Chương 3: Linh hồn
Võ Anh Thơ
03/12/2013
“Gì nào? Tôi ghét những kẻ thích lo việc bao đồng và hay nhúng mũi vào
chuyện của người khác bằng trò thuyết giảng sáo rỗng, hiểu chứ cô giáo?”
“... Cô chỉ muốn giúp các em...”
“Giúp cái quái gì? Đồ nhiều chuyện! Dù có làm gì cũng vô ích!”
“Em đừng nghĩ như vậy, cô sẽ làm mọi cách để giúp các em.”
“Có thật, cô sẽ làm tất cả vì bọn tôi? Hà, thế thì hãy giúp chúng tôi thoả mãn đi! Nghĩa là làm sex ấy!”
“Sao?! Các em nói gì thế?”
“Chẳng phải cô bảo sẽ làm mọi cách giúp chúng tôi ư? Vậy thì tôi cho cô cách đó. Định chối bỏ những gì đã nói sao? Cô cũng giống hệt những kẻ ngoài kia... Dối trá!”
“Không! Cô thật lòng muốn giúp các em nhưng... nhưng không thể bằng sex. Chúng ta sẽ tìm cách khác, được không?”
“Hừ, đạo đức giả! Thật đáng ghét! Tôi biết lý do cô quan tâm bọn tôi. Đó là vì cô sợ bọn tôi tiết lộ ra bí mật của cô!”
“...”
“Đoán trúng chứ? Khốn khiếp! Sự thật thì cô còn đáng khinh hơn những thầy cô khác. Lo lắng cho học sinh vì mục đích riêng. Đã vậy, đêm nay bọn tôi không tha cho cô đâu!”
__________________________________ End Flashback __________________________________
Vũ Thanh choàng tỉnh, một vùng tối đổ ập xuống cái nhìn trống rỗng bần thần. Hắn lại mơ thấy sự việc tồi tệ đó lần nữa. Đôi mắt mở to không chớp từ từ dịu lại, hắn chậm rãi ngồi dậy trên chiếc giường sắt lạnh tanh của phòng giam. Chẳng rõ đây là lần thứ mấy chàng trai này bị những hình ảnh kinh khủng kia ám ảnh. Mệt mỏi, sợ hãi. Hắn bất lực để mặc nỗi đau đớn cùng thù hận dày vò dằn dặt bản thân.
Co người lại, Vũ Thanh tựa cằm lên hai đầu gối, hướng cái nhìn trống rỗng vô định vào khoảng không tối đen phía trước. Sự tĩnh lặng vắng vẻ của trại giam càng khiến hắn cô độc và buồn bã hơn. Lúc này, Vũ Thanh chỉ nhớ da diết một bóng hình. Nhưng bi kịch ở chỗ, dẫu mong mỏi đến mấy thì hắn cũng chẳng thể nào gặp được người ấy nữa. Giờ đây, cả hai sống ở hai thế giới khác nhau. Hắn biết rất rõ... Là qua những giấc mơ... Và linh hồn thỉnh thoảng ẩn hiện ngay bên cạnh mình...
“Xin hãy cho em sức mạnh.” – Vũ Thanh lên tiếng thật khẽ, giống như trò chuyện với một người khác đang hiện diện tại đây – “Cho em biết, bọn dã man kia giấu cô ở đâu?”
Dứt lời, Vũ Thanh vẫn cứ nhìn chằm chằm khoảng tối phía trước mặt. Nhịp thở đều đều nghe khô khốc. Nhưng sau đó hắn tự nhiên nín thở, chỉ để chờ đợi. Đôi mắt mở to hơn, đôi tai cũng chăm chú lắng nghe hơn vì người thanh niên này không muốn bỏ lỡ bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất vang lên ngay bây giờ.
Bóng dáng một cô gái dần dần xuất hiện trong phòng giam tối, trông mờ ảo và rất nhạt. Là linh hồn! Không phải ma quỷ, cô ấy có gương mặt của con người, thậm chí mang cả nỗi buồn thăm thẳm. Xung quanh cơ thể toả ra thứ ánh sáng nhạt nhoà khiến cô như hình ảnh được phản chiếu dưới dòng nước. Vô thật?
“Kể từ sau cái ngày khủng khiếp đó, cô luôn xuất hiện trước mắt em theo cách này. Cô muốn nói gì với em, đúng không? Cho em biết, chúng giấu cô ở đâu?”
Vũ Thanh nói chuyện với linh hồn đó hệt kiểu hắn chẳng hề sợ hãi hoặc chí ít kinh ngạc trước việc kỳ quái về sự tồn tại của người đã khuất. Điều ấy chứng tỏ, đây chẳng phải lần đầu tiên hắn trông thấy linh hồn cô gái...
Lạ lùng là, lần nào cũng như lần đó, linh hồn mờ ảo kia không đáp lời Vũ Thanh dù chỉ một âm thanh khe khẽ. Cô chỉ đứng lặng lẽ, nhìn hắn bằng ánh mắt nửa xa xăm nửa hàm chứa ẩn ý mơ hồ. Phải chăng, chưa đến lúc?
Vũ Thanh toan cất giọng lần nữa thì đột ngột, cửa phòng giam mở toang. Ánh sáng bên ngoài hắt vào, linh hồn biến mất hệt như chưa từng tồn tại.
“... Cô chỉ muốn giúp các em...”
“Giúp cái quái gì? Đồ nhiều chuyện! Dù có làm gì cũng vô ích!”
“Em đừng nghĩ như vậy, cô sẽ làm mọi cách để giúp các em.”
“Có thật, cô sẽ làm tất cả vì bọn tôi? Hà, thế thì hãy giúp chúng tôi thoả mãn đi! Nghĩa là làm sex ấy!”
“Sao?! Các em nói gì thế?”
“Chẳng phải cô bảo sẽ làm mọi cách giúp chúng tôi ư? Vậy thì tôi cho cô cách đó. Định chối bỏ những gì đã nói sao? Cô cũng giống hệt những kẻ ngoài kia... Dối trá!”
“Không! Cô thật lòng muốn giúp các em nhưng... nhưng không thể bằng sex. Chúng ta sẽ tìm cách khác, được không?”
“Hừ, đạo đức giả! Thật đáng ghét! Tôi biết lý do cô quan tâm bọn tôi. Đó là vì cô sợ bọn tôi tiết lộ ra bí mật của cô!”
“...”
“Đoán trúng chứ? Khốn khiếp! Sự thật thì cô còn đáng khinh hơn những thầy cô khác. Lo lắng cho học sinh vì mục đích riêng. Đã vậy, đêm nay bọn tôi không tha cho cô đâu!”
__________________________________ End Flashback __________________________________
Vũ Thanh choàng tỉnh, một vùng tối đổ ập xuống cái nhìn trống rỗng bần thần. Hắn lại mơ thấy sự việc tồi tệ đó lần nữa. Đôi mắt mở to không chớp từ từ dịu lại, hắn chậm rãi ngồi dậy trên chiếc giường sắt lạnh tanh của phòng giam. Chẳng rõ đây là lần thứ mấy chàng trai này bị những hình ảnh kinh khủng kia ám ảnh. Mệt mỏi, sợ hãi. Hắn bất lực để mặc nỗi đau đớn cùng thù hận dày vò dằn dặt bản thân.
Co người lại, Vũ Thanh tựa cằm lên hai đầu gối, hướng cái nhìn trống rỗng vô định vào khoảng không tối đen phía trước. Sự tĩnh lặng vắng vẻ của trại giam càng khiến hắn cô độc và buồn bã hơn. Lúc này, Vũ Thanh chỉ nhớ da diết một bóng hình. Nhưng bi kịch ở chỗ, dẫu mong mỏi đến mấy thì hắn cũng chẳng thể nào gặp được người ấy nữa. Giờ đây, cả hai sống ở hai thế giới khác nhau. Hắn biết rất rõ... Là qua những giấc mơ... Và linh hồn thỉnh thoảng ẩn hiện ngay bên cạnh mình...
“Xin hãy cho em sức mạnh.” – Vũ Thanh lên tiếng thật khẽ, giống như trò chuyện với một người khác đang hiện diện tại đây – “Cho em biết, bọn dã man kia giấu cô ở đâu?”
Dứt lời, Vũ Thanh vẫn cứ nhìn chằm chằm khoảng tối phía trước mặt. Nhịp thở đều đều nghe khô khốc. Nhưng sau đó hắn tự nhiên nín thở, chỉ để chờ đợi. Đôi mắt mở to hơn, đôi tai cũng chăm chú lắng nghe hơn vì người thanh niên này không muốn bỏ lỡ bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất vang lên ngay bây giờ.
Bóng dáng một cô gái dần dần xuất hiện trong phòng giam tối, trông mờ ảo và rất nhạt. Là linh hồn! Không phải ma quỷ, cô ấy có gương mặt của con người, thậm chí mang cả nỗi buồn thăm thẳm. Xung quanh cơ thể toả ra thứ ánh sáng nhạt nhoà khiến cô như hình ảnh được phản chiếu dưới dòng nước. Vô thật?
“Kể từ sau cái ngày khủng khiếp đó, cô luôn xuất hiện trước mắt em theo cách này. Cô muốn nói gì với em, đúng không? Cho em biết, chúng giấu cô ở đâu?”
Vũ Thanh nói chuyện với linh hồn đó hệt kiểu hắn chẳng hề sợ hãi hoặc chí ít kinh ngạc trước việc kỳ quái về sự tồn tại của người đã khuất. Điều ấy chứng tỏ, đây chẳng phải lần đầu tiên hắn trông thấy linh hồn cô gái...
Lạ lùng là, lần nào cũng như lần đó, linh hồn mờ ảo kia không đáp lời Vũ Thanh dù chỉ một âm thanh khe khẽ. Cô chỉ đứng lặng lẽ, nhìn hắn bằng ánh mắt nửa xa xăm nửa hàm chứa ẩn ý mơ hồ. Phải chăng, chưa đến lúc?
Vũ Thanh toan cất giọng lần nữa thì đột ngột, cửa phòng giam mở toang. Ánh sáng bên ngoài hắt vào, linh hồn biến mất hệt như chưa từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.