Trung Khuyển Nam Thần

Chương 21: Đe dọa

Tử Thanh Du

01/02/2017

Editor : Huyền Tô (Tô Huyền Ann)

Sau khi Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh trở lại phòng, Dương Tĩnh vừa nhìn thấy cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại gần sờ trán cô, thấy cô quả nhiên hạ sốt mới hoàn toàn yên lòng.

Bạch Hiểu Y cảm giác mình thật phiền toái, liền nói: "Thật xin lỗi, lại làm cậu lo lắng."

Dương Tĩnh lay lay tay cô, "Xin lỗi cái gì chứ? Cậu khỏe mạnh là quan trọng nhất, xem ra anh hàng xóm kia của cậu cũng thật sự có tài." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Dương Tĩnh lại nói: "Anh ấy chăm sóc cậu một đêm, tình cảm cũ của cậu với anh ấy có tro tàn lại cháy không đấy?"

Bạch Hiểu Y tức giận nhìn cô một cái, "Cậu nói vớ vẩn gì vậy?"

"Không có là tốt nhất, nếu không Nghiêm Tiêu Cảnh phải làm sao bây giờ? Cậu không biết đâu, tối hôm qua anh ta ở phòng đàn piano của khách sạn đàn suốt một đêm. Nghe đàn anh Trương nói, lúc tâm tình Nghiêm Tiêu Cảnh khổ sở sẽ trốn đi đánh đàn piano, có lẽ ngày hôm qua thấy cậu và anh hàng xóm đó đã kích thích anh ta."

Bạch Hiểu Y nghe nói vậy, nhíu lông mày, cũng không tiếp lời. Dương Tĩnh thấy vậy, cũng hiểu ý cô, lập tức không trêu ghẹo nữa, chỉ nói: "Tốt lắm tốt lắm, nếu đã khỏe rồi, chúng ta nên đi chơi bù ngày hôm qua đi."

Bạch Hiểu Y đồng ý gật đầu, "Đương nhiên."

"Vậy được, mình lên gọi bọn họ."

Trương Khải Tường thấy Bạch Hiểu Y không có việc gì cũng thở phào nhẹ nhõm, mà Nghiêm Tiêu Cảnh chỉ hỏi cô một câu khỏe chưa cũng không hỏi gì nữa .

Bạch Hiểu Y nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh, tâm tình có chút phức tạp. Vừa rồi thái độ cô đã rất rõ ràng, nhưng đến cuối cùng cũng không biết thiếu niên này có hiểu ý cô hay không. Thấy gương mặt anh ta hiện lên vẻ mệt mỏi và mất mát, trong lúc nhất thời Bạch Hiểu Y trong lúc cũng không biết phải an ủi như thế nào.

Dứt khoát cũng không nói nhiều, giống như chưa từng xảy ra việc gì, vào phố cổ chơi.

Có rất nhiều người trong phố cổ, Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh chụp mấy tấm ảnh, lại mua chút quà lưu niệm, mắt thấy không còn gì để chơi, liền trực tiếp trở về. Lúc đám người Bạch Hiểu Y, cửa phòng Tần Uyên vẫn đóng chặt, cũng không biết anh đã rời đi chưa.

Hiện giờ thời gian còn sớm, trên phố cổ cũng không có gì chơi, lại ở lại đây cũng lãng phí, hơn nữa Trương Khải Tường và Nghiêm Tiêu Cảnh đều lái xe đến, mấy người thương lượng một chút liền dự định đi về.

Dương Tĩnh ngồi xe Trương Khải Tường, nên Bạch Hiểu Y đành phải ngồi xe Nghiêm Tiêu Cảnh.

Bạch Hiểu Y phát hiện, thời gian qua Nghiêm Tiêu Cảnh rất thích nói chuyện nhưng cả ngày hôm nay lại rầu rĩ, hơn nữa cô rõ ràng nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm. Có thể thấy Dương Tĩnh nói hôm qua anh ta đàn piano cả đêm là sự thật.

"Anh có sao không? Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm đâu? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Nghiêm Tiêu Cảnh lắc đầu, "Anh không sao."

Bạch Hiểu Y thấy thế, cũng không nói gì thêm. Ngồi yên tĩnh một lúc, rất nhanh liền mệt rã rời, lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi lại nghe Nghiêm Tiêu Cảnh nói : "Em có muốn ra nước ngoài với anh không?"

Bạch Hiểu Y đột nhiên giật mình tỉnh lại, "Xuất ngoại?"

Nghiêm Tiêu Cảnh gật đầu, "Thật ra bố mẹ anh liên tục dự định đưa anh ra nước ngoài."

"Đó là chuyện tốt mà, anh có tài năng, nghệ thuật nước ngoài rất phát triển, lại tìm một người thầy thật tốt, không tới vài năm sau có lẽ anh cũng sẽ thành một bậc thầy thực thụ."

Nghiêm Tiêu Cảnh cười, "Trọng điểm không phải việc này, anh hỏi em có muốn đi cùng anh không? Nếu em nguyện ý... Anh có thể giúp em tìm một trường học tốt, cũng có thể trả học phí cho em."

Bạch Hiểu Y tròng mắt xoay chuyển, anh ta nói trắng ra như vậy, cô cũng không phải không hiểu , "Tôi ư... Tôi không có dự định xuất ngoại."

Nghiêm Tiêu Cảnh cười khổ một tiếng, "Em đã không đi, vậy anh cũng không đi."

Bạch Hiểu Y đột nhiên nhìn anh ta, "Vì sao? Tôi không đi là việc của tôi, anh cũng nên theo đuổi việc của anh đi."

Nghiêm Tiêu Cảnh lại lắc đầu cười, không lên tiếng.

"Anh cứ suy nghĩ kỹ đi, việc anh xuất ngoại chỉ có tốt chứ không có xấu. Lớn như vậy rồi, đừng tùy hứng nữa."

Nghiêm Tiêu Cảnh như cũ không lên tiếng.

Bạch Hiểu Y thấy sắc mặt anh lãnh đạm, hiển nhiên dáng vẻ không muốn nói chuyện, những lời khuyên bảo của cô cũng không nói ra được.

Sau khi Nghiêm Tiêu Cảnh đưa cô về nhà, Bạch Hiểu Y vẫn không quên khuyên anh ta một câu nhưng Nghiêm Tiêu Cảnh cũng không trả lời, nói tạm biệt cô liền rời đi. Bạch Hiểu Y nghĩ dù sao anh ta cũng là một người trưởng thành, phải hiểu ý nghĩa quyết định của chính mình, cũng không muốn để ý nhiều như vậy nữa.

Trước khi vào nhà, Bạch Hiểu Y nhìn thoáng qua cửa nhà Tần Uyên, nhưng thấy cửa đóng chặt, cũng không biết anh đã trở lại chưa.

Đi phố cổ Phong Kiều phát sinh những chuyện làm Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút đã thấy nhức đầu, cô không biết phải đối mặt Tần Uyên thế nào, thậm chí đang nghĩ có nên dọn khỏi nhà hay không.

Nhưng mà chuyện sau này xảy ra đã nói cho cô biết, cô thật sự đã nghĩ nhiều.

Bởi vì buổi tối hôm đó phu nhân Phượng Kiều nói cho cô một tin tức.

"Nghe nói sáng sớm tinh mơ hôm nay Tiểu Uyên đã về trường học, chỉ còn mười ngày nữa là khai giảng, cũng không biết thằng bé ra sao rồi." Bạch Phượng Kiều ý tứ sâu xa nhìn cô, "Không phải là liên quan đến con đó chứ?"

Bạch Hiểu Y thu hồi suy nghĩ, vội vàng tỏ vẻ điềm nhiên như không : "Mẹ nghĩ gì vậy? Làm sao có thể liên quan gì tới con?"

Bạch Phượng Kiều hừ hừ, "Vậy là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn con chính là chuyên gia gây rối, cả ngày chỉ biết bắt nạt Tiểu Uyên. Mẹ thật đúng là lo lắng có phải vì bị con bắt nạt nên Tiểu Uyên mới đi hay không."

"..." Bạch Hiểu Y thật đúng là phục mẹ cô, từ nhỏ đến lớn đến tột cùng là ai bắt nạt ai? Đây đúng là mẹ ruột của cô sao?

Nhưng mà, Tần Uyên có thể về trường học sớm, đối với Bạch Hiểu Y cũng là một chuyện tốt. Cô biết sau khi Tần Uyên tốt nghiệp sẽ ở lại Bắc Kinh, sau này bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt, mà cô cũng có thể tránh có khúc mắc gì với anh.

Xem ra anh định triệt để hết hy vọng với cô, vậy cũng đúng, cô năm lần bảy lượt tổn thương anh, chỉ cần còn chút lòng tự trọng sẽ biết đường buông tay.

