Trung Khuyển Nam Thần

Chương 60: làm mất mặt

Tử Thanh Du

16/06/2017

Kỳ thật vài năm nay Khương Nghiên Kỳ vẫn luô không buông bỏ ý định tới Hoài thị. Nơi này rất lớn, hết sức phồn thịnh, náo nhiệt, quần áo y phục cũng rất đẹp mắt, vật gì cũng có, so với cuộc sống ở trấn nhỏ kia tốt hơn nhiều. Năm năm trước cô rời đi vẫn nhất định phải tìm một cơ hội quay về. Cô định thi vào một trường ở đây, nhưng năm ấy đề thi tốt nghiệp trung học quá khó, chỉ có thể đỗ vào một trường dạy nghề địa phương. Dù vậy, cũng không ngăn nổi quyết tâm, rất nhanh, cô tốt nghiệp, thuyết phục Lâm Thục Phương rồi hai người cùng nhau đi tới nơi này.

Lần này cô hạ quyết tâm nhất định phải cắm rễ ở chỗ này. Nhất là lúc một lần nữa nhìn thấy người đàn ông kia rồi, cô càng kiên định lòng tin mình phải lưu lại đây. Anh là người đàn ông anh tuấn nhất, ưu tú nhất cũng có khí phách nhất cô từng gặp. Hương vị nam tính trên người anh đối với cô mà nói quả thực chính là mê hoặc trí mạng nhất.

Cô không thể ngăn được ý nghĩ muốn tới gần anh, muốn để anh nhìn thấy mình hồn nhiên thiện lương, phẩm hạnh mình tuyệt đối hơn hẳn những kẻ dung chi tục phấn, tham vọng quá cao kia.

Mặc dù hiện tại anh đối với cô không có cảm giác, nhưng chỉ cần cho cô cơ hội, chỉ cần để anh thấy cô tốt, cô tin tưởng anh nhất định có thể yêu cô, cô hết sức tự tin cô là đặc biệt nhất, cô cũng hết sức tự tin cô nhất định có thể lọt mắt xanh của anh.

Cho nên, ngày hôm sau khi nhìn thấy anh, cô không thể đợi được mà nộp hồ sơ vào công ty anh. Nhưng yêu cầu tuyển dụng ghi rõ phải có bằng đại học, nếu cô điền trường mình vào chỉ sợ cơ hội phỏng vấn cũng không có. Thoáng cân nhắc một chút, cô liền điền một bằng đại học khoa máy tính của đại học Tương Nam, Hoài thị.

Cũng không biết là vận khí quá tốt hay cô làm hồ sơ "giả giống như thật", hai ngày sau cô nhận được thông báo phỏng vấn.

Khương Nghiên Kỳ có bao nhieu kích động, bởi vì không có trang phục và đồ trang điểm phù hợp, cô còn cố ý nhờ bà nội đi tìm bác cả mượn chút tiền đi mua quần áo và đồ trang điểm. Đương nhiên còn thuận tiện cắt tóc theo kiểu nghe nói đang phổ biến nhất.

Thu thập chuẩn bị sẵn sàng rồi, ngày hôm sau cô liền xinh đẹp đi đến công ty Báo săn mồi để phỏng vấn. Khương Nghiên Kỳ ngược lại không nghĩ tới hôm nay nhiều người đến phỏng vấn như thế, ở cửa phòng phỏng vấn đã xếp một hàng rất dài.

Cô tới từ tám giờ, mãi lúc sắp mười giờ mới đến lượt, có ba người phỏng vấn, ngồi ở giữa là một phụ nữ trung niên tóc ngắn, sau khi cô đi vào, trước tiên đánh giá cô một chút mới nói: "Khương Nghiên Kỳ?"

Khương Nghiên Kỳ ngồi xuống trên ghế dựa cách đó không xa, không có một chút luống cuống, tươi cười ngọt ngào trả lời, "Vâng."

Người phụ nữ này không biết có phải sắp vào thời kỳ mãn kinh hay không, toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt, lúc này nhíu mày, mặt không thay đổi hỏi: "Khoa máy tính Tương đại?" (đại học Tương Nam)

Khương Nghiên Kỳ chột dạ, ánh mắt tránh đi, vẫn lập tức cười, gật gật đầu, "Đúng."

Người phụ nữ khoanh hai tay, hơi ngả lên ghế dựa, "Nói đơn giản một chút về cách nhìn của cô đối với internet."

Khương Nghiên Kỳ cau lông mày lại, internet? Với internet còn có thể có ý kiến gì? Cô cúi đầu nghĩ một lát mới ấp úng đáp: "Internet a, chính là... có thể lên mạng, nói chuyện phiếm, xem phim các loại."

Người phụ nữ nghe tới chỗ này lập tức nhíu mày, trao đổi một ánh mắt với hai người bên cạnh, bọn họ phỏng vấn cũng không phải một lần hai lần, sớm đã có kinh nghiệm, vừa nghe lời này liền biết rõ người tới là đục nước béo cò.

người phụ nữ trung niên cũng không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp chỉ ra cửa, "Ra ngoài!"

Khương Nghiên Kỳ không động, không giống với mấy người sắc mặt khó coi, cô vẫn cười dịu dàng đáp: "Đây là... Tôi trước khi đi ra nhắc nhớ mọi người một chút, tôi là em họ của CEO Tần Uyên, là anh ấy bảo tôi tới nộp đơn, các người nếu không tin có thể gọi điện thoại hỏi."

Một lần cùng nhau ăn cơm, Tần Uyên thật sự đã nói cô đến đây nộp đơn, huống chi cô coi như là em gái của Tần Uyên, cũng không lừa bọn họ, cho dù bọn họ thực sự gọi điện thoại xác nhận, Tần Uyên cũng không thể nào phủ nhận.

Mấy người nghe nói như thế, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, mọi người nhìn nhau một chút, đều là kẻ già đời ở nơi công sở nhiều năm, nếu như người này thật sự là em họ của boss, việc này bọn họ cũng không quyết định được.

Lúc này người phụ nữ tiếp thu ánh mắt của hai người liền nói với Khương Nghiên Kỳ: “Cô chờ một chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại." Giọng nói ngược lại so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

Khương Nghiên Kỳ lập tức gật gật đầu, "Mời ngài đi."

Người phụ nữ trung niên sau khi đi ra liền gọi điện thoại cho quản lý bộ phận nhân sự, Tần Uyên là đại boss, ở cấp bậc đó bà ta không thể trực tiếp liên lạc.

Viên trợ lý vừa mới mang số liệu báo cáo các ngành tới phòng làm việc Tần Uyên, sau đó tiếp điện thoại của quản lý bộ phận nhân sự. Viên trợ lý sau khi nghe xong, lông mày theo bản năng nhéo nhéo, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Tốt lắm, tôi biết rõ, tôi hỏi thủ tịch một chút."

Viên trợ lý cúp điện thoại, nhìn thoáng qua người đàn ông đang vùi đầu trước máy vi tính bận rộn, cẩn thận hỏi: "Thủ tịch, vừa rồi quản lý bộ phận nhân sự gọi điện thoại tới, nói là hôm nay có cô Khương Nghiên Kỳ tới, cô ta nói mình là em họ ngài, là ngài bảo đến đây nộp hồ sơ, chủ nhiệm quản lý muốn hỏi một chút, chuyện này ngài có đặc biệt muốn giao phó gì không."

Ngón tay Tần Uyên thon dài cầm bút máy mạ vàng, lật lật văn kiện ký tên, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, "Viên trợ lý, mặc kệ tôi có một người em họ gọi là Khương Nghiên Kỳ hay không, tôi hy vọng anh có thể hiểu, quy định công ty cũng không phải là bày ra để chơi cho vui, loại chuyện như vậy không cần hỏi tôi."

Viên trợ lý vội vàng gật đầu, đang chuẩn trả lời điện thoại quản lý bộ phận nhân sự, nghe thấy phía sau Boss lại mây trôi nước chảy giao phó một câu: "loại người mưu toan đục nước béo cò, trực tiếp ném ra ngoài là được."

Kể từ khi người phụ nữ kia ra ngoài gọi điện thoại, Khương Nghiên Kỳ liên tục lạnh nhạt chờ, mặc dù cô không phải là em họ Tần Uyên, nhưng cũng coi như là anh em, hai người mấy ngày trước còn cùng ăn cơm, anh không thể nào phủ nhận. Chỉ cần anh không phủ nhận, nhóm cấp dưới phỏng vấn này cũng không dám khó xử cô, bọn họ không ngốc, sẽ không đắc tội với em gái của đại lão bản.

Khương Nghiên Kỳ vui vẻ nghĩ, quả nhiên có chỗ dựa thật tốt, không cần giống những người bên ngoài chờ thi kia, cho dù có bằng đại học thì thế nào, cuối cùng vẫn phải thua cô. Khương Nghiên Kỳ vừa nghĩ, dù sao câu nói đầu tiên của mình có thể đem những người này nghiền ép, trong lòng cảm thấy vui sướng nói không nên lời.

Người phụ nữ trung niên rất nhanh quay lại, Khương Nghiên Kỳ biết rõ lần này bà ta đi vào nhất định sẽ khen cô, cô sờ tay vịn hình trụ đang chuẩn bị nghe nịnh nọt, lại không ngờ người phụ nữ này sau khi đi vào sắc mặt còn khó coi hơn vừa rồi. Khương Nghiên Kỳ còn đang nghi hoặc, đã thấy phía sau có hai người bảo vệ đi vào, hai người không nói hai lời, trực tiếp đi đến túm cánh tay cô lôi ra ngoài.

Khương Nghiên Kỳ bị tình huống phát sinh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, lập tức không nhịn được, tức giận: "Các ngươi làm cái gì vậy? Tôi đã nói với các người, Tần Uyên là anh tôi, nếu anh ấy biết các ngươi đối xử với tôi thế này, nhất định sẽ xử lý các ngươi!"

Nhưng hai người bảo vệ tựa như không nghe thấy cô nói, trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng, lại một đường kéo cô đến cửa chính, không chút khách khí trực tiếp vứt cô ra ngoài công ty.

Nơi phỏng vấn cách cửa chính công ty không xa, dọc theo đường đi từ phòng phỏng vấn đến cửa chính đều đây người chờ phỏng vấn, cô bị ném xuống đất rồi, những người này còn nhìn cô như động vật kỳ lạ quý hiếm, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Khương Nghiên Kỳ chịu nhục nhã, quả thực tựa như bị vô số cái tát lên mặt, cô chậm rãi đứng lên, nhìn những ánh mắt kia, hoặc trào phúng hoặc chế nhạo, lúc này cũng nổi giận, hít một hơi thật sâu, lạnh buốt nói với hai người bảo vệ: "Nhớ kỹ đi, đợi tôi nói cho anh Tần Uyên, các ngươi đẹp mắt !"



Vừa mới dứt lời, đã thấy người phụ nữ lúc nãy hai tay khoanh vào nhau thong thả ung dung từ phòng phỏng vấn đi tới, mang theo ánh mắt khinh bỉ lại trào phúng trên dưới nhìn cô một lúc, mới cười lạnh nói: "Còn chưa tỉnh ngủ? Ngườ nào là anh Tần Uyên, ném cô ra chính là mệnh lệnh của chủ tịch chúng ta!" Nói xong lời này, nhìn lướt qua người đến phỏng vấn xung quanh, lạnh giọng răn dạy, "Tập đoàn Báo săn mồi không phải là chỗ mọi người chơi đùa, người mưu toan đục nước béo cò là kết cục thế này, hiểu chưa?"

Mọi người lập tức lên tiếng, "Hiểu."

Người phụ nữ trung niên khuyên bảo xong rồi mới gõ giày cao gót thong thả ung dung rời đi, còn Khương Nghiên Kỳ đã sớm bị lời bà ta nói làm cho kinh ngạc đến ngây người, cô thực không nghĩ tới, không nể mặt trực tiếp ném mình ra lại là mệnh lệnh của Tần Uyên.

Nghĩ tới ánh mắt người phụ nữ vừa trêu tức vừa xem thường vừa rồi, còn người chung quanh nhìn mình như đang nhìn kẻ ngốc, Khương Nghiên Kỳ chỉ cảm thấy trên người từng trận nóng bỏng từng trận lạnh băng, sững sờ, ngẩn người rất lâu mới phục hồi tinh thần.

Tại sao có thể là Tần Uyên? Cô không tin là Tần Uyên, nhất định là những người này, nhất định là những người này không biết tốt xấu, nhất định là thế.

Khương Nghiên Kỳ vừa nghĩ vừa trở về, mặt trời đã lên cao, mặt trời lớn như thế, nắng to làm người ta không thoải mái. Hơn nữa cô vừa chịu ủy khuất, cũng không có ý định đi nơi khác tìm việc làm, nghĩ tới Bạch Hiểu Y mở công ty ở nội thành, liền dự định đi tìm, đi chỗ đó tránh mặt trời, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi nói sau.

Bạch Hiểu Y cùng với mọi người đã họp xong, tiểu Hạ nói nhiều nhất, theo thường lệ nhắc một câu, "Lão bản, khi nào thì mới có thể tuyển người mới a, mắt thấy sắp phải bận rộn, lại không nhận người mới vào, đến lúc đó chúng ta có thể phải mệt mỏi hơn."

Bạch Hiểu Y buông tay xuống, "Nhận người cũng không phải là mua đồ, đương nhiên là phải cẩn thận một chút, được rồi, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng tuyển người mới, nếu trước kì hạn lớn còn chưa tuyển được, vậy tôi gấp rút chọn một người, được chưa?"

Lão bản đã nói như vậy, tiểu Hạ đương nhiên cũng không có ý kiến, lúc này chu chu miệng, cũng không nhiều lời.

"Sớm họp xong rồi, mọi người tiếp tục đi làm đi, làm tốt, tôi cũng không phải nói đùa, mọi người làm xong, cuối năm sẽ có thưởng lớn."

Bạch Hiểu Y ra tay hào phóng, đối xử với tất cả mọi người rất tốt, cô nói có thưởng lớn vậy thì thật sự có thưởng lớn, lập tức mọi người cũng nhiệt tình mười phần đáp một tiếng: "Được!"

Từng người đang muốn trở lại chỗ làm việc, ở gần cửa chỗ Tiểu Văn vừa mới ngồi xuống bàn làm việc thì nhìn thấy có người đứng ở cửa, Tiểu Văn vuốt mắt kính, lễ phép hỏi một câu: "Xin hỏi cô có việc sao?"

Mấy người vừa nghe Tiểu Văn nói đều xoay đầu nhìn sang, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy người đứngở cửa, lúc này nhíu nhíu mày, giọng nói cũng không quá tốt, "Sao cô tới đây?"

Khương Nghiên Kỳ đã đứng ở chỗ này trong chốc lát, lời họ vừa nói đương nhiên cô đã nghe toàn bộ. Cô đột nhiên nhớ mấy hôm trước bà nội xin cô ta tuyển mình vào công ty, cô ta nói công ty bọn họ không nhận người mới, nhưng cô vừa mới ở chỗ này đã nghe thấy rõ ràng rành mạch, họ rõ ràng muốn tìm người!

Cô ta có ý gì, không phải là xem thường mình sao?

Khương Nghiên Kỳ chỉ cảm thấy Bạch Hiểu Y nhục nhã cô, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng mà cô cũng hiểu, lúc này không thích hợp huyên náo, quá khó nhìn. Đành cực lực kềm chế, tựa như là không nghe thấy gì, vẫn cười dịu dàng nói: "Vừa mới đi phỏng vấn xong, nghĩ tới chị Hiểu Y mở công ty ở chỗ này liền tới đây chào hỏi chị, đến uống chén nước."

Bạch Hiểu Y ánh mắt lạnh lùng, "Bên này là chỗ làm việc không phải quán cà phê, cô muốn tìm nước uống phải đi quán cà phê hoặc là tiệm ăn nhanh, ở đó gọi một chén nước có thể ngồi cả buổi chiều, có thể thoải mái hơn chỗ tôi bên này."

Khương Nghiên Kỳ không nghĩ tới thế nhưng Bạch Hiểu Y đối với mình không khách khí như thế, không để cô đi làm coi như xong, còn một chút tình cảm cũng không giữ, xung quanh còn nhiều người xem như vậy.

Hai tay Khương Nghiên Kỳ nắm chặt thành quyền, thật sự là hận không thể nhảy tới xé nát gương mặt đáng ghét, cao cao tại thượng, tự cho là đúng kia.

Bạch Hiểu Y thấy cô ta tràn ngập lửa giận thì làm như không thấy, thấy người còn chưa đi, lại lạnh lùng bỏ thêm một câu, "Tôi còn phải làm việc, cô tự tiện đi." Nói xong lời này quả nhiên trực tiếp xoay người về phòng làm việc, vài nhân viên xung quanh cũng giống như là không thấy gì, tự bận việc.

Khương Nghiên Kỳ đứng ở cửa, hoàn toàn thành một người vô hình, quả thực có bao nhiêu lúng túng, hai tay nắm chặt lại buông lỏng, nắm chặt lại buông lỏng, qua một hồi lâu mới kiềm lại lửa giận, xoay người rời đi.

Dọc đường về, Khương Nghiên Kỳ càng nghĩ càng không cam lòng, Bạch Hiểu Y dựa vào cái gì muốn nhục nhã mình, dựa vào cái gì làm bộ tài trí hơn người, còn chuyện mình vừa mới trực tiếp bị ném ra cửa, nếu Bạch Hiểu Y tuyển mình vào công ty thì mình đâu phải chịu tội?

Lúc Khương Nghiên Kỳ trở lại Bạch gia, Lâm Thục Phương đang ngồi trên sô pha xem ti vi, vừa nhìn thấy cô trở về, bà vội vàng hỏi: "Nghiên Kỳ về rồi a? Hôm nay phỏng vấn thế nào?" Lại thấy cô sắc mặt như không tốt lắm, Lâm Thục Phương tươi cười cũng nhạt xuống, lo lắng hỏi: "Đây là thế nào?"

Khương Nghiên Kỳ vành mắt ửng hồng, vội bước tới bổ nhào vào trên người bà, ô ô khóc ròng: "Nãi nãi, bà phải làm chủ cho cháu a!"

Lâm Thục Phương bị bộ dạng này dọa sợ hết hồn, gấp rút vỗ bả vai hỏi han, "làm sao ? Ai khi dễ cháu?"

Khương Nghiên Kỳ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất, hai mắt đỏ ửng, nhìn rất đáng thương, "Nãi nãi, hôm nay sau khi cháu thi xong định đi tìm chị Hiểu Y, không nghĩ ở cửa công ty nghe thấy chị ấy và đồng nghiệp thương lượng muốn tuyển người mới. Trước đó rõ ràng đã nói công ty không cần người làm, đây là ý gì, không phải là công khai xem thường cháu sao? Cháu tìm chị ấy lý luận, lại không nghĩ rằng còn bị đẩy ngã." Khương Nghiên Kỳ đưa cánh tay lên cho Lâm Thục Phương xem, "Đây chính là chị ấy đẩy cháu ngã xuống đất, nãi nãi, cháu đến đây vẫn luôn ngoan ngoãn, cũng không đắc tội chị ấy, chị Hiểu Y vì sao đối xử với chúa như thế? !" Nói xong lại ô ô ô khóc lên.

Lâm Thục Phương nghe miêu tả Khương Nghiên Kỳ, chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi, lại thấy cánh tay cô ta hồng hồng, cơ hồ da bị tróc một tầng, Lâm Thục Phương vừa tức vừa giận, vỗ bả vai cô an ủi: "Cháu yên tâm, nãi nãi sẽ làm chủ cho cháu." Vừa nói vừa từ trên ghế salon đứng lên, hướng lên lầu kêu to một câu, "Khương Chấn Hải xuống đây cho ta! ! Khương Chấn Hải!"

Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Thục Phương gào như thế dĩ nhiên là đánh thức hai người, giọng nói Lâm Thục Phương vừa vội vừa giận, hai người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mặc quần áo tử tế xuống lầu.

Bạch Phượng Kiều tối hôm qua bận đến nửa đêm, vốn hôm nay định ngủ bù thật tốt, còn chưa ngủ đủ đã bị Lâm Thục Phương đánh thức, Bạch Phượng Kiều trong lòng không thoải mái, giọng nói cũng không quá tốt, "Sớm tinh mơ ầm ĩ cái gì, đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thục Phương đang nổi nóng, nghe thấy giọng nói Bạch Phượng Kiều, trong cơn giận dữ, lạnh lùng cười một tiếng nói: "Chuyện gì! Hỏi thăm một chút Bạch Hiểu Y làm chuyện tốt gì."

Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều này lúc đã từ trên lầu đi xuống, thấy Khương Nghiên Kỳ đang ngồi trên sô pha cúi đầu lau nước mắt, giống như là chịu ủy khuất lớn lao, Bạch Phượng Kiều vừa nhìn thấy bộ dáng, nhíu nhíu mày, "Cháu làm sao ?"

Bạch Phượng Kiều không kiên nhẫn, Khương Chấn Hải thấy trong mắt, Lâm Thục Phương phẫn nộ, Khương Chấn Hải cũng thấy trong mắt, ông cũng sợ hai người kia tức lên sẽ không thể tách ra, lúc này mềm giọng hỏi: "Nghiên Kỳ, phát sinh chuyện gì ?"



Khương Nghiên Kỳ lau nước mắt, thút tha thút thít nói lại lời vừa mới nói, Khương Chấn Hải nghe xong cũng không quá tin tưởng, "Không thể nào, có phải có hiểu lầm hay không? Hiểu Y không thể nào tùy tiện động thủ, hơn nữa cháu còn là em họ nó!"

Lâm Thục Phương nghe nói như thế, trực tiếp đen mặt đi tới nâng cánh tay Khương Nghiên Kỳ lên, tức giận nói: "Nhìn một chút đi, Nghiên Kỳ bị thương ở chỗ này, có thể có hiểu lầm gì?"

Khương Chấn Hải không tin nữ nhi động thủ với người ta, đang muốn khuyên nữa, lại nghe thấy Bạch Phượng Kiều lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng làm rộn, tôi gọi điện thoại gọi Hiểu Y trở về, mọi người đối chất!"

sau khi Khương Nghiên Kỳ rời khỏi ,Bạch Hiểu Y vẫn làm việc của mình, cũng không coi thành chuyện gì to tát, nhưng hai giờ sau lại nhận được điện thoại của Bạch Phượng Kiều.

Bạch Phượng Kiều giọng nói không tốt lắm, "Hiểu Y mau trở về một chuyến, Khương Nghiên Kỳ ở chỗ này đang nháo, cứng rắn nói con khi phụ nó, con trở về đối chất đi."

Kỳ thật Bạch Hiểu Y đã đoán trước, chỉ sợ không thể bớt lo về Khương Nghiên Kỳ, quả nhiên chỉ chớp mắt cô ta chạy đến bố mẹ mình cáo trạng.

Vốn hôm nay dự định đưa Tần Uyên trở về gặp cha mẹ, Khương Nghiên Kỳ nháo như thế chỉ sợ là không đi được, cúp điện thoại rồi cô liền cấp gọi cho Tần Uyên, nói lại chuyện này một lần.

"Thật xin lỗi, em cũng không biết vì sao biến thành thế này, hôm nay sợ là không có cách nào dẫn anh về nhà, mấy ngày nữa lại đi, được không?"

Vốn nghĩ hôm nay đi nhà cô, từ sớm tinh mơ Tần Uyên đã bắt đầu làm chuẩn bị, còn lui lại vài hội nghị quan trọng, này lại đột nhiên phát sinh chuyện này, trong lòng Tần đại thần có bao nhiêu khó chịu hẳn là có thể hiểu.

Bạch Hiểu Y nói xong, đối phương thật lâu không trả lời, Bạch Hiểu Y cũng biết về chuyện này phải xin lỗi anh, lập tức ôn nhu, an ủi một phen, lại nghe thấy kia bên kia đơn giản dứt khoát phun ra một câu: "Anh cùng em trở về."

"..." Bạch Hiểu Y ngẩn người, "Không cần, anh đi theo em về, nhìn thấy trong lòng cũng ngột ngạt, không phải sao?"

Tần Uyên giọng nói càng kiên định, "Mặc kệ phát sinh cái gì, chuyện đi về nhà em không cần thay đổi."

Tần Uyên vội thành dạng này cũng thực khiến Bạch Hiểu Y ngạc nhiên, anh kiên trì như thế, mình còn cự tuyệt lại sợ anh đa tâm, suy nghĩ một chút liền thỏa hiệp, "Được rồi, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bà nội me và Khương Nghiên Kỳ đều không phải là đèn đã cạn dầu."

"Ừ." Anh không cho là đúng đáp một tiếng, "Anh qua đón em."

Sau đó, Bạch Hiểu Y ngồi trên xe Tần Uyên, kỳ thật vừa mới rồi cô cũng chỉ là nói đơn giản một chút tình huống với anh. Sau khi lên xe, anh cũng không hỏi kỹ, chỉ nhắc nhở cô một câu, "Gọi điện thoại trước cho mẹ em đi."

Bạch Hiểu Y biết rõ anh có ý gì, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra bấm số Bạch Phượng Kiều.

Đầu bên kia rất nhanh nhận điện thoại, giọng nữ sĩ Bạch Phượng Kiều vẫn thấp thấp trầm trầm, "Hiểu Y đến chỗ nào rồi?"

"Đây là..." Bạch Hiểu Y cắn môi do dự một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua người nào đó nghiêm túc lái xe, "Hôm nay con dẫn theo bạn trai trở về."

Bên cạnh yên tĩnh mấy giây, lập tức nghe thấy nữ sĩ Bạch Phượng Kiều nâng cao âm lượng, "Bạn trai?! Con có bạn trai khi nào?"

"Mới gần đây, nếu hôm nay phải về, con thuận tiện dẫn anh ấy về gặp mọi người."

Bạch Hiểu Y có bạn trai, Bạch Phượng Kiều đương nhiên cao hứng, nhưng tình huống hôm nay...

"Hiểu Y a, con cũng biết tình huống nhà chúng ta, chẳng may hai người kia còn muốn nháo lên, người ta lần đầu tiên tới, nhìn thấy thì không tốt lắm đâu?"

Bạch Hiểu Y lại nhìn thoáng qua người nào đó, "Anh ấy không để ý."

"..." Bạch Phượng Kiều suy nghĩ một lát cũng gật gật đầu, "Vậy được, các con đi đường cẩn thận chút."

Khương Chấn Hải bên cạnh nghe thấy Bạch Phượng Kiều nói điện thoại nhắc tới chuyện bạn trai, sớm đã kinh ngạc, sau khi bà cúp điện thoại mới vội vàng hỏi: "Tình huống gì thế? bạn trai cái gì?"

Nói thật, mặc kệ hiện thời trong nhà tình hình thế nào, Bạch Hiểu Y muốn dẫn bạn trai về nhà cũng là một việc rất cao hứng. Con gái đã sắp hai mươi lăm, bà cũng liên tục lo lắng chuyện hôn sự, chuyện này nếu là thật, bà đương nhiên cao hứng, nghe thấy Khương Chấn Hải hỏi, liền cười nói: "Hiểu Y vừa mới gọi điện thoại tới, nói là muốn dẫn bạn trai về."

Khương Chấn Hải vừa nghe, trên mặt cũng thoáng hiện vui mừng, nhưng vẫn không xác định hỏi một câu: "Là thật sao? Hiểu Y vừa mới nói thế?"

Bạch Phượng Kiều giận ông một cái, "Chẳng lẽ tôi còn lừa ông?"

Khương Chấn Hải hai tay nắm chặt khó nén mừng rỡ, "Ai ơ, thật sự là quá tốt, Hiểu Y là lần đầu tiên mang bạn trai về nhà đấy."

Hai người rất cao hứng, tựa hồ sớm quên đi không vui vừa rồi. Đến khi Bạch Phượng Kiều quay đầu chứng kiến sắc mặt phức tạp của hai người ngồi trên sô pha, mới nghĩ đến cái gì, gấp rút lạnh giọng nhắc nhở, "Mẹ, ngươi vừa mới nghe thấy, Hiểu Y muốn dẫn bạn trai về. Mang bạn trai trở về là một chuyện đáng cao hứng, nếu người còn xem nó là cháu gái thì không cần quấy nhiễu lên. Những chuyện khác, chúng ta chờ sau này lại bàn, còn Nghiên Kỳ nữa, hiểu chưa?"

Lâm Thục Phương mặc dù có lúc có chút thô lỗ không hiểu chuyện, nhưng vẫn là một người tương đối giữ mặt mũi. Chuyện trong nhà ầm ĩ như thế nào đều giữ trong nhà, nếu trước mặt người ngoài nháo lên cũng khó coi. Nghe thấy Bạch Phượng Kiều nói rồi, bà cũng không nhận lời, nhưng sắc mặt không còn khó coi như vừa rồi.

Còn Khương Nghiên Kỳ, cô thật không thể tưởng được Bạch Hiểu Y dưới tình huống này còn mang bạn trai về, đại khái là muốn dời đi chú ý, đem chuyện bắt nạt cô cứ thế bỏ qua ?

Khương Nghiên Kỳ trong lòng cười lạnh, chủ ý Bạch Hiểu Y ngược lại thật tốt, cho rằng mình có thể từ bỏ ý đồ sao? Cô ta mang bạn trai trở về cũng tốt, mình mặc dù không thể công khai nháo lên, nhưng có thể nói bóng nói gió, chính là muốn để bạn trai Bạch Hiểu Y biết rõ nhân phẩm cô ta xấu thế nào! Tốt nhất làm cho cô ta cả đời không ai thèm lấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trung Khuyển Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook