Quyển 9 - Chương 18
Phong Lộng
20/09/2020
Đem
Ngân Hoa hạm giấu trong một nơi bí mật ở chỗ sâu trong sơn cốc, là vì
bảo đảm Lăng Hàm đang ở lại bên trong được an toàn, Khi Lăng Vệ đi bộ
đến nam Bỉ Đốn thành, hoạt động buôn bán giao thương vừa mới chấm dứt,
dòng người bốn phía lại có tác dụng che dấu cậu rất tốt. Khoảng thời
gian gần đây luôn bôn ba trôi dạt, cũng không có tâm tư đâu mà để ý đến
tóc, Lăng Vệ dùng ngón tay phẩy phẩy tóc, làm nó tận lực rũ xuống, hỗn
độn mà che cái trán cùng phần lớn lông mi.
Mấy dãy hoa trắng tưởng niệm trên quảng trường xếp thành hàng dài, có mấy người làm tình nguyện đang làm hoạt động phát khăn quàng cổ màu đỏ được sản xuất tạm thời, cậu cúi thấp đầu chen vào trong đám người, lĩnh một cái, giống những người khác, đem khăn quàng cổ thật dài quấn trên cổ.
“Xin hỏi chỗ nào có hiệu thuốc?” Lăng Vệ đi qua một cái phố, hỏi một tình nguyện viên khác đứng ở ven đường truyền phát đơn tình nguyện. Một bên vừa nói chuyện, một bên không ngừng mà rầu rĩ ho khan, đem khăn quàng cổ kéo lên che đến mũi, “Tôi cần mua vài liều thuốc.”
Tháng Mười một, nam Bỉ Đốn thành đã có gió lạnh từng trận, số người bị bên cảm cúm, phong hàn không phải là ít, người ta thoạt nhìn bộ dáng Lăng Vệ sẽ cho rằng cậu là vì không muốn lây bệnh cho người khác mà che khuất miệng mũi.
Dù có là người bị toàn Liên Bang biết rõ mặt mũi, nhưng bên trên có tóc đen che đậy, phía dưới có khăn quàng cổ che, cơ hồ chỉ lộ ra một đôi đen láy tỏa sáng, tình nguyện viên này quả nhiên không thể nhận ra cậu.
“Đi thẳng về phía trước mặt rồi quẹo phải, đấy là hiệu thuốc lớn nhất.”, tình nguyện viên tốt bụng mà chỉ đường.
“Cám ơn.”
Lăng Vệ rất nhanh đã tìm đến được chỗ hiệu thuốc mà người kia đã nói, quy mô quả thật rất lớn, bên trong có khoảng mười người khách đang mua thuốc, cậu tận lực để không bị chú ý mà đến trước quầy dược phẩm sang quý, nhẹ nhàng gõ gõ tấm chắn thủy tinh, “Ở đây có bán ống thuốc duy sinh không?”
“Có, tiên sinh. Ngài có thể cho tôi xem sổ tín dụng của ngài một chút không?”
Mấy loại dược vật giống nhau khác đều có thể mua được, nhưng ống thuốc duy sinh bởi vì giá cả rất cao, nên được phá lệ đặt ở trong quỹ bảo hiểm trên cao được làm từ thủy tinh cường lực, người bán thuốc nhìn thấy khách cầm một sổ tín dụng giơ lên, nhận ra đây là một sổ tín dụng cấp cao, ân cần mà mở quỹ bảo hiểm ra, lấy ra một hộp ống thuốc duy sinh.
“Có loại khác không?”, Lăng Vệ nhìn lướt qua chú thích ghi bên ngoài một thuốc một chút, lắc lắc đầu “Tôi muốn loại tốt nhất.”
“Đây là loại tốt nhất rồi, tiên sinh. Loại R1, hôm nay mới dùng phi thuyền Tinh Tế vận chuyển đến đây.”
Một tầng u ám đen đặc bao trùm Lăng Vệ, cậu nhíu chặt mày.
“Tôi muốn lấy loại R15, giá cả nhiều ít không quan trọng.” Lăng Vệ trầm giọng nói.
Thuốc chữa bệnh được phân phối trong Ngân Hoa hạm chính là loại R15.
Mà loại thuốc viên chức bán thuốc vừa lấy ra này, cấp bậc rất thấp, đối với vết thương nghiêm trọng của Lăng Hàm cơ hồ không thể trợ giúp gì được .
“Ngài đùa gì vậy?”, viên chức sửng sốt một chút, “R15 là dược phẩm đặc hiệu chuyên dụng của Quân bộ, thứ tốt như vậy, chỉ có quan quân đủ cấp bậc mới có thể dùng. Ngài nói chính là T15 phải? T15 còn không bằng R1, cái đó nơi này chúng tôi cũng có.”
Lăng Vệ lập tức phản ứng kịp thời, cười nói, “A, tôi cũng chỉ là mua giùm một người bạn, hắn dặn dò nói muốn mua cái gì 15, cũng có lẽ là tôi nghe lầm một chữ đầu, phải là T15. Ông lấy giùm tôi một hộp đi.”
Cậu đem số tín dụng đưa cho viên chức, trước khi có người nghi ngờ, cầm lấy sổ cùng dược vật được gói kỹ vội vàng đi ra khỏi hiệu thuốc.
Vài màn hình lập thể lớn trên đường đều đang phối hợp trình phát hoạt động đưa tiễn hôm nay, quan tin tức lấy âm điệu đau xót bá cáo về tình hình của Thủy Hoa tinh, “… Đã phái ra đội cứu viện, nhưng bởi vì tình huống hiện tại của Thủy Hoa tinh nguy hiểm ác liệt, đội cứu viện hiện nay dự tính…”
“Thủy Hoa tinh hệ lấy nguồn sinh lực khai thác làm chủ đạo, cư dân trên năm khối tinh cầu khoảng sáu ngàn ba trăm vạn, quân phòng thủ thường trú ở căn cứ khoảng hai mươi hai vạn, căn cứ khác phỏng chừng, số người tử vong trên hạm đội Liên Bang cũng đạt tám mươi vạn.”
“Có tin tức mới cho biết tai nạn ở Thủy Hoa tinh vô cùng có khả năng do kẻ địch của Đế Quốc một tay đạo diễn.”
“Công quan bộ của vương tộc chứng thực, khi nghe tin tức hàng tỉ dân chúng vô tội Liên Bang của Thủy Hoa tinh hệ bị hại, Nữ vương Bệ hạ cảm thấy đau xót bi phẫn cực độ, thậm chí đã có mấy lần khóc ngất, đội ngự y đã phụng chiếu vào cung, tùy lúc khám bệnh.”
“Một vị Tướng quân trong lịch sử Liên Bang đã anh dũng hi sinh vì trên chiến trường vì nhiệm vụ là Thượng đẳng Tướng quân Quân bộ Lăng Thừa Vân, con trai Lăng Khiêm cũng theo cha xuất chinh…”
Lăng Vệ dừng bước lại, quay đầu về phía phát ra tiếng nói, nhìn màn hình vô cùng to lớn chiếm cứ một khoảng phía tường ngoài của tòa nhà lớn.
Trên màn ảnh đặt song song hai tấm ảnh chụp nửa người, đều là quân phục màu đen Liên Bang, dù hai khuôn mặt có chênh lệch nhau về tuổi tác, nhưng trong mắt biểu lộ kiên nghị, khí thế sắc bén già giặn, có thể thấy được hai người có chung huyết thống.
Lăng Vệ ngẩng đầu, nhìn hai khuôn mặt quen thuộc, bị phóng lớn đến như vậy, giống như duỗi ra tay là có thể chạm đến, giống như trong không khí hô hấp, có thể ngửi được hương vị thản nhiên độc đáo trên người bọn họ.
Ba…
Lăng Khiêm…
Trái tim đau nhức.
Giống như trường đao cắm thẳng vào trong ngực, liều lĩnh đem tất cả áp lực cảm xúc tại nơi sâu nhất mà khuấy đảo lên.
Hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Lăng Vệ nắm chặt nắm tay, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, mượn sự đau đớn này nhắc nhở bản thân tỉnh táo, không thể để lộ cảm xúc.
Máu tươi từ trong khe hở chảy ra, cậu nhanh chóng xoa xoa lòng bàn tay vào một góc vải dệt rũ xuống của khăn quàng cổ, xoay người đi đến quảng trường.
Khăn quàng cổ có màu đỏ như máu, bị dính máu tươi cũng không rõ ràng, nhưng mà, cậu rất nhanh phát hiện mình bị theo dõi. Lăng Vệ tài tình mà ở quảng trường đi một vòng tròn, phát hiện đối phương rõ ràng đã được huấn luyện qua, cũng không bị cắt đuôi, lại còn không nhanh không chậm mà cách phía sau cậu hai mươi bước đuổi theo.
Tựa hồ chỉ có một người theo dõi.
Trên quảng trường rất trống trải, gió lại đặc biệt lớn, vòng hoa tưởng niệm mọi người để lại bị gió thổi rơi rụng tùm lum xung quanh, trong đó một đóa run rẩy rớt xuống dưới chân Lăng Vệ, cậu dừng lại, xoay người nhặt lấy cành hoa, lợi dụng cơ hội cúi đầu xuống, cậu dấu diếm bộ dạng mà đánh giá một chút người theo dõi kia, cảm thấy một tia kinh ngạc.
Cậu trốn vào một ngõ tắt nhỏ yên lặng, dán vào tường mai phục tại khúc ngoặc, người nọ đi đến đây, Lăng Vệ mạnh mẽ đi lên, đem hắn đặt lên tường.
Nòng súng súng bắn tia laser lạnh như băng để tại động mạch cổ của hắn.
“Vì sao theo dõi ta?” Lăng Vệ lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị) hỏi.
“Trưởng quan, là tôi…”
“Tôi biết, Quan Quân nhu Trần Anh, vì sao cậu xuất hiện tại Bạch Tháp tinh?”, lực tay Lăng Vệ một chút cũng không thả lỏng, họng súng vẫn tràn ngập uy hiếp mà chĩa vào người trước mặt, ánh mắt lãnh liệt, “Trả lời vấn đề của tôi.”
Từng đảm đương chức Quan Quân nhu trên Lăng Vệ hạm, Trần Anh, bị đè niết đến hô hấp dồn dập, mặt đến mức đỏ bừng, đứt quãng mà nói, “Sau khi trưởng quan bị gia tộc Lawson mang đi, đại bộ phận người trên Lăng Vệ hạm đều bị điều đi rồi. Tôi bị phái đến nhậm chức ở hậu cần nguồn sinh lực căn cứ Bạch Tháp nhân tạo tinh, hôm nay được nghỉ mới vào trong thành đi loanh quanh một chút.”
Mí mắt Lăng Vệ rũ xuống, liếc đến cố tay trống trơn của hắn một cái, thuần thục mà điều tra trên người hắn.
Chỉ có một sổ tín dụng quan quân, cùng một chuỗi chìa khóa.
“Tôi là quan hậu cần căn cứ, không mang theo súng tùy thân.”
“Máy thông tín đâu?”
“Máy thông tín bị hư, cho nên hôm nay mới đến nam Bỉ Đốn mua.”
Hợp tình hợp lý.
Ở trong này gặp nhau, chính là một sự trùng hợp.
“Vì sao theo dõi tôi?”
“Ở hiệu thuốc nghe thấy có người nhắc tới R15, đây là quân dụng phẩm, ngài lại che mặt, tôi tưởng gian tế của Đế Quốc… Sau đó lại đi theo, cảm thấy thân hình nhìn từ phía sau lưng rất quen thuộc, mới biết được là trưởng quan ngài.”
“Cậu có nói cho bất kỳ ai không?”
“Không có.”
Lăng Vệ đánh giá hắn, chậm rãi buông tay ra.
Súng bắn tia laser vẫn như cũ nắm trong bàn tay, nhưng nòng súng đã quay xuống .
Trần Anh ôm lấy cái cổ bị đè đến phát đau hít sâu vài cái, mới quay đầu nhìn về phía cậu, trong ánh mắt mang theo kích động, “Tôi vừa rồi vẫn hoài nghi, còn không dám xác định. Thật sự không nghĩ tới, vậy mà có thể ở chỗ này gặp được Quan chỉ huy. Từ sau khi mất đi liên lạc với Quan chỉ huy ở căn cứ Trung Sâm, sau đó muốn biết được tung tích của ngài, cũng chỉ có thể nghe tin tức. Hôm trước người đưa hung tin đến nơi này, tôi còn mời hắn uống hai chén, nhắc tới Quan chỉ huy, còn cảm thán không biết đến lúc nào mới có thể được trở lại làm việc dưới trướng của ngài. Cùng ngài đồng thời tác chiến, thật sự là rất sảng khoái .”
Lăng Vệ trầm giọng nói, “Cậu hẳn là biết Al Lawson treo giải thưởng cho người bắt được tôi? Lý do là thần trí tôi không rõ, không có năng lực tự gánh vác.”
Không khí lập tức lạnh xuống.
Trần Anh xấu hổ mà ho khan một tiếng, “Đồng nghiệp trên Lăng Vệ hạm không có ai tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ này đâu, tất cả mọi người nói đây là Quân bộ… Haiz, chúng tôi chỉ là quan quân phổ thông, cũng không có khả năng biết sự tình bên trong đại lâu Quân bộ. Tóm lại, chỉ cần là người đã từng cùng kề vai chiến đấu với Quan chỉ huy, đều thủy chung đứng về phía Quan chỉ huy.”
Đề cập đến đề tài mẫn cảm này của Quân bộ khiến người ta cảm thấy thực sự không thoải mái.
Trần Anh cũng không có nói tiếp vấn đề này, ngược lại nhắc tới một sự kiện khác, “Đúng rồi, vừa rồi ngài ở trong hiệu thuốc là muốn mua R15?”
“Đúng vậy, ” nhớ tới người trước mặt từng là cấp dưới của mình, bây giờ đang nhậm chức ở hậu cần căn cứ, tinh thần Lăng Vệ rung lên, “Cậu có cách gì giúp tôi không?”
“Tất nhiên sẽ gặp rắc rối một chúy, nhưng nếu là Quan chỉ huy yêu cầu… Ngài muốn nhiều ít?”
“Năm mươi ống.”
Suy xét từ quá trình tìm kiếm mua thuốc đến cuộc gặp mặt đầy phiêu lưu không ngờ tới của mình, tình huống của Lăng Hàm cũng không biết có tiếp tục chuyển biến xấu hay không, Lăng Vệ nói đại ra số lượng.
Trần Anh hiện ra bộ dáng thực khó xử.
“Nếu không thì, ba mươi cũng được.” Lăng Vệ chờ mong mà theo dõi hắn, “Tôi có mang theo sổ tín dụng, không ghi tên, có rất nhiều tiền, nếu…”
“Đây là quân nhu phẩm, tiền không giải quyết được vấn đề. Kệ đi, dù sao cũng đều là vi phạm rồi, tôi sẽ lấy năm mươi ống cho ngài.”
“Nhưng mà, ngươi sẽ phải chịu kiểm tra sao?”
“Không có việc gì, dược vật mỗi tháng đều có lượng hao tổn tự nhiên, chỉ cần ghi số lượng hao tổn mấy tháng là được.”
Lăng Vệ giống như trong chỗ chết tìm được đường sống, giải quyết được vấn đề dược vật của Lăng Hàm, tảng đá lớn trong lòng như được dỡ xuống. Cậu cảm kích mà nhìn về phía cấp dưới của mình, thấp giọng nói, “Cám ơn cậu, sau này tôi… nhất định sẽ báo đáp.”
“Trưởng quan đang nói cái gì vậy? Nếu không phải Quan chỉ huy ngài xuất sắc, Lăng Vệ hạm lại nhiều lần lập nhiều công lớn, tôi cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn được phong tấn tới chức Thượng úy. Mọi người ai cũng hâm mộ chúng tôi ngày đó được làm việc dưới trướng của ngài. Nói báo đáp, phải là tôi báo đáp trưởng quan mới đúng.”
Trong lòng Lăng Vệ một trận ấm áp.
Không nghĩ tới tại đây trong thời điểm khó khăn này, có thể giống như ma xui quỷ khiến mà gặp lại chiến hữu. Giống như rất nhiều tiền bối đã nói trước đây, tình nghĩa của quân nhân từng sóng vai chiến đấu trước mặt tử thần, bất luận thứ gì cũng không thể thay thế.
“Căn cứ ngay tại đây, cách nam Bỉ Đốn thành 12km, R15 phải đến căn cứ lấy. Chúng ta hẹn một chỗ nào đấy, ngài ở đó chờ tôi, tôi lấy được sẽ lập tức đến gặp ngài ngay.”
“Không, tôi đi với cậu.”
Trần Anh kinh ngạc quét mắt nhìn Lăng Vệ một cái, lập tức hiểu được, Quan chỉ huy cực kỳ cẩn thận.
“Nếu không được thì thôi, chúng ta chia tay nhau tại đây, tôi sẽ lập tức rời khỏi Bạch Tháp tinh.”, Lăng Vệ dùng khẩu khí không lưu lại đường sống nói.
Cậu là người rất ôn hòa, nhưng mà trong lúc không có nhiều thời gian như thế này, chỉ cần hơi chần chờ một chút, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng người cậu coi trọng nhất… Mấy cái loại ôn hòa gì đó dẹp sang một bên đi!
Đột nhiên, Lăng Vệ tựa hồ hiểu được Lăng Hàm vì sao chính là Lăng Hàm.
Luôn là như vậy, tỉnh táo, lạnh lùng, lãnh đạm.
Luôn luôn sắc bén, không chút lưu tình, lãnh khốc giống như một khối băng cứng.
Nếu trong lòng giữ lấy chấp niệm phải bảo vệ người mình yêu thương quá lâu, quá sâu, nếu không thể dễ dàng tha thứ bất cứ một ai gây ra cho người đó dù chỉ là một chút tổn thương, lập tức sẽ không chút do dự mà đá văng ra tất cả những thứ có khả năng tạo thành bất lợi, cũng sẽ trở thành cái dạng ngoan tuyệt lạnh như băng.
Có lẽ là như vậy…
“Không sao, tôi mang ngài tới đó. Trước tiên tôi phải nói một chút, tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ, người chịu trách nhiệm ở căn cứ rất ít, nhưng vẫn có khả năng gặp nguy hiểm .”
Trần Anh đưa Lăng Vệ đến bãi đỗ xe quảng trường nam Bỉ Đốn, loại xe bay nhỏ không chút thu hút kia của hắn đậu ở chỗ này.
Trần Anh phụ trách lái xe, Lăng Vệ ngồi ở trên ghế phó điều khiển bên cạnh hắn.
Một bên đem xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe, khóe mắt Trần Anh liếc nhìn tay cậu một cái, “Ngài vẫn có ý định dùng vật kia chỉa vào người tôi sao?”
Lăng Vệ thẹn thùng mà cười một chút, hồ sơ của mỗi quan quân trên Lăng Vệ hạm cậu đều nắm được kỹ càng tỉ mỉ, biết kỹ thuật vật lộn Trần Anh rất kém, hơn nữa Trần Anh đang lái xe, mà trên người cũng không có đeo súng.
Lăng Vệ đem súng bắn tia laser thu hồi về ngang hông, dùng vạt áo rũ xuống che .
Lái xe ra khỏi nam Bỉ Đốn thành, rất nhanh chuyển nhập vào trạng thái bay, tựa như một con chim nhỏ vội vã mà linh hoạt.
“Tình huống căn cứ như thế nào? Tôi nhớ rõ lần trước đến đấy, cấp bậc phòng vệ nơi này ở mức số 3.”
Trần Anh lái xe, nhìn về phía trước nói, “Lúc trước có thử qua tăng lên một bậc một chút, bởi vì sự việc Quan chỉ huy ngài mất tích, tất cả căn cứ đều tăng lên tới một bậc. Nhưng mà hiện tại lại trở lại như bình thường, hình như là do vụ nổ mạnh ở Thủy Hoa tinh đã xảy ra như vậy, tài nguyên không thể hao phí trong việc tìm kiếm Quan chỉ huy, dù sao lần tai nạn này cũng khiến mỗi căn cứ đều loạn thành một đoàn, bên kia đại lâu Quân bộ phỏng chừng cũng luống cuống lắm, cả ngày đem nhân viên cùng vật tư điều đến điều đi. Nơi nơi là khuôn mặt mới, lộn xộn, cho nên, tôi mới dám đáp ứng cho ngài cùng đi.”
Lăng Vệ cười khổ.
Bên kia đại lâu Quân bộ hẳn không phải là luống cuống, mà là người người khắp nơi đang âm thầm phân cao thấp.
Al Lawson không kiêng nể gì, lấy việc công làm việc tư mà hao phí tài nguyên của Quân bộ đuổi bắt mình, vấn đề này chắc chắn cũng có người nhìn không vừa mắt, mượn cơ hội này đem cấp bậc hạ xuống, rõ ràng là không nể mặt nể mũi gia tộc Lawson mà.
Cũng có lẽ là Tu La gia làm.
Không nghĩ tới, gia tộc Lawson cùng Tu La gia đấu đá, lại cho mình cơ hội đục nước béo cò.
Đồng thời trái tim cũng có chút băng giá.
Liên Bang vừa mới gặp phải tình trạng nguy khốn, mất đi hạm đội khổng lồ như thế, ba làm Thượng đẳng Tướng quân bỏ mình, đến thời điểm này, những người trong đại lâu Quân bộ, tâm tư chỉ còn đặt ở việc ngươi lừa ta gạt mà thôi.
Tháp tín hiệu cao ngất của căn cứ đã xuất hiện trong tầm nhìn, từ xa nhìn tới, có mấy điểm đen nhỏ xẹt qua trong không, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Những cái đó là chiến cơ mini Hắc Ưng?”, Lăng Vệ thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, hiện tại mỗi căn cứ đều được phân đến một ít, tôi thì chả có vấn đề gì, nhưng mà nhóm điều khiển viên thì cực kỳ cao hứng, dù sao được làm việc trên cơ hình tiên tiến cũng rất sảng khoái. Uỷ ban quân bị cuối cùng cũng đưa ra một quyết định làm mọi người cực kỳ vui vẻ.”
Nhưng mà, một người uỷ viên nghiêm túc cố gắng cải thiện quân bị Liên Bang như vậy, có thể nói là khiến cho Uỷ ban quân bị trở nên có trách nhiệm, hiện tại đang nằm trong Ngân Hoa hạm cách nơi này không xa lắm, trong tình trạng hấp hối.
Gia tăng phân phát chiến cơ mini Hắc Ưng tới các căn cứ, là Lăng Hàm ra sức ủng hộ, sở dĩ Lăng Vệ biết chuyện này, là bởi vì Lăng Hàm đã từng thảo luận qua với Lăng Vệ.
“Được rồi, chúng ta đến nơi rồi, ngài chờ một chút, đừng nói chuyện.”
Xe bay dừng lại tại cửa lớn căn cứ, phát hiện trung đội trưởng trở lại, có thể là bởi vì ngày nghỉ, không ít người đi ra ngoài chơi, bây giờ là lúc quay trở về, rất nhiều xe đang vào vào ra ra.
“Chơi vui không? Nghe nói ở nam Bỉ Đốn thành hôm nay có hoạt động tưởng niệm. Đây là ai?” Thủ vệ rất quen thuộc với Trần Anh.
Trần Anh theo bản năng mà liếc mắt nhìn súng bắn tia laser Lăng Vệ giấu bên hông một cái, thuận miệng trả lời, “Người từ cửa hàng nam Bỉ Đốn phái tới kiểm tra chất lượng quần áo mùa đông mới, tôi tiện đường nên đưa hắn đi một đoạn. Muốn xem thẻ xuất nhập bình dân của hắn không? Để tôi tìm một chút, hẳn là đặt ở phía sau chỗ ngồi, chờ một chút.”
Bíp! Bíp ——!
Mấy chiếc xe đang xếp hàng ở phía sau chờ đến mức không kiên nhẫn được nữa, liều mạng bấm còi. Còn có một chiếc xe hình như vội vã trở về, không khống chế tốt tốc độ, nhẹ đụng phải đuôi xe của xe ở phía trước, « rầm » một cái phát ra tiếng vang.
Có vệ binh duy trì kỷ luật nhanh chóng chạy tới.
“Không cần tìm, nhanh đi vào thôi. Đừng chắn đường .”
Xe bay thoải mái chạy đến đại lâu thuộc loại Bộ Hậu cần trong căn cứ, Trần Anh đi vào phòng bình thường công tác. Thời gian này trong đại lâu chỉ có vài thủ vệ canh phòng, trong phòng không có người khác.
Lăng Vệ không nhanh không chậm mà đi theo, một tấc cũng không rời, sau khi vào cửa nghiêm túc khóa trái của lại.
“Quan chỉ huy, tận trọng này mà ngài cũng đi theo vào được.” Trần Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“R15 ở đâu?”
“Đương nhiên là trong kho hàng, ngài cũng muốn cùng đi qua sao?”
“Đương nhiên.”
Trần Anh hít một hơi, không biết làm thế nào mà nói, “Tôi biết ngài không tín nhiệm tôi, tốt thôi, tôi có quyền hạn mở ra kho hàng, có thể mang ngài đi cùng. Nhưng ngài không thể mang bộ dạng này đi vào được, thay cái này đi.”
Hắn lấy từ phía sau cửa ra một bộ quân trang.
“Đây là quân trang đặc biệt của Trung úy, trước tiên mượn mặc cái đã, ngài chờ một chút, ” hắn đi qua, đưa tay dò phía dưới bàn làm việc, lục lọi một chút, lấy ra một thẻ thông hành, đưa cho Lăng Vệ, “Người này luôn là đem thẻ thông hành giấu ở chỗ này, còn tưởng rằng rất kín đáo. Quan chỉ huy, ngài nên tận lực dùng mũ che trở mặt. May mắn hiện tại ở cửa mấy kho hàng đều là binh lính canh gác mới được điều tới, bọn họ không quen thuộc quan quân Bộ Hậu cần. Nhanh thay quần áo đi, không có nhiều thời gian đâu.” Hắn nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường.
Thời điểm này cũng không rảnh mà đi tìm phòng thay quần áo, Lăng Vệ ở trước mặt cấp dưới cũ của mình cởi y phục trên người, thân trên rắn chắc mạnh mẽ hiện ra, làn da nhẵn nhụi màu lúa mạch, phía trên có vài vết thương lưu lại do va chạm khi điều khiển chiến cơ, càng làm nổi bật thêm khí phách dũng cảm cùng nghiêm nghị.
Quần cũng phải thay.
Thời điểm mở ra dây lưng, Lăng Vệ theo bản năng mà hơi nghiêng người.
Trong nháy mắt khi xoay qua chỗ khác, trên cổ truyền đến đau nhức mãnh liệt.
Cậu lập tức cong thân thể lên xoay người định phản công, nhưng cái đập phía sau gáy đau đến suýt ngất khiến cho năng lực hành động của cậu giảm xuống, nắm tay đánh vào trong không khí, giây tiếp theo, trên mặt lại hung hăng trúng một quyền, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
“Ngươi tên phản bội!”
Lưng Lăng Vệ dán vào tường phía sau, phẫn nộ mà trừng người đã cướp mất súng bắn tia laser trên tay cậu.
Hiện tại, đến phiên cậu bị họng súng lạnh như băng chĩa vào người.
“Không cần phải nói khó nghe như vậy, ta chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi, cấp trên nói, bất luận kẻ nào phát hiện ngươi đều phải báo cáo cho hẳn. Tại nam Bỉ Đốn phát hiện ra ngươi, thật sự là trời cho ta cơ hội mà. Nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ, hai mươi ngày trước quan quân trên Lăng Vệ hạm đều nhận được thông tri, nếu như có thể đem ngươi bắt giao cho Al Lawson, phải là bắt sống mới được. Chẳng những có thể có được một số tiền khổng lồ, còn có thể liên tiếp thăng hai cấp, ta nhờ ở dưới sự chỉ huy xuất sắc của ngươi được tấn phong tới chức Thượng úy, hiện tại nhờ phúc của ngươi, rất nhanh sẽ trở thành Trung tá thôi. Chớ có trách ta không nể tình cũ, bởi vì nếu ta biết mà không báo, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm. Ta cũng không muốn đắc tội Tướng quân Quân bộ.”
“Cậu hà tất phải lừa tôi đến nơi này, lúc ấy tại quảng trường có thể gọi người bắt tôi.”
“Bộ dáng ngươi che dấu kỹ như vậy, ta còn chưa có xác định, cũng không có máy thông tín trong tay, không có cách nào phát ra tin tức, nên vẫn muốn luôn theo sát ngươi, không phải danh hiệu Trung tá của ta phải trông cậy vào ai đó sao? Chờ ta rốt cuộc xác định được, súng bắn tia laser của ngươi đã chĩa vào người tôi. Nếu lúc ấy ta làm bừa, ngươi sẽ không chút do dự mà giết ta.”
“Tuyệt đối là như vậy.”, ánh mắt Lăng Vệ tràn ngập sát ý.
“Tính cảnh giác của ngươi rất cao, dù lúc ở trên xe, ngồi ở bên cạnh ta, tay cũng vẫn luôn giấu ở dưới quần áo nắm cây súng này, họng súng tùy thời khắc sẽ chĩa vào ta, đúng không?” Trần Anh lắc lắc họng, “Đừng lộn xộn, Quan chỉ huy, kỹ năng vật lộn của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi làm sao nhanh bằng súng bắn tia laser. Lawson gia muốn ngươi sống, nhưng cũng không có nói không thể đánh gãy tay chân ngươi.”
Có một việc hắn không có nói dối, hôm nay đi nam Bỉ Đốn thành đúng là bởi vì máy thông tín bị hư, muốn mua một cái mới. Hiện tại trên người hắn cũng không có máy thông tín, cho nên, ánh mắt của hắn gắt gao chăm chú nhìn vào trên người Lăng Vệ, lui ra phía sau hai bước, tính toán dùng máy thông tri trên bàn làm việc, báo cáo với thượng cấp hắn đã bắt được Lăng Vệ, mới phát hiện đèn báo hiệu trên thiết bị liên lạc không biết vì sao lúc này lại chuyển sang màu đỏ, đang ở trong trạng thái không thể sử dụng.
“Là ngươi làm?”
Trần Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua phía trên cửa phòng, đèn nơi đó cũng là màu đỏ.
Hắn nhớ lại, vừa rồi Lăng Vệ đi theo phía sau hắn tiến vào, là Lăng Vệ đã đóng cửa.
“Tôi dùng thiết bị khóa trái không người, máy thông tín cùng cửa phòng đã nằm trong trạng thái cấm sử dụng.”, Sau khi bị đánh lén, Lăng Vệ nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy với Trần Anh, chủ yếu chỉ là vì chờ đợi đèn xanh chuyển sang màu đỏ. Cậu lãnh tĩnh mà nói, “Hiện tại không có cách nào truyền ra tin tức, chỉ có thể cùng tôi đợi chung một chỗ.”
Trần Anh mãnh liệt sửng sốt, ngay sau đó nhe răng cười lên.
“Trong tin tức nói ngươi thần trí không rõ, bây giờ cuối cùng ta cũng tin rồi. Ngươi cho là dùng mấy loại kỹ xảo nhỏ nhặt này là có thể trốn thoát sao? Thời gian ở cùng với ta, chờ ta hơi buông lỏng cảnh giác, ngươi liền đoạt súng đem chế trụ ngược lại ta phải không? Không không, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi, Quan chỉ huy. Ngươi quên mất ta đã được phong tấn tới chức Thượng úy .”
Hắn cũng không tình nguyện để Lăng Vệ ở gần có cơ hội đẩy ngã mình, dùng súng bắn tia laser khiến cho Lăng Vệ đứng ở ngõ ngách cách mình xa hơn lúc nãy, chính mình chậm rãi thối lui đến cạnh cửa.
Quan quân từ cấp Thượng úy trở lên đều sẽ có được mật mã cá nhân của mình, để giải quyết vấn đề cửa phòng tương ứng dẫn đến văn phòng bị khóa trái chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Trần Anh mở ra thiết bị khống chế trên tường, ở mặt trên nhập vào tám con số.
Tích.
Theo thanh âm điện tử rất nhỏ, khóa trên cửa mở ra, máy thông tín trên bàn làm việc cũng khôi phục trạng thái làm việc.
Trần Anh đắc ý quay đầu, “Tốt lắm, hiện tại ngươi nên thành thành thật thật …”
Một dòng điện lưu kích thích đột nhiên chạy thoáng qua thân thể, năm ngón tay buông lỏng, súng bắn tia laser từ bàn tay rớt xuống.
Lăng Vệ giống như một con sư tử mạnh mẽ đã phủ phục lâu ngày từ góc tường tiến về phía trước, tay trái một quyền đem hắn đánh ngã trên mặt đất, tay phải đồng thời thuận thế tiếp được súng bắn tia laser giữa không trung, cài trở lại bên hông.
Cậu khom lưng xuống, sờ soạng một hồi phía sau gáy Trần Anh, thu hồi miếng dán điện giật mini.
Cái này là lúc hai người gặp nhau, Lăng Vệ lúc soát rồi lặng lẽ dán trên người Trần Anh.
Trần Anh nằm trên mặt đất ngẩng đầu, không dám tin mà trừng cậu, “Ngươi…”
“Có người đã cảnh cáo ta, hiện tại ai cũng không thể tin tưởng, ta nghĩ lời hắn nói vẫn rất đúng. Nhưng mà, vẫn là muốn nói một tiếng cảm ơn với ngươi”, giày da của Lăng Vệ lạnh lùng dẫm trên đùi Quan Quân nhu, xoay người móc giấy thông hành nhập ngũ của hắn từ trong túi áo quân trang ra, “Cám ơn ngươi mang ta vào căn cứ, có giấy thông hành cùng mật mã cá nhân của ngươi, chuyện kế tiếp dễ làm hơn nhiều.”
Đồng tử Trần Anh đột nhiên co rút.
Mật mã cá nhân?
Hắn vừa rồi chính là vì lừa gạt mình trước mắt hắn không hề cố kỵ mà nhập vào mật mã cá nhân, cho nên mới…
Hèn hạ!
Hai chữ này mới hiện lên trong não, gáy hắn đã bị báng súng hung hăng đập một cái, hai mắt trắng dã rơi vào hôn mê.
Lăng Vệ không tiếp tục để ý tới tên cấp dưới cũ bị đánh ngất xỉu nữa, lèn mình vào cưa ra đến bên ngoài, rời đi trước, lãnh tĩnh mà đem văn phòng khóa trái lần thứ hai.
Cậu cũng không oán hận gì Trần Anh.
Hai đứa em trai nói qua vô số lần đến nỗi đóng kén trong tai, thế giới này rất tàn khốc, loài người là hiện thực, chỗ nào có người, chỗ đó sẽ có phản bội, sinh ra trong gia tộc tướng quân lớn nhất, đẹp đẽ nhật, chính là học được cách làm sao để sinh tồn.
Trần Anh, bất quá cũng là một người bình thường có tính tham lam mà thôi.
Loại thời điểm này, liều lĩnh hết thảy để trợ giúp mình, chỉ có thể được định nghĩa là kẻ điên đi.
Lăng Vệ thong dong mà xuyên qua hành lang, rời khỏi đại lâu.
Từ trước, khi còn chỉ huy Lăng Vệ hạm, cậu từng bổ sung nhiên liệu ở nguồn sinh lực căn cứ Bạch Tháp, biết đại khái vị trí của kho hàng hậu cần, lấy thân thủ của cậu cùng năng lực ứng biến, muốn né tránh tầm mắt thủ vệ cũng không khó, chủ yếu là phải có quyền hạn mở ra cửa phòng kim loại phòng hộ kia.
Nhưng mà, có giấy thông hành cùng mật mã cá nhân của quan quân Bộ Hậu cần, vấn đề đã không còn là vấn đề nữa.
Mười lăm phút sau, Lăng Vệ thành công tiến vào kho hàng dược vật hậu cần, trên danh sách có ghi ống thuốc duy sinh R15 được cất trong quầy thủy tinh cường lực, cậu nhập vào mật mã cá nhân của Trần Anh, cũng cắm thẻ thông hành của Trần Anh vào thiết bị quét thẻ, dụng cụ áp khí thủy tinh « xuy » một cái từ từ mở ra.
Cậu cầm một hơi ba hộp.
Mấy dãy hoa trắng tưởng niệm trên quảng trường xếp thành hàng dài, có mấy người làm tình nguyện đang làm hoạt động phát khăn quàng cổ màu đỏ được sản xuất tạm thời, cậu cúi thấp đầu chen vào trong đám người, lĩnh một cái, giống những người khác, đem khăn quàng cổ thật dài quấn trên cổ.
“Xin hỏi chỗ nào có hiệu thuốc?” Lăng Vệ đi qua một cái phố, hỏi một tình nguyện viên khác đứng ở ven đường truyền phát đơn tình nguyện. Một bên vừa nói chuyện, một bên không ngừng mà rầu rĩ ho khan, đem khăn quàng cổ kéo lên che đến mũi, “Tôi cần mua vài liều thuốc.”
Tháng Mười một, nam Bỉ Đốn thành đã có gió lạnh từng trận, số người bị bên cảm cúm, phong hàn không phải là ít, người ta thoạt nhìn bộ dáng Lăng Vệ sẽ cho rằng cậu là vì không muốn lây bệnh cho người khác mà che khuất miệng mũi.
Dù có là người bị toàn Liên Bang biết rõ mặt mũi, nhưng bên trên có tóc đen che đậy, phía dưới có khăn quàng cổ che, cơ hồ chỉ lộ ra một đôi đen láy tỏa sáng, tình nguyện viên này quả nhiên không thể nhận ra cậu.
“Đi thẳng về phía trước mặt rồi quẹo phải, đấy là hiệu thuốc lớn nhất.”, tình nguyện viên tốt bụng mà chỉ đường.
“Cám ơn.”
Lăng Vệ rất nhanh đã tìm đến được chỗ hiệu thuốc mà người kia đã nói, quy mô quả thật rất lớn, bên trong có khoảng mười người khách đang mua thuốc, cậu tận lực để không bị chú ý mà đến trước quầy dược phẩm sang quý, nhẹ nhàng gõ gõ tấm chắn thủy tinh, “Ở đây có bán ống thuốc duy sinh không?”
“Có, tiên sinh. Ngài có thể cho tôi xem sổ tín dụng của ngài một chút không?”
Mấy loại dược vật giống nhau khác đều có thể mua được, nhưng ống thuốc duy sinh bởi vì giá cả rất cao, nên được phá lệ đặt ở trong quỹ bảo hiểm trên cao được làm từ thủy tinh cường lực, người bán thuốc nhìn thấy khách cầm một sổ tín dụng giơ lên, nhận ra đây là một sổ tín dụng cấp cao, ân cần mà mở quỹ bảo hiểm ra, lấy ra một hộp ống thuốc duy sinh.
“Có loại khác không?”, Lăng Vệ nhìn lướt qua chú thích ghi bên ngoài một thuốc một chút, lắc lắc đầu “Tôi muốn loại tốt nhất.”
“Đây là loại tốt nhất rồi, tiên sinh. Loại R1, hôm nay mới dùng phi thuyền Tinh Tế vận chuyển đến đây.”
Một tầng u ám đen đặc bao trùm Lăng Vệ, cậu nhíu chặt mày.
“Tôi muốn lấy loại R15, giá cả nhiều ít không quan trọng.” Lăng Vệ trầm giọng nói.
Thuốc chữa bệnh được phân phối trong Ngân Hoa hạm chính là loại R15.
Mà loại thuốc viên chức bán thuốc vừa lấy ra này, cấp bậc rất thấp, đối với vết thương nghiêm trọng của Lăng Hàm cơ hồ không thể trợ giúp gì được .
“Ngài đùa gì vậy?”, viên chức sửng sốt một chút, “R15 là dược phẩm đặc hiệu chuyên dụng của Quân bộ, thứ tốt như vậy, chỉ có quan quân đủ cấp bậc mới có thể dùng. Ngài nói chính là T15 phải? T15 còn không bằng R1, cái đó nơi này chúng tôi cũng có.”
Lăng Vệ lập tức phản ứng kịp thời, cười nói, “A, tôi cũng chỉ là mua giùm một người bạn, hắn dặn dò nói muốn mua cái gì 15, cũng có lẽ là tôi nghe lầm một chữ đầu, phải là T15. Ông lấy giùm tôi một hộp đi.”
Cậu đem số tín dụng đưa cho viên chức, trước khi có người nghi ngờ, cầm lấy sổ cùng dược vật được gói kỹ vội vàng đi ra khỏi hiệu thuốc.
Vài màn hình lập thể lớn trên đường đều đang phối hợp trình phát hoạt động đưa tiễn hôm nay, quan tin tức lấy âm điệu đau xót bá cáo về tình hình của Thủy Hoa tinh, “… Đã phái ra đội cứu viện, nhưng bởi vì tình huống hiện tại của Thủy Hoa tinh nguy hiểm ác liệt, đội cứu viện hiện nay dự tính…”
“Thủy Hoa tinh hệ lấy nguồn sinh lực khai thác làm chủ đạo, cư dân trên năm khối tinh cầu khoảng sáu ngàn ba trăm vạn, quân phòng thủ thường trú ở căn cứ khoảng hai mươi hai vạn, căn cứ khác phỏng chừng, số người tử vong trên hạm đội Liên Bang cũng đạt tám mươi vạn.”
“Có tin tức mới cho biết tai nạn ở Thủy Hoa tinh vô cùng có khả năng do kẻ địch của Đế Quốc một tay đạo diễn.”
“Công quan bộ của vương tộc chứng thực, khi nghe tin tức hàng tỉ dân chúng vô tội Liên Bang của Thủy Hoa tinh hệ bị hại, Nữ vương Bệ hạ cảm thấy đau xót bi phẫn cực độ, thậm chí đã có mấy lần khóc ngất, đội ngự y đã phụng chiếu vào cung, tùy lúc khám bệnh.”
“Một vị Tướng quân trong lịch sử Liên Bang đã anh dũng hi sinh vì trên chiến trường vì nhiệm vụ là Thượng đẳng Tướng quân Quân bộ Lăng Thừa Vân, con trai Lăng Khiêm cũng theo cha xuất chinh…”
Lăng Vệ dừng bước lại, quay đầu về phía phát ra tiếng nói, nhìn màn hình vô cùng to lớn chiếm cứ một khoảng phía tường ngoài của tòa nhà lớn.
Trên màn ảnh đặt song song hai tấm ảnh chụp nửa người, đều là quân phục màu đen Liên Bang, dù hai khuôn mặt có chênh lệch nhau về tuổi tác, nhưng trong mắt biểu lộ kiên nghị, khí thế sắc bén già giặn, có thể thấy được hai người có chung huyết thống.
Lăng Vệ ngẩng đầu, nhìn hai khuôn mặt quen thuộc, bị phóng lớn đến như vậy, giống như duỗi ra tay là có thể chạm đến, giống như trong không khí hô hấp, có thể ngửi được hương vị thản nhiên độc đáo trên người bọn họ.
Ba…
Lăng Khiêm…
Trái tim đau nhức.
Giống như trường đao cắm thẳng vào trong ngực, liều lĩnh đem tất cả áp lực cảm xúc tại nơi sâu nhất mà khuấy đảo lên.
Hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Lăng Vệ nắm chặt nắm tay, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, mượn sự đau đớn này nhắc nhở bản thân tỉnh táo, không thể để lộ cảm xúc.
Máu tươi từ trong khe hở chảy ra, cậu nhanh chóng xoa xoa lòng bàn tay vào một góc vải dệt rũ xuống của khăn quàng cổ, xoay người đi đến quảng trường.
Khăn quàng cổ có màu đỏ như máu, bị dính máu tươi cũng không rõ ràng, nhưng mà, cậu rất nhanh phát hiện mình bị theo dõi. Lăng Vệ tài tình mà ở quảng trường đi một vòng tròn, phát hiện đối phương rõ ràng đã được huấn luyện qua, cũng không bị cắt đuôi, lại còn không nhanh không chậm mà cách phía sau cậu hai mươi bước đuổi theo.
Tựa hồ chỉ có một người theo dõi.
Trên quảng trường rất trống trải, gió lại đặc biệt lớn, vòng hoa tưởng niệm mọi người để lại bị gió thổi rơi rụng tùm lum xung quanh, trong đó một đóa run rẩy rớt xuống dưới chân Lăng Vệ, cậu dừng lại, xoay người nhặt lấy cành hoa, lợi dụng cơ hội cúi đầu xuống, cậu dấu diếm bộ dạng mà đánh giá một chút người theo dõi kia, cảm thấy một tia kinh ngạc.
Cậu trốn vào một ngõ tắt nhỏ yên lặng, dán vào tường mai phục tại khúc ngoặc, người nọ đi đến đây, Lăng Vệ mạnh mẽ đi lên, đem hắn đặt lên tường.
Nòng súng súng bắn tia laser lạnh như băng để tại động mạch cổ của hắn.
“Vì sao theo dõi ta?” Lăng Vệ lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị) hỏi.
“Trưởng quan, là tôi…”
“Tôi biết, Quan Quân nhu Trần Anh, vì sao cậu xuất hiện tại Bạch Tháp tinh?”, lực tay Lăng Vệ một chút cũng không thả lỏng, họng súng vẫn tràn ngập uy hiếp mà chĩa vào người trước mặt, ánh mắt lãnh liệt, “Trả lời vấn đề của tôi.”
Từng đảm đương chức Quan Quân nhu trên Lăng Vệ hạm, Trần Anh, bị đè niết đến hô hấp dồn dập, mặt đến mức đỏ bừng, đứt quãng mà nói, “Sau khi trưởng quan bị gia tộc Lawson mang đi, đại bộ phận người trên Lăng Vệ hạm đều bị điều đi rồi. Tôi bị phái đến nhậm chức ở hậu cần nguồn sinh lực căn cứ Bạch Tháp nhân tạo tinh, hôm nay được nghỉ mới vào trong thành đi loanh quanh một chút.”
Mí mắt Lăng Vệ rũ xuống, liếc đến cố tay trống trơn của hắn một cái, thuần thục mà điều tra trên người hắn.
Chỉ có một sổ tín dụng quan quân, cùng một chuỗi chìa khóa.
“Tôi là quan hậu cần căn cứ, không mang theo súng tùy thân.”
“Máy thông tín đâu?”
“Máy thông tín bị hư, cho nên hôm nay mới đến nam Bỉ Đốn mua.”
Hợp tình hợp lý.
Ở trong này gặp nhau, chính là một sự trùng hợp.
“Vì sao theo dõi tôi?”
“Ở hiệu thuốc nghe thấy có người nhắc tới R15, đây là quân dụng phẩm, ngài lại che mặt, tôi tưởng gian tế của Đế Quốc… Sau đó lại đi theo, cảm thấy thân hình nhìn từ phía sau lưng rất quen thuộc, mới biết được là trưởng quan ngài.”
“Cậu có nói cho bất kỳ ai không?”
“Không có.”
Lăng Vệ đánh giá hắn, chậm rãi buông tay ra.
Súng bắn tia laser vẫn như cũ nắm trong bàn tay, nhưng nòng súng đã quay xuống .
Trần Anh ôm lấy cái cổ bị đè đến phát đau hít sâu vài cái, mới quay đầu nhìn về phía cậu, trong ánh mắt mang theo kích động, “Tôi vừa rồi vẫn hoài nghi, còn không dám xác định. Thật sự không nghĩ tới, vậy mà có thể ở chỗ này gặp được Quan chỉ huy. Từ sau khi mất đi liên lạc với Quan chỉ huy ở căn cứ Trung Sâm, sau đó muốn biết được tung tích của ngài, cũng chỉ có thể nghe tin tức. Hôm trước người đưa hung tin đến nơi này, tôi còn mời hắn uống hai chén, nhắc tới Quan chỉ huy, còn cảm thán không biết đến lúc nào mới có thể được trở lại làm việc dưới trướng của ngài. Cùng ngài đồng thời tác chiến, thật sự là rất sảng khoái .”
Lăng Vệ trầm giọng nói, “Cậu hẳn là biết Al Lawson treo giải thưởng cho người bắt được tôi? Lý do là thần trí tôi không rõ, không có năng lực tự gánh vác.”
Không khí lập tức lạnh xuống.
Trần Anh xấu hổ mà ho khan một tiếng, “Đồng nghiệp trên Lăng Vệ hạm không có ai tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ này đâu, tất cả mọi người nói đây là Quân bộ… Haiz, chúng tôi chỉ là quan quân phổ thông, cũng không có khả năng biết sự tình bên trong đại lâu Quân bộ. Tóm lại, chỉ cần là người đã từng cùng kề vai chiến đấu với Quan chỉ huy, đều thủy chung đứng về phía Quan chỉ huy.”
Đề cập đến đề tài mẫn cảm này của Quân bộ khiến người ta cảm thấy thực sự không thoải mái.
Trần Anh cũng không có nói tiếp vấn đề này, ngược lại nhắc tới một sự kiện khác, “Đúng rồi, vừa rồi ngài ở trong hiệu thuốc là muốn mua R15?”
“Đúng vậy, ” nhớ tới người trước mặt từng là cấp dưới của mình, bây giờ đang nhậm chức ở hậu cần căn cứ, tinh thần Lăng Vệ rung lên, “Cậu có cách gì giúp tôi không?”
“Tất nhiên sẽ gặp rắc rối một chúy, nhưng nếu là Quan chỉ huy yêu cầu… Ngài muốn nhiều ít?”
“Năm mươi ống.”
Suy xét từ quá trình tìm kiếm mua thuốc đến cuộc gặp mặt đầy phiêu lưu không ngờ tới của mình, tình huống của Lăng Hàm cũng không biết có tiếp tục chuyển biến xấu hay không, Lăng Vệ nói đại ra số lượng.
Trần Anh hiện ra bộ dáng thực khó xử.
“Nếu không thì, ba mươi cũng được.” Lăng Vệ chờ mong mà theo dõi hắn, “Tôi có mang theo sổ tín dụng, không ghi tên, có rất nhiều tiền, nếu…”
“Đây là quân nhu phẩm, tiền không giải quyết được vấn đề. Kệ đi, dù sao cũng đều là vi phạm rồi, tôi sẽ lấy năm mươi ống cho ngài.”
“Nhưng mà, ngươi sẽ phải chịu kiểm tra sao?”
“Không có việc gì, dược vật mỗi tháng đều có lượng hao tổn tự nhiên, chỉ cần ghi số lượng hao tổn mấy tháng là được.”
Lăng Vệ giống như trong chỗ chết tìm được đường sống, giải quyết được vấn đề dược vật của Lăng Hàm, tảng đá lớn trong lòng như được dỡ xuống. Cậu cảm kích mà nhìn về phía cấp dưới của mình, thấp giọng nói, “Cám ơn cậu, sau này tôi… nhất định sẽ báo đáp.”
“Trưởng quan đang nói cái gì vậy? Nếu không phải Quan chỉ huy ngài xuất sắc, Lăng Vệ hạm lại nhiều lần lập nhiều công lớn, tôi cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn được phong tấn tới chức Thượng úy. Mọi người ai cũng hâm mộ chúng tôi ngày đó được làm việc dưới trướng của ngài. Nói báo đáp, phải là tôi báo đáp trưởng quan mới đúng.”
Trong lòng Lăng Vệ một trận ấm áp.
Không nghĩ tới tại đây trong thời điểm khó khăn này, có thể giống như ma xui quỷ khiến mà gặp lại chiến hữu. Giống như rất nhiều tiền bối đã nói trước đây, tình nghĩa của quân nhân từng sóng vai chiến đấu trước mặt tử thần, bất luận thứ gì cũng không thể thay thế.
“Căn cứ ngay tại đây, cách nam Bỉ Đốn thành 12km, R15 phải đến căn cứ lấy. Chúng ta hẹn một chỗ nào đấy, ngài ở đó chờ tôi, tôi lấy được sẽ lập tức đến gặp ngài ngay.”
“Không, tôi đi với cậu.”
Trần Anh kinh ngạc quét mắt nhìn Lăng Vệ một cái, lập tức hiểu được, Quan chỉ huy cực kỳ cẩn thận.
“Nếu không được thì thôi, chúng ta chia tay nhau tại đây, tôi sẽ lập tức rời khỏi Bạch Tháp tinh.”, Lăng Vệ dùng khẩu khí không lưu lại đường sống nói.
Cậu là người rất ôn hòa, nhưng mà trong lúc không có nhiều thời gian như thế này, chỉ cần hơi chần chờ một chút, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng người cậu coi trọng nhất… Mấy cái loại ôn hòa gì đó dẹp sang một bên đi!
Đột nhiên, Lăng Vệ tựa hồ hiểu được Lăng Hàm vì sao chính là Lăng Hàm.
Luôn là như vậy, tỉnh táo, lạnh lùng, lãnh đạm.
Luôn luôn sắc bén, không chút lưu tình, lãnh khốc giống như một khối băng cứng.
Nếu trong lòng giữ lấy chấp niệm phải bảo vệ người mình yêu thương quá lâu, quá sâu, nếu không thể dễ dàng tha thứ bất cứ một ai gây ra cho người đó dù chỉ là một chút tổn thương, lập tức sẽ không chút do dự mà đá văng ra tất cả những thứ có khả năng tạo thành bất lợi, cũng sẽ trở thành cái dạng ngoan tuyệt lạnh như băng.
Có lẽ là như vậy…
“Không sao, tôi mang ngài tới đó. Trước tiên tôi phải nói một chút, tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ, người chịu trách nhiệm ở căn cứ rất ít, nhưng vẫn có khả năng gặp nguy hiểm .”
Trần Anh đưa Lăng Vệ đến bãi đỗ xe quảng trường nam Bỉ Đốn, loại xe bay nhỏ không chút thu hút kia của hắn đậu ở chỗ này.
Trần Anh phụ trách lái xe, Lăng Vệ ngồi ở trên ghế phó điều khiển bên cạnh hắn.
Một bên đem xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe, khóe mắt Trần Anh liếc nhìn tay cậu một cái, “Ngài vẫn có ý định dùng vật kia chỉa vào người tôi sao?”
Lăng Vệ thẹn thùng mà cười một chút, hồ sơ của mỗi quan quân trên Lăng Vệ hạm cậu đều nắm được kỹ càng tỉ mỉ, biết kỹ thuật vật lộn Trần Anh rất kém, hơn nữa Trần Anh đang lái xe, mà trên người cũng không có đeo súng.
Lăng Vệ đem súng bắn tia laser thu hồi về ngang hông, dùng vạt áo rũ xuống che .
Lái xe ra khỏi nam Bỉ Đốn thành, rất nhanh chuyển nhập vào trạng thái bay, tựa như một con chim nhỏ vội vã mà linh hoạt.
“Tình huống căn cứ như thế nào? Tôi nhớ rõ lần trước đến đấy, cấp bậc phòng vệ nơi này ở mức số 3.”
Trần Anh lái xe, nhìn về phía trước nói, “Lúc trước có thử qua tăng lên một bậc một chút, bởi vì sự việc Quan chỉ huy ngài mất tích, tất cả căn cứ đều tăng lên tới một bậc. Nhưng mà hiện tại lại trở lại như bình thường, hình như là do vụ nổ mạnh ở Thủy Hoa tinh đã xảy ra như vậy, tài nguyên không thể hao phí trong việc tìm kiếm Quan chỉ huy, dù sao lần tai nạn này cũng khiến mỗi căn cứ đều loạn thành một đoàn, bên kia đại lâu Quân bộ phỏng chừng cũng luống cuống lắm, cả ngày đem nhân viên cùng vật tư điều đến điều đi. Nơi nơi là khuôn mặt mới, lộn xộn, cho nên, tôi mới dám đáp ứng cho ngài cùng đi.”
Lăng Vệ cười khổ.
Bên kia đại lâu Quân bộ hẳn không phải là luống cuống, mà là người người khắp nơi đang âm thầm phân cao thấp.
Al Lawson không kiêng nể gì, lấy việc công làm việc tư mà hao phí tài nguyên của Quân bộ đuổi bắt mình, vấn đề này chắc chắn cũng có người nhìn không vừa mắt, mượn cơ hội này đem cấp bậc hạ xuống, rõ ràng là không nể mặt nể mũi gia tộc Lawson mà.
Cũng có lẽ là Tu La gia làm.
Không nghĩ tới, gia tộc Lawson cùng Tu La gia đấu đá, lại cho mình cơ hội đục nước béo cò.
Đồng thời trái tim cũng có chút băng giá.
Liên Bang vừa mới gặp phải tình trạng nguy khốn, mất đi hạm đội khổng lồ như thế, ba làm Thượng đẳng Tướng quân bỏ mình, đến thời điểm này, những người trong đại lâu Quân bộ, tâm tư chỉ còn đặt ở việc ngươi lừa ta gạt mà thôi.
Tháp tín hiệu cao ngất của căn cứ đã xuất hiện trong tầm nhìn, từ xa nhìn tới, có mấy điểm đen nhỏ xẹt qua trong không, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Những cái đó là chiến cơ mini Hắc Ưng?”, Lăng Vệ thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, hiện tại mỗi căn cứ đều được phân đến một ít, tôi thì chả có vấn đề gì, nhưng mà nhóm điều khiển viên thì cực kỳ cao hứng, dù sao được làm việc trên cơ hình tiên tiến cũng rất sảng khoái. Uỷ ban quân bị cuối cùng cũng đưa ra một quyết định làm mọi người cực kỳ vui vẻ.”
Nhưng mà, một người uỷ viên nghiêm túc cố gắng cải thiện quân bị Liên Bang như vậy, có thể nói là khiến cho Uỷ ban quân bị trở nên có trách nhiệm, hiện tại đang nằm trong Ngân Hoa hạm cách nơi này không xa lắm, trong tình trạng hấp hối.
Gia tăng phân phát chiến cơ mini Hắc Ưng tới các căn cứ, là Lăng Hàm ra sức ủng hộ, sở dĩ Lăng Vệ biết chuyện này, là bởi vì Lăng Hàm đã từng thảo luận qua với Lăng Vệ.
“Được rồi, chúng ta đến nơi rồi, ngài chờ một chút, đừng nói chuyện.”
Xe bay dừng lại tại cửa lớn căn cứ, phát hiện trung đội trưởng trở lại, có thể là bởi vì ngày nghỉ, không ít người đi ra ngoài chơi, bây giờ là lúc quay trở về, rất nhiều xe đang vào vào ra ra.
“Chơi vui không? Nghe nói ở nam Bỉ Đốn thành hôm nay có hoạt động tưởng niệm. Đây là ai?” Thủ vệ rất quen thuộc với Trần Anh.
Trần Anh theo bản năng mà liếc mắt nhìn súng bắn tia laser Lăng Vệ giấu bên hông một cái, thuận miệng trả lời, “Người từ cửa hàng nam Bỉ Đốn phái tới kiểm tra chất lượng quần áo mùa đông mới, tôi tiện đường nên đưa hắn đi một đoạn. Muốn xem thẻ xuất nhập bình dân của hắn không? Để tôi tìm một chút, hẳn là đặt ở phía sau chỗ ngồi, chờ một chút.”
Bíp! Bíp ——!
Mấy chiếc xe đang xếp hàng ở phía sau chờ đến mức không kiên nhẫn được nữa, liều mạng bấm còi. Còn có một chiếc xe hình như vội vã trở về, không khống chế tốt tốc độ, nhẹ đụng phải đuôi xe của xe ở phía trước, « rầm » một cái phát ra tiếng vang.
Có vệ binh duy trì kỷ luật nhanh chóng chạy tới.
“Không cần tìm, nhanh đi vào thôi. Đừng chắn đường .”
Xe bay thoải mái chạy đến đại lâu thuộc loại Bộ Hậu cần trong căn cứ, Trần Anh đi vào phòng bình thường công tác. Thời gian này trong đại lâu chỉ có vài thủ vệ canh phòng, trong phòng không có người khác.
Lăng Vệ không nhanh không chậm mà đi theo, một tấc cũng không rời, sau khi vào cửa nghiêm túc khóa trái của lại.
“Quan chỉ huy, tận trọng này mà ngài cũng đi theo vào được.” Trần Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“R15 ở đâu?”
“Đương nhiên là trong kho hàng, ngài cũng muốn cùng đi qua sao?”
“Đương nhiên.”
Trần Anh hít một hơi, không biết làm thế nào mà nói, “Tôi biết ngài không tín nhiệm tôi, tốt thôi, tôi có quyền hạn mở ra kho hàng, có thể mang ngài đi cùng. Nhưng ngài không thể mang bộ dạng này đi vào được, thay cái này đi.”
Hắn lấy từ phía sau cửa ra một bộ quân trang.
“Đây là quân trang đặc biệt của Trung úy, trước tiên mượn mặc cái đã, ngài chờ một chút, ” hắn đi qua, đưa tay dò phía dưới bàn làm việc, lục lọi một chút, lấy ra một thẻ thông hành, đưa cho Lăng Vệ, “Người này luôn là đem thẻ thông hành giấu ở chỗ này, còn tưởng rằng rất kín đáo. Quan chỉ huy, ngài nên tận lực dùng mũ che trở mặt. May mắn hiện tại ở cửa mấy kho hàng đều là binh lính canh gác mới được điều tới, bọn họ không quen thuộc quan quân Bộ Hậu cần. Nhanh thay quần áo đi, không có nhiều thời gian đâu.” Hắn nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường.
Thời điểm này cũng không rảnh mà đi tìm phòng thay quần áo, Lăng Vệ ở trước mặt cấp dưới cũ của mình cởi y phục trên người, thân trên rắn chắc mạnh mẽ hiện ra, làn da nhẵn nhụi màu lúa mạch, phía trên có vài vết thương lưu lại do va chạm khi điều khiển chiến cơ, càng làm nổi bật thêm khí phách dũng cảm cùng nghiêm nghị.
Quần cũng phải thay.
Thời điểm mở ra dây lưng, Lăng Vệ theo bản năng mà hơi nghiêng người.
Trong nháy mắt khi xoay qua chỗ khác, trên cổ truyền đến đau nhức mãnh liệt.
Cậu lập tức cong thân thể lên xoay người định phản công, nhưng cái đập phía sau gáy đau đến suýt ngất khiến cho năng lực hành động của cậu giảm xuống, nắm tay đánh vào trong không khí, giây tiếp theo, trên mặt lại hung hăng trúng một quyền, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
“Ngươi tên phản bội!”
Lưng Lăng Vệ dán vào tường phía sau, phẫn nộ mà trừng người đã cướp mất súng bắn tia laser trên tay cậu.
Hiện tại, đến phiên cậu bị họng súng lạnh như băng chĩa vào người.
“Không cần phải nói khó nghe như vậy, ta chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi, cấp trên nói, bất luận kẻ nào phát hiện ngươi đều phải báo cáo cho hẳn. Tại nam Bỉ Đốn phát hiện ra ngươi, thật sự là trời cho ta cơ hội mà. Nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ, hai mươi ngày trước quan quân trên Lăng Vệ hạm đều nhận được thông tri, nếu như có thể đem ngươi bắt giao cho Al Lawson, phải là bắt sống mới được. Chẳng những có thể có được một số tiền khổng lồ, còn có thể liên tiếp thăng hai cấp, ta nhờ ở dưới sự chỉ huy xuất sắc của ngươi được tấn phong tới chức Thượng úy, hiện tại nhờ phúc của ngươi, rất nhanh sẽ trở thành Trung tá thôi. Chớ có trách ta không nể tình cũ, bởi vì nếu ta biết mà không báo, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm. Ta cũng không muốn đắc tội Tướng quân Quân bộ.”
“Cậu hà tất phải lừa tôi đến nơi này, lúc ấy tại quảng trường có thể gọi người bắt tôi.”
“Bộ dáng ngươi che dấu kỹ như vậy, ta còn chưa có xác định, cũng không có máy thông tín trong tay, không có cách nào phát ra tin tức, nên vẫn muốn luôn theo sát ngươi, không phải danh hiệu Trung tá của ta phải trông cậy vào ai đó sao? Chờ ta rốt cuộc xác định được, súng bắn tia laser của ngươi đã chĩa vào người tôi. Nếu lúc ấy ta làm bừa, ngươi sẽ không chút do dự mà giết ta.”
“Tuyệt đối là như vậy.”, ánh mắt Lăng Vệ tràn ngập sát ý.
“Tính cảnh giác của ngươi rất cao, dù lúc ở trên xe, ngồi ở bên cạnh ta, tay cũng vẫn luôn giấu ở dưới quần áo nắm cây súng này, họng súng tùy thời khắc sẽ chĩa vào ta, đúng không?” Trần Anh lắc lắc họng, “Đừng lộn xộn, Quan chỉ huy, kỹ năng vật lộn của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi làm sao nhanh bằng súng bắn tia laser. Lawson gia muốn ngươi sống, nhưng cũng không có nói không thể đánh gãy tay chân ngươi.”
Có một việc hắn không có nói dối, hôm nay đi nam Bỉ Đốn thành đúng là bởi vì máy thông tín bị hư, muốn mua một cái mới. Hiện tại trên người hắn cũng không có máy thông tín, cho nên, ánh mắt của hắn gắt gao chăm chú nhìn vào trên người Lăng Vệ, lui ra phía sau hai bước, tính toán dùng máy thông tri trên bàn làm việc, báo cáo với thượng cấp hắn đã bắt được Lăng Vệ, mới phát hiện đèn báo hiệu trên thiết bị liên lạc không biết vì sao lúc này lại chuyển sang màu đỏ, đang ở trong trạng thái không thể sử dụng.
“Là ngươi làm?”
Trần Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua phía trên cửa phòng, đèn nơi đó cũng là màu đỏ.
Hắn nhớ lại, vừa rồi Lăng Vệ đi theo phía sau hắn tiến vào, là Lăng Vệ đã đóng cửa.
“Tôi dùng thiết bị khóa trái không người, máy thông tín cùng cửa phòng đã nằm trong trạng thái cấm sử dụng.”, Sau khi bị đánh lén, Lăng Vệ nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy với Trần Anh, chủ yếu chỉ là vì chờ đợi đèn xanh chuyển sang màu đỏ. Cậu lãnh tĩnh mà nói, “Hiện tại không có cách nào truyền ra tin tức, chỉ có thể cùng tôi đợi chung một chỗ.”
Trần Anh mãnh liệt sửng sốt, ngay sau đó nhe răng cười lên.
“Trong tin tức nói ngươi thần trí không rõ, bây giờ cuối cùng ta cũng tin rồi. Ngươi cho là dùng mấy loại kỹ xảo nhỏ nhặt này là có thể trốn thoát sao? Thời gian ở cùng với ta, chờ ta hơi buông lỏng cảnh giác, ngươi liền đoạt súng đem chế trụ ngược lại ta phải không? Không không, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi, Quan chỉ huy. Ngươi quên mất ta đã được phong tấn tới chức Thượng úy .”
Hắn cũng không tình nguyện để Lăng Vệ ở gần có cơ hội đẩy ngã mình, dùng súng bắn tia laser khiến cho Lăng Vệ đứng ở ngõ ngách cách mình xa hơn lúc nãy, chính mình chậm rãi thối lui đến cạnh cửa.
Quan quân từ cấp Thượng úy trở lên đều sẽ có được mật mã cá nhân của mình, để giải quyết vấn đề cửa phòng tương ứng dẫn đến văn phòng bị khóa trái chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Trần Anh mở ra thiết bị khống chế trên tường, ở mặt trên nhập vào tám con số.
Tích.
Theo thanh âm điện tử rất nhỏ, khóa trên cửa mở ra, máy thông tín trên bàn làm việc cũng khôi phục trạng thái làm việc.
Trần Anh đắc ý quay đầu, “Tốt lắm, hiện tại ngươi nên thành thành thật thật …”
Một dòng điện lưu kích thích đột nhiên chạy thoáng qua thân thể, năm ngón tay buông lỏng, súng bắn tia laser từ bàn tay rớt xuống.
Lăng Vệ giống như một con sư tử mạnh mẽ đã phủ phục lâu ngày từ góc tường tiến về phía trước, tay trái một quyền đem hắn đánh ngã trên mặt đất, tay phải đồng thời thuận thế tiếp được súng bắn tia laser giữa không trung, cài trở lại bên hông.
Cậu khom lưng xuống, sờ soạng một hồi phía sau gáy Trần Anh, thu hồi miếng dán điện giật mini.
Cái này là lúc hai người gặp nhau, Lăng Vệ lúc soát rồi lặng lẽ dán trên người Trần Anh.
Trần Anh nằm trên mặt đất ngẩng đầu, không dám tin mà trừng cậu, “Ngươi…”
“Có người đã cảnh cáo ta, hiện tại ai cũng không thể tin tưởng, ta nghĩ lời hắn nói vẫn rất đúng. Nhưng mà, vẫn là muốn nói một tiếng cảm ơn với ngươi”, giày da của Lăng Vệ lạnh lùng dẫm trên đùi Quan Quân nhu, xoay người móc giấy thông hành nhập ngũ của hắn từ trong túi áo quân trang ra, “Cám ơn ngươi mang ta vào căn cứ, có giấy thông hành cùng mật mã cá nhân của ngươi, chuyện kế tiếp dễ làm hơn nhiều.”
Đồng tử Trần Anh đột nhiên co rút.
Mật mã cá nhân?
Hắn vừa rồi chính là vì lừa gạt mình trước mắt hắn không hề cố kỵ mà nhập vào mật mã cá nhân, cho nên mới…
Hèn hạ!
Hai chữ này mới hiện lên trong não, gáy hắn đã bị báng súng hung hăng đập một cái, hai mắt trắng dã rơi vào hôn mê.
Lăng Vệ không tiếp tục để ý tới tên cấp dưới cũ bị đánh ngất xỉu nữa, lèn mình vào cưa ra đến bên ngoài, rời đi trước, lãnh tĩnh mà đem văn phòng khóa trái lần thứ hai.
Cậu cũng không oán hận gì Trần Anh.
Hai đứa em trai nói qua vô số lần đến nỗi đóng kén trong tai, thế giới này rất tàn khốc, loài người là hiện thực, chỗ nào có người, chỗ đó sẽ có phản bội, sinh ra trong gia tộc tướng quân lớn nhất, đẹp đẽ nhật, chính là học được cách làm sao để sinh tồn.
Trần Anh, bất quá cũng là một người bình thường có tính tham lam mà thôi.
Loại thời điểm này, liều lĩnh hết thảy để trợ giúp mình, chỉ có thể được định nghĩa là kẻ điên đi.
Lăng Vệ thong dong mà xuyên qua hành lang, rời khỏi đại lâu.
Từ trước, khi còn chỉ huy Lăng Vệ hạm, cậu từng bổ sung nhiên liệu ở nguồn sinh lực căn cứ Bạch Tháp, biết đại khái vị trí của kho hàng hậu cần, lấy thân thủ của cậu cùng năng lực ứng biến, muốn né tránh tầm mắt thủ vệ cũng không khó, chủ yếu là phải có quyền hạn mở ra cửa phòng kim loại phòng hộ kia.
Nhưng mà, có giấy thông hành cùng mật mã cá nhân của quan quân Bộ Hậu cần, vấn đề đã không còn là vấn đề nữa.
Mười lăm phút sau, Lăng Vệ thành công tiến vào kho hàng dược vật hậu cần, trên danh sách có ghi ống thuốc duy sinh R15 được cất trong quầy thủy tinh cường lực, cậu nhập vào mật mã cá nhân của Trần Anh, cũng cắm thẻ thông hành của Trần Anh vào thiết bị quét thẻ, dụng cụ áp khí thủy tinh « xuy » một cái từ từ mở ra.
Cậu cầm một hơi ba hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.