Bạch Hiểu Y cũng không coi thành chuyện gì to tát, sau khi trở về từ phố cổ Phong Kiều cô lại bận rộn như cũ. Hôm nay cô mới đến cửa hàng lẩu, Tiểu Lương vẻ mặt thần thần bí bí nói với cô : "Hiểu Y, có người tới tìm cậu. Mình đưa người đó vào gian phòng ngồi chờ rồi, cậu nhanh lên đó đi." Còn nháy mắt mấy cái với cô "Là một chú rất tuấn tú đó!"

Bạch Hiểu Y kinh ngạc nhìn cô một cái, cũng không hỏi nhiều, đáp một tiếng liền trực tiếp lên gian phòng lầu hai. Trong phòng quả nhiên một người đàn ông đang ngồi, nhìn qua hắn khoảng tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc hơi lộn xộn, một thân âu phục màu đen, toàn thân lộ ra một cỗ không khí giỏi giang lão luyện, nhìn cách ăn mặc của hắn, hẳn là đô thị kim lĩnh. (mình không hiểu chỗ này, ai biết chỉ mình nhé.)

Nhưng Bạch Hiểu Y cảm thấy kỳ quái, bởi vì cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều xác định cô không nhận ra người này. Cũng không biết tại sao lại tìm cô?



Bạch Hiểu Y gõ cửa, người kia thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng hiện ra một nụ vui vẻ hờ hững, "Xin chào Bạch tiểu thư."

Bạch Hiểu Y từ cửa đi tới, ngồi xuống đối diện hắn, "Anh là..."

"Tôi là anh trai Nghiêm Tiêu Cảnh, tôi là Nghiêm Tiêu Du." Hắn ngược lại trả lời rất rõ ràng.

Bạch Hiểu Y lại càng phát kinh ngạc, anh trai Nghiêm Tiêu Cảnh đến tìm cô làm gì? Trong lúc cô đang nghi hoặc không giải thích được, người đàn ông đối diện lại hỏi một câu : "Bạch tiểu thư đang quen em trai tôi sao?"

Bạch Hiểu Y đột nhiên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, "Không phải." Dừng một chút lại bổ sung một câu: "Tôi và Nghiêm Tiêu Cảnh cũng chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa chúng tôi mới quen nhau chưa lâu."

"À..." Nghiêm Tiêu Du như có điều suy nghĩ gật đầu, suy tư một lát lại nói: "Nhưng mà tình cảm của em trai tôi đối với Bạch tiểu thư chỉ sợ không đơn giản như vậy."

"..."

Đối với kinh nghiệm của Bạch Hiểu Y, Nghiêm Tiêu Du xuất hiện ở nơi này, hơn nửa là hiểu lầm quan hệ của cô và Nghiêm Tiêu Cảnh, cho nên hôm nay cố ý đến bắt bí châm biếm cô, để cô tự giải quyết cho tốt?

"Bạch tiểu thư đại khái không biết, vốn là khi Tiêu Cảnh tốt nghiệp trung học chúng tôi đã thương lượng với nó muốn đưa nó ra nước ngoài, nhưng sắp phải đi học, nó lại thay đổi chú ý. Tôi đã điều tra hành tung gần nhất của em trai, lại nói bóng nói gió hỏi thăm vài câu, phát hiện tình cảm của nó đối với Bạch tiểu thư không giống bình thường, nó không xuất ngoại cũng bởi vì cô."

Lông mày Bạch Hiểu Y nhíu lại, đang định nói chuyện, Nghiêm Tiêu Du lại nói: "Hôm nay tôi đến đây là muốn thương lượng với Bạch tiểu thư một chút, xem cô có thể ra nước ngoài học cùng em trai tôi hay không. Đương nhiên là chỉ cần Bạch tiểu thư có thể làm em trai tôi quyết tâm bồi dưỡng ở nước ngoài, gia đình tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Hơn nữa lấy thành tích của cô, ra nước ngoài sẽ tốt hơn học ở đại học Hoài Nam, học phí cũng do nhà tôi chi trả, Bạch tiểu thư cô xem thử thế nào?"

Bạch Hiểu Y nghe nói như thế lại càng kinh hãi, cô vốn tưởng rằng lần này Nghiêm Tiêu Du đến để châm biếm cô, lại không nghĩ hắn lại muốn tác hợp cô và hắn Nghiêm Tiêu Cảnh ở cùng nhau.

Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, vẫn khách khí nói: "Thật xin lỗi Nghiêm tiên sinh, tôi chỉ sợ không giúp được anh đâu."

"Hửm?" Ánh mắt Nghiêm Tiêu Du híp lại, đôi mắt khéo léo mang theo vài phần nguy hiểm, "Bạch tiểu thư cảm thấy điều kiện chưa đủ tốt sao? Chúng ta còn có thể thương lượng lại."

"Đương nhiên không phải vậy, chỉ là tôi không có ý đó đối với Nghiêm Tiêu Cảnh, tôi không muốn lãng phí thời gian của Nghiêm Tiêu Cảnh, cũng không muốn lãng phí ý tốt của gia đình anh."

Nghiêm Tiêu Du rõ ràng ngẩn người, hắn như có điều suy nghĩ gật đầu, hồi lâu sau mới đứng lên nói: "Bạch tiểu thư, tôi đưa đề nghị này hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ. Tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu như còn cần gì thì cứ nói với tôi." Hắn rút ra một tấm danh thiếp từ túi âu phục tinh xảo, đặt trước mặt cô, "Lúc nào gọi cho tôi cũng được."

Bạch Hiểu Y đang định nói chuyện, thần sắc trên mặt Nghiêm Tiêu Du lại đột nhiên trầm xuống, ý tứ sâu xa bổ sung một câu, "Còn có, tôi muốn nhắc nhở Bạch tiểu thư một câu, người có chủ kiến cũng không phải tốt đâu." Cuối cùng nhếch môi cười với cô, "Cáo từ!"

Sau khi Nghiêm Tiêu Du rời khỏi, Bạch Hiểu Y nhìn qua tấm danh thiếp kia lại rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cô luôn cảm thấy ánh mắt lúc cuối của Nghiêm Tiêu Du quả thực rất kỳ quái, nhưng nói gì thì nói, việc ra nước ngoài cùng Nghiêm Tiêu Cảnh cô sẽ không đồng ý.

Ngày đó Nghiêm Tiêu Cảnh hẹn nàng ra nước ngoài, cô còn tưởng rằng anh ta chỉ thuận miệng nói, về sau anh ta nói cô không xuất ngoại anh ta cũng không xuất ngoại, cô cho là anh ta chỉ tính cách trẻ con thích đùa giỡn thôi, cũng không nghĩ anh ta dĩ nhiên lại nói thật?

Nhưng Bạch Hiểu Y lại cảm thấy Nghiêm Tiêu Cảnh không xuất ngoại chỉ sợ cũng không phải đơn giản là vì cô như vậy, cô vững tin Nghiêm Tiêu Cảnh đối với cô vẫn chưa đến mức này. Cô chỉ hy vọng người nhà họ Nghiêm sớm hiểu rõ sai lầm của họ một chút, đừng đến gây sự với cô nữa.

Cô cầm tấm danh thiếp lên, nhìn qua mấy chữ "CEO Nghiêm Tiêu Du tập đoàn Bảo Hoa" (CEO = Tổng giám đốc), không cho là đúng lắc đầu, tùy ý nhét vào túi rồi trực tiếp ra cửa.

Ngày đó sau khi Nghiêm Tiêu Du rời đi cũng chưa quay lại, bởi vì trong tiệm bận rộn, Bạch Hiểu Y sẽ không để tâm những việc khác, cho đến khi ba ngày sau phát sinh một sự kiện, cô mới hiểu được ngày đó lúc rời đi, Nghiêm Tiêu Du ngày bỏ lại mấy chữ là có ý gì.

Chuyện là như vầy, có vài người vạm vỡ lực lưỡng đến cửa hàng lẩu nhà cô ăn lẩu, lại một mực nói nồi lẩu nhà cô dùng dầu cũ. Nồi lẩu Bạch Ký dùng dầu tuyệt đối bảo đảm chất lượng, cũng chưa từng có chuyện có khách hàng nào phản ánh dầu cũ như vậy. Hơn nữa Khương Chấn Hải còn tự mình ra mặt, nhã nhặn trấn an bọn họ, cũng bảo đảm lập tức đổi một nồi lẩu khác, nào biết những người này thế nhưng dã man không thèm nói đạo lí, lập tức đỗ xe tải bên ngoài, rút ra vài cây côn thép đập phá trong tiệm, hù dọa khách hàng chạy trốn tứ phía.

Mà Bạch Hiểu Y là bị Bạch Phượng Kiều kéo cùng vài nhân viên phục vụ nữ núp ở buồng vệ sinh, Khương Chấn Hải mang theo vài nam nhân viên phục vụ và đầu bếp ra đối phó bọn họ, cho đến khi cảnh sát đến giải mấy người gây chuyện đi thì mọi chuyện mới tính là kết thúc.

Nhưng nhà hàng lẩu Bạch Ký lại tổn thất trầm trọng, cửa sổ bị đập vỡ, cái bàn chỉ còn vài cái còn tốt. Mấy đồ vật này không tính, cuộc phong ba này hết lần này tới lần khác còn liên lụy rất nhiều người vô tội, có vài người khách trong tiệm bị thương, nhân viên phục vụ cũng có vài người bị thương, kể cả Khương Chấn Hải cũng không may mắn thoát khỏi, may mà mấy tên lưu manh kia còn có chường mực, mấy người bị thương đều không quá nặng.

"Trời ạ, đây tột cùng là việc gì? Nhà chúng ta mở cửa tiệm đã nhiều năm như vậy, liên tục giúp mọi người làm điều tốt, còn chưa từng có loại chuyện như vậy phát sinh! Vai vế, bối cảnh xã hội của ông ngoại con loạn như vậy, cũng chưa từng có người đến nháo qua, cũng không nghĩ bây giờ văn minh xã hội còn phát sinh loại chuyện này." Bạch Phượng Kiều dựa vào vách tường ở đại sảnh, nhìn qua đống bừa bộn trong đại sảnh, vừa lau nước mắt vừa nói.

Bạch Hiểu Y vội vàng an ủi, "Được rồi mà mẹ, không phải cảnh sát đã bắt bọn chúng đi sao? Có lẽ rất nhanh có thể được một lời giải thích."

Cho dù Bạch Hiểu Y sống lại một đời, nhưng việc bạo lực ngang tàng như hôm nay cũng là lần đầu tiên chứng kiến, cô cũng thừa nhận cô xác thực bị giật mình. Nhưng giờ tỉnh táo lại cô lại phát hiện sự kiện này có vài phần kỳ quặc, những người này rõ ràng là cố ý đến thêu dệt chuyện, nhà họ Bạch liên tục giúp mọi người làm điều tốt, chưa bao giờ đắc tội ai, những người này tại sao phải chọn cửa hàng lẩu Bạch Ký để ra tay?

Hơn nữa sự kiện này phát sinh chỉ cách ngày Nghiêm Tiêu Du rời đi có ba ngày.

Bạch Hiểu Y càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, may mắn lần trước Nghiêm Tiêu Du đưa cô danh thiếp cô còn chưa vứt. Sau khi trấn an Bạch Phượng Kiều cô liền trốn ra sân sau gọi điện cho Nghiêm Tiêu Du.

"Alo? Ai vậy?" Đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói đơn giản lưu loát của Nghiêm Tiêu Du.

Bạch Hiểu Y trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Hôm nay nhà tôi xảy ra chuyện là do anh kêu người làm sao?"

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, "Hóa ra là Bạch tiểu thư, sao rồi, suy nghĩ kỹ chưa?"

Không hỏi cô là chuyện gì, cũng không phủ nhận, thật giống như sớm đoán được cô sẽ gọi điện thoại đến, nghe đến đó Bạch Hiểu Y cũng hiểu được, sự kiện này đúng là hắn gây nên.

"Tại sao phải làm như vậy? !" Bây giờ, Bạch Hiểu Y cũng nổi giận.

"Nếu như Bạch tiểu thư suy nghĩ kỹ, vậy thì nói thời gian, tôi hảo mua vé giúp các cô, nếu như Bạch tiểu thư còn chưa suy nghĩ kỹ, tôi có thể lại cho cô thời gian, nhưng mà kiên nhẫn của tôi cũng có hạn." ( Thằng cha này y như thằng cha phản diện trong "Vì sao đưa anh tới")

"Anh..." Tay Bạch Hiểu Y nắm điện thoại nắm thật chặt, "Anh tại sao phải làm việc này?!"

Nhưng đối phương lại không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Bạch Hiểu Y nghe âm báo bận điện thoại vang lên, tinh thần sa sút dựa vào vách tường, đột nhiên phát hiện, bản thân mình mặc dù sống hai đời, nhưng rất nhiều chuyện cô vẫn bất lực.

Cô chỉ là một người bình thường, sống lại một đời cũng nhiều nhất chỉ có thể dựa vào việc hiểu rõ xu thế phát triển của tương lai mà làm cuộc sống của mình tốt hơn một chút. Nhưng cho dù có chịu giày vò thế nào vẫn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn, không có cách nào chống lại các thế lực mạnh mẽ.

Kỳ thật cô cũng không hiểu, nếu như nhà họ Nghiêm lại ra tay thì côn phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải thỏa hiệp với bọn họ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhắn tin cho Nghiêm Tiêu Cảnh, hẹn gặp anh ta, cởi chuông phải do người buộc chuông, cô chỉ có thể trông cậy vào Nghiêm Tiêu Cảnh.

Hai người thống nhất địa điểm gặp mặt ở nhà hàng Gia Thái.

Kỳ thật lần đầu tiên ăn cơm với Nghiêm Tiêu Cảnh ở chỗ này, Bạch Hiểu Y tâm tình không tệ, nhưng bây giờ, cô vãn ngồi ở vị trí cũ, lúc đến sớm để gặp Nghiêm Tiêu Cảnh, cô sớm đã không còn thoải mái tự tại.

Nghiêm Tiêu Cảnh chỉ sợ là thấy sắc mặt cô không tốt, cũng không trêu chọc, chỉ đơn giản lên tiếng chào.



Bạch Hiểu Y ngồi xuống vị trí đối diện anh ta, ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh cẩn thận quan sát trên mặt cô một lát, kinh ngạc nói: "Em sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như thế?"

Bạch Hiểu Y thở dài một hơi, "Mấy ngày trước anh trai anh tới tìm tôi."

Động tác uống nước của Nghiêm Tiêu Cảnh dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại cô, vẻ mặt kinh ngạc, "Anh trai anh? Anh ấy đi tìm em làm gì?"

Cô cũng không biết dáng vẻ Nghiêm Tiêu Cảnh kinh ngạc có phải diễn hay không, tiếp tục mặt không chút thay đổi nói : "Anh trai anh nói anh bởi vì tôi nên không muốn đi nước ngoài bồi dưỡng, cho nên hy vọng tôi đi theo anh ra nước ngoài để cho anh an tâm."

Sắc mặt Nghiêm Tiêu Cảnh dần ngưng trọng xuống, con mắt anh ta lóe lên, "Vậy sao em không nói cho anh?"

"Bởi vì tôi đã từ chối anh ta tại chỗ, còn nói cho anh biết làm gì?"

"..."

"Nhưng mà bởi vì tôi từ chối anh trai anh, cho nên hôm nay anh ta tìm người đến đập phá tiệm nhà tôi."

Sắc mặt Nghiêm Tiêu Cảnh càng trầm trọng, nhíu lông mày nhìn cô, một hồi lâu nói không ra lời, hồi lâu sau anh ta mới cúi thấp đầu, giọng cũng lộ ra áp suất thấp, "Thật xin lỗi, là anh mang đến phiền toái cho em, anh sẽ đền bù tổn thất trong tiệm nhà em."

"Tổn thất trong tiệm trước mắt cũng không phải là trọng yếu nhất, trọng yếu là tôi đã nói rõ với anh một lần rồi, tôi không có dự định xuất ngoại, anh có thể nói rõ ràng với anh trai anh hay không. Chuyện này chẳng liên quan tới tôi, hoặc là nói anh cũng không cần tùy hứng đối phó bọn họ như thế, nếu không cuối cùng thua thiệt sẽ chỉ là tôi."

Nghiêm Tiêu Cảnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, một đôi mắt sáng ngời mê người giờ phút này lại lộ ra u ám, môi cũng nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào.

"Hiểu Y, vì sao em không thể thử thích anh một lần, nói sau, không thể tiếp nhận việc cùng anh ra nước ngoài sao? Ra nước ngoài em có thể nhận nèn giáo dục tốt hơn. Hơn nữa có nhà anh hỗ trợ, em cũng có thể đỡ chi phí hơn, tại sao em không thể thử một lần?"

Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hiện tại cô cực kỳ mệt mỏi, thực không muốn vòng vo, dứt khoát nói thẳng: "Nếu như tôi nói, tôi không thể thử thì sao?"

"..." Nghiêm Tiêu Cảnh lặng yên trong chốc lát, "Như vậy, anh cũng không có cách nào ngăn cản anh trai anh tiếp tục ra tay."

Bạch Hiểu Y nghe nói như thế liền hiểu, hôm nay xem như đi một chuyến uổng công, nguyên lai anh ta và anh trai đều không cảm thấy dùng loại thủ đoạn này bức bách cô đi vào khuôn khổ có cái gì sai.

Mặc dù Bạch Hiểu Y không thể tiếp nhận tấm lòng của Nghiêm Tiêu Cảnh, nhưng cô cũng không ghét người thanh niên này, thậm chí đã dần coi anh ta như bạn bè. Nếu như không có chuyện này, có thể bọn họ còn tiếp tục trở thành bạn bè, nhưng bây giờ...

Cô nhắm mắt đè xuống nỗi giận trong lòng, cô biết rõ lúc này nói cái gì nữa cũng đều tốn nước miếng, dứt khoát trực tiếp từ vị trí đứng dậy, "Thật xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước."

Nghiêm Tiêu Cảnh lại vội vàng kéo cổ tay cô, cô cũng không quay đầu lại, lại nghe giọng nói anh dồn dập nói với cô : "Hiểu Y, thử tiếp nhận anh một chút thật sự khó như thế sao? Anh không thể làm em thích anh được sao?"

Bạch Hiểu Y điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mới quay đầu nhìn anh ta, hết sức dùng giọng nói bình tĩnh : "Tiếp nhận anh, ra nước ngoài cùng anh, sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Lông mày Nghiêm Tiêu Cảnh nhíu lại, "Sau đó chúng ta cùng nhau học tập ở bên đó."

Con mắt Bạch Hiểu Y chăm chú nhìn anh ta, từng chữ từng câu hỏi: "Vậy anh đại khái chưa bao giờ nghĩ tới muốn kết hôn với tôi đúng không?"

Nghiêm Tiêu Cảnh bị lời nói này làm sững sờ, "Kết hôn? Chuyện này không phải quá sớm sao?"

"Cho nên anh xem, anh muốn ở cùng tôi chẳng qua chỉ là xuất phát từ một loại chiếm hữu. Anh hy vọng cũng không thật sự muốn xuất ngoại cùng tôi, ra nước ngoài với anh không phải là không thể. Có lẽ anh chỉ là không cam lòng, lại có lẽ chỉ là một lần tâm huyết dâng trào, bởi vì thân phận và quan hệ của anh, anh có thể có vô số lần tâm huyết dâng trào. Nhưng tôi không giống anh, vì thỏa mãn một lần tâm huyết dâng trào của anh, tôi sẽ phải lấy cả đời để trả giá, việc này đối với tôi mà nói, cũng không công bằng."

Ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh phức tạp nhìn cô, lại một hồi lâu không nói ra lời, mà Bạch Hiểu Y cũng không nhiều lời nữa, dùng sức hất tay anh ta ra, đầu cũng không quay lại, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Bạch Hiểu Y là người yêu hận rõ ràng, không thể bởi vì ích lợi mà đi thích một người, huống chi cô cũng vô cùng không thích bị người khác bức bách.

Nhưng cô cũng không rõ ràng ranh giới của Nghiêm gia ranh giới cuối cùng là gì, tự nhiên cũng không biết bọn họ còn sẽ làm ra việc gì tàn bạo hơn. Hôm nay sau khi về đến nhà, Bạch Hiểu Y một mực ở trong phòng nghĩ tới việc này, nghĩ cô nên làm gì bây giờ, nghĩ nếu như Nghiêm gia động thủ lần nữa thì cô có nên thỏa hiệp hay không.

Còn có việc này có nên nói cho cha mẹ hay không, nhưng nói cho họ biết cũng không có tác dụng gì, ngược lại lại làm cho họ phiền loạn.

Vừa nghĩ liền nghĩ đến nửa đêm, nhưng lãng phí nhiều thời gian như vậy cô vẫn không biết mình nên làm cái gì bây giờ, cô quá nhỏ yếu so với Nghiêm gia, Nghiêm gia hơi chút động đầu ngón tay cô sẽ không thể chống đỡ được.

Cô chỉ cảm thấy cuộc đời cô quả thực tức cười hết sức, đời trước bởi vì Tần Uyên mà cô không có ngày nào tốt, cho rằng một đời này cuối cùng có thể rời xa anh, lại không nghĩ rằng lại có một Nghiêm Tiêu Cảnh.

Bạch Hiểu Y liền suy nghĩ miên man, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Bởi vì trong tiệm bị mấy tên kia phá hư, vài ngày nay cửa hàng lẩu đều đóng cửa sửa chữa, cho nên cả nhà cô không đến cửa hàng lẩu. Cô rời giường xuống lầu đã thấy bố ngồi trên sô pha xem báo chí, mà mẹ đang gọt táo, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng nói: "Bữa sáng vẫn còn, con cho vào lò vi sóng hâm lại là ăn được."

Bạch Hiểu Y gật đầu, đang muốn đi vào bếp, lại đột nhiên nghe bố đang đọc báo nói một câu : "Lần này Bảo Hoa chắc chắn xong đời."

Bạch Hiểu Y vừa nghe mấy chữ "Bảo Hoa", trái tim liền không khỏi đập thật mạnh, tập đoàn Bảo Hoa không phải là xí nghiệp dưới quyền nhà họ Nghiêm sao?

Bạch Hiểu Y vội vàng tiến đến bên cạnh bố, ánh mắt nhìn vào tờ báo, lúc thấy rõ nội dung thì cô lập tức sợ hết hồn.

Cô không nghĩ chỉ trong một đêm, sự tình thế nhưng phát sinh biến hóa cực lớn. Trên báo nói, hệ thống tập đoàn Bảo Hoa bị hacker xâm lấn, rất nhiều tài liệu tư mật tài liệu đều bị công khai, CEO Nghiêm Tiêu Du của tập đoàn Bảo Hoa giúp chú hai nhậm chức trong chính phủ tẩy trắng tiền tham ô thế nhưng cũng bị moi ra. Hơn nữa phạm vi lớn trên mặt báo còn đăng hai người tham ô công quỹ quốc gia như thế nào, tẩy trắng tiền tham ô như thế nào qua cuộc nói chuyện của bọn họ, mà ngay cả tài khoản Nghiêm Ái Quốc lập ở trang web nước ngoài để "Săn bắn" được người nhà họ Nghiêm quản lí chặt chẽ, cùng nhiều ghi chép tán gẫu của nhiều cô gái nước ngoài đều bị tung ra. (cái này loằng ngoằng ghê @@ câu này không hiểu gì luôn)

Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy tin tức này lập tức cả kinh muốn rớt cả cằm, cô vội vàng chạy lên trên lầu mở máy tính ra, quả nhiên thấy trên web ùn ùn đều nghị luận chuyện của tập đoàn Bảo Hoa.

Nghiêm Tiêu Du đã bị giải đi tiến hành điều tra, mà Nghiêm Ái Quốc cũng vì gièm pha mà thanh danh đại ngã! Còn chú hai của Nghiêm Tiêu Du trực tiếp bị cách chức điều tra.

Bạch Hiểu Y không nghĩ tới nhà họ Nghiêm chỉ trong một đêm liền phát sinh biến đổi lớn như thế, nhà họ Nghiêm phát sinh chuyện lớn như vậy, người nhà họ Nghiêm khẳng định là ai cũng cảm thấy bất an, tự nhiên không có người lại đi để ý vấn đề cô có muốn xuất ngoại với Nghiêm Tiêu Cảnh hay không.

Hơn nữa gần đây tham ô quốc gia bị nghiêm trị lợi hại, việc tập đoàn Bảo Hoa rửa trắng tiền tham ô như thêm dầu vào lửa, tuyệt đối là muốn bị hung hăng trừng phạt. Cho dù không chết, sợ rằng cũng phải lột da.

Bạch Hiểu Y dày vò cả đêm tâm, sau khi nhìn thấy tin tức này, dù rất vui nhưng không khỏi nghi hoặc. Tập đoàn Bảo Hoa đắc tội với ai lại bị trừng phạt thảm như vậy. Hơn nữa chỉ trong một đêm phá hệ thống mật mã của một xí nghiệp lớn không phải là chuyện dễ dàng, hacker trong nước có năng lực này quả thực hiếm thấy, người này muốn đối phó tập đoàn Bảo Hoa có lẽ đã phí rất nhiều công sức.

Sau khi Bạch Hiểu Y quan sát lại việc này lần nữa, càng xem càng nghi hoặc. Cho dù người nhà họ Nghiêm có vô sỉ bá đạo ra sao, nhưng vài năm nay tập đoàn Bảo Hoa vẫn làm từ thiện rất tốt. Hơn nữa vì có mấy đứa con tài giỏi, dân chúng dư luận không tồi, bầu họ thành xí nghiệp từ thiện, vô cùng hòa hợp với các xí nghiệp khác, nhìn thế nào cũng không giống bởi vì khúc mắc lợi ích mà bị trả thù. Huống chi thời gian tập đoàn Bảo Hoa gặp chuyện không may không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác đều sau việc nhà cô bị đập phá.

Không biết tại sao, trong đầu Bạch Hiểu Y nhảy ra gương mặt Tần Uyên. Đối với năng lực của Tần Uyên, muốn phá giải hệ thống mật mã bảo mật cũng không phải không thể.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước cô loáng thoáng nghe qua, hình như Tần Uyên cũng biết việc nhà cô bị đập phá, anh là người thông minh như vậy, thuận tiện điều tra manh mối tra một cái liền biết là vì sao, tất nhiên cũng có thể tra được việc này liên quan đến nhà họ Nghiêm.

Nhưng cô cũng không thể khẳng định, trong nước cũng không phải chỉ một mình anh có loại năng lực này đâu? Huống chi anh và nhà họ Nghiêm cũng không có thù, hơn nữa cô cảm thấy ở trong mắt anh cô cũng không đáng giá để anh mạo hiểm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trung Khuyển Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook