Trung Khuyển Nam Thần

Chương 63: dính người

Tử Thanh Du

27/06/2017

Bạch Hiểu Y bình thường buổi trưa sẽ ở lại công ty ăn cơm, thức ăn là từ nhà hàng gần đấy mang về, hương vị cũng không tệ. Hôm nay cũng giống như vậy, thức ăn mang về rồi, Bạch Hiểu Y cùng nhân viên công ty ngồi phòng giải khát giải quyết đồ ăn.

Mọi người đang trò chuyện mấy ngày nữa công ty nhập một loạt đồ lót, nói chuyện một chút, Tiểu Hạ đột nhiên nhắc một câu: "Nói tới quần lót, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện."

Tiểu Văn nhướn mày nhìn lại, "Cô lại đang suy nghĩ oạn thất bát tao gì?"

Tiểu Hạ bụm mặt cười cười, mới nói: "Không biết các ngươi có từng nhìn thấy tấm hình của ông xã hết sức nổi danh của ta hay không."

Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này không khỏi nhíu mày, có thể làm cho tiểu Hạ gọi là ông xã, không phải Tần Uyên, ông xã quốc dân, thì còn có thể là ai?

Tiểu Văn bị cô nhắc nhở như vậy, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Cô nói bức ảnh chim to kia?! Chính là bức ảnh mới vừa từ hồ bơi đi ra, mặc quần bơi bó sát người, giữa háng treo ngược một cục rất lớn kia?"

Tiểu Hạ lập tức gật đầu như bằm tỏi, "Đúng đúng đúng, chính là bức ảnh chim to."

Liên tục yên lặng ăn cơm Tiểu Lâm cũng ngẩng đầu lên, hơi có vẻ ngượng ngùng nói một câu: "Kỳ thật bức ảnh chim to tôi cũng đã xem."

Tiểu Hạ và Tiểu Văn đồng thời "Ồ" một tiếng, tiểu Hạ lại cười trêu ghẹo nói: "Nhìn không ra Tiểu Lâm a, ẩn núp đủ sâu, nói nhanh lên, nhìn ảnh ông xã chim to có cảm giác gì?"

Tiểu Lâm bị các cô ấy hỏi như thế, lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, vội cúi đầu bới cơm, một hồi lâu mới xấu hổ nói thầm một câu, "Rất lớn a..."

Tiểu Hạ và Tiểu Văn lại hú thêm hai câu, làm Tiểu Lâm đỏ bừng cả người, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bạch Hiểu Y yên lặng ngồi một bên, nghe mấy người này nghị luận không chút tiết tháo về người đàn ông chim to của cô, quả thực phải nói có bao nhiêu lúng túng.

Trước đây mấy người cũng thường xuyên ở trước mặt cô nhắc đến Tần Uyên, dù sao khi đó hai người không cùng một chỗ. Hơn nữa Tần Uyên lại được công nhận là ông xã quốc dân, các cô nhắc tới anh cũng không có quan hệ gì với cô, nhưng hai người đã chuẩn bị kết hôn. Hơn nữa các cô tán gẫu khẩu vị còn nặng như thế, Bạch Hiểu Y đích xác nghe không vào.

"Cái kia... Các cô về sau có thể ở trước mặt ta không tán gẫu Tần Uyên cái gì ảnh chim to, các chuyện tư mật như thế hay không?"

Tiểu Hạ bình thường nghịch ngợm nhất, cũng thích nói giỡn, vừa nghe lời này liền ý tứ sâu xa cười rộ lên, "Ai da, lão bản của chúng ta là thẹn thùng sao?"

Bạch Hiểu Y hiện không có tâm tư nói đùa với các cô, lúc này chỉnh chỉnh sắc mặt đáp: "Tôi không thẹn thùng, Tần Uyên là bạn trai tôi, tôi hy vọng các cô về sau bàn tán về anh ấy có thể suy nghĩ một chút cảm thụ của tôi."

Lời này ba người nghe thấy đều ngẩn người, đều lập tức không hẹn mà cùng cười khúc khích, Tiểu Hạ cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa xoa bụng vừa nói: "Trời ơi, lão bản, cô cũng quá đáng yêu đi, thế nhưng theo chúng ta đùa kiểu này."

Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, lại làm cho thần sắc mình nghiêm túc hơn vài phần, "Tôi cũng không nói đùa."

Tiểu Hạ chậm rãi dừng cười, khoát khoát tay với cô, "Được, được, được, cô không nói giỡn." Cô ấy lập tức ho một tiếng, làm ra vẻ mặt nghiêm túc giống Bạch Hiểu Y vừa rồi, "Cái này, về sau mọi người cũng đừng ở trước mặt tôi nghị luận Tần Uyên a, anh ấy là ông xã của tôi!"

Mấy người cũng đều bị bộ dáng tiểu Hạ chọc cười, lúc này lại bắt đầu giễu cợt Bạch Hiểu Y.

Bạch Hiểu Y thật đúng là không còn gì để nói, chẳng lẽ ngày thường cô quá khiêm tốn dễ gần, cho nên một chút uy nghiêm của lão bản cũng không có? !

Bạch Hiểu Y đích xác không chịu nổi mấy người này giễu cợt, dứt khoát bưng hộp cơm trở lại phòng làm việc, nghĩ tới trong miệng các cô ấy vừa rồi nói cái gì ảnh chim to, Bạch Hiểu Y liền ở trên mạng tìm một loạt, còn thực tìm ra một tấm hình như thế.

Ảnh chụp hẳn là ở hồ bơi, Tần Uyên vừa mới bơi xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần bơi, nửa người trên và bắp đùi, da thịt toàn bộ lộ rõ không thể nghi ngờ, toàn thân loáng nước, càng làm cho da thịt màu tiểu mạch hiện ra trơn bóng, quần bơi dính nước áp vào người anh, làm nổi bật một cục lớn vô cùng rõ ràng, quả thực có bao nhiêu phong cảnh.

Bạch Hiểu Y thật đúng là không còn gì để nói, bị tất cả nữ giới chưa lập gia đình gọi là ông xã coi như xong, thế nhưng còn lưu lại ảnh chụp một khối đại tiêu chuẩn ở trên mạng như thế, Bạch Hiểu Y nghĩ tới vừa mới mấy cô gái Tiểu Văn nói anh "Chim to", vẻ mặt hết sức bỉ ổi, đã cảm thấy không thoải mái.

Tần Uyên không phải là thời gian qua rất an phận, cũng rất cẩn thận sao? Bị người ta chụp ảnh biến thành tin tức tình cảm, lập tức cho người xóa đi, sao hết lần này tới lần khác lưu lại một tấm hình như thế ở trên mạng. Cũng không phải là minh tinh nghệ sĩ hoặc là người mẫu, tại sao phải "Bán mình" thế này?

Bạch Hiểu Y xem một lần rồi muốn gọi điện thoại cho Tần Uyên, không ngờ người này thật ăn ý, cô mới vừa đưa điện thoại di động lên, anh đã điện thoại tới.

Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, mới tiếp điện thoại.

"Chuyện gì?"

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, "làm sao vậy?"

"Cái gì?"

"Giọng nói sao kì quái như thế? Anh chọc em chỗ nào?"

"..." Có rõ ràng như thế sao? Bạch Hiểu Y ngẩn người, dứt khoát đổi đề tài, "Anh tìm em có việc sao?"

"Anh đi qua tìm em."

"..."

"Anh bây giờ đi qua, em ở trong công ty chờ anh."

"..."

Không đợi cô trả lời, anh bỏ lại câu này rồi cúp điện thoại, Bạch Hiểu Y nhìn điện thoại vang lên tiếng báo bận có chút mờ mịt, Tần Uyên vội vã tìm cô như thế, là có chuyện quan trọng gì sao?

không đến một cái tiếng đồng hồ Tần Uyên đã đến, địa điểm công ty Bạch Hiểu Y, anh cũng biết rõ, tòa nhà Thời Đại, tầng năm, phòng 381. Lúc Tần Uyên đến cửa công ty, cửa chính vẫn mở, dù sao anh cũng không trực tiếp bướcvào, chỉ gõ cánh cửa bày tỏ tôn trọng.

chỗ ngồi Tiểu Lâm gần cửa, nghe thấy tiếng gõ ngẩng đầu nhìn lại, vốn đang muốn theo thường lệ hỏi một câu "Xin hỏi tìm ai ", nhưng khi thấy người đứng ở cửa, Tiểu Lâm tựa như bị cứng đờ tại chỗ, vừa muốn mở miệng hỏi thăm trong nháy mắt cứng ở cổ họng.

Phòng làm việc mấy người khác không nghe thấy tiếng đáp, cũng theo bản năng quay đầu lại xem, đã thấy một người cao lớn đứng ở cửa, quần áo khéo léo, dung nhan tuấn lãng. Nhìn thấy anh một khắc kia, cơ hồ vẻ mặt mỗi người đều giống Tiểu Lâm như đúc. Nhất là tiểu Hạ, chén trong tay lạch cạch rơi xuống mặt đất, cà phê nóng hổi tung tóe khắp nơi, nhưng cô ấy cũng không phát giác.

Tiểu Văn ổn trọng nội liễm nhất cũng kích động đến nói năng lộn xộn, "Trời, trời, trời a... đây... đây không phải là..."

Bạch Hiểu Y nghe thấy động tĩnh, vội vàng từ trong phòng làm việc đi ra, thấy người tới là Tần Uyên, cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tên này thế nhưng trực tiếp đến công ty cô.

Tần Uyên vừa nhìn thấy cô, liền quay sang mọi người chỉ chỉ cô, "Tôi tới tìm cô ấy."

Mọi người đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nhìn Tần Uyên một chút, lại nhìn Bạch Hiểu Y một chút, nhất thời không biết nên phản ứng gì.

Bạch Hiểu Y ngược lại lạnh nhạt tự nhiên đi lên phía trước kéo tay Tần Uyên giới thiệu, "Chính thức giới thiệu cùng mọi người, vị này là bạn trai của tôi, Tần Uyên."

Bạch Hiểu Y rõ ràng thấy mấy người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cô sớm đoán được sẽ thế này, ngược lại cũng không kinh ngạc, đang muốn giao phó vài câu để cùng Tần Uyên rời đi, không nghĩ người bên cạnh lại nối tiếp một câu: "Sửa lại một chút, không phải là bạn trai."



Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này liền nhíu mày, thầm nghĩ người này chẳng lẽ là muốn phá cô sao?

Ý tưởng mới vừa xuất hiện, thanh âm thuần hậu dễ nghe lại vang lên lần nữa, "Là vị hôn phu."

Bạch Hiểu Y rõ ràng nghe thấy tiếng mọi người hít khí lạnh, cô biết mấy người này từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần sẽ nhất định phải quấn quít lấy cô truy vấn. Thừa dịp các cô ấy còn chưa phục hồi lại, cô vội vàng nói: "Tôi có chuyện phải đi trước, gần đây công việc cũng không quá gấp rút, còn lại mọi người chậm rãi làm." Nói xong trực tiếp kéo Tần Uyên rời đi.

Hai người ngồi xuống xe, Bạch Hiểu Y thở phào nhẹ nhõm, mới hướng sang Tần Uyên hỏi: "Sao vội vã tới tìm em, có chuyện gì?"

Tần Uyên ngược lại không trả lời vấn đề này, hơi nhíu mày hỏi ngược lại, "Em vừa rồi thế nào ?"

Bị anh nhắc nhở như vậy, Bạch Hiểu Y mới nhớ tới chuyện vừa rồi kia, cô lấy điện thoại di động ra chỉ mấy tấm hình, "Anh sao còn giữ lại ảnh chụp thế này trên mạng?"

Tần Uyên nhìn di động, lông mày vặn chặt, "Tấm hình này anh cũng mới thấy lần đầu tiên." Ánh mắt nghi hoặc nhìn sang cô, "Em tức giận là bởi vì cái này?"

Nhìn vẻ mặt anh kia còn cảm thấy cô không nên tức giận đúng không? Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, "Tần tiên sinh, nếu có một ngày em mặc áo tắm hai mảnh, người ướt sũng bị đưa lên mạng, tùy ý người đàn ông khác xoi mói, anh sẽ vui vẻ sao?"

Tần Uyên vừa nghe cô nói, sắc mặt lập tức trầm xuống, cơ hồ không chút nghĩ ngợi nói: "Ngày mai anh sẽ cho người xóa ảnh chụp."

Bạch Hiểu Y hài lòng gật đầu, bởi vì người này nghe lời như thế, tâm tình cô cũng khá hơn, nói chuyện giọng cũng nhẹ nhàng hơn, "Anh vội vã tới tìm em là có chuyện gì?"

Tần Uyên vẻ mặt đương nhiên, "Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?"

"..." Bạch Hiểu Y đối với người này có chút không còn gì để nói, "Em nói Tần tiên sinh, cho dù anh là ông chủ, nhưng anh thỉnh thoảng vô cớ bỏ bê công việc như vậy, hành vi cũng không tốt lắm đâu?"

Tần Uyên quay mặt đi, lưu lại cho cô một gò má lạnh lùng kiêu ngạo, "Không có gì không tốt."

Bạch Hiểu Y vuốt vuốt trán, "Em cảm thấy, hai chúng ta đều có việc của mình, không cần phải dính ngấy nhau như vậy."

Tần Uyên xoay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, giọng nói lộ ra bao nhiêu bất mãn, "Nhớ em mới tới gặp em, có lỗi gì?"

"..." Anh từ khi nào thì trở nên dính người như thế?

Nhìn anh giống như tiểu nam sinh ngây thơ, liều lĩnh đi qua muôn sông nghìn núi tìm bạn gái mình nhung nhớ, nhưng mà lại bị nhà gái từ chối ngoài cửa, ánh mắt nhỏ thất lạc lại u oán. Bạch Hiểu Y lúc này bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kéo tay anh nắm lấy, "Đúng rồi, em vừa mới đùa giỡn anh, em cũng rất muốn gặp anh."

Tần Uyên sắc mặt vốn trầm trầm, thế này mới khá hơn một chút. Anh quay lại nắm bàn tay cô, thanh âm nhu hòa, êm tai, "Chúng ta kết hôn đi Bạch Hiểu Y."

Bạch Hiểu Y ngẩn người, lập tức gật gật đầu, "Tốt."

Nhưng anh lập tức bổ sung một câu, "Chúng ta đi nhà em lấy hộ khẩu, đến cục Dân chính lĩnh chứng nhận, luôn bây giờ."

Bạch Hiểu Y lông mày nhéo nhéo, "Sao lại vội như thế a?"

Tần Uyên thời gian qua làm việc chững chạc, nhưng cô phát hiện tính tình người này giống như càng ngày càng vội.

ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô, gằn từng chữ một: "Chính là hy vọng em có thể sớm một chút trở thành vợ anh."

"..." Bạch Hiểu Y liếc mắt nhìn anh, "Em nói này, Tần tiên sinh, anh cầu hôn cũng không làm đã nghĩ tới em gả cho anh sao?"

Tần Uyên giật mình, "Cầu hôn?"

"Đúng vậy! Đời trước anh còn chưa cầu hôn em." Làm lại một đời, anh lại vẫn thế, cầu hôn cũng không có, không phải là cô thiệt thòi lớn sao?

Tần Uyên khẽ cau mày suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, "Nếu anh cầu hôn, em gả cho anh sao?"

Bạch Hiểu Y chớp chớp cằm, "Phải xem anh cầu hôn như thế nào."

Tần Uyên không chút nghĩ ngợi, "Anh sẽ thỉnh cầu đến khi em đáp ứng."

"..."

"Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm đi."

Bạch Hiểu Y phục hồi lại tinh thần, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "sớm như thế?" Cô xem trên điện thoại di động, "Vẫn chưa tới 4 giờ."

Tần Uyên vửa khởi động xe vừa giải thích với cô, "Đến chỗ đó cũng không sai biệt lắm."

Tần Uyên quả nhiên không lừa cô, đến chỗ anh nói, đã sắp năm giờ chiều, hai người đến ngoại thành Hoài thị, là một sơn trang câu cá.

Bạch Hiểu Y nhìn cửa sơn trang, mấy chữ "Ngư ca đền", có chút nghi hoặc, "Anh muốn câu cá?" Người bình thường đến đây đều là nghỉ ngơi câu cá.

Tần Uyên đi qua dắt tay cô, "Ở đây tiệc cá nấu rất ngon, dẫn em tới nếm thử."

Ách...

Bạch Hiểu Y ngược lại cũng không hỏi nhiều, đang muốn anh dắt vào cửa, đi vài bước nghe phía sau có người gọi anh, hai người dừng lại quay đầu nhìn.

Đã thấy Mã Duệ và Trương Văn Văn vừa vặn bước xuống từ trên một chiếc xe, thấy hai người quay đầu lại, Mã Duệ cười nói: "Thật đúng là cậu a."

Tần Uyên lông mày nhíu lại, "Các cậu, tại sao ở đây?"

Mã Duệ vuốt hai tay, vẻ mặt đương nhiên, "Không phải là cậu an bài chúng tớ nói chuyện với công ty Hoàng Cát Tường sao? Đối phương hẹn ở chỗ này, chúng tớ đã tới rồi."

ánh mắt Mã Duệ liếc qua hai người dắt tay, vẻ mặt ý tứ sâu xa, "Các cậu thì sao? Là đến đây hẹn hò ?"

Lúc này hai người đã đi lên phía trước, Mã Duệ và Tần Uyên nói chuyện, Bạch Hiểu Y cũng cười cười với Trương Văn Văn xem như chào hỏi. Trương Văn Văn lúc đầu mới thấy hai người, trong mắt chợt lóe ra vài phần tối tăm, một lát cũng phục hồi tinh thần cười lại một tiếng với cô.

Đối mặt với Mã Duệ trêu ghẹo, Tần Uyên chỉ xem như không thấy, nắm tay Bạch Hiểu Y thật chặt, lại dặn dò hai người, "Các cậu và Hoàng Cát Tường nói chuyện của các cậu, tôi cùng với Hiểu Y ăn của chúng tôi."

Mã Duệ vừa nghe anh nói lập tức bất mãn, "Như vậy thật không còn ý tứ, nếu đã tới chỗ này chi bằng chúng ta đi chung. Nếu không Hoàng Cát Tường biết cậu rõ ràng ở đây nhưng không gặp, sẽ cảm thấy bị cậu xem thường." Nói xong lời này, Mã Duệ lại nhíu mày với Bạch Hiểu Y, "Tần phu nhân, cô sẽ không để ý chứ?"

vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị gọi là "Tần phu nhân", Bạch Hiểu Y có bao nhiêu không được tự nhiên, dù sao cô cũng cười nói: "Tôi đương nhiên sẽ không để ý."

Tần Uyên thật không biết Hoàng Cát Tường và Mã Duệ bọn họ hẹn ở chỗ này. Dù sao cũng là đối tác, nếu không qua chào hỏi người ta, có vẻ quá không được, giờ phút này nghe thấy Bạch Hiểu Y nói, anh cũng gật gật đầu, "Được, tôi đi theo các cậu." Lại thấp giọng dặn dò Bạch Hiểu Y một câu: "Ngồi chút rồi đi."



Bạch Hiểu Y gật gật đầu, đi theo anh cùng vào, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Trương Văn Văn, thấy cô ấy ánh mắt phức tạp nhìn cô, vừa thấy cô nhìn đến, cô ấy lập tức thu liễm vẻ mặt, cười cười với cô.

Bạch Hiểu Y ngược lại không coi thành chuyện gì to tát, theo Tần Uyên vào cửa.

Hoàng Cát Tường là một công ty ở Hoài thị chuyên sản xuất tương, ông chủ gọi là Hoàng Cát Tường. Lần này hợp tác với cùng công ty Báo săn mồi chính là hy vọng sản phẩm của mình có thể lên trang web quảng cáo của công ty bọn họ. Trang web Báo săn mồi là trang web lớn nhất trong nước, có thể leo lên quảng cáo trên web Báo săn mồi, so với mời vài minh tinh làm quảng cáo còn tác dụng hơn.

Hoàng Cát Tường là người đàn ông trung niên bụng lớn béo phệ, tính tình cũng rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy Tần Uyên, vội vàng tới chào hỏi, thấy Bạch Hiểu Y tay nắm tay tiến vào cùng Tần Uyên, ông hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng, miệng nói ngọt gọi một câu Tần phu nhân.

Bởi vì vừa mới bị Mã Duệ gọi là Tần phu nhân, giờ nghe nữa, Bạch Hiểu Y cũng bình thường rất nhiều. Tần Uyên cũng rất hài lòng, Hoàng Cát Tường sợ là vừa thấy trên mặt Tần Uyên như có vẻ không vui, vội vàng khen Bạch Hiểu Y vài câu, nhân cơ hội nhường ghế trên cho Tần Uyên.

Mấy người cùng với Hoàng Cát Tường ở trên bàn cơm, từng người vì ích lợi của mình nói lời sắc bén. Bạch Hiểu Y cũng không chen miệng vào, toàn bộ quá trình yên lặng ăn cơm. Lúc đứng dậy đi nhà vệ sinh, vừa ra khỏi cửa đã thấy Trương Văn Văn đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, giống như đang đợi cô.

Bạch Hiểu Y đã sớm biết Trương Văn Văn sẽ tìm đến cô, lúc này thấy cô ấy cũng không kinh ngạc, còn gật gật đầu cười, "Trương tiểu thư cố tình ở chỗ này chờ tôi sao?"

"Đúng vậy." Trương Văn Văn trả lời rất dứt khoát.

"À..." Bạch Hiểu Y đáp nhẹ một tiếng, cũng không nói tiếp, chờ cô ấy nói.

Trương Văn Văn lặng yên trong chốc lát mới mở miệng, "Cô làm thế nào? Khiến anh ấy thích cô."

Bạch Hiểu Y nhún nhún vai, "Tôi cũng không biết, cũng không cố tình làm cái gì."

Trương Văn Văn miễn cưỡng cười cười, "Tôi thật đúng là hâm mộ cô, cái gì cũng không cần làm đã khiến anh ấy thích cô."

Bạch Hiểu Y cũng không biết nói tiếp như thế nào, chỉ cười cười không lên tiếng, chờ trong chốc lát lại nghe thấy Trương Văn Văn đáp: "Dù sao tôi cũng hâm mộ cô từ nhỏ biết anh ấy, biết rõ anh ấy thích gì, biết nên chung đụng với anh ấy như thế nào."

Bạch Hiểu Y biết tình cảm của Trương Văn Văn với Tần Uyên, nghe thấy cô ấy nói như thế, cô cũng hết sức thông cảm, lập tức an ủi một câu: "Kỳ thật cô chẳng cần hâm mộ tôi, mọi người đều có hạnh phúc của mình, Trương tiểu thư cô cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về bản thân mình."

Trương Văn Văn cúi đầu cười cười, giọng nói lại hàn nhạt, "Tôi và Tần Uyên biết nhau thời gian cũng không ngắn, con người anh ấy tôi hiểu biết một chút. Thời gian qua, anh ấy không thích phiền toái, tôi nghĩ anh ấy lựa chọn cô đại khái là bởi vì nguyên nhân này, tôi chỉ là hâm mộ chuyện cô có thể biết anh ấy từ nhỏ, cũng không phải là hâm mộ bản thân cô."

lời cô ấy nói chứa đầy hàm ý, dù sao Bạch Hiểu Y cũng không ngốc, không phải nghe không hiểu, nếu mọi người đã nói không cùng giọng, tán gẫu xong rời đi cũng không có ý nghĩa, Bạch Hiểu Y liền cười cười, "Tôi đi trước."

Trương Văn Văn ngược lại không nói gì nữa, Bạch Hiểu Y liền trực tiếp đi ra.

Vừa mới tới hành lang đã thấy Tần Uyên từ cửa phòng bao đi ra, anh vốn định lấy điện thoại di động ra gọi, vừa nhìn thấy cô liền cấp điện thoại di động, khuôn mặt lộ ra vài phân nghiêm túc cũng hòa hoãn hơn.

"Đi chỗ nào ?"

"Đi nhà cầu a."

Tần Uyên cũng không hỏi nhiều, đi qua kéo tay cô, "Đi."

Bạch Hiểu Y có chút nghi hoặc, "Nói xong rồi?"

Tần Uyên gật gật đầu, "Nói xong rồi." Kỳ thật anh nhìn ra cô không thích thế này, vốn hôm nay chỉ mang cô tới dùng cơm, cô không thích anh cũng không có tâm tư lưu lại.

Hai người ngồi xuống xe rồi, Tần Uyên lại hỏi một câu: "Còn muốn đi ăn cái gì hay không?"

Bạch Hiểu Y cười vuốt vuốt bụng, "Đã ăn rất no."

Tần Uyên gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, khởi động xe đi ra, hai người về đến nhà, từng người tắm rửa, Tần Uyên lên giường liền ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng ở bên tai cô hỏi một câu: "Phát sinh cái gì ?"

Bạch Hiểu Y ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, "Sao đột nhiên hỏi như thế?"

ngón tay cái Tần Uyên ở trên mặt cô vuốt vuốt, "Em một đường trở về đều có tâm sự nặng nề, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì?"

Bạch Hiểu Y ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên tỉ mỉ như thế, mặc dù hai người từ Ngư ca đền trở về một câu cũng chưa nói, anh vẫn nhìn ra cô có tâm sự.

Cô khẽ thở dài một cái, duỗi tay ôm cổ anh, "Kỳ thật lúc em vừa mới đi nhà vệ sinh gặp phải Trương Văn Văn, cô ấy nói cho em biết, anh là một người không thích phiền toái, cho nên anh mới lựa chọn em."

Bởi vì bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bởi vì cô hiểu rõ anh, bởi vì anh đối với cô quá mức quen thuộc, bởi vì anh không muốn phiền toái đi làm quen, hiểu rõ người phụ nữ khác, cho nên anh lựa chọn cô. Nói một cách khác, nếu như đem người lớn lên cùng anh đổi thành Trương Văn Văn, anh cũng sẽ lựa chọn cô ấy.

Tần Uyên lấy ngón tay thong thả ung dung vuốt ve mặt cô, ôn nhu hỏi: "Em nghĩ như thế nào ?"

"Em biết cô ấy nói chỉ một chiều, nhưng mấy lời này nghe vào trong lòng vẫn không thoải mái."

Tần Uyên vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì, anh đem tóc mái trên trán cô vén lên, ấn xuống một cái hôn trên trán cô, "Anh có phải sợ phiền toái mới lựa chọn em hay không, chính em không cảm giác được sao? Cái khác anh không nói, anh chỉ cần hỏi em một câu, em cảm thấy anh đối với em thế nào?"

Tần Uyên đối với cô... Kỳ thật là không có gì để nói, so với đời trước anh thay đổi không ít. Ví dụ như người cho tới bây giờ không làm cơm, mặc kệ bận rộn thế nào cũng làm bữa sáng cho cô, buổi tối cô ngủ thích đá chăn, mỗi đêm anh tỉnh lại nhiều lần chính là vì thay cô đắp chăn. Còn có thật nhiều, rất nhiều chuyện, đều là một chút việc vặt sinh hoạt, nhưng mặc kệ là chuyện vụn vặt cũng có thể nhìn ra anh đối với cô tỉ mỉ tinh tế thế nào.

Cô đột nhiên phát hiện mình thật sự lo sợ không đâu, cuộc sống là mình trải qua, người khác làm sao biết. Bởi vì không biết nên sẽ xuất hiện kết luận một chiều, nếu cô quá để ý, vậy thì thực lãng phí thời gian, cũng quá ngu xuẩn.

Nghĩ tới ngày thường anh đối tốt với mình, Bạch Hiểu Y càng tự trách không thôi, cô dùng ngón tay trỏ ấn ấn mũi anh, ôn nhu hỏi: "tại sao anh phải đối với em tốt như thế?"

Hai người mặt đối mặt, gương mặt đó phóng đại ngay trước mắt, vẫn tuấn lãng như cũ, cực kỳ gần. Lúc anh nói chuyện, hô hấp vừa vặn phun lên mặt cô, hơn nữa thanh âm cố ý giảm thấp xuống, nghe vào so với bình thường càng thêm thuần hậu mê người.

"Muốn sủng em đến hư." Đây là đáp án của anh.

Bạch Hiểu Y nghe thế cười khúc khích, "sủng hư em, anh có lợi gì?"

Anh ôn nhu cuốn tóc cô vuốt vuốt, không đếm xỉa tới trả lời, "sủng hư em rồi, đến lúc đó cũng chỉ có anh chịu được em xấu tính, em cũng chỉ có thể ở lại bên anh." Nói đến chỗ này mới phát hiện mình bị lộ cái gì, anh vội vàng bổ sung một câu, "Em cảm thấy anh thế này rất xấu sao?"

Một chút cũng không xấu, hơn nữa từ thần thái anh vừa mới nói chuyện, câu này cũng không phải là anh dụ dỗ cô, anh thật sự có ý tưởng này. Thực muốn sủng hư cô, muốn cô vĩnh viễn ở bên cạnh mình, anh sợ mất cô, cho nên mới phải dùng biện pháp này.

Bạch Hiểu Y đột nhiên cảm thấy mũi ê ẩm, cô tới gần ôm anh thật chặt, trong giọng nói đã có chút khàn khàn, "Nếu sủng hư em, anh sẽ mất kiên nhẫn."

Bàn tay Tần Uyên ôm sau lưng cô, cái cằm cọ cọ lên đỉnh đầu, giọng nói bình tĩnh trần thuật, "Trên thế giới này, không ai có tính nhẫn nại hơn anh, cuộc đời này em nhất định chỉ có thể ở lại bên cạnh anh."

Bạch Hiểu Y bật cười, "Tần tiên sinh, anh thật đúng là tự tin a!"

Anh cơ hồ không chút nghĩ ngợi, "Anh đương nhiên phải có tự tin này."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trung Khuyển Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook