Quyển 9 - Chương 15
Phong Lộng
20/09/2020
Một giờ trước…
Hạm đội cao cấp có tốc độ di chuyển đứng vào loại nhất nhì Liên Bang đang chậm rãi tiến đến gần căn cứ quân phòng vệ của Thủy Hoa tinh, trên thân chiếc hạm lớn lóe ra dòng chữ mạ vàng “Thừa Vân hạm”, giống như thông báo cho tất cả mọi người biết, nó thuộc sở hữu của Quan chỉ huy, là một trong ba vị Thượng đẳng Tướng quân đứng đầu Quân bộ Liên Bang, những quân nhân tầm thường muốn được chiêm ngưỡng dung nhan đều không phải là chuyệndễ dàng.
Vừa nhận được tin tức, Thiếu tướng Lambton đã dẫn phó quan cùng nhóm phụ tá vội vàng tới đây nghênh đón, cẩn thận tỉ mỉ mà trang nghiêm đứng trên điểm bỏ neo rộng lớn, đoan chính cúi chào Thừa Vân hạm đang tiến hành bỏ neo, thẳng đến khi tiếng vang của động cơ ngừng lại.
Theo cửa khoang thuyền mở ra, một thân ảnh phẳng phiu vững chãi như núi xuất hiện.
Thiếu tướng Lambton đi lên trước, ở chỗ mạn cầu thang lần thứ hai nghiêm cúi chào.
“Phó Quan chỉ huy Lambton thuộc căn cứ quân phòng vệ Thủy Hoa tinh, tôi đại biểu cho căn cứ lấy kính ý tối cao chào đón ngài, trưởng quan!”
“Potter Lambton, ừm,” Lăng Thừa Vân chậm rãi gật đầu, “Thân thể chú của cậu gần đây thế nào? Mấy ngày về hưu này thực sự rất nhàm chán đi.”
Lambton kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Lăng Tướng quân quá bộ đến đây, vừa thấy mặt lại nhắc tới chú của mình, trên mặt hắn rất nhanh lộ ra vẻ mỉm cười, có điểm thoải mái, “Chú ấy rất tốt, trưởng quan, nhưng như ngài đã nói, cũng rất nhàm chán. Chú có thói quen sinh hoạt bận rộn khi còn trong quân đội, sau khi về hưu vẫn luôn nói rằng mình không có việc gì, tôi lần trước nghỉ ngơi đi thăm ông ấy, muốn khuyên ông ấy đi gieo trồng hoa cỏ, hoặc là câu cá giống như mấy cụ già khác, còn bị ông ấy mắng cho một trận té tát. Trưởng quan, ngài…”
Hắn một bên đi theo Lăng Thừa Vân, vừa nói chuyện vừa đưa người đến xe bay tiếp đón xa hoa đã được chuẩn bị ở phía trước, đến lúc thích hợp, mang theo ý tứ hỏi ý kiến, lễ phép mà dừng lại.
“Ngươi đang muốn biết một vị khách không mời như ta đây vì sao bỗng nhiên đến nơi này làm gì có phải không?”
“Không có người nào dám cho ngài là vị khách không mời mà đến, trưởng quan. Nhưng mà, bởi vì chức trách hiện tại của mình, tôi vẫn phải yêu cầu ngài cho biết đáp án.”
“Ngươi là phó Quan chỉ huy căn cứ đúng không, trưởng Quan chỉ huy đâu? Tên Sơn Kỳ kia vì cái gì không đến nghênh đón ta?”
“Trung tướng Sơn Kỳ đang kiểm tra công sự phòng ngự thứ ba của Thủy Hoa tinh đi, chúng tôi bỗng nhiên nhận được tin tức ngài đến đây, nên Trung tướng không thể lập tức trở về, chỉ có thể bảo ta đến nghênh đón. Ngài ấy nói sẽ mau chóng trở về.”
“Ừm.” Lăng Thừa Vân từ chối cho ý kiến mà phát ra một đơn âm.
Bọn họ đã đi tới xe đưa đón trước.
Trong căn cứ tổng cộng có năm cỗ xe đưa đón xa hoa, lần này Thượng đẳng Tướng quân hiếm thấy mà đại giá quang lâm, cả năm cỗ đều được điều động, trong đó một cỗ chuyên chở Tướng quân, mấy chiếc còn lại là dành cho nhóm phụ tá cùng nhân viên cảnh vệ của Tướng quân ngồi.
Tại trung tâm chỉ huy cũng đem cấp bậc thủ vệ tăng lên tới mức độ cao nhất.
Hôm nay người họ tiếp đãi chính là Tướng quân Lăng Thừa Vân, ai cũng không dám sơ suất khinh thường.
“Trưởng quan” Lambton ngồi ở đối diện Lăng Thừa Vân, cân nhắc tìm từ, “Theo ta được biết, ngài cùng hạm đội của ngài, hiện tại hẳn là đang trên đường đi đến tiền tuyến.”
“Chỗ nào là tiền tuyến?”
“Trưởng quan?”
Lambton lộ ra biểu tình không hiểu, trong lòng có chút thấp thỏm.
Cho tới nay, chú của hắn – Trung tướng Carlo Lambton, là chỗ dựa hữu lực cực mạnh mà hắn có trong quân đội, có chú ruột hỗ trợ, hắn mới có thể một bước lên mây, vừa mới ba mươi hai tuổi đã được tấn thăng lên làm Thiếu tướng.
Nhưng ông ấy đã chính thức về hưu hai tháng trước, đổi với hắn mà nói, là mất đi một chỗ dựa lớn.
Một tháng sau, hắn bị điều đến tuyến quân phòng thủ Thủy Hoa, làm phó Quan chỉ huy của nơi này, tuy nói là điều nhiệm cùng cấp, không tính là giáng chức, nhưng bỗng nhiên vô duyên vô cớ điều động, thật sự làm cho lòng người trong không khỏi cảnh giác.
Thượng đẳng Tướng quân vì cái gì bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ việc vương tộc phái sứ giả bí mật gặp mặt với mình tuần vừa rồi đã bị Quân bộ phát hiện? Nhưng vấn đề là mình cũng không có đáp ứng bất luận yêu cầu gì với vương tộc, cũng không có phản bội Quân bộ.
Chẳng lẽ Quân bộ cho là mình muốn làm phản, thế nên để Tướng quân Lăng Thừa Vân ra tay xử lý mình?
Không, cái này rất vô lý.
Hơn nữa cũng không thể trình bày rõ ràng ra được.
Nữ vương dâng ra lợi nhuận nguồn sinh lực Thủy Hoa tinh, lại không giao cho Quân bộ, ngược lại trước mặt mọi người tuyên bố nộp vào chính phủ Liên Bang, cái này rõ ràng chính là âm mưu, lợi ích khổng lồ như thế, đổi lại bất luận kẻ nào cũng đều có khả năng trở thành người hy sinh cho âm mưu này, cho dù là phó Quan chỉ huy căn cứ…
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Đối diện với thanh âm trầm thấp, đem Thiếu tướng Lambton từ giữa mớ hỗn loạn không yên trong lòng bừng tỉnh, giương mắt nhìn vị Thượng đẳng Tướng quân tâm cơ sâu không lường được.
“Vấn đề của ngài… A, tiền tuyến, tiền tuyến là cực phòng tuyến thứ nhất T hạm. Cho nên, tôi không rõ ngài vì sao lại đi đường vòng đến Thủy Hoa tinh.”
“Thiếu tướng, ” Lăng Thừa Vân đạm mạc mà nói, “Nơi nào có kẻ địch, nói đó chính là tiền tuyến.”
“Ngài đang nói…”
“Ta nhận được thông tin tình báo vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, kẻ địch của Đế Quốc sẽ triển khai tập kích Thủy Hoa tinh. Lập tức mang ta đến phòng tổng khống chế, ở nơi đó ta sẽ liên hệ với Quân bộ, trình bày tình huống đồng thời thiết lập bố trí.”
Lambton mãnh liệt sửng sốt, lại âm thầm thở ra một hơi, “Tuân mệnh, trưởng quan.”
Nói như thế, việc kia chẳng qua là vì vấn đề giao chiến quân sự với Đế Quốc.
Xe đưa đón dừng lại, mọi người đã đến trung tâm chỉ huy.
Lambton xuống xe, ở phía trước dẫn đường, đi qua hai hàng thủ vệ đứng trước cửa lớn, xuyên qua đại sảnh, vào thang máy đi tới phòng tổng chỉ huy được phòng thủ nghiêm mật bậc nhất.
Hắn dừng lại ở ngoài cửa phòng chỉ huy, có chút khó xử mà nhìn nhìn người phía sau Lăng Thừa Vân, “Xin lỗi, trưởng quan, thủ tục căn cứ quy định, nhân viên không thuộc căn cứ có cấp bậc từ Thiếu tướng trở xuống không thể tiến vào phòng tổng chỉ huy.”
“Cảnh vệ của ta cũng không thể tiến vào?”
“Tôi rất xin lỗi, trưởng quan.”, Thiếu tướng Lambton trong mắt tràn đầy lo sợ bất an xin lỗi.
Vì tiền đồ của mình, hắn tuyệt đối không dám nghĩ đến việc đắc tội với Thượng đẳng Tướng quân.
Nhưng « quân pháp như sơn », phòng tổng khống chế có liên quan đến an nguy của toàn bộ căn cứ, mỗi một lần ra vào đều phải có trình tự giám thị điện tử, nếu hắn tự tiện thay đổi, rõ ràng cũng sẽ biến thành hậu hoạn về sau.
Lăng Thừa Vân đối với việc hắn cả gan ngăn cản lại không thèm để ý mà mỉm cười, “Cấp bậc hai phó quan của ta là Thiếu tướng.”
“Bọn họ đương nhiên có thể tiến vào, trưởng quan.”
Một phần quan quân tùy thân cùng cảnh vệ bị giữ lại, được nhóm phụ tá của Lambton ân cần chiêu đãi, mặt khác, được Lambton dẫn đường, Lăng Thừa Vân cùng hai phó quan của mình tiến vào phòng tổng chỉ huy.
Nhìn thấy cấp hiệu chính thức trên vai Lăng Thừa Vân, trong mắt nhân viên công tác phòng tổng chỉ huy hiện lên kính sợ, rối rít buông xuống công việc đang làm dở trong tay đứng lên trang nghiêm cúi chào.
Tướng quân thong dong mà gật gật đầu, đi đến màn hình điểu khiển khống chế phía trước, chẳng khác gì đang đi vào trong nhà mình, nhìn như tùy ý mà từ trong máy tính điều xuất bản đồ phân bố tinh thể tổng thể căn cứ.
Tinh thể lúc này đang tỏa sáng xung quanh, đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn màu trắng bạc, đó là Rađa phát hiện căn cứ hạm đội.
“Trưởng quan, ngài vừa mới nói Đế Quốc sẽ tập kích Thủy Hoa tinh.”
“Đây là tình báo ta nhận được từ trinh sát viên trong hoàng cung Đế Quốc cách đây không lâu, bọn người Đế Quốc cực kỳ giảo hoạt, bọn họ tính toán… À đúng rồi, phía dưới tin tình báo có đề cập đây là vấn đề cơ mật, đem cấp bậc cách ly của phòng này tăng cao.”
“Vâng, trưởng quan.”
Lambton không chút nghi ngờ, lập tức làm điều chỉnh.
Phòng tổng khống chế tiến vào trạng thái cách ly bất luận kẻ nào cũng không dám làm nhiễu loạn.
“Hạm đội phụ cận của ta đang đợi mệnh lệnh, nếu Quan tổng chỉ huy không có ở đây, như vậy, ngươi đảm nhiệm việc cho phép bọn họ đi vào căn cứ phòng tuyến đi.”
“Vâng, trưởng quan.”, Thiếu tướng Lambton tạm dừng một chút, bỏ thêm một câu, “Tôi yêu cầu được Quân bộ trao quyền.”
Lăng Thừa Vân quay đầu quét mắt nhìn hắn một cái, có chút buồn cười, “Ta không thể đại diện cho Quân bộ trao quyền cho ngươi?”
Lambton giật mình, thức thời mà gật đầu.
“Vâng, trưởng quan, mạt tướng tuân mệnh. Như vậy, trước tiên tôi sẽ trình báo lên uỷ ban tướng quân.”
Cũng không phải là lá gan của hắn lớn, dám nghi ngờ quyền uy của Lăng Thừa Vân.
Thủy Hoa tinh không thể so với những tinh cầu khác, căn cứ có nguồn sinh lực trọng yếu này phải chấp hành tiêu chuẩn càng thêm nghiêm khắc, cho dù là Thượng đẳng Tướng quân đích thân tới, để hạm đội Liên Bang của mình tiến vào, cũng cần phải có uỷ ban tướng quân phê hạch điện tử.
Cái này có viết rõ ràng trong văn điều lệ bản căn cứ.
Thiếu tướng Lambton quay đầu, mệnh lệnh cho cấp dưới trong khoang khống chế bên phải, “Quan liên lạc, tiến hành truyền tin tức đến đại lâu Quân bộ ở Thường Thắng Tinh, mời hạm đội dưới trướng Tướng quân Lăng Thừa Vân tiến vào bên trong phòng tuyến, lấy thao tác ưu tiên tiêu chuẩn số một. Chỉ cần uỷ ban cho phép, ngay lập tức mở cửa phòng tuyến.”
Quan liên lạc vừa đáp ứng, sau đó cảm thấy sau gáy bỗng nhiên tê rần, trước tầm mắt nháy mắt biến thành đen.
Thân thể cao lớn phanh một tiếng mà té trên mặt đất.
Ở phía sau hắn, phó quan của Lăng Thừa Vân không biết đã tới gần từ lúc nào, sau khi đánh ngất Quan liên lạc, ngựa quen đường cũ mà tại trên đài khống chế liên lạc nhập vào tham số khống chế.
Bao gồm Thiếu tướng Lambton ở bên trong, mọi người bên trong phòng tổng khống chế tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
“Không cần kinh hoảng, ta không muốn thương tổn đến quân nhân ưu tú của Liên Bang.” Lăng Thừa Vân ngữ khí không có bất luận biến hóa gì, một dạng bình tĩnh giống như vừa rồi.
Một vị phó quan khác của hắn, từ lúc tiến vào đến giờ vẫn đứng tại chỗ nhập mật khẩu ra vào duy nhất của phòng tổng khống chế, giờ phút này cử động một chút, khóa trái cửa phòng quản lý khống chế từ bên trong, sau đó mặt không đổi sắc mà canh giữ ở chỗ cánh cửa.
Trong không khí vô hình lập tức tỏa ra một hơi lạnh tới cực điểm.
Thiếu tướng Lambton rốt cuộc cũng hiểu được, “Trưởng quan, ngài… Ngươi, ngươi đây là…”
“Ta biết mình đang làm gì.” Lăng Thừa Vân một sợi lông mi cũng không động đậy.
Vừa nói, một bên vừa rút ra súng bắn tia laser, khởi động cò súng.
Tại một chỗ cách hắn khoảng mười bước chân, một quan quân có ý đồ tới gần dụng cụ cảnh báo trên tường hét lên rồi ngã gục, máu tươi từ ngực vọt ra bắn trên mặt đất.
Thân thể mọi người cứng ngắc.
Súng!
Hắn có súng!
Căn cứ nguồn sinh lực tinh, phòng tổng khống chế có vai trò quân sự quan trọng như vậy, để tránh cho những tình huống ngoài ý muốn, cho dù là nhân viên công tác của căn cứ cũng không cho mang theo súng vào.
Nhưng dù chỉ là một người cũng không có can đảm đi lục soát súng trong người quân tá của một vị Thượng đẳng Tướng quân.
Lăng Thừa Vân rõ ràng không những mang theo súng như vậy mà tiến vào, trong gian phòng duy nhất đó còn nổ súng một phen!
“Tướng quân, thiết bị che chắn tín hiệu đã mở ra. Trừ phòng tổng khống chế, thiết bị thông tin ở nơi khác của căn cứ nghi toàn bộ mất hiệu lực.”, Trước đài khống chế liên lạc, phó quan ngẩng đầu báo cáo.
Sắc mặt các quan quân của căn cứ càng thêm khó coi.
Cái này cũng đồng nghĩa với việc người ở phía ngoài dù có phát hiện ra tình huống dị thường, cũng không có cách nào đưa tin cho Quân bộ.
Không cần hỏi, Lăng Thừa Vân mang theo một nhóm nhân viên kia, giờ phút này phỏng chừng cũng sẽ không thành thành thật thật mà tiếp nhận chiêu đãi. Lambton phỏng đoán nhóm phụ tá đáng thương nọ chỉ sợ cũng rơi vào khốn cảnh giống như mình lúc này.
Thật sự không thể tưởng tượng được.
Thượng đẳng Tướng quân nắm giữ quyền lực cao nhất Liên Bang, gia tộc họ Lăng hiển hách chói sáng qua trăm năm, giờ hắn đã có được địa vị tối cao, còn muốn làm gì?!
Lăng Thừa Vân bước ra nửa bước trước đài tổng khống chế, nhìn Lambton.
“Hiện tại, phó Quan chỉ huy, đưa vào mật mã chỉ huy, để hạm đội tiến vào căn cứ phòng tuyến.”
Bên trong mộ phần không khí cũng tĩnh mịch giống như thế này.
“Thiếu tướng Potter Lambton.”
“Ngươi đây là phản bội!”, Sau một chút trầm mặc, Thiếu tướng bộc phát ra tiếng la tràn ngập chính trực cùng phẫn nộ, “Ngươi điên rồi! Ta dù có chết cũng sẽ không để ngươi được như ý nguyện.”
“Bình tĩnh.”
“Ngươi có thể giết chết ta, nhưng ngươi không có cách nào mở ra cửa phòng tuyến. Thủy Hoa tinh là nguyên tinh (đại loại là tinh cầu mẹ), hạm đội của ngươi không có khả năng tiến hành công kích bạo lực. Mất đi liên lạc với Thủy Hoa tinh, Quân bộ rất nhanh sẽ phát giác ra. Mặc kệ ngươi đang làm cái gì, Tướng quân Lăng Thừa Vân, ta hy vọng ngươi có thể tỉnh táo lại.”, Lý trí của Phó Quan chỉ huy, sau khi bùng nổ đã nhanh chóng khôi phục lại, mạnh mẽ mà đối kháng với tầm mắt của Lăng Thừa Vân.
Mặc dù hắn dựa vào bối cảnh gia tộc mới được lên làm Thiếu tướng, nhưng cũng không phải là một kẻ yếu đuối.
Có thể chết.
Nhưng là, không thể để cho dòng họ Lambton hổ thẹn.
Những quan quân khác của căn cứ, bởi vì tuyên ngôn khẳng khái của hắn mà kích phát cảm xúc chống cự, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, yên lặng tới gần vị trí thiết bị cảnh báo, vô luận như thế nào cũng không thể để cho phản đồ thực hiện được mục đích.
Lăng Thừa Vân hít một hơi, họng súng quơ quơ.
Lại có hai tên quan quân vừa ngã xuống.
Phó quan canh giữ ở cửa cũng trực tiếp đánh hôn mê hai người có ý đồ tập kích hắn, kỳ thật hắn không phải là phó quan của Lăng Thừa Vân, mà là Lăng Thừa Vân cố ý trong đội nhập ngũ chọn lựa đề bạt những tay có khả năng vật lộn, am hiểu nhất chính là tay không đối phó với địch trong tình huống khuyết thiếu vũ khí.
Các quan quân trong phòng tổng khống chế đại bộ phận là nhân viên văn chức, thao tác khống chế có lẽ là rất lành nghề, nhưng về luyện tập đánh nhau giáp lá cà giữa người với người cũng chỉ ở trình độ sơ đẳng.
“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”
“Ngươi có thể thừa dịp không còn dư lại nhiều thời giờ bắn chết ta.” Lambton ngang đầu, “Nhưng nằm mơ được ta phối hợp đi. Quan tổng chỉ huy đang thị sát rất nhanh sẽ trở về, hắn sẽ biết tất cả mọi chuyện ngươi đang làm ở đây.”
Tầm mắt Lăng Thừa Vân lướt qua màn ảnh trên đài khống chế, hạm đội đã tuân theo phân phó của hắn, bày ra trận hình hoàn hảo, một khi cửa phòng tuyến mở ra, hắn chẳng những muốn khống chế Thủy Hoa chủ tinh, cũng phải đồng thời khống chế được bốn khối phó tinh khác, chiếm được nguồn sinh lực.
Vì dự phòng phát sinh tình huống ngoài ý muốn, hắn chia binh đoàn làm hai đường, Lăng Thừa Vân xâm nhập vào hang hổ, chiếm lĩnh phòng tổng khống chế căn cứ, còn hai đứa con trai thì thống lĩnh hạm chỉ huy loại nhỏ cùng phân đội chiến cơ mini, không chỉ ẩn nấp bên cạnh tuyến Tinh Tế, giám thị tình huống bên ngoài, mà còn tùy cơ ứng biến.
Tầm mắt của hắn chuyển tới trên khuôn mặt quật cường của Lambton, có thâm ý mà dật ra một cái mỉm cười thản nhiên, “Ngươi rất dũng cảm, Thiếu tướng, người nhà của ngươi sẽ vì ngươi mà cảm thấy hãnh diện.”
Lăng Thừa Vân nói xong, đem máy thông tín trên cổ tay mình cùng đài tổng khống chế kết nối với nhau, hiện giờ đây là thứ duy nhất có thể xuất ra tín hiệu với tinh hệ bên ngoài.
Giây tiếp theo, trên màn ảnh xuất hiện gương mặt rất tinh tường của Lambton.
Hô hấp của Lambton đột nhiên ngừng lại.
“Ngươi tự mình nói với hắn đi, Carlo.” Lăng Thừa Vân lấy giọng điệu của một người bạn thân thiết lâu năm, gọi tên của người đàn ông lớn tuổi trên màn hình.
“Ch… Chú?!”
“Con đang làm gì đó, Potter?”
“Con? Là chú đang làm gì đó mới đúng! Chú vì sao lại nói chuyện với hắn, chú… Lăng Tướng quân ý đồ chiếm lĩnh căn cứ Thủy Hoa tinh, chú có biết không? Nhanh báo cáo với Quân bộ…”
“Cái đồ ngu này!”, Người đàn ông đã có tuổi tràn ngập uy nghiêm mà nhìn chằm chằm, “Đến bây giờ con còn không rõ sao? Tướng quân đang làm việc ngài cần phải làm!”
“Chú, chú đang nói cái gì?”, cổ họng Thiếu tướng đáng thương tắc nghẽn, cố gắng đem sự tình xoay chuyển, “Đây là phản bội…”
“Phản bội cái gì? Phản bội mấy cuộc nội chiến không ngớt, Quân bộ thì luôn luôn ném quân nhân ra phía sau, không để ý đến sống chết của bọn họ kia hay sao? Vẫn là bọn Tu La ngu ngốc, hay là gia tộc Lawson vô dụng? Con cho là mình bị điều đến căn cứ Thủy Hoa làm phó Quan chỉ huy là không hề có nguyên do gì sao? Cái đồ không có đầu óc này! Chẳng lẽ con còn không rõ, là gia tộc Lambton ta lựa chọn đi theo Lăng Tướng quân!”
Thiếu tướng cảm thấy ý chí chiến đấu của mình giống như bị người ta lập tức hung hăng đè bẹp.
Chú ấy đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Potter đã bị cuốn vào chuyện này, hơn nữa gia tộc của hắn cũng đã lựa chọn đứng trên một chiếc thuyền cùng với Lăng Thừa Vân.
Lăng Thừa Vân cắt ngang cuộc trò chuyện, không mang bất luận cảm xúc gì mà nói, “Phó Quan chỉ huy, ngươi hẳn là hiểu được, lập trường của ta cũng chính là lập trường của chú ngươi. Ngươi thuận theo kế hoạch của ta, sẽ lập nhiều công lao to lớn. Hiện tại, mở cửa phòng tuyến ra.”
“…”
“Nếu ta thất bại, tất cả mọi người sẽ bị truy cứu. Chú của ngươi sẽ bị coi là phản đồ, ngươi cảm thấy, Quân bộ sẽ tiếp tục để ngươi vui vui vẻ vẻ mà làm phó Quan chỉ huy? Trì hoãn ta, chính là trì hoãn tiền đồ của ngươi, còn có cơ hội sống của người nhà cùng chiến hữu ở trong tay ngươi. Đừng quên, ta là do ngươi tự mình đưa vào phòng tổng khống chế, chỉ cần cái này là đủ để phán xử ngươi tội phản quốc.”
Lambton chần chờ, chậm rãi duỗi tay hướng đến đài khống chế.
“Không thể, trưởng quan!” Một cái quan quân căn cứ lớn tiếng gọi.
Rất nhanh sau đó hắn bị bổ một cú mạnh sau, mềm nhũn ngã xuống sàn nhà đã bị máu tươi thấm ướt.
Quan quân phòng tổng khống chế đã bị giải quyết tám chín phần, nhận được ánh mắt ám chỉ của Tướng quân, hai tên phó quan hợp tác ăn ý đem ba người còn lại đánh cho hôn mê.
Hiện tại, trong phòng chỉ có còn bốn người đứng.
Lambton ngẩng đầu nhìn vị Tướng quân trước mắt, khuôn mặt đó hé ra một đường cong rõ ràng vô cùng cương nghị, ở dưới tầm mắt chấp nhất lãnh tĩnh ấy, thậm chí hắn rốt cuộc không có cách nào sinh ra quyết tâm phản kháng.
Cuối cùng, đầu ngón tay chạm vào bản khống chế, nhập vào mật mã chỉ huy chỉ có hắn cùng Quan chỉ huy căn cứ – Trung tướng Sơn Kỳ mới biết được.
“Mở cửa căn cứ phòng tuyến, cho phép hạm đội Liên Bang đi vào.” Miễn cưỡng bảo trì trấn định mà phát ra mệnh lệnh, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, từ cái trán chảy xuống.
Đơn giản một câu.
Trở thành sự thật hắn đã phản bội Quân bộ Liên Bang.
Không khí cứng ngắc như hòn đá, lạnh lẽo như kim loại chôn trong băng tảng.
Lịch sử Liên Bang vào giờ khắc này đã thay đổi.
Màn hình biểu hiện, hạm đội đang đâu vào đấy mà tiến vào phòng tuyến.
“Ngươi làm rất tốt, Potter.” Tướng quân ôn hòa mà gọi tên Thiếu tướng, giống như gọi tên chú của hắn.
Lambton Potter cứng người một chút, cười khổ.
Chua sót còn chưa tan hết, Máy thông tín của Lăng Thừa Vân đã tích tích vang lên.
“Trưởng quan, phi thuyền của Quan chỉ huy căn cứ Thủy Hoa vừa mới bỏ neo, rất nhanh sẽ tiến vào trung tâm chỉ huy.”, Thủ hạ còn ở lại phụ cận Thừa Vân hạm, luôn luôn giám thị động tĩnh của căn cứ.
“Rất tốt, ta đang chờ hắn.” Lăng Thừa Vân quay đầu nhìn về hướng Thiếu tướng Lambton đang một đầu mồ hôi lạnh, “Potter, ta tin ngươi có đầy đủ năng lực ứng biến.”
Vừa dứt lời, âm thanh trên đài khống chế cũng vừa đinh tai nhức óc mà réo ầm lên.
Lăng Thừa Vân trực tiếp đè xuống công tắc, giọng điệu chất vấn đầy phẫn nộ của Trung tướng Sơn Kỳ truyền đến, ” Thiếu tướng Lambton, vì sao chưa được sự cho phép của ta đã tự tiện dùng mật mã chỉ huy mở cửa căn cứ phòng tuyến? Vì sao toàn bộ liên hệ với bên ngoài bỗng nhiên bị gián đoạn? Những quân hạm đó của Liên Bang là chuyện gì? Hạm đội tiến vào Thủy Hoa tinh phải được uỷ ban Tướng quân phê chuẩn, ngươi thật sự là to gan lớn mật!”
Lambton cảm thấy bả vai bị một bàn tay tràn ngập sức lực khẽ đẩy một chút.
Hắn hoảng hốt mà tới gần microphone trò chuyện, cũng rất kỳ quái mà lưu loát giải thích, “Đây là biện pháp buộc phải áp dụng cho tình huống khẩn cấp, tổng Chỉ huy quan. Tôi vừa mới nhận được tin tức, có lực lượng phá hoại của Đế Quốc lẻn vào căn cứ, thông tin gián đoạn có thể là vì bị bọn họ giở trò. May mắn là Lăng Tướng quân đã thống lĩnh hạm đội đuổi tới đúng lúc, chúng tôi đang ở tại phòng tổng khống chế tiến hành…”
“Hoang đường! Cho dù là Thượng đẳng Tướng quân, cũng không thể không cần nhìn đến quy tắc làm việc của uỷ ban Tướng quân ! Đầu ngươi bị nước vào rồi sao? Quân lệnh cơ bản nhất này cũng không biết tuân thủ?”, Trung tướng Sơn Kỳ luôn thuộc phe phái gia tộc Tu La, tuy rằng không dám trực tiếp vô lễ đối với Lăng Thừa Vân, nhưng rống chửi cấp dưới của mình, lại là đương nhiên, “Ngươi đang ở phòng tổng khống chế? Tốt lắm, ngươi gặp mặt ta giải thích rõ ràng! Chết tiệt! Lập tức hủy bỏ cách ly phòng tổng khống chế ngay cho ta, đem cánh cửa như gặp quỷ kia mở ra ngay!”
Một câu cuối cùng, chứng minh hắn là vừa đi vừa dùng máy thông tín nói chuyện.
Mà hơn nữa đã đến ngoài cửa.
Cửa phòng tổng khống chế mở ra, Trung tướng Sơn Kỳ bước vào, đột nhiên cứng đờ.
Hắn thoáng nhìn các quân quan nằm ở trên sàn nhà cùng vết máu chói mắt, theo bản năng muốn ra khỏi cửa, nhưng đã quá muộn, cánh cửa vô cùng kiên cố được làm từ kim loại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đóng lại.
Hai tên quan quân ở phía sau hắn đồng thời lọt vào tình huống bị đánh lén của hai phó quan, một trước một sau yếu đuối nằm trên mặt đất.
“Căn cứ bị tập kích!” Trung tướng Sơn Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối một khắc mới hiểu được, đột nhiên phóng nhanh tới chỗ Lăng Thừa Vân.
Hai tên phó quan đã sớm có chuẩn bị mà đè hắn xuống, xoay khởi hai tay của hắn trói ngược ra nhau giống như phạm nhân.
Một người trong đó lấy ánh mắt xin chỉ thị nhìn Lăng Thừa Vân, giống như đang hỏi có nên trực tiếp vặn gãy cổ Quan chỉ huy thuộc phe kẻ địch hay không.
Lăng Thừa Vân không có suy nghĩ tại sao mà lắc lắc đầu.
“Mặc dù là tay sai của Tu La gia, nhưng cũng là nhân tài chỉ huy ưu tú, trước năm 1770 trong cuộc chiến phòng vệ Xích Bối, hắn lúc ấy chỉ là phó Quan chỉ huy căn cứ Xích Bối, lại phát huy khả năng còn cao hơn so Quan chỉ huy.”
Biết trong âm mưu làm phản cấp quốc tế này chỉ có nước bị giết người diệt khẩu, Sơn Kỳ đã nhắm mắt chờ chết.
Nhưng lại nghe thấy Lăng Thừa Vân bỗng nhiên đề cập chiến tích bốn năm trước của mình, rất không tin tưởng mà mở to mắt, dùng sức mà liếc mắt xem xét Lăng Thừa Vân một cái.
Tướng quân không để ý đến ánh mắt của tù binh, cúi đầu xem xét thay đổi trên màn hình, hạm đội đã thành công tiến vào từ các cửa phòng tuyến, đội hình vẫn được duy trì trong tình trạng rất tốt.
Cửa ải khó khăn nhất đã bị công phá một cách bất ngờ, trong lòng Lăng Thừa Vân cũng âm thầm thở ra một hơi.
Hiện tại là thời điểm gọi cho hai đứa con trai đang mai phục bên ngoài hội hợp lại đây.
Lăng Thừa Vân đang muốn phát ra mệnh lệnh, Máy thông tín bỗng nhiên bất ngờ không kịp đề phòng mà vang lên, lúc này đây, yêu cầu trò chuyện chính là hạm đội Liên Bang bị một phân đội vây lại ở phía Bắc Thủy Hoa tinh.
“Trưởng quan, chúng tôi thám thính được một hạm đội không rõ tên, dụng cụ phân tích chỉ ra tám mươi phần trăm có thể là hạm đội của Đế Quốc.”
Lăng Thừa Vân nhăn lại đôi mày rậm.
Nói có địch nhân của Đế Quốc lẻn vào, chỉ là vì cướp lấy phòng tổng khống chế mà nói tin tình báo giả.
Thủy Hoa tinh ở giữa Liên Bang, hạm đội Đế Quốc làm sao có thể không chút tiếng động mà xông đến tận đây?
“Quy mô bao nhiêu?”
“Ba đến năm hạm loại nhỏ, có bắt sống bọn họ không?”
Ít như vậy?
Trong đầu bọn người Đế Quốc đang suy nghĩ cái gì?
Trong hoài nghi ngửi được mùi nguy hiểm, Lăng Thừa Vân không chút do dự hạ lệnh, “Không, trực tiếp công kích, lập tức phá huỷ.”
“Vâng, trưởng quan.”, Đầu bên kia lưu loát mà trả lời, nhưng sau đó bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, giống như nhìn thấy cái gì mà chính mắt nhìn thấy vẫn không thể tin được, đồng thời, tiếng cảnh báo bén nhọn trên tàu chiến cũng thông qua sóng điện truyền đến phòng tổng khống chế. Quan quân vô cùng khiếp sợ mà báo cáo, “Trưởng quan! Toàn bộ chiến hạm loại nhỏ phóng ra đạn pháo nơ-tron! Ngay tại vừa rồi! Loại tàu chiến này làm sao có thể mang theo đạn pháo? Chúng nó lại có thể… Trừ phi bọn họ cái gì cũng không mang, chỉ mang theo một viên đạn pháo…”
“Tỉnh táo!” Lăng Thừa Vân tâm lập tức nắm lấy yết hầu, trầm giọng hỏi, “Mục đích của đạn pháo nơ-tron là chỗ nào? Lập tức báo cáo kết quả kiểm tra cho ta!”
Tướng quân quát lạnh, giống như đem bọn quan quân thất kinh tìm lại một chút lý trí.
Sau khoảng im lặng dài đến giống như một thế kỷ, bên kia lần thứ hai truyền đến thanh âm, “Báo cáo, quỹ đạo đạn pháo nơ-tron tính toán phòng ra, là trực tiếp bắn về phía Thủy Hoa tinh.”
Sắc mặt mọi người trong phòng tổng khống chế lập tức tái nhợt đến không có huyết sắc.
Bất luận kẻ nào cũng biết việc này có ý gì.
Đây không phải là vũ khí công kích bình thường, mà là đạn pháo nơ-tron có lực lượng kích phát vô cùng mạnh, trên một tinh thể tràn ngập nguồn sinh lực như thế này, chỉ cần một viên cũng có thể dẫn đến nổ mạnh cả tinh cầu.
Mọi tàu chiến đều giống nhau không có cách nào chuyên chở được một lượng lớn đạn pháo nơ-tron uy lực như thế, mấy quân hạm kia của Đế Quốc nhất định đã được cải trang sang quý cùng tinh vi cực độ.
Đây là một đội cảm tử từ lúc bắt đầu xuất phát, chưa bao giờ nghĩ đến việc còn sống trở về!
Trong một khắc cực kỳ ngắn ngủi, Lăng Thừa Vân không kìm lòng nổi mà nghĩ đến Lăng Vệ.
Hắn xem qua báo cáo kỹ càng tỉ mỉ về chiến dịch rực rỡ kia ở cực phòng tuyến thứ nhất T hạm kia, Lăng Vệ dỡ xuống vũ khí trên Ngân Hoa, chỉ trang bị một quả bom hạch quang điện tử, đánh vào chỗ trái tim yếu ớt nhất của địch nhân.
Giờ phút này Đế Quốc hành động, không có khác biệt chút nào với những gì Lăng Vệ đã thực hiện!
“Tướng quân, xác nhận kết quả tính toán trăm phần trăm, mục tiêu nhất trí của năm khối đạn pháo nơ-tron, đều chỉ hướng Thủy Hoa tinh, dự tính hai mươi lăm phút sau đánh trúng mục tiêu. Chúng ta có nên thử đánh rơi hay không?”
“Không được!”, Người nói chuyện chính là Trung tướng Sơn Kỳ, “Đánh rơi đạn pháo nơ-tron sẽ dẫn phát năng lượng chấn động, cũng sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, chúng nó ở quá gần Thủy Hoa tinh. Tướng quân, ngươi hẳn là rõ ràng, làm như vậy thì hậu quả của Thủy Hoa tinh so với bị đạn pháo nơ-tron trực tiếp đánh trúng không có gì khác biệt.”
Hắn vô cùng lo lắng mà nhìn về phía Lăng Thừa Vân.
Một phút đồng hồ trước hắn còn hận không thể đem tên phản đồ Quân bộ đã cướp lấy căn cứ của hắn này bầm thây vạn đoạn.
Hiện tại lại thành tâm thành ý kiệt lực can ngăn hắn.
Sống chết ngay trước mắt, kẻ thù Đế Quốc ngay trước mặt, Thủy Hoa tinh hệ cùng tồn vong của mọi người trước mặt, nội đấu coi là cái rắm!
“Tại phụ cận nguồn sinh lực của tinh cầu, đối phó bom nơ-tron chỉ có thể sử dụng pháo lạnh cự hình, trực tiếp làm đông lại có thể tránh khỏi phát nổ.”
Sự việc quan hệ đến tính mạng, Thiếu tướng Lambton cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ đề nghị.
“Vậy lập tức sử dụng pháo lạnh cự hình.”
“Không kịp, khởi động pháo lạnh yêu cầu tới ba mươi phút.” Trung tướng Sơn Kỳ đau xót mà lắc đầu.
Ánh mắt của Lăng Thừa Vân làm tim người ta đập nhanh một lượt.
Năm ngoái hắn đã từng đề xuất trong báo cáo, xét thấy đạn pháo nơ-tron có tính lực công kích hủy diệt đối với nguồn sinh lực tinh thể, hẳn muốn nâng cao thêm một bước thời gian khởi động pháo lạnh ở căn cứ Thủy Hoa tinh, vì để sở hữu pháo lạnh phải thay thiết bị mới nhất, lại bởi vì hai nhà Tu La cùng Lawson kiêng kị hắn muốn nhúng tay vào sự vụ cực kỳ quan trọng của căn cứ mà liên thủ gác lại.
Lý do là quân phí không đủ.
Lại nói, lấy năng lực do thám cực mạnh của Quân bộ, từ lúc địch nhân Đế Quốc chở đạn pháo nơ-tron ngàn dặm xa xôi đi vào phụ cận Thủy Hoa tinh, quân phòng thủ đã sớm dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, rất nhiều ngày trước đó đã chuẩn bị tốt pháo lạnh rồi.
Cần gì phải để ý đến mười mấy phút đồng hồ bé nhỏ không đáng kể như vậy?
Một cỗ chua xót châm chọc nảy lên trong lòng Lăng Thừa Vân.
Hắn dùng tâm huyết cả đời mình, không tiếc hết thảy trở thành phản đồ cũng muốn kéo Lăng gia ra khỏi đầm lầy nội đấu đáng xấu hổ này, chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải chết trong nội đấu Quân bộ Liên Bang hay sao?
“Tướng quân! Chỉ còn có hai mươi phút nữa là đánh trúng mục tiêu, xin chỉ thị! Xin chỉ thị!”
Máy thông tín réo ầm ĩ lại bị nuốt gọn giữa sự tĩnh mịch quanh quẩn trong phòng tổng khống chế.
Quanh quẩn trong lồng ngực lạnh như băng của mọi người.
“Trung tướng Sơn Kỳ.”, Lăng Thừa Vân bỗng nhiên mở miệng, gọi tên tù binh.
“Có tôi, trưởng quan.”, Sơn Kỳ rất sảng khoái mà trả lời.
Hắn không thèm để ý việc bị Lăng Thừa Vân sai bảo.
Hiện tại sợ nhất chính là Lăng Thừa Vân không phản ứng, ngơ ngác chờ chết, chỉ cần hắn hạ mệnh lệnh, sự tình ngay lập tức có vẻ có thể níu lại đường sống. Mặc kệ thế nào, trước tiên phải bảo vệ Thủy Hoa tinh, không, bảo vệ toàn bộ Thủy Hoa tinh hệ, mới là quan trọng nhất!
Một khi Thủy Hoa tinh bị oanh tạc, cũng sẽ lan đến nguồn sinh lực còn lại ở phó tinh.
Đây là tai nạn cấp tinh hệ.
Mỗi một một ở Thủy Hoa tinh hệ cũng không thể tránh được tai nạn này, nguồn sinh lực vũ trụ bị hủy diệt có tốc độ sóng xung kích lan xa bằng tốc độ của quân hạm nhanh nhất Liên Bang di chuyển ; giống như người địa cầu cổ nhìn thấy núi lửa bùng nổ, nham thạch nóng chảy mãnh liệt chảy đến, mọi người dù đi bộ hay chạy trốn cuối cùng cũng sẽ bị cái chết bao phủ.
Có lẽ biện pháp duy nhất là lập tức tiến vào không gian thứ Năm tiến hành nhảy viễn trình, trốn được ở một tinh vực xa xôi khác, tránh đi xa xa phạm vi bùng nổ.
Nhưng ở không gian thứ Năm có bão cát vũ trụ phát sinh, một con đường sống này cũng biến thành tử lộ.
Thời gian lấy giây tính toán trôi qua, trái tim kinh hoàng.
“Quan tổng chỉ huy căn cứ, ngươi lập tức hạ lệnh, mở ra tất cả lồng phòng hộ của căn cứ.”
“Vâng, trưởng quan.”
Sơn Kỳ không chút do dự mà làm theo, trong lòng hắn rõ ràng, coi như đạn pháo nơ-tron không trực tiếp đánh trúng mục tiêu mà đánh vào lồng phòng hộ cũng sẽ dẫn phát tai nạn, nhưng mà hiện tại toàn bộ dựa theo lời Lăng Thừa Vân nói mà làm.
Hy vọng hắn có biện pháp giải quyết nguy cơ này.
Lăng Thừa Vân đồng thời cũng dùng vai trò thống lĩnh toàn thể hạm đội của mình mà hạ lệnh, “Lấy năm phân đội dàn thành đội hình bảo vệ vòng tròn, tất cả lồng phòng hộ quân hạm mở ra trăm phần trăm, động cơ phản vật chất chạy đến công suất cao nhất.”
“Báo cáo trưởng quan, đã khởi động toàn bộ lồng phòng hộ.”
“Báo cáo trưởng quan, động cơ phản vật chất đã đạt tới giá trị cao nhất.”
“Mười tám phút sau đạn pháo nơ-tron sẽ đánh trúng mục tiêu.”
Lăng Thừa Vân lần thứ hai đè xuống nút trò chuyện.
Lúc này đây, hắn chỉ nói bốn chữ, “Đánh rơi đạn pháo.”
“Tướng quân!”, Thân thể hai vị Quan chỉ huy căn cứ bên cạnh đột nhiên rung mạnh.
Khuôn mặt Thiếu tướng Lambton từ tái nhợt nháy mắt biến thành màu đỏ, “Làm như vậy là tự tìm đường chết! Đạn pháo nơ-tron khi bị đánh rơi sẽ dẫn phát năng lượng chấn động đồng nghĩa với việc sẽ làm Thủy Hoa tinh…”
Lăng Thừa Vân cắt ngang thanh âm có chút vì hoảng hốt mà tự động nâng cao của hắn, trong giọng nói có sự kiên định lớn lao như dãy núi hùng vĩ, “Thủy Hoa tinh sẽ nổ mạnh, nhưng mở ra giá trị phòng hộ căn cứ đến mức cao nhất, nhất là khi bên hạm đội ngoài bị phá hủy, sẽ phóng thích ngược lực chấn động, triệt tiêu bộ phận năng lượng gây nổ mạnh.”
“Chúng ta hẳn là vẫn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Coi như triệt tiêu một phần năng lượng, lực lượng trong tinh vực cũng sẽ biến hóa kịch liệt, thực thể sống cùng thiết bị nhân tạo trong khoảng mười mấy năm ánh sáng đều sẽ bị phá hủy.”
“Coi như sinh mệnh mặt ngoài tinh thể toàn bộ bị hủy diệt, biến thành đồi trọc hoang vu, nhưng bản thân tinh thể lớn này rất cứng rắn, hẳn là có thể tránh được một kiếp.”
Mọi người hít sâu một hơi, khiếp sợ vô cùng mà trừng Lăng Thừa Vân.
Bỗng nhiên hiểu được.
Lăng Thừa Vân cũng không có diệu kế hồi thiên gì, thương tổn do đạn pháo nơ-tron gây ra đối với Thủy Hoa tinh đã định trước là có tính chất huỷ diệt, hắn muốn dùng sinh mệnh của tất cả mọi người, bao quát tính mạng vô số kể binh lính của toàn bộ hạm đội Liên Bang, bảo vệ Thủy Hoa tinh hệ cùng với mấy khối nguồn sinh lực phó tinh còn lại.
Nếu mất đi toàn bộ nguồn sinh lực Thủy Hoa tinh hệ, Liên Bang trong việc đối kháng với Đế Quốc, kết cục thất bại thảm hại.
Nguồn sinh lực của mấy khối phó tinh, là tương lai của Liên Bang!
Lăng Thừa Vân lấy thanh âm coi thường cái chết mà ngưng trọng chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người bên trong phòng tổng khống chế.
“Gặp phải khốn cảnh này, chúng ta vốn sẽ không có đường sống. Các vị, giữ vững tinh thần, chúng ta, là quân nhân Liên Bang.”
Không khí của cái chết đang đến gần bao phủ toàn bộ phòng tổng khống chế, trong lúc ấy vẫn truyền đến tiếng báo cáo liên tiếp của các quân hạm.
“Phân đội thứ hai thành công đánh trúng một viên đạn pháo nơ-tron.”
“Phân đội thứ nhất đánh trúng hai khối đạn pháo nơ-tron.”
“…”
“Thám thính đã gửi tới trị số sóng chấn động, Tướng quân, xin chỉ thị.”
Nhóm thao tác viên trên các quân hạm, đại bộ phận không có nghiên cứu sâu nguồn sinh lực đặc biệt yếu ớt về sau, cho rằng thành công đánh rơi đạn pháo nơ-tron thì Tướng quân vĩ đại nhất đã nắm giữ được toàn cục, cũng không biết sau mười mấy phút đồng hồ sóng chấn động đem bọn họ trực tiếp tiếp xúc với tử thần lạnh lẽo tàn khốc nhất, chỉ nghe mười phần nói chuyện trong tiếng nổ.
Thanh âm ấy lọt vào trong tai, càng phát ra bi tráng thê lương.
Thiếu tướng Lambton cứng ngắc như hóa đá, thái dương Trung tướng Sơn Kỳ đã hơi lộ ra tái nhợt, tại thời điểm hẳn phải chết, ý cười lại trào ra từ khóe môi vặn vẹo.
Hắn đưa ánh mắt dời về phía thủ lĩnh địch nhân đấu tranh với mình trong Quân bộ mấy chục năm qua.
“Tôi chưa từng có nghĩ đến, sẽ chết cùng một chỗ cùng với ngài. Hơn nữa, là vì bảo hộ nguồn sinh lực của Liên Bang mà chết.”, Sơn Kỳ hít một hơi, “Tôi vừa rồi phẫn nộ với việc ngài phản bội, nhưng giờ khắc này, bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều việc.”
Lăng Thừa Vân đạm mạc mà mỉm cười, biểu tình giống như Lăng Hàm.
“Ta là phản đồ của Quân bộ, nhưng, ta không phải là phản đồ của Liên Bang.”
Nếu không còn cách nào chạy trốn, thì dùng chi khu cuối cùng này để chôn máu thịt, vì Liên Bang lưu lại một chút nguồn sinh lực quý giá, coi như dùng một hơi cuối cùng, phá hư kế hoạch hủy diệt ác độc này của Đế Quốc.
Mình chết cũng không tiếc nuối, nhưng mà…
Nghĩ đến hai đứa con còn trẻ tuổi, bọn chúng cùng chết đến xác cũng không còn cùng với mình, bị vây trong phạm vi nổ mạnh tuyệt đối không có đường sống, mà mẹ của bọn chúng, đang ở một đầu xa xôi khác của vũ trụ, chờ đợi bọn chúng trở về.
Đường cong cứng rắn trên gương mặt Lăng Thừa Vân bỗng dưng vặn vẹo đau đớn.
Trong lòng như bị đao nhọn cắt qua máu chảy đầm đìa.
“Báo cáo trưởng quan! Do thám cho biết sóng chấn động bỗng nhiên thay đổi kịch liệt, trưởng quan, xin chỉ thị!”, Quan quân trên quân hạm suýt bị đánh rơi, tựa hồ phát hiện sự tình không ổn.
Hắn nói xong, nhưng lại chỉ nhận lại sự trầm mặc của Tướng quân.
Lăng Thừa Vân gián đoạn thông tin cùng quân hạm, giờ phút này, cái gì cũng không cần nói nữa.
Hắn không có phản bội Liên Bang, nhưng cũng mang tội lỗi nghiệp chướng nặng nề.
Hắn đem hơn mười vạn quân nhân ưu tú đẩy vào chỗ chết, nhưng dù cho có dùng hơn mười vạn tính mạng này, vì tương lai của Liên Bang mà làm ra một quyết định thảm thiết nhưng chính xác.
Nếu không có hạm đội Liên Bang hy sinh một khắc cuối cùng, gặp Thủy Hoa tinh hệ bị đánh bất ngờ, thì từ nay về sau trên tinh đồ vũ trụ sẽ bị triệt để hủy diệt.
Ngàn triệu nhân dân Liên Bang, cũng bởi vì khuyết thiếu nguồn sinh lực quân dụng, mà trở thành con cừu non răng nhọn tay không đối mặt với Đế Quốc.
Nhưng mà, hắn không nên, đem hai đứa con của mình, mang lên quân hạm…
Có lẽ là nên để cho hai đứa con trai tiền đồ rộng mở kia của mình cùng với những binh sĩ các hạm đội khác, không có chút nào phát hiện được cái chết đang đến gần trong nháy, như vậy đối bọn họ mà nói là tương đối tốt, không cần phải đối mặt với việc chờ đợi tử thần đang áp sát, trong mười mấy phút đồng hồ kia không có cách nào hình dung được sự sợ hãi cùng oán giận.
Nhưng cuối cùng, Lăng Thừa Vân vẫn không có cách nào khống chế được mà chạm đến máy thông tín trên cổ tay.
Hắn không thể nào thản nhiên được.
Đây là cơ hội trò chuyện cuối cùng giữa ba cha con.
Cho dù phải thừa nhận cái chết tuyệt vọng trước mắt của hai đứa con, hắn vẫn là muốn nghe được thanh âm quen thuộc của bọn chúng.
Tại thời khắc bùng nổ Thủy Hoa tinh, vũ trụ hình thành gió lốc cuốn đi hết thảy mọi sinh mệnh, bao gồm hai đứa con trai cốt nhục chí thân mà hắn đã dành vô số tâm huyết để nuôi dạy.
Thời điểm ánh đèn màu xanh trên máy thông tín báo cáo cuộc trò chuyện đã được kết nối, Lăng Thừa Vân trầm mặc, hắn không biết nên nói cho các con như thế nào, người cha vô năng này đã hãm bọn chúng vào đường cùng.
Trước khi hắn mở miệng, giọng nói hưng phấn cùng kích động của Lăng Khiêm truyền đến.
“Ba, anh tới hội hợp cùng chúng ta rồi!”
Lăng Thừa Vân bất ngờ không kịp đề phòng mà run lên.
Cảm giác mừng như điên thình lình xảy ra.
Lăng Vệ đến rồi!
Có nó, không gian thứ Năm lập tức từ chỗ chỉ có đường chết biến thành con đường sống sót duy nhất!
Trời xanh có mắt, không bạc đãi Lăng gia.
Một giọt nước mắt đối vận mệnh tréo ngoe, tràn ngập cảm giác cảm tạ, trào ra hốc mắt vị Tướng quân.
“Chạy mau!”
Cho tới bây giờ đều vẫn duy trì sự trấn định của một Thượng đẳng Tướng quân, chợt mất đi sự tự chủ, dùng chút sức lực còn sót lại mà rống lên trong máy thông tín.
Người lên tiếng thế nhưng không là Lăng Khiêm hay Lăng Hàm, mà là đứa con nuôi đứng ở phía sau hai đứa em trai.
“Lăng Vệ! Khởi động hạm chỉ huy nhảy không gian không còn kịp nữa, mang em trai của con dùng nhóm chiến cơ mini nhảy vào không gian thứ Năm, ngay lập tức! Thoát được càng xa càng tốt!”
“Ba?” Lăng Vệ bị thần thái của ba nuôi làm cho hoảng sợ.
“Thủy Hoa tinh sắp nổ mạnh! Tất cả sinh mệnh trong tinh hệ này đều sẽ hủy diệt, chạy mau!”
“Nổ mạnh? Ba đang nói…”
“Bảo vệ em trai con!”
Đây là câu nói cuối cùng của Lăng Thừa Vân đối với đứa con nuôi của mình.
Cũng là câu nói cuối cùng của hắn trong cuộc đời này.
Hắn quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện thật nhanh, đem nguồn sinh lực trong máy thông trực tiếp lấy ra, đầu ngón tay run rẩy.
Máu tươi vọt tới trên mặt, mang theo nhiệt độ ấm nóng kịch liệt mà chảy xuống khuôn mặt.
Không phải là sợ hãi, mà là sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Nước mắt chảy dài giàn dụa trên khuôn mặt, làm mờ dần tầm mắt, hắn giống như lại nhìn thấy chính mình vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ xíu còn ướt sũng từ trong khoang nuôi cấy ra.
Năm đó tuổi của hắn thật sự còn rất trẻ, thật sự vô cùng hối hận vì đã làm một việc quá âm u tàn nhẫn (với Vệ Đình), còn thương tiếc với người vợ mà mình yêu sâu sắc lại tiếp tục sinh non đứa con của hai người.
Nhìn người vợ mà mình thương yêu cứ tiếp tục chìm sâu trong sự đau khổ, hắn giống như bị ma xui quỷ khiến mà thu dưỡng Lăng Vệ.
Mà đồng dạng, Lăng Vệ đối với Lăng Khiêm và Lăng Hàm cũng là yêu, để Lăng Vệ lấy năng lực thần bí không lường được của mình, giống như kỳ tích xuất hiện, cho Lăng gia một đường sống.
Nếu đây là vận mệnh.
Nếu cái này vận mệnh, nó nhất định muốn nói rõ ràng cái gì đó.
Có lẽ nó là muốn nói, vận mệnh là thứ đã được định trước.
Ngay trong tình huống tuyệt vọng nhất, thứ tình cảm giống như yêu này là thứ đồ vật không thể nắm lấy, lại chợt tỏa ra ánh sáng gấp trăm lần ngàn lần, chiếu sáng rực rỡ cả một vùng trời.
Chấn động rất nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến.
Trong nháy mắt, hết thảy mọi thứ trước mắt đều biến thành màu trắng bệch, giống như ánh sáng từ thuở thiên địa sơ khai (lúc đất trời mới bắt đầu hình thành).
Cảm giác cuối cùng của Tướng quân, là mọi thứ xung quanh đột nhiên nóng lên.
Giống như lần đầu tiên hắn gặp gỡ người con gái đẹp như hoa như ngọc kia, trái tim lúc ấy chợt đập mạnh một cách lạ thường.
Hạm đội cao cấp có tốc độ di chuyển đứng vào loại nhất nhì Liên Bang đang chậm rãi tiến đến gần căn cứ quân phòng vệ của Thủy Hoa tinh, trên thân chiếc hạm lớn lóe ra dòng chữ mạ vàng “Thừa Vân hạm”, giống như thông báo cho tất cả mọi người biết, nó thuộc sở hữu của Quan chỉ huy, là một trong ba vị Thượng đẳng Tướng quân đứng đầu Quân bộ Liên Bang, những quân nhân tầm thường muốn được chiêm ngưỡng dung nhan đều không phải là chuyệndễ dàng.
Vừa nhận được tin tức, Thiếu tướng Lambton đã dẫn phó quan cùng nhóm phụ tá vội vàng tới đây nghênh đón, cẩn thận tỉ mỉ mà trang nghiêm đứng trên điểm bỏ neo rộng lớn, đoan chính cúi chào Thừa Vân hạm đang tiến hành bỏ neo, thẳng đến khi tiếng vang của động cơ ngừng lại.
Theo cửa khoang thuyền mở ra, một thân ảnh phẳng phiu vững chãi như núi xuất hiện.
Thiếu tướng Lambton đi lên trước, ở chỗ mạn cầu thang lần thứ hai nghiêm cúi chào.
“Phó Quan chỉ huy Lambton thuộc căn cứ quân phòng vệ Thủy Hoa tinh, tôi đại biểu cho căn cứ lấy kính ý tối cao chào đón ngài, trưởng quan!”
“Potter Lambton, ừm,” Lăng Thừa Vân chậm rãi gật đầu, “Thân thể chú của cậu gần đây thế nào? Mấy ngày về hưu này thực sự rất nhàm chán đi.”
Lambton kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Lăng Tướng quân quá bộ đến đây, vừa thấy mặt lại nhắc tới chú của mình, trên mặt hắn rất nhanh lộ ra vẻ mỉm cười, có điểm thoải mái, “Chú ấy rất tốt, trưởng quan, nhưng như ngài đã nói, cũng rất nhàm chán. Chú có thói quen sinh hoạt bận rộn khi còn trong quân đội, sau khi về hưu vẫn luôn nói rằng mình không có việc gì, tôi lần trước nghỉ ngơi đi thăm ông ấy, muốn khuyên ông ấy đi gieo trồng hoa cỏ, hoặc là câu cá giống như mấy cụ già khác, còn bị ông ấy mắng cho một trận té tát. Trưởng quan, ngài…”
Hắn một bên đi theo Lăng Thừa Vân, vừa nói chuyện vừa đưa người đến xe bay tiếp đón xa hoa đã được chuẩn bị ở phía trước, đến lúc thích hợp, mang theo ý tứ hỏi ý kiến, lễ phép mà dừng lại.
“Ngươi đang muốn biết một vị khách không mời như ta đây vì sao bỗng nhiên đến nơi này làm gì có phải không?”
“Không có người nào dám cho ngài là vị khách không mời mà đến, trưởng quan. Nhưng mà, bởi vì chức trách hiện tại của mình, tôi vẫn phải yêu cầu ngài cho biết đáp án.”
“Ngươi là phó Quan chỉ huy căn cứ đúng không, trưởng Quan chỉ huy đâu? Tên Sơn Kỳ kia vì cái gì không đến nghênh đón ta?”
“Trung tướng Sơn Kỳ đang kiểm tra công sự phòng ngự thứ ba của Thủy Hoa tinh đi, chúng tôi bỗng nhiên nhận được tin tức ngài đến đây, nên Trung tướng không thể lập tức trở về, chỉ có thể bảo ta đến nghênh đón. Ngài ấy nói sẽ mau chóng trở về.”
“Ừm.” Lăng Thừa Vân từ chối cho ý kiến mà phát ra một đơn âm.
Bọn họ đã đi tới xe đưa đón trước.
Trong căn cứ tổng cộng có năm cỗ xe đưa đón xa hoa, lần này Thượng đẳng Tướng quân hiếm thấy mà đại giá quang lâm, cả năm cỗ đều được điều động, trong đó một cỗ chuyên chở Tướng quân, mấy chiếc còn lại là dành cho nhóm phụ tá cùng nhân viên cảnh vệ của Tướng quân ngồi.
Tại trung tâm chỉ huy cũng đem cấp bậc thủ vệ tăng lên tới mức độ cao nhất.
Hôm nay người họ tiếp đãi chính là Tướng quân Lăng Thừa Vân, ai cũng không dám sơ suất khinh thường.
“Trưởng quan” Lambton ngồi ở đối diện Lăng Thừa Vân, cân nhắc tìm từ, “Theo ta được biết, ngài cùng hạm đội của ngài, hiện tại hẳn là đang trên đường đi đến tiền tuyến.”
“Chỗ nào là tiền tuyến?”
“Trưởng quan?”
Lambton lộ ra biểu tình không hiểu, trong lòng có chút thấp thỏm.
Cho tới nay, chú của hắn – Trung tướng Carlo Lambton, là chỗ dựa hữu lực cực mạnh mà hắn có trong quân đội, có chú ruột hỗ trợ, hắn mới có thể một bước lên mây, vừa mới ba mươi hai tuổi đã được tấn thăng lên làm Thiếu tướng.
Nhưng ông ấy đã chính thức về hưu hai tháng trước, đổi với hắn mà nói, là mất đi một chỗ dựa lớn.
Một tháng sau, hắn bị điều đến tuyến quân phòng thủ Thủy Hoa, làm phó Quan chỉ huy của nơi này, tuy nói là điều nhiệm cùng cấp, không tính là giáng chức, nhưng bỗng nhiên vô duyên vô cớ điều động, thật sự làm cho lòng người trong không khỏi cảnh giác.
Thượng đẳng Tướng quân vì cái gì bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ việc vương tộc phái sứ giả bí mật gặp mặt với mình tuần vừa rồi đã bị Quân bộ phát hiện? Nhưng vấn đề là mình cũng không có đáp ứng bất luận yêu cầu gì với vương tộc, cũng không có phản bội Quân bộ.
Chẳng lẽ Quân bộ cho là mình muốn làm phản, thế nên để Tướng quân Lăng Thừa Vân ra tay xử lý mình?
Không, cái này rất vô lý.
Hơn nữa cũng không thể trình bày rõ ràng ra được.
Nữ vương dâng ra lợi nhuận nguồn sinh lực Thủy Hoa tinh, lại không giao cho Quân bộ, ngược lại trước mặt mọi người tuyên bố nộp vào chính phủ Liên Bang, cái này rõ ràng chính là âm mưu, lợi ích khổng lồ như thế, đổi lại bất luận kẻ nào cũng đều có khả năng trở thành người hy sinh cho âm mưu này, cho dù là phó Quan chỉ huy căn cứ…
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Đối diện với thanh âm trầm thấp, đem Thiếu tướng Lambton từ giữa mớ hỗn loạn không yên trong lòng bừng tỉnh, giương mắt nhìn vị Thượng đẳng Tướng quân tâm cơ sâu không lường được.
“Vấn đề của ngài… A, tiền tuyến, tiền tuyến là cực phòng tuyến thứ nhất T hạm. Cho nên, tôi không rõ ngài vì sao lại đi đường vòng đến Thủy Hoa tinh.”
“Thiếu tướng, ” Lăng Thừa Vân đạm mạc mà nói, “Nơi nào có kẻ địch, nói đó chính là tiền tuyến.”
“Ngài đang nói…”
“Ta nhận được thông tin tình báo vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, kẻ địch của Đế Quốc sẽ triển khai tập kích Thủy Hoa tinh. Lập tức mang ta đến phòng tổng khống chế, ở nơi đó ta sẽ liên hệ với Quân bộ, trình bày tình huống đồng thời thiết lập bố trí.”
Lambton mãnh liệt sửng sốt, lại âm thầm thở ra một hơi, “Tuân mệnh, trưởng quan.”
Nói như thế, việc kia chẳng qua là vì vấn đề giao chiến quân sự với Đế Quốc.
Xe đưa đón dừng lại, mọi người đã đến trung tâm chỉ huy.
Lambton xuống xe, ở phía trước dẫn đường, đi qua hai hàng thủ vệ đứng trước cửa lớn, xuyên qua đại sảnh, vào thang máy đi tới phòng tổng chỉ huy được phòng thủ nghiêm mật bậc nhất.
Hắn dừng lại ở ngoài cửa phòng chỉ huy, có chút khó xử mà nhìn nhìn người phía sau Lăng Thừa Vân, “Xin lỗi, trưởng quan, thủ tục căn cứ quy định, nhân viên không thuộc căn cứ có cấp bậc từ Thiếu tướng trở xuống không thể tiến vào phòng tổng chỉ huy.”
“Cảnh vệ của ta cũng không thể tiến vào?”
“Tôi rất xin lỗi, trưởng quan.”, Thiếu tướng Lambton trong mắt tràn đầy lo sợ bất an xin lỗi.
Vì tiền đồ của mình, hắn tuyệt đối không dám nghĩ đến việc đắc tội với Thượng đẳng Tướng quân.
Nhưng « quân pháp như sơn », phòng tổng khống chế có liên quan đến an nguy của toàn bộ căn cứ, mỗi một lần ra vào đều phải có trình tự giám thị điện tử, nếu hắn tự tiện thay đổi, rõ ràng cũng sẽ biến thành hậu hoạn về sau.
Lăng Thừa Vân đối với việc hắn cả gan ngăn cản lại không thèm để ý mà mỉm cười, “Cấp bậc hai phó quan của ta là Thiếu tướng.”
“Bọn họ đương nhiên có thể tiến vào, trưởng quan.”
Một phần quan quân tùy thân cùng cảnh vệ bị giữ lại, được nhóm phụ tá của Lambton ân cần chiêu đãi, mặt khác, được Lambton dẫn đường, Lăng Thừa Vân cùng hai phó quan của mình tiến vào phòng tổng chỉ huy.
Nhìn thấy cấp hiệu chính thức trên vai Lăng Thừa Vân, trong mắt nhân viên công tác phòng tổng chỉ huy hiện lên kính sợ, rối rít buông xuống công việc đang làm dở trong tay đứng lên trang nghiêm cúi chào.
Tướng quân thong dong mà gật gật đầu, đi đến màn hình điểu khiển khống chế phía trước, chẳng khác gì đang đi vào trong nhà mình, nhìn như tùy ý mà từ trong máy tính điều xuất bản đồ phân bố tinh thể tổng thể căn cứ.
Tinh thể lúc này đang tỏa sáng xung quanh, đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn màu trắng bạc, đó là Rađa phát hiện căn cứ hạm đội.
“Trưởng quan, ngài vừa mới nói Đế Quốc sẽ tập kích Thủy Hoa tinh.”
“Đây là tình báo ta nhận được từ trinh sát viên trong hoàng cung Đế Quốc cách đây không lâu, bọn người Đế Quốc cực kỳ giảo hoạt, bọn họ tính toán… À đúng rồi, phía dưới tin tình báo có đề cập đây là vấn đề cơ mật, đem cấp bậc cách ly của phòng này tăng cao.”
“Vâng, trưởng quan.”
Lambton không chút nghi ngờ, lập tức làm điều chỉnh.
Phòng tổng khống chế tiến vào trạng thái cách ly bất luận kẻ nào cũng không dám làm nhiễu loạn.
“Hạm đội phụ cận của ta đang đợi mệnh lệnh, nếu Quan tổng chỉ huy không có ở đây, như vậy, ngươi đảm nhiệm việc cho phép bọn họ đi vào căn cứ phòng tuyến đi.”
“Vâng, trưởng quan.”, Thiếu tướng Lambton tạm dừng một chút, bỏ thêm một câu, “Tôi yêu cầu được Quân bộ trao quyền.”
Lăng Thừa Vân quay đầu quét mắt nhìn hắn một cái, có chút buồn cười, “Ta không thể đại diện cho Quân bộ trao quyền cho ngươi?”
Lambton giật mình, thức thời mà gật đầu.
“Vâng, trưởng quan, mạt tướng tuân mệnh. Như vậy, trước tiên tôi sẽ trình báo lên uỷ ban tướng quân.”
Cũng không phải là lá gan của hắn lớn, dám nghi ngờ quyền uy của Lăng Thừa Vân.
Thủy Hoa tinh không thể so với những tinh cầu khác, căn cứ có nguồn sinh lực trọng yếu này phải chấp hành tiêu chuẩn càng thêm nghiêm khắc, cho dù là Thượng đẳng Tướng quân đích thân tới, để hạm đội Liên Bang của mình tiến vào, cũng cần phải có uỷ ban tướng quân phê hạch điện tử.
Cái này có viết rõ ràng trong văn điều lệ bản căn cứ.
Thiếu tướng Lambton quay đầu, mệnh lệnh cho cấp dưới trong khoang khống chế bên phải, “Quan liên lạc, tiến hành truyền tin tức đến đại lâu Quân bộ ở Thường Thắng Tinh, mời hạm đội dưới trướng Tướng quân Lăng Thừa Vân tiến vào bên trong phòng tuyến, lấy thao tác ưu tiên tiêu chuẩn số một. Chỉ cần uỷ ban cho phép, ngay lập tức mở cửa phòng tuyến.”
Quan liên lạc vừa đáp ứng, sau đó cảm thấy sau gáy bỗng nhiên tê rần, trước tầm mắt nháy mắt biến thành đen.
Thân thể cao lớn phanh một tiếng mà té trên mặt đất.
Ở phía sau hắn, phó quan của Lăng Thừa Vân không biết đã tới gần từ lúc nào, sau khi đánh ngất Quan liên lạc, ngựa quen đường cũ mà tại trên đài khống chế liên lạc nhập vào tham số khống chế.
Bao gồm Thiếu tướng Lambton ở bên trong, mọi người bên trong phòng tổng khống chế tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
“Không cần kinh hoảng, ta không muốn thương tổn đến quân nhân ưu tú của Liên Bang.” Lăng Thừa Vân ngữ khí không có bất luận biến hóa gì, một dạng bình tĩnh giống như vừa rồi.
Một vị phó quan khác của hắn, từ lúc tiến vào đến giờ vẫn đứng tại chỗ nhập mật khẩu ra vào duy nhất của phòng tổng khống chế, giờ phút này cử động một chút, khóa trái cửa phòng quản lý khống chế từ bên trong, sau đó mặt không đổi sắc mà canh giữ ở chỗ cánh cửa.
Trong không khí vô hình lập tức tỏa ra một hơi lạnh tới cực điểm.
Thiếu tướng Lambton rốt cuộc cũng hiểu được, “Trưởng quan, ngài… Ngươi, ngươi đây là…”
“Ta biết mình đang làm gì.” Lăng Thừa Vân một sợi lông mi cũng không động đậy.
Vừa nói, một bên vừa rút ra súng bắn tia laser, khởi động cò súng.
Tại một chỗ cách hắn khoảng mười bước chân, một quan quân có ý đồ tới gần dụng cụ cảnh báo trên tường hét lên rồi ngã gục, máu tươi từ ngực vọt ra bắn trên mặt đất.
Thân thể mọi người cứng ngắc.
Súng!
Hắn có súng!
Căn cứ nguồn sinh lực tinh, phòng tổng khống chế có vai trò quân sự quan trọng như vậy, để tránh cho những tình huống ngoài ý muốn, cho dù là nhân viên công tác của căn cứ cũng không cho mang theo súng vào.
Nhưng dù chỉ là một người cũng không có can đảm đi lục soát súng trong người quân tá của một vị Thượng đẳng Tướng quân.
Lăng Thừa Vân rõ ràng không những mang theo súng như vậy mà tiến vào, trong gian phòng duy nhất đó còn nổ súng một phen!
“Tướng quân, thiết bị che chắn tín hiệu đã mở ra. Trừ phòng tổng khống chế, thiết bị thông tin ở nơi khác của căn cứ nghi toàn bộ mất hiệu lực.”, Trước đài khống chế liên lạc, phó quan ngẩng đầu báo cáo.
Sắc mặt các quan quân của căn cứ càng thêm khó coi.
Cái này cũng đồng nghĩa với việc người ở phía ngoài dù có phát hiện ra tình huống dị thường, cũng không có cách nào đưa tin cho Quân bộ.
Không cần hỏi, Lăng Thừa Vân mang theo một nhóm nhân viên kia, giờ phút này phỏng chừng cũng sẽ không thành thành thật thật mà tiếp nhận chiêu đãi. Lambton phỏng đoán nhóm phụ tá đáng thương nọ chỉ sợ cũng rơi vào khốn cảnh giống như mình lúc này.
Thật sự không thể tưởng tượng được.
Thượng đẳng Tướng quân nắm giữ quyền lực cao nhất Liên Bang, gia tộc họ Lăng hiển hách chói sáng qua trăm năm, giờ hắn đã có được địa vị tối cao, còn muốn làm gì?!
Lăng Thừa Vân bước ra nửa bước trước đài tổng khống chế, nhìn Lambton.
“Hiện tại, phó Quan chỉ huy, đưa vào mật mã chỉ huy, để hạm đội tiến vào căn cứ phòng tuyến.”
Bên trong mộ phần không khí cũng tĩnh mịch giống như thế này.
“Thiếu tướng Potter Lambton.”
“Ngươi đây là phản bội!”, Sau một chút trầm mặc, Thiếu tướng bộc phát ra tiếng la tràn ngập chính trực cùng phẫn nộ, “Ngươi điên rồi! Ta dù có chết cũng sẽ không để ngươi được như ý nguyện.”
“Bình tĩnh.”
“Ngươi có thể giết chết ta, nhưng ngươi không có cách nào mở ra cửa phòng tuyến. Thủy Hoa tinh là nguyên tinh (đại loại là tinh cầu mẹ), hạm đội của ngươi không có khả năng tiến hành công kích bạo lực. Mất đi liên lạc với Thủy Hoa tinh, Quân bộ rất nhanh sẽ phát giác ra. Mặc kệ ngươi đang làm cái gì, Tướng quân Lăng Thừa Vân, ta hy vọng ngươi có thể tỉnh táo lại.”, Lý trí của Phó Quan chỉ huy, sau khi bùng nổ đã nhanh chóng khôi phục lại, mạnh mẽ mà đối kháng với tầm mắt của Lăng Thừa Vân.
Mặc dù hắn dựa vào bối cảnh gia tộc mới được lên làm Thiếu tướng, nhưng cũng không phải là một kẻ yếu đuối.
Có thể chết.
Nhưng là, không thể để cho dòng họ Lambton hổ thẹn.
Những quan quân khác của căn cứ, bởi vì tuyên ngôn khẳng khái của hắn mà kích phát cảm xúc chống cự, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, yên lặng tới gần vị trí thiết bị cảnh báo, vô luận như thế nào cũng không thể để cho phản đồ thực hiện được mục đích.
Lăng Thừa Vân hít một hơi, họng súng quơ quơ.
Lại có hai tên quan quân vừa ngã xuống.
Phó quan canh giữ ở cửa cũng trực tiếp đánh hôn mê hai người có ý đồ tập kích hắn, kỳ thật hắn không phải là phó quan của Lăng Thừa Vân, mà là Lăng Thừa Vân cố ý trong đội nhập ngũ chọn lựa đề bạt những tay có khả năng vật lộn, am hiểu nhất chính là tay không đối phó với địch trong tình huống khuyết thiếu vũ khí.
Các quan quân trong phòng tổng khống chế đại bộ phận là nhân viên văn chức, thao tác khống chế có lẽ là rất lành nghề, nhưng về luyện tập đánh nhau giáp lá cà giữa người với người cũng chỉ ở trình độ sơ đẳng.
“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”
“Ngươi có thể thừa dịp không còn dư lại nhiều thời giờ bắn chết ta.” Lambton ngang đầu, “Nhưng nằm mơ được ta phối hợp đi. Quan tổng chỉ huy đang thị sát rất nhanh sẽ trở về, hắn sẽ biết tất cả mọi chuyện ngươi đang làm ở đây.”
Tầm mắt Lăng Thừa Vân lướt qua màn ảnh trên đài khống chế, hạm đội đã tuân theo phân phó của hắn, bày ra trận hình hoàn hảo, một khi cửa phòng tuyến mở ra, hắn chẳng những muốn khống chế Thủy Hoa chủ tinh, cũng phải đồng thời khống chế được bốn khối phó tinh khác, chiếm được nguồn sinh lực.
Vì dự phòng phát sinh tình huống ngoài ý muốn, hắn chia binh đoàn làm hai đường, Lăng Thừa Vân xâm nhập vào hang hổ, chiếm lĩnh phòng tổng khống chế căn cứ, còn hai đứa con trai thì thống lĩnh hạm chỉ huy loại nhỏ cùng phân đội chiến cơ mini, không chỉ ẩn nấp bên cạnh tuyến Tinh Tế, giám thị tình huống bên ngoài, mà còn tùy cơ ứng biến.
Tầm mắt của hắn chuyển tới trên khuôn mặt quật cường của Lambton, có thâm ý mà dật ra một cái mỉm cười thản nhiên, “Ngươi rất dũng cảm, Thiếu tướng, người nhà của ngươi sẽ vì ngươi mà cảm thấy hãnh diện.”
Lăng Thừa Vân nói xong, đem máy thông tín trên cổ tay mình cùng đài tổng khống chế kết nối với nhau, hiện giờ đây là thứ duy nhất có thể xuất ra tín hiệu với tinh hệ bên ngoài.
Giây tiếp theo, trên màn ảnh xuất hiện gương mặt rất tinh tường của Lambton.
Hô hấp của Lambton đột nhiên ngừng lại.
“Ngươi tự mình nói với hắn đi, Carlo.” Lăng Thừa Vân lấy giọng điệu của một người bạn thân thiết lâu năm, gọi tên của người đàn ông lớn tuổi trên màn hình.
“Ch… Chú?!”
“Con đang làm gì đó, Potter?”
“Con? Là chú đang làm gì đó mới đúng! Chú vì sao lại nói chuyện với hắn, chú… Lăng Tướng quân ý đồ chiếm lĩnh căn cứ Thủy Hoa tinh, chú có biết không? Nhanh báo cáo với Quân bộ…”
“Cái đồ ngu này!”, Người đàn ông đã có tuổi tràn ngập uy nghiêm mà nhìn chằm chằm, “Đến bây giờ con còn không rõ sao? Tướng quân đang làm việc ngài cần phải làm!”
“Chú, chú đang nói cái gì?”, cổ họng Thiếu tướng đáng thương tắc nghẽn, cố gắng đem sự tình xoay chuyển, “Đây là phản bội…”
“Phản bội cái gì? Phản bội mấy cuộc nội chiến không ngớt, Quân bộ thì luôn luôn ném quân nhân ra phía sau, không để ý đến sống chết của bọn họ kia hay sao? Vẫn là bọn Tu La ngu ngốc, hay là gia tộc Lawson vô dụng? Con cho là mình bị điều đến căn cứ Thủy Hoa làm phó Quan chỉ huy là không hề có nguyên do gì sao? Cái đồ không có đầu óc này! Chẳng lẽ con còn không rõ, là gia tộc Lambton ta lựa chọn đi theo Lăng Tướng quân!”
Thiếu tướng cảm thấy ý chí chiến đấu của mình giống như bị người ta lập tức hung hăng đè bẹp.
Chú ấy đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Potter đã bị cuốn vào chuyện này, hơn nữa gia tộc của hắn cũng đã lựa chọn đứng trên một chiếc thuyền cùng với Lăng Thừa Vân.
Lăng Thừa Vân cắt ngang cuộc trò chuyện, không mang bất luận cảm xúc gì mà nói, “Phó Quan chỉ huy, ngươi hẳn là hiểu được, lập trường của ta cũng chính là lập trường của chú ngươi. Ngươi thuận theo kế hoạch của ta, sẽ lập nhiều công lao to lớn. Hiện tại, mở cửa phòng tuyến ra.”
“…”
“Nếu ta thất bại, tất cả mọi người sẽ bị truy cứu. Chú của ngươi sẽ bị coi là phản đồ, ngươi cảm thấy, Quân bộ sẽ tiếp tục để ngươi vui vui vẻ vẻ mà làm phó Quan chỉ huy? Trì hoãn ta, chính là trì hoãn tiền đồ của ngươi, còn có cơ hội sống của người nhà cùng chiến hữu ở trong tay ngươi. Đừng quên, ta là do ngươi tự mình đưa vào phòng tổng khống chế, chỉ cần cái này là đủ để phán xử ngươi tội phản quốc.”
Lambton chần chờ, chậm rãi duỗi tay hướng đến đài khống chế.
“Không thể, trưởng quan!” Một cái quan quân căn cứ lớn tiếng gọi.
Rất nhanh sau đó hắn bị bổ một cú mạnh sau, mềm nhũn ngã xuống sàn nhà đã bị máu tươi thấm ướt.
Quan quân phòng tổng khống chế đã bị giải quyết tám chín phần, nhận được ánh mắt ám chỉ của Tướng quân, hai tên phó quan hợp tác ăn ý đem ba người còn lại đánh cho hôn mê.
Hiện tại, trong phòng chỉ có còn bốn người đứng.
Lambton ngẩng đầu nhìn vị Tướng quân trước mắt, khuôn mặt đó hé ra một đường cong rõ ràng vô cùng cương nghị, ở dưới tầm mắt chấp nhất lãnh tĩnh ấy, thậm chí hắn rốt cuộc không có cách nào sinh ra quyết tâm phản kháng.
Cuối cùng, đầu ngón tay chạm vào bản khống chế, nhập vào mật mã chỉ huy chỉ có hắn cùng Quan chỉ huy căn cứ – Trung tướng Sơn Kỳ mới biết được.
“Mở cửa căn cứ phòng tuyến, cho phép hạm đội Liên Bang đi vào.” Miễn cưỡng bảo trì trấn định mà phát ra mệnh lệnh, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, từ cái trán chảy xuống.
Đơn giản một câu.
Trở thành sự thật hắn đã phản bội Quân bộ Liên Bang.
Không khí cứng ngắc như hòn đá, lạnh lẽo như kim loại chôn trong băng tảng.
Lịch sử Liên Bang vào giờ khắc này đã thay đổi.
Màn hình biểu hiện, hạm đội đang đâu vào đấy mà tiến vào phòng tuyến.
“Ngươi làm rất tốt, Potter.” Tướng quân ôn hòa mà gọi tên Thiếu tướng, giống như gọi tên chú của hắn.
Lambton Potter cứng người một chút, cười khổ.
Chua sót còn chưa tan hết, Máy thông tín của Lăng Thừa Vân đã tích tích vang lên.
“Trưởng quan, phi thuyền của Quan chỉ huy căn cứ Thủy Hoa vừa mới bỏ neo, rất nhanh sẽ tiến vào trung tâm chỉ huy.”, Thủ hạ còn ở lại phụ cận Thừa Vân hạm, luôn luôn giám thị động tĩnh của căn cứ.
“Rất tốt, ta đang chờ hắn.” Lăng Thừa Vân quay đầu nhìn về hướng Thiếu tướng Lambton đang một đầu mồ hôi lạnh, “Potter, ta tin ngươi có đầy đủ năng lực ứng biến.”
Vừa dứt lời, âm thanh trên đài khống chế cũng vừa đinh tai nhức óc mà réo ầm lên.
Lăng Thừa Vân trực tiếp đè xuống công tắc, giọng điệu chất vấn đầy phẫn nộ của Trung tướng Sơn Kỳ truyền đến, ” Thiếu tướng Lambton, vì sao chưa được sự cho phép của ta đã tự tiện dùng mật mã chỉ huy mở cửa căn cứ phòng tuyến? Vì sao toàn bộ liên hệ với bên ngoài bỗng nhiên bị gián đoạn? Những quân hạm đó của Liên Bang là chuyện gì? Hạm đội tiến vào Thủy Hoa tinh phải được uỷ ban Tướng quân phê chuẩn, ngươi thật sự là to gan lớn mật!”
Lambton cảm thấy bả vai bị một bàn tay tràn ngập sức lực khẽ đẩy một chút.
Hắn hoảng hốt mà tới gần microphone trò chuyện, cũng rất kỳ quái mà lưu loát giải thích, “Đây là biện pháp buộc phải áp dụng cho tình huống khẩn cấp, tổng Chỉ huy quan. Tôi vừa mới nhận được tin tức, có lực lượng phá hoại của Đế Quốc lẻn vào căn cứ, thông tin gián đoạn có thể là vì bị bọn họ giở trò. May mắn là Lăng Tướng quân đã thống lĩnh hạm đội đuổi tới đúng lúc, chúng tôi đang ở tại phòng tổng khống chế tiến hành…”
“Hoang đường! Cho dù là Thượng đẳng Tướng quân, cũng không thể không cần nhìn đến quy tắc làm việc của uỷ ban Tướng quân ! Đầu ngươi bị nước vào rồi sao? Quân lệnh cơ bản nhất này cũng không biết tuân thủ?”, Trung tướng Sơn Kỳ luôn thuộc phe phái gia tộc Tu La, tuy rằng không dám trực tiếp vô lễ đối với Lăng Thừa Vân, nhưng rống chửi cấp dưới của mình, lại là đương nhiên, “Ngươi đang ở phòng tổng khống chế? Tốt lắm, ngươi gặp mặt ta giải thích rõ ràng! Chết tiệt! Lập tức hủy bỏ cách ly phòng tổng khống chế ngay cho ta, đem cánh cửa như gặp quỷ kia mở ra ngay!”
Một câu cuối cùng, chứng minh hắn là vừa đi vừa dùng máy thông tín nói chuyện.
Mà hơn nữa đã đến ngoài cửa.
Cửa phòng tổng khống chế mở ra, Trung tướng Sơn Kỳ bước vào, đột nhiên cứng đờ.
Hắn thoáng nhìn các quân quan nằm ở trên sàn nhà cùng vết máu chói mắt, theo bản năng muốn ra khỏi cửa, nhưng đã quá muộn, cánh cửa vô cùng kiên cố được làm từ kim loại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đóng lại.
Hai tên quan quân ở phía sau hắn đồng thời lọt vào tình huống bị đánh lén của hai phó quan, một trước một sau yếu đuối nằm trên mặt đất.
“Căn cứ bị tập kích!” Trung tướng Sơn Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối một khắc mới hiểu được, đột nhiên phóng nhanh tới chỗ Lăng Thừa Vân.
Hai tên phó quan đã sớm có chuẩn bị mà đè hắn xuống, xoay khởi hai tay của hắn trói ngược ra nhau giống như phạm nhân.
Một người trong đó lấy ánh mắt xin chỉ thị nhìn Lăng Thừa Vân, giống như đang hỏi có nên trực tiếp vặn gãy cổ Quan chỉ huy thuộc phe kẻ địch hay không.
Lăng Thừa Vân không có suy nghĩ tại sao mà lắc lắc đầu.
“Mặc dù là tay sai của Tu La gia, nhưng cũng là nhân tài chỉ huy ưu tú, trước năm 1770 trong cuộc chiến phòng vệ Xích Bối, hắn lúc ấy chỉ là phó Quan chỉ huy căn cứ Xích Bối, lại phát huy khả năng còn cao hơn so Quan chỉ huy.”
Biết trong âm mưu làm phản cấp quốc tế này chỉ có nước bị giết người diệt khẩu, Sơn Kỳ đã nhắm mắt chờ chết.
Nhưng lại nghe thấy Lăng Thừa Vân bỗng nhiên đề cập chiến tích bốn năm trước của mình, rất không tin tưởng mà mở to mắt, dùng sức mà liếc mắt xem xét Lăng Thừa Vân một cái.
Tướng quân không để ý đến ánh mắt của tù binh, cúi đầu xem xét thay đổi trên màn hình, hạm đội đã thành công tiến vào từ các cửa phòng tuyến, đội hình vẫn được duy trì trong tình trạng rất tốt.
Cửa ải khó khăn nhất đã bị công phá một cách bất ngờ, trong lòng Lăng Thừa Vân cũng âm thầm thở ra một hơi.
Hiện tại là thời điểm gọi cho hai đứa con trai đang mai phục bên ngoài hội hợp lại đây.
Lăng Thừa Vân đang muốn phát ra mệnh lệnh, Máy thông tín bỗng nhiên bất ngờ không kịp đề phòng mà vang lên, lúc này đây, yêu cầu trò chuyện chính là hạm đội Liên Bang bị một phân đội vây lại ở phía Bắc Thủy Hoa tinh.
“Trưởng quan, chúng tôi thám thính được một hạm đội không rõ tên, dụng cụ phân tích chỉ ra tám mươi phần trăm có thể là hạm đội của Đế Quốc.”
Lăng Thừa Vân nhăn lại đôi mày rậm.
Nói có địch nhân của Đế Quốc lẻn vào, chỉ là vì cướp lấy phòng tổng khống chế mà nói tin tình báo giả.
Thủy Hoa tinh ở giữa Liên Bang, hạm đội Đế Quốc làm sao có thể không chút tiếng động mà xông đến tận đây?
“Quy mô bao nhiêu?”
“Ba đến năm hạm loại nhỏ, có bắt sống bọn họ không?”
Ít như vậy?
Trong đầu bọn người Đế Quốc đang suy nghĩ cái gì?
Trong hoài nghi ngửi được mùi nguy hiểm, Lăng Thừa Vân không chút do dự hạ lệnh, “Không, trực tiếp công kích, lập tức phá huỷ.”
“Vâng, trưởng quan.”, Đầu bên kia lưu loát mà trả lời, nhưng sau đó bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, giống như nhìn thấy cái gì mà chính mắt nhìn thấy vẫn không thể tin được, đồng thời, tiếng cảnh báo bén nhọn trên tàu chiến cũng thông qua sóng điện truyền đến phòng tổng khống chế. Quan quân vô cùng khiếp sợ mà báo cáo, “Trưởng quan! Toàn bộ chiến hạm loại nhỏ phóng ra đạn pháo nơ-tron! Ngay tại vừa rồi! Loại tàu chiến này làm sao có thể mang theo đạn pháo? Chúng nó lại có thể… Trừ phi bọn họ cái gì cũng không mang, chỉ mang theo một viên đạn pháo…”
“Tỉnh táo!” Lăng Thừa Vân tâm lập tức nắm lấy yết hầu, trầm giọng hỏi, “Mục đích của đạn pháo nơ-tron là chỗ nào? Lập tức báo cáo kết quả kiểm tra cho ta!”
Tướng quân quát lạnh, giống như đem bọn quan quân thất kinh tìm lại một chút lý trí.
Sau khoảng im lặng dài đến giống như một thế kỷ, bên kia lần thứ hai truyền đến thanh âm, “Báo cáo, quỹ đạo đạn pháo nơ-tron tính toán phòng ra, là trực tiếp bắn về phía Thủy Hoa tinh.”
Sắc mặt mọi người trong phòng tổng khống chế lập tức tái nhợt đến không có huyết sắc.
Bất luận kẻ nào cũng biết việc này có ý gì.
Đây không phải là vũ khí công kích bình thường, mà là đạn pháo nơ-tron có lực lượng kích phát vô cùng mạnh, trên một tinh thể tràn ngập nguồn sinh lực như thế này, chỉ cần một viên cũng có thể dẫn đến nổ mạnh cả tinh cầu.
Mọi tàu chiến đều giống nhau không có cách nào chuyên chở được một lượng lớn đạn pháo nơ-tron uy lực như thế, mấy quân hạm kia của Đế Quốc nhất định đã được cải trang sang quý cùng tinh vi cực độ.
Đây là một đội cảm tử từ lúc bắt đầu xuất phát, chưa bao giờ nghĩ đến việc còn sống trở về!
Trong một khắc cực kỳ ngắn ngủi, Lăng Thừa Vân không kìm lòng nổi mà nghĩ đến Lăng Vệ.
Hắn xem qua báo cáo kỹ càng tỉ mỉ về chiến dịch rực rỡ kia ở cực phòng tuyến thứ nhất T hạm kia, Lăng Vệ dỡ xuống vũ khí trên Ngân Hoa, chỉ trang bị một quả bom hạch quang điện tử, đánh vào chỗ trái tim yếu ớt nhất của địch nhân.
Giờ phút này Đế Quốc hành động, không có khác biệt chút nào với những gì Lăng Vệ đã thực hiện!
“Tướng quân, xác nhận kết quả tính toán trăm phần trăm, mục tiêu nhất trí của năm khối đạn pháo nơ-tron, đều chỉ hướng Thủy Hoa tinh, dự tính hai mươi lăm phút sau đánh trúng mục tiêu. Chúng ta có nên thử đánh rơi hay không?”
“Không được!”, Người nói chuyện chính là Trung tướng Sơn Kỳ, “Đánh rơi đạn pháo nơ-tron sẽ dẫn phát năng lượng chấn động, cũng sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, chúng nó ở quá gần Thủy Hoa tinh. Tướng quân, ngươi hẳn là rõ ràng, làm như vậy thì hậu quả của Thủy Hoa tinh so với bị đạn pháo nơ-tron trực tiếp đánh trúng không có gì khác biệt.”
Hắn vô cùng lo lắng mà nhìn về phía Lăng Thừa Vân.
Một phút đồng hồ trước hắn còn hận không thể đem tên phản đồ Quân bộ đã cướp lấy căn cứ của hắn này bầm thây vạn đoạn.
Hiện tại lại thành tâm thành ý kiệt lực can ngăn hắn.
Sống chết ngay trước mắt, kẻ thù Đế Quốc ngay trước mặt, Thủy Hoa tinh hệ cùng tồn vong của mọi người trước mặt, nội đấu coi là cái rắm!
“Tại phụ cận nguồn sinh lực của tinh cầu, đối phó bom nơ-tron chỉ có thể sử dụng pháo lạnh cự hình, trực tiếp làm đông lại có thể tránh khỏi phát nổ.”
Sự việc quan hệ đến tính mạng, Thiếu tướng Lambton cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ đề nghị.
“Vậy lập tức sử dụng pháo lạnh cự hình.”
“Không kịp, khởi động pháo lạnh yêu cầu tới ba mươi phút.” Trung tướng Sơn Kỳ đau xót mà lắc đầu.
Ánh mắt của Lăng Thừa Vân làm tim người ta đập nhanh một lượt.
Năm ngoái hắn đã từng đề xuất trong báo cáo, xét thấy đạn pháo nơ-tron có tính lực công kích hủy diệt đối với nguồn sinh lực tinh thể, hẳn muốn nâng cao thêm một bước thời gian khởi động pháo lạnh ở căn cứ Thủy Hoa tinh, vì để sở hữu pháo lạnh phải thay thiết bị mới nhất, lại bởi vì hai nhà Tu La cùng Lawson kiêng kị hắn muốn nhúng tay vào sự vụ cực kỳ quan trọng của căn cứ mà liên thủ gác lại.
Lý do là quân phí không đủ.
Lại nói, lấy năng lực do thám cực mạnh của Quân bộ, từ lúc địch nhân Đế Quốc chở đạn pháo nơ-tron ngàn dặm xa xôi đi vào phụ cận Thủy Hoa tinh, quân phòng thủ đã sớm dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, rất nhiều ngày trước đó đã chuẩn bị tốt pháo lạnh rồi.
Cần gì phải để ý đến mười mấy phút đồng hồ bé nhỏ không đáng kể như vậy?
Một cỗ chua xót châm chọc nảy lên trong lòng Lăng Thừa Vân.
Hắn dùng tâm huyết cả đời mình, không tiếc hết thảy trở thành phản đồ cũng muốn kéo Lăng gia ra khỏi đầm lầy nội đấu đáng xấu hổ này, chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải chết trong nội đấu Quân bộ Liên Bang hay sao?
“Tướng quân! Chỉ còn có hai mươi phút nữa là đánh trúng mục tiêu, xin chỉ thị! Xin chỉ thị!”
Máy thông tín réo ầm ĩ lại bị nuốt gọn giữa sự tĩnh mịch quanh quẩn trong phòng tổng khống chế.
Quanh quẩn trong lồng ngực lạnh như băng của mọi người.
“Trung tướng Sơn Kỳ.”, Lăng Thừa Vân bỗng nhiên mở miệng, gọi tên tù binh.
“Có tôi, trưởng quan.”, Sơn Kỳ rất sảng khoái mà trả lời.
Hắn không thèm để ý việc bị Lăng Thừa Vân sai bảo.
Hiện tại sợ nhất chính là Lăng Thừa Vân không phản ứng, ngơ ngác chờ chết, chỉ cần hắn hạ mệnh lệnh, sự tình ngay lập tức có vẻ có thể níu lại đường sống. Mặc kệ thế nào, trước tiên phải bảo vệ Thủy Hoa tinh, không, bảo vệ toàn bộ Thủy Hoa tinh hệ, mới là quan trọng nhất!
Một khi Thủy Hoa tinh bị oanh tạc, cũng sẽ lan đến nguồn sinh lực còn lại ở phó tinh.
Đây là tai nạn cấp tinh hệ.
Mỗi một một ở Thủy Hoa tinh hệ cũng không thể tránh được tai nạn này, nguồn sinh lực vũ trụ bị hủy diệt có tốc độ sóng xung kích lan xa bằng tốc độ của quân hạm nhanh nhất Liên Bang di chuyển ; giống như người địa cầu cổ nhìn thấy núi lửa bùng nổ, nham thạch nóng chảy mãnh liệt chảy đến, mọi người dù đi bộ hay chạy trốn cuối cùng cũng sẽ bị cái chết bao phủ.
Có lẽ biện pháp duy nhất là lập tức tiến vào không gian thứ Năm tiến hành nhảy viễn trình, trốn được ở một tinh vực xa xôi khác, tránh đi xa xa phạm vi bùng nổ.
Nhưng ở không gian thứ Năm có bão cát vũ trụ phát sinh, một con đường sống này cũng biến thành tử lộ.
Thời gian lấy giây tính toán trôi qua, trái tim kinh hoàng.
“Quan tổng chỉ huy căn cứ, ngươi lập tức hạ lệnh, mở ra tất cả lồng phòng hộ của căn cứ.”
“Vâng, trưởng quan.”
Sơn Kỳ không chút do dự mà làm theo, trong lòng hắn rõ ràng, coi như đạn pháo nơ-tron không trực tiếp đánh trúng mục tiêu mà đánh vào lồng phòng hộ cũng sẽ dẫn phát tai nạn, nhưng mà hiện tại toàn bộ dựa theo lời Lăng Thừa Vân nói mà làm.
Hy vọng hắn có biện pháp giải quyết nguy cơ này.
Lăng Thừa Vân đồng thời cũng dùng vai trò thống lĩnh toàn thể hạm đội của mình mà hạ lệnh, “Lấy năm phân đội dàn thành đội hình bảo vệ vòng tròn, tất cả lồng phòng hộ quân hạm mở ra trăm phần trăm, động cơ phản vật chất chạy đến công suất cao nhất.”
“Báo cáo trưởng quan, đã khởi động toàn bộ lồng phòng hộ.”
“Báo cáo trưởng quan, động cơ phản vật chất đã đạt tới giá trị cao nhất.”
“Mười tám phút sau đạn pháo nơ-tron sẽ đánh trúng mục tiêu.”
Lăng Thừa Vân lần thứ hai đè xuống nút trò chuyện.
Lúc này đây, hắn chỉ nói bốn chữ, “Đánh rơi đạn pháo.”
“Tướng quân!”, Thân thể hai vị Quan chỉ huy căn cứ bên cạnh đột nhiên rung mạnh.
Khuôn mặt Thiếu tướng Lambton từ tái nhợt nháy mắt biến thành màu đỏ, “Làm như vậy là tự tìm đường chết! Đạn pháo nơ-tron khi bị đánh rơi sẽ dẫn phát năng lượng chấn động đồng nghĩa với việc sẽ làm Thủy Hoa tinh…”
Lăng Thừa Vân cắt ngang thanh âm có chút vì hoảng hốt mà tự động nâng cao của hắn, trong giọng nói có sự kiên định lớn lao như dãy núi hùng vĩ, “Thủy Hoa tinh sẽ nổ mạnh, nhưng mở ra giá trị phòng hộ căn cứ đến mức cao nhất, nhất là khi bên hạm đội ngoài bị phá hủy, sẽ phóng thích ngược lực chấn động, triệt tiêu bộ phận năng lượng gây nổ mạnh.”
“Chúng ta hẳn là vẫn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Coi như triệt tiêu một phần năng lượng, lực lượng trong tinh vực cũng sẽ biến hóa kịch liệt, thực thể sống cùng thiết bị nhân tạo trong khoảng mười mấy năm ánh sáng đều sẽ bị phá hủy.”
“Coi như sinh mệnh mặt ngoài tinh thể toàn bộ bị hủy diệt, biến thành đồi trọc hoang vu, nhưng bản thân tinh thể lớn này rất cứng rắn, hẳn là có thể tránh được một kiếp.”
Mọi người hít sâu một hơi, khiếp sợ vô cùng mà trừng Lăng Thừa Vân.
Bỗng nhiên hiểu được.
Lăng Thừa Vân cũng không có diệu kế hồi thiên gì, thương tổn do đạn pháo nơ-tron gây ra đối với Thủy Hoa tinh đã định trước là có tính chất huỷ diệt, hắn muốn dùng sinh mệnh của tất cả mọi người, bao quát tính mạng vô số kể binh lính của toàn bộ hạm đội Liên Bang, bảo vệ Thủy Hoa tinh hệ cùng với mấy khối nguồn sinh lực phó tinh còn lại.
Nếu mất đi toàn bộ nguồn sinh lực Thủy Hoa tinh hệ, Liên Bang trong việc đối kháng với Đế Quốc, kết cục thất bại thảm hại.
Nguồn sinh lực của mấy khối phó tinh, là tương lai của Liên Bang!
Lăng Thừa Vân lấy thanh âm coi thường cái chết mà ngưng trọng chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người bên trong phòng tổng khống chế.
“Gặp phải khốn cảnh này, chúng ta vốn sẽ không có đường sống. Các vị, giữ vững tinh thần, chúng ta, là quân nhân Liên Bang.”
Không khí của cái chết đang đến gần bao phủ toàn bộ phòng tổng khống chế, trong lúc ấy vẫn truyền đến tiếng báo cáo liên tiếp của các quân hạm.
“Phân đội thứ hai thành công đánh trúng một viên đạn pháo nơ-tron.”
“Phân đội thứ nhất đánh trúng hai khối đạn pháo nơ-tron.”
“…”
“Thám thính đã gửi tới trị số sóng chấn động, Tướng quân, xin chỉ thị.”
Nhóm thao tác viên trên các quân hạm, đại bộ phận không có nghiên cứu sâu nguồn sinh lực đặc biệt yếu ớt về sau, cho rằng thành công đánh rơi đạn pháo nơ-tron thì Tướng quân vĩ đại nhất đã nắm giữ được toàn cục, cũng không biết sau mười mấy phút đồng hồ sóng chấn động đem bọn họ trực tiếp tiếp xúc với tử thần lạnh lẽo tàn khốc nhất, chỉ nghe mười phần nói chuyện trong tiếng nổ.
Thanh âm ấy lọt vào trong tai, càng phát ra bi tráng thê lương.
Thiếu tướng Lambton cứng ngắc như hóa đá, thái dương Trung tướng Sơn Kỳ đã hơi lộ ra tái nhợt, tại thời điểm hẳn phải chết, ý cười lại trào ra từ khóe môi vặn vẹo.
Hắn đưa ánh mắt dời về phía thủ lĩnh địch nhân đấu tranh với mình trong Quân bộ mấy chục năm qua.
“Tôi chưa từng có nghĩ đến, sẽ chết cùng một chỗ cùng với ngài. Hơn nữa, là vì bảo hộ nguồn sinh lực của Liên Bang mà chết.”, Sơn Kỳ hít một hơi, “Tôi vừa rồi phẫn nộ với việc ngài phản bội, nhưng giờ khắc này, bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều việc.”
Lăng Thừa Vân đạm mạc mà mỉm cười, biểu tình giống như Lăng Hàm.
“Ta là phản đồ của Quân bộ, nhưng, ta không phải là phản đồ của Liên Bang.”
Nếu không còn cách nào chạy trốn, thì dùng chi khu cuối cùng này để chôn máu thịt, vì Liên Bang lưu lại một chút nguồn sinh lực quý giá, coi như dùng một hơi cuối cùng, phá hư kế hoạch hủy diệt ác độc này của Đế Quốc.
Mình chết cũng không tiếc nuối, nhưng mà…
Nghĩ đến hai đứa con còn trẻ tuổi, bọn chúng cùng chết đến xác cũng không còn cùng với mình, bị vây trong phạm vi nổ mạnh tuyệt đối không có đường sống, mà mẹ của bọn chúng, đang ở một đầu xa xôi khác của vũ trụ, chờ đợi bọn chúng trở về.
Đường cong cứng rắn trên gương mặt Lăng Thừa Vân bỗng dưng vặn vẹo đau đớn.
Trong lòng như bị đao nhọn cắt qua máu chảy đầm đìa.
“Báo cáo trưởng quan! Do thám cho biết sóng chấn động bỗng nhiên thay đổi kịch liệt, trưởng quan, xin chỉ thị!”, Quan quân trên quân hạm suýt bị đánh rơi, tựa hồ phát hiện sự tình không ổn.
Hắn nói xong, nhưng lại chỉ nhận lại sự trầm mặc của Tướng quân.
Lăng Thừa Vân gián đoạn thông tin cùng quân hạm, giờ phút này, cái gì cũng không cần nói nữa.
Hắn không có phản bội Liên Bang, nhưng cũng mang tội lỗi nghiệp chướng nặng nề.
Hắn đem hơn mười vạn quân nhân ưu tú đẩy vào chỗ chết, nhưng dù cho có dùng hơn mười vạn tính mạng này, vì tương lai của Liên Bang mà làm ra một quyết định thảm thiết nhưng chính xác.
Nếu không có hạm đội Liên Bang hy sinh một khắc cuối cùng, gặp Thủy Hoa tinh hệ bị đánh bất ngờ, thì từ nay về sau trên tinh đồ vũ trụ sẽ bị triệt để hủy diệt.
Ngàn triệu nhân dân Liên Bang, cũng bởi vì khuyết thiếu nguồn sinh lực quân dụng, mà trở thành con cừu non răng nhọn tay không đối mặt với Đế Quốc.
Nhưng mà, hắn không nên, đem hai đứa con của mình, mang lên quân hạm…
Có lẽ là nên để cho hai đứa con trai tiền đồ rộng mở kia của mình cùng với những binh sĩ các hạm đội khác, không có chút nào phát hiện được cái chết đang đến gần trong nháy, như vậy đối bọn họ mà nói là tương đối tốt, không cần phải đối mặt với việc chờ đợi tử thần đang áp sát, trong mười mấy phút đồng hồ kia không có cách nào hình dung được sự sợ hãi cùng oán giận.
Nhưng cuối cùng, Lăng Thừa Vân vẫn không có cách nào khống chế được mà chạm đến máy thông tín trên cổ tay.
Hắn không thể nào thản nhiên được.
Đây là cơ hội trò chuyện cuối cùng giữa ba cha con.
Cho dù phải thừa nhận cái chết tuyệt vọng trước mắt của hai đứa con, hắn vẫn là muốn nghe được thanh âm quen thuộc của bọn chúng.
Tại thời khắc bùng nổ Thủy Hoa tinh, vũ trụ hình thành gió lốc cuốn đi hết thảy mọi sinh mệnh, bao gồm hai đứa con trai cốt nhục chí thân mà hắn đã dành vô số tâm huyết để nuôi dạy.
Thời điểm ánh đèn màu xanh trên máy thông tín báo cáo cuộc trò chuyện đã được kết nối, Lăng Thừa Vân trầm mặc, hắn không biết nên nói cho các con như thế nào, người cha vô năng này đã hãm bọn chúng vào đường cùng.
Trước khi hắn mở miệng, giọng nói hưng phấn cùng kích động của Lăng Khiêm truyền đến.
“Ba, anh tới hội hợp cùng chúng ta rồi!”
Lăng Thừa Vân bất ngờ không kịp đề phòng mà run lên.
Cảm giác mừng như điên thình lình xảy ra.
Lăng Vệ đến rồi!
Có nó, không gian thứ Năm lập tức từ chỗ chỉ có đường chết biến thành con đường sống sót duy nhất!
Trời xanh có mắt, không bạc đãi Lăng gia.
Một giọt nước mắt đối vận mệnh tréo ngoe, tràn ngập cảm giác cảm tạ, trào ra hốc mắt vị Tướng quân.
“Chạy mau!”
Cho tới bây giờ đều vẫn duy trì sự trấn định của một Thượng đẳng Tướng quân, chợt mất đi sự tự chủ, dùng chút sức lực còn sót lại mà rống lên trong máy thông tín.
Người lên tiếng thế nhưng không là Lăng Khiêm hay Lăng Hàm, mà là đứa con nuôi đứng ở phía sau hai đứa em trai.
“Lăng Vệ! Khởi động hạm chỉ huy nhảy không gian không còn kịp nữa, mang em trai của con dùng nhóm chiến cơ mini nhảy vào không gian thứ Năm, ngay lập tức! Thoát được càng xa càng tốt!”
“Ba?” Lăng Vệ bị thần thái của ba nuôi làm cho hoảng sợ.
“Thủy Hoa tinh sắp nổ mạnh! Tất cả sinh mệnh trong tinh hệ này đều sẽ hủy diệt, chạy mau!”
“Nổ mạnh? Ba đang nói…”
“Bảo vệ em trai con!”
Đây là câu nói cuối cùng của Lăng Thừa Vân đối với đứa con nuôi của mình.
Cũng là câu nói cuối cùng của hắn trong cuộc đời này.
Hắn quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện thật nhanh, đem nguồn sinh lực trong máy thông trực tiếp lấy ra, đầu ngón tay run rẩy.
Máu tươi vọt tới trên mặt, mang theo nhiệt độ ấm nóng kịch liệt mà chảy xuống khuôn mặt.
Không phải là sợ hãi, mà là sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Nước mắt chảy dài giàn dụa trên khuôn mặt, làm mờ dần tầm mắt, hắn giống như lại nhìn thấy chính mình vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ xíu còn ướt sũng từ trong khoang nuôi cấy ra.
Năm đó tuổi của hắn thật sự còn rất trẻ, thật sự vô cùng hối hận vì đã làm một việc quá âm u tàn nhẫn (với Vệ Đình), còn thương tiếc với người vợ mà mình yêu sâu sắc lại tiếp tục sinh non đứa con của hai người.
Nhìn người vợ mà mình thương yêu cứ tiếp tục chìm sâu trong sự đau khổ, hắn giống như bị ma xui quỷ khiến mà thu dưỡng Lăng Vệ.
Mà đồng dạng, Lăng Vệ đối với Lăng Khiêm và Lăng Hàm cũng là yêu, để Lăng Vệ lấy năng lực thần bí không lường được của mình, giống như kỳ tích xuất hiện, cho Lăng gia một đường sống.
Nếu đây là vận mệnh.
Nếu cái này vận mệnh, nó nhất định muốn nói rõ ràng cái gì đó.
Có lẽ nó là muốn nói, vận mệnh là thứ đã được định trước.
Ngay trong tình huống tuyệt vọng nhất, thứ tình cảm giống như yêu này là thứ đồ vật không thể nắm lấy, lại chợt tỏa ra ánh sáng gấp trăm lần ngàn lần, chiếu sáng rực rỡ cả một vùng trời.
Chấn động rất nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến.
Trong nháy mắt, hết thảy mọi thứ trước mắt đều biến thành màu trắng bệch, giống như ánh sáng từ thuở thiên địa sơ khai (lúc đất trời mới bắt đầu hình thành).
Cảm giác cuối cùng của Tướng quân, là mọi thứ xung quanh đột nhiên nóng lên.
Giống như lần đầu tiên hắn gặp gỡ người con gái đẹp như hoa như ngọc kia, trái tim lúc ấy chợt đập mạnh một cách lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.