim cho anh nhập đoàn muộn mấy ngày. Nhưng muốn quay phim dòng quân sự, diễn viên chỉ biết đứng theo nghi thức quân đội thôi thì chưa đủ, để tạo hiểu quả tốt hơn, họ phải huấn luyện thêm rất nhiều hạng mục. Từ giờ cho đến ngày phim đóng máy, các diễn viên phải ở lại quân khu cùng sinh hoạt với các quân nhân khác, đồng thời tham gia huấn luyện.
Trương An Hoa dẫn Lục Lăng Hằng đi một vòng quanh phim trường, giới thiệu các nhân viên công tác và tràng cảnh cho anh, buổi chiều phim sẽ chính thức khai máy. Phải ngày kia Lục Lăng Hằng mới có cảnh quay, nhưng anh phải lập tức huấn luyện luôn trong ngày.
Ăn cơm trưa xong, Lục Lăng Hằng được đưa tới thao trương, Triệu Kha sắp xếp cho anh một giáo quan dạy bắn súng, bởi trong phim có không ít phân cảnh bắn tỉa, nhất định phải học tháo lắp vũ khí và các động tác bắn. (giáo quan: giáo viên trong quân đội)
Giáo quan của anh là một người tên Lâm Vũ, vừa gặp mặt Lâm Vũ đã ngạc nhiên mừng rỡ đi tới bắt tay Lục Lăng Hằng: “Anh cũng họ Lục à? Trông anh rất giống Lục Quân Càn.”
Lục Lăng Hằng cười nói: “Anh biết anh họ tôi sao?”
Lâm Vũ mắt dài, mũi thanh miệng nhỏ, dáng vẻ rất thanh tú. Nghe Lục Lăng Hằng nói vậy xong, trợn tròn mắt: “Anh họ anh? Lục Quân Càn là anh họ anh thật sao?”
“Đúng vậy?” Lục Lăng Hằng nghe thấy khẩu âm cậu ta, cười ha hả nói tiếng Tứ Xuyên theo, “Cậu là người Tứ Xuyên phỏng?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Lâm Vũ gật đầu liên tục, “Đạo diễn các anh dặn ngoài dạy anh bắn súng ra em còn phải dạy anh Xuyên thoại.” (Xuyên thoại: tiếng Tứ Xuyên)
Sau khi đạo diễn và biên kịch thảo luận xong, cuối cùng quyết định để Lục Lăng Hằng dùng Xuyên thoại để diễn vai Đường Đồng Trạch này, cho nên cố ý tìm cho anh một người quê Tứ Xuyên, dạy cả tiếng địa phương và quân tư cho anh.
Hiển nhiên Lâm Vũ rất hứng thú với thân phận Lục Lăng Hằng, lúc dẫn anh tới sân huấn luyện hưng phấn cùng anh nói chuyện phiếm: “Anh anh trông rất anh tuấn, trông anh cũng anh tuấn như vậy. Mẹ em thích anh họ anh lắm.”
Lục Lăng Hằng trêu cậu ta: “Mẹ câu thích, thế cậu có thích không?”
Đôi mắt đen láy của Lâm Vũ sáng lên: “Thích chứ, anh anh cũng là người Tứ Xuyên à?”
Lục Lăng Hằng nâng mi: “Không phải, là người Thượng Hải.”
“Sao?” Lâm Vũ có vẻ không thể tin nổi: “Người Thượng Hải sao? Em nhớ anh ấy có diễn một bộ phim, tên là gì nhỉ… “Thiên lý”! Đúng rồi, là “Thiên lý”, lúc đầu anh ấy nói tiếng Tứ Xuyên mà!”
“Thiên lý” chính là bộ phim mà khi đóng anh từng học tiếng Tứ Xuyên, nghe một người Tứ Xuyên chân chính coi mình như đồng hương, chứng tỏ anh đã diễn rất tốt, Lục Lăng Hằng thầm vui trong lòng, cười ha hả nói: “Là đóng phim thôi, không phải thật đâu.”
Lâm Vũ ngây thơ chớp chớp mắt.
Hai người họ đi tới sân luyện bắn, chuẩn bị huấn luyện chính thức. Lục Lăng Hằng thấy Lâm Vũ còn trẻ tuổi, dáng vẻ lại nhu thuận trắng hồng, sợ cậu không dám giáo huấn răn bảo mình, vì vậy tháo gánh nặng tâm lý xuống giúp cậu ta: “Nếu tôi làm không tốt, cậu cứ trực tiếp mắng tôi, phải mắng ghê gớm vào, tôi vào vai một liên trưởng hung ác hay mắng người nên cũng muốn học xem cậu dùng tiếng Tứ Xuyên mắng người như nào!!”
Lâm Vũ thành thật gật đầu: “Đạo diễn các anh có nói qua rồi, liên trưởng chọn em dạy cho anh cũng bởi vì em rất hung ác, anh không phải lo.”
Lục Lăng Hằng buồn cười nhìn Lâm Vũ trắng nộn như cái bánh bao, căn bản không tin, nhưng vẫn nói: “Vậy bắt đầu thôi.”
Kết quả — sự thực chứng minh, lo lắng của Lục Lăng Hằng là hoàn toàn dư thừa. Đừng nhìn Lâm Vũ như đứa nhỏ người Tứ Xuyên mà xem thường, một khi đã khởi động “hung bạo-mode” rồi thì giống hệt cọp ăn thịt người, hoàn toàn không coi Lục Lăng Hằng như người mới, cả buổi chiều, Lâm Vũ mắng Lục Lăng Hằng đến phun máu chó, hai mắt ứa sao kim.
Đến khi trời tối đen, Tiền Duyệt vội tới đưa cơm cho Lục Lăng Hằng, vừa vào thao trường kêu một tiếng Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Sao? Anh mắng tôi à?”
Tiền Duyệt càng mờ mịt hơn: “Mắng cậu? Sao tôi phải mắng cậu?”
Lúc này Lục Lăng Hằng mới hồi phục tinh thần, dở khóc dở cười đi ăn cơm. Bị Lâm Vũ mắng liên tiếp mấy giờ, “Đồ ngu”, “Đồ con rùa”, “Đồ não phẳng”, làm tai anh ong hết cả lên, đến mức bị ảo giác thính giác.
Tiền Duyệt nhìn Lục Lăng Hằng tập luyện đến đẫm hồ hôi, lo lắng nói: “Vất vả lắm sao?”
“Tàm tạm.” Lục Lăng Hằng nhận lấy cơm rồi ăn như hổ đói. Đúng là rất vất vả, làm diễn viên, đạo diễn bảo diễn cái gì thì phải diễn cái đấy, nếu đạo diễn bắt diễn con chó thì phải lập tức quỳ rạp xuống đất rung chân kêu ăng ẳng. Nhưng trên đời này làm gì có công việc gì là không khổ cực chứ, cái giá của việc làm diễn viên là phải làm việc cật lực, huống hồ đây cũng là công việc mà Lục Lăng Hằng thích. Cuộc sống bây giờ khiến anh nhớ lại ngày mình mới chập chững vào nghề, vẫn chưa có ai cầm tay anh chỉ lối, cũng không có đạo diễn nào kiêng dè anh đến mức mắng cũng không dám. Nhưng dù vất vả thế nào, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ mãn nguyện. Tuy rằng kiếp trước Lục Quân Càn nổi tiếng, nhưng cũng từng nhận không ít lời chỉ trích, có người nói anh chỉ là bình hoa, có người nói diễn xuất của anh không phù hợp với địa vị anh có, thậm chí ngay cả Lục Quân Càn cũng thấy mình đạt được như vậy là do may mắn, thậm chí càng nổi tiếng anh lại càng lo âu sầu khổ. Nếu ông trời đã cho anh thêm một cơ hội, anh hy vọng lần này mình có thể đi con đường khác để chứng minh bản thân.
Buổi tối diễn viên ngủ lại quân khu, để có thể trải nghiệm rõ ràng hơn cuộc sống quân nhân, đạo diễn sắp xếp cho các nam diễn viên ở trong các tiểu đội khác nhau, mỗi diễn viên ở lại một tiểu đội, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi giống hệt quân nhân, lúc không đóng phim sẽ huấn luyện theo từng tiểu đội, sinh hoạt hoàn toàn như quân nhân.
Tuy rằng đóng phim rất vất vả, nhưng trước đây thật sự Lục Lăng Hằng chưa từng thể nghiệm qua cuộc sống như vậy, thể lực không theo kịp, hai ngày ngắn ngủi tróc một lớp da.
Hai ngày sau, cuối cùng anh cũng có phân cảnh, là một cảnh cả đoàn cùng đóng. Nhưng lần này diễn hơn mười lần mà đạo diễn vẫn không hài lòng, hoặc là tư chất các diễn viên chưa giống với quân nhân, hoặc là tốp binh lính diễn hỏng liên tục phải quay lại. Khang Gia Mẫn là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, nói gì cũng không chịu bỏ qua.
“Không được, không được!” Khang Gia Mẫn đi ra khỏi ghế theo dõi của đạo diễn, thở dài, mệt mỏi xoa bóp sống mũi, “Thôi, nghỉ ngơi một lúc, mười phút sau quay lại.
Lục Lăng Hằng mệt như cẩu, phờ phạc quay về vị trí. Huấn luyện quân sự hai ngày, anh mỏi eo đau lưng tay sưng phồng, tối qua đau đến không ngủ ngon giấc, lúc này cảm giác mệt mỏi kéo tới, vừa ngồi xuống ghế đã gật gà gật gù.
Tiền Duyệt đưa bình nước đá tới cho anh, anh uống hai hớp, cảm thấy có thứ gì đó không đúng.
“Này.” Lục Lăng Hằng mở mắt, thấy một cậu trợ lý đi qua trước mặt mình, gọi một tiếng, “Cậu mua cà phê về cho tôi, vị như cũ.”
Cậu trợ lý kia nghe thấy, quay đầu nhìn Lục Lăng Hằng, chỉ vào mũi mình: “Tôi?”
“Cậu đấy.” Lục Lăng Hằng khó hiểu, “Cậu là Tôn Phương phải không?”
Tôn Phương sửng sốt.
Vài giây sau, Lục Lăng Hằng cũng sững người lại.
Cái cậu Tôn Phương này là trợ lý của Lục Quân Càn, Lục Quân Càn có rất nhiều trợ lý, có người do anh thuê, có người công ty sắp xếp tới, cậu Tôn Phương này là do công ty sắp xếp cho anh, Mã Du nói là người công ty mới ký hợp đồng, cho làm việc bên cạnh Lục Quân Càn để quen với tình hình đoàn làm phim. Loại chuyện này có rất nhiều, công ty thuê người mới không có kinh nghiệm cũng không có bối cảnh nâng đỡ, cái gì cũng không biết, bắt đầu làm lên từ chức trợ lý nho nhỏ, xếp tới bên cạnh ngôi sao lớn, như vậy sẽ nhanh chóng quen với công việc, nếu vận khí tốt điều kiện cũng được thì sẽ lên kế hoạch debut, không phải làm việc sau màn ảnh nữa. Lục Quân Càn là diễn viên nổi tiếng của công ty, có không biết bao nhiêu người chen chúc muốn làm trợ lý cho anh. Lục Quân Càn cũng biết có thể sau này Tôn Phương sẽ debut, cũng không bắt cậu ta phải làm gì nhiều, cùng lắm là giúp anh đi mua cà phê.
—— Nhưng vấn đề ở đây là, giờ anh không còn là Lục Quân Càn! Mà Tôn Phương cũng không phải trợ lý của anh!
Lục Lăng Hằng lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ. Anh nghĩ Tôn Phương xuất hiện ở đoàn làm phim này có thể là nhận diễn một vai nhỏ nào đó, ban nãy anh quá mệt mỏi, vừa nhìn thấy người quen liền theo thói quen cũ mở miệng sai khiến, giờ biết giải thích thế nào đây?
Nhưng anh không ngờ, Tôn Phương vừa nghe thấy ba chữ “Vị như cũ”, đột nhiên biến sắc, hoang mang hoảng hốt lui về phía sau một bước!
Sáng sớm hôm sau, Lục Lăng Hằng ngồi xe đi tới phim trường.
Lễ khởi quay “Đao phong” được tổ chức từ hai ngày trước, bởi Lục Lăng Hằng không phải nhân vật chính nên gia nhập đoàn phim chậm hơn hai ngày, lúc anh tới phim trường thì mọi người đang chuẩn bị sắp xếp.
“Tiểu Lục tới rồi à.” Phó đạo diễn Trương An Hoa ra tiếp đón cậu, “Trước tiên dẫn cậu đi làm quen một chút.”
Phim trường được đặt ở gần một trụ sở quân sự ở Thượng Hải, trong phim trường có rất nhiều người bận đồ quân trang, có người là diễn viên, cũng có những quân nhân thật sự. Lục Lăng Hằng vừa liếc mắt đã có thể thấy Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc trong đám đông — Trong “Đao phong”, vai nam chính Tào Phong do chính Trương Minh Tước thủ vai, Nhạc Hinh Ngọc thì là nữ chính. Nhưng bởi đây là phim quân sự cho nên rất ít vai nữ, tuy là nữ chính nhưng cũng không có nhiều phân cảnh.
Trương An Hoa dẫn Lục Lăng Hằng đi tới, Lục Lăng Hằng mỉm cười chào hỏi họ: “Chị Nhạc, anh Minh Tước.” Trước đây ở trong công ty anh được xem như anh cả, mặc dù tuổi đời không nhiều, nhưng luận về vai vế mọi người đều gọi anh một tiếng “Anh Lục”, hôm nay đến lượt anh kêu chị gọi anh với người khác, ngược lại cảm giác cũng không tồi.
Nhạc Hinh Ngọc thấy Lục Lăng Hằng thì rất mừng rỡ: “Lăng Hằng, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội hợp tác với cậu rồi.”
Trong khi đó thái độ Trương Minh Tước rất thờ ơ, chỉ ậm ờ đáp lại một tiếng. Lần trước trên thảm đỏ hắn bị một tân binh cướp đi danh tiếng, trên truyền thông có không ít lời châm chọc công kích hắn, thành ra từ đó đến nay hắn có thành kiến với Lục Lăng Hằng.
Trương An Hoa có cái nhìn thấu đáo, vừa nhìn một chút đã nhận ra Trương Minh Tước và Lục Lăng Hằng có vẻ không hòa hợp, cười ha hả nói: “Sau này phải tương hỗ lẫn nhau đấy, trong phim hai người là thầy tốt bạn hiền của nhau cơ mà.”
Nhạc Hinh Ngọc nhanh chân tiến lên ôm Lục Lăng Hằng một cái, tỏ vẻ thân thiết. Đây là cô đang cố ý nhắc nhở Trương Minh Tước, thế nên Trương Minh Tước cũng ôm Lục Lăng Hằng một cái, chứng minh tiếp theo họ sẽ hợp tác thật tốt với nhau.
Trương An Hoa lại dẫn Lục Lăng Hằng đi tới chỗ một người đàn ông cường tráng bận đồ quân nhân: “Đây chính là liên trưởng thật, đồng chí Triệu Kha, trong phim cậu ấy đóng vai một tân binh, đồng thời cũng phụ trách nhiệm vụ giúp các cậu tập huấn.”
Lục Lăng Hằng vội vàng khom mình chào người nọ: “Chào thủ trưởng.”
Triệu Kha cười cười, đáp lễ với anh: “Quân tư không tồi.. Sau này vất vả rồi.” (Quân tư: tư chất quân nhân)
Trong thao trường có rất nhiều người là lính của Triệu Kha, cũng là những người đoàn phim thuê làm diễn viên quần chúng. Phim quân sự cần rất nhiều quân nhân, muốn quay những phân cảnh huấn luyện quân sự, không thể tùy tiện chọn bừa một người đóng quân nhân được, như vậy hiệu quả chắc chắn không tốt. Cũng may mà Lã Thiên có quen biết nhiều bên quân đội, mượn được một tiểu đội tới phối hợp quay phim cùng, đảm bảo được chất lượng của bộ phim.
Bởi Lục Lăng Hằng nhận kịch bản muộn, để cho anh quen với kịch bản nên đoàn làm phim cho anh nhập đoàn muộn mấy ngày. Nhưng muốn quay phim dòng quân sự, diễn viên chỉ biết đứng theo nghi thức quân đội thôi thì chưa đủ, để tạo hiểu quả tốt hơn, họ phải huấn luyện thêm rất nhiều hạng mục. Từ giờ cho đến ngày phim đóng máy, các diễn viên phải ở lại quân khu cùng sinh hoạt với các quân nhân khác, đồng thời tham gia huấn luyện.
Trương An Hoa dẫn Lục Lăng Hằng đi một vòng quanh phim trường, giới thiệu các nhân viên công tác và tràng cảnh cho anh, buổi chiều phim sẽ chính thức khai máy. Phải ngày kia Lục Lăng Hằng mới có cảnh quay, nhưng anh phải lập tức huấn luyện luôn trong ngày.
Ăn cơm trưa xong, Lục Lăng Hằng được đưa tới thao trương, Triệu Kha sắp xếp cho anh một giáo quan dạy bắn súng, bởi trong phim có không ít phân cảnh bắn tỉa, nhất định phải học tháo lắp vũ khí và các động tác bắn. (giáo quan: giáo viên trong quân đội)
Giáo quan của anh là một người tên Lâm Vũ, vừa gặp mặt Lâm Vũ đã ngạc nhiên mừng rỡ đi tới bắt tay Lục Lăng Hằng: “Anh cũng họ Lục à? Trông anh rất giống Lục Quân Càn.”
Lục Lăng Hằng cười nói: “Anh biết anh họ tôi sao?”
Lâm Vũ mắt dài, mũi thanh miệng nhỏ, dáng vẻ rất thanh tú. Nghe Lục Lăng Hằng nói vậy xong, trợn tròn mắt: “Anh họ anh? Lục Quân Càn là anh họ anh thật sao?”
“Đúng vậy?” Lục Lăng Hằng nghe thấy khẩu âm cậu ta, cười ha hả nói tiếng Tứ Xuyên theo, “Cậu là người Tứ Xuyên phỏng?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Lâm Vũ gật đầu liên tục, “Đạo diễn các anh dặn ngoài dạy anh bắn súng ra em còn phải dạy anh Xuyên thoại.” (Xuyên thoại: tiếng Tứ Xuyên)
Sau khi đạo diễn và biên kịch thảo luận xong, cuối cùng quyết định để Lục Lăng Hằng dùng Xuyên thoại để diễn vai Đường Đồng Trạch này, cho nên cố ý tìm cho anh một người quê Tứ Xuyên, dạy cả tiếng địa phương và quân tư cho anh.
Hiển nhiên Lâm Vũ rất hứng thú với thân phận Lục Lăng Hằng, lúc dẫn anh tới sân huấn luyện hưng phấn cùng anh nói chuyện phiếm: “Anh anh trông rất anh tuấn, trông anh cũng anh tuấn như vậy. Mẹ em thích anh họ anh lắm.”
Lục Lăng Hằng trêu cậu ta: “Mẹ câu thích, thế cậu có thích không?”
Đôi mắt đen láy của Lâm Vũ sáng lên: “Thích chứ, anh anh cũng là người Tứ Xuyên à?”
Lục Lăng Hằng nâng mi: “Không phải, là người Thượng Hải.”
“Sao?” Lâm Vũ có vẻ không thể tin nổi: “Người Thượng Hải sao? Em nhớ anh ấy có diễn một bộ phim, tên là gì nhỉ… “Thiên lý”! Đúng rồi, là “Thiên lý”, lúc đầu anh ấy nói tiếng Tứ Xuyên mà!”
“Thiên lý” chính là bộ phim mà khi đóng anh từng học tiếng Tứ Xuyên, nghe một người Tứ Xuyên chân chính coi mình như đồng hương, chứng tỏ anh đã diễn rất tốt, Lục Lăng Hằng thầm vui trong lòng, cười ha hả nói: “Là đóng phim thôi, không phải thật đâu.”
Lâm Vũ ngây thơ chớp chớp mắt.
Hai người họ đi tới sân luyện bắn, chuẩn bị huấn luyện chính thức. Lục Lăng Hằng thấy Lâm Vũ còn trẻ tuổi, dáng vẻ lại nhu thuận trắng hồng, sợ cậu không dám giáo huấn răn bảo mình, vì vậy tháo gánh nặng tâm lý xuống giúp cậu ta: “Nếu tôi làm không tốt, cậu cứ trực tiếp mắng tôi, phải mắng ghê gớm vào, tôi vào vai một liên trưởng hung ác hay mắng người nên cũng muốn học xem cậu dùng tiếng Tứ Xuyên mắng người như nào!!”
Lâm Vũ thành thật gật đầu: “Đạo diễn các anh có nói qua rồi, liên trưởng chọn em dạy cho anh cũng bởi vì em rất hung ác, anh không phải lo.”
Lục Lăng Hằng buồn cười nhìn Lâm Vũ trắng nộn như cái bánh bao, căn bản không tin, nhưng vẫn nói: “Vậy bắt đầu thôi.”
Kết quả — sự thực chứng minh, lo lắng của Lục Lăng Hằng là hoàn toàn dư thừa. Đừng nhìn Lâm Vũ như đứa nhỏ người Tứ Xuyên mà xem thường, một khi đã khởi động “hung bạo-mode” rồi thì giống hệt cọp ăn thịt người, hoàn toàn không coi Lục Lăng Hằng như người mới, cả buổi chiều, Lâm Vũ mắng Lục Lăng Hằng đến phun máu chó, hai mắt ứa sao kim.
Đến khi trời tối đen, Tiền Duyệt vội tới đưa cơm cho Lục Lăng Hằng, vừa vào thao trường kêu một tiếng Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Sao? Anh mắng tôi à?”
Tiền Duyệt càng mờ mịt hơn: “Mắng cậu? Sao tôi phải mắng cậu?”
Lúc này Lục Lăng Hằng mới hồi phục tinh thần, dở khóc dở cười đi ăn cơm. Bị Lâm Vũ mắng liên tiếp mấy giờ, “Đồ ngu”, “Đồ con rùa”, “Đồ não phẳng”, làm tai anh ong hết cả lên, đến mức bị ảo giác thính giác.
Tiền Duyệt nhìn Lục Lăng Hằng tập luyện đến đẫm hồ hôi, lo lắng nói: “Vất vả lắm sao?”
“Tàm tạm.” Lục Lăng Hằng nhận lấy cơm rồi ăn như hổ đói. Đúng là rất vất vả, làm diễn viên, đạo diễn bảo diễn cái gì thì phải diễn cái đấy, nếu đạo diễn bắt diễn con chó thì phải lập tức quỳ rạp xuống đất rung chân kêu ăng ẳng. Nhưng trên đời này làm gì có công việc gì là không khổ cực chứ, cái giá của việc làm diễn viên là phải làm việc cật lực, huống hồ đây cũng là công việc mà Lục Lăng Hằng thích. Cuộc sống bây giờ khiến anh nhớ lại ngày mình mới chập chững vào nghề, vẫn chưa có ai cầm tay anh chỉ lối, cũng không có đạo diễn nào kiêng dè anh đến mức mắng cũng không dám. Nhưng dù vất vả thế nào, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ mãn nguyện. Tuy rằng kiếp trước Lục Quân Càn nổi tiếng, nhưng cũng từng nhận không ít lời chỉ trích, có người nói anh chỉ là bình hoa, có người nói diễn xuất của anh không phù hợp với địa vị anh có, thậm chí ngay cả Lục Quân Càn cũng thấy mình đạt được như vậy là do may mắn, thậm chí càng nổi tiếng anh lại càng lo âu sầu khổ. Nếu ông trời đã cho anh thêm một cơ hội, anh hy vọng lần này mình có thể đi con đường khác để chứng minh bản thân.
Buổi tối diễn viên ngủ lại quân khu, để có thể trải nghiệm rõ ràng hơn cuộc sống quân nhân, đạo diễn sắp xếp cho các nam diễn viên ở trong các tiểu đội khác nhau, mỗi diễn viên ở lại một tiểu đội, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi giống hệt quân nhân, lúc không đóng phim sẽ huấn luyện theo từng tiểu đội, sinh hoạt hoàn toàn như quân nhân.
Tuy rằng đóng phim rất vất vả, nhưng trước đây thật sự Lục Lăng Hằng chưa từng thể nghiệm qua cuộc sống như vậy, thể lực không theo kịp, hai ngày ngắn ngủi tróc một lớp da.
Hai ngày sau, cuối cùng anh cũng có phân cảnh, là một cảnh cả đoàn cùng đóng. Nhưng lần này diễn hơn mười lần mà đạo diễn vẫn không hài lòng, hoặc là tư chất các diễn viên chưa giống với quân nhân, hoặc là tốp binh lính diễn hỏng liên tục phải quay lại. Khang Gia Mẫn là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, nói gì cũng không chịu bỏ qua.
“Không được, không được!” Khang Gia Mẫn đi ra khỏi ghế theo dõi của đạo diễn, thở dài, mệt mỏi xoa bóp sống mũi, “Thôi, nghỉ ngơi một lúc, mười phút sau quay lại.
Lục Lăng Hằng mệt như cẩu, phờ phạc quay về vị trí. Huấn luyện quân sự hai ngày, anh mỏi eo đau lưng tay sưng phồng, tối qua đau đến không ngủ ngon giấc, lúc này cảm giác mệt mỏi kéo tới, vừa ngồi xuống ghế đã gật gà gật gù.
Tiền Duyệt đưa bình nước đá tới cho anh, anh uống hai hớp, cảm thấy có thứ gì đó không đúng.
“Này.” Lục Lăng Hằng mở mắt, thấy một cậu trợ lý đi qua trước mặt mình, gọi một tiếng, “Cậu mua cà phê về cho tôi, vị như cũ.”
Cậu trợ lý kia nghe thấy, quay đầu nhìn Lục Lăng Hằng, chỉ vào mũi mình: “Tôi?”
“Cậu đấy.” Lục Lăng Hằng khó hiểu, “Cậu là Tôn Phương phải không?”
Tôn Phương sửng sốt.
Vài giây sau, Lục Lăng Hằng cũng sững người lại.
Cái cậu Tôn Phương này là trợ lý của Lục Quân Càn, Lục Quân Càn có rất nhiều trợ lý, có người do anh thuê, có người công ty sắp xếp tới, cậu Tôn Phương này là do công ty sắp xếp cho anh, Mã Du nói là người công ty mới ký hợp đồng, cho làm việc bên cạnh Lục Quân Càn để quen với tình hình đoàn làm phim. Loại chuyện này có rất nhiều, công ty thuê người mới không có kinh nghiệm cũng không có bối cảnh nâng đỡ, cái gì cũng không biết, bắt đầu làm lên từ chức trợ lý nho nhỏ, xếp tới bên cạnh ngôi sao lớn, như vậy sẽ nhanh chóng quen với công việc, nếu vận khí tốt điều kiện cũng được thì sẽ lên kế hoạch debut, không phải làm việc sau màn ảnh nữa. Lục Quân Càn là diễn viên nổi tiếng của công ty, có không biết bao nhiêu người chen chúc muốn làm trợ lý cho anh. Lục Quân Càn cũng biết có thể sau này Tôn Phương sẽ debut, cũng không bắt cậu ta phải làm gì nhiều, cùng lắm là giúp anh đi mua cà phê.
—— Nhưng vấn đề ở đây là, giờ anh không còn là Lục Quân Càn! Mà Tôn Phương cũng không phải trợ lý của anh!
Lục Lăng Hằng lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ. Anh nghĩ Tôn Phương xuất hiện ở đoàn làm phim này có thể là nhận diễn một vai nhỏ nào đó, ban nãy anh quá mệt mỏi, vừa nhìn thấy người quen liền theo thói quen cũ mở miệng sai khiến, giờ biết giải thích thế nào đây?
Nhưng anh không ngờ, Tôn Phương vừa nghe thấy ba chữ “Vị như cũ”, đột nhiên biến sắc, hoang mang hoảng hốt lui về phía sau một bước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.