Chương 38: Chương 26.2
Tử Thanh Du
02/02/2017
Edit : Tư Không
Beta : Tô Huyền Ann
Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, tức giận suýt chút nữa muốn ngất đi, bà ta biết con trai thứ ba và thứ tư nhất định không cho bà phí sinh hoạt, đến lúc đó khẳng định sẽ khuyên bà trở về, nói không chừng đến lúc đó mấy anh em ầm ĩ lên không nể mặt mũi, mọi người ta mặc kệ bà, ngươi mặc kệ bà, đem bà ta như bóng cao su đá tới đá lui, vậy có thể đường lui bà ta cũng không có.
Lâm Thục Phương khép mắt lại, đem tức giận của bản thân đè xuống, chung quy cũng đã đi qua hơn nữa đời người, hơi điều chỉnh một chút, tức giận trong lòng cũng hạ xuống một ít.
''Được, các con không cần gọi, mẹ về nhà, nhưng mà Nghiên Kỳ phải ở lại để đi học, con bé không cha không mẹ, con làm bác hai cũng nên chăm sóc con bé một tí, như vậy không quá đáng chứ?''
Bạch Hiểu Y cười cười: ''Đương nhiên không quá đáng, Nghiên Kỳ không có cha mẹ, dĩ nhiên bố con và chú ba chú tư phải chăm sóc cô ta.''
Lâm Thục Phương nghe cô nhắc tới ''Chú ba'' ''Chú tư'' thoáng cái lại bị cô làm cho chặn miệng.
Bạch Hiểu Y thấy Lâm Thục Phương sa sầm mặt không nói lời nào, lại thích thú nở nụ cười: ''Sao vậy bà nội? Sẽ không phải là bà muốn gia đình cháu phụ trách toàn bộ chi phí trường học của Nghiên Kỳ chứ?''
Thực ra lúc trước Khương Nghiên Kỳ ở trên công trường xảy ra chuyện sau đó bố cô phải bồi thường ông chủ công trường một khoản tiền, số tiền kia xem như đã cung cấp đầy đủ cho Khương Nghiên Kỳ đi học, Khương Nghiên Kỳ học đại học, tiền học phí cao đến kinh người, Lâm Thục Phương không nỡ trả tiền, dứt khoát mang theo Khương Nghiên Kỳ đến nhà cô, vừa đến nhà cô lại có thể ăn uống, nói không chừng còn có thể đem học phí Khương Nghiên Kỳ giao lại, dù sao điều kiện kinh tế nhà cô tốt, muốn để cho cô ta lên đại học cũng không có vấn đề.
Nhưng mà, Bạch Hiểu Y cũng không muốn ngậm bồ hòn giống như kiếp trước.
''Theo lý mà nói chúng con cũng không có nghĩa vụ nuôi nấng gì đối với Khương Nghiên Kỳ, huống chi hiện tại con bé đã trưởng thành, càng không tới lượt chúng con phải chăm sóc. Những năm nay làm họ hàng, ít nhiều gì chúng con cũng giúp đỡ con bé một chút, có điều có câu nói, họ hàng nên tính rõ ràng, học phí đại học của Khương Nghiên Kỳ thật sự không đến lượt chúng con chịu trách nhiệm toàn bộ. Thế này đi, bố Hiểu Y và chú ba, chú tư dù sao cũng là người chú bác, bàn bạc một chút với họ, mỗi người chia ra một ít tiền, phụ trách học phí và tiền sinh hoạt của Khương Nghiên Kỳ, mẹ, mẹ thấy thế nào?''
Lâm Thục Phương xoắn khăn trong tay, thật hận không thể coi khăn này như đây gương mặt Bạch Phượng Kiều mà xé thành từng mảnh nhỏ, từ trước đến nay người con dâu này luôn cố chấp, cô ta mà ở......, cũng không nghĩ tới cô ta còn từng bước ép sát thành như vậy.
Lâm Thục Phương hít sâu một hơi: ''Trên người mẹ có một ít tiền nhà nước trợ cấp, mẹ chia tiền này ra cho thằng tư và thằng ba, còn lại một nửa của các con thế nào?''
''Vậy cũng không được.'' Bạch Phượng Kiều không chút nghĩ ngợi liền không đồng ý: ''Lời này của mẹ nói sai rồi, còn lại một nửa chúng con không chia được, mà là một phần ba. Đều là chú bác, nên đối xử công bằng mới đúng, đây đã là con nhượng bộ lớn rồi, nếu không con mà nóng nảy, có thể một phân tiền con cũng không đưa.''
Lâm Thục Phương bị bà chặn đến con mắt nổ đom đóm, bà ta hung hăng cắn răng, thật lâu mới nói: ''Được được được! Một phần ba thì một phần ba.'' Bà ta thật sự sợ nếu làm rối loạn lên Bạch Phượng Kiều sẽ nói chuyện lúc trước bồi thường tiền cho bố Nghiên Kỳ, đến lúc đó thì một phần ba tiền cũng giảm xuống.
Mẹ đề nghị muốn gánh vác một phần ba học phí của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y cũng không nói cái gì nữa, cô biết mẹ làm vậy cũng chẳng qua không muốn để cho bố xấu hổ mà thôi.
Sự việc nói như vậy thì hòa hợp, mắt thấy thời gian khai giảng còn hơn nữa tháng, bây giờ Lâm Thục Phương và Bạch gia ồn ào khó coi như vậy, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở lại đây, mà bà ta cũng sợ để Khương Nghiên Kỳ ở lại đây sẽ bị ức hiếp, bàn bạc ổn thỏa ngày thứ hai liền đưa Khương Nghiên Kỳ rời khỏi.
Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ngồi trên xe trở về trấn nhỏ, Khương Nghiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng: ''Bà nội, thật sự sau này con không thể ở lại nhà bác hai sao?''
Lâm Thục Phương quở mắng cô ta một cái: ''Hiện tại con còn nghĩ đến chuyện này làm gì?''
Khương Nghiên Kỳ cúi đầu xuống, vẻ mặt cô đơn: ''Con còn tưởng rằng, sau này đến trường cũng có xe đưa đón.''
Lâm Thục Phương nhìn dáng vẻ cô ta thật sự vừa đau lòng vừa tức giận, bà ta nghiêm khắc trừng cô ả một cái nói: ''Chuyện này có thể trách bà sao? Còn không phải là con không nghe lời? Lúc đến bà đã nói qua với con, không được tùy tiện lấy đồ người khác, nhưng con nghe tai phải ra tai trái!''
Khương Nghiên Kỳ vừa nghe lời này, lập tức tủi thân đến chảy nước mắt, Lâm Thục Phương thấy thế cũng bất đắc dĩ thở dài: ''Được rồi được rồi, không thể ở nhà thằng hai thì không được, con không thua kém ai chút nào, sau này thi đậu lên đại học, lại tìm người có tiền ở thành phố này rồi lấy hắn, không chừng tốt hơn bọn họ bao nhiêu.''
Nghe Lâm Thục Phương nói lời này, bỗng nhiên Khương Nghiên Kỳ liền nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn kia, người kia lớn lên vừa đẹp mắt lại có tài, hơn nữa còn nghe nói gia đình làm cán bộ, tự mình mở công ty, nếu sau này có thể gả cho anh..
Khương Nghiên Kỳ lập tức nắm chặt nắm đấm, cô ta không tin bằng vào bãn lãnh của cô ta còn không cướp anh về trong tay được!
(Lại thêm một con mụ atsm -__-)
Ruốt cuộc cũng đuổi được hai người ranh ma ra khỏi nhà, tâm tình Bạch Hiểu Y tốt vô cùng, không ngờ khi cô buông thả tâm tình, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa cầm lên thì thấy Tần Uyên gọi tới, bây giờ cô và Tần Uyên cũng coi như đã hòa thuận, cũng không trốn tránh anh nữa, liền trực tiếp nhận điện thoại.
''Alô?''
''Đi xem phim với anh đi."
Bạch Hiểu Y ngẩn người, đối với yêu cầu không có lời mở đầu này của anh cảm thấy khó hiểu, khi cô đang ngẩn ngơ thì đối phương lại xem như đây là chuyện đương nhiên bỏ thêm một câu: ''Không phải nói muốn cảm ơn anh sao?''
Bạch Hiểu Y nhớ tới anh giúp cô sửa xong công việc, quả thật mình nên cảm ơn anh, ngược lại cũng không nghĩ nhiều bèn sảng khoái đồng ý: ''Cũng được.''
Sau khi cùng Tần Uyên giao hẹn, anh tan việc thì trực tiếp đến nhà đón cô, sau khi lên xe Bạch Hiểu Y liền hỏi: ''Xem phim gì?''
Tần Uyên lấy trong túi ra hai tấm vé phim đưa cho cô, lúc đưa vé phim ra vẻ mặt luôn lạnh lùng của anh lại ngầm toát ra một loại tự tin, giống như là khi đi học bị thầy giáo đưa ra câu hỏi trả lời, vừa đúng lúc nói đến đề tài này lại làm anh có..... (em xin phép bỏ qua n chữ)
Bạch Hiểu Y thắc mắc liếc nhìn anh một cái, cũng không biết anh xem phim với cô gì, lại nhìn dáng vẻ ''em nhìn thấy chắc chắn sẽ thích'' của anh.
Cô nhìn qua tấm vé phim, vừa nhìn, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Trước đó cô còn tưởng rằng có lẽ Tần Uyên xem phim là loại có não như phim khoa học viễn tưởng, nếu không thì cũng phải là loại có trang thiết bị 3D rộng lớn, hoặc là nói anh sẽ chiều theo sở thích cô một tí, xem thử loại văn nghệ mới của điện ảnh. Nhưng trình độ thưởng thức của anh.. Thật sự làm cho cô mở rộng tầm mắt!
Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi: ''Anh muốn xem phim ma?''
Vẻ mặt Tần Uyên hờ hững gật đầu: ''Ừm.''
Bạch Hiểu Y mặt không cảm xúc nhìn cửa sổ xe, thật không biết anh tự tin đam mê của anh từ đâu có.
Thực ra Tần Uyên suy nghĩ rất đơn giãn, anh nhớ tới trước đây Bạch Hiểu Y rất thích xem phim ma, nhưng mà nha đầu này nhát gan, không dám xem một mình, thường xuyên đòi anh xem cùng cô, chỉ là anh quá bận rộn chuyện khác, luôn không có thời gian xem cùng cô.
Bây giờ có cơ hội, anh tự nhiên là muốn bù đắp những thiếu sót trước đây, hơn nữa anh cố ý chọn bộ phim kinh dị nhất của năm, cực kỳ kinh khủng, cực kỳ kích thích, cô chắc chắn sẽ thích.
Bạch Hiểu Y cảm thấy phim kinh dị này có thể là phim kinh dị ghê nhất đời này cô từng xem qua, kinh khủng đến mức, vừa bắt đầu liền cao trào, bắt đầu từ lúc chiếu phim, bên trong rạp phim liền vang vọng đủ loại tiếng hét sợ hãi.
Đáng sợ hơn nữa là, cuộn phim này, là 3D.
Bạn căn bản không có cách nào tưởng tượng, khi tấm da mặt quỷ, đến gần trước mặt, gần như kề sát trên mặt bạn là cảm giác gì.
Cái đau xót dễ chịu.. Thật sự không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Vì vậy vừa mới bắt đầu Bạch Hiểu Y liền hét toáng: ''A a a a a a a a a!!!!!!"
Tần Uyên ngồi ở một bên nhìn cô gái ngôi phía trước co rút người lại, tay che mắt, cả quá trình đều cô gái đều oa oa kêu to, đột nhiên phát hiện mình hình như đùa giỡn quá trớn rồi.
Thấy cô rõ ràng bị hù dọa không nhẹ, Tần Uyên cũng lo lắng, vừa duỗi bàn tay lớn ra giúp cô che tầm mắt, vừa dịu dàng trao đổi: ''Được rồi, nếu không chúng ta đừng xem nữa?''
Bạch Hiểu Y cự tuyệt đem tay anh mở ra, dùng giọng nói đã hoàn toàn biến âm nói: ''Phải xem, tất nhiên phải xem, tôi còn phải nhìn nữ chính quỷ này báo thù thế nào nữa!''
Tần Uyên: ''...''
Tần Uyên thực sự là không thể hiểu được rõ ràng bây giờ sợ muốn chết nhưng lại muốn xem ruốt cuộc là loại tâm lý gì.
Cô muốn xem, vậy anh cũng đành xem cùng, nhưng nhìn cô sợ đến kêu to anh cũng đau lòng, hơi do dự một lát thì đưa bàn tay rộng về phía cô: ''Nếu em sợ thì cầm tay anh.''
Hành động của Tần Uyên làm cho cô hơi kinh ngạc, Bạch Hiểu Y nhìn về phía bàn tay rộng lớn có vẻ cứng ngắc của Tần Uyên, lắc đầu cười với anh một cái: ''Không cần đâu.''
Nói xong lời này cô bèn xem như không có chuyện gì xảy ra quay đầu tiếp tục nhìn màn hình, có thể vừa vặn màn hình hiện ra một cái mặt quỷ, lúc này Bạch Hiểu Y liền sợ hãi thụt về sau co rụt người lại, hai tay theo bản năng nắm lấy hai bên đỡ ghế dựa, mà Tần Uyên dựa vào gần đó cái tay không may, vừa vặn nằm trong lòng bàn tay của anh.
Vốn khi cô từ chối đề nghị của anh, quả thật là anh có một chút mất mát, thực ra anh chỉ muốn, có thể anh nắm tay cô cô thật sự sẽ không sợ nữa, nhưng anh không nghĩ tới hôm nay cô vẫn kháng cự anh như vậy.
Đang muốn thu tay về, không nghĩ tới bàn tay nhỏ lại túm lại.
Thân thể Tần Uyên cứng đờ một lát, lúc này mới quay đầu nhìn về cô, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cô sợ đến trắng bệch, cho dù như thế, lại vẫn không nhịn được tò mò còn đưa mắt nhìn xem màn hình, bởi vì sợ hãi quá độ, cô căn bản không có ý thức đến hành động của mình, ngón tay bởi vì quá mức kích động, ra sức cấu vào trong lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhói, cũng không biết có phải bị cô cào xước da hay không, nhưng anh lại làm như không cảm giác được, bàn tay bị cô nắm cũng không dám cử động một chút, chỉ sợ mình động đậy sẽ làm cô không thoải mái. Không chỉ vậy, anh còn theo bản năng nhẹ nhàng thu hẹp ngón tay bao lấy ngón tay cái của cô, dùng cách này an ủi cô.
Beta : Tô Huyền Ann
Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, tức giận suýt chút nữa muốn ngất đi, bà ta biết con trai thứ ba và thứ tư nhất định không cho bà phí sinh hoạt, đến lúc đó khẳng định sẽ khuyên bà trở về, nói không chừng đến lúc đó mấy anh em ầm ĩ lên không nể mặt mũi, mọi người ta mặc kệ bà, ngươi mặc kệ bà, đem bà ta như bóng cao su đá tới đá lui, vậy có thể đường lui bà ta cũng không có.
Lâm Thục Phương khép mắt lại, đem tức giận của bản thân đè xuống, chung quy cũng đã đi qua hơn nữa đời người, hơi điều chỉnh một chút, tức giận trong lòng cũng hạ xuống một ít.
''Được, các con không cần gọi, mẹ về nhà, nhưng mà Nghiên Kỳ phải ở lại để đi học, con bé không cha không mẹ, con làm bác hai cũng nên chăm sóc con bé một tí, như vậy không quá đáng chứ?''
Bạch Hiểu Y cười cười: ''Đương nhiên không quá đáng, Nghiên Kỳ không có cha mẹ, dĩ nhiên bố con và chú ba chú tư phải chăm sóc cô ta.''
Lâm Thục Phương nghe cô nhắc tới ''Chú ba'' ''Chú tư'' thoáng cái lại bị cô làm cho chặn miệng.
Bạch Hiểu Y thấy Lâm Thục Phương sa sầm mặt không nói lời nào, lại thích thú nở nụ cười: ''Sao vậy bà nội? Sẽ không phải là bà muốn gia đình cháu phụ trách toàn bộ chi phí trường học của Nghiên Kỳ chứ?''
Thực ra lúc trước Khương Nghiên Kỳ ở trên công trường xảy ra chuyện sau đó bố cô phải bồi thường ông chủ công trường một khoản tiền, số tiền kia xem như đã cung cấp đầy đủ cho Khương Nghiên Kỳ đi học, Khương Nghiên Kỳ học đại học, tiền học phí cao đến kinh người, Lâm Thục Phương không nỡ trả tiền, dứt khoát mang theo Khương Nghiên Kỳ đến nhà cô, vừa đến nhà cô lại có thể ăn uống, nói không chừng còn có thể đem học phí Khương Nghiên Kỳ giao lại, dù sao điều kiện kinh tế nhà cô tốt, muốn để cho cô ta lên đại học cũng không có vấn đề.
Nhưng mà, Bạch Hiểu Y cũng không muốn ngậm bồ hòn giống như kiếp trước.
''Theo lý mà nói chúng con cũng không có nghĩa vụ nuôi nấng gì đối với Khương Nghiên Kỳ, huống chi hiện tại con bé đã trưởng thành, càng không tới lượt chúng con phải chăm sóc. Những năm nay làm họ hàng, ít nhiều gì chúng con cũng giúp đỡ con bé một chút, có điều có câu nói, họ hàng nên tính rõ ràng, học phí đại học của Khương Nghiên Kỳ thật sự không đến lượt chúng con chịu trách nhiệm toàn bộ. Thế này đi, bố Hiểu Y và chú ba, chú tư dù sao cũng là người chú bác, bàn bạc một chút với họ, mỗi người chia ra một ít tiền, phụ trách học phí và tiền sinh hoạt của Khương Nghiên Kỳ, mẹ, mẹ thấy thế nào?''
Lâm Thục Phương xoắn khăn trong tay, thật hận không thể coi khăn này như đây gương mặt Bạch Phượng Kiều mà xé thành từng mảnh nhỏ, từ trước đến nay người con dâu này luôn cố chấp, cô ta mà ở......, cũng không nghĩ tới cô ta còn từng bước ép sát thành như vậy.
Lâm Thục Phương hít sâu một hơi: ''Trên người mẹ có một ít tiền nhà nước trợ cấp, mẹ chia tiền này ra cho thằng tư và thằng ba, còn lại một nửa của các con thế nào?''
''Vậy cũng không được.'' Bạch Phượng Kiều không chút nghĩ ngợi liền không đồng ý: ''Lời này của mẹ nói sai rồi, còn lại một nửa chúng con không chia được, mà là một phần ba. Đều là chú bác, nên đối xử công bằng mới đúng, đây đã là con nhượng bộ lớn rồi, nếu không con mà nóng nảy, có thể một phân tiền con cũng không đưa.''
Lâm Thục Phương bị bà chặn đến con mắt nổ đom đóm, bà ta hung hăng cắn răng, thật lâu mới nói: ''Được được được! Một phần ba thì một phần ba.'' Bà ta thật sự sợ nếu làm rối loạn lên Bạch Phượng Kiều sẽ nói chuyện lúc trước bồi thường tiền cho bố Nghiên Kỳ, đến lúc đó thì một phần ba tiền cũng giảm xuống.
Mẹ đề nghị muốn gánh vác một phần ba học phí của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y cũng không nói cái gì nữa, cô biết mẹ làm vậy cũng chẳng qua không muốn để cho bố xấu hổ mà thôi.
Sự việc nói như vậy thì hòa hợp, mắt thấy thời gian khai giảng còn hơn nữa tháng, bây giờ Lâm Thục Phương và Bạch gia ồn ào khó coi như vậy, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở lại đây, mà bà ta cũng sợ để Khương Nghiên Kỳ ở lại đây sẽ bị ức hiếp, bàn bạc ổn thỏa ngày thứ hai liền đưa Khương Nghiên Kỳ rời khỏi.
Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ngồi trên xe trở về trấn nhỏ, Khương Nghiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng: ''Bà nội, thật sự sau này con không thể ở lại nhà bác hai sao?''
Lâm Thục Phương quở mắng cô ta một cái: ''Hiện tại con còn nghĩ đến chuyện này làm gì?''
Khương Nghiên Kỳ cúi đầu xuống, vẻ mặt cô đơn: ''Con còn tưởng rằng, sau này đến trường cũng có xe đưa đón.''
Lâm Thục Phương nhìn dáng vẻ cô ta thật sự vừa đau lòng vừa tức giận, bà ta nghiêm khắc trừng cô ả một cái nói: ''Chuyện này có thể trách bà sao? Còn không phải là con không nghe lời? Lúc đến bà đã nói qua với con, không được tùy tiện lấy đồ người khác, nhưng con nghe tai phải ra tai trái!''
Khương Nghiên Kỳ vừa nghe lời này, lập tức tủi thân đến chảy nước mắt, Lâm Thục Phương thấy thế cũng bất đắc dĩ thở dài: ''Được rồi được rồi, không thể ở nhà thằng hai thì không được, con không thua kém ai chút nào, sau này thi đậu lên đại học, lại tìm người có tiền ở thành phố này rồi lấy hắn, không chừng tốt hơn bọn họ bao nhiêu.''
Nghe Lâm Thục Phương nói lời này, bỗng nhiên Khương Nghiên Kỳ liền nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn kia, người kia lớn lên vừa đẹp mắt lại có tài, hơn nữa còn nghe nói gia đình làm cán bộ, tự mình mở công ty, nếu sau này có thể gả cho anh..
Khương Nghiên Kỳ lập tức nắm chặt nắm đấm, cô ta không tin bằng vào bãn lãnh của cô ta còn không cướp anh về trong tay được!
(Lại thêm một con mụ atsm -__-)
Ruốt cuộc cũng đuổi được hai người ranh ma ra khỏi nhà, tâm tình Bạch Hiểu Y tốt vô cùng, không ngờ khi cô buông thả tâm tình, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa cầm lên thì thấy Tần Uyên gọi tới, bây giờ cô và Tần Uyên cũng coi như đã hòa thuận, cũng không trốn tránh anh nữa, liền trực tiếp nhận điện thoại.
''Alô?''
''Đi xem phim với anh đi."
Bạch Hiểu Y ngẩn người, đối với yêu cầu không có lời mở đầu này của anh cảm thấy khó hiểu, khi cô đang ngẩn ngơ thì đối phương lại xem như đây là chuyện đương nhiên bỏ thêm một câu: ''Không phải nói muốn cảm ơn anh sao?''
Bạch Hiểu Y nhớ tới anh giúp cô sửa xong công việc, quả thật mình nên cảm ơn anh, ngược lại cũng không nghĩ nhiều bèn sảng khoái đồng ý: ''Cũng được.''
Sau khi cùng Tần Uyên giao hẹn, anh tan việc thì trực tiếp đến nhà đón cô, sau khi lên xe Bạch Hiểu Y liền hỏi: ''Xem phim gì?''
Tần Uyên lấy trong túi ra hai tấm vé phim đưa cho cô, lúc đưa vé phim ra vẻ mặt luôn lạnh lùng của anh lại ngầm toát ra một loại tự tin, giống như là khi đi học bị thầy giáo đưa ra câu hỏi trả lời, vừa đúng lúc nói đến đề tài này lại làm anh có..... (em xin phép bỏ qua n chữ)
Bạch Hiểu Y thắc mắc liếc nhìn anh một cái, cũng không biết anh xem phim với cô gì, lại nhìn dáng vẻ ''em nhìn thấy chắc chắn sẽ thích'' của anh.
Cô nhìn qua tấm vé phim, vừa nhìn, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Trước đó cô còn tưởng rằng có lẽ Tần Uyên xem phim là loại có não như phim khoa học viễn tưởng, nếu không thì cũng phải là loại có trang thiết bị 3D rộng lớn, hoặc là nói anh sẽ chiều theo sở thích cô một tí, xem thử loại văn nghệ mới của điện ảnh. Nhưng trình độ thưởng thức của anh.. Thật sự làm cho cô mở rộng tầm mắt!
Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi: ''Anh muốn xem phim ma?''
Vẻ mặt Tần Uyên hờ hững gật đầu: ''Ừm.''
Bạch Hiểu Y mặt không cảm xúc nhìn cửa sổ xe, thật không biết anh tự tin đam mê của anh từ đâu có.
Thực ra Tần Uyên suy nghĩ rất đơn giãn, anh nhớ tới trước đây Bạch Hiểu Y rất thích xem phim ma, nhưng mà nha đầu này nhát gan, không dám xem một mình, thường xuyên đòi anh xem cùng cô, chỉ là anh quá bận rộn chuyện khác, luôn không có thời gian xem cùng cô.
Bây giờ có cơ hội, anh tự nhiên là muốn bù đắp những thiếu sót trước đây, hơn nữa anh cố ý chọn bộ phim kinh dị nhất của năm, cực kỳ kinh khủng, cực kỳ kích thích, cô chắc chắn sẽ thích.
Bạch Hiểu Y cảm thấy phim kinh dị này có thể là phim kinh dị ghê nhất đời này cô từng xem qua, kinh khủng đến mức, vừa bắt đầu liền cao trào, bắt đầu từ lúc chiếu phim, bên trong rạp phim liền vang vọng đủ loại tiếng hét sợ hãi.
Đáng sợ hơn nữa là, cuộn phim này, là 3D.
Bạn căn bản không có cách nào tưởng tượng, khi tấm da mặt quỷ, đến gần trước mặt, gần như kề sát trên mặt bạn là cảm giác gì.
Cái đau xót dễ chịu.. Thật sự không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Vì vậy vừa mới bắt đầu Bạch Hiểu Y liền hét toáng: ''A a a a a a a a a!!!!!!"
Tần Uyên ngồi ở một bên nhìn cô gái ngôi phía trước co rút người lại, tay che mắt, cả quá trình đều cô gái đều oa oa kêu to, đột nhiên phát hiện mình hình như đùa giỡn quá trớn rồi.
Thấy cô rõ ràng bị hù dọa không nhẹ, Tần Uyên cũng lo lắng, vừa duỗi bàn tay lớn ra giúp cô che tầm mắt, vừa dịu dàng trao đổi: ''Được rồi, nếu không chúng ta đừng xem nữa?''
Bạch Hiểu Y cự tuyệt đem tay anh mở ra, dùng giọng nói đã hoàn toàn biến âm nói: ''Phải xem, tất nhiên phải xem, tôi còn phải nhìn nữ chính quỷ này báo thù thế nào nữa!''
Tần Uyên: ''...''
Tần Uyên thực sự là không thể hiểu được rõ ràng bây giờ sợ muốn chết nhưng lại muốn xem ruốt cuộc là loại tâm lý gì.
Cô muốn xem, vậy anh cũng đành xem cùng, nhưng nhìn cô sợ đến kêu to anh cũng đau lòng, hơi do dự một lát thì đưa bàn tay rộng về phía cô: ''Nếu em sợ thì cầm tay anh.''
Hành động của Tần Uyên làm cho cô hơi kinh ngạc, Bạch Hiểu Y nhìn về phía bàn tay rộng lớn có vẻ cứng ngắc của Tần Uyên, lắc đầu cười với anh một cái: ''Không cần đâu.''
Nói xong lời này cô bèn xem như không có chuyện gì xảy ra quay đầu tiếp tục nhìn màn hình, có thể vừa vặn màn hình hiện ra một cái mặt quỷ, lúc này Bạch Hiểu Y liền sợ hãi thụt về sau co rụt người lại, hai tay theo bản năng nắm lấy hai bên đỡ ghế dựa, mà Tần Uyên dựa vào gần đó cái tay không may, vừa vặn nằm trong lòng bàn tay của anh.
Vốn khi cô từ chối đề nghị của anh, quả thật là anh có một chút mất mát, thực ra anh chỉ muốn, có thể anh nắm tay cô cô thật sự sẽ không sợ nữa, nhưng anh không nghĩ tới hôm nay cô vẫn kháng cự anh như vậy.
Đang muốn thu tay về, không nghĩ tới bàn tay nhỏ lại túm lại.
Thân thể Tần Uyên cứng đờ một lát, lúc này mới quay đầu nhìn về cô, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cô sợ đến trắng bệch, cho dù như thế, lại vẫn không nhịn được tò mò còn đưa mắt nhìn xem màn hình, bởi vì sợ hãi quá độ, cô căn bản không có ý thức đến hành động của mình, ngón tay bởi vì quá mức kích động, ra sức cấu vào trong lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhói, cũng không biết có phải bị cô cào xước da hay không, nhưng anh lại làm như không cảm giác được, bàn tay bị cô nắm cũng không dám cử động một chút, chỉ sợ mình động đậy sẽ làm cô không thoải mái. Không chỉ vậy, anh còn theo bản năng nhẹ nhàng thu hẹp ngón tay bao lấy ngón tay cái của cô, dùng cách này an ủi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.