Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 6 - Chương 16

Phong Lộng

19/09/2020

Lăng Vệ hẵng còn chấn động với nội dung hội nghị.

Phải mất một đoạn thời gian kha khá, anh mới bình tĩnh trở lại, nhớ ra một quân nhân trong thời khắc này nên mang thái độ như thế nào.

Nguy cơ đang xảy ra trước mắt, bất luận tổ Nghịch Thứ có đưa ra bao nhiêu quyết định không tưởng, anh cũng chỉ có thể tiếp nhận. Một Tổng chỉ huy đã hy sinh, huống hồ, tổ nắm giữ quyền lực tối cao toàn Liên Bang, chỉ dưới duy nhất Ủy ban Tướng quân, trừ phi anh công khai chống cự mệnh lệnh quân sự hoặc trực tiếp đào ngũ, bằng không, chỉ có một con đường duy nhất là tiếp nhận quân lệnh này.

Ông trời ơi…

Vũ trụ có biết bao hỗn loạn cùng nguy hiểm?

Mà an nguy của vô số nhân sinh, lại dám gán lên đôi vai của một người?

Biết rằng đây là trọng trách không thể chối từ, Lăng Vệ chỉ còn nước dứt bỏ hết thảy những suy nghĩ rối loạn tiêu cực trong đầu đi, cố gắng đối mặt với những đại sự sắp tới.

Chuyện đầu tiên phải xử lý, là nhân viên hành quân cùng Lăng Vệ hạm.

Cấp dưới của anh hoàn toàn chưa hề hay biết một điều gì, một mực chờ đợi hạm trưởng dẫn dắt bọn họ đăng hạm, bắt đầu một nhiệm vụ khác.

Vì thế, Lăng Vệ đề xuất một yêu cầu khác với tổ Nghịch Thứ: đổi hạm không đổi người.

“Chuyển từ hạm thử nghiệm qua chiến hạm Hắc Thứ siêu tốc, tôi sẽ tận lực thích ứng. Song, tôi hy vọng có thể giữ nguyên dàn nhân viên hiện có của Lăng Vệ hạm. Chiến tranh đã gần kề, không có thời gian để xây dựng quan hệ với những con người mới, tôi muốn sát cánh chiến đấu cùng những nhân viên quen thuộc.”

“Những người này chỉ có kinh nghiệm thao tác trên chiến hạm thử nghiệm, đột nhiên làm việc trên một chiến hạm quy mô lớn, sẽ luống cuống chân tay. Trong một khoảng thời gian ngắn, làm quen với mọi tính năng của siêu hạm Hắc Thứ, không phải ai cũng có thể làm được. Nếu cần thiết, ta sẽ điều động những người từng trải kinh nghiệm lên chiến hạm dưới quyền của cậu.”

“Nếu không thể thích ứng, tôi sẽ thay thế bọn họ, nhưng ít nhất phải cho bọn họ một cơ hội.” Lăng Vệ lạnh lùng nhìn Al “Hơn nữa, chẳng phải tôi cũng chỉ có kinh nghiệm chỉ huy một chiến hạm thử nghiệm đó ư? Trong khoảng thời gian ngắn, tôi cũng nhất định phải dung nạp bằng được làm thế nào để chỉ huy siêu hạm Hắc Thứ cùng hơn một ngàn tàu chiến khác, không phải sao?”

Bội Đường ở một bên nhìn hai người giằng co, cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói “Ừm, tôi đồng ý điểm này, để Lăng Vệ quyết định nhân viên theo mình đăng hạm sẽ tốt hơn hết. Dù sao đi nữa, anh ta mới là người dẫn dắt binh sĩ ra chiến trường.”

Tới tận bây giờ, Lăng Vệ chưa khi nào có ấn tượng tốt đẹp với Bội Đường. Hiện tại hắn nói những lời đó, tuy rằng ủng hộ Lăng gia, nhưng đồng thời cũng lộ vẻ khinh khỉnh khoanh tay đứng nhìn.

Anh không khỏi ngước mắt lên, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

Thái độ rõ rệt với Al và Bội Đường, làm Lăng Hàm và Lăng Khiêm ngồi hai bên khá ngạc nhiên.

Song, anh trai ghét Bội Đường, bất kể thế nào đều là một chuyện tốt.

Sự tình cứ thế thỏa thuận xong.

Mệnh lệnh ngay tức khắc được truyền đạt xuống.

Rất nhanh, nhân viên công tác trên Lăng Vệ hạm đang chờ đợi hạm trưởng, cơ hồ đều nhận được tin tức gửi tới máy thông tín trên cổ tay cùng một lúc. Sau một giây kinh ngạc, tiếng reo hò huýt sáo lập tức vang lên rần trời, gương mặt ai nấy đều ánh lên vui mừng cùng hân hoan hơn bao giờ hết.

Trong muôn vàn đãi ngộ, được công tác trên chiến hạm Hắc Thứ siêu tốc siêu cấp nhất toàn bộ Liên Bang, là vinh quang lớn lao nhất trong tất cả vinh quang. Không những thế, mệnh lệnh còn yêu cầu mọi người mau chóng làm quen với vị trí công tác trong thời gian quy định, và nhằm đảm bảo hiệu suất cao nhất, sẽ không thay đổi vị trí mà từng người vẫn sẽ giữ nguyên cương vị làm việc như cũ.

Đây quả thực là một đề bạt quá nhanh chóng quá bất ngờ!

Chiến hạm thử nghiệm và siêu hạm Hắc Thứ bất đồng rõ rệt cả về số lượng lẫn đẳng cấp. Dù là cùng một cương vị công tác, nhưng tính chất cùng quyền lợi được hưởng là hoàn toàn khác biệt! Điều này cũng tương tự như Chủ tịch Ủy ban công tác trung ương, và Chủ tịch Ủy ban trang bị Quân bộ Liên Bang, cách nhau một trời một vực!

Bình thường, những điều lệnh không thể giải thích như thế này là không thể nào xuất hiện. Nhưng đã là quân nhân, cộng thêm vô vàn lợi thế sẽ được hưởng, chỉ cần xác định tính chân thật của mệnh lệnh, ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu bọn họ sẽ là đón nhận mà không cần hoài nghi bất cứ điều gì.

Nhân viên công tác trên Lăng Vệ cũng thế.

“Có nằm mơ cũng không tưởng tượng có ngày được công tác trên siêu hạm Hắc Thứ! May mắn quá đi mất các ông ạ!”

“Xin điều đến Lăng Vệ hạm chấp hành nhiệm vụ, là lựa chọn chính xác nhất kể từ khi tham gia quân ngũ đến giờ! Một đồng nghiệp khác của tôi thì hoàn toàn ngược lại, xin đến căn cứ Tucson, lão cho rằng ở đó có thể thăng chức tương đối nhanh. Haizz, khổ thân Edelman, mong ông yên nghỉ.”

Mọi người ít ít nhiều nhiều đoán được sự tình có liên quan đến vị hạm trưởng trẻ tuổi mà đầy năng lực thần kỳ Lăng Vệ kia, lòng ngưỡng mộ cùng hảo cảm càng tăng thêm một bước.

Có được tài năng như vậy, lại được lớp trẻ Liên Bang sùng bái, chưa kể còn là quan chỉ huy thường xuyên đem lại những cơ hội thăng chức cho thuộc hạ, là chuyện biết bao quân nhân hằng tha thiết mơ ước.

Kế tiếp, tất cả mọi người đều nhận được tài liệu để học tập và làm quen với Lăng Vệ hạm mới.

Lăng Vệ sau khi hết thúc hội nghị, cũng tương tự nhận được những tài liệu, sự khác biệt duy nhất, là khối lượng tài liệu của anh nhiều hơn gấp bội so với cấp dưới của mình. Việc này cũng đã nằm trong sở liệu của anh, muốn cầm đầu chỉ huy một siêu hạm, đâu phải là chuyện đùa.

Chỉ là thiết kế không gian khổng lồ, cùng tầng tầng lớp lớp công năng quả thực khiến người ta hoa cả mắt, càng đừng nói đến mấy chục loại vũ khí mới chưa từng bắt gặp trên Lăng Vệ hạm, đặc tính từng loại, hệ số tấn công, mức độ tiêu thụ năng lượng… tất cả đều phải nắm rõ.

Tài liệu cứ chồng chất nhau thiếu điều đè bẹp Lăng Vệ. Mà anh nhất định trong thời gian hạn định phải nắm rõ chúng như lòng bàn tay, có vậy mới có thể tiến hành chỉ huy mọi người.

Thấy bộ dạng Lăng Vệ sứt đầu mẻ trán tới nơi, Lăng Khiêm an ủi vỗ bờ vai “Không nhất định phải ghi nhớ hết tất cả mọi thứ, anh tập trung phần dành cho quan chỉ huy là tốt rồi. Những thứ như trang bị của chiến hạm cứ để cấp dưới lo liệu, còn anh chỉ hoạt động cái miệng, ra lệnh phóng đạn, tấn công, hay rút lui, blô bla thôi là ổn.”

“Không nhờ hai đứa quyết định xằng bậy, anh mới không tới nỗi này.”

“Anh căng thẳng quá hà.” Lăng Khiêm nhe nụ cười còn chói lóa đẹp trai hơn cả thần Apollo đáp lại. Từ khía cạnh khác mà nói, hắn thật tâm muốn Lăng Vệ có được cơ hội được chỉ huy một trận đánh lớn thật đỉnh cao thật phấn khích lòng người. Anh trai Lăng Vệ tràn đầy khí khái đi xông pha như thế, hắn cảm thấy tự hào lắm “Điều khiển chiến hạm trong không gian trận chiến sẽ do em phụ trách. Phương diện chỉ huy cùng phối hợp với các hạm đội, thống nhất hành động, Lăng Hàm sẽ giúp anh xử lý.”



“Đừng nói nhẹ như lông ngỗng vậy.”

“Tụi em chính là học viên loại xuất sắc hệ chỉ huy trường quân đội Chinh Thế đó.”

Lăng Vệ lườm Lăng Khiêm đang cười hì hì như con khỉ một cái. Bất quá, nghĩ đến khi đối mặt với hạm đội khổng lồ của Đế Quốc có hai đứa em bên cạnh, quả thật vững tin hơn rất nhiều.

Thời gian chẳng còn bao nhiêu.

Hội nghị nhấn mạnh, Quân bộ đã điều một siêu hạm Hắc Thứ đến Thường Thắng Tinh. Sau khi quân hạm khổng lồ này đáp xuống, ngay lập tức sẽ trở thành tân Lăng Vệ hạm, trải qua những kiểm tra cuối cùng, Lăng Vệ sẽ dẫn dắt những người khác đi lên nó, xuất phát đi tới tinh cầu Tucson.

Đó là tinh cầu phòng thủ nằm gần Phòng tuyến số 1 cực chính T nhất.

“Từ giờ cho đến lúc chúng ta bước lên Lăng Vệ hạm mới, anh phải tranh thủ từng giây từng phút bồi đắp cho mình đủ tư cách trở thành viên chỉ huy xứng đáng với siêu hạm Hắc Thứ.”

“Ý anh là gì ế?”

“Ý anh là hai đứa đàng hoàng nghiêm túc cho anh. Bây giờ là thời điểm liên quan đến tồn vong sinh tử của toàn Liên Bang, tuy rằng hai đứa không phụ trách mà cột quyền chỉ huy vào một kẻ không có tí chút kinh nghiệm là anh, nên anh phải chịu trách nhiệm, chí ít phải nghe theo anh chỉ huy, thế thì các đồng nghiệp đi theo anh mới có cơ hội sống sót trở về… Ưmm!! Lăng Hàm… không phải anh đã nói rồi ư?”

Lăng Vệ bị hôn bất thình lình chống tay lên vai Lăng Hàm, kêu lên kháng nghị.

Lăng Hàm vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy tay anh đặt lên eo mình.

“Này là muốn tốt cho anh.”

“Gì chứ?”

“Đại chiến ở ngay trước mắt, hạm trưởng phải giữ vững tinh thần, quá căng thẳng hay quá lơi là đều không được.”

“…” Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Lăng Hàm, Lăng Vệ bỗng cảm thấy hắn còn tà ác hơn Lăng Khiêm gấp trăm lần.

Lăng Khiêm phì cười một tiếng.

“Yên tâm đi, tụi em sẽ giúp anh điều chỉnh trạng thái, cam đoan không quá lơi lỏng cũng không quá siết chặt. Phương diện này thì chỉ có em với Lăng Hàm mới hiểu cơ thể anh nhất, thừa sức biết nên làm tới trình độ nào.”

Sao mà… bất lực với hai đứa này…

Lăng Vệ thấu rằng, nếu không tiếc giá nào kịch liệt phản kháng, cặp sinh đôi có lẽ sẽ biết khó mà lui, nhưng chiến tranh lạnh cùng đủ các loại chiến thuật khôn ngoan sau đó, sẽ càng làm anh hao tổn thì giờ lẫn sức lực.

Đã như thế, chẳng thà thuận theo như Lăng Hàm từng nói, thỏa hiệp là tốt nhất.

“Nơi này của anh, lúc nào cũng ngọt ngào như mật.”

“Đừng làm quá phận…” Đứt quãng thở dốc, làm lời cảnh cáo càng mơ hồ.

“Ưmmm…”

“Cứ vậy chắc hút chết anh luôn quá.”

Lăng Khiêm và Lăng Hàm đều khôn lỏi như nhau. Cả hai chỉ đè anh trai ra làm một lần, cũng rất có tự chủ biết đường ngưng lại. Tuy nhiên, chính vì chỉ có thể làm một lần, nên cũng mạnh bạo quyết liệt hơn cả, như thể cần phải phóng thích tất thảy tinh lực bên trong cơ thể đi ra, thời gian theo đó càng kéo dài.

Sau khi kết thúc, Lăng Vệ tắm rửa sạch sẽ, ôm tài liệu lên giường, tiếp tục nghiêm túc tìm hiểu.

Vài ngày liên tiếp, đều là như thế.

Hai lần là con số cực kỳ tiết chế rồi. Vậy nên ngoài những lúc làm tình mãnh liệt, Lăng Vệ đều dồn tâm trí để học tập làm thế nào điều khiển siêu hạm Hắc Thứ, không còn rảnh rang đâu để quan tâm đến những thứ xung quanh.

Lăng Khiêm và Lăng Hàm vô cùng săn sóc chăm lo cuộc sống cho anh, song song với đó cũng bận rộn xử lý những công việc của chức vụ mới.

Trong quá trình này, bọn họ nhận được điện thoại từ xa gọi tới của Lăng phu nhân, thấy hình ảnh mẹ khỏe mạnh, nghe thấy tiếng mẹ cười phấn khởi, cũng là một món quà hạnh phúc.

“Lần chấp hành này phải đi xa lắm sao? Ba của các con nói phải đến chừng nửa năm. Đi ngoại tinh lựa chọn mẫu thực vật mà tốn thời gian vậy à? Thiệt tình, chẳng hiểu Bộ nghiên cứu rốt cuộc đang suy tính gì nữa.”

Lăng Vệ ngẩn người, nhìn lướt qua hai đứa em sắc mặt ung dung nhàn nhã.

Lập tức hiểu được.

“Vâng, đúng vậy mẹ. Bộ nghiên cứu muốn nghiên cứu, cần phải có rất nhiều mẫu thực vật mới. Các chủng loại khác nhau, chỉ sinh tồn được ở những tinh cầu đặc thù.” Anh cố gắng tự nhiên nhất có thể nói dối mẹ.

Trận chiến quy mô lớn như thế này, Lăng phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ hay biết. Bất quá, cứ nên giấu đến khi cất cánh bắt đầu hành trình đã. Chứ biết ba đứa con trai đều phó mạng đi tới tiền tuyến ác liệt, Lăng Vệ thực không dám tưởng tượng mẹ sẽ phản ứng như thế nào.

Chưa thể tiết lộ cho mẹ hay sự thật, thì chỉ còn cách cùng ba và hai đứa em che giấu thật kỹ.

“Thu thập hàng mẫu cũng đâu phải là nhiệm vụ cơ mật gì, tại sao trong suốt quá trình không được phép liên lạc với người nhà?”

“Mẹ à.” Lăng Khiêm khụ một tiếng “Đây là yêu cầu của Bộ nghiên cứu. Mấy người đó chắc là muốn nghiên cứu cái gì mà không muốn để người ngoài biết đó.”



Lăng phu nhân hiền từ mỉm cười “Cũng phải, Bộ nghiên cứu hẳn phải có vài thứ không thể tiết lộ cho ngoại nhân hay. Thực ra nhiệm vụ này cũng rất tốt, không nguy hiểm, lại dễ dàng, mấy đứa coi như du ngoạn vũ trụ một chuyến.”

“Đúng đó ạ.”

Lăng phu nhân dặn dò đủ điều nhỏ nhặt, trả lời vô số câu “Vâng” xong, Lăng Khiêm tắt micro đi, le lưỡi nhìn Lăng Vệ.

“Mẹ đang dưỡng bệnh.” Lăng Hàm trầm thanh nói “Người bên cạnh sẽ không nói năng lung tung.”

“Tin tức rần rần như vậy cũng có thể che đậy sao?”

“Không chỉ là tin tức, lấy nhà chúng ta làm trung tâm, hình thành một mạng lưới ở An Nhạc Tinh. Hiện tại những tin tức công chiếu đều là dữ liệu giả, nội dung đều là đất nước thái bình. Mặt khác, những người trao đổi qua internet với mẹ, cũng là danh sách có chọn lọc.”

An Nhạc Tinh, chính là tinh cầu gia tộc nhà họ Lăng ở, cũng là nơi Lăng phu nhân đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Để duy trì một lời nói dối, lại không tiếc vận sức lực nhiều đến thế.

Lăng Vệ cảm thấy bứt rứt trong lòng, đồng thời hơi quái lạ một chút “Gạt người như vậy không sợ hậu quả sao? Người bị gạt một khi phát hiện ra chắc chắn sẽ rất tức giận, cho dù là mẹ vốn hiền lành cũng thế.”

Lăng Hàm cảnh giác quét mắt nhìn Lăng Vệ một cái.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện Lăng Vệ không ám chỉ bất cứ điều gì khác.

“Nếu cảm thấy áy náy, anh cứ gọi điện nói thật với mẹ.”

“Mẹ vừa phẫu thuật xong, tim còn chưa ổn định.” Lăng Khiêm đúng lúc xen vào một câu.

“Anh không có ý như vậy.”

“Thế thì, chúng ta bây giờ là đồng lõa, anh.”

“Sao kia?”

“Đồng lõa nói dối.” Lăng Hàm nhếch khóe môi, cười nói “Không phải ư?”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cứ như vậy êm đềm kết thúc.

Lăng Vệ bận bù đầu bù cổ, trong giờ phút mấu chốt cũng không quá lưu tâm đến chuyện vừa rồi. Chỉ vài phút sau, anh đã quẳng đoạn hội thoại ấy ra sau đầu, tiếp tục cần mẫn đọc tài liệu.

Trong cùng ngày, một cỗ xe dát bạc dòng mới nhất được đưa tới Thường Thắng Tinh.

Có lẽ muốn tặng con trai một bất ngờ, lúc trò chuyện ban sáng Lăng phu nhân không hề nhắc tới hôm nay sẽ chuyển xe đến cho Lăng Vệ, chỉ thoáng nói một câu “Mẹ không quên quà tặng cho con.” mà thôi.

Món quà to lớn đắt đỏ này, cho thấy Lăng phu nhân yêu chiều anh đến nhường nào.

Mặc dù không ham mê xe xa xỉ, Lăng Vệ vẫn có thể cảm nhận sâu sắc tình cảm Lăng phu nhân dành cho mình, như bình thường, anh sẽ lập tức gọi cám ơn mẹ. Khổ nỗi, nghĩ đến cảnh nhìn thấy gương mặt mẹ hoàn toàn không hay biết gì bị cả nhà che giấu, bất luận là có ý tốt, anh vẫn cảm thấy nội tâm bất an.

Đêm đó, Lăng Khiêm và Lăng Hàm như cũ đều chỉ làm với anh một lần, nhưng động tác lại thô bạo hơn bình thường rất nhiều, phảng phất như muốn nghiền nát anh ra. Sau khi chấm dứt, Lăng Khiêm bế anh vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, không ngừng vuốt ve, hôn lên chữ “Khiêm” nằm nơi đầu vai.

“Đây là ước định của em và anh.”

Thái độ của hắn, làm Lăng Vệ bật cười nuông chiều “Em đó, đêm nay chẳng khác nào đứa con nít, cứ bám dính lấy người.”

“Tên của anh cũng in trên người của em, anh nhìn xem.” Lăng Khiêm mở chân ra, chỉ cho Lăng Vệ xem ấn ký ở chỗ đó “Hình xăm này nói rằng em thuộc về anh. Anh hôn nó một cái nhé, được không?”

Lăng Vệ sửng sốt một chút, mặt mày đỏ bừng “Em làm gì vậy à?”

“Em cũng thường hôn ấn ký trên người anh đó.”

“Căn bản là hai nơi khác nhau.”

“Dưới đây thì sao? Cho dù là chỗ đó thì em vẫn hay hôn bộ, còn hôn đến mức người anh run lẩy bẩy.”

Lăng Vệ nhìn trân trối hung khí dữ tợn đang có xu hướng dần ngóc đầu dậy, xấu hổ chuyển tầm mắt “Em chỉ biết đưa ra mấy yêu cầu làm người ta khó xử.”

“Vì thằng đệ em to quá hả? Đâu phải kiu anh nuốt hết toàn bộ đâu, chỉ là hôn lên hình xăm một cái thôi.”

Hai người ở trong phòng tắm cơ hồ phải tốn gấp đôi thời gian mới mở cửa bước ra. Lăng Hàm đang ngồi trên bàn chăm chú đọc sách ngẩng lên, nhìn sắc mặt ửng hồng khác lạ của Lăng Vệ, quay đầu lại nhìn Lăng Khiêm, ánh mắt trách cứ.

Lăng Khiêm nhún vai, giải thích “Không có trộm ăn mảnh gì đâu, chỉ là để anh hôn…”

“Im lặng ngay! Đồ đểu!”

Lăng Vệ từ phía sau vội vàng bịt cái miệng đang bép xép của hắn lại, lôi hắn đi ra một phòng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook